Mười bốn Kết cuộc
Nóng quá !... Bọn tôi đang chạy thành một làng dài trên con đường dẫn tới Priolay. Bây giờ là ngày thứ ba 22- 6: một ngày hè ! Bà bá tước đã chọn ngày này để mời bọn tôi tới lâu đài vì thứ ba không đón khách tham quan.
Guille đi theo bọn tôi với nỗi luyến tiếc vì đã vắng mặt trong vụ “bắt ma”. Cây lá hình như xanh hơn hồi mùa Phục Sinh. Người gác dan mới cũng có vẻ mến khách hơn Cremieux.
- A ! Mấy người bạn ở đồi Chữ Thập Hung phải không ? Bà bá tước đang đợi mấy em đó.
Hai người phụ nữ hình như cũng trẻ hơn lần trước. Thậm chí tôi có thể nói là những nếp nhăn trên mặt họ biến mất. Thằng bé Michel cũng có mặt, dĩ nhiên, với hai người anh và cô chị nó mà chúng tôi chưa gặp.
- Anh Tidou, - thằng nhỏ nói ngay khi gặp tôi. - em có nuôi một con chó, không thua gì Kafi đâu, nhưng nó còn nhỏ xíu hà.
Rồi nó nhìn Kafi ra vẻ lo ngại, làm như Kafi bây giờ bự hơn hồi trước.
- Không biết con Kafi có cắn con Tin Tin của em không ?
- Không có đâu, Michel. Nếu hai con to ngang nhau thì nó mới có thể cắn nhau chớ.
Bà bá tước mời bọn tôi tham quan phòng triển lãm của bà. Nó đã được chị giúp việc mới dọn dẹp trang hoàng kỹ lưỡng, ngó vui tươi hơn trước nhiều. Vừa đi bà bá tước vừa nói:
- Mấy cháu biết không, cái chuyện ma đó lại có nhiều kết quả rất bất ngờ. Tất cả báo chí ở Lyon và vài tờ báo Paris đã nói tới tòa lâu đài Tàng Cổ Thụ và bộ sưu tập tranh của nó.
- Phải, - cô Mathilde tiếp lời. - khách tham quan đông hơn... gấp... bao nhiêu hả... 4 lần !
Rồi cô cho chúng tôi biết sẽ sửa lại mặt tiền tòa lâu đài, lợp lại ngói, lắp đặt lại hệ thống sưởi ấm.
Từ phòng triển lãm, chúng tôi băng qua hành lang đến phòng ăn. 12 người cả thảy, và một bữa ăn thịnh soạn ra trò ! Michel sung sướng sáng rỡ mặt mày: con Kafi của bọn tôi vì con Tin Tin của nó đang đùa với nhau rất thân mặt. Chúng tôi còn biết nói chuyện gì hơn là nói chuyện về mấy con ma. Không cần phải giấu diếm thàng Michel nữa.
- Uổng quá ! Tại sao bà và mẹ không thức con dậy ? – Thằng nhóc nói với giọng tiếc rẻ. - Con thích coi mặt con ma. Nó nói ra sao hả anh Tidou.
- Em mốn nghe giọng nó không ?
Thằng nhỏ nhìn tôi như thể tôi hứa cho nó mặt trăng vậy.
- Dễ lắm Michel à, anh đã ghi âm giọng nó, anh có đem theo máy đây.
Vậy là trong sự yên lặng gần như hoàn toàn, tôi nhấn nút cho băng chạy. Vài tiếng động nhỏ, rồi một giọng trầm rỗng cất lên:
"Bà bá tước lâu đài Tàng cổ Thụ, tranh của bà là tranh giả..."
Bà bá tước lim dim mắt ngồi nghe như nhớ lại hồi bị mắc lừa bọn người hầu một cách ngây thơ. Thình lình, bà mở mắt ra hỏi:
- Cái tiếng gì nhỏ nhỏ trước tiếng con ma vậy ?
Sáu đứa tôi nhìn nhau, không đứa nào dám cười. Bà bá tước lần lượt nhìn mặt từng đứa, có vẻ ngạc nhiên.
- Mấy cháu nói coi tiếng gì vậy ?
Lại là Mady chịu nhảy xuống nước đầu tiên, trả lời thay cho bọn tôi:
- Cháu xin lỗi, thưa bà bá tước, nhưng đó là tiếng bà... ngáy khi ngủ ạ.
- Tôi ?... Ngáy !... A ! Trời đất ơi !
Thay vì giận, bà lại phá ra cười. Rồi bà ném một cái nhìn tinh quái về phía Tondu:
- Một bà bá tước lại ngáy!... Tôi dám cá với mấy cháu điều đó thiệt là... tuyệt vời !
Và lần này thì mọi người đều phá ra cười, cười cực kỳ thoải mái !
HẾT