← Quay lại trang sách

Mười ba Lũ ma tố cáo nhau

Tại sao cô chạy trốn ? - Viên hạ sĩ lên liếng.

- Tôi nghe có tiếng súng nổ ngoài vườn... như đêm trước. Tôi sợ... Ôi ! Phải chi tôi bỏ ngay cái nhà ma ám này ngay từ đầu cho rồi !

Không kìm được, Mady lên tiếng:

- Chị đừng đóng kịch nữa, bọn tôi có bằng cớ đây: tấm vải trắng và cặp găng đỏ giấu dưới hầm rượu!...

- Tôi có bao giờ xuống dưới hầm rượu đâu mà giấu ?

- Chị lại còn nói láo nữa. Con chó Kafi đã đánh được hơi của chị ở tấm vải trắng và cặp găng đó.

Người hầu gái lại ném cho Kafi một cái nhìn tức tối và lẩm bẩm giữa hai hàm răng nghiến chặt. Chắc là câu rủa: "con vật khốn khiếp!".

Rồi thình lình, hệt như một diễn viên sân khấu, chuyển từ màn tức giận qua hồi rơi lệ, chị ta oà lên khóc nức nở.

- Không phải lỗi của tôi, thưa ông cảnh sát, tôi chỉ làm theo lệnh Cremieux.

Nghe vậy, gã gác dan nhảy dựng lên, đỏ mặt tía tai.

- Con này quá quắt rồi !... Chính nó chớ ai ! Đồ chó !

- Nói vậy cũng oan cho Kafi đó. - Hề Xiếc chen vào. Hắn đã hết tức, nhưng rõ ràng không ưa nổi chị chàng Jacqueline.

Chị ta vẫn khóc, vừa chối vừa tố cáo gã gác dan. Gã lại càng nổi hung chưởi rủa lại.

- Cứ để mặc cho bọn họ. - Mady thì thầm bên tai tôi. - Cứ đổ họ thanh toán nội bộ với nhau bọn mình sẽ biết hết.

Có lẽ mấy viên cảnh sát cũng nghĩ vậy. Và đúng là điều đó đã xảy ra. Nhờ việc tố cáo lẫn nhau này, tất cả sáng tỏ. Té ra toà lâu đài không chỉ bị một con ma mà tới ba con thay phiên nhau ám, để đánh lạc hướng mọi người nghi ngờ.

- Ba con ma thay vì một ! Lộng hành dữ há.

- Hề Xiếc nói cà tửng. - Nhưng té ra bắt nó cũng dễ ợt. Bọn ma sợ chó... cỡ Kafi!

Bọn tôi bật cười, nhưng vẫn còn một điều thắc mắc: lý do nào khiến bọn họ giở trò đó ? May thay, cô Mathilde lên tiếng:

- Tại sao mấy người doạ chúng tôi ? Mấy người biết giấy chứng nhận tranh bị mất phải không ? Mấy người biết chúng tôi không đủ tiền giám định lại bộ sưu tập phải không ? Mấy người biết cứ như vậy chúng tôi phải đóng cửa, không đón khách được nữa, phải không ? Nhưng mấy người muốn gì ?

Cả ba tên bất lương câm như hến. Viên hạ sĩ nổi sung:

- Sao ? Không chịu nói hả ? Bộ mấy người tưởng mọi chuyện ngừng ngang đây sao ? Tôi xin báo cho cả ba biết: mang và sử dụng vũ khí trái phép, hành hạ về mặt tinh thần, âm mưu đầu độc vật nuôi trong nhà... Chừng đó tội cũng đủ tống giam mấy người rồi. Nhưng nếu mấy người chỉ là tòng phạm, mấy người chỉ tiếp tay cho một kẻ nào đó thì khác... Có một tên thứ ba nữa, phải không ?

Gã gác dan ngẩng đầu lên, nói nho nhỏ:

- Phải.

- Có ai đó đã ăn cắp mớ giấy tờ chứng nhận phải không ?

- Có phải là tên mua tủ hồ sơ này không ? - Bà bá tước xen vào.

- Phải, - Đến phiên mụ gác dan trả lời. - ông ta hứa sẽ thưởng cho ba đứa tôi một món tiền lớn, khi vụ này thành công. Phải làm sao cho bà há tước bán toà lâu đài ! Sẽ có một người tới đòi mua, sẵn sàng trả một món tiền lớn.

- Bao nhiêu ?

- 900.000 frăng.

Viên hạ sĩ quay qua bà bá tước:

- Toà lâu đài này có đáng giá như vậy không, thưa bà bá tước ?

