Chương 6 Không Thể Quay Trở Lại.
1
— Hôm nay bạn đã làm gì?
Khi bạn hỏi như vậy, tôi biết rằng câu hỏi đó của bạn không hề ác ý. Ngay cả những câu hỏi đại loại như “Ăn cơm chưa?”, hay “Dạo này cảm cúm sợ thật đấy nhỉ?” tôi cũng biết đó chỉ là những lời xã giao lấy lệ, chẳng có ý nghĩa gì. Tuy nhiên điều mà tôi mong muốn đó là, bạn hãy nhớ câu hỏi vô tình của bạn có thể làm cho người khác cảm thấy như bị lưỡi dao cạo cứa vào cằm. Chẳng hạn như đối với tôi trong ngày hôm nay, rất khó có thể trả lời một cách đàng hoàng rằng tôi đã làm gì. À, mong bạn đừng hiểu lầm, chỉ là tôi không thể kể một cách tự hào việc ngày hôm nay của tôi là gì thôi, chứ không phải hôm nay tôi chẳng có việc gì để làm cả.
Nhịp sinh học của cơ thể không nói dối. Buổi sáng sau ngày thôi việc ở công ty, tôi vẫn mở mắt lúc 6g 40 phút, mắt nhắm mắt mở nhón chân trần bước vào toilet. Đồng thời lúc ngồi lên bồn cầu tôi mới nhận ra rằng giờ đây không cần phải thức dậy vào giờ này nữa. Lại vội vã chui vào trong chăn nhưng tỉnh ngủ mất rồi còn đâu. Lại ngượng ngùng bò ra khỏi giường. Người không có việc phải đi làm, cũng chẳng phải giúp cho người khác chuẩn bị đi làm, nên hầu như chẳng phải làm gì vào buổi sáng sớm cả.
Tôi bật tivi. Tôi chăm chú nhìn cái trán hẹp của cô biên tập viên chương trình dự báo thời tiết đang dọa rằng có rét tháng ba nên cần phải mặc quần áo thật ấm để đi làm, xem cả phim truyền hình buổi sáng, song chỉ mất có mười phút để có thể biết ngay được nội dung câu chuyện. Xem cả chương trình talk show có sự xuất hiện của một nữ diễn viên không biết đã kết hôn hay chưa mà đang huênh hoang về thiết kế nội thất của căn nhà tân hôn. Tôi nấu lại nồi canh kim chi thừa tối qua, ăn qua loa cho xong “bữa sáng”, sau đó vào internet xem tin tức đêm qua và đọc kĩ tất cả các dòng bình luận bên dưới mỗi mẩu tin. Gửi tin nhắn cho Je Il và Yu Hee rằng “giờ đây tớ tự do”, vào “auction” hai tiếng đồng hồ sau thì chọn được một cái quần bò. Vừa ăn mì đen Samson cho bữa tối vừa xem chương trình “Quê hương lúc 6 giờ”, đợi tới chương trình “Sân khấu đời người”. Tôi còn cảm giác bất mãn rằng các kênh bình thường chẳng có gì để xem, chắc phải gắn truyền hình cáp Skylife thôi. Lúc đang xem tin tức nửa đêm tự dưng giật bắn mình vì nhận ra rằng chẳng bước chân ra khỏi nhà mà một ngày cũng trôi nhanh đến như vậy.
Hai mươi tư giờ của “người thất nghiệp”, mà không, của “người tự do” chứ, vừa quá nhanh lại cũng vừa quá chậm. Liệu rằng trong cái gọi là hành vi tiêu thụ thời gian có mang tính chất chủ quan không nhỉ? Có thể gọi đó là sự lãng phí thời gian cho những hành động không tạo ra của cải, vật chất được nhìn bằng mắt không? Kế hoạch của ngày hôm nay là nghe đĩa mới của Lee Hyo Ry hoặc đọc “Cine21”, thế mà tại sao lại không thực hiện được? Thời gian không thể đo đếm được bằng giá trị vật chất lạnh lùng, phải chăng đó là một điều vô nghĩa? Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ với nguyên tắc không hề sai một giây cứ thế lan rộng ra khắp phòng. Nếu tôi cứ sống cuộc đời thế này thêm chút nữa có thể sẽ viết được luận văn vô cùng sáng tạo về quan niệm thời gian của người hiện đại hoặc có thể thành phế nhân - chắc chắn sẽ trở một trong hai dạng ấy.
Ngày thứ hai tôi cũng thức dậy vào thời gian đó. Căn phòng tối om. Mệt mỏi vươn vai và ý nghĩ mình phải đi ra ngoài chợt ùa đến. Sẽ là vô cùng phiến diện khi cho rằng không đi làm thì không cần phải ra ngoài. Được thôi, trước tiên cứ ra ngoài đã. Đứng giữa phố phường đầy gió cất giọng hét lên rằng cơ thể tự do của tôi có thể đi bất cứ chỗ nào cũng được. Tôi khoác lên người chiếc áo khoác có gắn mũ màu hồng huỳnh quang mà ngày thường khi đi làm tôi không thể mặc nó rồi nhấn đầu thật sâu vào chiếc mũ bóng chày.
Tàu điện ngầm vẫn đông nghẹt người như bao ngày khác. Khi bị nén chặt giữa đám người giấu mình trong những chiếc áo khoác thẫm màu đi tới nơi làm việc, tôi lại cảm nhận được sự giao nhau một cách ngượng ngùng giữa cảm giác yên tâm và nhột nhạt. Tôi đứng trước cửa rồi theo dòng người rùng rùng di chuyển, đột nhiên thấy mình đã xuống ga Chungmuro. Vô số những con người xuống cùng ga với tôi, như đàn kiến hướng tới cầu thang. Trên mặt đất cao kia ở đâu đó họ đều có nơi đến của mình. Cái ý nghĩ rằng đối với tất cả những con người trong không gian này đều có nơi đến khiến tôi đột nhiên nổi da gà. Phía đường tàu đối diện, một chiếc tàu khác đang chuẩn bị vào ga. Tất cả những con người bị nén chặt trong đó cũng đều có nơi đến để “phải đi nhanh cho kịp giờ”. Nơi đó biết đâu lại là thế giới tôi vừa trốn khỏi, là thế giới đã đẩy tôi ra. Biết đâu tôi sẽ không thể quay trở lại được. Biết đâu nó sẽ không chấp nhận lại tôi. Biết đâu tôi sẽ sống mãi mãi trong đô thị này như một người ngoài cuộc. Những đám bụi nhỏ li ti bay vẩn vơ trong không khí. Muốn thở một hơi thật dài nhưng sao thấy cổ họng mình nhột nhạt. Đôi giày thể thao cũ rích của tôi đứng ì tại chỗ rất lâu không thể nhúc nhích.
***
Không biết người ta nghĩ như thế nào về đứa con gái rong chơi cả ngày, đến lúc trời sâm sẩm tối thì chuẩn bị tắm táp và đi với giai nhỉ? Nếu là tôi trước đây thế nào tôi cũng tặc tặc lưỡi và đưa ra nhận xét “Đúng là tốt số, một đời sống đáng ghen tị”, tất nhiên trong thái độ đó cũng không giấu giếm sự dè bỉu. Nếu thật sự là những người con gái chăm chỉ sẽ sửng sốt tới mức không thốt nên lời, còn trong thâm tâm, tôi tự xếp mình thuộc dạng phụ nữ khá chăm chỉ. Kiểu phụ nữ không bám víu vào đàn ông, người phụ nữ độc lập trong tất cả lĩnh vực kể cả lĩnh vực kinh tế.
Có thể tôi cũng đã vô thức nghĩ rằng đối nghịch với “người con gái chăm chỉ” là “người con gái tội nghiệp”. Rằng người con gái tội nghiệp là kiểu phụ nữ chỉ biết mỗi đàn ông, bị phụ thuộc vào đàn ông trong mọi mặt, kể cả kinh tế. Ít ra tôi đã có sự tự hào ngấm ngầm rằng mình đang sống bằng cách khác, so với những người con gái như vậy, chủ nhân đời sống của tôi chính là tôi. Có thể nói thêm rằng đó là thái độ quá tự mãn. Lúc này đây tôi đang trở thành “người con gái tội nghiệp” - điều mà trước đây tôi vô cùng coi thường.
Giờ là thời gian hẹn với Kim Yong Shu. Trong lúc tôi vừa trang điểm xong và đang đeo khuyên tai thì điện thoại reo. Anh điện thoại để báo sẽ muộn giờ hẹn một tiếng nữa.
