Chương 5
Tuân ngạc nhiên khi thấy Hoàng và Vinh đến nhà mình với vẻ nghiêm trọng. Tuân thấy buồn cười. Lớp coi Tuân và hai đứa này cùng một giuộc nhưng trong thâm tâm, Tuân coi thường. Làm cho kẻ khác điên đầu mà mình bị nêu đích danh tên tuổi là quá dở, thêm cái quá dở nữa là học dốt, chẳng bao giờ đọc một quyển sách nào ngoài sách giáo khoa. Làm sao mà cùng giuộc với Tuân được!
- Sao sáng nay mày nghỉ? - Hoàng hỏi bằng giọng thì thầm, mắt liếc chị Thu của Tuân đang ngồi làm bài ở cái bàn gần đó.
Tuân bình thản nói to:
- Chị tao có lên trường xin phép cô Loan mà.
- Vậy hả? Đi ra sân đây tao nói cái này.
- Nói trong nhà không được sao?
- Không! - Vinh nghiêm mặt.
- Nhưng tao đau chân! - Tuân chỉ vào cổ chân đang quấn băng thun - Bác sĩ nói mấy ngày đầu không được nhúc nhích. Tối qua đang thả dốc, xe tao cán trúng đinh, không ngừng lại kịp... Đầu đường nhà tao có ai rải đinh, tao là người thứ ba trong tuần này bị té xe vì lủng lốp lúc đang thả dốc.
Hoàng hạ giọng:
- Thằng Quy biết mày bị như vậy thế nào cũng đáng đời mày bị trời phạt.
Nói xong, Hoàng cười. Vinh cũng cười kiểu rất thú vị. Tuân cười to nhất. Thằng Quy mà thốt lời nguyền rủa nghĩa là không còn biết làm gì khác nữa!
Bữa nay trên lớp có chuyện gì rồi - Tuân tự nhủ và ngạc nhiên vì hôm nay mình nghỉ, ai là người có đủ khả năng gây ra một chuyện đáng cho Hoàng và Vinh phải chạy tới đây ngay? Chuyện gì? Tuân muốn bật thành câu hỏi nhưng rồi nó ráng nín nhịn ra vẻ bất cần, đợi hai đứa tự nói ra. Còn Hoàng và Vinh thì cứ liếc nhìn chị của Tuân. Tuân phẩy tay:
- Hai đứa mày nói gì thì cứ nói. Chị tao đang học bài thì sấm nổ cũng chẳng biết nữa là.
Hoàng nhìn cái đồng hồ trên tường:
- Chị mày chưa đói bụng à?
- Ý mày nói sao chị tao không xuống bếp ăn cơm cho rồi đó hả? Thôi, ra sân thì ra sân.
Tuân nhúc nhắc đi ra sân, ba đứa tụm đầu dưới bóng mát của cây trứng cá. Hoàng liếc vô nhà, biết chắc chị của Tuân không nhìn ra rồi mới nói:
- Sáng nay động trời nghe Tuân.
- Sao?
Vinh cướp lời Hoàng:
- Lớp trưởng từ chức...
Chuyện lớp trưởng từ chức thì có gì là quan trọng? - Tuân nghĩ thầm.
- Mà Đoan Trang cũng từ chức luôn!
- A!... - Tuân bật kêu khẽ.
- Mày nói chẳng có đầu đuôi gì hết - Hoàng nhăn mặt - Bắt đầu là có một bó hoa tặng cho mày mà nhờ lớp trưởng đưa lại.
- Ai tặng? - Tuân hỏi.
- Không biết.
- Mày không biết nhưng thằng Quy có biết là ai không? - Tuân bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
- Làm sao tao biết thằng Quy biết hay không?
- Nghe mày nói mệt quá Hoàng à! - Tuân gắt.
- Thì cô Loan cũng hỏi như mày mà thằng Quy nói không biết ai tặng, một đứa con gái chặn nó lại ngay chân cầu thang. Nó nói nó cũng muốn biết nhỏ đó học lớp nào nên hỏi han này nọ nhưng chịu, không thể biết được. Cũng tại vậy mà sáng nay nó suýt vô lớp trễ.
Vinh trề môi:
- Bó hoa của mày làm thằng Quy khổ mà cả lớp cũng khổ. Tao thấy chuyện gì dính dáng tới hoa đều khổ ải quá.
- Rồi - Tuân thở phì ra - Cho qua chuyện hoa đi. Nhưng thằng Quy và Đoan Trang thì sao?
- Thì từ chức vì... Cũng tại vì... Thì những lý do mày biết rồi đó. Lời phê trong sổ đầu bài nè, rồi hoa tám tháng ba nè, rồi mày trở thành vệ sĩ hào hoa...
- Vệ sĩ hào hoa thì có tội lỗi gì? Phải khen thêm mới đúng chớ?
