Chương 2 Thời Đại Của Sự Lựa Chọn.
1
Trên trái đất này có tất cả bao nhiêu thành phố nhỉ?
Tôi tưởng tượng. 2g chiều ngày 25 tháng 5 năm 1975, tôi không phải sinh ra trong một bệnh viện phụ sản nhỏ ven Seoul, thủ đô của Hàn Quốc, mà ở một nơi hoàn toàn khác.
Stockhom, Saõ Paulo, New York, Edinburgh, Praha, Istanbul, Beclin, Roma, Amsterdam, Kuala Lumpur, Madrid, Toronto, Buenos Aires. Tên những đô thị nước ngoài xa xăm mờ mịt chỉ cần ngồi một chỗ cũng có thể kê ra hàng loạt. Tôi của Stockhom, tôi của New York, tôi của Kuala Lumpur, tôi của Buenos Aires. “Các cô ấy” đang sống với hình ảnh như thế nào nhỉ?
Sao Song Tử, nhóm máu RH+B, chiều cao 161.5cm nhưng nhìn như 163cm. Chỉ số IQ xấp xỉ 120 chứ không ít. Hồi đi học ghét cay ghét đắng môn hóa và thể dục. Vào ngày tâm trạng sụt sùi chỉ cần uống một ly cà phê ngọt ấm nóng là tươi tắn lên ngay. Và, cũng như những cô gái khác, nghĩ rằng Brad Pitt là chàng trai sexy nhất thế giới.
Nhưng cô gái sinh ra và sống ở một đô thị nước ngoài ấy biết đâu lại không sống cuộc sống tầm thường giống như Oh Eun Shu của một góc thành phố Seoul này. Không thể chấp nhận điều đó được. Cô gái mà tôi không biết tên biết đâu lại là tôi, giống tôi, ít ra cũng phải đồng ca bài ca cuộc sống ngọt ngào hơn gấp mấy chục lần sinh hoạt thường ngày vô nghĩa chán ngắt mà tôi đang đối diện. Chuyện đó có là một lẽ đương nhiên như thế không? Nếu không giải tỏa được sự hoang tưởng vô nghĩa này thì cuộc sống sẽ quá ngột ngạt, cổ họng khô rát, không chừng chết quách mất.
Đường đi làm buổi sáng, tàu điện ngầm lúc nào cũng vậy, xình xịch nhàm chán chạy theo con đường của mình. Chẳng lùi lại đằng sau cũng chẳng bay lên trời. Tôi, đôi lúc giống như quả quýt héo bị nén chặt trong cái hộp vuông, hoặc giống như cá Ganchi chết được xếp thành từng lớp trong thùng gỗ không có linh hồn, lắc qua lắc lại theo nhịp tàu chạy. Trừ mấy người may mắn có được chỗ ngồi còn lại đa phần khách trong toa tàu không thể nào có được ngay cả không gian tối thiểu cần thiết cho việc bảo vệ phẩm giá của con người, chỉ còn biết đứng chịu trận. Trừ việc cố gắng hết sức để khỏi bị ngã hoặc đẩy đi chỗ khác, lúc này ở đây không gì có thể thực hiện được bằng sức mạnh của con người.
Nếu có ý muốn tạo dựng lên âm mưu làm vô hiệu hóa ý chí mãnh liệt của ai đó, hãy chọn đúng giờ cao điểm, cho họ lên tàu điện ngầm ở Seoul và đi qua đi lại mấy vòng. Và khi tới đích, chắc chắn họ sẽ thấy đôi vai trở nên rũ rượi “chán tất cả, vứt cha cái ý chí ấy đi và chỉ muốn nằm đâu đó một lát”. Ý chí, dù có mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ tan theo khói bếp. Tuy nhiên, tôi có vẻ đỡ hơn vì từ nhà tới công ty chỉ phải đi qua bốn trạm dừng. Chỉ cần chịu thêm khoảng 8 phút là sẽ ổn thỏa cả. Ở văn phòng, ngày nào cũng có người đi từ Ui Jeong Bu lên Mapo, thậm chí từ Yong Il tới. Chỉ cần nghĩ tới họ thôi cũng sẽ tự động thở dài. Tôi cố gắng co người lại với trọng lượng tối thiểu nhất, mặt hướng về phía cửa sổ, ngây ra nhìn bóng tối đen ngòm đang loang loáng lướt qua.
Nghe đằng sau liên tục có tiếng lạo xạo dội đến. Rồi cảm giác thấy tờ giấy báo chạm vào đỉnh đầu. Tôi khẽ cắn môi. Thà cứ sờ mông đi để có cớ tố cáo hay chửi thẳng vào mặt kẻ đó một trận, đằng này giữa bãi tàu điện ngầm chật chội không còn chỗ để chân mà còn giở báo ra đọc thì không biết phải đối xử làm sao với tinh thần thị dân trơ tráo kia. Tôi hét to trong câm lặng:
— A si[6], Hàn Quốc vì thế mà không thể chấp nhận được!
Hãy tha thứ đi. Tôi cũng biết rằng trên thế giới ở bất cứ nước nào cũng đều có những kẻ không biết suy nghĩ như vậy. Nhưng tôi muốn tạm quên giây phút này. Tôi quyết định tin rằng kẻ đó chỉ có thể thở được ở đất nước Đại Hàn dân quốc này thôi. Nếu nghĩ những tình huống bực bội tôi đang phải chịu đựng là số phận không thể thay đổi được, có lẽ những vật thể đang vây quanh tôi sẽ trở nên đơn giản và biết đâu tâm trạng sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn.
Nếu tôi trực tiếp được lựa chọn, tôi sẽ chọn sinh ra ở thành phố nào?
Địa điểm đầu tiên đó là Stockhom, thủ đô của Thụy Điển - đất nước của phúc lợi xã hội tốt nhất thế giới. Ưu điểm – được bảo vệ một cách hoàn hảo theo luật pháp, không phân biệt nam nữ, sống chung trước hôn nhân đã trở thành một điều hết sức bình thường, không có ánh mắt khinh rẻ cho những bà mẹ có con chưa lấy chồng. Ừm, nghe có vẻ hấp dẫn đấy. Điểm cần phải cân nhắc - chế độ bảo hộ xã hội vô cùng hoàn hảo như vậy biết đâu sẽ rất tẻ nhạt. Một phần nữa là tỉ lệ dân số bị bệnh trầm cảm hay tự sát rất cao.
Đô thị thứ hai: New York. Ưu điểm – là tâm điểm của trào lưu văn hóa và thời trang. Không cần phải nói thêm lời nào nữa. Điểm cần phải cân nhắc – giá thuê nhà và giá cả tiêu dùng cao cắt cổ. Dù tôi có thích phim “Sex and City” đến mấy đi chăng nữa cũng biết một sự thật rằng, để làm những gì mình thích, sống cuộc sống tuyệt vời như các cô gái ấy chắc chắn sẽ phải còng lưng ra kiếm tiền trả nợ thẻ tín dụng.
Đô thị thứ ba: Buenos Aires. A, vậy mà đã đến ga phải xuống rồi. Tôi hối hả chen lấn trong dòng người, cuối cùng cũng chạm được chân xuống mặt đất. Trong lúc cố tập trung vào quyết định trọng đại chẳng ai quan tâm, đầu tôi như vỡ ra từng mảnh. Khi bước nhanh lên cầu thang hướng ra phía bên ngoài ga, tôi đã đưa ra một quyết định đáng buồn. Nếu để tự bản thân tôi lựa chọn đô thị mà tôi muốn được sinh ra thì tám mươi, chín mươi phần trăm tôi sẽ không tồn tại ở thế giới hiện tại này. Có nghĩa là chắc chắn từ năm 1975 cho tới nay vẫn chỉ do dự ngập ngừng mà không đưa ra được quyết định.
Việc sinh ra ở nơi này theo chủ ý của người khác biết đâu lại là điều may mắn. Không phải vì tôi là người yêu nước. Mà chỉ bởi vì tôi có thể thoải mái lẩm bẩm càu nhàu – đó là thổ lộ thật tình hơn cả. Có thể tự do càu nhàu các kiểu như “Sao đàn ông Hàn Quốc ai cũng đều như thế nhỉ?”, “Có vẻ như trên thế giới này có mỗi đất nước Hàn Quốc là không biết giữ trật tự giao thông hay sao ấy?” hoặc là “Chán ghét tất cả rồi, hay di cư quách đi cho xong”.
