Chương 11
Những ngày nghỉ học của chúng tôi sắp chấm dứt. Đà Lạt nhỏ bé, thơ mộng, chẳng làm mới thêm những ngày sau cùng của chúng tôi. Vẫn những cuộc dạo phố, đi xem suối, các vườn trái cây, vườn trồng hoa, những buổi chiều, những buổi sáng vui chơi trong các hàng quán, những câu chuyện nói với Khôi, những cuộc nói chuyện tay ba với Lãm, những hôm chú Quyên đi nhặt chúng tôi từng đứa một về nhà ăn cơm. Một tháng sống ra ngoài lề lối một chút.
Chúng tôi chỉ còn một ngày hôm nay nữa, mai sẽ về Sài Gòn, bắt đầu lại những kỷ luật cũ.
Chú Quyên bảo:
- Các cháu nhất định về à?
Lãm nói:
- Cháu hết muốn tâp chịu cái lạnh ở đây một mình rồi.
Chú Quyên cười:
- Vậy thì bao giờ có người chịu rét chung, cháu cứ lên đây, chú sẽ cho ở nhờ.
Chú Quyên cũng nói, tôi có nét phảng phất giống người đàn bà đã chết của ông, giống người đàn bà đó khi còn trẻ, giống đứa con gái ông bà đã không sinh ra đuợc. Ông cũng nói đã cảm thấy buồn chán mỗi buổi sáng thức dậy, ban đêm thui thủi trở về nhà, những bữa ăn, những ly rượu uống một mình trong cái lạnh lẽo của Đà Lạt, chắc sẽ khiến ông già mau hơn nữa. Tôi không biết ông nói đùa hay nói thật khi ông ngỏ ý muốn xin tôi làm con nuôi. Tôi quá trẻ để trở thành vợ kế ông, nhưng lại quá già để làm con nuôi ông. Tại sao, cái ý muốn kỳ cục đó ?
Buổi sáng chúng tôi ra phi trường ông đã tự lái xe đưa chúng tôi đi.
Ông cũng ghé qua chợ mua cho Lãm và tôi mỗi đứa một bó hoa hồng và một giỏ trái cây. Đi qua những quầy bán hoa trái, là lúc tôi muốn ở lại Đà Lạt. Cái không khí rét lạnh sớm mai, mấy bực thềm lấm tấm uớt nước, nước rớt ra từ những bó hoa lớn được mang từ các xe tải vào chất trong các vựa để bầy bán, có thể đó chỉ là những hạt sương đọng lúc đêm khuya. Những trái cây cầm mát tay. Học trò tấp nập đi mua sắm những thứ cần dùng cho niên học tới. Những chiếc áo đủ màu bay tung trong gió. Tôi thở cái hơi thở của hồ nước sáng cái ánh sáng âm u của một ngày vừa rạng trong sương.
Chú Quyên hỏi:
- Còn ai muốn mua gì nữa không?
Lãm nói:
- Cháu chỉ còn muốn mua lại những ngày hè.
Chú Quyên chia những gói đồ để cho chúng tôi cầm ra xe.
Ông vừa cười vừa bảo:
- Chú cũng đang muốn bán lại tuổi già của chú đây. Nhưng có lẽ tại chú quá giầu nên không ai có đủ tiền để mua.
Tôi cười hỏi nhỏ Khôi:
- Sao không thấy Khôi nói gì từ sáng tới giờ?
Khôi nhìn tôi, bảo:
- Sáng nay chị không chải đầu à?
- Tôi lười quá.
Chú Quyên quay sang bảo tôi:
- Hãy lên trên này học Chính Trị Kinh Doanh.
- Sao vậy chú?
- Sau này cô sẽ dễ giải quyết những công việc bất ngờ hơn học văn chương.
Tôi cười bảo:
Xe chạy lên phi trường khi những tia nắng đầu tiên chiếu lên trên các lề đường, nhưng ở nhiều quãng rừng nắng đã chói chang. Những cánh rừng đan xuyên nhau nhìn qua cửa xe ở những khúc quẹo. Đà Lạt lùi xa dần ở phia sau. Rừng bây giờ vàng óng.
Chú Quyên nói:
- Trời tốt. Các cháu đi máy bay khỏi sợ.
Chú thả chúng tôi ở phi cảng, trở lại Đà Lạt ngay sau đó. Tôi ngỏ lời cảm ơn ông một lần nữa về những ngày vừa qua. Ông chúc chúng tôi sẽ thi đỗ và hãy nghĩ tới việc lên học trên Đà Lạt, trước khi cho xe chạy.
Chúng tôi làm các thủ tục giấy tờ cần thiết và chờ phi cơ tới. Trời bắt đầu nóng. Trên trán Lãm đã thấy lấm tấm mồ hôi. Thấy Khôi không nói một tiếng nào, Lãm hỏi nhỏ tôi, có chuyện gì giữa hai người không? Tôi nói "không, trên nguyên tắc". Lãm cười bảo, cái nguyên tắc của mày coi bộ không được rõ ràng cho lắm. Tôi nói, rõ như ban ngày vậy, không có gì để nghi ngờ. Lãm vẫn cười bảo, nhất định phải như thế chứ, chỉ phiền một nỗi, giờ ra chơi sang năm thời tiết chắc sẽ thay đổi. Tôi cũng cười bảo, một năm thì còn gì là thời tiết nữa mà lo lắng.
Máy bay đáp xuông sẻ xuống Sài Gòn. Xe nhà Lãm đón chúng tôi tại phi cảng, đưa tôi về nhà trước. Sài Gòn của một tháng xa không có gì thay đổi, hay chỉ thay đổi một chút nắng, một chút bụi bám bên ngoài các hàng cây.
Lúc xuống xe, Lãm chia phần quà cho tôi cùng với bó hoa chú Quyên mua cho. Tôi bắt tay Khôi lúc từ giã. Đây là lần thứ nhất tôi tự ý muốn bắt tay một người. Cái trò chơi tôi thường lấy làm lạ ấy của mọi người, lần đầu tiên tôi cảm thấy thực sự là trò chơi của mình.
Tôi bảo Khôi:
- Tôi sẽ gặp lại Khôi chứ?
Khôi không nói gì.
Chiếc xe lăn đi và hình như tôi nghe Lãm hỏi Khôi, có phải Khôi yêu Thục không? Câu nói nghe thoáng làm tôi thấy ngôt ngạt. Nhưng có lẽ đó chỉ là cái không khí nồng nực sẵn có của Sài Gòn, Sài Gòn chúng tôi vừa trở về từ Đà Lạt. Khôi yêu tôi hay không, điều ấy có nghĩa gì? Bao nhiêu tuổi thì người ta nên nghĩ tới điều đó? Và bao nhiêu tuổi thì người ta hiểu đuợc điều đó?