- Không tội lỗi gì... Nhưng vậy thì mới... Tao không biết nói sao cho mày hiểu không khí lớp mình sáng nay. Tóm lại là cô Loan cũng chán quá rồi. Thằng Quy nằng nặc từ chức dù cô Loan nói cố gắng thêm một chút, chỉ còn mấy tháng nữa là hết năm học. Rồi Đoan Trang cũng nhất định không chịu nói lý do tại sao cũng bắt chước thằng Quy nên cô tức giận lắm. Rồi nhỏ Yên khóc... Úi dà, đủ chuyện... Cô Loan không cô cô em em như thường lệ mà xưng tôi với anh chị...
Vinh đứng nghiêm khoanh tay lại như cô Loan và ngắt lời Hoàng, nhại giọng cô giáo:
- Hôm nay, tôi cũng xin phép các anh chị để tôi trả lớp lại cho thầy hiệu trưởng. Điều này lẽ ra tôi đã thực hiện từ lâu nhưng thật sự là tôi cũng có chút hy vọng. Bây giờ thì tôi đành phải thú nhận rằng tôi thất bại trong công việc chủ nhiệm lớp này. Và tôi cũng xin nói rằng sau khi tôi đi, có lẽ các anh chị tự quản lý lấy chứ chẳng ai thiết về lớp này cả. Không lớp trưởng, lớp phó và không cả chủ nhiệm, các anh chị tha hồ tự do.
Nói xong Vinh quay lưng bước thật nhanh rồi đột ngột dừng và ngoái đầu lại. Tuân ngạc nhiên nhìn Hoàng:
- Nó làm cái gì vậy?
- Ý là sau khi nói xong, ngay lập tức cô Loan bỏ ra khỏi lớp. Rồi cô ngừng lại vì thằng Bảo xung - phong - làm - lớp - trưởng...
- Tuân! - Tiếng gọi trong nhà vọng ra - Mới nghỉ học một buổi mà có chuyện gì nói dài vậy? Má nói mời hai bạn cùng ăn cơm luôn.
Hoàng và Vinh vội leo lên xe đạp:
- Thôi, tụi tao về. Chiều nói tiếp.
Tuân nắm lấy ghi đông xe của thằng Vinh đang gần tầm tay níu lại. Nó không còn giữ vẻ bất cần nữa. Chuyện tới đây mà dừng lại thì làm sao mà chịu nổi! Ai từ chức không quan trọng, nhưng thằng Bảo mà xung phong làm lớp trưởng thì thật động trời. Một thằng con trai mang trong người hàng chục thứ bệnh, nào cận thị, nào phổi, nào hen suyễn, viêm xoang và gì gì đó nữa, nguy hiểm nhất là hẹp van tim, nghe đâu là đang đợi thể trạng tốt hơn thì mới mổ thay van được. Nghe nói gia đình nó khá giả lắm, mạnh thuốc thang lắm nên nó mới sống tới bây giờ. Chị Hai của nó lẽ ra là một sinh viên giỏi khoa kinh tế hay gì đó tương tự nhưng vì thương nó nên chọn học y khoa. Cũng vì nó là con trai duy nhất của gia đình, cháu trai duy nhất của họ nội nên cả họ quyết đóng góp cho chị nó đi du học ở nước ngoài với hy vọng mang đến cho quý tử một cuộc sống mạnh khỏe. Tất nhiên, sự nâng niu của mọi người đối với nó là vô bờ bến.
Trên lớp cũng vậy, trừ khi Bảo xung phong, còn lại thì không cô thầy nào gọi Bảo lên bảng cả. Giờ thể dục thì càng cẩn thận hơn, Bảo có nài xin được xuống sân tập luyện nhảy hố nhảy xa với các bạn cho vui thì thầy cũng can ngăn. Tóm lại, Bảo là một thằng con trai được nâng như trứng được hứng như hoa. Nếu nó không phải là một đứa siêng năng giơ tay xung phong lên bảng thì chắc chẳng ai biết có nó tồn tại trong lớp.
Hoàng vòng tay lại thật lễ độ:
- Cô ơi cô đừng đi, đừng bỏ lớp cô ơi.
Chẳng biết thằng Bảo lúc đó ra sao nhưng nhìn kiểu thằng Hoàng nhại lại thấy thật thống thiết.
Tuân hình dung cô Loan đứng khựng lại ở ngưỡng cửa. Khi giận, cô hay mím môi và khoanh tay lại một cách lạnh lùng. Cả lớp ngồi bất động, còn thằng Bảo... Cái thằng trắng xanh bợt bạt như rau cải nhúng nước...
- Nếu bạn Quy nhất định không làm lớp trưởng nữa thì em xin xung phong...
Cả lớp ngoái nhìn Bảo, ngạc nhiên quá sức. Cô Loan từ từ quay lại, xúc động trước vẻ van nài của đứa học trò đặc biệt của lớp.
Cả lớp, sau cơn ngạc nhiên là mừng rỡ. Nói gì thì nói, lớp mà không có chủ nhiệm thì ra sao? May mà thằng Bảo kịp làm cô đứng lại, chứ cô đi xuống tới phòng giáo viên rồi thì...