Cứ cho rằng sau khi suy nghĩ rất nung nấu, tôi quyết định trở thành công dân của Đại Hàn dân quốc đi. Nếu vậy tại sao tôi có thể dám nói năng một cách bừa bãi về nơi này như thế? Do sợ những áp lực kiểu như trong khi chính bản thân mình lựa chọn – nói trắng ra là tự mình bôi gio trát trấu vào mặt mình – mà còn dám chê bai từng điều nhỏ nhặt nhất, thì tôi sẽ phải cắn răng chịu đựng mà sống một cách bèo nhèo ở nơi này. Ngẫm lại, từ khi biết được sự thật rằng lựa chọn không phải là tự do mà là một cái tên khác của trách nhiệm thì trước mỗi tình huống phải chọn cái gì đó, tôi không biết phải làm sao, nên mồ hôi cứ chảy ướt đầm đìa.
Đôi khi tôi ao ước cuộc sống mất phương hướng của mình được gắn một cái máy chỉ đường, giống như hệ thống máy chỉ đường định vị vị trí xe bằng vệ tinh nhân tạo cho biết tình hình đường bộ “một trăm mét phía trước là đường vòng. Hãy chú ý khi lái xe”. Nếu có một người thay mình định ra và chỉ cho mình biết con đường phải đi lúc nào nên rẽ trái hay rẽ phải thì tốt biết bao nhiêu? Tôi không mong muốn cái lớn lao, chỉ cần xin hãy cho tôi biết câu trả lời chính xác của những vấn đề lặt vặt và nhạy cảm như phải tỏ thái độ thế nào với việc mới sáng ra đã nói xấu sếp của đồng nghiệp.
Đến nơi, chị Jang vừa gặp trước cửa tòa nhà, không biết lí do gì, thân mật khoác tay tôi. Chỉ cần nhìn thấy chị ấy đã thấy toát lên vẻ hiền lành, thân thiện và chăm chỉ, mỗi cái là nhiều khi Jang không ý tứ khiến tôi nhận ra được chân lí đáng sợ của đời sống xã hội; con người ta vì một nhược điểm nào đó cũng đủ khiến mọi thứ quay về con số không.
— Cậu cũng biết tên đó đúng là chẳng có tí mắt nhìn nào, đúng không? Đã không biết phận còn nói những hình ảnh tớ đưa lên đều kì cục, trong khi đó cũng chẳng đưa ra một ý kiến nào. Rõ ràng là anh ta muốn bắt bẻ tớ phải không?
Bản thân chị tỏ ý muốn nói khẽ nhưng giọng nói của chị lúc nào cũng to hơn mức bình thường. Rõ ràng đây không phải là mẩu đối thoại phù hợp với vị trí trước thang máy của tầng 1 tòa nhà ngay lối vào công ty. Bởi nhân vật chính “tên đó” là ông Hwang không biết sẽ xuất hiện và chào buổi sáng vào lúc nào. Tôi chỉ mong cho thang máy đến thật nhanh. Không biết thang máy chúng có chào hỏi nhau không mà ì ra mãi tầng 10 chẳng thèm chuyển động. Sự tầm thường tẻ nhạt không thể tả được, cảm giác như mũi bị khâu vào lưới không thể nào nhúc nhích, đời sống thường ngày vô vị lặp đi lặp lại không có hồi kết làm tôi thấy rùng mình ớn lạnh.
Mấy cái ghế trong văn phòng cũng có đẳng cấp của nó. Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy vô cùng nhớ tiếc thời hoàn toàn ngây thơ không biết tới chân lí hiển nhiên ấy.
Ghế của công ty tôi chia thành bốn đẳng cấp. Ghế giám đốc, ghế phó giám đốc, ghế của các trưởng phòng, và ghế của các nhân viên dưới phó phòng. Tôi ngồi làm việc cả ngày trên một cái ghế văn phòng xuất xứ Trung Quốc có tay vịn làm bằng chất liệu urethane không có chỗ dựa cổ. Thỉnh thoảng, tôi cũng đi công tác bên ngoài nhưng một tháng khoảng ba bốn ngày dưới nhiệm vụ gọi là tổng kết, bắt đầu từ chín giờ sáng cho tới nửa đêm tôi phải ê mông trên cái ghế đó. Nếu tính toán một cách cặn kẽ, công việc văn phòng của nước Đại Hàn dân quốc này so với thời gian lao động bình quân của người lao động chân tay không phải là số lượng nhỏ.
Owner[7] là một người đàn ông tuổi gần năm mươi, xuất thân là phóng viên tạp chí, tự mình tay trắng làm nên sự nghiệp. Mặc dù không phải là người lúc nào cũng can thiệp sâu vào công việc của nhân viên, nhưng ông lại nghĩ mình phải tìm hiểu cặn kẽ tình hình, chi tiết trong công ty. Với người làm công ăn lương, không phải là không có những lúc mệt mỏi vì chuyện đó. Giám đốc, người luôn tự hào mình là một CEO thời đại mới, đặc biệt rất thích họp hành. Ông vô cùng tin tưởng rằng đó là cách quyết định ý kiến mang tính dân chủ, nhưng ở công ty nhỏ như cái lỗ mũi này, hở ra một tí lại mở các cuộc họp hành lớn nhỏ thì bản thân tôi chứ không phải owner, phó giám đốc, trưởng phòng cho rằng đó là cách làm không hề hiệu quả và thật lãng phí thời gian.
Sáng nay có cuộc họp tuần của những người phụ trách mảng biên tập. Chủ đề là các phương án tiết kiệm phí thi công một cách hiệu quả thông qua việc quản lí dự toán có quy mô, nói ngắn gọn đó là lệnh hãy tiết kiệm tiền. Thật ra, chủ đề không hề quan trọng. Người chủ trì hội nghị ấy là ai còn quan trọng hơn chủ đề gấp mười lần.
— Nào, sẽ quay theo chiều kim đồng hồ bắt đầu từ chị Jang Mi Kyong nhé.
Biết ngay mà. Đây chính là cách của phó giám đốc An. Có phải là buổi họp nhóm của cuộc thi tài năng đâu, phát cáu lên vì ý tưởng chọn ra từng ý kiến theo thứ tự từng người.
— Trường hợp của nhóm tôi là tiến hành một cách tỉ mỉ theo kế hoạch đề ra, giảm đi những chi phí không cần thiết. Vâng, và...
Những lời đúng như trong sách vở. Chị Jang nghiêm túc như khán giả đứng ra phát biểu trong chương trình thảo luận ban đêm, nhưng ông An đang ngồi nghe không hề có sự thay đổi nào và cũng không gật đầu cho dù chỉ là một vài cái. Lượt tiếp theo đến tôi. Tôi quay đầu bên nọ bên kia liên tục. Những điều mà có nói hay không cũng chả ai quan tâm, có nói ra cũng chẳng thể trở thành hiện thực cũng như lấy mây trên trời xuống vậy, chẳng ai có phản ứng gì. Họp cả mười mấy người lại cũng chẳng kiếm đâu ra được một ý tưởng hay, vậy mà không hiểu tại sao cứ tổ chức những cuộc họp vô nghĩa như thế này nhỉ?
Cuộc họp không cần nghĩ cũng đoán được rằng rồi sẽ kết thúc bằng một bài thuyết giảng dài của ông An rằng thì là “Sao không nghĩ ra được gì thế nhỉ, các anh chị phải nghĩ cách tiết kiệm từng xu một giống như mỗi khi mở ví của mình ra chứ?” Biết đâu lí do để các nhà quản lí bám víu vào các cuộc họp không chỉ là nơi để cho họ có thể la lối một cách công khai, mà thông qua các cuộc họp đó họ muốn thể hiện quyền lực tầm thường, rằng có thể kiểm soát và khống chế được mọi người.
— Tôi nghĩ rằng, thành thật mà nói bản thân cuộc họp này có lẽ đã có vấn đề rồi.
Ơ, tiếng ai thế nhỉ? Đột nhiên tỉnh hết cả người. Người châm ngòi nổ chính là Lee Min Jeong, cô bé đồng nghiệp vào sau tôi.
