Chuyện cô hoa khôi.
Đối diện nhà cũ của tui có một hàng xôi của thím Bảy. Mỗi sáng, đúng boong 5 giờ giờ rưỡi là thím quẩy gánh ra đó, lục tục chuẩn bị một hồi đến 6 giờ là bắt đầu bán cho những khách đầu tiên đưa con đi học sớm.
Thím Bảy có dáng người nhỏ thó, tóc khô đét lúc nào cũng buộc vội bằng cọng dây thun vàng. Mấy lần đứng trên ban công, tui thấy cô gái đi xe ga, dáng cao ráo, xách túi sành điệu, tóc tai lướt là chạy ngang lấy vội hộp xôi rồi đi. Tui để ý tại tui thấy cổ đẹp, mà tại tánh tui cũng nhiều chuyện nữa. Có một buổi sáng thím Bảy bị trúng gió xỉu trước hàng xôi, người ta gọi điện thoại mãi hơn hai tiếng đồng hồ thì thấy cô gái sành điệu kia chạy đến. Lúc đó tui mới biết cô gái ấy là con gái ruột của thím Bảy.
Buổi sáng tháng bảy, trời mưa tầm tã, hàng xôi vắng khách hơn mọi ngày. Tui lân la qua ăn phụ thím Bảy dĩa xôi cho nhanh hết để dọn hàng. Làm xôi cho tui xong, thím co vào góc bạt cho đỡ ướt, tay lôi xấp tiền nhàu nhĩ từ sáng giờ bán được ra ngồi đếm, xếp gọn tờ năm ngàn ra năm ngàn, mười ngàn ra mười ngàn. Tấm bạt xanh che mưa đã cũ và rách lỗ chỗ làm nước chảy tong tong xuống nền đất chỗ thím ngồi. Tui làm bộ hỏi: Thím Bảy có con gái đẹp quá heng!
Thím ngước nhìn tui mắt sáng rực rồi gật đầu, dừng luôn chuyện đếm tiền:
- Bây biết hôn, con gái thím sắp đi thi hoa khôi nghen!
Rồi thím thao thao kể về con gái rượu, chồng thím chết từ hồi thím còn trẻ măng măng với đứa con đỏ hỏn trên tay. Thím ở vậy một mình bươn chải đủ nghề để nuôi con gái khôn lớn. Không dám đi bước nữa vì thương con, thím sợ cảnh cha dượng – con riêng. Học hết lớp 12 con gái thím đòi nghỉ để đi làm người mẫu theo đam mê, thím cũng chiều theo sở thích của con. Nói tới đây thím tặc lưỡi:
- Mà mèn ơi, từ hồi làm người mẫu con nhỏ cứ chạy theo quần quần áo áo. Tiền đi diễn được bao nhiêu đổ hết vào son phấn, đổi điện thoại cho bằng bạn bè. Chiếc xe máy đó, thím lấy tiền tích cóp, cũng ráng chạy vay thêm để mua cho nó chứ mỗi lần đi diễn về nó cứ than đi xe ôm hoài người ta cười. Làm người mẫu phải sang trọng mới được nể. Thôi, đời mình giờ có bao nhiêu cũng cho con hết.
Trời cũng vừa ngớt mưa, khách tấp vào mua xôi làm câu chuyện của tui với thím bị gián đoạn. Tui trả tiền rồi về. Mấy bữa sau thấy thím gặp khách nào quen cũng luôn miệng:
- Ê bây, con gái thím thi hoa khôi rồi, bây nhắn tin bình chọn cho nó nghen. Thím giảm nửa tiền xôi!
Nói rồi thím cười hehe. Trán lấm tấm mồ hôi mà thím vẫn cười tươi roi rói, miệng không quên đọc đi đọc lại mã số bình chọn của con giá cho tụi tui bấm điện thoại.
Rồi con gái thím đậu hoa khôi thiệt. Tui đọc được tin trên một tờ báo mạng nên chạy ra đưa thím coi để chúc mừng thím. Thím coi phớt qua, mắt cụp xuống, buồn buồn. Thấy lạ, tui hỏi thím có chuyện gì? Bỗng dưng thím Bảy òa khóc tức tưởi.
- Nuôi con cho nó lớn lên, bây giờ nó làm hoa khôi rồi thì nó không muốn nhận mẹ nữa vì mẹ nghèo hèn quá mà!
Tui chẳng hiểu mô tê gì hết, chú Tám xe ôm ngồi gần đó nói trỏ qua:
- Bữa con bả thi chung kết, tui chở bả qua ủng hộ nó. Bán được một ngày có bao nhiêu đâu mà chơi sang mua một bó bông hồng tươi ba trăm ngàn, đặng tặng cho con nhỏ. Ai ngờ nó đậu thiệt, bả đứng dưới mừng hết lớn, nước mắt ngắn dài bả len qua chỗ người ta đang bu lại tân hoa khôi để tặng bông cho con nhỏ, miệng cứ la lớn má nè con, má nè! Mà con nhỏ nó không thèm nhìn luôn, rồi nó giới thiệu với báo chí bà má nuôi nào đó của nó, là chủ tiệm vàng lớn lắm trên Chợ Lớn. Nó quên bà má bán xôi rồi!
Cái câu "Nó quên bà má bán xôi rồi!" của chú Tám làm cho thím khóc như mưa như gió. Tui nghe xong trong lòng cũng buồn rười rượi mà cũng không biết nói gì để an ủi thím. Khách quen đi ngang cũng tấp vô mua xôi, đặng chúc mừng thím có con gái hoa khôi. Thím cười buồn, trán vẫn lấm tấm mồ hôi, tóc vẫn buộc bằng cọng thun vàng, tay vẫn thoăn thoắt gắp ruốc gói xôi cho khách.
Có hoa khôi thỉnh thoảng lên báo khoe hình chụp với má nuôi giàu có để người ta nể "gia thế" của mình. Mấy ai biết được đằng sau danh hiệu của cô là những gói xôi của một bà má bình thường nhưng không tầm thường.
Ở đời người ta vẫn có câu: "Con chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo."