Chương 12
Cơn suy tim đưa Bảo thẳng từ lớp vào bệnh viện. Bàn vắng một chỗ ngồi, lớp vắng một chỗ ngồi, và trong lòng tất cả đều thấy vắng.
Lần đầu tiên, cả lớp đều nghĩ tới một đứa không có mặt trong giờ học.
Cơn suy tim cùng với chuyện đánh nhau trở thành vấn đề thời sự nóng bỏng. Cô Loan có thể ngay lập tức tuyên bố Hoa Hướng Dương xứng đáng giải nhất nhưng cô không thể ngay lập tức cứu được thằng Quy thoát khỏi án kỷ luật đang treo lơ lửng. Trường học, dù bất cứ lý do gì cũng không thể chấp nhận giải quyết vấn đề bằng cách đánh nhau. Huống chi bản tường trình của Tuân rất đúng sự thật là nó đang ngồi yên trong lớp ôn bài cho tiết sau thì thằng Quy đổ thừa chuyện gì đó mà đánh nó! May ra, nể tình đồng nghiệp, cô Vân miễn cưỡng bỏ qua tội của cả lớp là dối trá bao che và lừa cả cô giáo, không đưa chuyện này ra trước hội đồng giáo viên. Nhưng việc một lớp trưởng đánh nhau thì không thể bỏ qua, không thể tạo tiền lệ cho cách giải quyết bạo lực này.
Không ai nói ra nhưng Tuân biết tất cả đều buộc tội mình về sự tai tiếng của lớp, cờ luân lưu bị mất ngay trong tầm tay, uổng phí bao công sức. Và hơn tất cả là án kỷ luật dành cho thằng Quy đang treo lơ lửng cùng cơn suy tim của thằng Bảo và cả kết quả của năm học này nếu nó không đủ khỏe mạnh để thi học kỳ hai.
Cả Cần và Dương cũng vậy.
Cùng với giải ba báo tường toàn trường, cờ luân lưu trở lại lớp của Cần nhưng nó không vui. Một chiến thắng bị phủ quanh là những lời thầm thì: "Nếu tờ Hoa Hướng Dương không bị sự cố vào phút tám chín thì lớp D3 còn lâu mới được giải".
Chiến thắng trên sự rủi ro của lớp khác là một chiến thắng không vẻ vang gì. Mà sự rủi ro đó gắn liền với tai tiếng của thằng bạn thân càng làm Cần bức bối. Hơn nữa, là một đứa tích cực nên Cần mến Bảo dù Bảo là đối thủ đáng gờm của nó. Đủ lý do để nó không muốn trò chuyện với Tuân.
Dương đơn giản hơn, nó buồn vì nghĩ rằng Tuân độc ác! Với một đứa không may phải mang hàng chục thứ bệnh tật trong người thì mình phải nên nhường nhịn, có đâu còn chọc phá. Như trước kia, chọc phá thằng Quy khỏe mạnh thì Dương không nói gì!
Nhưng rồi nhìn thấy vẻ lầm lì của Tuân, Dương cố tìm ra một lý do để biện hộ cho thằng bạn thân:
- Có khi thằng Bảo ngất xỉu là vì cô Loan.
Cần đanh giọng:
- Mày nói sao?
- Thì ai cũng biết bịnh tim là... lung tung lắm. Buồn thì ngất xỉu đã đành mà vui cũng ngất xỉu. Có khi vì tưởng sẽ bị cô Loan cho một trận nên thân, nào ngờ cô xử sự quá tuyệt vời nên thằng Bảo bất ngờ rồi vui quá nên...
- Vậy mày buộc tội tại cô Loan nên thằng Bảo phải đi cấp cứu?
- Tao đâu có nói vậy! - Dương nhăn nhó - Mày nên hiểu là... ví dụ như bà ngoại tao. Hồi đó nhà không có ai, ông ngoại tao đi kháng chiến, bà ngoại tao ở nhà một mình làm lụng quần quật nuôi sáu người con suốt bao nhiêu năm không sao. Đến khi ông ngoại tao về thì bà tao đổ ra đau một trận nằm đến sáu tháng luôn. Má tao nói là vì bà ngoại đã cố gắng quá nên...
- Mày muốn thằng Bảo nằm bệnh viện sáu tháng luôn hả?
- Đâu có! - Dương lắc đầu quầy quậy - ý tao nói là thằng Bảo ngất xỉu cũng vì đã cố gắng quá nên... - Dương im bặt trước vẻ mặt của Cần.
Cần nhìn Tuân:
- Mày định đi thăm nó không?
Tuân lắc đầu.
- Mày có định đi thăm không?
Tuân không trả lời.
- Mày có định đi thăm không? - Cần lặp lại câu hỏi.
- Tao đi hay không là chuyện của tao - Tuân bùng ra. Chưa bao giờ và chưa đứa nào dám nói với Tuân bằng cái giọng khiển trách như vậy - Nó đau ốm là vì nó đau ốm. Tao có làm gì nó đâu? Không có tờ báo thì nó cũng hở van tim sẵn rồi mà.
Cần trố mắt. Dương giảng hòa:
- Đâu cần mày làm gì nó thì mới đi thăm. Bạn bè cùng lớp thăm nhau là chuyện thường mà.
- Ừ, thà là nói vậy! - Tuân sượng sùng tự nhủ.
Nhưng đó là nghe Dương nói và Tuân tự nhủ với mình. Còn cái điều cảm nhận thì lại khác. Đạp xe từ nhà vô bệnh viện thì không sao, nhưng từ cổng bệnh viện nhìn tấm bảng vẽ mũi tên hướng dẫn đi vào khoa Nội thì đầu gối chân Tuân bỗng nhũn ra. Dù có cố mỉm cười rằng mình đang chỉ đi thăm một thằng bạn cùng lớp bị đau nhưng tận đáy lòng, Tuân vẫn thấy hoang mang. Nếu Bảo gặp chuyện gì đó? Chết...
Không! Đừng như vậy. Bảo, hãy mạnh khỏe và trở lại lớp học bình thường. Tuân cố mỉm cười tự nhủ với mình: "Từ nay về sau, mình trở thành một đứa ngoan ngoãn là vì sợ thằng hở van tim bị làm sao mà thôi!". Tuân xách túi cam trên tay, đi đến cửa phòng nào cũng đứng lại nhìn ngó.
Cô y tá chặn Bảo lại trên hành lang:
- Em hỏi ai?
- Dạ em tìm bạn em.
- Bạn em là ai?
- Bạn em tên Bảo, bị đau tim ngất xỉu đưa vô đây ngày hôm kia.
- Có phải cậu bị cận thị không?
- Dạ, đúng nó.
- Xuất viện rồi. Người nhà đón về từ sáng.
Tuân ngạc nhiên:
- Về nhanh vậy sao cô?
Cô y tá bật cười:
- Em muốn bạn nằm ở đây dài ngày sao?
Tuân đỏ mặt. Nó lúng búng nói cám ơn rồi quay ra bãi giữ xe. Người đau ốm ở đâu ra mà đông quá, xe vừa mới gởi vô bãi mà đã thấy khó lấy ra, bao nhiêu xe khác đã dựng đầy phía bên ngoài. Tuân chợt nhớ ai đó nói người khỏe mạnh có nhiều ước mơ mà người đau ốm thì chỉ một. Bảo có là kẻ chỉ mơ ước một điều thôi không?
Tuân đạp xe đến nhà Bảo, ngôi biệt thự có hai cánh cổng sắt bệ vệ, từ xa đã bỗng thấy ngại ngùng. Nghe đâu, nó sở hữu một cái đàn piano mà đứa khác nằm mơ cũng không thấy được.
Tuân dừng xe trước cổng. Cái chuông tận trên cao. Mỗi lần thằng Quy đến làm sao nhấn chuông? Câu hỏi chợt hiện trong đầu và Tuân thấy mình lẩn thẩn quá, tại sao lại nghĩ đến thằng Quy? Nó xuống xe, nhón gót ấn ngón tay trỏ vào cái nút đỏ. Lỡ điện cúp, chuông không reo thì sao? Một câu hỏi nữa và Tuân thấy mình lẩn thẩn ghê gớm. Nó nhận ra mình đang lo lắng. Thằng Bảo có trả đũa lần đi thăm bệnh nhân bị trặc chân không? Hoặc là...
Một bà già đi ra mở cổng, xâu chìa khóa với những cái chìa thật to trên tay kêu lanh canh. Không đợi Tuân chào hỏi, bà kéo rộng cánh cổng sắt:
- Bạn của Bảo phải không? Vào đi cháu. Bảo nó ở trong phòng.
Tuân đi qua khoảng sân rộng đầy những chậu kiểng uốn dáng rồng bay phượng múa, đi qua một phòng khách thênh thang với những bức tranh bí ẩn trên tường. Rồi đến một cánh cửa đang khép hờ, Tuân đứng lại nhìn vô. Một cái piano ở góc và dàn máy vi tính đối diện, tấm rèm voan cửa sổ màu xanh nhạt nhẹ bay. Đúng phòng của Bảo, nó đang nhắm mắt. Ngủ? Không có cặp kính, nhìn khuôn mặt Bảo thật lạ. Thân hình nó mỏng manh như tờ giấy dán xuống nệm. Trên đầu giường là một quyển sách có tờ bìa quá quen thuộc với Bảo, Tam Quốc chí. Gió thổi nhẹ từ cửa sổ khiến những trang sách bay nhẹ.
Người phụ nữ ngồi cạnh giường có khuôn mặt giống Bảo nhìn Tuân:
- Cháu học cùng lớp Bảo phải không?
Tuân đặt túi cam lên bàn rồi đứng yên, nỗi lo sợ đột ngột dâng lên. Mẹ Bảo có biết Tuân không? Có biết những chuyện trên lớp? Bảo có kể...? Không, có vẻ như là không. Mẹ Bảo nhìn Tuân dịu dàng:
- Cháu ngồi đi, Bảo nó mới ngủ.
Tuân chợt nhớ lúc mình bị đau chân, bộ ba đến thăm, nó đã hành hạ bộ ba như thế nào...
Rồi mắt Tuân dừng lại ở quyển Tam Quốc chí, đọc loại này hèn nào nó mưu lược quá. Và nỗi lo sợ trong Tuân bỗng trở nên nhẹ nhàng. Với một đứa thích đọc Tam Quốc Chí thì có thể trò chuyện với nhau như hai hảo hán. Không tèm nhèm như mấy đứa trong lớp! Và cũng không nhất nhất như Cần.
Mẹ Bảo lắc đầu:
- Đau ốm, bác sĩ khuyên nghỉ ngơi mà nó cứ... Bị cận thị mà lúc nào cũng đọc cái gì đó... Cháu có thích đọc không?
Tuân lí nhí:
- Dạ có.
Đôi mắt Bảo khẽ động đậy rồi hấp háy mở ra. Nếu là bình thường, chắc Tuân không nín được cười. Những đôi mắt cận khi mới ngủ dậy nhìn kỳ quặc làm sao. Nhưng lúc này thì không lòng dạ nào mà cười được. Tuân nhìn Bảo, nó không biết bắt đầu từ đâu. Chợt Tuân cảm thấy nổi khùng. Bệnh tật thì an phận đi. Mắc gì còn xung phong làm cán bộ lớp khi biết lớp đã có kẻ gây rối để rồi bây giờ...
- Mày khỏe chưa? - Môi Tuân bật ra và nó bỗng thấy hài lòng.
- Khỏe nhiều rồi.
Tuân đợi sau câu trả lời thì Bảo sẽ mỉm cười. Nếu là Tuân, Tuân sẽ xử sự như vậy, một kẻ thích đọc Tam Quốc chí sẽ xử sự như vậy mới đáng mặt nam nhi.
Nhưng không, Bảo không cười. Mắt nó nhìn Tuân đăm đăm. Cái nhìn như là một câu hỏi buồn rầu.
- Lớp mình bữa nay ra sao?