— Nếu tốn hết một triệu won sẽ ra cuốn sách đáng giá một triệu won, hết hai triệu won sẽ ra cuốn sách hai triệu won. Chứ đưa cho một triệu won mà bảo phải làm thành cuốn sách có chất lượng hai triệu won, điều đó không thể chấp nhận được. Nếu muốn làm như vậy thì ngay từ đầu phải kí hợp đồng đại hạ giá đi chứ. Ai lại cứ vắt bọn tôi như vậy thì sao bọn tôi làm việc được.
Không nghe được cả tiếng kim đồng hồ chạy trong phòng. Tất cả dường như đã đóng băng. Có những điều cấm kị mặc dù có biết cũng không thể nói ra, ở bất cứ tổ chức nào đều có những điều như vậy. Lee Min Jeong đã phát âm rất rõ ràng. “Đại hạ giá”! Làm sao có thể nghĩ rằng ở tuổi hai mươi sáu, cô ấy mặc dù ngày thường rất tự hào về phát ngôn gai góc của mình, có thể dũng cảm đến chừng ấy.
— Có trả giá hết tất cả các nơi như nhà in, bản thảo, người viết thì cũng chỉ ở mức độ nào thôi chứ, đằng này giống y hệt kiểu hạ giá hàng loạt. Nếu cứ làm thế thì chỉ khiến cho hình ảnh công ty ta sẽ xấu đi thôi.
Lời nói hoàn toàn đúng. Đáng lẽ phải vỗ tay tán thưởng cho người bạn đồng nghiệp nhỏ tuổi biết thách thức với sự bất công bằng thái độ không hề sợ hãi, song tôi chỉ cúi gằm mặt xuống nhìn mấy cái hoa văn của cái bàn vô tội. “Chambap”[8] quả là vĩ đại. Với bảy năm kinh nghiệm làm việc, tôi, bằng bản năng, nhận ngay ra được cái bóng của sự nguy hiểm đối với bản thân mình.
Ông An không phải là cao thủ có thể chống đỡ được đòn tấn công bất ngờ của nhân viên. Cặp lông mày không rậm rạp mấy của ông nheo lại như con giun. Lee Min Jeong vẫn vẻ mặt như cũ không hề ý thức được về cơn sóng thần mình đã gây nên. Cảm giác cặp tròng đen đầy gân máu của ông An sượt qua Lee Min Jeong và dừng lại nơi tôi. Lượt sau, quả đúng là đến lượt tôi.
—...Chị Oh Eun Shu, chị nghĩ thế nào? Chị có đồng ý về ý kiến vừa rồi không?
Tôi cảm thấy ngay được câu cuối cùng của ông An đang run. Ông là bạn lớp trên hồi đại học của giám đốc. Trước nhân viên đáng lẽ gắn thêm từ “nim”[9] cho ông cũng được nhưng giám đốc còn đằng thẳng gọi to hơn “An I sa”[10]. Ngay cả những lúc chẳng thấy mặt mũi giám đốc đâu ông An cũng đều nhất mực “Không có sachangnim[11] ở đây cũng phải làm việc cho ra đầu ra đũa”. Tuy không nhiều lắm nhưng cũng đã có mấy hợp đồng kí tạm với đối tác có giá thấp hơn giá thị trường. Hầu như tất cả những hợp đồng ấy đều thể hiện rõ ràng đó là tác phẩm của ông An.
Tất cả mọi người đều chú mục vào cái miệng của tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Chỉ vì một lời của tôi mà không khí sẽ nghiêng về phía này hay nghiêng về phía khác. Tôi có thể trở thành anh hùng làm cháy rực lên ngọn lửa của phong trào cách mạng nhân dân, cũng có thể trở thành cận thần xu nịnh làm mờ mắt vua chúa bằng những điều dối trá xảo quyệt. Tự nhiên cảm thấy bị một áp lực dữ dội nhất từ hồi vào công ty cho tới bây giờ ấn còng lưng tôi xuống. Có bao nhiêu ghế trong phòng họp không ngồi sao lại ngồi bên cạnh Lee Min Jeong chứ? Tôi thấy hối hận kinh khủng. Cuộc đời thật không dễ dàng. Lúc nào tôi cũng muốn nó sẽ được chôn vùi một cách lặng lẽ, nhưng... Thở một hơi thật sâu, tôi từ từ mở miệng:
—...Không ạ.
Hèn nhát, thật sự hèn nhát, ngay cả trong giây phút đang nói tôi cũng đau đớn nhận ra sự thật đó. Nhưng không thể dừng lại được nữa.
—...Chúng ta, tôi nghĩ trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải cố gắng hết sức.
Lee Min Jeong cũng trố mắt nhìn tôi vẻ kinh ngạc rồi quay ngoắt đầu đi chỗ khác.
— Đúng vậy, cô Oh nói đúng đấy.
Ông Hwang xen ngay vào với vẻ hối lỗi muộn mằn.
— Giờ còn giở lý thuyết suông ra nói thì được ích lợi gì. Chúng ta phải làm thế nào đó cho công việc suôn sẻ theo khuôn đã định sẵn chứ?!
Thật may mắn khi không có ai giở thêm cái trò vỗ tay tán thưởng. Cuộc họp vừa xong, mọi người tỏa ra về chỗ của mình, đi toilet, ra hành lang. Chị Jang kéo tay tôi vào phòng để nước.
— Biết ngay cái con ranh ấy, thế nào cũng sẽ có lúc gây ra chuyện lớn mà.
Tôi không trả lời mà ừng ực tu ly nước lạnh. Nước rất mát nhưng không thể nào gột sạch đi cảm giác thất bại đang cháy trong cổ họng.
— Làm gì có chuyện dám nói hết cả những điều mình muốn nói. Ai lại biến cả sếp thành thằng ngố bao giờ.
—...Thật ra, cô bé ấy có nói sai đâu.
— Cứ cho là thế, nhưng mới nứt mắt ra đã làm như vậy là sai quá đi rồi. Một mình mình tốt đẹp còn những người còn lại thì sao? Nó cứ tưởng là mọi người hèn nhát mà ngồi im à?
Câu nói phát ra cuối cùng của chị Jang đâm phập vào ngực tôi. Cứ tưởng là hèn nhát mà ngồi im. Nếu tôi hai mươi sáu tuổi, ở chỗ làm đầu tiên, tôi có trả lời như hôm nay không? Có lẽ là không. Biết đâu tôi lại đẩy ghế đứng dậy, biến đi đâu đó, hoặc vùi mặt trên bàn phòng họp. Mà không, có khi lại ném cho Lee Min Jeong một phiếu vì lòng quả cảm rồi một mình không biết phải làm gì cho đến sáng hôm sau, nộp đơn xin nghỉ việc với một quyết tâm bi tráng. Ý của tôi không phải nhớ tiếc thời đó. Chỉ có tiêu chuẩn phán đoán việc đúng sai là dần dần trở nên mơ hồ. Cũng không phải ghen tị vì làn da săn chắc của đứa con gái 25 tuổi. Lí do tôi ghen tị vì tôi biết sự dũng cảm thiếu cân nhắc của cô ấy biết đâu lại xuất phát từ sự tự tin về bản thân, rằng nếu không vừa ý, có thể vứt bỏ tất cả để bắt đầu lại từ đầu.
Vừa bước vào văn phòng, tôi đã nhìn thấy dáng đằng sau của Lee Min Jeong đang ngồi ở chỗ của cô. Nhìn thấy bờ vai nhỏ của cô bé ngồi một mình không động đậy, tôi lại cảm thấy cốc nước uống lúc nãy trào lên cổ họng. Tôi ngập ngừng tiến về phía cô bé.
— Min Jeong à!
Tôi khẽ gọi tên cô từ phía sau. Không có tiếng đáp lại. Tôi cố gắng gọi to hơn. Cũng không thấy động tĩnh gì cả. Hình như cô ấy cũng cảm thấy bị tổn thương. Định nắm vai cô nhưng rồi lại thôi. Khi đi làm, cái khó nhất chính là mối quan hệ đồng nghiệp. Đôi khi còn cảm thấy như mình nhét đầu vào tổ cá sấu đang hì hụi bò qua bò lại và cảm thấy bực dọc. Nhiều khi thành quả đạt được phải đổ mồ hôi sôi nước mắt thì bị cấp trên lúc nào cũng tỏ ra thân thiện nuốt mất. Giãi bày chuyện bạn trai với người đồng nghiệp thân thiết thì lập tức mấy hôm sau đã có tin đồn lố bịch khắp phòng rằng “Cao thủ trong tình trường Oh Eun Shu sắp tự tử vì thất tình”. Tôi và Lee Min Jeong không quá thân mật cũng chẳng lạnh lùng. Chị Jang thỉnh thoảng lại càu nhàu “Con ranh ấy không biết điều hay coi thường mình nhỉ?”, nhưng tôi thấy hình như bản tính cô bé là như vậy.
