← Quay lại trang sách

Ba BẮt ĐẦU MỘT TAI NẠN NHỎ

Mady kéo dây chuông. Bà vợ người gác dan vừa mở cổng vừa cằn nhằn, làm như thể đó không phải là nhiệm vụ của bà ta. Cánh cửa sắt đã gỉ sét nghiến ken két trên bánh xe lăn.

- Vô tham quan à ? - Bà ta vừa hỏi vừa lôi ra một tập vé có cùi.

Và liếc vô phía Kafi:

- Mấy cô cậu chịu khó cột chó ngoài cửa, được không ?

Mười giờ 15 phút. Hình như bọn tôi là những người khách đầu tiên. Bọn tôi băng qua vườn. Lối đi ngày xưa được trải sỏi, nhưng giờ đây sỏi đã lún sâu trong đất và cỏ mọc tha hồ. Rõ ràng một người thôi thì không đủ chăm sóc khu vườn rộng lớn này.

Đứng gần mới thấy tòa lâu đài thiệt là đồ sộ và rạn nứt nhiều hơn là ta tưởng. Tiếc quá ! Nếu được tu sửa lại, nó có thể sánh ngang hàng với không ít lâu đài cổ xưa thế kỷ 16.

Một bậc thềm có 4 hoặc 5 nấc dẫn đến một cánh cửa lớn, ở đó có treo một cái chuông. Một cô gái còn trẻ mở cửa cho bọn tôi, có lẽ đó là người giúp việc. Cô ta nắm tay một thằng nhóc khoảng 5 hoặc 6 tuổi. Thằng nhỏ vừa thấy Kafi đã la lên:

- Chị Jacqueline ! Coi con Tô Tô bự kìa...

- Michel, đừng tới gần ! Đừng tới gần ! - Cô gái giữ thằng nhỏ lại. - Coi chừng nó là chó dữ đó.

- Không. - Mady nói ngay. - Nó không dữ, nhứt là đối với con nít.

Thằng nhỏ thận trọng bước tới gần Kafi, rồi thấy con chó vẫy đuôi ra dấu thân tliện, nó dạn dĩ luồn tay vào trong đám lông Kafi. Rồi quàng tay ôm lấy cổ nó mà la lên bằng một giọng sung sướng:

- Chị Jacqueline, coi nè !... Nó muốn chơi với em ! Chị cho nó vô nhà đi

- Nhưng má cấm đó. Chân nó dơ mà.

- Nếu chị sợ chân nó dơ. Tôi trả lời, - Tôi sẽ biểu nó chùi chân cho thị coi.

Dưới ánh mắt thú vị của thằng nhỏ, tôi ra lệnh.

- Kafi, chà chân vào thảm !

Con chó không đợi nhắc 2 lần. Chữ "thảm" đủ rồi. Trong căn nhà tôi ở đường Mảnh trăng tôi đã tập cho nó quen việc này, bởi vì bà quản gia cứ nhất định là lũ súc vật làm dơ cầu thang.

Thằng nhỏ khoái trá vỗ tay ầm ĩ... Rồi vui như điên, nó chạy biến vào trong nhà để vài giây sau chạy trở ra, kéo theo một người phụ nữ trẻ, gương mặt có vẻ buồn rầu và lo lắng.

- Coi kìa, má ! Con Tô Tô bự tự chùi chân như người vậy... Nó sạch rồi, má cho nó vô nhà nghe.

Má thằng nhỏ cố thuyết phục nó, nhưng nó nhứt định không chịu: Chó bị cấm vô nhà vì chân dơ, nhưng con chó này chân sạch ! Nó không hiểu được.

- Được rồi Michel, con chó này biết chùi chân... nhưng lỡ những con chó khác cũng đòi vô thì sao ?

- Chỉ con này thôi má! Nó thân với con lắm !

Người thiếu phụ mỉm cười một cách mệt mỏi, có vẻ chịu thua.

- Má chịu nghe ? Chỉ con này thôi mà !

Vậy là bọn tôi bước vào lâu đài. Người thiếu phụ nhìn bọn tôi có vẻ tò mò, dò hỏi:

- Mấy em thích coi tranh thiệt à ?... Mấy em còn trẻ quá !

Trong chữ "thiệt à" có cái gì như muốn nói "chắc mấy em tới đây vì chuyện khác"... Nhưng cô không nói gì thêm. Mady vội trấn an:

- Bọn cháu học trường trung học Chữ Thập Hung ở Lyon. Bọn cháu đang tham dự khóa lịch sử hội họa.

Gian tiền sảnh bọn tôi bước vào rất rộng, với những bức tường ốp gỗ và trần nhà được trang hoàng theo phong cách Pháp chính cống. Ngược lại, bàn ghế rất lôi thôi: khoảng mười hai cái ghế gỗ và hai băng ghế dài. Chắc đây là chỗ cho du khách ngồi chờ.

