Chương 11
Chính nó! Tuân giở sách dán mắt vào giả bộ không chú ý đến chung quanh như thường lệ. Nhưng chợt Tuân thấy gai người.
Những lần trước, chỉ mình Quy giận dữ và cả lớp nửa nạc nửa mỡ nhìn nhau, rồi qua. Tuân một mình và Quy cũng một mình.
Nhưng lần này là tất cả và một mình Tuân. Tờ báo là của tất cả. Là của Quy, là của Đoan Trang, là của Trung, là của Bích Thủy, là của những học sinh khá bộ môn xã hội gởi gắm vào bài viết ngắn của mình giấc mộng văn chương, là của những học sinh thích học tự nhiên nhưng muốn chứng tỏ dân tự nhiên không là khô khan như người ta vẫn tưởng, là của những đứa không nổi trội gì trong lớp nhưng chung một niềm vui muốn được thấy lớp mình không phải là lúc nào cũng lẹt đẹt như vẫn thường... Bảo đã thổi được khát khao của mình lan truyền đến tất cả. Tờ báo đẹp đến vậy! Và hơn cả một giải thưởng, tờ báo ôm ấp những ước mơ...
Không có chứng cớ như thường lệ và không thể thốt thành lời tên của kẻ gây rối, nói chính xác là phá hoại, nhưng không còn sự im lặng như thường lệ nữa. Quy xông về phía Tuân:
- Mày là đồ quái vật!
Tuân bứt mắt ra khỏi trang sách:
- Cái gì vậy?
- Đừng đóng kịch nữa. Mày nói đi, tại sao mày làm vậy?
- Tao làm gì đâu?
Quy nắm chặt nắm đấm. Không ai có động tác tỏ vẻ ngăn chặn cả. Tất cả đều phẫn nộ và tất cả sẵn sàng chia sẻ với Quy. Tuân thấy rờn rợn nhưng cố giữ vẻ cười cười:
- Có chuyện gì vậy?
Quy găm nắm đấm xuống bàn kêu "khốc" một tiếng khô khan. Sách vở bút mực trên mặt bàn rung lên... Tuân ớn lạnh. Thằng Quy không thiết tha gì nữa, nó điên giận và bất chấp...
Cả lớp im lặng theo dõi, không ai nói một lời. Tuân cố nén cơn ớn lạnh và gườm gườm đứng lên. Đánh nhau? Dáng thằng Quy thấp đậm chắc nịch...
Tuân chợt nhận ra nếu đánh nhau thì thằng Quy sẽ mất rất nhiều. Nó là lớp trưởng! A ha, Tuân cười khẩy, nỗi ớn lạnh tiêu tan. Cả lớp chứng kiến mày khiêu khích tao, mày gây sự với tao trước, lớp trưởng ạ! Mày sẽ phải trả giá rất đắt! Đụng vào tao là một giá rất đắt. Tuân lạnh lùng lừ mắt đáp lễ ánh nhìn của Quy, lòng cầu mong đừng đứa nào kịp can ngăn trước khi thằng Quy vung tay lên. Mày đánh trước đi Quy. Vung tay lên đi, Quy, nhường mày ra tay trước. Bọn con gái sẽ coi mày như một anh hùng, tha hồ thích! Cả bọn con trai nữa. Không dám à? Có ai bày sẵn mặt ra cho mày đánh dễ dàng như vậy đâu. Thậm chí là tao sẵn sàng thua...
Quy vung tay lên. Bốp! Tuân lùi lại, cú "bốp" sượt qua mũi, cái ghế phía sau bị đẩy đột ngột kêu rít lên. Tuân hít một hơi dài dồn sức cho cú đấm đáp lễ nhưng chưa kịp thì giọng cô Vân giận dữ vang lên:
- Lớp này có chuyện gì vậy?
Cả lớp như sực tỉnh, không ai nghe tiếng trống thùng thùng cả. Tiết sử, cô Vân. Đứa đang đứng lố nhố vội vàng chạy về chỗ ngồi, còn đứa đang ở tại chỗ ngồi thì vội lấy sách vở ra lật rột roạt. Tuân, một tay ôm mặt, tay kia kéo ghế về vị trí cũ và ngồi xuống.
- Quy, tại sao em lại đứng ngay giữa lối đi thế kia? Định thay tôi giảng bài à?
Giọng nói giận dữ làm Quy ngớ người nhận ra mình đang đứng ngay giữa lối đi. Nó cắn môi chậm rãi đi về chỗ rồi chậm chạp nhìn quanh như đến lúc này mới nhận thức ra mình đã làm gì.
- Tuân, mặt em làm sao vậy?
Tuân im lặng.
- Tôi hỏi tại sao em ôm mặt thế kia?
Im lặng. Ánh mắt cô Vân chuyển sang Quy:
- Tôi muốn biết chuyện gì vừa xảy ra?