Một lần toàn công ty cùng đi ăn tối. Khi đang thầm rên rỉ trước menu vì bị giám đốc sai “đi chợ”, câu nói rõ ràng rành mạch của Lee Min Jeong khiến tôi không thể quên được “Em muốn ăn thăn bò tươi!” khiến cho khuôn mặt đầy mỡ của giám đốc đang hí hố cười cũng đành phải gọi 20 phần thăn bò Hàn Quốc thay vì gọi thịt ba chỉ nướng như mọi lần. Trong lúc răng hàm nhai miếng thịt ngọt lịm, tôi không biết phải cảm phục hay cảm ơn cô ấy đến mức nào.
Tôi là đồng nghiệp xấu, cũng không phải là con người nữa. Là một con cá sấu nhe răng hiểm ác trong đầm cá sấu. Cảm giác tội lỗi ào đến làm ngực trái tôi đau nhói. Tôi khẽ khàng đặt ngón tay lên vai cô ấy.
— Ơ chị Oh!
Lee Min Jeong ngoảnh lại và gỡ tai nghe ra. Ánh mắt trong trẻo không hề tỏ thái độ nào cả. Đối với một đồng nghiệp đi trước bám lấy tổ chức chỉ để tốt cho mình, quay ngoắt đi trước đồng nghiệp, một đồng nghiệp chẳng giống con người, thế mà cô bé vẫn hỏi với giọng điệu giống như thường ngày:
— Có chuyện gì thế ạ?
Một phản ứng mà tôi không hề dự đoán trước. Tôi nhìn như kẻ đần xuống cái Nano Ipad MP3 loại mới sáng nhấp nháy của cô ấy.
— À, à không, em nghe gì thế?
— Em dạo này thấy mê những bài hát nổi tiếng hồi nhỏ em thường nghe. Chị có muốn nghe thử không?
Tôi ngập ngừng cầm một bên tai nghe nhưng không thể đưa lên tai nổi. Hai lăm tuổi – cô bé ấy lại mê bài hát đã nghe hồi còn nhỏ. Tôi vừa nghe tên bài hát vừa cảm giác có gì đó thật hổ thẹn.
— À, Min Joeng này, chuyện lúc nãy ấy...
Trên trán Lee Min Jeong hằn lên dấu hỏi. Không biết có phải là...
— Xin lỗi em.
Cuối cùng câu nói cũng phát ra khỏi miệng. Tôi cảm thấy mình thật nhà quê lố bịch. Lee Min Jeong nhăn trán hỏi lại:
— Chuyện gì cơ?
Không biết có thật là cô bé không biết hay giả vờ không biết nữa.
— Chuyện lúc nãy trong phòng họp... việc chị nói với ông An.
Sự lắp bắp của bản thân khiến tôi giận mình kinh khủng. Lee Min Jeong nói như không có chuyện gì:
— À, chuyện đó. Không có gì đâu. Ý kiến của chị và của em có thể khác nhau chứ. Chị không cần phải nghĩ ngợi gì đâu.
— Không, chị sai rồi. Thật ra lời của Min Jeong đúng mà.
Có thể hiện thái độ thì cũng phải biết ý biết tứ, thế mà không biết từ lúc nào tôi đã gân cổ lên. Lee Min Jeong chăm chú nhìn tôi. Hình ảnh tôi trong mắt cô ấy không biết sẽ thế nào nhỉ? Lớn tuổi rồi mà chả có khả năng gì đáng kể, một loại ươn lười, đã thế lại còn ra vẻ ta đây biết tự ái. Liệu tôi có bị xem là khuôn mẫu để cho cô bé ấy quyết tâm “sẽ không muốn già đi theo kiểu như vậy” không nhỉ? Tôi thấy nổi hết da gà. Một nụ cười khẽ nở trên môi Lee Min Jeong rồi biến mất.
— Lúc nãy chắc chị bắt buộc phải nói vậy thôi. Em hiểu mà.
Thấy đúng như một cảnh trong phim truyền hình vậy. “Lee Min Jeong nhân vật chính trong sáng, đúng đắn và vị tha” và “ Oh Eun Shu đồng nghiệp ế chồng, hèn nhát chỉ biết thân mình”. Mà thôi, cũng không cần phải đặt tên nhân vật làm gì. Trong kịch bản chắc chắn sẽ ghi là “nhân viên 3” cho mà xem.
Vị trí nhân vật chính do đã biết thân biết phận nên bỏ cuộc từ trước. Cứ làm diễn viên phụ, có làm gì cũng chẳng ai quan tâm, như vậy an toàn hơn cả, chứ làm nhân vật chính để rồi không biết sẽ vụt tắt lúc nào khi vướng vào một vụ xì-căng-đan. Mọi người có chế nhạo rằng đó là cách sinh tồn hèn nhát của nhân viên tuổi ba mươi không có năng lực cũng được. Tôi cũng chẳng muốn biện minh làm gì. Vì điều đó là sự thật.
Nhưng chẳng hiểu tại sao cả ngày tâm trạng cứ nặng trình trịch không thể làm được việc gì cả. Đang hết nhìn đồng hồ lại ngó nghiêng phần biên tập thì điện thoại trên bàn tôi đổ chuông.
— Oh Eun Shu à, anh đây!
Đó là một người đàn ông. Số đàn ông có thể gọi cho tôi và nói “anh đây” rất ít. Giọng nói trầm đục rót bên tai nghe quen lạ lùng. Khuôn mặt của The Oh chợt hiện lên rồi biến mất. Vì giọng nói không những rất khác mà cũng không có lí do gì để cậu ta biết số công ty. Làm sao có thể nghe giọng đàn ông mà liên tưởng tới ngay The Oh được nhỉ? Trí tưởng tượng thật hài hước. Diễn viên phụ Oh Eun Shu ơi, chắc chắn là đến giai đoạn cần phải đi tư vấn bác sĩ khoa thần kinh rồi. Tôi lắc đầu tỉnh trí lại.
Người đàn ông nói trong điện thoại là ông An. Ông ta ngồi trong phòng mình cách phòng tôi không tới 30m và gọi điện thoại cho tôi. Chưa hề có chuyện này bao giờ cả. Tôi vội vã quay đằng sau nhìn nhưng thấy cửa phòng ông An đóng chặt. Dự cảm không tốt lành bủa vây lấy tôi.
— Phó giám đốc, có chuyện gì...?
— Suỵt!
Ông An vội vã ngắt lời tôi:
— Có ai bên cạnh cô không đấy?
Tôi nghển cổ nhìn xung quanh văn phòng. Chị Jang đang mở MSN và tập trung chát chít. Lee Min Jeong nói đi công tác bên ngoài. Ông Hwang điềm nhiên để giấy báo lên bàn ngồi cắt móng tay. Đó cũng là cảnh thanh bình như hầu hết những ngày khác trước giờ tan sở.
Ông An nhanh chóng nói cho tôi lí do của cuộc điện thoại. Rất đơn giản. Ông bảo tôi sau một tiếng nữa tới nhà hàng Trung Quốc gần công ty. Trước khi ngắt điện thoại ông còn thì thào cẩn thận đừng để cho ai biết. Không thể nắm bắt được ý ông ta là gì. Mời ăn cơm chỉ có hai người ư? Tại sao lại thế? Tôi liên tục đưa ra những câu hỏi nghi vấn. Không cần phải làm thế thì đầu tôi cũng đã muốn nổ tung lên rồi. Hãy cứng rắn lên nào. Tôi cố gắng tự vỗ về mình. Phải nhìn sự việc bằng thái độ và con mắt khách quan nhất.
Nếu là trường hợp đột nhiên nhận được lệnh triệu tập mang tính cá nhân của cấp trên trung niên ngoài giờ làm việc, thông thường sẽ có hai khả năng được đặt ra. Thứ nhất, một thông báo vô cùng quan trọng liên quan tới việc cá nhân, chẳng hạn như khuyên thôi việc. Ừm, nhưng trường hợp này tỉ lệ đúng không cao. Xét về công việc, khối lượng việc tôi đang đảm nhiệm hiện nay khá nhiều. Tìm đâu ra được nhân viên ngốn ngần ấy công việc với mức lương như vậy chứ. Nếu có phải đuổi việc một người thì ai cũng biết đó là ông Hwang chứ không phải tôi.
