← Quay lại trang sách

Chương 7

Chúng tôi lấy áo mưa khoác lên người và chú Quyên bảo người tài xế dừng xe lại.

Khôi và tôi xuống xe.

Chỉ còn lại tôi với Khôi, tôi cảm thấy thoải mái hơn.

Ngồi mãi trên máy bay và trên xe, buớc xuống đất, tôi vẫn còn cảm thấy hơi lao đao.

Khôi hỏi:

- Chi muốn đi chơi phố hay bơi thuyền...

Tôi cười bảo Khôi:

- Cứ đi đi đã. Khôi không mệt chứ?

Khôi không đáp thẳng vào câu hỏi của tôi:

- Mặt chị xanh mét.

Chúng tôi tản bộ quanh hồ. Trời mưa và chiều gần như đã sắp hết hẳn. Nhưng quanh hồ vẫn có những người đội mũ, mặc áo mưa ngồi câu cá. Bây giờ tôi mới nhìn thấy màu thật của nước, cái màu xanh xám như màu đá. Giữa những đám cỏ mọc lan ra ngoài mép nước, tôi nhìn thấy những chùm hoa tím nhỏ, những bông hoa lấm tấm trắng trong đám lá xanh. Khôi lầm lũi đi bên tôi. Hắn móc túi lấy thuốc lá hút. Hắn hỏi tôi, có muốn hút không. Tôi nói, không. Vì cảm thấy nôn nao khó chịu. Khói thuốc Khôi thở ra thơm ngát trong mưa và bị gió hút đi mất liền. Trên những bực thềm dẫn lên khu khách sạn trên lưng đồi, tôi nhìn thấynhững sợi cỏ mọc len trong kẽ đá và sương mù đã bắt đầu buông xuống.

Khôi nói:

- Thôi, trời lạnh quá, đừng đi chơi nữa. Để tôi đưa chị vào nhà thủy tạ uống một ly nước nóng cho ấm.

Tôi ngó Khôi, bảo:

- Được, Khôi muốn cho tôi uống gì cũng được.

Tôi cũng nói tiếp:

- Tôi có muốn đi đâu, Tự nhiên thấy ngại không muốn về nhà chú Quyên.

Khôi hỏi:

- Sao thế?

Tôi nói:

- Chẳng sao cả. Tôi ít khi ra khỏi nhà. Nên chỉ cần sống hơi khác một chút với cách sống trong gia đình đủ làm tôi bối rối.

Khôi nhìn tôi bảo:

- Chị đừng lo. Nhà chú Quyên rộng lắm. Chúng ta sẽ có phòng riêng. Chị muốn sao tùy ý mà.

Tôi nhìn Khôi, bảo:

- Khôi có vẻ được tập cho biết mọi việc nhỉ.

Khôi nói:

- Dù sao, tôi cũng chưa thể nói như thế được.

Trong nhà thủy tọa lúc đó cũng khá đông người, tuy nhiên vẫn còn nhiều bàn trống. Khôi hỏi tôi muốn ra ngoài hiên nhìn hồ hay ngồi trong nhà.

Tôi nói:

- Ra ngoài.

Những ngọn đèn ngoài góc sân không đủ soi sáng cả một hàng hiên dài và chúng tôi ngồi núp ở một bàn kê sát tường như được giấu trong bóng tối. Từ chỗ này, tôi có thể nhìn thấy mưa trên hồ, nhìn thấy những biệt thự bên kia bờ lờ mờ trong ánh điện vàng và mưa. Trời rét đến nỗi, ly nước trà nóng Khôi kêu cho tôi, uống đến hớp thứ hai, đã thấy lạnh môi. Vị ngọt của đuờng, vi chua của chanh, chất chát của trà, thấy rõ từng thứ một trong cái nguôi tanh cùa từng hụm nước.

Khôi nói:

- Chị định tát cạn Đà Lạt trong một ngày hôm nay sao?

Tôi cười bảo:

- Tôi không mắc bẫy tiếng nói của Khôi nữa đâu.

- Chị muốn dạo phố, ngắm hồ, bơi thuyền, nhìn mưa và tối nay khiêu vũ nữa. Đà Lạt còn gì?

- Không lẽ Đà Lạt của Khôi chỉ có được ngần ấy thứ thôi sao?

Tôi nói và thấy mỏi gáy nên ngả đầu ra phía sau ghế, ngửa mặt nhìn lên vòm mái hiên tối. Trong bóng đen của buổi chiều đang rút đi hết, màu vôi trắng của mảnh tường trông lam nham. Gió lạnh buốt thổi từng cơn dọc theo mái hiên kéo tới cuối hành lang, tan lẫn vào khoảng không xám đục cắt với cạnh tường dựng nghiêng như một lưỡi dao.

Khôi hỏi:

- Chị đã muốn về chưa?

Tôi nói:

- Muốn về lắm rồi. Nhưng không còn muốn cử động nữa.

Trời bỗng thôi mưa. Những tiếng động rì rào phút chốc dường như chẳng còn sót lại một tiếng nào. Cả mặt hồ chỉ còn những con sóng lăn tăn, trông như một mặt da với những cơn xúc động đang làm cho rung chuyển. Ý nghĩ này làm tôi rùng mình.

Khôi bảo:

- Thôi đuợc. Tôi sẽ chờ tới lúc chị muốn về thì về.

Tôi nhắm mắt nói với Khôi:

- Khôi đã chiều ai như thế bao giờ chưa?

Khôi nói:

- Tôi câu cá rất giỏi. Còn ở đây thế nào cũng có bữa tôi dẫn chị đi câu.

Tôi nói:

- Tôi mà có quyền tôi sẽ cấm không cho ai câu cá trong hồ này.

Khôi cười bảo:

- Chị còn muốn cấm gì nữa không?

Tôi nghe những cơn gió lạnh mơn man trên mặt và có cảm tưởng cả bầu trời êm tĩnh, sạch sẽ, cả bầu trời vừa đuợc rửa bằng cơn mưa, đang thấm xuống trong người.

Tôi nói:

- Tôi sẽ cấm không cho ai đi một mình vào thành phố. Tôi sẽ gửi lời chào tất cả du khách tới Đà Lạt trong bản tin của đái phát thanh thành phố mỗi buổi tối. Và, nếu trong số du khách có một người nào đó nổi tiếng, tôi sẽ mời người đó nói vài tiếng với Đà Lạt trên làn sóng điện. Tôi sẽ có những chương trình nhạc dành riêng cho họ phát vào những giờ nhất định trong đêm khuya.

Khôi nhướng mày, bảo:

- Chị còn muốn bầy thêm trò gì nữa không?

Tôi nói trong lúc hai mắt dính lại vì buồn ngủ:

- Và tôi sẽ chúc mọi người ngủ ngon và hạnh phúc.

Khôi giục:

- Trong khi chờ đợi cái ngày dài mỏi mệt đó của chị, chúng ta nên về nhà xem có gì ăn không.

Tôi nói:

- Ước gì tôi đuợc ngồi đây ngủ một giấc.

Khôi bảo:

- Trong những ngày nghỉ ở đây, sẽ có bữa tôi tình nguyện ngồi canh cho chị ngủ một lần như thế.

Câu nói của Khôi làm tôi vui thích. Tôi hé mắt nhìn khoảng trời rộng bên ngoài. Trong tưởng tượng, tôi đoán các vì sao chắc đã mọc. Quả thật, trên cao, trên đỉnh những rừng cây đã đen đặc lại, sau những đám mây đang dần tản mạn đi, trên bầu trời trong veo của đêm, những ngôi sao nhỏ đã long lanh chiếu sáng.

Tôi hát thầm một câu trong trí tưởng:

Ngồi im nhìn lên vườn sao lấp ló

Thấy tình cầu ngã, tưởng là người cũ

Là người của xa mờ...

Người cũ, người xa, người chưa đến, có biết bao nhiêu tên gọi dành sẵn cho một người với cuộc đời trước mặt, bao nhiêu khổ đau, bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu ước mơ sẽ thành tựu, sẽ dở dang, sẽ rơi rụng, sẽ sa ngã. Ước mơ nào là ước mơ lớn nhất của đời tôi đây?

Tôi hỏi Khôi:

- Có lúc nào Khôi mường tượng nổi sau này, mình sẽ sống như thế nào?

Khôi ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế của hắn, đầu thụt sâu xuống hai vai, đầu bù xù như tổ chim nhưng xén gọn truớc vầng trán rộng [mỗi lần nhớ đên bộ tóc của hắn tôi laị tưởng tượng cầm cái kéo trong tay, nhưng thực cũng không biết phải cắt thế nào cho đúng]. Hắn ngồi im như tượng, mặt mũi lầm lì.

