← Quay lại trang sách

Chương II

Trong vòng mới có hơn một tháng trời, cả vùng Đảng Ro đã hiện ra một cảnh tượng khác hẳn với cái cảnh thâm u của những ngày tẻ nhạt.

Mầu xanh của thảo mộc, cái mầu xanh thiên vạn cổ nó luôn luôn hiện trước mắt người ta như một thứ ám ảnh đã bị hoen ố bởi những sắc đỏ vàng trắng tím của tinh kỳ dựng lên san sát.

Từ các nẻo đường ăn thông với những vùng lân cận, từng đoàn ngựa, từng đoàn trâu, bò, dê, lợn, và từng dãy những cuôi nứa lót lá giọng tươi, những cuôi đầy gạo nếp hoặc tẻ, suốt ngày nối đuôi nhau không ngớt. Ấy là những quân lương do Ninh-Đức Hoàng-hậu phái đi mua, hoặc tự dân các động các làng đem về dâng nộp.

Công việc tuyển mộ sĩ tốt, do Đoàn Hồng, Sư Mật trông nom, tiến hành theo một nhịp cấp bách và có những kết quả không ngờ.

Những lính mới này, sau khi đã phân phát thành đội ngũ, đều theo lệnh của hai nữ tướng là Đoàn Hồng-Ngọc và Vương Lan-Anh thao luyện.

Và, một khi họ đã tinh thục việc chiến đấu, họ lại qua sang tay Quái Đầu Đà để học những cách tự huy động theo các trận kết như Trường sà, Bát quái, là những trận thế cực kỳ lợi hại mà Quân-sư Quái Đầu sẽ đem dùng để thực hiện cái mộng lớn thu phục nước Nam và xâm lăng đất Tống của Ninh-Đức Hoàng-hậu và Nùng Trí-Cao Hoàng-tử.

Mặc dầu tấm gương thất bại chớp nhoáng của Chiêu-Thánh Hoàng-đế khi xưa, những cuộc dự bị hiện thời vẫn gieo vào lòng dân chúng vùng Đảng Ro một náo-nức khôn tả.

Họ thấy chảy rạo rực trong huyết quản họ một cái gì như một nguồn sinh lực mới mẻ.

Họ không còn là những người dân lành hiền, ít nói và ưa tĩnh nữa. Họ trở nên những tâm hồn bồng bột, những vũ-sĩ hăng hái và can đảm.

Họ hoa chân múa tay, bàn nói bằng những giọng nhiệt liệt những cách đánh, cách giữ. Người nào cũng thấy mình có một ý hay, cần phải đem ra bàn tán và mong các tướng-lĩnh thừa nhận.

Họ vẻ vang, kiêu hãnh thấy người trong anh em, bạn hữu hay chính mình họ, vừa mới hôm qua đây còn chưa là gì cả mà hôm nay đã trở nên các đội trưởng, các tướng tá.

Thực là một cơ hội tốt cho cái lòng tham danh lợi trong mỗi thằng người.

Và sự phù-tá, sự trung-thành với Nùng Hoàng-tử trước khi là một đại nghĩa, đã trở nên một con đường đưa tới những mộng vô cùng rực rỡ.

Và đưa tới cả những.. . mộng lòng say đắm

Buổi chiều hôm ấy, lúc mặt trời gần xuống khuất sau đỉnh núi đằng phía Tây, trên con đường từ bãi đất rộng mà người ta mới đặt cho cái tên là giảng vũ đường về tới nơi dựng các hổ trướng của những tay đầu lĩnh, hai thiếu nữ vận nhung trang cưỡi ngựa đi sóng nhau.

Một nàng vào trạc hai mươi nhăm, gương mặt bầu bầu, mặt sáng như ánh đèn điện, mũi thẳng, miệng rộng với những đường viền môi rất đẹp; còn một nàng mặt tròn như trăng đêm rằm, mầu da thắm đỏ, mắt to có vẻ mơ màng và trên môi lúc nào cũng phảng phất một nụ cười phác nở, một nụ cười nửa như e-thẹn nửa như hoài-nghi.

Thiếu nữ nói trên cưỡi ngựa hồng, mặc áo giáp đồng-tụ, đi giày mỏ ửng mầu cánh chả, lưng giắt đôi cờ lệnh và, bên sườn tay trái, buông thõng một đôi quất chuôi ngà.

Thiếu-nữ mặt tròn mặc áo vóc đen, rộng tay, ngoài phủ áo chẽn dát kim tuyến, thắt lưng bằng giây si-man sắc máu. Hai ống quần rộng cũng bằng vóc đen luồn vào đôi tất thêu mầu thiểu hồng. Chân nàng đi võ hài cũng mầu đen thẫm, và lưng đeo trường kiếm, nhưng không có cờ lệnh.

Nàng cưỡi ngựa hồng, sau một hồi đắn đo. bỗng cất tiếng hỏi :

– Chị Lan-Anh nhỉ, tại sao không bao giờ ai thấy mặt Nùng Hoàng-tử hết.

– Gọi là Hoàng-đế thì vừa, vì Ngài sắp lên ngôi rồi đấy !

– Riêng tôi, tôi thích xưng người là Hoàng-tử vì, như thế…

Lan-Anh cười :

– Người trẻ hơn vì ít xa xôi hơn chứ gì !

– Chính thế !

– Trong bọn ta, được diện kiến Chúa-thượng, chỉ duy một mình Quân-sư Quái Đầu Đà.

– Bọn mình, chức tuy kém Quân-sư, mà thực ra, cũng dự vào hàng đại-tướng cả chứ có phải như lũ tì-tướng đâu !

Lan-Anh cười :

– Chị Hồng-Ngọc, tại sao chị cứ băn-khoăn muốn được diện-kiến Chúa-thượng ?

Hồng-Ngọc nghe bạn hỏi liền cúi đầu tỏ ý thẹn :

– Nào có phải riêng một mình tôi ! Tôi chắc mọi người, ai cũng một ý ấy, ngay chị cũng vậy, tôi chắc chị cũng bứt rứt muốn biết mặt Chúa-công như thế nào.

Vương Lan-Anh không trả lời thẳng câu Đoàn Hồng-Ngọc nói :

– Bí mật quá !. .. . Nhất là em nghe nói, bình nhật, Chúa-công thường hay trá hình mà lẫn lộn trong đám sĩ tốt để tự mình kiểm soát mọi việc.

Đoàn Hồng-Ngọc tò mò :

– Thực à ? Tin ấy do ai nói ?

– Do ai nói thì không rõ nhưng việc ấy mọi người đều biết cả…

Đoàn Hồng-Ngọc mơ màng :

– Thế lại càng khó chịu cho tôi, vì tôi bẩm tính tò mò lắm. Mình lúc nào cũng phải sống với cái tin tưởng rằng quanh minh luôn luôn có một đôi mắt bí mật theo dõi cái hành vi của mình ư ?… Ồ, kể cũng đáng lo mà cũng rất thú-vị. Ông vua của mình không là ai hết mà lại là tất cả mọi người!..

Một đàn chim vụt bay qua trên đầu hai nữ-tướng.

Hồng-Ngọc ngẩng trông một lúc lâu, vẻ mặt càng thêm tư lự.

Sau cùng, nàng gạn hỏi Lan-Anh :

– Chị nói rằng chỉ có một mình Quân-sư Quái Đầu Đà là thường được thấy mặt Chúa-thượng…

– Điều ấy, ai mà không rõ.

– Đành vậy, nhưng chị có nghe Quân-sư kể lại hình dung của người ra sao không ?

Lan-Anh nhìn Hồng-Ngọc với nụ cười ý nhị :

– Quân-sư đời nào chịu nói, một khi mà chính Chúa-thượng muốn giữ bí mật hành tung của ngài !

– Có lẽ.

Câu sau cùng này, Hồng-Ngọc nói như người nói trong giấc mơ..

Hai ngựa đã về tới cửa trại của Vương Lan-Anh.

Vương nữ tướng cầm tay Hồng-Ngọc :

– Chị rất được Ninh-Đức Hoàng-hậu yêu mến, chị có thể nhân chỗ ấy kiếm cớ đột nhập vương phủ, may ra giáp mặt Chúa-thượng

Vẻ mặt Lan-Anh, lúc nói câu ấy, tỏ ra nàng rất hiểu lòng bạn. Bởi vậy, Đoàn Hồng-Ngọc càng nóng bừng hai má. Nàng lắc đầu:

– Mình làm như thế e người ta cho rằng mình dụng tâm cầu cạnh quá !

– Tưởng chẳng sao!… Còn hơn là ngày đêm lúc nào cùng thắc mắc vẩn vơ mãi…

Hồng-Ngọc thẹn quá ; nàng ra roi cho ngựa chạy. Nàng bắt con Mai hoa phi nước đại mãi đến tối mịt mới quay về. Sự mệt nhọc thể chất làm dịu bớt những sôi nổi của tâm hồn nàng.

Tâm hồn thiếu-nữ là một thứ tâm hồn bồng bột đến gần thành mọi rợ. Nàng lại là con nhà võ tướng, từ nhỏ chỉ chuyên tập luyện kiếm cung nên cái thiên-tính của nàng được tự do phát triển, không bị kiềm chế chút nào. Một tâm hồn như thế mà thêm một trí tưởng- tượng rất giầu, giữa khi lòng nàng bắt đầu yêu, thì ta đủ thấy sự bạo-liệt như thế nào?

Hồng-Ngọc quả đã yêu.

Cái tin Nùng Trí-Cao lại dựng cờ khởi nghiệp làm cho Hồng-Ngọc tưng bừng vui sướng. Đời sống của nàng nếu ví là nước trong ao tù thi tin ấy chính là hòn đá tảng mà một bàn tay vô hình đã ném xuống.

Và người đã ném hòn đá tảng ấy tất nhiên phải thu hút tưởng tượng nàng một cách mãnh liệt.

Nàng hướng về ông Hoàng-tử nọ một cách không thể cưỡng được. Nhất là khi Nùng nhất định cứ bí mật như một cái bóng.

Đến buổi chiều nay, một tin khác càng kích-thích thói tò mò của thiếu nữ: Nùng Trí-Cao thời thường hay trá hình đi lẫn vào đám các sĩ tốt vô danh để tự mình kiểm điểm hết mọi việc ư ?

«Như vậy, có lẽ ta đã nhiều phen giáp mặt chàng mà không biết! »

Nghĩ ngợi băn-khoăn chừng nào, thiếu-nữ càng cố nhớ lại những gương mặt quân-sĩ và tướng tá nàng đã gặp.

Khôi ngô, lẫm liệt, kể thì không thiếu gì người. Nhưng Hồng-Ngọc quả chưa chú ý đến một ai hết.

Nếu Nùng Trí-Cao có mặt ở trong số các thanh-niên mà nàng đã để ý, nàng chắc chắn sẽ nhận được ngay, mặc dầu hai bên chưa từng giáp mặt nhau.

Một cái gì sẽ bảo cho Hồng-Ngọc biết ngay rằng đấy là Nùng Hoàng-tử.

Một vị vương giả, một chân mệnh đế vương có lẽ nào lại lẫn với muôn nghìn chúng nhân khác !

Hồng-Ngọc chắc chắn như vậy song lại vẫn cứ thắc mắc hoài về sự nàng có thể đã gặp Trí-Cao mà không biết.

Nàng băn khoăn một mình trong hổ trướng, nàng mơ tưởng ông hoàng kỳ dị bởi nàng thấy nàng chỉ có thể yêu được một người phi thường.

Và, một khi nàng đã muốn yêu, nàng quyết phải yêu cho bằng được mới nghe.

« — Nếu ta sẽ không có dịp nào để giáp mặt chàng, ta quyết sẽ làm cho chàng phải chú ý đến ta bởi những pháp thuật và cái tài vạn nhân-địch của ta vậy ».

Hồng-Ngọc không ngoa ngôn chút nào, khi nàng dám quả-quyết như ta vừa thấy. Nàng quả là một nữ trung hào kiệt một thời.

Không những lục thao, tam lược nàng làu thông, không những tài kiếm mã của nàng, dù trong bọn mày râu cũng ít ai sánh kịp, mà nàng còn thêm cái khoa hô phong hoán võ, sái đậu thành binh nữa.

Những tài năng ấy, nàng tự hẹn với lòng sẽ đem hết ra để phù tá Nùng Trí-Cao thực hành cái mộng vương bá.

Một khi cao vọng đã đạt, Trí-Cao tất sẽ nhớ đến công ơn nàng, sẽ tìm để gần gụi nàng.

Hồng-Ngọc mỉm cười, mắt long lanh nhìn bóng nàng phản chiếu trong mảnh gương đồng hình bồ dục.

Là vì, lúc cần phải đem sóng khuynh thành để làm xiêu gan tráng-sĩ, Hồng-Ngọc lại càng tự tin ở mình lắm.

Sự thực, nàng là một nhan-sắc có thể gọi là hoàn toàn.

Nàng, đã đành, không đẹp một cách nhu mì, kiều diễm, như các thiếu nữ mà đời sống hàng ngày ủ kín trong nhung lụa. Nàng đẹp đây là đẹp một cách khỏe mạnh hùng tráng, cái đẹp mà khách anh-hùng không bao giờ lại không nhận thấy ngay.

Nùng Trí-Cao là dòng-dõi anh hùng.

Cứ theo lời người ta truyền tụng về chàng, Nùng Trí-Cao lại có sức khỏe và tài võ như Hạng Vương.

Đã thế thì nàng Hồng-Ngọc phải được coi là người tình nương lý-tưởng của chàng, nếu hai bên sẽ gặp nhau.

Quân hầu vào nhắc giờ ăn cơm tối.

Hồng-Ngọc không đáp. Nàng lẩm bẩm:

– Cuộc gặp gỡ của Chiêu-Thánh Hoàng-đế và Ninh-Đức Hoàng-hậu mới tốt đẹp làm sao. Ta ước gì sẽ có với chàng một mối lương duyên tương-tự!