Chuyện hai bà bầu.
Trời mưa không ngớt, đỗ xe vào bãi rồi đi nhanh vào siêu thị nhỏ gần nhà để mua ít bánh trái, tối lạnh thế này mà về nhà có cái rỉ rả nằm xem phim thì còn gì bằng. Đang lúi húi chọn táo thì bất chợt anh đi đằng sau đâm sầm vào hông mình, giật mình nhìn lên, thì ra anh ta va vào mình là do vừa đi vừa hí hoáy xem điện thoại. Chỉ kịp ngước lên trong hai giây để xin lỗi như rô-bốt rồi anh ta lại cắm mặt vào di động. Điều làm mình ngạc nhiên đó là đi bên cạnh anh rô-bốt là một chị bụng bầu vượt mặt, khệ nệ xách chiếc giỏ nhựa của siêu thị rồi cho từng món vào đó, tay kia cầm ví. Bất chợt mình nghĩ dại, trời mưa nên sàn siêu thị cũng trơn trượt vì nước mưa khách mang từ ngoài vào, nhỡ đâu chị ấy trượt thì anh kia có kịp vứt điện thoại để đỡ không nhỉ?
Lại với bản tính hóng hớt, vừa nhặt trái cây mang cân, mình vừa quan sát đôi vợ chồng ấy. Lúc sau, có vẻ như giỏ nhựa đã nặng quá, chị bầu nhìn ông chồng với đôi mắt một thoáng khó chịu bất mãn rồi lặng lẽ di chuyển ra ngược lại cổng tính tiền để lấy một cái xe đẩy. Lúc này ông chồng cau có quát: " Lúc nãy đã bảo lấy xe đẩy thì không nghe!", mọi người đều đổ dồn về họ, chị bầu một tay đỡ lưng nặng nhọc, một tay lấy đồ từ giỏ nhựa bỏ sang xe đẩy, miệng lí nhí: " Em không biết sẽ mua nhiều thế!", anh chồng kia vẫn cấm mặt vào điện thoại, bấm tí tách.
Mua xong đồ, tôi ra về, không khỏi suy nghĩ miên man về chuyện vợ chồng, về những ứng xử với nhau tưởng chừng như đơn giản mà chẳng hề đơn giản. Ai nói lấy chồng như trò may rủi, khôn ngoan không bằng may mắn. Thật kỳ lạ, đời mình mà lại phó thác cho thứ gọi là "hên - xui".
Về đến nhà và đỗ xe xuống hầm, trong lúc đợi thang máy tôi lại bất chợt thấy một cặp đôi khác. trời lúc này đã ngớt mưa, chiếc taxi đỗ xịch trước sảnh. anh chồng chạy băng băng sang mở cửa cho vợ, đỡ vợ xuống, mọi túi xách và đồ đạc đều trút hết lên người anh này, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu. Chị vợ trông mệt mỏi và nặng nề, nhích từng bước từng bước. Anh chồng đi theo một tay ôm choàng lấy vai để dìu vợ, tay còn lại nắm chặt lấy tay vợ, các túi xách đùm đề được anh khoác lên vai, trồng vào cổ. Nhưng vẫn nắm chặt tay vợ! Họ nhẹ nhàng từng bước chậm rãi tiến vào thang máy, ngọt ngào trải ngập cả lối đi...
Một buổi tối nhìn thấy hai hình ảnh đối lập, tôi hiểu hơn về khao khát của một người phụ nữ, nhất là khi họ ở giai đoạn khó khăn nhất là mang thai. Lúc này thì cần gì túi xách hiệu hay kim cương hột xoàn, đeo với ai? Xách với ai? Họ chỉ cần sự quan tâm, yêu thương và nâng niu của người chồng. Đó là tất cả, là kim cương châu báu của cuộc đời họ. Những điều tưởng chừng như đơn giản nhưng không phải người đàn ông nào cũng làm được cho người phụ nữ của mình.