Khôi nói:

- Có gì rắc rối đâu. Sang năm, nếu cuộc chiến tranh này còn kéo dài, có lẽ tôi sẽ phải đi lính. Cũng có thể tôi sẽ thi đỗ và đuợc đi học tiếp.

- Nếu đuợc đi học nữa Khôi sẽ học gì?

- Học luật, học thuốc, học một cái nghề gì đó.

- Như thế đời sống chỉ là những cuộc triển hạn, thôi à?

- Như bất cứ cái gì người ta có thể gọi nó.

- Khôi có buồn không?

- Tôi nghĩ cũng chẳng nên buồn sớm quá.

- Khôi cũng muốn triển hạn cho nỗi buồn của mình à?

- Tôi mới mười bẩy tuổi.

- Tôi sắp mười tám tuổi và phải nghĩ đến tương lai mình.

- Chúc chị may mắn.

- Lời chúc của Khôi làm tôi muốn khóc.

- Khóc làm gì cái không đáng khóc.

Giọng nói tỉnh táo của hắn làm tôi chợt nhớ lại tôi đã đi quá xa trong cơn mơ tưởng của mình. Nhưng quả thật dường như tôi cũng nhận ra có một sự đe dọa nào đó đang bay lượn quanh mình làm tôi hoảng sợ. Tôi muốn nói chuyện với Khôi và nắm lấy những tiếng nói ấy để ra khỏi sự lo sợ vẩn vơ này, như đó là điều không có thật, chỉ là sự lo sợ hão huyền của tôi mà thôi.

Tôi hỏi:

- Trong số các bạn gái của Khôi, Khôi thân với ai nhất?

Tôi nói, không mở mắt nhìn, nhưng tôi biết, hắn đang ngó tôi.

Khôi bảo:

- Tôi chẳng thân với ai cả. Nhưng giá có tôi cũng chẳng làm thế nào nói cho chị hay đuợc. Bởi chị có biết mặt mũi các bạn của tôi ra sao đâu.

Tôi cười một mình:

- Tôi cứ tưởng tượng đó là người bạn đẹp nhất của Khôi.

Tôi nghe tiếng Khôi cười nhỏ, và hắn tiếp:

- Chị có cho là chị đẹp không?

- Chi vậy?

- Để tôi căn cứ vào đấy cho chị biết bạn tôi có đẹp không.

- Theo Khôi thì tôi ra sao?

- Chắc cũng đủ để sau này làm phiền một vài người nào đó.

- Chỉ có thế thôi à?

- Chị muốn phải như thế nào nữa?

- Không, tôi làm sao muốn đuợc thế này hay thế khác. Nhưng Khôi chưa trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi có đọc được trong sách một câu bà ngoaị dậy cháu thế này: "Con đừng động vào chiếc nụ sớm quá. Vì như thế, nó không thành hoa và cũng không kết trái được".

- Vậy, ngoài cái bộ tóc kỳ quặc, Khôi còn nhiều cái ly kỳ nữa?

- Tôi không ngờ bộ tóc của tôi lại làm chị đau lòng đến thế.

- Không. Khôi làm đau lòng mấy bác thợ cạo chứ không phải tôi.

Hắn bật cười thành tiếng. Cái cười làm cho hắn trở nên có một vẻ lanh lẹ khác thường. Hắn như con chim đang ngái ngủ, chợt đập cánh sảng khoái bay lên. Và tôi chợt nhận ra ở hắn, hình như, chỉ thiếu có một điều: thời gian. Hắn chỉ cần có thêm tuổi tác. Tuổi tác sẽ mài rũa móng vuốt cho hắn, và hắn sẽ...

Chúng tôi về nhà chú Quyên lúc mặt hồ đã tối đen. Trên trời cao những cụm mây trắng trôi gần các vì sao, cơn mưa buổi chiều hình như chưa rút đi hẳn. Những đám khói đen vẫn ủ trên các cánh rừng và gió không ngớt thổi tới cái lạnh lẫn hơi nước. Tiếng cá giầy của Khôi gõ trên mặt đá lề đường, khua động trong tôi một nỗi xôn xao, hình như tôi nhớ tới một thành phố, một tuổi thơ, một mặt hồ nào khác, nỗi tiếc thương những mơ ước chưa thành đã mất.