← Quay lại trang sách

Chương 3 Con Đường Mạo Hiểm.

1

Seoul là một đô thị quá tải.

Cô phát thanh viên chương trình dự báo thời tiết của truyền hình buổi sáng báo rằng do đêm có tuyết rơi nên giao thông Seoul sẽ bị ngưng trệ và hỗn độn. Đây là sự kiện đầu tiên của mùa đông năm nay. Màn hình CCTV quay cảnh người đi làm trên đại lộ Kang Nam, xe nối tiếp nhau trùng trùng điệp điệp. Đoàn xe ô tô chậm chạp đi như rùa bò. Lượng tuyết rơi phủ từ đêm qua chỉ dày có 3cm.

Phóng đại không phải chỉ là phép tu từ nhàm chán. Chẳng hạn những thứ như thế này. Đứa bé được thụ thai chỉ vì một giây sai lầm, đường xe bus ngoằn ngoèo cắt chéo Đông Tây Nam Bắc, một người đàn ông trung niên mặt vô cảm, xỏ hai tay vào túi áo khoác ngắn không màu bước qua đường, tấm màn che màu xanh lá cây che bãi đỗ xe của nhà nghỉ phất phơ lên xuống vì gió, cậu sinh viên làm thêm với đôi môi phồng rộp đang đóng tem trong một siêu thị 24 giờ, những sự tử tế một cách thái quá và sự lạnh lùng cố ý. Tất cả đều phóng đại. Chúng núp khắp nơi trong cả các tòa nhà bê tông không có bảng đề tên. “Snowu palace” - ngôi nhà tôi đang sống cũng là một trong số đó.

Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên tới xem nhà trước khi kí hợp đồng. Vị trí và diện tích của ngôi nhà khiến tôi tạm bằng lòng. Số tiền tôi có trong tay cũng vừa đúng với số tiền đặt cọc nhà. Nhưng sau khi đóng dấu vào tờ hợp đồng, quay ra rồi mới cảm thấy một sự bất an mù mờ nào đó rất khó giải thích. Ngày chuyển đồ tới, sau khi đọc những con chữ được dán rất to phía đối diện nhà tôi mới vỡ lẽ ra được cảm giác bất an của mình. Làm sao đây? “Snowu palace - cung điện tuyết” là sao? Đó là một cái tên không thể tồn tại trên đời này. Chủ nhà chắc phải vắt óc suy nghĩ lung lắm mới tìm ra một cái tên mỹ miều như thế để dán lên khu nhà cho thuê trong một ngõ hẻm gần ngoại ô. Nhưng với một biên tập viên bảy năm kinh nghiệm là tôi thì từ này sai bét cả. Theo từ điển quốc ngữ, cách viết đúng của từ này phải là “Snow palace”. Sau đó, mỗi khi phải ghi địa chỉ nhà tôi lại do dự trong giây lát. Bởi khi có ai đó đọc được địa chỉ nhà với lỗi sai đầy khoa trương như vậy biết đâu họ lại nghi ngờ và lẫn lộn về sự thật thà hay ham vật chất của tôi.

Trong khu nhà này có tất cả hai mươi mốt phòng trọ. Cộng cả bên ngoài thì mỗi phòng đều rộng 15 pyong (khoảng gần 50 mét vuông) một cách công bằng. Nhưng trừ đi các khu dùng chung như bãi đỗ xe và hành lang, rồi bao gồm cả sự nói quá lên bao nhiêu đó thì diện tích sống thực sự chỉ khoảng được 9 pyong là cùng. Nếu căn nhà này được ví như một cảnh trên sân khấu kịch thì sao nhỉ? Nếu đục một cái lỗ qua tường nhà giống như căn nhà của búp bê thường chơi hồi nhỏ thì chắc chắn khán giả ngồi phía dưới kia sẽ nhìn thấy tất cả hai mươi mốt gian phòng cùng một lúc. Trong mỗi ngăn chia chiều ngang 7 hàng, chiều dọc 3 hàng ấy, nếu nhìn vào xem có vấn đề gì xảy ra chắc phải giống như một kì quan. Vai tôi đóng là “cô gái phòng 205”.

Khán giả sẽ biết sự thật rằng cô gái phòng 205 sáng nay đã quả cảm bỏ qua phần gội đầu. Cô ta không những không gấp bộ đồ ngủ có hình những đám mây trắng nổi trên nền trời xanh mà còn vo viên nó ném đại lên giường, thói quen lâu đời của cô ta - vừa đi tiểu vừa đánh răng cũng sẽ bị phơi bày một cách trần trụi. Tiếng tồ tồ của nước thải ra bỗng dưng thấy phát buồn cười. Vì có thể người trong hai mươi phòng khác cũng đang ngồi cùng một vị trí và giải quyết nhu cầu như vậy. Diễn viên của phòng 206 bên cạnh chưa từng thấy mặt lần nào biết đâu lại tỉnh giấc mỗi sáng vì nghe thấy tiếng nước chảy trong bồn cầu của tôi như tiếng báo thức.

Lí do để tôi mở tủ đông ngay từ sáng sớm không phải là tìm kem mà để vứt vỏ táo gọt ăn từ đêm qua. Ngăn tủ đông chiếm đến phân nửa là phần đông đá, thay vì đựng thịt cá là các túi rác thức ăn nằm trong đó một cách điềm nhiên. Ngoài việc không bỏ rác thức ăn đi thì cô gái phòng 205 còn chất chứa thêm một bí mật nữa trong mười lăm ngày qua. Gặp gỡ đồng thời ba người đàn ông. Khán giả không những phải thở dài mà chắc chắn còn phải nhún vai nữa.

Người tôi thường gặp nhất vẫn là The Oh. Sau khi cùng xem phim ở Deahakro chúng tôi gặp nhau thêm ba lần nhưng chỉ làm tình một lần. Mặc dù tôi không đồng ý với kiểu tách rời linh hồn và thể xác một cách vô điều kiện, nhưng dẫu sao tôi cũng tin rằng linh hồn và thể xác của chúng tôi là hiện tượng cao su co giãn, có thể cân đối một cách quân bình. Tất nhiên nếu đem phân tích khắt khe thì có thể nói rằng tốc độ của thể xác đang hạ xuống dần để theo kịp tốc độ của tâm hồn.

Chuyện gặp gỡ với Yu Jun cũng được thực hiện mà không cần một lời dự báo. Yu Jun và Yu Hee, anh chị em họ đang uống rượu thì gọi tôi tới. Khi tôi ra tới quán, cả hai đang ở trong trạng thái say ngất ngưởng. Yu Jun giơ tay lên chào tôi “Hi! Eun Shu” như những lần khác. Một thứ tình cảm lạ lùng không thể gọi đó là sự thất vọng hay ê chề xuất hiện trong tôi. Yu Hee đang thể hiện tài cán cá nhân chói sáng trên sân khấu nhạc kịch lúc này là phòng karaoke, Yu Jun hát những bài hát nổi tiếng của ban nhạc 015B không khác gì 10 năm trước. Khi Yu Hee đột nhiên quẳng micro để chạy vào toilet thì Yu Jun lúc đó mới khẽ khàng tiến tới cạnh tôi:

— Với tớ, cậu đúng là một người bạn tốt.

Lưỡi cậu ta líu lại. Tôi không phân biệt nổi đó là phép tu từ hay mỉa mai châm biếm nữa. Chỉ biết rằng lúc này cậu ta đang vô cùng bối rối về một điều gì đó.

Và hôm nay tôi bước qua sông Hàn đang bị đóng băng để đi gặp người đàn ông thứ ba: Kim Yong Shu. Người con trai tẻ nhạt, nhàm chán, gãy gọn giống như nhạc nền của quảng cáo chung cư. Tôi không đủ tự tin rằng mình có thể nhớ, nhận ngay ra được đó là khuôn mặt quen nếu tình cờ chạm phải trong lúc ngoặt vào góc nào đó của thành phố này.

Khi người con trai và con gái đã xem mặt rồi gặp nhau lần thứ hai, người con trai sẽ có mấy kiểu chào người con gái thế này “Thời gian qua em thế nào?” - đó là mức độ bình thường, cũng có thể chào theo kiểu xã giao “Trông em đẹp ra đấy”. Nhưng Kim Yong Shu vừa nhìn thấy tôi đã nói thế này:

— Em ăn cá ngừ chứ?