Và thứ hai, trước sự liên tưởng thứ hai vô cùng rõ ràng, tôi cảm thấy người như đông cứng lại. Không biết có phải được học trong một trung tâm nào đó hay không mà các phương pháp tiếp cận của các ông trung tuần có vợ rất giống nhau và cũng rất sáo mòn. Ngay cả trong các chương trình như phim truyền hình đặc biệt “Clinic[12] vợ chồng - tình yêu và chiến tranh” cũng không thể nào đưa các phương pháp này ra được vì chúng quá ấu trĩ, thế mà chúng vẫn đang hoành hành ở ngoài đời. Với tôi, tất nhiên đây cũng không phải lần đầu. Chẳng phải do tôi sở hữu một ngoại hình đặc biệt có thể gây kích thích sự thuần khiết của các đấng đàn ông trung niên mà chỉ bởi vì nhìn tôi quá mờ nhạt, dễ dãi để trở thành “mục tiêu”. Dẫu sao nếu đã trở thành “con mồi” thì đó là chuyện vô cùng nhức đầu.
***
Ông An đã tới trước. Áo sơ mi kẻ xanh nhạt không cà vạt, áo jacket nhung màu đen đậm, dù nhìn ở công ty hay gặp bây giờ trông ông cũng rất trẻ so với tuổi. Tuy nhiên thật đáng tiếc, có ngàn lần nhượng bộ đi chăng nữa thì ông ta không phải là kiểu đàn ông tôi thích.
— Mình kêu món thịt chiên trộn nước xốt nhé?
Tôi lắc đầu quầy quậy. Ông An kêu hai tô Jambong hàu. Trong cái bất hạnh cũng có điều may mắn. Chắc gì ông ta với một tô Jambong giá sáu ngàn won mà dám làm gì tôi.
— Anh mang chuyện này ra nói không biết Eun Shu nghĩ thế nào. Chỉ mong em không hiểu lầm là được.
Tôi nuốt khan.
— Sao em vẫn chưa kết hôn?
Để tọc mạch đời tư của nhân viên mà chỉ dùng kiểu nói như vậy thì thật thấp kém quá. Nếu có ý muốn cưa cẩm thì cưa cách nào cho đáng chứ. Có lẽ cần phải tìm ra những kinh nghiệm mang tính sáng tạo và mới mẻ hơn. Tôi không trả lời mà cắn một miếng củ cải đường. Không biết có phải do củ cải được ngâm giấm hay không mà vị chua tỏa ra khắp miệng tôi một cách khó chịu. Tại sao không kết hôn à? Tôi cũng đang băn khoăn đến chết đi được trước câu hỏi tại sao như vậy đây.
Để đối phó với những trường hợp như thế này, có một số câu trả lời mang tính mô phạm đã được chuẩn bị sẵn. Trong đó, phải tỏ ý rõ ràng rằng không muốn đưa chuyện này ra nói thêm nữa và nói một cách lịch sự ở mức cao nhất.
— Không phải là không lấy mà vẫn chưa lấy được đó chứ anh. Đâu có phải cứ muốn là lấy được đâu.
— Vậy đã có ai chưa?
Cái ông này, dai thật đấy. Tôi lại trả lời một cách lịch sự:
— Vẫn chưa có ạ!
Không phải là không lấy chồng mà chưa lấy được chồng, cũng chưa có bạn trai. Khi nói ra hết những điều trên mới thấy mình chẳng khác nào một tội đồ xưng tội. Chỉ cần tìm được đàn ông là mọi chuyện ok sao? Cuộc sống nếu cứ dễ dàng như thế thì thật thoải mái biết bao. Tôi né cái nhìn đầy vẻ thương hại hiện lên một cách hiển nhiên trong mắt ông An.
Nước dùng của bún hào quá nhạt nhẽo. Thời tiết đột nhiên trở lạnh, tin đồn liên quan tới sự chuyển đổi nhân sự của công ty đối tác, sự lười biếng của bà nhân viên vệ sinh... tất cả những điều ấy ông An không ngần ngại đưa lên làm chủ đề cuộc nói chuyện. Những lúc như thế tôi chỉ gật gật đầu một cách vừa phải thể hiện sự đồng tình với ý kiến của cấp trên. Tôi thấy rõ ràng ông đang vòng vo mà không nói thẳng ra bản chất của câu chuyện.
— Ăn nhiều vào, loại hào này người ta nói là tốt cho phụ nữ lắm.
Tôi lặng lẽ gắp. Ông An húp sùm sụp bát nước rồi phát ra một câu khen giống như đang ở trong phòng xông hơi:
— Hơ hơ, si won ha ta[13]!
—...
— Anh thường giải quyết bữa tối ở ngoài rồi mới về. Vì không muốn làm phiền mẹ của mấy đứa. Bởi sức khỏe bà ấy không được tốt lắm.
Đang dần dần đi vào vấn đề chính rồi đấy. Thế nào chẳng rào rào ra chuyện bản thân và “mẹ mấy đứa” đã nguội lạnh tới mức nào và chỉ còn là mối quan hệ hình thức. Tới phần quan trọng nhất là hai người không ngủ chung phòng nữa và chắc chắn sẽ đến hồi kết. Kiểu này chắc phải ngắt lời và đi nhà vệ sinh quá.
— Chính vì vậy mà dạo này bà ấy tập thể dục chăm chỉ lắm. Từ dạo tập ở phòng tập, bà ấy khá hơn nhiều lắm, lại còn quan hệ thân thiết với những người cùng tập nữa.
—...
— Có một bà chơi chung ở đó hình như có nhờ bà xã anh làm mối cho một anh chàng hơi quá tuổi lấy vợ thì phải.
Tôi không muốn nghe thêm nữa. Tôi thành tâm mong như vậy. Thà rằng ông An cứ thẳng thắn bộc lộ ẩn ý của mình có lẽ tôi sẽ cảm ơn hơn. Sau này cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì cũng cứ từ chối là xong. Nhưng khi cấp trên đã đứng ra làm cái trò mối lái này, lỡ ra một cái thì mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Đó là chân lí tôi thu được qua một kinh nghiệm xương máu.
Hồi mới bắt đầu chập chững đi làm, người quản lí trực tiếp của tôi nói sẽ giới thiệu em của mình cho tôi. Không biết đầu đũa ra sao và với tâm trạng của người đi xem mặt thời đại học, tôi đi theo anh ta. Chỉ gặp gỡ nhau khoảng một tháng rồi thôi, nhưng anh ta biến thành một kẻ theo lén và một ngày gọi cho tôi tới 30 cuộc điện thoại. Ông quản lý cứ hở ra một tí là gọi tôi vào với kiểu cách là bàn công việc rồi nói cho em trai ông ta một cơ hội nữa. Không biết đó là van vỉ hay đe dọa nữa. Chuyện chưa dừng lại ở đó, mới đây ông trưởng phòng công ty cũ còn giới thiệu cho tôi một anh đã ly hôn hơn tôi tới mười tuổi. Mãi sau này tôi mới biết cái anh chàng đầu hói được giới thiệu cho tôi đó là nhân viên ngân hàng, đã hứa sẽ cho ông trưởng phòng vay tiền với điều kiện dễ dãi.
Ông An mở tờ giấy được gấp nhăn nheo và đặt bên cạnh cái bát đựng củ cải ngọt. Mấy dòng chữ ghi tên là “Kim Yong Shu” và mấy con số có lẽ là số điện thoại được ghi một cách nguệch ngoạc. Một cái tên có quá nhiều ở đất nước Đại Hàn dân quốc này. Kim Yong Shu, người đàn ông mà tôi sẽ gặp.
Tôi không phải là người quá ham vật chất, tuy nhiên khi được giới thiệu một người đàn ông, bao giờ tôi cũng muốn mình phải biết được về những điều kiện cơ bản. Nói thẳng ra là chuẩn bị một phương tiện an toàn tối thiểu nhất. Tất nhiên, tôi chẳng hỏi tới những chuyện nhạy cảm như anh ta chạy xe bao nhiêu phân khối, sau khi kết hôn xong có phải thường xuyên đưa sinh hoạt phí cho bố mẹ chồng hay không. Cũng có những cô gái coi đó là yếu tố cần phải kiểm tra kỹ, chẳng hạn như Je Il bạn tôi. Việc không đi tới tận cùng trong những chuyện như vậy cũng là một nhược điểm của tôi.