Đây không phải là câu hỏi trong mắt Bảo. Trong mắt là một câu hỏi khác. Tuân nhìn ra cửa sổ, gió từ hướng này tiếp tục lật tung những trang sách. Mẹ Bảo bước đến khép cửa lại. Những trang sách nằm im xuống. Mẹ Bảo nhìn hai đứa rồi đi ra ngoài.
- Lớp bình thường.
Tuân trả lời mà không nhìn Bảo. Sự thật là lớp rất bất bình thường. Bắt đầu từ việc Đoan Trang thay lớp trưởng điều hành công việc. Lớp trưởng mặt mũi nào đứng trước lớp nữa khi bản án kỷ luật chưa được làm rõ trắng đen, còn lớp phó phong trào thì đang nằm bệnh viện. Quen nhìn thấy con trai hoa chân múa tay trước lớp, mấy hôm nay là một dáng áo dài thanh mảnh. Và dáng áo dài này không hề dõi mắt theo Tuân để theo dõi phản ứng như Quy và Bảo.
Hôm qua là hai mươi sáu tháng ba, lớp trưởng các lớp được tuyên dương và khen thưởng xúng xính đi lên bục nhận phần thưởng trước bao đôi mắt của học sinh toàn trường, có cả phóng viên báo đài đến dự. Lớp B2 đang đứng im lìm chợt xôn xao vì cũng được nhắc đến trong bài diễn văn của thầy hiệu trưởng với công lao sơn lại màu xanh lá cây tất cả bảng trong trường, rồi thầy nói: "Rất tiếc...".
Hai chữ rất tiếc của thầy làm bùng lên những nuối tiếc đã cố quên đi! Cả lớp nhìn Tuân từ tóc xuống dép... Cái nhìn không che dấu, không phải là nhìn lén sau lưng. Rồi khi vô lớp, thằng Trung trao giải thưởng cho tác giả của những bài được chọn là hay nhất của Hoa Hướng Dương, mỗi phần thưởng là một quyển sổ dành để viết lưu bút. Bích Thủy nói to: "Đáng lẽ phần thưởng nhiều hơn nữa". Câu nói kèm theo một cái lườm về chỗ Tuân ngồi, ý nó ám chỉ phần thưởng của trường.
Nhưng cái lườm không đáng ngại bằng ý kiến của Trung là đem tờ Hoa Hướng Dương đóng khung như một bức tranh treo trên lớp. Tưởng tượng tới việc ngày nào vô lớp cũng đối mặt với tờ báo loang lổ, Tuân thấy khó chịu quá. Tất nhiên, cô Loan không bao giờ đồng ý với ý kiến vạch áo cho người xem lưng này nhưng thằng Trung vẫn cứ nói oang oang trong giờ ra chơi, xem ra nó đã quên hẳn trận tranh cãi với Bích Thủy về danh hiệu vệ sĩ hào hoa rồi. Và nó cũng bất chấp như Quy, sẵn sàng đối đầu.
Sáng nay, xong bài thi môn lý, Tuân thấy lớp tụm năm tụm ba bàn bạc, Bích Thủy và Trung đi đến từng nhóm nói thầm thì gì đó, đụng ánh mắt Tuân thì lảng đi. Tuân đoán tụi nó đang bàn mưu tính kế để gỡ tội cho thằng Quy. Thật sự, trong lòng Tuân không còn niềm vui của kẻ chiến thắng nữa. Mọi việc xảy ra khiến Tuân thấy không còn tự tin và kiêu hãnh như bấy lâu.
Bảo thò tay lên đầu giường ngọ nguậy. Tuân hỏi:
- Mày tìm gì để tao lấy cho?
- Cặp kính. Mẹ tao cất nó đâu rồi?
- Mày đeo kính bây giờ làm gì?
- Quen rồi. Trừ khi ngủ, không đeo thấy thiếu thiếu.
Tuân nhìn quanh. Cặp kính nằm trên bàn, phía sau túi cam của Tuân.