“Em ăn cá ngừ chứ?” Những ý nghĩa phức hợp bao hàm trong câu hỏi ngắn của năm âm tiết như vậy lộn xộn trong đầu tôi. Thứ nhất, anh ta đã định sẵn menu trước. Thứ hai, anh ta tự tin rằng tôi sẽ không từ chối menu đó. Thứ ba, nghĩa của từ “cá ngừ” – trong cái từ cá ngừ có thể liên tưởng ngay – đó không phải là cá ngừ đóng hộp mà rõ ràng là cá ngừ tươi. Thứ tư, để thể hiện thiện cảm đối với người khác, ít nhất cũng có thể mời ăn cá ngừ sống. Tôi không biết mình phải vui hay khó chịu nữa. Tự nhiên muốn biết kinh khủng về vẻ mặt ảm đạm của anh ta thay đổi thế nào nếu tôi hét lên rằng “Không, em không ăn được. Mà không, em không ăn. Thật sự là em không thích ăn”. Nhưng làm sao đây. Tôi đã đáp bừa bằng giọng điệu nhã nhặn.

— Vâng, em thích cá ngừ lắm.

— Vậy thì may quá, tôi biết mỗi quán ấy ở gần đây.

Khuôn mặt của Kim Yong Shu trở nên rạng rỡ. Nhà hàng mà anh ta đưa tôi tới là nơi dán một hàng chữ rất to trên tấm biển “15.000 won vô hạn”. Bên trong nhà hàng chật chội, vắng vẻ. Tôi lò dò đang định tiến về phía dãy bàn thì Kim Yong Shu đã đi thẳng vào phòng Dadami[22] - nơi phải cởi giày để leo lên. Nhờ vậy mà tôi vã mồ hôi để cởi bỏ đôi ủng bằng điệu bộ thật trang nhã.

— Ơ, đệm tiền này, em có thấy ý tưởng thật tuyệt vời không?

Đối tượng không hề ngạc nhiên trước Kim Yong Shu chính là cái đệm ngồi. Trên mặt tấm đệm in tới mấy chục tờ mười ngàn won xanh lè. Không thể từ chối được ánh mắt mong muốn sự đồng tình, tôi bèn gật nhẹ đầu nhưng thấy vô cùng bất an khi ngồi đè mông lên dung nhan của Sechong đại đế.

— Ở đây họ cho ăn vô hạn luôn. Ăn nhanh quá sẽ chóng chán nên em ăn từ từ thôi. Phần màu đỏ này là phần mắc tiền lắm đấy, em ăn phần này nhiều đi nhé.

Anh ta chấm chấm cái khăn vừa dùng để lau tay lên mặt và mau chóng chỉ cho tôi cách ăn. Giống như nhân viên được cử đi khai thác bí mật giấu kín của nhà hàng tuyệt nhất, chúng tôi im lặng khua khoắng thìa đũa. Thứ vật chất lạnh lẽo đang được vo viên trong miệng tôi không khiến tôi cảm thấy đó là miếng thịt động vật to lớn đang bơi trong đại dương. Tay tôi liên tục cầm ly nước. Kim Yong Shu hỏi “Em có uống nước ngọt gì không?”. Thấy tôi lưỡng lự cuối cùng anh ta mới thể hiện vẻ rằng đã hiểu:

— Vậy mình làm một chén?

— Nếu anh uống thì em cũng nhận một ly.

Rượu Cheongjong đựng trong cái cái ấm sứ được mang ra. Anh ta nâng cái ấm sứ một góc 90 độ và rót vào cái chén trước mặt tôi khoảng 70 phần trăm. Khi tôi định rót lại cho anh ta thì anh ta từ chối một cách thẳng thừng:

— Không biết lần trước anh có nói không nhỉ? Anh không uống được rượu.

— Anh không uống được một giọt nào à?

— Không, không giọt nào.

— Anh làm ăn mà không uống rượu có bất tiện gì không?

Tôi chỉ muốn nói một câu lịch thiệp nhưng anh ta lắc đầu một cách nghiêm túc:

— Rất nhiều người hiểu lầm như vậy nhưng thật ra không có gì khó cả, vì thời đại giờ đã đổi thay rồi. Cái thời đại người ta liên tưởng đến rượu để chiêu đãi khách hàng đã qua rồi. Giờ đây không cần theo phương thức như vậy, bất cứ lúc nào cũng vẫn có thể tiến hành công việc tốt được.

Giống đúng như xem một cảnh “phỏng vấn độc quyền CEO tiêu biểu đại diện cho thời đại mới”. Tôi im lặng đưa chén rượu lên môi. Bỗng nhiên thấy mùi vị rượu trở nên thơm ngát. Chén cạn thì Kim Yong Shu lại rót cho đầy.

— Em ăn cả cá đi!

Anh ta mời một cách nhã nhặn. Anh ta nói như vậy nhưng chỉ gắp ăn một hai miếng cá còn liên tục đưa đũa gắp cải kho và salad ngô. Đang định đứng dậy để đi toilet đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng. Để đi tới toilet thay vì xỏ lại vào đôi ủng da của mình, tôi phải lê lệt xệt đôi dép bẩn thỉu của nhà hàng. Vừa khóa cửa xong tôi vội vàng mở máy điện thoại đã được cài chế độ rung. Ba cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là của The Oh.

— Khi nào thì xong vậy?

— Tớ đã nói rồi mà, buổi ăn tối hôm nay rất quan trọng.

— Muốn gặp mình lắm. Ngày mai không đươc. Nhất định phải là ngày hôm nay.

Làm như có linh tính mách bảo nên giọng của The Oh khá hờn dỗi qua điện thoại. Cảm thấy tội lỗi và bực bội. Sự hối lỗi và khó chịu trộn lẫn cùng hơi rượu phồng lên trong tôi như bong bóng kẹo cao su. Không biết nó sẽ nổ lúc nào. Tắt nguồn điện thoại và khi lê bước tới chỗ có Kim Yong Shu đang ngồi, ngực bên phải chợt nhói đau, không biết có phải tại rượu hay không nữa. Buổi gặp gỡ lần thứ hai của chúng tôi kết thúc bằng việc chia nhau ăn món lẩu cay được nấu bằng loại xương cá không rõ nguồn gốc.

Ra khỏi nhà hàng, tôi và Kim Yong Shu im lặng bước trên con đường đã tắt nắng. Anh ta bước hơi chếch lên phía trước còn tôi tụt lại phía sau. Anh ta không hề nghĩ tới bước chân tôi mà cứ thế di chuyển theo tốc độ của mình. Nếu tôi nhanh chóng bước tới sẽ có thể đi ngang bằng được với anh ta nhưng tôi lại không muốn như vậy. Tấm lưng thẳng đứng đang đung đưa phía trước, với tôi, không hề có một sự gần gũi nào. Đại khái giống như người đi đường này với người đi đường khác.

Một dạo, tôi chỉ gặp những người đàn ông tôi thích. Điều đó không có nghĩa là tôi chỉ gặp người đàn ông hội tụ được cả các tiêu chuẩn hoàn hảo của mẫu hình lí tưởng. Tôi đã nghĩ rằng nếu không phải là người đàn ông đem đến sự kích thích các giác quan một cách tối đa - người đàn ông mình cảm thấy vui khi ở cùng, là người đàn ông tôi muốn biết thêm về anh ta và tôi muốn bày tỏ cho anh ta thấy hết về tôi - thì không nhất thiết phải gặp lần thứ hai làm gì. Kết quả của việc lặp đi lặp lại những cuộc gặp gỡ với người đàn ông kích thích tất cả các giác quan, vui khi ở cùng, cùng muốn biết rõ về nhau, là tình cảnh của tôi bây giờ. Không biết liệu có vấn đề chết người gì trong cảm giác của tôi không hay kết quả này chỉ là do số phận đen đủi. Tôi quyết định hãm lại sự phán đoán của mình. Nhưng chỉ có một điều không thể nào bỏ qua được. Không biết có bao nhiêu lần đã để lỡ mất duyên chỉ bởi lí do không cảm thấy rung động về ấn tượng đầu tiên. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi tôi đã không khỏi rên rỉ. Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Tôi không muốn lặp lại chuyện đó nữa. Lí do để tôi tiếp tục gặp Kim Yong Shu cũng là vì điều đó. Không biết có phải là lí do quá thô bỉ hay không... Ra tới đường lớn chúng tôi khẽ gật đầu chào và chia tay nhau.

— Sao mình mặc áo mỏng vậy, hôm nay âm tới 10 độ đấy.