Quy cúi gằm đầu xuống bàn. Cô Vân cao giọng:
- Đoan Trang, em cho tôi biết chuyện gì vừa xảy ra?
Đoan Trang đứng lên và cúi đầu. Giọng cô Vân lạnh lẽo hơn:
- Thu Hoa?
Thu Hoa, cựu lớp trưởng đứng lên và cũng như Đoan Trang, im lặng cúi đầu.
- Yên?
- Thúy?
- Định?
- Bá?
- Bình?
- Trung?
Lần lượt gần nửa lớp đứng lên và không đứa nào nói lời nào. Cô Vân giận dữ:
- Bích Thủy?
- Thưa cô... - Bích Thủy đứng phắt dậy như biết rằng không thể tránh được, rằng sẽ đến tên mình - Thưa cô, bạn Tuân đánh bạn Quy.
Tuân ớ ra kinh ngạc. Có nằm mơ Tuân cũng không ngờ. Và cả lớp cũng kinh ngạc, những ánh mắt len lén nhìn nhau thật nhanh. Cô Vân nheo mắt:
- Đúng không, Định?
- Thưa cô, đúng vậy.
- Bá?
- Thưa cô, đúng vậy.
- Bình?
- Thưa cô, đúng.
- Trung?
- Thưa cô... đúng.
- Yên?
- Dạ thưa cô... đúng.
- Thúy?
- Dạ...thưa cô, đúng.
- Thu Hoa?
-...Thưa cô, hình như vậy...
- Tại sao lại là hình như?
- Dạ... em đang ôn bài nên không chú ý đến các bạn... Lúc nghe tiếng kéo ghế mới nhìn lên thì đã đánh nhau rồi nên em không rõ...
Tuân trừng mắt nhìn từng đứa. Hèn hạ!... Trong cơn tức uất, Tuân nhận ra không có ai bênh vực mình. Hoàng và Vinh là những đứa chẳng bao giờ được cô thầy tin cậy. Nhưng Đoan Trang... Đây không phải là vấn đề ai bênh vực ai, ai về phe ai. Đây là sự thật!
- Đoan Trang?
Giọng cô Vân giễu cợt và ánh mắt cô cũng vậy. Nhìn mặt cô lúc này, không cần thông minh lắm cũng nhận ra cô đã chứng kiến cảnh đánh nhau và những câu hỏi chỉ là kéo dài phút giây tuyên án mà thôi.
- Đoan Trang? - Giọng cô thật thấp.
Tuân nín thở và cả lớp cũng nín thở chờ đợi câu trả lời của đứa con gái ngoan hiền dịu dàng và trong sáng như pha lê. Đứa con gái đứng ngoài mọi cãi cọ í ó, mọi tranh chấp, mọi nhiễu nhương. Đứa con gái lẽ ra phải được học ở một lớp chuyên nề nếp nào khác chứ không là lớp B2 này.
- Đoan Trang?
- Thưa cô... em cũng như bạn Thu Hoa.
- Dối trá! - Tuân bật dậy hét lên. Không chỉ vì lời Đoan Trang nói mà còn vì điều gì đó trong trái tim nó vỡ tan ra.
- Tôi chưa hỏi đến em - Cô Vân lạnh lùng đưa tay ra hiệu cho Tuân ngồi xuống.
Cô Vân đưa mắt nhìn từng đứa một. Rồi cô cầm lấy sổ đầu bài, cây bút trên tay cô lướt nhanh trên giấy.
- Tiết này có lẽ các em nên học với cô chủ nhiệm.
Nói xong, cô Vân đặt sổ đầu bài lên bàn giáo viên và đi ra khỏi lớp. Định nhoài người ra cửa nhìn theo cho đến khi cô khuất sau lối rẽ qua cầu thang thì phóng lên bàn giáo viên lật nhanh sổ đầu bài và đọc to:
"Mất trật tự, lớp trưởng tham gia đánh nhau. Cả lớp cùng dối trá bao che cho nhau. Xem thường giáo viên bộ môn. Không thể xếp loại ".
Không thể xếp loại! Nghĩa là loại C không xứng đã đành mà loại X loại Z cũng không. Chắc là cô xuống phòng hiệu trưởng.
Lần này là lớp mình chết thật rồi.
Giọng Quy cất lên nặng nề:
- Các bạn...
- Thôi, không nói nữa. Đằng nào thì cũng lỡ rồi - Trung át đi và mím chặt môi - Có gì thì cả lớp cùng chịu.
Tuân lạnh lùng:
- Tụi mày làm báo viết những điều đẹp đẽ lắm mà sao hèn vậy?
Trung quay mặt về phía Tuân, miệng há to nhưng Bích Thủy gạt phắt ngay:
- Không thèm trả lời, Trung.