Dường như cặp kính làm Bảo tự tin hơn cũng như Tuân không thấy là lạ nữa. Bảo chống tay ngồi dậy. Tuân chợt thấy nao lòng. Trong tư thế ngồi, nhìn Bảo gầy rộc và dài ngoằng ra. Bảo nói khẽ:
- Nhìn tao thấy yếu ớt thảm hại lắm phải không?
Tuân không trả lời, nó đưa tay cầm quyển Tam Quốc chí lên lật lật. Rồi thấy mình đang giống mấy đứa con gái khi bối rối hay cầm cái gì đó, Tuân trả quyển Tam Quốc chí về chỗ cũ. Đúng, nhìn Bảo thật trái ngược với căn phòng tiện nghi sang trọng này. Nhìn bề ngoài khó tin cái dáng xanh lướt bệnh hoạn này mà vẽ đẹp, đàn hay, và gì nữa? Một chuyên gia vi tính?
- Đang thi học kỳ hai - Tuân nói khẽ.
- Thi được mấy môn rồi?
- Toán, lý.
- Ngày mai có thi môn nào không?
- Không. Ngày mốt có thi hai môn địa và sử.
- Vậy ngày mốt tao phải đi học để làm bài thi.
- Mày có lý do chính đáng để xin thi sau một mình mà.
- Nhưng thi một mình sợ lắm. Thi cùng với cả lớp vẫn thích hơn.
- Nhưng sức khỏe của mày... thì sao?
Bảo gật đầu, cặp kính đột ngột sụp xuống sống mũi khiến hai con mắt thô lố nhô ra:
- Tao thấy dễ chịu nhiều rồi. Bệnh của tao mà nằm nhiều là mệt thêm thôi. Phải cố.
Cảm giác nhẹ nhõm trong Tuân trước sự quả quyết của Bảo. Nó chợt nhận ra sự buộc tội của mọi người khiến mình nặng lòng biết mấy. Nó cũng chợt nghĩ đến Đoan Trang và Bích Thủy, chẳng hiểu tại sao lại nghĩ đến cả Đoan Trang và Bích Thủy ngay lúc này. Nỗi tức giận vì lời khai man cũng chợt tan đi. Nhìn Bảo, Tuân hiểu nó chỉ biết chuyện tờ báo bị... chứ không biết những chuyện khác. Nếu biết, Bảo sẽ gỡ tội cho Quy bằng cách nào?
Bằng cách nào? Chưa biết. Nhưng chắc chắn Bảo sẽ tìm ra cách nào đó. Chỉ có điều chưa đứa nào là người đầu tiên dám nói cho nó biết những chuyện như vậy. Sao không ngồi yên để hưởng sự nâng niu bảo bọc của mọi người dành cho mà lại thích làm này làm kia cho rắc rối?
- Mày đi một mình à? - Bảo hỏi.
Tuân gật đầu, chợt cảm thấy nhột nhạt. Có phải thằng Bảo ám chỉ không một mình thì với ai?
Ngay cả thằng Hoàng và thằng Vinh cũng đã lơ Tuân rồi. Cũng đỡ bực là Tuân chưa bao giờ coi hai đứa này là bạn của mình. Tụi nó chẳng thương gì Bảo và cũng chẳng quan tâm gì đến thi đua chung của lớp, từ lúc tên Hoa Hướng Dương được chọn đặt cho tờ báo, Tuân chẳng nghe hai đứa nhắc gì tới báo biếc nữa cả. Đúng vậy, tụi nó chẳng thương ai và cũng chẳng đếm xỉa đến tờ báo. Tụi nó hùa về phe buộc tội Tuân chỉ vì lần này, trong vụ này, Tuân là kẻ yếu thế. Vậy thôi. Đồ cơ hội!