Nhưng ít ra cũng phải biết anh ta sinh năm bao nhiêu, nghề nghiệp là gì, cao hay thấp. Đằng nào cũng vậy nếu có thêm những thông tin phụ như anh ta là fan của đội bóng chày Doosan Bear hay Twins LG, nhóm máu O hay AB thì có phải là sẽ thuận lợi hơn trong cuộc nói chuyện không nào.
Tuy nhiên, ông An ngoài cái tên ra chẳng nói thông tin gì thêm nữa về người con trai mà tôi sẽ gặp. Trong mắt của những người như ông An thì vấn đề nằm ở chỗ có “người đàn ông nhiều tuổi chưa lấy vợ” và “người phụ nữ nhiều tuổi chưa lấy chồng”, đó mới là sự thật quan trọng. Nếu vậy, ông ấy sẽ nghĩ chẳng có lí do gì để hai người không thành đôi. Nếu anh chàng ế vợ và cô nàng ế chồng không vừa mắt nhau thì kiểu gì ông ấy chẳng chặc lưỡi “kén cá chọn canh thế thì chả trách tồn kho cho tới bây giờ”. Dẫu sao tôi cũng phải nhét tờ giấy ông ta đưa vào túi. Ông An còn dặn cặn kẽ giống như bà mối khờ rằng hôm nay hoặc ngày mai phải gọi cho Kim Yong Shu rồi gặp gỡ trong tuần này đi đừng để lùi sang tuần sau.
— Thật ra anh phải nghĩ mãi xem nên chọn ai trong công ty mình. Nhưng rồi mới biết chẳng có ai xứng như Eun Shu.
Ông ta dương dương tự đắc giống y hệt quan cận thần tham dự vào quá trình kén vợ cho thái tử.
— Với lại mong em đừng hiểu lầm nhé, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới buổi họp sáng nay đâu. Em không nói với các nhân viên khác đấy chứ. Vậy là giữa anh và Eun Shu có một bí mật mà chỉ hai ta biết thôi đấy nhé. Hô hô...
Nhìn khuôn mặt cười nheo một mắt của ông ta, lòng dạ tôi rối như tơ vò. Bởi tôi nhìn thấy rõ ý đồ xảo quyệt của ông ta muốn dùng tôi làm tay sai với miếng mồi là chuyện môi giới lạ lùng này. Trên đường về nhà, tôi mông lung với những suy nghĩ rối rắm, phức tạp.
Hãy tưởng tượng có một người con trai và một người con gái. Hai người này chưa gặp nhau một lần nào trong mấy chục năm. Cả hai đều sống và vun đắp những kỷ niệm hoàn toàn riêng biệt với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp của mình. Người con trai và người con gái có dấu ấn cuộc sống khác nhau như vậy một ngày nào đó họ lại gặp nhau. Tại quán cà phê trong khách sạn, cả hai mặc trang phục trang trọng, học thuộc tên và số điện thoại của nhau như ám hiệu. Họ chào nhau bằng vẻ mặt hơi ngượng ngùng và vô cùng nghiêm trang. Rồi sau đó không lâu họ đưa tin với gia đình, bạn bè, đồng nghiệp rằng họ đã quyết định trở thành cộng đồng chung về mặt pháp luật, kinh tế, tinh thần.
Không biết có tin được không nhỉ? Đó là những việc xảy ra mọi lúc, mọi thời điểm trong thế giới mà tôi đang sống. Nó có phi hiện thực và khó giải thích hơn việc nhìn thấy giữa quảng trường Gwang Hoa Mun xuất hiện một xe tải chở đầy lợn hay không?
Đêm ấy, gặp trên chat room, Yu Hee cười khẩy vào lời nói của tôi:
— Không biết mới cưới chứ. Biết rõ mọi đường đi nước bước thì chán óe, ra làm sao mà sống được với nhau.
Tôi vừa nhai khoai lang chiên sồn sột vừa gõ bàn phím lóc cóc:
— Không thể chấp nhận được, mà cậu chưa thử bao giờ sao biết?
Mảnh vụn thức ăn rơi và kẹt giữa chữ “ b” và “nt”. Tôi biết rõ chuyện ăn vặt giữa đêm chính là liều thuốc độc cho vấn đề giảm cân. Nhưng con người có phải chỉ sống bằng thể xác đâu. Đôi khi cũng rất cần niềm hạnh phúc cho tinh thần chứ. Vì sự bình yên cho tâm hồn, tôi quyết định sẽ tạm quên gói bánh này có bao nhiêu calo. Đằng nào thì tôi cũng dự định chỉ ăn nửa gói thôi. Mà không, nếu may mắn có thể chỉ ăn khoảng một phần ba là cùng.
— Ngố thế, đâu cần phải trải qua mới biết, ai cũng biết, chỉ mỗi mình cậu là không biết thôi. Heee.
Con ranh, cứ mở miệng ra là phát ngôn trắng trợn như vậy. Tôi không muốn đối đáp với nó. Dẫu tôi biết kiểu người của Yu Hee, dù nói đùa hay nói thật bao giờ nó cũng gay gắt như mù tạt nhưng tôi vẫn bị tổn thương bởi những lời nó nói. Sau khi chia tay với bạn trai, trong bốn ngày tôi không hề uống được dù chỉ là một ngụm nước thì chính Yu Hee là người dắt tôi đi ăn cháo bào ngư, nhưng chính nó cũng là người chỉ thẳng ngón tay vào tôi tuôn xối xả những điều làm cho ruột gan tôi như lộn hết cả lên: “Này, cậu tưởng đàn ông ai cũng ngu đần sao? Làm sao có thể yêu người khác hơn chính bản thân mình được?”
— Eun Shu à. Tớ muốn nói với cậu một chuyện... cậu có thể giữ bí mật được chứ?
Yu Hee đột nhiên nói. Bí mật là sao? Tự nhiên tôi cảm thấy khó chịu hơn là tò mò. Tôi không muốn nghe bí mật của người khác. Khi bên kia đưa cho một thì bên này cũng phải đưa ra cái gì đó tương ứng, đó chính là nguyên tắc cơ bản trong mối quan hệ giao tiếp của con người. Khi nghe bí mật của Yu Hee thì tôi phải đưa ra cho nó cái gì nhỉ? Nếu là chuyện qua đêm thì chắc có dao kề cổ tôi cũng không dám nói. Tôi ra quyết tâm như vậy.
Nhìn ra thì thấy mấy ngày trước đây dòng tiêu đề trên cửa sổ chat của Yu Hee còn ghi “Đời có gì nhỉ?” giờ đã đổi thành “Vấn đề không phải là cuộc đời mà là sự dũng cảm cho cuộc đời!!”. Hai dấu chấm than nằm kề nhau nhìn rất nghiêm trọng. Vốn dĩ dòng tiêu đề cửa sổ chat tồn tại như sự thông báo rộng rãi cho mọi người biết về sự thay đổi tâm trạng hay sự kiện nào đó trong cuộc sống thường ngày. Dòng tiêu đề “Chị Eun Shu nhân hậu” của tôi dạo này không biết có phải là sự phản ánh hiện thực, điều ước muốn trở thành hiện thực hay chỉ là một thứ ngụy trang dị kì?
— Chuyện gì thế? Có chuyện gì cần đến sự dũng cảm à?
Sửa mắt thành hai mí, sửa đuôi mắt rồi sửa mũi, chẳng lẽ lần này đến lượt sửa ngực? Yu Hee im lặng trước câu hỏi của tôi. Chắc lại đi toilet hoặc có điện thoại gấp gì đó. Đây cũng là chuyện tự nhiên mỗi khi chat trên online. Bản thân tự khơi khơi nói ra chuyện bí mật vậy mà lặn không sủi tăm là sao? Đang lầm bầm một mình thì điện thoại rung báo có tin nhắn.
“Thứ bảy 6 giờ, ở Deahakro có được không? Có lễ kỷ niệm về Anto-nioni. Yun The Oh”.