The Oh đang ngồi ở cầu thang giữa tầng 1 và tầng 2. Vừa nhìn thấy hình dáng cậu ta ngồi thu lu như con Collie trung thành đợi, tôi chưa kịp mừng đã phải vội vã ngạc nhiên.

— Đây, mình không biết đúng không nào? Hôm nay là kỉ niệm hai mươi ngày chúng ta gặp nhau.

Hai bông hồng màu đỏ. The Oh nở nụ cười thanh khiết và đầy uy lực khiến bất cứ ai cũng phải đầu hàng.

Cậu chăm chú nhìn tay tôi đang nhấn mã số bí mật của chiếc khóa điện tử gắn trên cửa.

— Lần sau phải đợi trong nhà thôi, ở đây lạnh lắm.

Ngực tôi thót lại. Để giấu sự bối rối của mình tôi cố gắng vặn mạnh nắm đấm cửa hơn nữa. Tôi hối hả cởi áo khoác ngoài, bật sưởi nền, đổ nước bình cà phê, tìm lọ cắm hoa. Tôi biết rõ rằng sẽ chẳng có cái lọ hoa nào xuất hiện trong phòng này nhưng vẫn lục lọi khắp mọi xó xỉnh trong nhà. Khi đang mở ngăn tủ bếp thì The Oh đã nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy lưng tôi.

— Em yêu mình.

—...

— Em yêu mình, em yêu mình. Muốn nói lời này nên mới đợi mình như vậy đấy.

Khoảnh khắc phải bước qua ngưỡng cửa đã đến. Tim tôi loạn nhịp. Trước đường ranh giới của lí tính và khát khao, tình cảm thật sự của sự tồn tại là tôi đây trở nên đờ đẫn.

— Đây cũng vậy, đây cũng yêu mình... Đây yêu mình.

Một khoái cảm buồn bã bủa vây lấy tôi. The Oh quay người tôi lại và ôm chặt tôi vào lòng. Trong áo khoác của cậu trộn lẫn mùi thuốc lá và mùi nước hoa không biết tên, thoang thoảng cả mùi than củi vừa nướng sườn heo xong. Cậu dúi đầu tôi vào mũi mình. Trên cái đầu không gội lúc sáng và đã đi vòng quanh hết chỗ này đến chỗ khác của tôi sẽ tỏa ra thứ mùi như thế nào nhỉ? Thứ mùi của tất cả các loại mùi nguy hiểm, lạ lùng, tinh tế và bẩn thỉu của những con đường tôi đi qua biết đâu lại chẳng đục thủng mũi The Oh.

Môi cậu tiến lại thật gần. Tôi không há miệng và đón làn môi của cậu. Môi của hai chúng tôi chạm nhau như mỏ của một đôi bồ nông. Chuyện của ngày mai hãy để tới ngày mai. Ngày mai ấy, rồi cũng sẽ trở thành ngày hôm nay mà thôi. Chỉ đêm nay thôi, tôi thật lòng mong muốn khát khao sẽ nuốt chửng lí tính.

***

Làm tình xong, The Oh rơi ngay vào giấc ngủ.

Rất nhiều người con gái đã tỏ ra bất mãn khi vừa làm tình xong mà bạn tình của mình lăn ra ngủ. Còn tôi thế nào ấy à? Tôi cố gắng để hiểu điều đó. Bởi dẫu sao cũng có nhiều cái đỡ hơn loại đàn ông vừa xong là tìm ngay quần mặc vào và thắt dây lưng thật chặt hay loại chỉ chăm chăm ôn lại chiến thuật kiểu “Tư thế hôm nay có vẻ kém ổn định hơn lần trước”. Mặc dù vậy, ngáy đến hơn một tiếng thì cũng hơi quá. Nếu nghe thấy người khác ngáy chắc chắn không thể không công nhận cậu ta là “người khác”. Khò, phù, khò, phù. Tự nhiên cảm thấy lo lắng nếu cứ như vậy lỡ bị ngạt thở thì sao.

Ngồi cuộn tròn gối trên ghế mãi mới thấy mong muốn được nằm duỗi thẳng lưng ra mới tha thiết làm sao. Mong muốn nhất của tôi trong khoảnh khắc này chỉ là mặc bộ đồ ngủ hình đám mây của tôi, trên cái giường êm ái của tôi, dang tay dang chân của tôi ra, ngủ thẳng một giấc. Đại từ sở hữu ngôi thứ nhất được lặp đi lặp lại tới bốn lần, khách quan mà nói, điều mong muốn vô cùng giản dị ấy tùy từng lúc mà cảm thấy nó trở nên vô cùng xa xỉ. Tôi đăm đăm nhìn hai bông hồng được cắm vào cái cốc thay vì bình hoa đặt trên bàn trang điểm, nhìn kim đồng hồ chỉ con số nửa đêm. Lúc này đánh thức người con trai vừa tỏ tình với mình rằng “Dậy đi và trả lại cuộc sống bình thường cho tôi đi, cậu thấy thế nào?” chắc chắn dễ bị đánh giá là đứa con gái hai mặt lắm.

Tôi khẽ khàng chạm ngón tay vào vai The Oh. Cậu không hề động cựa. Lại lay mạnh thêm lần nữa. The Oh mở choàng mắt và vội vàng dựng thẳng lưng dậy:

— Ơ, đã sáng rồi à?

— Không, không phải vậy. Hơn mười hai giờ rồi. - Tôi vội vàng nói thêm. - Mình phải về nhà cơ mà.

Cậu duỗi thẳng người ra và cười như cậu bé nghịch ngợm.

— Không sao đâu. Ưm, thêm lần nữa nhé?

— Điên rồi.

Giọng nói gay gắt tự động phát ra. Đôi mắt vẫn còn ngái ngủ của The Oh trợn tròn. Nhìn cái kiểu cậu xua tay và nói “chỉ đùa thôi mà” khiến tôi cảm thấy mình thật có lỗi. Tôi thở gấp và bắt đầu cặn kẽ giải thích:

— Ngày mai là thứ bảy được nghỉ nhưng tớ phải đi sớm lắm. Bạn tớ phải đi chụp ảnh cưới mà. Tớ đã hứa với nó rằng sẽ dành trọn cả ngày để giúp nó.

Chuyện cô dâu mới Ha Je Il hẹn đúng tám giờ phải có mặt tại Beautyshop Jeongdamdong không phải là nói dối. Nhưng The Oh vẫn chưa hiểu ý tôi. Cậu nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên không hiểu cái gì ra với cái gì. Và thật ra tôi cũng chẳng hiểu vấn đề nằm ở đâu nữa. Tại sao tôi phải cố gắng để đuổi cậu bé này về cơ chứ.

— Vậy nên bảy giờ sáng tớ đã phải đi rồi. Làm sao tớ có thể bỏ mặc mình đang ngủ mà đi được.

Không được thoải mái lắm nhưng tôi cũng đành phải lấy cớ.

— Để tớ đi cùng mình cũng được vậy. Bảy giờ à? Lúc đó tớ cũng sẽ dậy.

Âm thanh cảnh báo vang lên từ một nơi rất xa. Tôi biết rõ kiểu đối đáp thản nhiên thật tình của cậu. Đưa người yêu đi cùng tới nơi chụp hình cưới của bạn biết đâu lại chẳng là một việc quá đỗi bình thường. Nhưng Oh Eun Shu, xin cậu hãy trở nên thực tế hơn đi. Cậu có đủ dũng cảm để đưa The Oh tới nơi chụp hình đám cưới của bác sĩ khoa tai mũi họng ba mươi lăm tuổi với họa sĩ thiết kế đồ họa 31 tuổi hay không? Cậu dám cả gan đàng hoàng đưa The Oh tới thế giới thẳng tắp và kỷ luật ấy và nói rằng “Giới thiệu với các cậu đây là bạn trai tớ, hai mươi tư tuổi, chưa có nghề nghiệp” được không?

— Có lẽ bạn tớ sẽ cảm thấy bất tiện lắm!

Không biết có hiểu ý tôi không nhưng The Oh cũng vội vàng thu quần áo và bắt đầu mặc. Tôi nhìn sang hướng khác. Tôi cũng không tỏ ra lịch sự để ngăn cậu lại. Cậu khẽ khàng đóng cửa đi ra không gây ra tiếng động lớn. Cuối cùng thì tôi cũng thỏa mong ước mặc quần áo ngủ của tôi, nằm dạng chân chữ thái trên chiếc giường của tôi. Nhưng giấc ngủ không đến một cách dễ dàng. Do sự ăn năn vì đã phản bội lại thiện ý của The Oh và cảm giác tội lỗi về sự hổ thẹn trong tôi đã nén lương tâm tôi xuống.