— Có báo cáo nhất định ngày hôm nay anh phải nhận mà người phụ trách lại kết thúc hơi trễ. Thật sự xin lỗi em!
— Không sao đâu, anh cứ tới từ từ cũng được mà.
Câu trả lời nhẹ nhàng của tôi nghe qua tai tôi trở nên thật đáng ghét. Tôi lôi hết những đôi khuyên tai có trong hộp trang sức ra, đeo thử lên tai từng đôi một để giết thì giờ. Mấy ngày trước đây khi tôi khó khăn lắm mới mở miệng để nói rằng đã thôi việc công ty thì phản ứng của Kim Yong Shu khác hẳn với những gì tôi đã thấy. Câu đầu tiên mà anh hỏi đó là “tại sao em không bàn với anh?”, không có ý trách móc nào cả. Ngược lại, trong lời nói có điều gì đó buồn buồn khiến tôi ngây người ra.
— Đó là một quyết định rất bất ngờ, và...
Đó là việc rất quan trọng với Eun Shu cơ mà. Anh không thể giúp gì được cho em nhưng có thể nghe những chuyện bực bội mà em gặp phải. Dẫu sao như vậy cũng tốt rồi. Đó là quyết định khó khăn của em nên chắc chắn sẽ có nhiều điều tốt tới thôi.
Cảm thấy ấm một góc trong dạ dày, giống như đang lúc đói mà nhận được một bát cháo trắng đổ vào ruột vậy. Nhưng, người đàn ông này, chắc gì đã thay đổi chỉ qua có mấy ngày? Chắc gì anh ta đã bắt đầu coi thường tôi là thiên nga[40]? Đứa con gái không làm gì chỉ biết trông đợi vào đàn ông = đứa con gái dễ dãi. Điều này đã trở thành luật bất thành văn của nam nữ từ lâu lắm rồi. Tôi không muốn biến mình sang tư thế thấp hèn chỉ biết ngồi đợi người con trai đang bận rộn vì công việc. Tôi cố gắng đi một cách chậm nhất có thể tới chỗ hẹn. Giây phút tôi bước vào quán cà phê đông nghịt người thì điện thoại lại reo.
— Xin lỗi em, giờ anh đang đi tới nên em đợi thêm ba mươi phút nữa nhé!
Ngồi một mình trong một góc đọc gần hết cuốn tạp chí Vouge tháng trước mà Kim Yong Shu vẫn chưa tới. Kết cục là tới gần chín giờ anh mới tất tưởi chạy vào. Tôi không giận dữ. Mà chỉ nghiến chặt răng rồi tránh ánh mắt của anh ta. Đó là cách thể hiện tâm trạng giận dỗi mà cứ mười người con gái thì bảy người làm như vậy. Biết rõ ràng không phải anh cố tình đến muộn. Thái độ không dễ dàng giải tỏa tâm trạng giận dỗi biết đâu lại là biểu hiện thói tự ti tầm thường của tôi.
— Em đói lắm phải không? Mình đi ăn cái gì đó thật ngon đi!
— Em không sao đâu, giờ em về cũng được.
— Eun Shu à...
— Hoặc không thì mình làm chén rượu cũng được.
Nghe lời nói phát ra từ miệng tôi qua đôi tai của mình mới thấy lúc này tôi đang thể hiện rõ nội tâm của chính mình. Nơi anh đưa tôi tới lúc nào cũng chỉ là nhà hàng cá ngừ sống “15.000 won vô hạn”, có nghĩa là nơi trước đây đã từng nhận được sự thán phục của Kim Yong Shu về chiếc vỏ đệm in dung nhan của Sechong đại đế. Sau một khoảng thời gian, cứ tưởng nó sẽ trở nên bẩn thỉu, nhưng dẫu sao cái đệm nơi đó vẫn y nguyên.
Anh gọi hai phần món chính đặc biệt đắt tiền nhất trong menu. Có thể anh nghĩ rằng điều đó sẽ làm tôi nguôi cơn giận. Phán đoán của anh cũng không sai. Sau khi ăn mấy miếng bụng cá ngừ màu hồng nhạt, tâm trạng tôi trở nên thoải mái hơn. Thứ rượu trong vắt gay gắt chui qua cổ họng vào trong bụng. Tôi nhại lại câu nói của anh khi nào đó.
— Phần màu đỏ này rất mắc nên phải ăn nhanh lên, đúng không ạ?
— Ơ, vậy mà em vẫn nhớ nhỉ!
Tôi hướng về phía anh và cười có vẻ xa xăm. Còn thêm một chuyện đáng nhớ nữa. Trong lúc cùng với người đàn ông này ăn cơm ở đây thì The Oh liên tục gọi điện thoại. Đó là một ngày rất lạnh, The Oh đang đợi tôi trước cửa nhà. Và trong tay cậu là hai bông hồng... Tôi có vẻ không phải là tôi khi đó, và cũng không phải là tôi lúc này. Hiện tại lúc nào cũng mong manh như những mảnh vỡ. Khi nghĩ rằng đó chỉ là khoảnh khắc rồi sẽ vĩnh viễn biến mất, trong tôi trào lên tham vọng mãnh liệt là muốn đóng dấu khoảnh khắc hữu hạn ấy vào tận xương tủy mình mãi mãi. Ôi, có lẽ tôi đã say rồi.
— Anh uống cùng em đi, chỉ một ly thôi?
Kim Yong Shu tỏ vẻ bối rối. Biết ngay mà, anh chỉ khẽ đưa chén rượu lên môi nhấp rồi lại đặt xuống.
— Hay để anh gọi anh Hong, anh ấy uống rượu tốt lắm.
Người đàn ông mảnh khảnh, tôi chợt nhớ đến lời của Yu Hee.
— Có vẻ anh với phó giám đốc Hong có mối quan hệ thật đặc biệt.
— Đặc biệt chứ! Anh ấy là người mà anh rất biết ơn về nhiều mặt. Ngoài công ty anh gọi anh ấy là anh cơ mà. Nếu không có anh ấy, có lẽ sẽ không có anh bây giờ.
Lần đầu tiên tôi mới biết Kim Yong Shu là người có thể nói về người khác một cách tình cảm như vậy. Tình cảm xao động trong ngực tôi ngay khoảnh khắc đó là gì vậy? Nếu anh là gay thì kết thúc ở đây là tốt hơn cả.
— Vậy về mặt cá nhân em có thể gọi anh ấy là anh được không?
Tôi làm như buột miệng nói đùa. Anh đờ đẫn nhìn tôi như vận động viên đấm bốc bị tấn công liên tục. Có cần phải lè lưỡi ra nói rằng “em chỉ đùa thôi” không nhỉ. Nhưng đã quá muộn. Tôi cười trừ và nói:
— Hôm nay chỉ cần hai chúng ta cũng tốt rồi.
Đột nhiên anh đưa chén rượu lên môi và uống cạn. Đặt cái chén không xuống, trên khuôn mặt anh sượt qua vẻ đê mê như người tù chung thân vừa rít một hơi thuốc lá. Chúng tôi ra khỏi nhà hàng và lên xe của anh. Anh lái xe đi về phía nhà tôi. Tôi im lặng kiểm tra điện thoại trong túi. Có cuộc gọi nhỡ. Và một tin nhắn, đó là The Oh.
“Tớ bị ốm...nhớ mình nhiều.”
— Có vẻ là tin nhắn quan trọng hả em?
Xe dừng trước đèn đỏ, Kim Yong Shu cất tiếng hỏi. Tôi đóng nắp điện thoại.
— Em không muốn về nhà.
Nếu bây giờ về nhà biết đâu tôi lại cắn lưỡi vì nhớ người con trai đã sống cùng với mình.
— À... vậy thì đi đâu bây giờ?
Anh không hề hỏi lí do. Đây chính là ưu điểm đầu tiên của người đàn ông này. Nỗi thống khổ của cảm giác bất an không thể biết được về tương lai trước mắt còn nặng nề hơn sự hối hận về quá khứ không thể quay lại được. Nhưng đó lại chính là đặc quyền đầy ma lực mà chỉ con người có được. Tôi nói tự nhiên như không hề biết gì cả:
— Ừm, đi Gayang dong có được không?
