← Quay lại trang sách

Chương 8

Nhà chú Quyên thực ra là một biệt thự khá lớn, hai từng, quét vôi hồng. Từ xa người ta đã có thể nhìn thấy màu hồng của những bức tuờng, các bồn hoa, cây cảnh đằng sau chiếc cửa sắt rộng. Mấy chiếc đèn lồng treo ở hàng hiên như dấu hiệu của sự giầu có, cách biệt.

Đúng như lời Khôi nói, chúng tôi mỗi người đều có phòng riêng. Phòng của tôi ở trên lầu, trông ra mặt hồ. Lãm đưa tôi lên tận chỗ, chỉ dẫn tất cả các cửa ngõ, lối đi, đồ dùng rồi bảo:

- Tắm rửa, thay quần áo, xuống ăn cơm rồi đi chơi.

Lãm ra khỏi phòng, đóng cửa lại cho tôi.

Còn lại một mình với những ngọn đèn bật cháy sáng choang, nhìn bóng mình trong gương, giường nệm, tủ bàn, những kệ sách đầy ắp, vẻ sang trọng của căn phòng làm tôi e ngại.

Tôi tắt bớt mấy ngọn đèn, chỉ để lại một cây có chụp, mở hành lý lấy sẵn quần áo, đi tắm. Nuớc nóng từ chiếc vòi hoa sen chẩy trên người xoa dịu sự mệt mỏi của một ngày. Hơi khói bốc mù mịt. Qua đám khói, tôi nhìn thấy tôi xa lạ, buồn bã, trong tấm gương lớn của phòng tắm. Mỗi người sinh ra có một chỗ sống thật. Người ta không thề thoải mái khi sống không phải chỗ của mình. Cục xà bông màu hồng, trong cái bồn tắm màu xanh, bốn bức tường lát gạch men màu nước biển, ngọn đèn dấu sau tấm kính hoa đục, những tấm khăn trắng treo trên móc, tất cả những thứ đó cho tôi cảm giác vừa êm đềm vừa khiêu khích. Mùi xà bông ngát thơm xông lên mũi, tôi có cảm tưởng như tôi đang bơi trong cái phòng tắm rộng lớn này, đang trôi trong đám khói. Chỗ của tôi là chỗ nào đây mai sau, một cuộc đời nghèo khó hay khá giả, hạnh phúc hay bất hạnh, hết thẩy có lẽ tùy thuộc vào may rủi. Tôi dìm mình xuống làn nước ấm cho trôi hết những bọt xà bông bám trên người, hít hà cái mùi vị của chính mình trên một bên vai. Nhan sắc hứa hẹn nhưng da thịt không hứa hẹn gì cả, số phận không hứa hẹn gì cả. Tôi đứng dậy ngửa cổ lấy tấm khăn lông quấn quanh người, thấm khô những giọt nước. Nuớc nóng làm cho máu chạy nhanh hơn, cả thân xác tôi dường chìm trong một nỗi bồi hồi, e ngại.

Tôi thay xong quần áo, cất dọn những vật dụng mang theo vào trong tủ thì Lãm trở lên gọi tôi xuống ăn cơm. Bữa cơm dọn trên một chiếc bàn dài với những đũa bát, thức ăn sang trọng.

Chú Quyên nói:

- Nếu trong phòng riêng các cháu còn cần thứ gì, cứ cho chú biết.

Lãm nói:

- Thục đi suốt buổi chiều ở ngoài phố, mệt chết còn gì.

Tôi cười, bảo:

- Khôi đưa tôi vào nhà thủy tạ ngôi uống nuớc chứ có đi đâu.

Lãm tiếp:

- Thế thì về nhà nằm một lúc có phải hơn không.

Khôi hỏi chú Quyên:

- Chú sẽ ở lại chơi hay chỉ đưa tụi cháu tới đó thôi?

Chú Quyên nói:

- Hôm nay chú sẽ ở lại tới lúc nào các cháu muốn về thì cùng về.

Chú Quyên có bộ râu mép và mái tóc đều đã lốm đốm bạc, nhưng mọi cử chỉ, cách ăn nói của ông còn nhanh nhẹn khác thường. Ông có vẻ một bá tước không đuợc sắc phong.