Là The Oh! Tự nhiên thấy nhột giữa các ngón chân. Không biết phải giải thích thế nào về hiện tượng phản ứng trước của cơ thể cho thật hay nhỉ? Tôi hạ cửa sổ chat xuống và vội vã mở ngay trang web tìm kiếm. Đạo diễn phim Michelangelo Antonion, hiện lên cả ảnh nữa, cũng đủ biết chắc là một ông già rất nổi tiếng. Còn hai ngày nữa là tới tối thứ bảy. Dù chấp nhận hay từ chối thì lần này chắc chắn phải trả lời luôn mới đúng đạo lí con người. Nên gặp hay không nhỉ? Sao càng sống càng thấy cuộc đời như núi trùng trùng điệp điệp, có thể gọi là một chuỗi các sự chọn lựa của cuộc đời chăng? Khi đó, cửa sổ chat nhấp nháy báo tín hiệu. Hình như Yu Hee đã trở lại.
— Eun Shu à... Thật ra hôm nay tớ nghỉ việc ở công ty rồi.
— Hơ, sao thế?
Miệng tôi tự nhiên cứ há hốc. Yu Hee đường đường là trưởng phòng IT của một công ty chứng khoán, chỉ cần nói tên ai cũng biết. Yu Hee lúc nào cũng khẳng định một điều rằng nó yêu bản thân mình hơn tất cả vật thể nào trên trái đất này bao gồm cả con người và động vật. Trong ba chúng tôi, nó là người tiết kiệm được nhiều tiền nhất, thăng chức nhanh nhất và lương cũng cao nhất. Vậy mà nó nói là nó từ bỏ một công ty tốt như vậy sao? Hay là lại có một công ty khác tốt hơn mời nó về làm?
— Tớ sẽ trở thành diễn viên nhạc kịch.
—........
Một chuỗi những dấu chấm không có kết thúc đúng là tâm trạng của tôi trong khoảnh khắc này. Diễn viên nhạc kịch. Thật tuyệt vời. Tuyệt lắm chứ. Nhưng với một cô gái 31 tuổi chưa chồng thì tương lai hy vọng đó liệu có chấp nhận được không nhỉ? Thà ước mơ trở thành ca sĩ trong cuộc thi giọng hát hay của các bà nội trợ, hay được giải thưởng trong cuộc thi lựa chọn những bà nội trợ tiết kiệm thì có lẽ sẽ thực tế hơn. Tất nhiên tôi công nhận rằng bạn của tôi, Nam Yu Hee, hát hay. Nhảy cũng rất đẳng cấp. Nhưng đó là chuyện trong các sàn nhảy hay phòng hát karaoke thôi chứ. Chỉ có thể coi là người hát hay múa giỏi thôi, làm sao có thể coi là nghề nghiệp được. Nếu là mười ba năm trước đây thì còn có thể. Chỉ hai tháng nữa thôi là chúng tôi ba mươi hai tuổi rồi.
— Cậu có điên không đấy?
Nhưng Yu Hee đã nhanh hơn tôi khi tôi chưa kịp nhấn nút Enter.
— Tớ biết là cậu sẽ không hiểu. Nhưng nếu tớ chậm thêm nữa chắc chắn tớ sẽ rất hối hận.
Dòng tiêu đề trên cửa sổ chat của nó đập vào mắt tôi. “Vấn đề không phải là cuộc đời mà là sự dũng cảm cho cuộc đời!!”. Hai dấu chấm than thẳng tắp đến mức tội nghiệp. Tôi lặng lẽ chuyển ngón giữa của bàn tay phải từ phím Enter lên phím Delete và chầm chậm bấm phím.
— Ừ, cậu ráng lên.
Khi bấm phím xong mới thấy câu nói tỏa ra sắc thái nhạo báng sao đó, nhưng Yu Hee lại tỏ vẻ vô cùng cảm kích.
— Hu hu. Cảm ơn cậu lắm. Tớ biết là cậu sẽ nói như vậy mà. Giờ đây tớ sẽ sống cuộc đời tớ thật sự mong muốn.
Nó nói đã đăng ký lớp diễn viên nhạc kịch dự bị và sắp sửa học khóa biểu diễn và Jazz dance. Nó cũng tỏ ra rất tự tin rằng mặc dù tuổi cũng kha khá rồi nhưng bù lại có năng khiếu bẩm sinh và kinh nghiệm cuộc sống phong phú nên chắc chắn sẽ có cơ hội và tỏ ra tràn đầy hy vọng. Tôi chỉ còn biết ngây ra nhìn lên màn hình chứa dày đặc những kế hoạch chắc chắn của Yu Hee.
Lại một cú sốc khác, khác với khi Je Il tuyên bố kết hôn làm tôi thộn người ra đờ đẫn. Je Il và Yu Hee không điên. Je Il và Yu Hee đang hối hả tìm kiếm con đường đi của mình. Chỉ còn mỗi tôi tự ti dừng lại trong cái một cái vũng như ao tù nước đọng.
Câu trả lời “Được thôi” của tôi dành cho The Oh có phải là do lây nhiễm từ “sự dũng cảm cho cuộc đời!!” của Yu Hee hay không nhỉ?
2
Mặc dù cuộc đời không thật dài nhưng trong quá trình sống sẽ gặp những chuyện xảy ra ngoài ý muốn của mình. Chẳng hạn việc gặp hai người đàn ông trong một ngày. Nói trắng ra đó cũng không phải là hành động vô đạo đức. Hai giờ chiều ngày thứ bảy là khoảng thời gian rất hợp để xem mặt. Sáu giờ chiều thứ bảy lại là khoảng thời gian thích hợp cho việc hẹn hò.
Kim Yong Shu, người con trai được bạn cùng lớp thể dục của vợ ông An giới thiệu đã không cài nhạc chuông riêng. Việc cài nhạc chuông riêng theo kiểu nào sẽ thể hiện được phong cách của người đó. Với người chỉ chọn những bài hát mới ra và cài chưa được hai ngày đã đổi sẽ khiến cho người ta cảm thấy rằng đó là người chạy theo xu hướng thời trang. Riêng người chỉ bảo thủ với nhạc cổ điển buồn sẽ cho ta thấy được cảm giác hư ảo của người đó. Không cài nhạc mà cứ để nguyên kiểu chuông reo thì có thể thấy người đó rất lười biếng hoặc vô tâm hoặc là người nhỏ nhặt.
Kim Yong Shu là người lười biếng? Vô tâm? Hay là người nhỏ nhặt?
Rất khó có thể phán đoán được nếu chỉ thông qua nói chuyện điện thoại. Kiểu cách nói chuyện điện thoại của anh ta rất bình thường. Có nghĩa là không lịch thiệp cũng không vô lễ. Giọng nói cũng rất bình thường. Không thanh cũng không khàn. Một giọng nói không đặc biệt. Nếu đó là giáo viên hồi tôi học cấp ba thì thế nào cũng làm cho tôi buồn ngủ suốt cả giờ học. Chúng tôi dễ dàng thỏa thuận được cuộc gặp vào hai giờ chiều thứ bảy. Chuyện tránh bữa ăn vào ngày xem mặt chính là cách thức sinh hoạt không có trong sách giáo khoa. Chỉ cần lấp chỗ trống phòng ngự mang tính nghĩa vụ với Kim Yong Shu khoảng hai tiếng rồi đến chỗ hẹn với The Oh là được.
— Vậy thì mình sẽ gặp ở đâu?
— Em định chỗ gặp đi, tôi chẳng biết chỗ nào cả.
— Làm sao bây giờ nhỉ? Em cũng không có chỗ nào quen.
Nói xong hết câu mới thấy thật buồn cười. Người con trai này và tôi đang thực hiện một trình tự nghi lễ. Chẳng lẽ lại không có chỗ nào quen. Chỉ là không thích để lộ bản chất và sở thích của mình bằng chính miệng mình nói tới không gian mình thích. Những lúc như thế này, con gái có vẻ thắng thế hơn. Khi thấy tôi tiếp tục im lặng, Kim Yong Shu đưa ra đề nghị:
— Mình gặp ở quán cà phê khách sạn Shilla nhé?
Cuộc hẹn với ý định dũng cảm bước chân vào việc “gặp gỡ” đột nhiên trở thành khoảnh khắc của chiến lược “xem mặt”. Mặc dù vậy tôi cũng không để lộ tâm trạng bất an và dễ dàng đồng ý trước đề nghị của anh ta. Đi gặp người con trai được bạn của vợ cấp trên giới thiệu cho mà cứ khăng khăng rằng đó không phải là “xem mặt” thì có vẻ thật đáng ghét. Sau khi nghe điện thoại xong và cúp máy, tôi không hề nhớ giọng nói của Kim Yong Shu. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn. Dẫu sao tôi cũng chẳng mong đợi tới mười phần trăm. Chỉ vì không muốn rắc rối với ông An mà thôi.
