← Quay lại trang sách

Chương 4

Kết quả cuộc thi khiến hai đứa bạn thân của Tuân vô cùng sung sướng, hai đứa đứng đợi ngay cánh gà. Cần kêu lên:

- Nếu biết mày thích tham gia văn nghệ thì tao đã giới thiệu mày với Đoàn trường rồi. Có vở kịch hay lắm mà đành chịu, diễn viên gì mà cứ nói câu trước đến câu sau là đổ ra cười. Không ngờ lên sân khấu mày bình tĩnh dễ sợ luôn nghe Tuân. Mà sao mày dấu không nói trước với tụi tao là mày sẽ lên sân khấu dự thi?

- Đáng trách chính là tụi mày không nói tin tức văn nghệ cho tao nghe thì có.

- Trời, có ai biết là mày thích văn nghệ đâu? - Cần vặn tay nuối tiếc.

Tuân thừa hiểu cử chỉ vặn tay này, thằng Cần vẫn muốn Tuân trở thành một đứa khác với Tuân bây giờ. Bao nhiêu lần thằng Cần gần xa về một đứa nào đó học lực khá mà chỉ thiếu một chút ngoan ngoãn.

Dương vô tư hơn, không thắc mắc kiểu rễ củ như Cần, nó đi cạnh vệ sĩ hào hoa và thấy tiếc là trời khuya rồi, nếu là ban ngày thì ba đứa nó hẳn là mục tiêu của bao ánh mắt, nhất là hộp quà trên tay Tuân to đến vậy.

- Giải thưởng là cái gì vậy Tuân?

Dương vừa hỏi vừa thò tay mở nắp hộp ra: một quả địa cầu.

- Chà, cái này để ở góc học tập là hết ý. Khi nào học địa lý, tao mượn mày được không?

- Đừng bày đặt khách sáo quá mày - Tuân hích vai Dương.

Dương cười:

- Hoa hậu chẳng qua là giả gái sao cho giống nhất, nhìn như hề. Chính danh hiệu vệ sĩ hào hoa mới đúng là hoa hậu nghe Tuân. Mày phải khao.

Trong Tuân đủ cảm giác lẫn lộn, nó cũng không biết mình có hài lòng hay không nữa. Nó phẩy tay:

- Chẳng cần danh hiệu hoa hiếc gì hết, muốn ăn chè ăn cháo gì thì đi.

Kết quả cuộc thi làm lớp B2 chia thành hai phe, phe này xuýt xoa tuyệt vời quá phải ăn mừng, phe kia xì xèo là danh hiệu Hào Hoa đã trao cho kẻ không xứng đáng.

Hành lang lớp B2 trước giờ vào lớp sáng hôm sau ồn như ong vỡ tổ. Phe này được cầm đầu bởi một đứa con gái có chữ "Ông" trong danh hiệu, còn người phát ngôn của phe kia là một thằng con trai được (bị?) gọi là "Chị".

- Nó mà hào hoa cái gì! - Bích Thủy trề môi - Nó mà hào hoa thì con trai cả thế giới này...

Trung so vai:

- Không thể phủ nhận kết quả vô tư của ban giám khảo được. Nó đoạt giải trước sự chứng kiến của toàn trường.

Bích Thủy nhếch môi:

- Toàn trường chứng kiến không có nghĩa là toàn trường đồng ý.

Trung hất mặt:

- Không đồng ý sao được, chấm điểm có điều kiện chứ có phải theo cảm tính đâu?

Bích Thủy đập mạnh tay trái lên tay phải:

- Điều kiện gì? Chẳng qua là quá nhiều hoa tặng cho hoa hậu, hoa hậu ôm không hết nên đưa cho nó cầm, hoa trong tay nhìn ai chẳng đẹp?

- Bà thử cầm coi? - Trung vừa nói vừa lùi một bước.

- Vô duyên, đang nói chuyện này...

Trung cười cầu hòa rồi ngay lập tức lên giọng:

- Thì... Người ta đâu có chấm điểm cầm hoa hay không. Rõ ràng nó là đứa lịch sự nhất, tự chủ nhất, nghiêm chỉnh nhất. Nó chỉ cười tươi tắn chứ không cười hí hố như mấy đứa kia. Dưới này thì sao cũng được chớ trên sân khấu mà toét miệng ra thì bất lịch sự quá.

- Ông đừng có lý sự. Nó được giải là vì cuối giờ, khuya quá rồi, ban giám khảo chấm điểm đại đại cho xong.

- Bà nói đơn giản quá và coi thường khán giả quá. Chấm đại đại mà được tất cả vỗ tay đồng tình? Bà là ghét thì bồ hòn cũng méo.

- Mắc mớ gì mà thương với ghét ở đây?

- Có người kỳ cục vậy đó. Không mắc mớ gì mà cứ la làng lên. Rõ ràng đoạt giải không hề gian lận mà bà nói như là toàn thiên hạ đau mắt hết rồi. Vinh dự của cả lớp mà cũng nhất định bôi nhọ cho bằng được nghĩa là sao?