- Không đâu. - Cô Mathilde trả lời thay. - Nó bị hư nhiều rồi. Tôi cho là số đó bao gồm luôn cả bộ sưu tập tranh.

- Đúng rồi! - Viên hạ sĩ tán thành. - Tên kia không nhắm tới lâu đài, nhưng nhắm tới mấy bức tranh. Y định lợi dụng sự bối rối của quý bà để thực hiện một vụ mua bán có lời lớn.

Ông ta quay sang Cremieux:

- Rồi cũng chính y mua cái tủ hồ sơ phải không ? Nhưng làm sao y biết giấy chứng nhận có trong đó ?

Mụ Angèle đưa tay chỉ Jacqueline:

- Nhờ nó, thưa ông hạ sĩ.

Ả hầu gái lại lồng lên:

- Nói láo, thưa mấy ông cảnh sát...

Giờ thì tới phiên Cremieux lồng lên:

- Chính mày mới nói láo !... Nó nói láo khủng khiếp, thưa mấy ông !... Thôi để tôi thú thiệt hết. Chính nó đã bày trò tất cả. Nó quen lão Bartholet.

- Bartholet là ai ?

- Cái lão muốn mua tòa lâu đài, một tay chạy áp phe ở Lyon.

- Chạy áp phe ? Nhưng loại áp phe nào ?

- Tôi không biết. Nhưng con này biết rõ. Nó đã làm thư ký cho lão.

- Thư ký ? - Cô Mathilde ngạc nhiên. - Cô ta chỉ mới biết đọc biết viết thôi.

- Nó giấu bà đó, thưa bà. Nó lừa mấy bà và dắt mũi cả hai vợ chồng tôi. Chính lão Bartholet đã thu xếp cho nó vào làm việc ở đây...

- Nhưng làm sao y biết bà bá tước có giấy tờ giám định các bức tranh ?

- Bartholet đã tới đây năm ngoái. Lão ta đã đòi mua các bức tranh với giá rẻ mạt, lấy cớ đó chỉ là một bản sao chép của Murillo. Để thuyết phục lão, bà Mathilde đã phải đưa giấy chứng nhận cho lão coi. Bà vô ý tiết lộ là những bức tranh khác cũng có giấy chứng nhận là tranh thật. Biết được giá trị của những bức tranh này, Bartholet quyết định đánh một cú lớn.

- Một cú bỉ ổi thì có. - Viên hạ sĩ khinh bỉ nói. - Lừa gạt hai người phụ nữ cô đơn!...

Ông ta quay về phía Jacqueline:

- Nói coi ! Tại sao cô biết mấy tờ giấy chứng nhận đựng ở trong ngăn kéo tủ hồ sơ ?

Tôi đã lục lọi khắp lâu đài, nhưng không thấy gì. - Ả hầu gái trả lời. – Rồi một hôm, khi đang dọn ăn tôi nghe bà Mathilde nói với mẹ là bà đã để "giấy tờ" ở chỗ khác. Bà đã nói tới chữ "tủ hồ sơ". Có ba cái tủ như vậy trong toà lâu đài, tôi đã xem xét kỹ từng cái, rồi cuối cùng cũng tìm ra cái ngăn kéo bí mật có đựng giấy chứng nhận...

Sau khi đã ngậm miệng hồi lâu, bây giờ ả hầu gái có vẻ muốn khai hết. Ả cho biết chính Cremieux đã khử con Lulu, nhưng Kafi do chị ta đầu độc. Điều này làm cho hai mẹ con bà bá tước sửng sốt.

- Như vậy, - cô Mathilde nói. - người tới mua bức tranh của Ribera chắc cũng là một tên đồng loã.

- Đó là một người bạn của Bartholet. - Jacqueline giải thích. - Còn tay chuyên gia mà y mang theo chỉ là một chuyên gia dỏm, tên này đã mang theo một đống dụng cụ kềnh càng để loè... Y biết chắc chắn bức Ribera là thật.

- Đúng là trò ma quỷ ! - Bà bá tước thở đài.

Bà quay qua phía chúng tôi.

- Cám ơn mấy cháu, tồi không bao giờ quên ! Không có mấy cháu, chắc tôi đã mất hết bộ sưu tập tranh rồi. Tới đây cho tôi hôn nào !

Lúc này đã sáu giờ sáng. Ánh sáng bên ngoài đã hiện ra mờ mờ như... một bóng ma. Nhưng không còn ma nữa. Tối nay, bà bá tước già sẽ tha hồ ngủ và tha hồ... ngáy.