2

Sáng sớm hôm sau, cho đến tận khi tới nơi Je Il trang điểm cô dâu mà một góc trong ngực tôi vẫn liên tục dày vò tôi.

Nhật vật chính của ngày hôm nay, Je Il đang được trang điểm trong căn phòng được che bằng một tấm gương lớn. Đáng lẽ phải khen nó cao sang như một bông hoa loa kèn nhưng khi nhìn thấy cái trán của nó dô ra trên khuôn mặt vẫn chưa được vẽ dù chỉ là đôi chân mày, tôi không thể nào mở miệng được. Thỉnh thoảng vẫn bắt gặp khuôn mặt để thô trần trụi của bạn thân mà tại sao phải ngạc nhiên nhỉ? Theo thông tin tôi vẫn ghi nhớ trong đầu từ hồi còn phổ thông thì da của Je Il vô cùng mịn màng, nhẵn nhụi giống y quả trứng cút đã được luộc một cách vừa phải và được lột hết vỏ. Nhất thiết phải là như vậy. Thứ nở ra với tốc độ nhanh nhất từ khi chúng tôi mười bảy cho đến ba mươi mốt tuổi, tôi muốn tin rằng chắc đó không phải là lỗ chân lông trên khuôn mặt.

Je Il vừa nhìn thấy tôi là trề môi ngay ra:

— A, đúng là điên mất.

Nếu đó là từ vừa phát ra từ miệng lưỡi của cô dâu mới trong sạch và quý phái thì quả thật là sỗ sàng.

— Cậu nhìn xem, cái áo cưới nhăn nhúm như vậy làm sao mà có thể bảo tớ mặc vào cơ chứ?

Thứ được treo trên tường kia với cái gọi là vết nhăn ấy chỉ có mấy nếp, một cái áo cưới trắng thật lộng lẫy. Đứng trước một dáng vẻ phẳng phiu như vậy đột nhiên tôi cảm thấy xìu hết cả người.

— Đẹp đấy, có sao đâu?

— Thật không? Có đẹp thật không?

Je Il hỏi đi hỏi lại mấy lần. Kết hôn giống đúng như một củ khoai tây nóng vậy. Je Il lúc này đang nuốt chửng nó. Có lẽ nó đã không biết rồi sẽ nuốt phải nhiều hòn đá đến vậy. Chỉ mới bỏ qua được nếp nhăn của áo cưới nó lại tỏ ra bất mãn với việc trang điểm cô dâu.

— Viền mắt có quá đậm không? Cậu có thấy hai bên lệch nhau không? Eun Shu à, cậu thử nhìn từ đằng xa lại xem.

Điều gì làm cho nó bất an đến như vậy? Trong lúc biến đổi trở thành một cô dâu hoàn hảo, Je Il liên tục léo nhéo bên tai tôi. Còn tôi chỉ biết nhắc đi nhắc lại như con vẹt rằng “Không sao đâu, cậu đẹp lắm”.

Tôi không muốn dài dòng về người đính hôn của Je Il. Anh ta là người đàn ông không thể nói là đẹp hay xấu trai. Je Il chỉ tôi và giới thiệu một đoạn dài lòng thòng “Đây là Eun Shu. Em đã kể nhiều lần rồi đấy. Bạn thân của em. Mặc dù nhà rất xa nhưng cũng tới đây để giúp em.” Anh ta chỉ khẽ gật đầu cho phải phép rồi bắt đầu la lối với nhân viên tiệm thẩm mỹ:

— Ơ, mấy người này, tôi đã nói mấy lần rồi. Tôi đã nói là không bôi mặt rồi. Nói mãi vẫn không hiểu à?

Có vẻ như anh ta theo một cái đạo mà nếu động vào mỹ phẩm là phạm vào giáo lí thì phải. Chú rể tương lai của Je Il đã từ chối trang điểm – công đoạn được gọi là điều kiện cần thiết để tạo ra những bức ảnh đẹp, gạt phăng cả việc bôi gel hay wax lên cái đầu bù xù.

— Anh ấy vốn lẽ bảo thủ vậy đấy.

Je Il thì thầm vào tai tôi. Chỉ cần nhìn qua gương thôi cũng biết nó xấu hổ và cảm thấy có lỗi với tôi thế nào. Tôi còn nhớ như in từng lời lẽ của Je Il nói cách đây không lâu “Có cái gì đó đến ở đây. Cảm giác đúng là người đàn ông này rồi”. Nhớ như in cả cái kiểu phát âm từng từ rành rọt, nhớ cả cái miệng gọn ghẽ của nó. Tôi cũng hùa theo nó để tránh cho khỏi ngượng ngùng.

— Đúng thế, đàn ông cũng phải có chủ kiến của mình chứ.

— Eun Shu à... chắc là... phải thế chứ nhỉ?

Giây phút nghe câu hỏi lại của Je Il tôi chợt linh cảm thấy một điều gì đó. Tôi đặt nhẹ bàn tay và vỗ vỗ lên bả vai gồ lên của nó. Mặc dù chẳng nghĩa lí gì nhưng đó là điều an ủi duy nhất tôi có thể làm cho nó lúc này.

Càng lúc càng thấy nhức nhối, nhưng sống một cách bình thường như người khác có lẽ đó là việc khó nhất trên đời. Tôi không ảo tưởng về hôn nhân. Tôi đã biết quá nhiều thứ không cần biết để khó có thể đưa ra được định nghĩa đơn giản rằng hôn nhân hành vi gặp gỡ của hai người con trai con gái yêu nhau say đắm, tạo nên không gian chỉ có hai người và sống với nhau một cách ngọt ngào, hạnh phúc. Dòng sông hôn nhân quá lạnh và nhìn vào thì thấy quá sâu để có thể lạc quan, không nghĩ ngợi mà nhảy vào để giao phó bản thân mình với suy nghĩ “mình sẽ khác người khác”.

Mặc dù vậy tôi cũng không nghĩ mình sẽ mãi mãi dừng lại bên ngoài chế độ hôn nhân. Như việc mở cơm hộp ăn không phải vào giờ nghỉ trưa mà vào lúc nghỉ giữa giờ, nếu đó là nguyên tắc ngầm của những thành viên tạo nên lớp học thì tôi cũng đành phải làm theo như vậy[23]. Có đứa trẻ nào đó cứ đợi đến trưa là một mình lôi cơm ra ăn mà không hề cảm thấy ngại ngần, nhưng thật tiếc, tôi không phải là đứa trẻ như vậy. Je Il cũng thế. Nó vội vã và chỉ mới mở nắp cơm hộp. Làm sao biết được rằng con ếch giấu trong hộp đồ ăn sẽ nhảy ra và chạy biến đi về hướng nào, không biết dự đoán làm sao trước khi mở nắp hộp cơm.

Studio cách đó khoảng 10 phút đi xe. Tôi cẩn thận đi vào theo gót Je Il đang nâng váy bằng hai tay để khỏi giẫm chân lên váy. Trước khi chụp hình trong căn phòng được trang trí giống phòng tiếp khách của hoàng đế châu Âu thời trung đại thì Je Il nói phải đi toilet. Nó huých tay vào sườn tôi ý nói cầm túi xách và đi theo nó. Vừa bước vào nhà vệ sinh khóa chặt cửa lại nó vội vã lục tìm trong túi.

— Chỉ một điếu thôi.

Điếu thuốc lá thanh mảnh được kẹp giữa hai ngón tay của nó. Ánh lửa hồng của cái bật lửa lập lòe lập lòe. Đứa con gái được bọc trong bộ váy cưới nửa đứng nửa ngồi dựa vào tường toilet để hút thuốc lá. Je Il bạn tôi. Khói thuốc lá của nó phả vào mặt làm mắt tôi cay cay. Tôi lặng lẽ quay đi hướng khác. Nơi mà chúng tôi muốn chạm vào là ở chỗ nào, làm sao để cho chúng tôi biết được đây?

***

Buổi sáng thứ hai bắt đầu bằng một sự việc tôi không thể dự đoán trước. Cuốn sách giới thiệu của công ty xây dựng kia do Lee Min Jeong tiến hành giúp ông Hwang đã được in ra nhưng đoạn chú thích ảnh buổi lễ cắt băng mừng khởi công tòa nhà có sự tham gia của quan khách bị lỗi. Hàng dưới bức ảnh có ghi “trưởng phòng Kim Sang Sik” trên danh sách người tham gia nhưng chức vụ của cái ông đầu hói ngắn ngủn kia không phải là trưởng phòng mà là phó giám đốc.

