← Quay lại trang sách

Những kẻ ghét bạn.

Trong cuộc sống này, việc bị người khác nhìn vào và phán xét là điều rất khó tránh khỏi. Dù bạn là ai, ở đâu, làm công việc gì, có nổi tiếng hay là người bình thường thì cũng sẽ đều ít nhất hơn một lần bị một người khác phán xét. Nhẹ thì sẽ là đặt điều không có thật về bạn, nặng hơn nữa là chỉ trích dù bạn chẳng làm gì tổn hại hay ảnh hưởng đến quyền lợi của họ.

Nếu tôi nói rằng bạn hay phớt lờ họ đi thì quả thật điều đó không hề dễ dàng. Ngày trước, khi tôi mới bắt đầu viết sách, quả thật tôi không thể tập trung và tìm cảm hứng được khi ngồi ở văn phòng làm việc. Bốn bức tường nhàm chán khiến tôi phát điên lên vì không viết nổi lấy một trang sách chứ đừng nói là hoàn thành bản thảo đúng hạn như dự kiến phát hành. Tôi thích uống cà phê, thứ thức uống mang lại nhiều cảm hứng và sự tập trung. Tôi thường ngồi ở những quán cà phê quen thuộc để nhấm nháp cái vị đen đặc thêm chút sữa ngọt lịm, để ngắm nhìn phố phường, ngắm người qua lại và viết. Những lức như thế từng con chữ cứ nhảy múa rồi tuôn trào không ngừng nghỉ, tôi thật chí cũng không biết được trời đã tối tự khi nào. Ấy thế có một người chỉ vì không ưa tôi nên đã nói với tôi những người khác rằng: "Nó chẳng có công việc gì ra hồn nên suốt ngày ôm máy tính lê lết ngoài quán cà phê để chém gió."

Sau một thời gian miệt mài, bản thảo của tôi hoàn thiện và đưa vào xuất bản. Cuốn sách đầu tay của tôi may mắn được công chúng đón nhận và chỉ bốn mươi ba ngày sau khi chính thức xuất bản, nó đã được mua lại để dựng thành phim. Tôi trở thành một trong những tác giả trẻ tuổi nhất có tiểu thuyết được chuyển thể thành phim, đồng thời tác phẩm của tôi cũng là cuốn tiểu thuyết được nhà làm phim mua lại nhanh nhất tính từ thời gian chính thức phát hành. Tôi chưa bao giờ nghĩ tác phẩm của mình sẽ được đón nhận như vậy, tôi chỉ viết bằng sự đam mê, cố gắng hoàn thiện mình qua từng con chữ. Điều đó càng làm tôi hiểu một điều rằng, đáp trả bằng lời nói sẽ là sự đáp trả trong mệt mỏi và không có hồi kết. Câu trả lời bằng hành động và thành quả, mới là câu trả lời hoàn hảo và thuyết phục nhất.

Dù bạn có cố gắng làm tốt mọi thứ đến đâu thì cũng sẽ xó những người không thích bạn. Có người quý thì tất phải có người ghét, đó là quy luật cân bằng. Và những người ghét chúng ta, ở một khía cạnh tích cực nào đó thì họ đã giúp chúng ta trở nên ngày càng hoàn thiện hơn, thận trọng hơn. Người khác có biết bạn đang làm gì hay không, không quan trọng bằng việc bạn có biết mình đang làm gì hay không? Nếu bạn biết, thì tốt rồi. Làm đi! và hãy mặc kệ những con người như thế bởi vì việc của bạn là tiến về phía trước, hạnh phúc, thành công. Còn việc của họ là đứng ở phía sau bạn để nhìn thấy điều đó.