- Mấy em chịu khó chờ một chút được không ? - Người thiếu phụ nói. - Mình đợi thêm vài người khách nữa rồi đi coi luôn thể.

- Còn con ? - Michel lên tiếng. - Con cũng ngồi chờ đây với con chó được chớ ?

Người thiếu phụ không nói gì, cô chỉ đưa mắt nhìn chúng tôi như muốn hỏi: "Có gì phiền không ?".

- Dạ không. Không có gì phiền đâu ạ. - Mady nói - Bọn cháu rất vui lòng.

Thằng nhỏ lập tức nhảy tới ôm cổ Mady để cám ơn, rồi chạy đi chơi với Kafi. Hai đứa vật nhau rồi lăn tròn trên tấm thảm Hongrie. Tondu nghiêng mình thì thầm bên tai tôi:

- Bà chủ quán nói đúng. Má thằng nhóc Michel này có vẻ không vui, hình như trong mắt cổ có vẻ sợ hãi nữa. Không biết tớ có lầm không ?

- Không. Chính tớ cũng thấy vậy.

Bọn tôi chờ thêm một lúc nữa. Cô giúp việc Jacqueline dẫn thêm hai cặp du khách đứng tuổi tới ngồi bên cạnh bọn tôi. Nhìn thấy thằng bé đang chơi với con Kafi, một bà nói nhỏ với chồng:

- Trong mấy cái lâu đài hẻo lánh như thế này, nuôi một con chó ngon như vậy là phải.

Cuối cùng, cô Mathilde - con gái của bà bá tước - xuất hiện trở lại và buổi tham quan bắt đầu. Trước hết là những căn phòng đẹp nhứt trong lâu đài, cũng đồ sộ như tiền sảnh, nhưng bàn ghế đồ đạc coi bộ khiêm tốn không thích hợp với tòa lâu đài chút nào. Cuối cùng, bọn tôi đến phòng triển lãm, một hành lang vừa dài vừa rộng, trưng bày khoảng 50 bức tranh sơn dầu có, màu nước có, đi nét có.

Xem tranh có thể rất thú vị nhưng đó không phải là lý do bọn tôi tới đây. Dĩ nhiên chẳng có đứa nào có ý chờ đợi con ma xuất hiện trong phòng triển lãm này, nhiều lắm là mong người ta nói chuyện về nó... Hay ít nhất, được thấy tận mắt một bà bá tước già đang phải ngồi một chỗ vì phong thấp, trong một căn phòng chắc chỉ ấm hơn chỗ khác chút đỉnh của tòa lâu đài lạnh giá này !

- Chắc bọn mình về tay không quá! - Guille thì thào bên tai tôi trong khi người thiếu phụ đang nhận định về một bức tranh màu nước. - Lẽ ra mình phải hỏi han tất cả mọi người ở đây chớ; tớ thấy là bọn mình oọc-rơ rồi...

Buổi tham quan kết thúc trong nỗi luyến tiếc của thằng nhóc Michel... và của con Kafi nữa ! Bọn tôi đang bước xuống bậc thềm thì thằng Michel chạy ào ra cố ôm Kafi một lần nữa. Nó tông phải Mady làm cô mất thăng bằng, bước hụt một bậc thềm rồi té nhào xuống đất.

- Ôi ! Đau mắt cá quá! Tớ sái chân rồi.

- Người thiếu phụ vội vã chạy tới giúp bọn tôi nâng Mady dậy.

- Tôi rất tiếc!... Chỉ tại thằng nhỏ !... Để tôi lo cho em. Trước đây tôi có học ngành y. Vô nhà cái đã...

Cùng với Tondu, tôi dìu Mady vào trong tiền sảnh.

- Không, đừng vô đó. Ở đó lạnh lắm... Cứ tới chỗ bà bá tước !...

Cô dẫn chúng tôi vào một căn phòng ấm áp vừa làm phòng khách vừa làm phòng ăn. Một phụ nữ đứng tuổi, tóc bạc trắng, đang ngồi gọn trong một cái ghế bành gần cửa sổ, kêu lên:

- Trời ơi Mathilde, có chuyện gì vậy ? Không lẽ...

- Dạ không ! - Người thiếu phụ vội vã nói - Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Em gái này tới đây tham quan, đã bị trợt chân té xuống tam cấp.

- À ra vậy. - Bà bá tước thở phào...

Mắt cá Mady sưng phù lên rất mau. Cô Mathilde tháo giày và vớ ra, rồi đem tới một tuýp Fomát và một cuộn băng.

- Đây là loại Fomát giảm đau. Tôi sẽ xoa mắt cá cho em, đỡ đau nhiều lắm.