Tuân thở dài mà không biết là mình vừa thở dài. Nó lặng lẽ nhìn Bảo. Khi lặng im không nói năng, nhìn Bảo thật yếu ớt mỏng mảnh. Nếu nó không học chung lớp với Bảo, không chứng kiến những khuấy động từ ngày có Bảo thì không thể tin đây là đứa đã làm thay đổi không khí lớp B2, ngay cả cô chủ nhiệm cũng thay đổi, cô không đòi bỏ lớp mà đi nữa, cô ở lại, chấp nhận buồn vui. Và Đoan Trang... Ngay cả Đoan Trang cũng... Trái tim Tuân nhói đau. Nó từng mong Đoan Trang nhận ra nó không là một đứa tầm thường như những đứa con trai khác. Từng mong biết bao được Đoan Trang nhìn bằng ánh mắt không như nhìn những đứa con trai khác. Nhưng bây giờ, nó lại mong Đoan Trang hãy nhìn nó như trước kia, đừng như mấy hôm nay.
- Nhìn tao thấy yếu ớt thảm hại lắm phải không? - Bảo lặp lại câu hỏi.
- Không.
Bảo cười, nụ cười khiến hai má tóp lại:
- Tao biết bề ngoài của mình không nam nhi tí nào nên muốn chứng tỏ bằng công việc. Mày có thấy vậy là con nít quá không? Và hiếu thắng nữa.
Tuân không ngờ Bảo nói như vậy với mình. Nói năng kiểu này không giống Tam Quốc Chí tí nào.
- Nhưng tao không thắng được mày, Tuân.
Tuân kinh ngạc trước sự thú nhận của Bảo. Bảo gật đầu như muốn xác nhận lại lời mình nói thêm một lần nữa:
- Nói đúng hơn là tao không thuyết phục được mày. Tao tưởng mình giỏi hơn thằng Quy, nhưng không phải vậy...
- Mày giỏi hơn thằng Quy, điều đó đúng! - Tuân nói qua hàm răng cắn lại, trong lòng nó xuất hiện điều gì đó khó gọi tên.
- Nếu tao hơn thằng Quy thì tờ báo tường đã không bị... như vậy. Tao đã không được lòng mày, dù chính mày là đứa tao mong muốn chinh phục được nhất.
- Không phải là cờ luân lưu và Đoan Trang sao?
- Khi tao xung phong làm lớp trưởng, lúc đó tao chỉ sợ cô Loan bỏ đi mà thôi. Nhưng khi bắt tay vào công việc thì tao luôn nghĩ đến mày. Không hiểu sao lại vậy. Tao còn mong... rồi hai đứa mình cùng với nhau. Có mày, lớp sẽ khác. Tao nói thật lòng. Tao cũng mong cô Loan vui. Chủ nhiệm lớp mình suốt một năm mà cô chẳng có một lần vui. Tao là một đứa bệnh hoạn, tao hiểu niềm vui nâng đỡ con người đến chừng nào... Mày không biết, khi nhận trang trí tờ báo tao rất mệt. À, cần phải công bằng mà nói là lớp đổ thừa tại mày... không... đổ thừa tại tờ báo bị như vậy nên tao nằm bệnh viện là sai, sức khỏe của tao vốn đã vậy rồi. Ba mẹ sợ tao buồn nên cho tao học đủ thứ nào vẽ nào nhạc. Nhưng biết mà không sử dụng thì biết để làm gì? Vậy nên những ngày làm báo, tao vui lắm. Mệt mà vẫn muốn được làm nữa... Tao còn nghĩ là nếu mày nhìn thấy tờ báo, mày cũng sẽ thích...
- Tao nhìn thấy rồi! - Tuân buột miệng và im bặt. Nói nhìn thấy nghĩa là nó thừa nhận đã...
Tuân nhận ra mình đã nói những điều mà trước khi vào đây mình không định nói. Câu hỏi buồn rầu trong mắt Bảo thốt thành lời:
- Tao cứ tưởng mày ghét thằng Quy vì có khi nó không phải với mày... Ví dụ như khi thu tiền mua hoa, nó không nên đứng khựng lại trước mặt mày như vậy. Nhưng hình như... mày ghét tất cả, vì sao?
*
Tuân rời nhà Bảo khi trời chiều và đụng ngay đám con gái trong lớp đang đi trên đường với những giỏ xe đựng đầy hoa trái. Bích Thủy đạp xe ở hàng đầu và phía sau là Đoan Trang.
