← Quay lại trang sách

Em tiễn anh, người dưng cuối con đường.

Luôn sẽ có những vết rạn nứt để báo trước cho một sự tan vỡ. Phụ nữ sống bằng trực giác, bằng những linh cảm trong thâm tâm không thể nói ra. Họ nhìn nhận được những vết nứt lờ mờ từng chút một nhưng không thể làm gì để ngăn nó.

Không biết từ bao giờ mà người đàn ông đó đã không còn hôn tôi nữa. Chiếc hôn vội mỗi sáng trước khi anh đi làm, khi tôi vẫn còn nằm trên giường ngủ, không biết từ lúc nào cũng chỉ tồn tại như một thói quen, một nghĩa vụ khó chối bỏ.

Đã bao lâu người đàn ông đó chưa nói yêu tôi một cách thật lòng?

Và từ bao giờ khi mỗi chuyến công tác xa trở về, anh thậm chí còn không mở cửa đón tôi, không nhìn tôi lấy một lần.

Ngày anh tháo tấm ảnh cưới của chúng tôi và đặt nó xuống sàn nhà để treo một bức tranh khác mà anh vừa được tặng lên, tôi đã có linh cảm chẳng lành. Chỉ là nó đến quá sớm, quá nhanh, đến nỗi chính tôi đến giờ phút này còn chưa kịp tin rằng đây là sự thật.

Tôi không trách anh, vì cũng không còn gì để trách cứ nhau, dù rằng người đàn ông nào cũng có những phút mắc sai lầm còn chúng ta thì có thể lựa chọn tiếp tục sống cùng với những sai lầm đó hay là mạnh mẽ bước ra khỏi nó.

Những người làm vợ thường nói rất nhiều, khuyên rất nhiều nhưng đàn ông thường bỏ ngoài tai những lời như thế, bởi vì có lẽ họ không tin rằng có một ngày người đàn bà của họ sẽ thật sự rời xa họ, thật sự dám bước ra khỏi cuộc đời họ. Sự tha thứ chỉ có thể dành cho những thứ thuộc về phạm trù nhất thời, chứ không thể dành cho những khía cạnh đã là bản chất.

Tôi chưa bao giờ nuối tiếc sự hy sinh và yêu thương tôi đã dành cho người đàn ông đó suốt bốn năm qua, vì anh suốt những chuỗi ngày đằng đẵng trong đắng cay tưởng chừng như dài hàng thập kỷ. Dù rằng có những lúc anh đã không trân trọng, có những lúc anh chỉ xem tôi là một vật sở hữu của bản thân, bất chấp mọi cảm xúc của tôi. Anh mất tôi chỉ trong tích tắc, một vài giây ngắn ngủi mà chính anh cũng bàng hoàng không thể chấp nhận. Tôi biết, đó là khi giọt nước đã tràn ly.

Ngay chính giây phút quyết định ra đi, tôi cũng chưa bao giờ hối hận khi lấy anh, càng chưa bao giờ hối hận khi nắm tay anh trong suốt ngần ấy năm. Tôi đã nói với anh trong lá thư cuối cùng của hôm ấy:

"Hãy cho phép em dừng lại, em gửi đến anh một cơ hội để anh đi một con đường khác bằng phẳng hơn, bình yên hơn. Vĩnh viễn trong cuộc đời này, anh hãy sống vui và đừng lo lắng bất cứ điều gì. Chúng ta sẽ không quên nhau, hãy nhớ về nhau như một ký ức đẹp, như chúng ta đã từng.

Em luôn chúc phúc cho anh."