Mady để yên cho cô chăm sóc, nhưng cô bé cắn chặt hai hàm răng vì đau. Cô Mathilde băng chân Mady lại, rồi nói:

- Không nặng lắm đâu. Chỉ bong gân thôi. Tiếc là không làm thêm được gì nữa.

Rồi cô quay về phía bọn tôi:

- Mấy em tới đây bằng gì ?

- Dạ, bằng xe gắn máy.

- Đi từ Lyon sao ?

- Dạ phải.

Người thiếu phụ lắc đầu.

- Cháu muốn về nhà ngay. - Mady nói.

- Chưa được đâu, em nên chờ cho bớt đau một chút đã.

Chờ ! Chắc phải vậy thôi ! Nhưng bọn tôi không thể ngồi đây chờ cả sáu đứa, điều đó rất bất tiện cho bà bá tước, và cả con gái của bà nữa.

- Bọn cháu ngồi chỗ khác cũng được. Như vậy tiện hơn... - Tondu nói.

- Phải rồi. - Bà bá tước tán thành - Mathilde, dắt mấy cô cậu này vô phòng khách. Nó không có lò sưởi nhưng có ánh nắng mặt trời, cũng tàm tạm.

- Tôi rất tiếc. - Người thiếu phụ cứ lặp đi lặp lại trong khi đặt cái ghế con dưới bàn chân đã sưng vù của Mady.

Và cô nói thêm:

- Mấy em không phiền nếu tôi giữ con chó lại trong thời gian mấy em ngồi chờ chớ ? Thằng Michel rất mến con chó này ! Nó không có bạn, anh chị nó chưa về đây. Lâu nay nó không chơi với ai, nhứt là từ khi con Lu Lu chết... Chúng tôi cũng có nuôi một con chó, nhỏ hơn con này nhiều! Nó mới chết tuần trước. Chúng tôi không muốn nuôi một con khác vì sợ mất nữa.

Bọn tôi giao Kafi cho cô rồi ngồi chờ. Mady không rên nữa, nhưng tỏ vẻ bứt rứt vì cái tai nạn lãng xẹt này làm bọn tôi mất hết cả một ngày.

- Kỳ thiệt ! - Gnafron nói. - Trong lâu đài này có nhiều chuyện kỳ thiệt ! Hồi nãy khi thấy tụi mình bước vô, bà bá tước có vẻ hoảng hồn !... Mà có lý do nào đâu ! Bà định nói gì đó thì bị người con gái chận lại... Theo tớ, bà định nói về con ma... và cũng vì con ma, mà hai bà này không dám nuôi chó nữa!

Một giờ trôi qua. Rất nhiều lần thằng Vua Còi đứng dậy mở cửa sổ liếc nhìn ra ngoài vườn.

Nhưng không có một bóng trắng nào thơ thẩn sau mấy gốc cây cổ thụ đó cả...

Bên ngoài, mặt trời đã xế. Vào đầu tháng 4 này ngày chưa dài lắm. Lần này thì Mady lo thiệt sự. Tôi đề nghị với Mady đừng chờ nữa: tôi sẽ chở bạn ấy trong rơmoóc của Kafi, còn con chó cứ việc "phi" theo, xe chạy chầm chậm mà.

Mady đang ngầm nghĩ về cái cảnh ngồi chễm chệ thế chỗ Kafi thì cô Mathilde trở lại:

- Mắt cá em sao rồi ? Em còn đau không ?

- Cháu vẫn chưa đứng được. Nhưng dù sao cháu cũng phải về. Cô cho cháu gọi điện thoại một chút được không ạ ?

- Chúng tôi không còn điện thoại nữa... Em muốn báo cho nhà biết à ?

- Chắc phải tối lắm bọn cháu mới về tới Lyon được ! Cháu phải ngồi trong rơmoổc của con chó Kafi nên xe phải đi chậm.

Cô Mathilde suy nghĩ, rồi đề nghị:

- Hay là em ở lại đây đêm nay ? Như vậy mấy người bạn em sẽ về tới Lyon mau hơn. Ngày mai khi em bớt đau họ sẽ trở lại đây đón em. Để tôi nói lại với bà bá tước.

Cô bỏ đi và trở lại ngay sau đó:

- Mẹ tôi đồng ý. Bà còn đề nghị một trong mấy cậu ở lại với em này.

Cô quay về phía tôi:

- Em... với con chó dễ thương của em ! Thằng Michel sẽ mừng lắm ! Về phần chúng tôi, chúng tôi cũng rất...

Cô đỏ mặt lên mà không nói hết câu. Có đúng là cô muốn giữ thêm Kafi ở lại vì đứa con nhỏ không ?... Hay bởi vì có con chó to lớn này, họ cảm thấy yên tâm hơn khi đêm xuống, trong tòa lâu đài mất hút giữa rừng này ?