Lạ lùng sao, vẫn là khuôn mặt dễ thương của Đoan Trang nhưng trái tim Tuân không đập nhanh như mỗi khi tình cờ gặp. Đoan Trang bỗng không còn là đặc biệt nữa! Hay vì Tuân đang suy nghĩ về những điều rất khác? Và Bích Thủy cũng không còn là quá dễ ghét nữa. Hình như một điều gì đó đã ở lại sau lưng...
Tiếng ve kêu ran một góc phố. Lòng Tuân mơ hồ thấy mình không phải. Tại sao mình ghét tất cả? Không trả lời được tại sao!
Không đúng, Tuân không ghét tất cả. Tuân không ghét ai. Vậy thì tại sao? Tuân không biết...
Tuân về nhà, bữa cơm chiều trôi qua, buổi học tối trôi qua, và giấc ngủ chập chờn... Tuân mơ thấy mình đang đứng ở sân thể dục với bịch mực tím trên tay thì Bảo từ phía sau chụp lấy vai nó. Rồi chẳng hiểu sao, hai đứa lại cầm tay cùng nhảy qua cây sào trong tiếng gào to ủng hộ của cả lớp: "Mười điểm, thầy ơi!"... Rồi Tuân thấy Quy một mình đứng dưới cột cờ trời trưa nắng chang chang, cô Loan ngồi trên hàng ghế giáo viên đưa tay lau nước mắt. Bích Thủy hét lên: "Ông không tự hỏi sao những bạn khác cũng đồng ý với tui?"...
Sáng, Tuân đến lớp trong tâm trạng bứt rứt, cái tâm trạng này làm Tuân khó chịu ghê gớm. Nó nổi khùng với chính bản thân và dấn chân đạp mạnh, lách một vòng số tám qua đám con gái đang đứng trước cổng trường, tiếng la lối phản đối làm Tuân tỉnh táo hơn một chút. Nó cười phớt tỉnh và phóng vù vô bãi giữ xe.
Giữ nụ cười trên môi, Tuân đi lên lớp. Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, nó choáng váng và cố hết sức để bước từng bước đàng hoàng về chỗ ngồi. Ý kiến của thằng Trung đã được thực hiện! Tờ báo nhuộm mực tím thẫm treo ngay giữa tấm bảng màu xanh lá cây, từng vệt loang lỗ nham nhở như vết thương bị loét miệng. Không cần cố ý nhìn, chỉ có mặt trong lớp thì ở bất kỳ vị trí nào tờ báo cũng nằm trong tầm mắt. Cô Loan đồng ý rồi sao?
Không khí đặc lại tưởng như xòe tay ra thì có thể nắm lại được.
Tuân giở sách ra, dán mắt vào như thường lệ nhưng không một chữ nào lọt vô mắt. Không có chứng cớ! Tuân chưa bao giờ bị chỉ trích đích danh vì để lại chứng cớ. Và lần này cũng không ai có thể đưa Tuân ra mà khiển trách công khai được. Nhưng... đập vào mắt như vậy thì...
- Thưa các bạn - Giọng Đoan Trang nhẹ nhàng vang lên - Mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ hôm nay mình xin thông báo đến lớp một việc như sau. Có ý kiến cho rằng tờ Hoa Hướng Dương dù không còn đẹp như ban đầu nhưng để ghi nhận công lao của tất cả các bạn đã hết lòng vì thành tích chung, từ nay trở đi, Hoa Hướng Dương sẽ được treo trong lớp như một bức tranh. Nhưng cô chủ nhiệm cho rằng như vậy sẽ gây phản cảm cho các cô thầy trong tiết học. Vậy nên nó sẽ được treo vào mười lăm phút sinh hoạt đầu giờ hàng ngày để nhắc chúng ta nhớ đến những điều tốt đẹp và cả những điều xấu.
Ngừng một chút. Tuân ngước lên và chạm ánh mắt của Đoan Trang. Lần đầu tiên kể từ ngày thay Quy điều hành lớp, Tuân mới thấy Đoan Trang nhìn mình. Nó cúi xuống, không nghe trái tim đập từng nhịp nao nao quen thuộc khiến nó phập phồng nữa, cái gì như là chua chát dâng lên...