Nếu là trong cuộc họp thì ông An sẽ không đời nào cho qua. Đúng là một chuyện vô cùng rắc rối. Đây không những là lần đầu tiên làm với công ty này, mà nếu đợt này làm tốt sẽ là nơi hứa hẹn sẽ mang đến cho chúng tôi nhiều cơ hội làm việc định kì.

— Oh my God[24]! Đã là chuyên nghiệp thì không thể có sai lầm đúng không nào?

Cảm giác muốn ghé miệng vào tai Lee Min Jeong để hét lên khiến cổ họng tôi nhột nhạt.

Nếu mượn cách thể hiện của ông An sẽ là thế này “Chúng ta là một tổ chức cùng đi trên một con thuyền”. Thường ngày tất nhiên phải đoàn kết vì sự phát triển không ngừng của tổ chức, khi khó khăn tất cả đều phải đồng lòng để cho tổ chức tốt lên mới là đúng đạo lí. Nhưng việc mong muốn ra tay cứu giúp sự yên bình cho tổ chức lại là cảm giác thấy mình đứng cao hơn so với mọi người một bậc hoặc là tâm trạng hả hê thấy đáng đời cho hoàn cảnh mà bộ đôi Lee Min Jeong - ông Hwang gặp phải, điều này tôi không thể biết trước được.

— Mình cứ để thế đi. Ai mà đi kiểm tra từng tí một như vậy đâu. Mà có biết đi chăng nữa có lẽ người ta cũng sẽ cười bỏ qua thôi. Chỉ mỗi từ trưởng phòng hay phó giám đốc thôi, có gì ghê gớm đâu.

— Chị Jang, đúng là điển hình của chủ nghĩa lạc quan vô điều kiện. Nếu sống được cuộc sống như vậy thì tốt biết bao nhiêu.

— Rõ ràng là lỗi của mình mà. Phải làm cách nào đó để giải quyết thôi. Không còn cách nào khác là phải in lại toàn bộ. – Lee Min Jeong dường như quên mất kẻ chủ mưu của vấn đề này chính là bản thân mình. Cô có biết rằng nếu in lại thì cô phải trừ biết bao nhiêu lương hay không?

— Thưa phó giám đốc, có mười cái miệng đi chăng nữa em cũng không thể thanh minh được gì cả. Tất cả là lỗi tại em không biết cách quản lí nhân viên cho tốt. Em sẽ cố gắng không để việc như thế này xảy ra nữa. Vâng, và...

— Ông Hwang, miệng thì lắp bắp vậy thôi nhưng không giấu nổi ẩn ý muốn đẩy hết trách nhiệm sang Lee Min Jeong.

Ông An từ từ mở miệng:

— Dán vào.

Điên rồi. Tôi cắn chặt môi dưới nén tiếng than. Việc dán băng chữ sửa từ “Busachang (phó giám đốc) lên phần đã được in là “Buchang” (trưởng phòng) là lệnh của ông An. Vậy là toàn bộ nhân viên của phòng biên tập sẽ phải chạy tới nhà in ở Paju và ngồi thâu đêm suốt sáng để dán sticker. Trong bối cảnh hỗn loạn ấy tại sao đứa tôi láu táu, đứa tôi không hề có lỗi gì, lại phải cùng chung số phận cơ chứ! Đúng lúc đó thì một ý tưởng tuyệt vời chợt lóe lên. Á à, có khi tôi lại là thiên tài cũng nên.

— Mình cứ sửa, rồi in lại một ít cũng được mà.

Khi tôi vừa dứt lời tất cả đồng loạt nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc bằng vẻ “À, đúng rồi, công ty mình cũng có đứa như nó mà”. Đứa con gái lúc nào cũng ngồi lù lù một đống trong góc, nhiều lúc chẳng biết là có tồn tại hay không, trong các buổi họp thì im thin thít vậy mà... Tôi ngồi xuống và nói tiếp.

— Mình sẽ in... chỉ sửa đúng một ngàn bản và in phần đó.

— À, có nghĩa là làm kiểu đặc biệt đúng không? Chỉ làm lại đúng số lượng gửi lên trụ sở chính của công ty thôi.

Chị Jang người đã từng làm trong một tạp chí tỏ vẻ hiểu ngay ý tôi. Nhưng phản ứng có vẻ tốt hơn tôi nghĩ. Tự nhiên có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào khiến tôi có cảm giác như mình là nhân vật quan trọng trong tổ chức. Trước khi tôi giải thích, chị Jang đã cướp lời tôi và giảng giải:

— Thật ra nếu dán băng sửa thì trông không được đẹp lắm. Rồi mất cả lòng tin nữa. Nhưng làm theo cách này thì được cả đôi đường. Phần sách được phát ngoài công ty thì họ đâu cần biết đến làm gì.

— Đúng rồi, thế mà không nghĩ ra, Oh Eun Shu thật là nhanh trí đấy.

— Cô Oh vốn lẽ tinh tường mà.

Ông An và ông Hwang đang trao đổi những câu làm cho tôi lẫn lộn không biết đó là khen hay chê nữa. Dẫu sao họ cũng có vẻ hoàn toàn bị lôi kéo bởi ý tưởng của tôi. Đó là tình huống hiếm mà một năm chắc gì đã có tới ba bốn lần.

— Sao lại làm thế được? Rõ ràng là che mắt người ta mà. Chỉ cần nhìn qua cũng biết là hành động dối trá.

Lee Min Jeong lục vấn. Chị Jang lại chính là người đổ gáo nước lạnh vào Lee Min Jeong đang mở to mắt với thái độ “rõ ràng đây là việc làm không đúng” bằng câu “Có gì mà đúng với không đúng nào. Chị nghĩ lúc này em đâu có tư cách để nói về chuyện đó”. Lee Min Jeong đỏ mặt tía tai trông thật tội nghiệp. Ông An ra quyết định cuối cùng.

— Một ngàn bản thì ít quá, thôi sửa và in lại một ngàn năm trăm bản đi.

Giờ ăn trưa, tất cả kéo nhau đến quán Udong Nhật Bản. Lee Min Jeong thấy tôi đã ăn hết đĩa củ cải ngọt liền khẽ khàng đẩy đĩa củ cải ngọt trước mặt mình sang phía tôi, nhưng từ đó trở đi cô bé không thèm động đũa vào đĩa củ cải ngọt đó nữa. Thật đúng là. Cô bé cứ làm như lương tâm ai cũng có lỗ thủng ấy. Làm sao tôi không biết rằng “đó là việc làm không đúng”. Nhưng thử tìm lại nguyên nhân xem nào. Nếu không phải là lỗi của cô ấy thì làm gì có ai phải suy nghĩ nào. Tôi chỉ là người đưa ra cách giải quyết để giảm thiểu tổn hại xuống mức thấp nhất cho tổ chức. Đã không rỏ nước mắt cảm động cho đàn chị này mà còn tỏ thái độ như vậy. Vừa ăn cướp vừa la làng à. Mặc dù thấy bất an nhưng tôi cũng đành phải tự an ủi rằng đã bảo toàn được lương tháng này.

***

Vừa bước vào văn phòng, chị Jang cầm tập tài liệu liên quan tới việc thanh toán cuối năm sẽ nộp cho phòng kế toán và úp lên đầu. Đây chính là thời điểm phải quyết toán cuối năm. Thấy cảm ơn lắm lắm công ty thẻ tín dụng đã sắp xếp một cách rõ ràng nội dung của việc sử dụng thẻ tín dụng trong một năm. Nhưng khi nhìn vào mục lục thì sự nghi ngờ trào lên lấn át niềm vui. Đây là dấu vết của những lần quẹt thẻ của tôi sao? Thật khó tin. Hay là nhầm lẫn với ai khác nhỉ? Một điều kinh ngạc hơn nữa là tôi vẫn chưa trở thành kẻ nợ thẻ hay mất tín nhiệm, có nghĩa là tôi vẫn sống và trả nợ đều đặn cho những con số ghi trên đây.

Số tiền sử dụng thẻ tín dụng theo từng tháng được vẽ thành hình W mềm mại. Đường tắt là tháng 2 và tháng 5, tháng 8 và tháng 11. Tháng 2 là một chiếc giỏ xách 500 ngàn won (đó là chiếc giỏ xách đắt nhất trong đời tôi. Chiếc giỏ bằng da chất lượng tốt có thể dùng được mười năm, mà không, có thể dùng thoải mái khoảng năm năm, không những thế ngày nào cũng đeo nên có vẻ như tôi đã dùng nó vừa đúng giá trị đã bỏ ra). Tháng 5 có ngày kỷ niệm độc lập (tôi đã cố gắng tiêu tiết kiệm nhưng làm sao có thể đắp báo mà ngủ trên nền nhà một mình). Du lịch Guam vào tháng 8 (đi nghỉ hè cùng với bạn, có vẻ hơi đuối nhưng một năm chỉ có một lần, nghỉ hè cũng không được đi du lịch thì kiếm tiền cũng chẳng có nghĩa lí gì). Tháng 11 là chiếc áo khoác lông Alpaca (mua rẻ được trong quầy bán hạ giá. Phải trả dần trong mấy tháng nhưng thấy nó rất đẹp và ấm, mỗi lần mặc cảm thấy rất sung sướng, vậy là đủ rồi)... vân vân. Đó là chứng cớ những khoản chi tiêu của tôi trong một năm, đồng thời cũng là bằng chứng về cuộc sống của tôi. Tôi sống để tiêu thụ hay tiêu thụ để sống đây?

Được rồi, cứ cho là tiêu thụ để sống đi. Nhưng khi nhận những món hàng được đổi bằng hóa đơn thẻ tín dụng tại tôi sao lại cảm thấy bất an như đang hoang phí cuộc đời mình thế nhỉ?

Cái thứ quan hệ mà trong đó ta không cảm thấy đang tiêu hao cuộc đời không biết đang tồn tại ở đâu? Có thể vì thế mà người ta mới lao vào tình yêu, để cảm thấy đầy đủ, thỏa mãn trong chốc lát. Nhưng những ai đã trải qua rồi mới biết đoạn cuối của một cuộc tình. Lựa chọn tình yêu để tránh sống một đời sống không hao phí, nhưng rồi khi thời gian trôi qua và tình yêu tan vỡ mới biết rằng cuộc sống đã bị thiêu rụi bằng một đòn mang tính quyết định nhất. Trong tình yêu lần này, cầu mong kết cục tôi sẽ không gặp phải cảm giác hão huyền như vậy.

Sau lần cùng ăn cá ngừ, không thấy Kim Yong Shu liên lạc lại. Cũng có thể người đàn ông đó cùng một suy nghĩ như tôi là muốn gặp lại tôi thêm một lần nữa. Có thể anh ta cũng nghĩ tình trạng hiện nay của mình là kết quả của việc chỉ muốn quan hệ với những cô gái kích thích tất cả các giác quan, vui vẻ khi cùng bên nhau, và muốn biết về nhau hơn nữa. Anh ta ngồi đếm lại những số lần lỡ duyên chỉ vì không thấy rung động trong lần gặp gỡ đầu tiên rồi than thở, rồi cũng đành hẹn gặp lần sau với đứa con gái là Oh Eun Shu, mặc dù không cảm thấy rung động trong buổi gặp gỡ đầu.

Nhưng rồi sự gặp gỡ của chúng tôi có vẻ như kết thúc thẳng đuột, không hề có sự thắt buộc nào. Mà thôi, đó cũng là câu trả lời, mặc dù hơi cay đắng nhưng lí do có thể đưa ra một kết luận rõ ràng là trước mắt tôi đang có một sự tồn tại đó là The Oh. The Oh và tôi từ lúc nào cũng đang hẹn hò giống như những cặp tình nhân khác. Cùng ăn cơm, cùng uống cà phê, cùng xem phim và nói chuyện. Người ta bảo rằng việc nói chuyện giữa những người yêu nhau thường trải qua ba giai đoạn. Đầu tiên là nói chuyện về những người thân quanh mình, sau đó cố gắng nói nhiều thêm một chút về bản thân mình, kết cục sẽ là đến trạng thái không cần phải nói câu nào chỉ cần nhìn mặt nhau cũng cảm thấy trở nên thoải mái.

Tôi và The Oh đang ở đoạn cuối của giai đoạn một và chuẩn bị bước vào giai đoạn hai. Tôi biết cậu sinh ra ở Su Yu Ri và sống ở đó cho đến tận bây giờ. Bố mẹ cậu đang quản lí một siêu thị nhỏ, năm nay là năm thứ mười. Cậu có một em trai và một em gái, sống cùng với bà ngoại – người có dấu hiệu hơi bị đãng trí. The Oh biết tôi có ông bố khó tính lạnh lùng là công chức thuế vụ vừa mới nghỉ hưu, có bà mẹ nội trợ vô cùng bình thường. Có đứa bạn tên là Yu Hee đang làm ở một công ty rất yên lành tự nhiên nghỉ việc để học làm diễn viên nhạc kịch, lại có đứa bạn nữa tên là Je Il đang chuẩn bị kết hôn nhưng người chồng tương lai của nó không có gì đáng hứa hẹn cả.

Khi The Oh cho biết suốt từ những năm cấp 1 cho tới lớp 7 cậu luôn phải đứng đầu hàng nhưng cho đến năm lớp 8 cậu cao vổng lên những 20 cm, tôi định kể cho cậu nghe vào tuổi đó tôi là fan cuồng nhiệt của nhóm nhạc “Xe cứu hỏa” và đến kì nghỉ hè đã từng đổi ba lần xe bus để tìm đến tận kí túc xá của họ nhưng rồi lại thôi. Bởi tôi sợ The Oh sẽ hỏi “Nhóm Xe cứu hỏa à? Là ai ấy nhỉ? Hình như nghe tên ở đâu đó rồi.” Tôi không muốn nhấn mạnh thêm rằng chúng tôi cách nhau tới bảy tuổi. Chỉ cần nhớ lại khi tôi vào lớp 1 thì cậu là cậu bé mới đầy năm, khi lần đầu tiên tôi ngủ với giai thì cậu mới chỉ là học sinh cấp hai với cái đầu lởm chởm, cũng đủ khiến tôi cảm thấy quay cuồng như có mũi tên gỉ bay sượt qua đùi.

— Vào lễ Giáng sinh đầu tiên của chúng mình, mình muốn làm gì?

Khi nghe điện thoại của The Oh, tôi mới liếc lên quyển lịch để trên bàn. Tôi quên mất là mùa Giáng sinh đang ở trước mặt. Khi Giáng sinh qua đi nghĩa là một năm nữa sẽ kết thúc. Vậy sẽ có gì để tôi chắp tay chờ đợi đây?

— Thế mình muốn làm gì nào? - Tôi đánh dấu tròn bằng mực đỏ lên ngày 24 và hỏi lại.

— Mình đi xem phim “Kingkong” nhé?

Đêm Giáng sinh trong rạp Multiplex, chỉ cần nghĩ tới việc chen chân trong đám người đông nghịt đã khiến tôi cảm thấy gáy trở nên nhức buốt. Cảm giác bình thản không còn hồi hộp hay cảm thấy bực bội với không khí cuối năm chỉ mới bắt đầu có trong tôi cách đây 2, 3 năm nhưng cũng không cần thiết phải thổ lộ với người yêu làm gì. Tôi đáp “ừ” với cậu.

***

Hình như không phải thế này, bắt đầu với tàu điện ngầm chật ních người rồi phải xếp một hàng thật dài đợi lên thang máy nối tới rạp. The Oh đứng trước quầy bán vé giơ tay thật cao lên vẫy vẫy. Lúc nào cũng là quần bò thụng cùng áo phao dày cộp. Tôi nắm tay trái thật chặt vào quai túi giấy đựng hàng.

Nghĩ mãi về quà Giáng sinh rồi cuối cùng tôi mua một chiếc áo sơ mi Oxford trang nhã màu bạc hà tại Pholo Ralph Lauren. Nó có vẻ hợp với màu da trắng của The Oh và trên hết là muốn từ từ biến đổi kiểu thời trang tự do của cậu. Nếu muốn tiếp tục quan hệ yêu đương với người con gái tuổi ba mươi, choàng khăn bên ngoài áo khoác công sở màu lông chuột có thắt dây eo thì The Oh cũng phải cố gắng thay đổi đôi chút chứ nhỉ?

The Oh cũng cầm trong tay một chiếc túi có vẻ khá nặng. Giây phút cậu lấy món đồ ra khỏi túi tôi không thể nói được lời nào. Đó là một chiếc gối hình trái tim to tướng. Dải đăng ten màu hồng hai lớp được đính theo đường viền hình trái tim, giữa tâm cái gối viết những con chữ màu đỏ “4ever love”- tình yêu mãi mãi. Tôi lom khom ôm cái chữ nặng trịch ấy vào lòng.