Cô Loan đã quay lại, và rõ ràng cô rất xúc động, nhưng cũng rõ ràng là cô chưa biết phải làm thế nào trước tình huống này. Cô chầm chậm hỏi:
- Các em có đồng ý bạn Bảo làm lớp trưởng không?
Những cánh tay rào rào giơ lên, vì nghịch ngợm và cũng vì còn ai khác... chịu làm bây giờ?
Vinh ngắt lời Hoàng:
- Nếu sáng nay mày đi học thì mày có giơ tay đồng ý không hả Tuân?
Tuân không trả lời, vành tai nó nong nóng. Thằng Bảo! Thà là cô giáo gọi tên bắt nó phải làm hoặc ai đó nêu tên nó lên rồi rủ nhau giơ tay. Và rồi thì nó phải giãy nảy từ chối cho tới lúc không thể thoái thác được. Đằng này, nó xung phong! Nó tưởng nó trị được thằng Tuân này sao? Nó tưởng nó làm sếp thì mọi sự sẽ khác thằng Quy chắc? Được, chào sếp! Hãy chờ...
- Rồi mày biết sao nữa không? - Hoàng nói.
- Còn sao nữa?
- Thằng Bảo nói là: "Thưa cô, em chắc chắn sẽ có nhiều bỡ ngỡ và sai sót trong nhiệm vụ mới, có gì xin cô và các bạn giúp đỡ và chỉ bảo thêm cho em". Nó vừa nói xong thì... - Hoàng cố tình ngừng lại thật lâu.
- Thì sao? Trời sập hả?
- Còn hơn trời sập nữa! - Vinh nói - Nó vừa nói xong thì...
Hoàng cướp lời:
- Thì thằng Quy đứng phắt dậy: "Thưa cô, bạn Bảo... bạn Bảo... vừa là nhiệt tình, vừa là sợ cô bỏ lớp nên... Thôi, thưa cô em không từ chức nữa. Em sẽ tiếp tục làm. Em sẽ cố gắng...".
Nghe nó nói vô cùng đau khổ như là nó sợ để thằng Bảo làm thì sẽ bị mày... À không... - Vinh tránh ánh mắt Tuân bằng cách nhìn lên trời - bị đứa nào đó gây rối đến nỗi không chịu nổi mà lăn ra ngất xỉu thì tình hình còn tệ hơn.
Hoàng tiếp:
- Hình như chính cô giáo cũng sợ vậy nên vừa nghe thằng Quy nói xong, cô đồng ý ngay: "Ừ, cô cũng nghĩ là Bảo làm lớp phó thì hợp hơn"... Rồi mày biết sao không?
Tuân nổi cáu:
- Tụi mày nói toẹt ra hết đi, việc gì mà úp úp mở mở hoài vậy?
- Cô chưa nói dứt câu thì Đoan Trang đứng lên: "Thưa cô, em cũng không từ chức đâu!".
Rõ ràng hai đứa đều sợ lương tâm cắn rứt nếu thằng Bảo thay thế mình mà lỡ xảy ra chuyện gì...
- Rồi sao?
- Rồi thì... từ chỗ suýt không lớp trưởng, không lớp phó, không chủ nhiệm, bây giờ lớp mình có hai sếp phó chớ sao. Một sếp con gái rất ngoan hiền phụ trách học tập và một sếp con trai rất hiền ngoan phụ trách phong trào - Hoàng tự chấm điểm câu nói ý nhị của mình bằng một nụ cười.
Vinh lắc đầu:
- Đừng tưởng bở nghe mày. Trưa nay vừa nhận chức xong đã thấy nó với thằng Quy thì thầm với nhau ở hành lang, cả Đoan Trang nữa. Nghe Sữa Ông Thọ thông báo: bộ ba quyết tâm cải tạo tình hình trong lớp và nhất định bằng mọi giá chẳng những không để lớp bị nêu tên trước cột cờ hàng tuần mà còn là từ đây đến cuối năm học, phải có ít nhất một lần được nhận cờ luân lưu.
- Tuân! - Giọng từ trong nhà vang lên sốt ruột - Em mời hai bạn cũng ăn cơm cho vui.
Vinh và Hoàng liếc vô nhà le lưỡi. Sợ Tuân níu xe mình, Hoàng vội đạp vài vòng cho xa tầm tay của Tuân. Lần này thì Vinh cương quyết quay ghi đông xe ra cổng, Tuân cũng không giữ lại nữa. Nó nhìn theo hai đứa phóng vù ra đường rồi nhúc nhắc đi vào nhà.
Trưa. Nắng. Nóng. Đói bụng. Những điều vừa nghe khiến nó thấy nóng nực thêm. Lại cái chân mỗi bước mỗi nhói đau. Cờ luân lưu? Mục đích của thằng Bảo cũng chỉ là cờ luân lưu? Sếp phó! - Tuân bật cười khan. Trừ khi Tuân cũng muốn nhận cờ...