Nếu trống trường không vang lên thì chẳng biết đến bao giờ mới có kẻ chịu là người im lặng trước. Bích Thủy ấm ức theo phe con gái đi vào lớp, Trung và bọn con trai phơi phới đi sau. Nói gì thì nói, vào ngày của con gái mà lớp được hai giải lớn và cả hai giải đều do công của con trai là thấy đời quá đẹp rồi.

Rồi cả hai phe đều trố mắt kinh ngạc vì lớp trưởng là người vô lớp sau cùng, điều này chưa bao giờ xảy ra. Từ trước đến nay, vị trí này là của Tuân. Chẳng lẽ hôm nay Tuân không vắt vẻo trên xe đợi sát giờ mới phóng vô bãi gởi? Những đôi mắt hướng về chỗ của Tuân. Trống. Nguyên nhân của cuộc khẩu chiến nãy giờ hôm nay vắng mặt.

Tay trái Quy cầm cặp, còn trên tay phải là một bó hoa hồng gói bằng giấy bóng kính trắng rất điệu. Cả lớp ngạc nhiên nhìn nhau: Quy định tặng hoa cho ai đây?

Những âm thanh xì xèo thắc mắc tạm lắng xuống vì thầy giáo đã vào lớp. Tiết thứ nhất trôi qua. Cả lớp chắc chắn rằng bó hoa là dành cho Đoan Trang. Ừ, rất có lý, chẳng gì thì hôm qua Quy cũng đã mượn tên Đoan Trang đi thi đó thôi. Ngay lập tức đã có chuyện để kể là ban đầu lớp trưởng định mượn tên Bích Thủy, nhưng sợ vía của Sữa Ông Thọ nặng nề khó đạt kết quả nên lấy tên Đoan Trang cho nhẹ nhàng! Với lại, có đoạt giải hay không thì cũng yên tâm là Đoan Trang cũng sẽ chỉ cười hiền mà thôi...

Phải chi lớp trưởng mượn tên mình...- Trung nói bâng quơ và nhận lại những cái liếc sắc như dao của bọn con gái khiến bọn con trai cười hể hả.

Đứa nào đã kịp vẽ lên bảng một trái tim và mũi tên xuyên qua. Tiết thứ hai, môn toán. Bó hoa vẫn được giữ gìn cẩn thận trên bệ cửa sổ cạnh chỗ ngồi của lớp trưởng làm thầy giáo cứ liếc mắt nhìn khiến Trung ngồi cạnh Quy thót tim mấy lần vì tưởng thầy chiếu tướng mình. Là cây đinh các môn xã hội của lớp nên luật bù trừ là các môn tự nhiên luôn làm Trung rối trí! Bắt đầu tiết thứ ba là môn lý, cái môn Trung sợ nhất đời, nó kêu lên:

- Tặng ai tặng đại đi cho rồi, đừng làm khổ tao nữa!

Cả hai dãy bàn dưới cùng cười hi hí nhưng Quy vẫn án binh bất động. Có ai chuẩn bị tặng hoa cho con gái mà mặt mũi im lìm như tượng đá vậy không?

- Phải là một lý do khác. A... Hay là hôm nay sinh nhật của...

Đúng rồi, hai tiết sau là môn sử và sinh hoạt, sinh nhật của thầy Minh hay cô Loan đây? Lời phỏng đoán đã có vẻ tức tối. Làm sao không tức tối cho được khi bó hoa cứ như là cố tình khiêu khích trí tò mò của kẻ khác? Mà tặng sinh nhật cho cô thầy thì sao bí mật dễ sợ vậy?

Tiết sử của thầy Minh trôi qua.

Bích Thủy mát mẻ:

- Lột tờ bóng kiếng ra đem hoa nhúng nước, không thôi héo hết bây giờ.

Từ tiết toán đến giờ, Trung tức Quy tới ách ruột mà không làm gì được, nghe câu nói liền độp ngay:

- Trời nóng không sao mà chính kiểu nói năng của bà đủ làm héo úa thiên hạ.

Nếu không phải là cô giáo chủ nhiệm xuất hiện trên ngưỡng cửa thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa hai kẻ vốn không biết nhường nhịn là gì.

Cô Loan nhìn quanh lớp và ánh mắt ngạc nhiên dừng lại ở bó hoa. Ánh mắt của cô không chỉ là biểu lộ ngạc nhiên mà còn đòi hỏi được trả lời. Quy lúng búng:

- Thưa cô đây là hoa tặng bạn Tuân.

Lớp trưởng tặng hoa cho Tuân? Cả lớp nhìn nhau. Và hình ảnh hai đứa tối qua trên sân khấu rất đẹp đôi hiện ra. Nhưng Quy lắc đầu đính chính ngay:

- Thưa cô, sáng nay có một bạn nữ chặn em lại ở chân cầu thang nhờ trao bó hoa này lại cho... vệ sĩ hào hoa.