- Và thưa các bạn - Đoan Trang tiếp tục - Theo ý kiến của đa số trong lớp là tờ báo sẽ được treo cho đến khi nào bạn Quy, lớp trưởng của chúng ta được khôi phục lại danh dự. Có bạn nào có ý kiến gì không?
Tuân cắm đầu nhìn vào sách nhưng nó biết cả lớp đang đợi phản ứng của mình. May mà trống báo hiệu chấm dứt mười lăm phút đầu giờ vang lên. Đoan Trang lên bảng cầm lấy tờ báo đi về cuối lớp và úp nó vào tường.
Úp vào tường nhưng không vì vậy mà nó không có mặt! Nó sờ sờ đó, hiển nhiên, đầy trách móc và lạnh lùng lên án!
Tuân thấy trái tim mình như đeo đá, nếu biết trước sự tình đến thế này thì chẳng bao giờ...
Ngày mai, thằng Bảo đi học lại, nói nói cười cười và bày chuyện gì đó ra cho cả lớp cùng làm, chuyện suy tim sẽ đi vào quên lãng. Còn thằng Quy... Tuân sẵn sàng lấy lại bản tường trình và cho qua việc mình bị thằng Quy đánh. Nhưng biết giải thích sao đây để cho bản thân không bị liên lụy? "Cho đến khi nào bạn Quy, lớp trưởng của chúng ta được khôi phục lại danh dự"? Đâu phải chỉ là danh dự của thằng Quy! Tuân cắn chặt răng. Rồi, muốn treo thì cứ treo! Ai ngắm nghía thì cứ việc ngắm nghía! Tưởng bàn bạc ra được cách nào hay ho lắm để cứu thằng Quy chứ bằng cách này thì...
Tự nhủ vậy nhưng khi ra về, nhìn thấy Đoan Trang tay cặp tay báo, Tuân khó chịu quá. Và khi Bích Thủy la lên: "Đoan Trang ơi, đưa cặp mình cầm bớt cho" thì Tuân không chịu nổi nữa. Bích Thủy mà trở thành thân thiết với Đoan Trang thì có nghĩa là toàn thế giới này khai trừ Tuân rồi. Nó sải dài bước lách nhanh qua hàng ba hàng năm nối đuôi nhau chật cứng hành lang. Cái cặp trên tay nó đánh vào hông một đứa con gái, ngay lập tức Tuân nhận được một cái nguýt giận dữ:
- Cái ông này 35 hả?
Tuân ngao ngán. Khi mình không hề muốn chọc phá gì ai thì lại vô ý đụng ngay một đứa con gái đanh đá. Chưa đủ hay sao mà bây giờ thêm cái chuyện 35 này? Con gái, chẳng biết lúc nào là dễ thương, lúc nào là chướng mắt.
A... Tuân khựng lại. Đứa con gái cũng tròn mắt nhìn Tuân. Đêm văn nghệ... Đứa bé nhỏ xíu có hai sừng tóc ngắn ngủn thắt hai cái nơ màu đỏ to đùng... Cô chị chưa kịp nói với Tuân lời cảm ơn về cái vé được tặng rất đúng lúc, và cả chỗ ngồi của đứa em không bị che khuất bởi một cái đầu cao cao ngay trước mặt... Môi đứa con gái cũng tròn ra hình chữ A như Tuân. Đầu Tuân chợt bừng sáng ra. Đứa con gái sau đêm văn nghệ chặn lớp trưởng Quy ngay chân cầu thang gởi tặng bó hoa cho vệ sĩ hào hoa? Còn ai khác nữa...
Thật khó giải thích vì sao lòng Tuân chợt dịu đi rất nhiều. Như là một kẻ đang chới với níu được mép phao cứu hộ. Đứa con gái mỉm miệng cười tươi, nụ cười xóa tan câu nói kinh khủng vừa thốt ra. Nụ cười khiến Tuân thấy mình không hoàn toàn cô độc. Đứa con gái có biết nụ cười của mình ngay lúc này là rất tuyệt vời không?
NGUYÊN HƯƠNG