— Sau này sẽ làm cho mình cái đẹp hơn.

— Mình tự tay làm cái này đấy à?

— Không, chỉ thêu thôi. Mới làm nên còn vụng về lắm.

— Mình biết thêu cơ à?

— Sao? Lạ lắm à? Nghe nói là thêu sẽ tốt cho bệnh đãng trí, tớ mua về cho bà ngoại nhưng bà chẳng thèm động đến. Để mãi thì phí quá nên tớ mới học thêu... Muốn tặng cho mình món quà có một không hai trên đời này.

Sự ấm áp và mềm mại chợt trào lên từ tận đáy sâu của trái tim. Tôi ôm chặt lấy cái gối thêu nhà quê không thể quê hơn được nữa và nắm tay The Oh thật chặt.

Nhà vệ sinh nữ ở sảnh rạp gần như vỡ ra vì dòng người đứng đợi. Tôi gặp mẹ ở đó. Lúc đầu đương nhiên tôi tưởng rằng mình nhìn nhầm. Bởi trong mơ tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng vào lúc này, ở không gian này có thể chạm mặt mẹ. Mẹ cũng sửng sốt không kém gì tôi lúc này. Chúng tôi nhìn nhau trong với khoảng cách chỉ khoảng một mét và chỉ biết “ơ, a” trong một lúc lâu.

— Mẹ tới đây làm gì?

— À, ờ,... mẹ tới đây xem phim.

Nghĩ lại thì đúng đây là rạp chiếu phim. Là nơi già trẻ gái trai đều có thể đi qua đi lại thì vì cớ gì có thể cấm mẹ tôi không tới được. Nhưng lạ lắm. Tôi không nghĩ rằng mẹ có thể có đủ nhiệt tình và năng lượng để có thể chen chân trong dòng người phức tạp của đêm Noel, đến cái rạp đông đúc này. Tôi cũng không nhớ thường ngày mẹ có thích xem phim hay không nữa. Mẹ con tôi bối rối đứng chờ đến lượt để vào toilet giống như hai đứa học sinh cấp hai cãi nhau trong giờ học và bị đuổi ra ngoài hành lang. Do tình cảnh cấp bách và sự lo lắng cực độ khiến bụng dưới tôi nhói đau. The Oh đang ôm cái gối hình trái tim và đứng đợi tôi bên ngoài. Tôi chưa chuẩn bị tinh thần để giới thiệu The Oh cho mẹ biết.

— Con định xem phim gì?

Mẹ hỏi tôi với giọng vô cùng thận trọng. Đó cũng chính là câu mà tôi muốn hỏi.

—...Kingkong. Còn mẹ?

— Mẹ ấy à? Không nhớ tên phim là gì nữa...

Giọng điệu ngập ngừng, lắp bắp ấy không giống với mẹ chút nào. Cái khăn quàng màu đỏ đậm quấn quanh cổ mẹ lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy trông rất rực rỡ và lại quê nữa. Tình máu mủ ruột rà tình cờ gặp nhau tại một nơi không được dự đoán trước giống như sổ thu chi hàng tháng không muốn cho ai biết. Tuy không hỏi, nhưng mẹ lại đưa ra những lời lẽ thanh minh mà chẳng phải là thanh minh:

— Con nhớ cô Kimpo chứ? Cô ấy nói có vé xem phim miễn phí mà đến ngày hôm nay là hết hạn rồi nên mẹ phải đi.

Nếu là cô Kimpo thì tôi biết. Là bạn thân cùng làng của mẹ tôi từ hồi nhỏ. Trước đây có thời gian cô sống tại Kimpo nên tự nhiên cô được gọi là cô Kimpo. Tuy chưa gặp mặt cô lần nào nhưng trong suốt ba mươi năm nay thỉnh thoảng mẹ lại kể cho tôi nghe về cô Kimpo đại loại như “Con trai cô Kimpo đợt này nộp đơn vào trường Y mà bị trượt”, “Hàng xóm nhà cô Kimpo bị kẻ trộm vào lấy đi hết mọi thứ, kể cả con lợn đất”, “Chú cô Kimpo mất vì ung thư tụy, mà nghe nói là nặng lắm”. Không biết có phải nghe mẹ kể nhiều về cô hay không mà tôi cảm thấy cô rất gần gũi. Biết đâu hôm nay lại phát sinh chuyện ngay cả đến cô Kimpo cũng nhìn thấy cậu người yêu trẻ của tôi thì sao nhỉ?

— Vậy thì chúc mẹ xem vui vẻ nhé!

Tôi vội vàng ra khỏi toilet. Ngay cả khi vào đến rạp chiếu “Kingkong” rồi mà tôi vẫn hướng đến cửa ra vào ngó nghiêng, nhưng cho đến khi đèn tắt vẫn không thấy bóng dáng của mẹ tôi. Trong cái rủi có cái may, chắc là mẹ tôi đang xem phim khác. Dẫu sao cho đến tận khi phim được chiếu tôi mới cảm thấy yên tâm. Cho dù ở bất cứ tình huống nào cũng phải tập trung lên màn hình, đó là quán tính của người trở thành khán giả trong rạp. Rạp là nơi những người xa lạ không biết tên người ngồi kề nhau và cùng hướng về một hướng, và cũng là nơi để nhìn trộm ánh sáng của người khác trong bóng tối.

Khi hết phim, tôi len lỏi trong dòng người và ra đến ngoài sảnh sáng trưng, tôi đã nhìn thấy. Dáng vẻ quen thuộc của mẹ tôi đang đi ra phía đó bằng bước chân vội vã. Bên cạnh là một người đàn ông trung niên nhưng tôi không biết là ai.

Ai cũng đều có đời sống riêng tư, ngay cả tăng lữ, ngay cả diễn viên điện ảnh, ngay cả giáo viên mẫu giáo, ngay cả mẹ của tôi.

Cái sự già đi cũng có nghĩa rằng chuyện của nhân gian chẳng có gì là không hiểu nổi đối với khả năng của con người trên thế gian này. Chỉ còn hai ngày nữa là tôi ba mươi hai tuổi. Mới chỉ ba mươi hai tuổi. Phải sống thêm bao nhiêu lâu nữa để có thể nhướng mắt nhìn thẳng vào những chuyện dị thường của cuộc đời mà mình gặp phải?

Tôi không thể điện thoại cho mẹ. Mẹ không điện thoại cho tôi cũng là chuyện đương nhiên. Ngày cuối năm có thể không về nhà, nhưng ngày đầu của năm mới bắt buộc sẽ phải về nhà. Không biết có nên hỏi ngay mẹ rằng “ông ấy là ai?”, hay là phải vòng vo “cái khăn quàng màu đỏ đậm hợp với mẹ lắm”. Nhưng có một sự thật rằng tôi không đủ tự tin để nhìn mẹ với kiểu chẳng có chuyện gì cả.

— Hôm lễ Giáng sinh mình đi xem phim ấy. Đột nhiên gặp mẹ của bạn tớ. Nhưng cô ấy lại đi cùng với một ông nào đó. Vậy có nghĩa là sao?

The Oh mắt chớp chớp giống như con ngựa non vừa tỉnh ngủ. Có vẻ cậu chưa hiểu. Tự nhiên lại hối hận khi mang chuyện này ra hỏi đột ngột như vậy.

— À, có nghĩa là hai người không phải là vợ chồng ấy.

— À ha, thế ngoại tình à?

Khi nghe hai chữ “ngoại tình” tim tôi như thót lại.

— Không, không đời nào có chuyện đó.

— Ê, ê, tại mình không biết đó thôi. Dạo này những chuyện như vậy nhiều lắm. Những Love Hotel không lúc nào cũng có phòng trống cơ mà.

Tôi cảm thấy lạnh cóng trước sự tưởng tượng nhanh lẹ như vậy. Nhưng thật may là The Oh cũng không mấy quan tâm tới vấn đề này.

— Ngày 31 tháng 12 mình không có kế hoạch gì đúng không? Vậy thì cùng đi lễ năm mới với tớ.

— Hả, tới nhà thờ ấy à?

— Đón năm mới với hai người có lẽ sẽ rất tốt. Và bố mẹ tớ cũng nói muốn gặp mình và nhất định ngày hôm đó phải đưa mình tới.

Lời đề nghị quá đột ngột làm cho con người không thể chống cự. Tôi sửng sốt đến mức không thể nói nên lời:

— Mình nói chuyện về tớ cho bố mẹ biết rồi à?