Cô Loan thốt tiếng "à" tỏ ý đã hiểu. Còn cả lớp thì đứa u đứa a đứa ơ... thành một tràng xì xào đầy vẻ hiểu biết và thông cảm. Biết Tuân hôm nay nghỉ mà ai cũng bỗng ngoái đầu lại nhìn chỗ ngồi trống trơn. Giữ bó hoa của một kẻ từng gây tai ương cho mình thì quả là chẳng vui vẻ gì. Hèn nào...

Tiết sinh hoạt bắt đầu bằng nụ cười của cô Loan, điều này hiếm khi xảy ra. Rõ ràng bó hoa làm Quy hóa đá đã gây tác dụng ngược lại nơi cô chủ nhiệm. Cả lớp ngay lập tức chớp lấy nụ cười và mè nheo:

- Cô ơi... Trích quỹ lớp khao đi cô, hai giải luôn đó cô.

- Tuân mà cũng đoạt giải đó cô...

- Được chấm là đẹp trai nhất lớp mình đó cô.

Xem ra Tuân vắng mặt hôm nay là có lý, bởi vì nếu có mặt Tuân thì chắc chẳng đứa nào dám nêu tên nó ra một cách thoải mái như vậy.

Cô Loan cười cười và cầm sổ đầu bài lên. Động tác quen thuộc này khiến mọi tiếng mè nheo ngay lập tức chấm dứt. Rồi nụ cười trên môi cô từ từ tan biến. Thứ hai đầu tuần: Có hai nam sinh không bỏ áo vào quần theo quy định. Giờ kiểm tra toán: Quay cóp. Môn văn: Không chuẩn bị bài về nhà đầy đủ. Môn hóa: Không làm bài nghiêm túc, có hai bài giống hệt nhau. Môn địa: Mượn dụng cụ học tập la hét gây mất trật tự...

Cô rời mắt khỏi quyển sổ nhìn xuống lớp. Tất cả cúi đầu. Cúi đầu và ấm ức. Con trai con gái luôn luôn cãi cọ nhau vậy nhưng chẳng cô thầy nào nhận ra sự cãi cọ này. Nguyên nhân của những lời phê tuần nào cũng có là của ba con sâu. Sâu Tuân, sâu Hoàng và sâu Vinh. Hai nam sinh không bỏ áo vô quần ngày đầu tuần chính là hai sâu này. Quay cóp giờ toán: cũng chính hắn. Không chuẩn bị bài văn về nhà, có hai bài hóa giống hệt nhau: cũng chừng đó thủ phạm. Môn địa, oái oăm làm sao, người bị phạt không phải là hai con sâu mà là...

- Yên, cả em cũng tham gia vào việc gây mất trật tự nữa sao?

Giọng cô thất vọng và giận dữ. Hình như luôn là vậy, cái đứa gây chuyện hoài thì chẳng biết la mắng sao nữa nên cái đứa mới có tên lần đầu lãnh đủ cơn tức giận.

- Em đứng lên, Yên. Hãy trả lời cô tại sao em hét lên trong giờ địa? Bạn mượn dụng cụ của em hay em mượn dụng cụ của bạn?

Vốn là đứa chăm chỉ, học kỳ một suýt đạt học sinh giỏi, chỉ thiếu 0,2. Đang phấn đấu để học kỳ hai gỡ điểm, vậy mà có tên trong sổ đầu bài. Lại là có tên vì cái lỗi đọc lên nghe thật kỳ cục. Yên rớm nước mắt:

- Thưa cô, bạn mượn dụng cụ của em. Mà không phải bạn mượn...

- Mượn của em mà không phải bạn mượn nghĩa là thế nào?

- Thưa cô... - Yên bậm môi lại ngăn tiếng thút thít và không nói được nữa.

- Thúy! - Cô gọi người ngồi gần Yên bằng giọng nghiêm khắc - Em có biết tại sao bạn Yên hét lên trong giờ địa không?

- Dạ... tại vì bạn Hoàng từ bàn dưới chồm lên giựt cây viết của bạn Yên, mà lúc đó bạn Yên đang vẽ nên...

Câu trả lời bỏ lửng nhưng không ai là không hiểu. Nước mắt Yên chảy ra, nỗi oan này cô Loan biết nhưng lời phê bình trong sổ đầu bài thì nằm đó, bao nhiêu tiết học là bấy nhiêu lần cô thầy mở sổ ra đọc...

Cô Loan cau mày thở dài vẫy tay ra hiệu cho Yên và Thúy ngồi xuống. Rồi cô đặt sổ lên bàn và im lặng khoanh tay lại. Giữa im lặng đầy sóng ngầm đó, giọng của Quy nặng nề vang lên:

- Thưa cô, em xin cô cho em không làm lớp trưởng nữa.

Cô không nói năng gì, cầm sổ đầu bài lên lại. Cô lật tới trang gần nhất, trang của ngày hôm qua, tiết đầu tiên: - Lớp thiếu tôn trọng giáo viên, xả rác hoa ra đầy lớp.

Vóc dáng thanh mảnh của Đoan Trang từ từ đứng lên, giọng thật nhỏ nhẹ:

- Dạ thưa cô em cũng xin thôi làm lớp phó!