Tôi mặc kệ vẻ mặt không biết phải làm sao của Kim Yong Shu. Gayang dong là nhà của anh. Giữa quá khứ và tương lai, tôi đã chọn tương lai. Với bất cứ ai có quá khứ đã bị gãy như đôi cánh quỷ thần thì có lẽ bất cũng sẽ đều làm như vậy.
***
Giây phút bước lên lối cửa ra vào đột nhiên có một cảm giác chắc chắn rằng tôi là người con gái đầu tiên đặt chân tới nhà này. Nói để nói vậy thôi chứ điều đó không gây ra cảm giác vui hay buồn gì trong tôi cả.
Không gian trong nhà tẻ nhạt. Có lẽ giải thích để dễ hiểu hơn thì nó trống hoác chứ không phải là giản dị. Tôi ngập ngừng đặt mông lên cái ghế sofa da màu xám đặt lọt thỏm giữa phòng khách không chật chội. Cái ghế cứng quá mức. Trên tường cũng không hề treo một vật trang trí thông thường nào. Cũng không hề có một món đồ thể hiện sở thích âm thầm của chủ nhà. Đó là không gian không thân thiện khiến cho khách tới thăm không biết phải phán đoán điều gì.
Không hiểu sao tôi lại muốn tới nơi này? Kim Yong Shu mang cái ly được rót đầy nước lạnh tới. Lòng bàn tay tôi toát hết mồ hôi lạnh giống như uống ly nước và lạnh tới tận gan ruột. Vừa lúc nãy trong xe anh còn hỏi đi hỏi lại “có thật là em muốn về nhà anh không?”. Ngay cả lúc ở bãi đỗ xe anh cũng nói “Để sau này anh sẽ mời em đàng hoàng, giờ nhà cửa bề bộn lắm chưa dọn dẹp...”. Khi đó anh muốn khuyên tôi điều gì?
— Sao anh lại nghĩ rằng nhất thiết sau 1 sẽ phải là 2? Trong cuộc sống đâu có phải lúc nào cũng như thế.
Kim Yong Shu không nói gì mà chỉ nhìn tôi. Tôi cố gắng hết sức nhìn lại vào mắt anh. Để cho hai mắt gặp và giao nhau thì bóng tối quá đậm đặc. Anh lầm lũi bước vào trong tòa nhà chung cư. Không quên cúi đầu chào bác bảo vệ đang gà gà gật gật.
Khi uống được khoảng hai ngụm nước, Kim Yong Shu thay áo thun bó sát người đi ra. Hai đầu ti hằn lên rõ mồn một. Cảm tưởng như người đàn ông trước mắt không phải là Kim Yong Shu mà có vẻ là một người khác. Biết đâu người tên là “Kim Yong Shu mà tôi biết” ngay từ đầu đã chẳng tồn tại. Giống như tôi không thể biết “người con gái mà Kim Yong Shu biết” có dáng dấp như thế nào.
— Anh không có album ảnh hồi nhỏ à?
— Anh không có những cái đó.
Anh lặng lẽ lắc đầu cho câu hỏi muốn xóa tan cảm giác ngượng ngập của tôi. Sự im lặng lại bao trùm. Nếu bây giờ đột nhiên đứng lên và nói “em về đây” thì phản ứng của người đàn ông này sẽ thế nào nhỉ? Nhưng miệng tôi lại phát ra câu nói hoàn toàn khác với điều đang ngập ngừng trong miệng.
— Anh sống một mình thấy thế nào?
— Biết nói sao nhỉ?
Anh thể hiện vẻ mặt khổ sở như phải nghe câu hỏi mà chưa một lần nghĩ tới.
— Anh không thấy cô đơn sao?
— Ừm, thành thật mà nói anh không biết cô đơn là gì. Không biết từ gọi là cô đơn và buồn thì có khác nhau nhiều không? Không phải rằng cứ sống với một ai đó thì có nghĩa là không cô đơn, đúng không nào? Eun Shu có cô đơn khi sống một mình không?
— Không, không nhất thiết là như vậy, nhưng...
Lấy cớ với câu nói đó, một giọt nước mắt rớt xuống mu bàn tay. Hơi rượu còn lại tỏa lên tới tận đỉnh đầu. Việc tôi bắt đầu nói chuyện này chuyện nọ cũng có thể là muốn ngăn những giọt nước mắt đang lăm le chực ào ào tuôn ra.
— Trước đây em nghĩ xung quanh mình rất nhiều người. Mà không, cứ nghĩ rằng những người mình yêu lúc nào cũng ở bên cạnh. Em đã nghĩ rằng cho dù em có lỗi lầm lớn thế nào chăng nữa thì mẹ, mẹ sẽ là người ở bên cạnh em. Thật nực cười đúng không ạ? Nhưng giờ đây, có lẽ đúng thật là em có một mình.
Ngay cả lúc Kim Yong Shu lặng lẽ đẩy hộp khăn giấy tới trước mặt tôi vẫn không nhận ra sự thật rằng mình đang khóc:
— Em không biết cuộc đời mình đang trôi về đâu!
Kim Yong Shu rút khăn giấy và dúi vào tay tôi rồi vuốt vuốt lưng cho tôi.
— Không chỉ Eun Shu mới vậy đâu, mà ngay cả anh lúc nào cũng nghĩ vậy.
Điều đó chính là sự an ủi của người lớn. Những giọt nước mắt không thể ngăn nổi đang giàn giụa trên má. Hành động tôi dựa đầu vào vai anh, xin thề đó không phải là để quyến rũ. Chỉ là cách thể hiện sự tin tưởng của tôi trước sự an ủi của anh. Làn môi của anh ngập ngừng trên không trung chạm vào đầu tôi rồi từ từ đi xuống bên dưới. Làn môi của anh mềm và ẩm ướt. Nụ hôn của anh vô cùng cổ điển. Cũng đúng kiểu của người con trai đã hôn nụ hôn cổ điển, bàn tay anh ngập ngừng luồn tay vào trong áo lót của tôi. Bàn tay còn ngập ngừng trên phần ngực lúc này dò dẫm trong phần ngực trái. Thật may không phải là phần ngực phải hơi nhỏ hơn, mà là bên ngực trái. Anh không có ý định đi thật sâu xuống bên dưới áo lót. Yu Hee lúc nào cũng nghi ngờ “Ngố thế, phải kiểm tra cả phần mang tính quyết định nữa chứ”, nhưng lúc này đây điều đó chẳng liên quan gì cả. Điều tôi tha thiết mong muốn, đó chính là buộc chân chặt vào một cái tổ vững chắc. Vì thế lúc này chỉ là lúc của sự chịu đựng.
2
— Đi làm về rồi à?
Anh trai tôi. Người anh ruột cùng chia nhau dòng máu với tôi. Nếu nói đã nghỉ công ty thì chỉ cần 5 phút sau tin đó sẽ bay thẳng tới tai bố mẹ tôi.
— Ừm.
Anh và tôi là hai anh em duy nhất dưới gầm trời này nhưng từ hồi nhỏ chúng tôi cũng đã không thân thiện nhau lắm. Ngay cả tính cách và sở thích cũng khác nhau. Nếu anh tôi là fan hâm mộ của Rồng xanh MBC thì tôi lại là fan của Obbase. Mỗi lần cả nhà đi ăn ngoài, anh đều đòi ăn thịt bò xào còn tôi lúc nào cùng đòi ăn thịt heo chiên rưới nước xốt. Nếu nói đó là mối quan hệ tẻ nhạt có lẽ sẽ chính xác hơn là nói chúng tôi không hợp nhau. Anh tôi cưới vợ rồi ra ở riêng, rồi đến lượt tôi ra ngoài sống. Từ khi chúng tôi rời khỏi nhà, mỗi lần muốn gặp mặt anh lại khó như gặp giáo hoàng.
Có rất nhiều lúc tôi đã nghĩ không biết anh sẽ nuôi nấng vợ con thế nào, nhưng dẫu sao cho tới thời điểm này chắc chắn rằng anh tôi đã và đang thực hiện đúng vai trò mang tính xã hội “một cách bình thường” hơn tôi ở nhiều mặt.
— Dạo này có bận không? Bận bịu thế nào mà lâu lắm rồi cô đâu có về Buldang hả. Bố mẹ lo lắng cho cô lắm đấy!
Tôi liếm môi:
— Nhà vẫn bình thường chứ?
— Ôi, ôi, không biết được. Chẳng có gì yên ổn cả. Mới hôm kia anh về nhà, phát xấu hổ với mẹ Ji Ho. Hai ông bà có tuổi rồi mà sao không hành động cho đúng đắn gì cả. Có cãi nhau thế nào thì trước mặt con dâu cũng nên diễn kịch một chút chứ!