— Chứ sao, mới đầu tiên bố mẹ cũng lo lắng khi mình nhiều tuổi hơn nhưng cũng không phản đối gì cả. Người lớn vốn không hiểu những chuyện như vậy mà. Nhưng giờ đây không còn như thế nữa. Khi nghe tớ kể về mình xong bố mẹ nói chắc mình là người tốt và muốn gặp mình. Thật ra mẹ tớ cũng hơn bố tớ mười tháng cơ đấy. Hê, hê.

Tôi cùng đón buổi sáng năm 2006 với bố mẹ The Oh ư? Hơ, hơ, hơ. Tiếp sau nụ cười đắng ngắt là sự sợ hãi không rõ nguyên nhân ào đến như động đất, sóng thần. Phải thuyết phục cậu mãi rằng tôi cũng phải đón năm mới cùng với bố mẹ tôi cuối cùng mới qua được cơn bĩ cực này.

Thứ bảy ngày 31 tháng 12 năm 2005. Chỉ là một ngày trong 365 ngày, ngày cuối cùng của 365 ngày. Không gặp được gia đình và người yêu nên phải tiễn năm cũ và đón năm mới một mình. Lót dạ tạm bợ bữa tối bằng bát Udong tươi và cứ 3 phút một lần lại bấm điều khiển để xem hết chương trình giải thưởng văn nghệ của hai đài truyền hình. Việc chỉ còn đúng hai tiếng nữa sẽ tới năm 2006 khiến tôi cảm thấy vô cùng phi hiện thực. Khi đang bóc vỏ quả quýt thứ năm thì Yu Hee điện thoại tới.

— Chúng tớ đang họp tại nhà Yu Jun. Cậu mua bia và tới đây nhanh lên. Cả Hite và Cafri [25] nhé. À, khoan đã. Je Il nói mua cả cá khô nữa.

Cũng giống như hôm qua và hôm nay, nếu không xảy ra vấn đề gì thì giữa ngày hôm nay và ngày mai có thể sẽ chẳng có chuyện động trời gì xảy ra cả. Với thời gian, chẳng có nút thắt nào cả. Nhưng người ta lại vô cùng sợ hãi cái sự lặp đi lặp lại liên tục vô hạn như vậy nên luôn chia thời gian theo những cột mốc và qua đó tạo ra những ranh giới để phân biệt khoảng cách thời gian. À, nếu làm như vậy mà có thể rũ bỏ sạch sẽ một năm đầy phức tạp để đón một năm hoàn toàn mới thì tôi cũng sẽ nhảy chồm chồm lên như một con thỏ để đón chào ngày mai.

Khi tới nhà Yu Jun, trên TV đang chiếu cảnh gác chuông Bosingac. Tôi, Je Il, Yu Hee và Yu Jun, bốn đứa chúng tôi nâng ly chạm cốc leng keng.

— Nâng cốc nào!

Có ai đó đưa ra một câu hỏi nhỏ:

— Nhưng nâng cốc vì cái gì nào?

Không ai trả lời cả. Đúng lúc đó thì tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông trầm và vang, dội thẳng vào lồng ngực. Tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng. Giã biệt nhé, năm 2005. Ngươi đã trêu ngươi ta nhưng ta cũng đã yêu ngươi theo cách của ta. Đi nhé. Tuổi ba mốt của tôi. Đừng quay nhìn lại.

— Không thể tin được rằng giờ chúng ta đã ba mươi hai tuổi.

Je Il nói giọng thở than. Tự nhiên trống ngực tôi đập thình thịch. Nhưng Yu Hee đã vội vã dội ngay gáo nước lạnh:

— Này, trừ tớ ra nhé. Các cậu sinh năm 1975 nhưng tớ tháng 1 năm 1976 đấy. Tớ ba mươi mốt tuổi.

— Ôi, ôi, trẻ thì sướng nhé! Je Il chậc chậc lưỡi đáp.

— Ba mốt hay ba hai thì xét một cách khách quan chúng ta cũng đâu phải là lớn tuổi đâu?

Yu Jun vừa dứt lời Yu Hee bèn liếc xéo người họ hàng của nó.

— Tất nhiên là đàn ông các cậu không như vậy rồi.

— Ê, ê, sao ở đây lại lôi chuyện giới tính ra đây chứ. Giờ đây tuổi thọ trung bình là tám mươi, tính toán theo kiểu đó thì ta vẫn chưa đi hết một nửa chặng đường cơ mà. Nới rộng dây lưng ra và thoải mái đón năm mới không được sao?

Yu Jun với giọng nói ôn hòa như một ông già đã tiến gần tới tuổi thọ trung bình của quốc dân.

— Cái đó chính bởi vì cậu là đàn ông đấy!

Yu Hee có lẽ tới quá chín mươi, chứ không phải tám mươi, cũng không thể nào trở thành bà già mềm mại và ôn hòa. Không đâu, chuyện quan tâm đến tuổi tác một cách đặc biệt và tính toán tuổi tác chính là bệnh nan y của Hàn Quốc đấy. Điều đó đâu có liên quan tới chuyện nam nữ.

— Thôi, nghĩ thế nào thì nghĩ.

Không biết là tổ tiên nhà chúng có mất vì đi một chuyến tàu chệch hướng hay không mà anh em nhà chúng lúc nào cũng hơi chệch hướng.

— Tớ đồng cảm với Yu Hee. Đàn ông làm sao biết được.

Je Il trầm ngâm nói:

— Cứ đi và hỏi những người trên đường xem họ nghĩ gì khi nhìn thấy một đứa con gái ba mươi hai tuổi. Chắc có lẽ mấy đứa mười bảy mười tám tuổi sẽ gọi là “Achuma” cho mà xem. Đó chính là sự thực phũ phàng. Mới hôm kia có một tên nào đó trong công ty tớ nói sỗ sàng thế này “Je Il à. Vòng kinh nguyệt đâu có còn mấy nữa. Vội như vậy thì cứ làm một đứa trước khi cưới đi thôi”.

— Thằng điên.

Cả ba chúng tôi đồng thanh lên tiếng. Ly thứ hai, không cùng nâng ly mà của ai tự người ấy uống. Lời của Yu Jun cũng đúng, Je Il cũng phải. Chúng tôi chưa phải là nhiều tuổi nhưng cũng còn là tuổi trẻ con nữa. Cái tuổi dở dở ương ương. Với ai cũng vậy, thời điểm khó khăn nhất mà bản thân phải trải qua chính là hiện tại. Khi chúng tôi đang học lớp 12, cứ tưởng rằng chỉ cần đỗ đại học là cuộc đời xám xịt của chúng tôi sẽ chuyển sang màu hồng. Không có khái niệm oán trách chính phủ và bi quan về chuyện mình là thế hệ đầu tiên phải thi đại học kiểu mới. Khi gần tốt nghiệp đại học thì xảy ra khủng hoảng kinh tế châu Á năm 1997. Chúng tôi đơn giản nghĩ rằng chỉ cần có chỗ nào đó nhận mình vào làm việc thì thề sẽ cố gắng trở thành nhân viên chăm chỉ, được việc nhất của Đại Hàn dân quốc để đền đáp ân huệ.

Nếu sau này tôi nhìn về tôi trong thời điểm hiện tại này liệu có thể phá lên cười được không nhỉ? Tôi không đủ tự tin nhưng để cho khỏi ngã, để cho khỏi vỡ vụn ra từng mảnh, tôi sẽ cẩn thận quan sát quanh rồi bước đi. Để cho không bị va đập - mục tiêu của đầu năm mới có vẻ gì đó hơi tội nghiệp.

Những con nhậu uống với nhau cho đến khuya lắc và không hiểu tại sao mà đồng loạt tỉnh dậy lúc 7g sáng. Muốn cùng ăn với nhau bát canh để giải rượu nhưng bọn chúng lấy cớ là “sáng sớm của ngày 1 tháng 1 thế này làm gì có nhà hàng đón khách” và gạt phắt ý kiến của tôi.

— Ở Seoul này thiếu gì chỗ bán hàng 24 giờ.

Lí do mang tính quyết định để bọn chúng lạnh lùng với câu lẩm bẩm của tôi đó là đứa nào cũng phải vội vã để về “nhà”. Có cố gắng làm người lớn kiểu dở dở ương ương đi chăng nữa thì chúng tôi trong mắt ai đó cũng sẽ vẫn là những “đứa con có lớn mà ch?