Sáng thứ bảy. Vừa mở mắt trong tôi đã xuất hiện hàng loạt mâu thuẫn. Có lẽ trước tiên phải đi tắm sauna ở nhà tắm trong khu. Tất nhiên tôi cũng không hề có ý định sẽ tạo nên “sự kiện” với The Oh lần nữa. Nhưng chẳng thể lường trước được chuyện gì trong cuộc đời. Việc tắm trong nhà tắm nhỏ như cái lỗ mũi của nhà trọ biết đâu lại làm cho sự việc không được suôn sẻ thì sao.
Phải mặc áo kiểu nào nhỉ? Tôi phát điên với suy nghĩ vừa rời khách sạn Shilla là phải tới ngay Deahakro. Đi gặp The Oh trong trang phục dành cho buổi xem mặt quả thực chẳng phải là chuyện bình thường. Phải chọn được bộ quần áo phù hợp với hai nơi mà không lố lăng quá. Bộ thứ nhất được chọn là quần jeans và áo jacket nhung. Vừa nghĩ xong tôi đã phải lắc đầu. Kim Yong Shu nhất định sẽ mặc comple và thắt cà vạt nên quần jeans sẽ không hợp. Bộ thứ hai là váy dạ ngắn và áo len. Ở khách sạn thì coi được nhưng nếu sánh đôi đi với The Oh chắc chắn sẽ giống như bà cô út của cậu ta vậy. Không được rồi, tôi đành dẹp chuyện chọn áo ngoài qua một bên.
Tôi mở ngăn kéo tủ cuối cùng. Quần lót và áo lót nằm lộn xộn, ngổn ngang. Những cái quần lót có thể mặc được đó là quần in hình chuột Mickey sau mông, sọc màu xám của Calvin Klein, quần chấm màu hồng quà của Gorilla tặng. Nhưng không hiểu sao tôi chẳng thấy vừa lòng với cái nào. Tôi cố nhớ lại xem mình đã mặc đồ lót nào vào cái ngày hôm trước đó. Lỡ chẳng may mà trùng lặp thì The Oh sẽ coi thường tôi đến mức nào.
Vừa xỏ chân vào cái quần chấm màu hồng tôi vừa quay cuồng với suy nghĩ tại sao mình lại lo lắng đến vấn đề này. Mà không, tại sao đứa con gái đi xem mặt lại lo lắng tới chuyện đồ lót một cách ngớ ngẩn như vậy nhỉ?
Sự mê hoặc đến từ đâu?
Không phải tới từ vẻ ngoài của người đó mà đến từ bên trong tôi. Tôi đột nhiên nhận ra điều đó trong khoảnh khắc ngồi đối diện Kim Yong Shu với khoảng cách 1m. Người con trai trước mắt tôi đàng hoàng hơn cả điều tôi dự đoán. Không phải là “cao ráo” hay “sạch sẽ” mà là “đàng hoàng”. Tôi không muốn giải thích kỹ hơn. Nếu là những cô gái đã từng đi xem mặt trên hai lần sẽ biết ngay.
Chiều cao khoảng 175cm. Thể hình bình thường, không thể nói là béo hay gầy. Kiểu đầu được cắt tỉa gọn ghẽ tại “Blue Club”[14]. Làn da khá trắng, không có mũi khoằm, miệng vẩu hay đầu hói. Cũng rất khó để kiếm được một đối tượng bình thường, không có gì nổi trội như vậy. Tôi đau đớn nhận ra sự thật đó.
Hai giờ chiều thứ bảy tại quán cà phê khách sạn Shilla có tới mấy đôi đang tiến hành cái việc gọi là “gặp mặt lần đầu”. Khả năng cạnh tranh vẻ bề ngoài của Kim Yong Shu nếu không coi là số một thì cũng phải đứng thứ hai trong số những người con trai ở đó. Khi đi qua bàn của người con gái ngồi đối diện với người con trai khó có thể đứng được ở vị trí thứ năm để tiến tới chỗ Kim Yong Shu đang đợi, tôi ngấm ngầm có một chút tự hào. Nhưng tại sao tim tôi không đập mạnh nhỉ?
— Xin lỗi vì đã để anh phải đợi. Không biết do cuối tuần hay sao mà đường kẹt quá.
Mặc dù chỉ muộn đúng 5 phút nhưng tôi cũng xin lỗi khá thành thật. Nếu làm như vậy mà che giấu được con tim không hồi hộp của tôi thì cũng đỡ.
— Không sao đâu, tôi cũng vừa đến mà.
Người con trai nghiêm túc đáp. Rồi chẳng nói thêm được lời nào nữa.
Anh ta trông giống như những hạt ngô nằm thẳng tắp của bắp ngô lai. Anh ta mặc một cái áo sơ mi thật trắng, không thắt cà vạt, cùng bộ comple màu đen. Tôi chợt nghĩ, với người như vậy chắc chắn sẽ không có một tổn thương nào. Nếu có kinh nghiệm thất bại chắc cũng chỉ ở mức độ thi lái xe đường trường bị trượt một lần là cùng. Anh ta sẽ cười khẩy vào thất bại đó với ý nghĩ sẽ dành một ngày ba, bốn tiếng tập lái và kì thi sau thì đỗ luôn.
Chúng tôi trao đổi danh thiếp một cách lịch sự cho đúng nghĩa của những người đứng trên vũ đài công việc. Tấm danh thiếp tôi nhận được có màu vàng nhạt. Kim Yong Shu, giám đốc của Green Cat. Bên cạnh tên vẽ hình một con mèo xanh lá cây được nhân tính hóa rất xinh xắn. Kim Yong Shu nhìn danh thiếp của tôi và chớp chớp mắt.
— Công ty biên tập, hình như là công ty làm sách đúng không ạ?
Người con trai này cũng giống tôi, đến điểm hẹn mà không có một thông tin nào về tôi. Chúng tôi nhanh chóng đưa ra lý lịch trích ngang của nhau.
Nam: 36 tuổi. Tốt nghiệp đại học và cao học ở Mỹ. Bố mẹ đều đang sống tại Mỹ. Hiện tại đang điều hành công ty phân phối thực phẩm hữu cơ thân thiện với môi trường. (Nhược điểm: có vẻ như nhiều tuổi thì phải. Ưu điểm: Bố mẹ chồng tương lai sống ở Mỹ và là owner của công ty cơ đấy!).
Nữ: 31 tuổi. Tốt nghiệp đại học 4 năm, ở ngoại ô thủ đô. Bố mẹ đầy đủ. Hiện tại là nhân viên của công ty biên tập quy mô vừa và nhỏ. (Nhược điểm: Nói trắng ra, cũng không phải là không có cảm giác tiêu chuẩn thấp hơn nam. Ưu điểm: Nhỏ hơn tới năm tuổi. Vâng... và... như vậy là... Biết đâu chẳng phải là một nhân viên nữ chăm chỉ, cố gắng làm hết mọi việc được giao trong một góc của xã hội này).
Kim Yong Shu nói rằng anh ta ra đây do sự giới thiệu của hội trưởng hội phụ nữ khu nhà chung cư anh ta đang ở.
— Chắc họ tội nghiệp khi thấy đàn ông sống một mình thì phải.
Tôi tròn mắt. Dù kết quả thế nào đi chăng nữa nhưng tin đồn trong đám các bà thuộc hội phụ nữ đâu phải thường. Cảm giác như có những con người trong suốt của đám đông quây đứng sau lưng anh ta và đang phán xét về ngoại hình của tôi. Vai tôi chợt như thu nhỏ lại.
— Cứ từ chối mãi thì có vẻ như không phải phép với người lớn.
Tôi đang định đáp trả rằng cũng phải đi theo sự ép buộc của cấp trên nhưng lại thôi. Việc bất thình lình được gặp một người con trai đạt trên 80 thang điểm còn mong manh hơn khả năng đụng chạm của sao chổi và trái đất. Sự thật về việc tôi không cảm nhận được sự quyến rũ giới tính mãnh liệt từ anh ta, có nghĩa là anh ta đã không trở thành đối tượng để tôi phải cân nhắc. Ít nhất tôi cũng