— Sao thế, hai người cãi nhau à?
Có gì lạ đâu. Nhưng lần này khác lắm. Nghe bố nói rằng “mẹ mày già rồi nên không bị lóa mắt rồi. Còn đòi cả ly hôn. Cứ làm như vậy thì tao sợ chắc.” Không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây.
Ngực tôi nhói đau.
— Liệu cô có biết gì không?
Chắc lí do anh gọi cho tôi cũng nằm ở chuyện này. Anh đang hỏi tưng tửng vậy thôi nhưng tôi nhận ra trong lòng anh đang vô cùng bất an. Sự nhận biết này của tôi chính là do máu mủ ruột rà. Tôi tưng tửng đáp:
— Không, em có thấy gì đâu.
— Mà đúng thế, có về nhà đâu mà biết. Mẹ cũng buồn cười lắm cơ. Tính bố đã như vậy rồi thì cố nhịn đi. Đã nhịn tới hơn ba mươi năm nay rồi sao không nhịn thêm nữa mà lại làm cho nhà cửa ầm ĩ cả lên.
— Anh nói lạ thật đấy.
— Cái gì?
— Anh biết là trong khoảng thời gian đó mẹ khổ thế nào rồi mà sao còn nói thế? Bố chính là người gây nguyên nhân đấy chứ. Nếu cả hai có chia tay thì mẹ cũng chả có lỗi gì cả.
Tôi đúng là con điên. Còn bênh cả người mẹ đang ngoại tình. Không biết bóng dáng của sợi xích sắt đang ràng buộc một cách khó chịu mối quan hệ giữa tôi và mẹ là gì nhỉ? Thỉnh thoảng đứng trước gương một cách vô thức nhìn sống mũi thấp tè của mình, tôi không khỏi giật mình. Tôi vô cùng căm ghét việc cái mũi mình giống hệt mũi mẹ. Cái mũi di truyền từ cụ ngoại, mà không, cũng có thể cái mũi tẹt dí, tròn ủm đó được di truyền từ thời tổ tiên, truyền qua bà ngoại tôi, tới mẹ tôi, qua mẹ tôi, dài dằng dặc đến tôi. Nằm chình ình giữa mặt, cái mũi đang xác nhận sức mạnh bền bỉ của di truyền mẫu kế. Nếu đổi một cái mũi mà có thể giải quyết được tất cả những vấn đề đang bổ xuống cuộc đời tôi, thì chắc chắn không phải là silicon mà ngay cả phấn tôi cũng có thể nhét vào sống mũi mình để dựng nó lên. Tắt điện thoại với anh trai xong tôi định nhấn số gọi về nhà nhưng rồi lại ngừng tay lại.
***
Nói chuyện điện thoại với anh trai xong, tâm trạng tôi không hề thoải mái. Vào cuối tuần, khi gặp Kim Yong Shu, anh kéo tay tôi tới bên cửa sổ của quán cà phê nhìn ra ngoài đường.
“Ánh nắng mặt trời rất tốt cho việc thay đổi tâm trạng.”
Chưa lần nào tôi nói rằng mình đang ủ dột nhưng thái độ anh lặng lẽ lo lắng cho tôi khiến tôi cảm động. Trong lúc anh đi gọi món, tôi ngồi trên ghế đẩu nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng mặt trời ban ngày tỏa sáng, rọi những tia nắng lên trán tôi. Kim Yong Shu cầm cái khay nhựa trên đó đặt hai cái ly nhỏ mang tới bên. Tôi nhấp một ngụm cà phê mocha bên trên trải một lớp kem whipping. Mềm mại và ngọt ngào. Anh khẽ nghiêng người về phía tôi. Tôi không run nhưng cũng không thấy khó chịu. Từ lúc nào đó, khi ở gần bên người đàn ông này tôi bắt đầu cảm thấy bình yên như đang đung đưa đôi chân trần trong làn nước ấm. Sự gặp gỡ của cặp đôi nam nữ tuổi ba mươi, như vậy chẳng phải là quá đủ hay sao.
Đột nhiên cảm thấy đang có cái nhìn soi mói tôi khiến tôi ngẩng đầu. Một người đàn ông đang đứng sững phía bên kia cửa kính. Đó là một thanh niên trẻ đội mũ bảo hộ màu vàng. Có lẽ anh ta làm ở công trường gần đó và đang đi ăn cơm trưa. Người anh ta đang chăm chú nhìn không phải là tôi mà là người đang cười nhìn tôi, Kim Yong Shu.
Người đang đứng bên ngoài kia là người quen của anh à?
Khi đó người con trai đang đứng ngoài cửa nắm tay lại và gõ tốc tốc lên cửa kính. Tiếng gõ rất dè dặt. Tôi nhìn thấy con mắt của Kim Yong Shu thoáng lay động rồi nhanh chóng trở nên lặng phắc. Người đàn ông đi về phía cửa ra vào. Nhưng Kim Yong Shu đã nhanh hơn. Anh đứng bật dậy khỏi ghế như một chiếc lò xo. Tôi chỉ kịp nhìn thấy phía xa cái dáng phía sau của anh đang vội vã đẩy cửa kính đi ra ngoài. Cánh cửa đóng ngay lại.
Kim Yong Shu và người con trai đội mũ bảo hộ màu vàng đang đứng đối diện nhau nói chuyện gì đó. Người con trai đội mũ bảo hộ liên tục nói với thái độ hưng phấn nhưng tôi không thể nghe được phía bên ngoài họ đang nói gì. Từ vị trí tôi đang ngồi chỉ nhìn thấy cái gáy của Kim Yong Shu. Tôi đành phải chòng chọc nhìn cái gáy của anh. Đó là một cái gáy tầm thường không có dấu chấm hỏi, chấm cảm, chấm lửng mà chỉ phù hợp với một dấu chấm câu ngay ngắn. Không biết có phải do dạo này anh bận bịu không có thời gian đi Blue Club hay không mà khoảng gáy luôn được cắt sát gọn gàng giờ đang mọc ra tua tủa. Nhưng còn người kia là ai?
Năm phút không phải là khoảng thời gian dài, mà không, đó chỉ là cảm giác thời gian của tâm trạng, cũng có thể chỉ khoảng độ 2,3 phút gì đó thôi. Nhưng ngay cả trong khoảng thời gian ấy, tách cà phê của Kim Yong Shu đang nguội đi. Hai người đàn ông phía bên ngoài cửa sổ tạm biệt nhau mà không bắt tay. Người con trai đội mũ bảo hộ quay lại đi con đường của mình, Kim Yong Shu chậm chạp đi vào bên trong quán. Đó có phải là dáng điệu của sự bình thường không nhỉ? Anh đặt mông lên cái ghế đẩu hướng về phía tôi mỉm cười. Cái khóe miệng hơi nhếch lên quá so với bình thường, đem lại cảm giác rất ngượng nghịu.
— Ai vậy anh?
Với bản tính hấp tấp của mình tôi đã hỏi trước. Anh thấm miệng bằng một ngụm cà phê:
— Chẳng là ai cả, chỉ là người bạn anh biết trước đây.
— Bạn cùng lớp của anh à?
— Ừ, ừ.
— Sao anh lại để cho anh ấy đi như vậy, phải lâu lắm rồi mới gặp mà.
— Bọn anh cũng không thân nhau lắm.
Anh vươn cánh tay to lớn của mình và vặn vẹo người:
— Ôi, đói quá, trưa nay Eun Shu muốn ăn gì nào?
Có vẻ như anh không muốn nói về người con trai trẻ ấy nữa. Những lúc thế này những người con gái khác sẽ hành động ra sao nhỉ? Nếu là tôi của thời trước đây đang yêu một người con trai khác thì chắc chắn tôi sẽ xoáy thật sâu vào câu chuyện mà không để cho anh yên. Kiểu như xoáy vào những điểm mà tôi thấy lạ, chẳng hạn bạn cùng lớp hồi nào, sao không để cho chúng tôi chào nhau một câu. Tôi sẽ nghĩ rằng đã là mối quan hệ yêu đương thì sẽ có quyền được gạn hỏi những chuyện như vậy. Nhưng Oh Eun Shu của tháng 3 năm 2006 tự nhủ sẽ không làm thế.
— Spaghetti có được không ạ?