Tuân nặng giọng:
- Đúng, thằng Trung không nên trả lời mà người trả lời chính là Thủy. Tại sao nói láo?
Bích Thủy đỏ mặt. Rồi màu đỏ chuyển qua màu tái xanh:
- Ông không tự hỏi tại sao những bạn khác cũng đồng ý với tui?
Không ai biết cô Loan đã vào lớp và đang khoanh tay đứng nhìn. Và cũng không ai nhận ra một bóng người đi qua cửa sổ, rồi dáng người xuất hiện - Gầy gò, trắng xanh, cặp kính trên sống mũi rung rung, ngón tay trỏ của bàn tay phải đưa lên đẩy cặp kính còn dính màu sơn:
- Em chào cô!
Âm thanh nhẹ nhàng nhưng đủ làm cả lớp giật mình. Bảo. Quy ngẩng lên:
- Sao mày tới giờ này?
- Tao khỏe rồi! - Bảo nở nụ cười trên khuôn mặt nhợt nhạt - Tao cũng sốt ruột nên đi học hai tiết sau.
- Mày đã xuống hội trường chưa? - Giọng Quy không âm sắc.
Ôi!
Im lặng.
Im lặng tức thở.
Trung thì thào:
- Bảo, mày... Hoa Hướng Dương của tụi mình...
- May là có thầy Nghiêm đã nhìn thấy tờ báo của tụi mình, thầy khen nhiều lắm - Bảo mỉm cười, mặt trắng nhợt - Tờ báo... sang năm, tụi mình sẽ có dịp làm lại. Mày ráng nhớ nội dung bài viết để sang năm tụi mình làm lại giống hệt như vậy. Lúc nãy tao đọc qua mấy tờ báo kia rồi. Tờ của lớp mình viết hay nhất.
Nước mắt Trung chảy ra. Thật vô duyên. Trung biết là vô duyên nhưng không thể cầm được nước mắt. Trung bật khóc thành tiếng khi người đưa cái khăn mùi soa cho nó là Bích Thủy.
- Không sao, Trung! - Bảo đưa tay làm động tác khuyên Trung đừng khóc nữa nhưng rồi cánh tay Bảo buông thõng xuống - Miễn là sang năm cả lớp mình lại cùng làm với nhau, đừng có để một mình lớp trưởng làm là vui rồi.
Quy bật ho sù sụ. Cô Loan tằng hắng khẽ. Cả lớp ngước nhìn lên rồi nhìn xuống bàn. Bảo chầm chậm đi về chỗ ngồi của mình. Tới nơi, Bảo ngước nhìn cô Loan, cặp kính trắng nhô lên sống mũi. Nhìn Bảo như một ông già:
- Thưa cô, em là lớp phó phụ trách phong trào mà để xảy ra chuyện không hay ảnh hưởng đến thi đua là lỗi của em. Cô có phạt thì hãy phạt mình em thôi, các bạn không có lỗi, các bạn đã rất cố gắng, nhất là bạn Trung.
Không chỉ cả lớp quay lại nhìn Tuân mà cả ánh mắt của cô Loan cũng đau xót và đầy tràn thất vọng.
Tuân rùng mình. Nó cố hết sức để khỏi hét lên: "Quân tử Tàu". Thà là đánh nhau thô lỗ như thằng Quy. Tuân không cần! Không cần!... Thằng Quy không bao giờ nhận lỗi và không bao giờ tìm ra kẻ nhận lỗi cả. Lỗi luôn thuộc về tập thể lớp và cũng có nghĩa là không ai có lỗi!
Cả lớp chờ đợi cô Loan cầm sổ đầu bài lên và cùng với chuyện vừa xảy ra, tiết học hôm nay sẽ biến thành giờ tra tấn nhau giữa cô và trò. Rồi cô sẽ ra đi như cô từng nói. Cô không thể chịu nổi một lớp học như thế này nữa.
Cô Loan bước chầm chậm giữa lối đi và bàn nào cũng căng thẳng, tưởng cô sẽ dừng lại ở chỗ mình. Cô bước lên bục, đưa ngón trỏ xóa một vết phấn mờ. Rồi cô bước xuống, tiếng chân như tiếng gõ vào tim mỗi đứa.
- Lớp chúng ta không thể dự thi báo tường được như đã đăng ký, thật đáng tiếc! - Giọng cô Loan vang lên nhẹ nhàng - Nhưng với cô, tờ báo của các em xứng đáng đoạt giải nhất. Cô sẽ ủng hộ một phần tiền lương và trích thêm quỹ lớp để thưởng cho những bài viết hay như đã dự định. Các em đồng ý không?
- Cô...
Bảo thốt lên yếu ớt rồi bàn tay xanh xao bám chặt mép bàn, toàn thân lảo đảo...