← Quay lại trang sách

Tám Vĩ thanh

Thế là đã ba tháng trôi qua rồi..., nhưng "vụ án cầu Saint-Vincenl" - như báo chí đã gọi - đã gây ồn ào ghê gớm trong thành phố Lyon tới mức cho đến giờ người ta vẫn con nhắc đến nó.

Đối với bọn tội phạm, nhà báo không tìm nổi câu chữ đủ mạnh. Mặt khác, ngay sau hôm bắt giữ gã áo khoác ghi, cảnh sát đã phát hiện ra rằng dưới cái tên Marnier (không phải tên thật của hắn), ẩn giấu tên thủ lĩnh nguy hiểm của một băng nhóm hoành hành rất rộng khắp cả vùng.

Điều duy nhất đáng kề là sự nhẹ nhõm thanh thản của "ông bạn già". Cuối cùng ông cũng đã được giải thoát khỏi nỗi sợ hãi kinh hoàng mà ngày trước chúng tôi đã thầm chế giễu, nhưng nó đã được chứng minh, ồ, một cách mới khủng khiếp làm sao!

Tên tuổi của người thợ mù so dây đàn được nhắc đi nhắc lại trên các báo, người ta mở một đợt quyên góp từ thiện. Và, nhờ các tấm lòng hảo tâm, vào một ngày đẹp trời, chiếc đại dương cầm đẹp đẽ của Franz Liszt đã rời con dốc Saint-Barthélemy để tới "ngự" trong căn phòng trên khu phố Ferreaux, bên kia bờ sông Saône. Một mình nó đã choán gần hệt cả căn phòng. Nhưng có hề chi? Vì đối với ngươi bạn của chúng tôi, âm nhạc là lẽ sống.

Nhưng đó không phải là tất cả. Hôm nay, chính trong buổi tối hôm nay, sẽ xảy ra một sự kiện tuyệt vời, nhờ vào Mady.

Phải, từ nhiều ngày nay, người ta có thể thấy trên khắp các bức tường của thành pho những tấm áp phích lớn thông báo rằng tối nay, tại nhà hát lớn, sẽ diễn ra một buổi biểu diễn độc tấu của nghệ sĩ pianô mù, ông Vauquelin.

Chính Mady đã nảy ra ý tưởng tuyệt vời đó và chúng tôi đã ủng hộ ngay lập tức, đầy phấn khởi. Từ lâu, cô đã chép lại những bản nhạc mà ông soạn rồi đọc cho cô. Cô đã mất hàng giờ, hàng giờ, cúi gặp người xuống những khuôn nhạc để viết những nốt nhạc và những ký hiệu mà ông chỉ dẫn. Thật là một công việc vất vả làm sao! Nhưng Mady thật kiên trì bền bỉ!

Rồi một hôm, tất cả chúng tôi hăm hở đến gõ một cánh cửa, với vũ khí là sự táo bạo trong mình,... gõ cánh cửa nhà ông giám đốc rạp hát Opéra của Lyon. Ông chấp nhận tiếp chuyện chúng tôi trong vài phút thôi, vì có người đang đợi ông - ông nói thế.

- À, phải, - Ông nói. - ông mù ở cầu Saint-Vincent chứ gì! Tôi nhớ rồi, một người đàn ông thật quả cảm, chắc chắn là vậy. Nhưng các cháu biết đấy, một thợ so dây đàn không chắc phải là một nghệ sỹ đâu... mà tôi thì đâu có biết gì về âm nhạc của ông ấy.

- Nó đây ạ! - Mady trả lời và chìa tập giấy ra.

Ông giám đốc ngó qua và chúng tôi thấy môi ông bĩu ra. Hình như bản nhạc này viết xấu kinh khủng, rất khó đọc. Mady đỏ mặt xin lỗi vì sự vụng về của cô. Ông giám đốc động lòng trước vẻ buồn bã của chúng tôi đã quyết định mời chúng tôi vào phòng tập, ở đó có một chiếc đàn dương cầm. ông đặt một bản nhạc lên giá và bắt đầu chơi. Sau khi quan sát ông một lúc, chúng tôi thấy khuôn mặt ông biến đồi.

Ông chơi đoạn đầu tiên, đôi lần ngập ngừng trước những nốt viết không rõ, nhưng vẫn chơi cho tới cuối.

Rồi ông lại đặt một bản khác lên giá, rồi bản thứ ba. Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, ông xoay người quanh ghế đẩu, cầm tay Mady và nói:

- Thật phi thường! Hãy bảo ông mù này tới gặp tôi nhé!

***

Cả bố mẹ tôi cũng được mời. Bố mẹ tôi cũng như bố mẹ Tondu và Guille đã hơi chần chừ vì phải tốn tiền. Song họ không thề từ chối việc chia vui với chúng tôi nên đã đồng ý đi. Ngay cả mẹ Gnafron cũng sẽ đến, sau một ngày làm việc mệt nhọc tại nhà máy như thế.

Bố tôi và nhất là mẹ tôi rất rụt rè e ngại. Đây là lần đầu tiên hai người đến nhà hát Opera, nhà hát đẹp nhất trong tất cả các nhà hát tại Lyon. Mẹ tôi may một bộ váy tuyệt vời tại một nhà may nổi tiếng, còn bố thì lợi dụng dịp này mua luôn một bộ complet mà ông đang cần.

Để tới một địa điểm đặc biệt như thế nên mẹ tôi đành phải để thằng Géo ở lại nhà một mình. Một bà hàng xóm hứa sẽ sang ngó nó liên tục suốt buổi tối. Mặt khác, nó không hoàn toàn là một mình vì còn có Kafi trông nó! Chú ta đang tự hỏi chúng tôi có thể đi đâu đây, diện xúng xa xúng xính, lại bỏ chú ở nhà. Làm sao đề chú hiểu rằng chó không được phép vào nhà hát?

Từ 8 giờ, chúng tôi đã có mặt ở nhà ông Vauquelin. Trông ông thật sang trọng trong bộ đại lễ màu đen, thuê dùng cho dịp này. Với mái tóc đẹp trắng như cước, bồng bềnh, trông ông rất có dáng một nghệ sĩ lớn.

Chiếc đại dương cầm có cánh nằm chính giữa sân khấu, nó cũng giống như chiếc đàn của ông mù. Mọi con mắt đều đổ dồn vào đó. Mady dẫn đường cho ông Vauquelin và đưa ông tới chiếc đàn dương cẩm đang chói chang dưới ánh đèn sân khấu.

Toàn bộ công chúng hoan hô nhiệt liệt. Thời điểm ấy quá xúc động khiến tôi không kìm nồi nước mắt. Trong vài phút nữa thôi, sẽ là thành công, tôi tin chắc như vậy, sẽ là một đền bù tuyệt vời cho ông, cho người bạn già thân yêu ấy của chúng tôi và cho cái đêm mùng 1 tháng Giêng khủng khiếp, trong khi tất cả mọi người chúc nhau hạnh phúc thì suýt nữa đã cướp đi mất của ông cả cuộc đời...

HẾT

.

Cầu Saint Vincent ở Lyon