Tôi đã cố gắng dẹp đi mối băn khoăn đang dồn nén trong mình. Cảm giác như đó là phép lịch sự dành cho anh. Cũng có thể đó là vấn đề liên quan tới sự tự trọng của tôi. Cố ghìm tiếng lẩm bẩm suýt nữa thì phát ra “Đúng vậy, đây là cách yêu đương của người lớn mà.”
Phải chăng tôi đã thay đổi, hoặc có thể thời gian đã làm cho tôi thay đổi.
Chúng tôi chuyển chỗ tới nhà hàng Ý gần đó. Anh chọn Spaghetti xào hải sản xốt cà chua còn tôi chọn món Carbonara xốt kem. Hình như do hiệu ứng của tâm trạng, lúc này tôi muốn nhét cái gì đó thật nóng và thật ngấy vào cổ họng. Trong lúc đợi đồ ăn, chúng tôi nói với nhau một số chủ đề nhạt nhẽo nhưng lại hay đứt quãng khác với thường ngày. Song tới lúc đĩa đồ ăn đã ở trước mắt tôi cũng không cảm thấy muốn ăn. Tôi chỉ lặp đi lặp lại động tác xúc mì bằng cái nĩa, chặn thìa lên mì và xoay vòng vòng rồi lại bỏ xuống. Kim Yong Shu khoắng nĩa mà mồ hôi chảy ròng ròng. Giống y như người bị ép tham dự “cuộc thi ăn nhanh” vậy.
— A, a...
Đột nhiên anh phát ra một tiếng rên ngắn. Tôi giật mình ngẩng đầu lên thì thấy mấy vết sốt cà chua thấm trên vạt áo sơ mi của anh. Vết chấm đỏ lấm chấm thấm trên áo trắng như vết máu. Trán Kim Yong Shu nhíu lại. Giống y như máu rỉ ra từ thịt và thấm đỏ cả áo sơ mi. Anh nắm vạt áo và đi vào toilet. Còn lại một mình, tôi nhét lấy nhét để những sợi mì đã trở nên cứng ngắc vào miệng.
***
— Về rồi đấy à? Hôm nay cuộc hẹn kết thúc sớm thế?
Tôi vào nhà, vừa bật máy tính đã thấy Yu Hee nhảy vào nói chuyện. Dòng tiêu đề trên cửa sổ thay đổi như cơm bữa của nó lúc này là “Giữa nhung nhớ và tan vỡ mộng tưởng”
— Ừ nhỉ!
— Tốt chứ?
— Cũng vậy vậy thôi mà. Cậu dạo này thế nào? Phần thi tuyển nhạc kịch cậu nói khi đó thế nào?
— Trượt rồi. Kết quả nhỡn tiền mà. Một đứa nhỏ hơn tới mười tuổi đã đỗ. Ngực cũng to hơn tớ gấp hai lần.
— Làm sao bây giờ?
— Làm sao là làm sao. Nâng ngực, hoặc giảm bớt tuổi tác đi. Hoặc không thì bỏ quách cái trò này càng sớm càng tốt.
Hiện thực bỏ việc để tìm lại ước mơ đã lâu điệu đàng như cánh bướm của Yu Hee có vẻ như vô cùng thảm hại.
— Chiến tranh lạnh với Yonggari kết thúc chưa?
— Anh ta biết làm thế nào, nói sẽ từ bỏ.
— Bỏ con ấy à?
— Ừ!
Nghe có vẻ như Yu Hee điềm tĩnh khi nói điều đó song thật ra không phải vậy đâu. Tuy nhiên, xin lỗi, lúc này đây tôi chẳng còn hơi sức đâu để an ủi cho những nỗi niềm của người khác. Tôi không trò chuyện nữa mà nhấn internet explore. Nhìn lướt qua hàng tin tức hiện trên màn hình trang cổng chính “Phụ nữ chưa kết hôn tuổi ba mươi tỉ lệ thất nghiệp tăng cao. Cách giải quyết chỉ là kết hôn?” Những dòng phân tích như vậy chẳng làm tôi bận lòng. Tôi máy móc kiểm tra email. Một bức thư mới đến.
Tên người gửi không phải tên thật mà là “Blue”, không đề mục. Sức nặng của dòng chữ trống như một cảm giác bất an lạ lùng nhấn chặt ngực tôi.
“Tớ đây.”
Đó là câu đầu tiên. Tôi đông cứng tại chỗ như hươu cao cổ bị bắt cóc tới Bắc cực. Bởi “Tớ đây”, dòng chữ ấy như tiếng của ai đó đang nói đột nhiên vỡ vụn trong tai tôi. Tôi run rẩy xoay bánh xe con chuột máy tính lướt xuống phần dưới.
“Thời tiết đỡ lạnh nhiều rồi. Gần như, mà không, hình như xuân đã tới. Mình có khỏe không, không lấy cớ bận rồi nhịn cơm đấy chứ?”
Người lo lắng chuyện cơm nước cho tôi với kiểu nói đó thì trên trái đất này chỉ có một người. The Oh. Tôi chớp chớp mắt. Hay giả vờ không đọc. Hay tắt ngay email đi. Nhưng trên email này có một chức năng dã man gọi là “kiểm tra cuộc nhận”. Là việc kiểm tra xem bức mail mình gửi người nhận có đọc hay không. Người đầu tiên nghĩ ra cái chức năng này, chắc chắn là người thuộc về chủ nghĩa khẳng định sự tồn tại buồn thảm, chỉ tin vào những điều có khả năng được chứng minh một cách khách quan. Thư của The Oh bình thản nối tiếp.
“Tớ sống cũng bình thường. Dạo này lạ lắm, dậy rất sớm. Sáng nào cũng cùng con chó con leo lên núi sau nhà. Ban ngày thì viết thứ kịch bản nhạt nhẽo. Buổi tối ra cửa hàng bố mẹ bán mấy thứ như sữa chua, kem đánh răng. À, bộ phim mới “Crank” hồi đó đã được chọn ngày rồi. Tớ sẽ tham gia vào bộ phận diễn xuất nên từ giờ trở đi sẽ rất bận. Tớ nghĩ như vậy sẽ tốt hơn...”
Màn hình liên tục như bị nhòe đi, tôi khẽ chấm mu bàn tay lên mắt. May quá, thật may mắn khi cậu đang sống một cách bình yên.
“Không phải lúc nào cũng nghĩ tới mình đâu. Nhưng cứ đến đêm trước khi ngủ là thấy rất đau. Vì cảm giác tội lỗi về sự không ra gì của bản thân. Giờ quay lại mới thấy... chỉ toàn những điều cần phải cảm ơn mình thôi. Và... xin lỗi mình...”
Những dấu chấm lửng liên tục làm thành những khoảng trống trong câu. ‘Xin lỗi mình...’giống y hệt như giọng nói của The Oh đang vang vọng bên tai. Cậu có biết không, tâm hồn nghèo nàn của tôi đã không thể nói được lời xin lỗi.
“Cũng có thể đó là sự tham lam vô ích, nhưng trước khi vào quay phim, muốn được gặp mình chỉ một lần thôi. Đợi trả lời của mình.”
Tôi uống cạn một ly nước lạnh. Dựa lưng vào tủ lạnh, nhìn quanh căn phòng nhỏ của tôi. Dấu vết The Oh đã sống trước đây, giờ đây không còn lại ở bất cứ chỗ nào cả. Chỗ trước đây cậu để ba lô là đống quần áo giặt được quẳng bừa ra đó. Món quà của cậu mang ý nghĩa tình yêu mãi mãi đã được nhét vào một xó tủ tối tăm từ lúc nào. Chiếc gối hình trái tim, chắc chắn đang nằm cuộn tròn giữa đống áo khoác mùa đông đã được giặt khô và nhét vào tủ.
Chúng tôi đã chia tay rồi. Cho nên nếu tôi không viết trả lời thì cũng chẳng có vấn đề gì xảy ra. Việc xác nhận cuộc nhận chỉ là phép đại số thôi. Cũng giống như lúc lỡ tay mở email quảng cáo kiểu như “cho vay thế chấp tín dụng 100% không lãi suất”, “bán không lấy lãi dược thảo thần bí”, thì chỉ cần nhấn ngón tay và xóa thư của cậu đi là xong. Tất nhiên nếu còn phát huy chủ nghĩa nhân đạo thì có thể gửi đáp lại bằng một lá thư đơn giản.
“Xin lỗi, chúc hạnh phúc.”
