Bơ vơ.
Giữa Sài Gòn rộng lớn như thế, nhưng không biết đi đâu để cảm thấy an toàn, để cảm thấy được che chở.
Giữa biển người mênh mông như thế, nhưng chẳng thể nào tìm được một người để có thể tin tưởng, thả lỏng bản thân khỏi những phòng bị như bất lực giữa đường đời.
Giữa những nỗi buồn cứ chạy dài, chạy dài mãi. Đuổi nhau tít tắp bên những cơn bão lòng mà không có lấy một niềm vui lóe lên giữa mênh mông những suy tư trong một buổi chiều đông.
Giữa những đêm cô đơn với tiếng tích tắc, khi ta ngủ, thời gian vẫn đuổi bắt nhau. Ta nhận ra mình cô đơn nhưng lại không dám yêu, không dám cho bản thân một cơ hội, vì sợ những nỗi buồn cứ đuổi theo ta mặc cho thời gian trôi vẫn không hề phôi phai.
Và giữa muôn vàn lựa chọn, vì sao ta lại chọn nỗi buồn khi mà niềm vui cũng không hề quá khó? Ta nghĩ mãi về những nỗi buồn đã qua, những thứ đã trở thành dĩ vãng từ bao giờ, khi ta chớp mắt thì khoảng khắc đó đã mãi không thể thay đổi vì nó đã xảy ra.
Ngày vui hay buồn thì cũng chỉ đều có hai mươi bốn tiếng. Hãy dùng những giờ phút đó để yêu, để nhớ, để mong và để chờ. Khóc cũng được, cười cũng được, nhưng ít ra ta được sống đúng là bản thân mình. Người có thể dối ta, nhưng ta tuyệt đối không bao giờ tự dối chính mình.
Không có điều gì là mãi mãi, kể cả những nỗi buồn cũng thế!