Kiểu gì chẳng được. Nếu gửi email đáp lại với nội dung tương đương như thế, chắc chắn sẽ không có chuyện nhận được lại liên lạc từ The Oh. Nếu muốn cắt đứt ngay hoàn toàn khả năng gặp gỡ thì có thể thổ lộ một cách chân tình rằng đã có người yêu mới. Chắc chắn điều đó sẽ để lại một vết cứa rất sắc trong tim cậu, nhưng The Oh cũng không phải là người con trai có thể giấu dao trong túi áo khoác tìm đến gặp tôi để thể hiện sự phẫn nộ.
Tôi quay lại ngồi vào ghế máy tính. Tôi nhấn màn hình “viết thư” và di di ngón tay rất lâu trên màn hình. Sau khi thở một hơi thật sâu, tôi bắt đầu viết thư cho cậu.
“Vậy là cậu vẫn khỏe, tớ cũng thế.”
Tiếng nhấn lên bàn phím nghe như tiếng gõ cửa lịch thiệp tốc tốc, tốc tốc. Cánh cửa mở ra cho tôi có phải là thiên đường? Hay địa ngục? Vừa nhấn nút ‘gửi đi’ xong cảm giác hối hận đen tối và nhớp nháp bủa vây lấy tôi như nhựa than đá.
***
Không biết những đôi tình nhân thường chia tay nhau như thế nào. Ly biệt, nếu đó là kết cục của một “quá trình” thì những đôi tình nhân trên đời này chia tay nhau bằng những cách rất đa dạng. Có những đôi đi tới thỏa thuận rằng “Nào, giờ đây mỗi chúng ta hãy đi theo con đường riêng của mỗi người nhé”, có thể một bên sẽ đơn phương cắt đứt liên lạc, cũng không ít trường hợp có người thứ ba xen vào và diễn ra cảnh túm đầu giật tóc.
Câu nói “một tình yêu đã hoàn thành” nhiều khi cũng làm tôi nghĩ rằng đó không phải là khoảnh khắc hứa hẹn sự gắn bó vĩnh cửu với ai đó mà chính là trạng thái có được sau một hành trình ly biệt bởi vì một điều nực cười đó là khi chia tay, bản chất của một con người lại thể hiện rõ ràng hơn lúc đang yêu. Thỉnh thoảng, tôi cũng cảm thấy rất ghen tị với những đôi ly biệt trong hòa bình hơn là những đôi đang yêu nhau rất hạnh phúc.
Nhưng một khi như vậy, thì việc gặp lại người bạn trai đã chia tay liệu có phải là điều nên làm hay không?
Hơn nữa với tôi, chẳng phải là tôi đang có bạn trai mới hay sao!
Sự hoang mang khó chịu bủa vây lấy tôi. Tôi cũng không hề có ý định vẩn đục rằng sẽ quay trở lại quá khứ. Không biết lúc nào nhỉ, tôi nhớ lại lần ở cùng với Yong Shu, tôi đã bỏ qua tin nhắn mà The Oh gửi tới. Ừ, rõ ràng là lúc đó lòng tôi đã quyết tâm rời bỏ The Oh. Nhưng tại sao tôi không từ chối email của The Oh cơ chứ? Điều đó chỉ là vấn đề liên quan tới phép lịch sự tối thiểu.
Chúng tôi, một thời đã có mối quan hệ vô cùng thân mật. Có thể nhai cả miếng kẹo cao su mà phía bên kia đã nhai. Như vậy, khi xa nhau một cách không rõ ràng, cũng không phải là ôm trong lòng thứ tình cảm không tốt về nhau. Giờ đây, nếu tôi lạnh lùng phủi tay trước lời thỉnh cầu của cậu ấy, cậu ấy sẽ thất vọng đến mức nào. Chỉ là một lần, chỉ gặp một lần thôi chẳng lẽ lại là tội lớn? Rũ bỏ sạch sẽ quá khứ, để chúc phúc cho những ngày sắp tới là được mà.
Hai phút sau khi tôi nhấn nút gửi mail đi thì xuất hiện tín hiệu xác nhận đã đọc. Và liền sau đó là thư trả lời.
“Cảm ơn mình lắm. Vậy tối ngày mai có được không?”
“Có lẽ sẽ không sao.”
Vừa nhận vừa gửi mail được liên tục như vậy lại cảm thấy sự tồn tại của The Oh còn gần gũi hơn cả lúc cùng sống chung trong căn phòng này.
Ngày hôm sau là chủ nhật. Sáng chủ nhật, từ giây phút vừa mở mắt ra tôi đã cảm thấy con tim rộn ràng lạ thường. Từ hồi nghỉ công ty đến giờ cũng đã mấy lần chủ nhật đến rồi lại đi như thế này. Ngày chủ nhật, thời còn chia thành “ngày thường/ cuối tuần” tôi đã không biết tới cảm giác mệt mỏi của ngày chủ nhật. Với người ngày nào cũng giống như ngày chủ nhật, sẽ cảm thấy ngày chủ nhật giống như cảm giác khi gọi mì đen và thịt heo chiên rưới nước sốt sẽ nhớ tới màn thầu. Vừa không ngon, và càng ăn lại càng không thấy vơi đi nỗi nhớ kia.
Suốt cả buổi sáng tôi không thể làm việc gì nên hồn. Xem chương trình “Thử thách, vị đối vị” với cái bụng rỗng, rồi sau đó gom mấy thứ đồ để tắm và nặng nề nâng mông dậy. Lẽ ra lúc này là giờ cao điểm thế mà trong phòng sauna của khu nhà chẳng có mấy người. Lâu lắm rồi tôi mới ngồi trong bể nước nóng pha ngải cứu. Toàn thân tôi đầm đìa mồ hôi như gặp mưa. Tôi cắn chặt môi và nín thở. Vừa cảm thấy cơ thể như co quắp dưới làn nước nhấp nhô, lại cảm thấy như đang lơ lửng trong không trung. Thời gian không bao giờ quay trở lại. Ý muốn gặp lại The Oh và suy nghĩ không nên ra chỗ hẹn cứ quay qua quẩn lại trong đầu tôi.
Đang ăn bánh Hotok[41] thay bữa trưa mua trước cửa phòng tắm sauna thì Kim Yong Shu gửi tin nhắn tới.
“Hôm nay anh bận việc công ty nên đi làm rồi. Chúc ngày chủ nhật vui vẻ nhé!”
Tôi di chuyển ngón tay đang dính nước đường, trả lời “Anh làm việc đi nhé, tối nay em có cái hẹn”. Cho dù ai nói thế nào chăng nữa, rõ ràng, đó không phải là lời nói dối.
Tôi nhanh chóng ra khỏi nhà trước giờ hẹn. Nhớ lại trước đây, tôi đã luôn để cho cậu phải đợi. Cậu luôn đợi tôi bằng những nụ cười. Cho lần cuối cùng, tôi không muốn mình sẽ là người làm cho người khác phải đợi. The Oh đã tới chỗ hẹn trước. Nhìn thấy tôi đẩy cửa bước vào, cậu từ từ đứng dậy. Tôi vô thức đưa tay phải lên vẫy. Đầu gối hơi run.
Ngu xuẩn, thật là ngu xuẩn. Cảm giác tội lỗi ám ảnh trong đầu tôi. Chẳng lẽ tôi lại không biết giây phút đối diện với The Oh, tôi sẽ run rẩy đến mức khủng khiếp như thế này? Trong thời gian qua có vẻ cậu đã hốc hác hơn, da trông có vẻ càng trắng hơn nữa.
— Cậu bị ốm à?
Tôi thốt lên câu đầu tiên không suy nghĩ. The Oh mỉm cười mà không há miệng. Nụ cười giống hệt nụ cười đã được lưu giữ lại trong trí nhớ của tôi.
— À, chỉ nhẹ thôi.
Giờ đây tôi mới nhớ tới nội dung tin nhắn cậu gửi lần cuối cùng. Đúng rồi, cậu ấy đã nói là mình bị ốm. Câu hỏi tăm tối vô tâm của tôi chắc đã làm cho cậu buồn. Tôi khẽ cắn môi:
— Bị ốm làm sao?
— Chỉ hơi đau bao tử. Mình đừng lo, không phải nặng lắm.
— Sao lại bị như vậy?
— Không có gì cả mà. Không biết có phải vì bị căng thẳng thần kinh... hay là không làm việc mà chỉ ăn chơi thôi nên mới thế.
The Oh cười nhưng tôi không cười theo. Hình ảnh lần đầu tiên cậu tự ném ra câu đùa về bản thân mình như vậy khiến tôi càng đau lòng hơn nữa:
— Trông mình càng đẹp hơn đấy. Nói thế nào nhỉ, trông có vẻ nhẹ nhõm hơn.
...
— Chắc do không gặp tớ nên nhẹ nhõm hơn thì phải. Công việc công ty vẫn bận chứ?
Thôi việc công ty rồi!
Cậu có vẻ rất sửng sốt. Cậu tròn mắt nhìn tôi giống như tôi vừa thổ lộ mình là con gái riêng của một nhà tỉ phú giàu có số một. Nhớ tới lần nào đó tôi đã hét lên như một con điên trước cậu bé này: “Cậu tưởng công ty là trường học hay sao? Hừ, thật đã không biết gì thì chớ!”. Những lời lẽ lúc đó rơi ra nhột nhạt trong không trung. Chúng tôi chìm trong im lặng và dán mắt nhìn xuống dưới. Nhân viên bồi bàn mang menu tới. The Oh ngước nhìn tôi đang mở trang cuối menu và lướt qua phần nước uống bằng ánh mắt có nước.
— Mình ăn cơm đi, muốn mời mình ăn cái gì đó ngon ngon.
Cậu nói rất rõ ràng câu nói đó. Cổ họng tôi trở nên bỏng rẫy như nuốt phải viên sỏi nóng. Cậu bé này đang biết mọi chuyện sao? Hoán đổi sự tự trọng của mình chỉ bằng mấy đồng phí hẹn hò, những lí do nghèo nàn để tôi gẩy bàn tính trong đầu, những chống chế nhẹ dạ. Giờ thì tôi biết rồi. Không cần phải biện minh. Chỉ là tôi đã không cược toàn bộ lên tình yêu của cậu.
Steak thăn bò 35.000 won. Steak cá hồi 32.000 won, tôm hùm và tôm nướng 39.000 won.
— Mình bị đau bao tử mà, vậy thì phải ăn gì đó có gạo mới được.
Tôi cố nặn ra giọng điệu tươi tỉnh. Vẫn có thể, biết đâu có thể là mãi mãi, tôi là con người ham vật chất không thể cứu vãn nổi nhưng đó chính là sự đối xử tội nghiệp nhất mà với một con người ham vật chất có thể làm được. Hai cơm cuộn trứng. Tôi cố gắng tự vỗ về rằng đó là bữa tiệc cuối cùng không thiếu cũng không thừa, rất vừa vặn cho cặp tình nhân đã chia tay.
— Không phải bữa trưa mình đã ăn mì gói đấy chứ?
— Không, tớ ăn cơm rồi.
Tôi lắc đầu mạnh một cách quá đáng. Cặp lông mày của The Oh khẽ nhíu lại, vẻ như cậu biết tỏng đó là câu nói dối.
— Tớ không lo tới những chuyện khác. Mình rất mạnh mẽ đúng không nào. Nhưng tính mình cứ ở một mình là không chịu lo ăn uống. Cứ nghĩ tới mình lại tự hỏi không biết hôm nay mình đã ăn gì. Luôn cảm thấy không yên tâm về chuyện đó.
Cơm cuộn trứng đã được đem ra. Cơm hoàn toàn được bọc trong lớp trứng vàng rộm. Trên lớp trứng được phun hình trái tim bằng nước xốt màu nâu. Đĩa của The Oh và đĩa của tôi, đều là hai trái tim màu nâu. Khi vuốt bằng lưng chiếc thìa, trái tim bị vỡ ra như mực màu loang. The Oh không động tới hình trái tim mà ăn một cách cẩn thận từ phần ngoài đĩa. Tôi đặt thìa xuống và uống nước lạnh.
— À, Je Il ly hôn rồi.
— Thật sao?
— Ừ, cuối cùng lại như vậy.
— À, ra vậy. Chắc là chị ấy buồn lắm. Còn chị Yu Hee thì sao?
— Cũng vẫn bình thường thì phải. Hình như công việc không trôi chảy như nó nghĩ.
Nói xong những câu hỏi han về bạn bè mới thấy chẳng có gì để nói tiếp cả. Tôi lẩm bẩm như người bị run chân tay:
Chỉ mong công việc của mình tất cả đều trôi chảy.
The Oh đột nhiên ngẩng đầu lên:
Tớ chưa lúc nào nghĩ rằng chúng ta đã kết thúc.
Tôi cười. Đúng là hèn nhát. Nếu không cười thì sẽ làm gì đây. Cũng không thể bổ vào mặt cậu ấy rằng “Cậu tỉnh lại đi chứ, chúng ta đã kết thúc rồi”, càng không thể ôm chặt lấy cậu mà rằng “thật ra tớ cũng nghĩ thế”. Khi gặp phải một câu nói khó xử, thay vì trả lời sẽ nở nụ cười e thẹn, không hề thể hiện bất cứ một lập trường nào, cuối cùng là không muốn mất một cái gì cả. Đó chính là tôi.
The Oh khẽ thở dài và chuyển hướng câu chuyện.
— Dao này mình vẫn uống nhiều rượu chứ?
— Không, chẳng có chuyện gì để uống cả.
Không thể thổ lộ rằng người tớ đang hẹn hò bây giờ không hề uống một giọt rượu. Sự im lặng lại bủa vây chúng tôi.
— Mình uống rượu, lại càng trở nên dễ thương...
— Sao, mỗi lần say tớ lại giống như một người khác còn gì.
— Đó là do thường ngày mình sống mà kiềm chế nhiều qua mới thế. Vì mình hiền quá, sau này đừng như vậy nữa.
Trên đời này, liệu có ai khác suy nghĩ như thế về tôi không cơ chứ. Cậu không biết, quá không biết về tôi. Mắt tôi trở nên ấm ấm.
— Lâu rồi, uống một chén có được không?
The Oh đề nghị. Làm một chén? Đó chính là thứ quá phù hợp cho lời kết hão huyền của đôi tình nhân đã chia tay. Chợt trào lên ham muốn ngồi uống một chén trước nồi nước sôi lục bục trong quầy bar chả cá. Nhưng tôi đã kịp lắc đầu. Điều tôi lo ngại, không phải là cậu mà chính là bản thân tôi. Sự sợ hãi bủa vây, biết đâu những hành động bột phát được gia tăng nhờ sức mạnh của cồn lại xảy ra thì sẽ ra sao. Tôi dồn hết sức lực và nói:
— Không, hôm nay không được thoải mái lắm!
Màu đỏ trên môi của The Oh biến mất. Tôi vội vã nói thêm:
— Để lần sau đi.
— Ừ, lần sau vậy.
Cậu như lẩm bẩm một mình. Ra khỏi nhà hàng, chúng tôi im lặng rảo bước. Làn gió hơi lành lạnh. Một buổi tối âm u. Tôi bước đi, đầu hơi cúi xuống. The Oh bước theo sau tôi khoảng nửa bước chân. Không xa lắm sẽ tới bến tàu điện ngầm. Chúng tôi cùng đồng thời dừng chân trước cầu thang dẫn xuống bến tàu.
— Tớ về đây!
Khi đó, The Oh nắm lấy cánh tay trái tôi. Không phải bằng sức mạnh, nhưng tôi cảm thấy nóng. Trong lúc để cánh tay cho cậu nắm, tôi không hề động đậy trong một lúc lâu. Tôi không muốn để thân mình trượt ra như chạy trốn. Tay phải tự do của tôi bọc lấy mu bàn tay đang đặt trên tay trái của tôi. Mu bàn tay của The Oh động đậy dưới lòng bàn tay tôi. Chúng tôi không nhìn vào mắt nhau. Giây phút tay tôi rời tay cậu, cũng là lúc tay cậu bỏ tay tôi. Tôi chầm chậm bước xuống cầu thang ngầm.
— Mình về nhé!
Vang lại sau lưng tiếng của The Oh. Tôi vẫn bước thay câu trả lời. Trong tàu vắng vẻ. Có nhiều chỗ còn trống nhưng tôi không ngồi lên đó mà đứng dựa vào cửa. Ngoài của sổ là bóng tối. Tôi nhìn như chào đón cái bóng của người con gái không ngừng lay động ở trong đó.
Giây phút bước ra khỏi tàu điện ngầm đi lên, tôi giật bắn mình. Tuyết đang rơi. Tuyết mùa xuân đang bay bay trên đường như hư ảo. Bụi tuyết không thể chạm xuống đất mà bay lả tả theo hướng gió thổi. Nhớ tới đoạn thơ đã đọc rõ là trong bài thơ nào, tuyết xuân “rơi như bị ruồng bỏ”. Người đi trên đường đang dí điện thoại vào tai vừa rảo bước vừa gọi cho ai đó. Tôi cho tay vào áo khoác và sờ nắn cái điện thoại. Phải rất lâu sau Kim Yong Shu mới nghe máy. Tiếng ồn ào huyên náo được truyền qua ống nói.
— Có chuyện gì gấp không em?
— Không, không có chuyện gì cả.
— Xin lỗi, anh nghe không rõ.
— Vâng...
— Giờ anh bận lắm, để anh gọi lại sau nhé.
— À... anh.
Tại sao tôi lại cố tình gọi anh ấy?
— Sao cơ?
— Giờ tuyết đang rơi.
— Tuyết ấy à, ơ, lạ thật đấy!
...
— Vậy em đi về cẩn thận nhé!
Giọng nói vẫn lịch sự không khác thường ngày. “Vâng”, tôi vừa trả lời xong thì điện thoại cũng tắt ngúm. Kim Yong Shu không có lỗi gì cả. Tất cả đều là vấn đề của tôi. Tôi lảo đảo bước đi trong tuyết. Tuyết xuân bám hờ hững trên vai tôi. Tôi ghé vào siêu thị mua một chai rượu Cham Iseul và sôcôla Hersheys. Cho phần lương thực vừa nghèo nàn lại vừa ngọt ngào vào túi nilon, tôi ôm trong lòng và về tới trước nhà. Ở đó, The Oh đã tới từ lúc nào.
— Vì tuyết rơi.
Âm thanh nhỏ nhưng chứa đựng sức mạnh.
***
Soju và sôcôla, và người con trai đã cùng sống một thời. Đó là sự kết hợp hoàn hảo, một sự thăng hoa đầy nghệ thuật trong một bối cảnh khập khiễng.
The Oh, đúng như đã từng là người nội trợ trong nhà này, tiến tới kệ bát lần lượt lấy ra chén uống rượu và cái đĩa.
— Làm sao mình có được suy nghĩ tiên phong rằng sẽ uống Soju với đồ nhắm là sôcôla vậy?
— Ơ?
Tôi đăm đắm nhìn xuống chai Soju chưa mở nắp và gói sôcôla chưa bóc. Không có lí do gì đặc biệt cả. Chỉ là nhìn lướt qua trên kệ và vớ đại thứ nào đó lọt vào mắt mình. Cũng chẳng có kế hoạch tiên phong mở ra một trang mới cho đồ nhắm. Giống như cuộc sống của tôi lúc nào cũng vậy.
— Cũng không đến nỗi tồi đâu. Có khi lại rất hấp dẫn nữa đấy.
Cậu rót đầy cái chén để trước mặt tôi. Nhận cái chai, tôi rót đầy chén của The Oh. Hai cái ly thủy tinh nhỏ xíu chạm nhau và kêu “canh” một tiếng rất trong. The Oh bóc lớp giấy bạc gói sôcôla và bẻ ra từng miếng cho dễ ăn.
— Mình bị đau bao tử mà, cả hai thứ này đều rất không tốt cho người bị viêm bao tử đấy.
— Không sao đâu.
The Oh cười tươi.
— Con người ta biết sống được bao nhiêu đâu. Tớ không biết sau này sẽ sống được bao lâu nên giờ đây không muốn làm cái việc từ bỏ ngay lúc này.
Tự nhiên cảm thấy rốn như bị ấn xuống bằng đầu nhọn của cái ô. Tôi không nói gì, nhón một miếng sôcôla cho vào miệng rồi uống một hơi hết ly rượu. Ngay cả sau khi rượu Soju đắng ngắt tràn qua họng vào trong rồi mà vị ngọt lừ của sôcôla vẫn bám dai dẳng nơi đầu lưỡi và từ từ tan ra.
— Đợi chút nhé.
Cậu nhìn tôi vừa chợt đứng lên bằng ánh mắt nghi hoặc. Tôi mở tủ và lấy hộp kim chi ra. Thật may, miếng đậu phụ tôi nhét vào tủ mấy ngày trước đến hôm nay vẫn còn hạn sử dụng. Những việc thường ngày không làm giờ động tay vào khiến trán tôi lấm tấm mồ hôi. Chỉ có ít kim chi xào cùng mấy miếng đậu phụ rán chắc gì dám đặt một cái tên mỹ miều là “kim chi đậu phụ”[42] nhưng dẫu sao món ăn cũng đã được hoàn thành. Đây là món ăn đầu tiên cũng là cuối cùng tôi làm cho The Oh.
Chúng tôi ngồi trước món kim chi đậu phụ được chế biến một cách vụng về, chia nhau chính xác mỗi đứa một chai Soju. Không biết vì điều gì mà cơn say không tới. The Oh cũng như vậy. The Oh ngồi bệt xuống sàn giữ lưng thẳng đứng, không hiểu sao trông có vẻ khó chịu. Trước đây cậu luôn mặc quần thun hoặc quần đùi rộng đi đi lại lại trong phòng này. Tôi cũng vậy, khi không cởi tất giấy ra chắc chắn sẽ rất lạ lùng trong mắt cậu. Trong khoảng cách mà chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm được nhau nhưng chúng tôi đã không động tới sợi lông của người đối diện.
— Chắc không thể nói được rằng muốn ngủ ở đây, đúng không?
The Oh nói giọng thì thào. Có lẽ cảm nhận thấy sự căng thẳng của tôi cậu lại vội vàng nói tiếp:
— Tớ chỉ đùa thôi. Tất nhiên, chứa đầy ắp sự chân thật.
...
— Thật ra, tâm trạng tớ lúc này lạ lắm. Vì tớ luôn nhớ tới không gian này. Ở đây đã có rất nhiều những kỉ niệm hạnh phúc. Chỉ cần nhớ tới nơi này là cảm thấy đau đớn và xúc động. Nhưng khi tới đây rồi, ừm, ngày hôm nay như lần đầu tiên tới vậy. Không cảm thấy rằng mình đã từng sống ở đây.
Tôi không hiểu hết toàn bộ lời của cậu nhưng có lẽ cũng hiểu phần nào. The Oh quả quyết ngồi dậy:
— Được nhìn thấy ánh mắt lần cuối, vậy là vui rồi.
Tôi không giữ cậu lại. Trong lúc ra tới cửa tòa nhà, chúng tôi không nói với nhau câu nào. Trong thời gian đó tuyết đã ngừng rơi. Nếu không phải là người nhạy cảm thì tuyết xuân có đến và đi như tập kích, đường sá có ướt một cách lạ lùng cũng không thể nào nhận ra điều đó được.
— Bắt đầu từ tuần sau tớ sẽ tới phim trường ở địa phương.
— Ở đâu?
— Nghe nói là ở Hongchoen tỉnh Kangwon.
— À ra vậy.
— Tớ sẽ không hẹn gặp mình trước khi đi nữa. Vì không muốn trở thành một tên trơ tráo như vậy.
...
— Nhưng, khi khổ sở không thể chịu đựng nổi, gọi điện thoại cho mình được chứ?
Tôi cười xa xăm.
— Mình vào đi, đóng cửa nẻo cẩn thận đấy!
— Không đâu, mình về trước đi.
Cậu hơi ngập ngừng rồi đưa tay phải ra ý muốn bắt tay. Tôi nắm bàn tay cậu. Cậu khẽ áp môi lên mu bàn tay tôi. Một cái áp môi thuần khiết và mờ nhạt. Tôi đứng nhìn thật lâu bóng dáng The Oh đang xa dần.
3
— Oh Eun Shu, cậu đúng là đồ ích kỉ!
Vừa nghe xong chuyện tôi kể, Yu Hee đã hét lên.
Tôi có thể lấy tiền trợ cấp thôi việc của mình ra để cam đoan rằng, con người ai cũng đều ích kỉ. Kể cả Yu Hee, đứa vừa gào lên tôi là đồ ích kỉ, khi nhìn với con mắt bình thường của xã hội này (chắc nó sẽ không nghĩ không có chuyện đó) thì nó cũng là một đứa con gái vô cùng ích kỉ.
— Chỉ vì tham vọng của cậu mà câu đang làm cho The Oh