Chương 3 LÂM VÂN (1)
Tôi ngồi tàu tới Trung Thiên Môn, định ngồi cáp treo lên đỉnh núi, nhưng sau khi nhìn thấy hàng người dằng dặc xếp hàng chờ đợi, tôi đành leo bộ lên. Sương mù trên núi dày đặc, rừng rậm hai bên chỉ là bóng đen mờ ảo, kéo dài lên trên thêm một đoạn nữa thì biến mất trong màn sương trắng. Gần đó, những bức thạch khắc của các thời đại không ngừng ẩn hiện.
Từ khi theo thầy Trương Bân tới Vân Nam, tôi luôn cảm thấy mình bị đánh bại khi ở giữa thiên nhiên. Nhìn thế giới tự nhiên đầy nhựa sống, phức tạp và biến ảo khôn lường càng làm tăng thêm vẻ thần bí, thật khó tưởng tượng rằng nó có thể bị những phương trình mỏng manh của loài người ràng buộc. Lúc này, tôi nghĩ tới câu nói của Einstein trong những năm tháng cuối đời: “Mỗi chiếc lá ngoài cửa sổ đều khiến khoa học của nhân loại trở nên ấu trĩ và bất lực.”
Nhưng cảm giác bị đánh bại này rất nhanh được thay thế bởi sự mệt mỏi của thể xác, nhìn những bậc đá tiếp tục trải dài lên cao trong sương mù, tôi cảm thấy Nam Thiên Môn dường như đã vượt lên trên tầng khí quyển.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy. Cô ấy hấp dẫn tôi vì sự khác biệt với những người xung quanh. Trên đường đi, tôi luôn bắt gặp cảnh tượng những cặp đôi, đều là những cô gái kiệt sức ngồi trên bậc đá, còn cánh mày râu thì đứng bên cạnh vừa thở hổn hển vừa động viên bạn gái đi tiếp. Mỗi khi tôi đi ngang qua một người, hoặc thi thoảng có một người vượt qua tôi, tôi đều nghe được tiếng thở dốc phì phò của họ. Tôi dốc sức leo sau một anh chàng cửu vạn, tấm lưng rộng màu cổ đồng của anh ấy tiếp cho tôi sức mạnh để tiếp tục leo lên. Lúc này, một bóng trắng nhẹ nhàng lướt qua tôi và anh chàng cửu vạn, cô gái ấy mặc áo sơ mi trắng và quần jean cũng màu trắng nốt, trông giống một làn sương trắng dày đặc. Trong dòng người chậm rãi di chuyển, tốc độ leo núi của cô thật đáng nể. Bước chân nhanh nhẹn, hoạt bát, không chút nặng nề, lúc cô ấy bước qua tôi, tôi cũng không nghe thấy tiếng thở gấp nào. Cô ấy liếc nhìn lại, không phải nhìn tôi mà là nhìn anh chàng cửu vạn, vẻ mặt cô vẫn bình thản, không hề có dấu hiệu của mệt mỏi, thân hình mảnh dẻ dường như cũng không chứa nặng nhọc, cô bước đi trên con đường núi mệt mỏi này mà như thể đang tản bộ trên con đường bằng phẳng rợp bóng cây hai bên đường. Không lâu sau, bóng dáng ấy biến mất trong làn sương trắng.
Cuối cùng tôi cũng lên tới Nam Thiên Môn, đưa mắt chiêm ngưỡng không gian rộng lớn, hoàng hôn buông xuống nhuộm đỏ cả một vùng mây trời.
Tôi lê từng bước nặng nhọc tới trạm khí tượng trên đỉnh núi Ngọc Hoàng. Những nhân viên trong trạm sau khi biết thân phận và lai lịch của tôi đều không bất ngờ, trạm khí tượng ở đây rất nổi tiếng, luôn có những nhà khoa học khí tượng tới làm quan trắc. Họ nói với tôi rằng trạm trưởng có việc nên đã xuống núi, sau đó giới thiệu phó trạm trưởng cho tôi, lúc gặp mặt, chúng tôi đều ồ lên vui mừng, phó trạm trưởng hoá ra lại là Triệu Vũ.
Từ ngày chúng tôi đi Vân Nam tới nay đã hơn ba năm. Khi tôi hỏi anh ấy sao lại tới nơi kỳ lạ này, Triệu Vũ đáp: “Tôi muốn tới đây để Suddhi, thế giới dưới kia quá đỗi mệt mỏi!”
“Vậy sao anh không tới Đại Miếu làm đạo sĩ?”
“Nơi đấy giờ chẳng còn thanh tịnh nữa đâu, còn cậu thì sao? Vẫn theo đuổi cái âm hồn bất tán kia à?”
Tôi giải thích lý do tới đây của mình cho Triệu Vũ nghe.
Anh ấy lắc đầu: “Năm 1962, đã lâu lắm rồi, tới nay trạm này đã thay biết bao người, e rằng không còn ai biết về chuyện này nữa đâu.”
“Không sao, em muốn tìm hiểu chuyện này, vì đây là trường hợp đầu tiên mà một nhà Vật lý học khí quyển được tận mục sở thị sét hòn ở Trung Quốc,” tôi nói. “Đúng là không có ý nghĩa gì lớn lao, em lên núi cũng để thư giãn, không chừng gặp trận mưa bão, ngoài Kim Đỉnh ở núi Võ Đang, đây cũng là nơi tốt nhất để thấy sấm sét mà.”
“Ai xem sét mà no bụng được! Tôi thấy cậu đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi! Ở đây, giông bão tránh cũng không tránh được, nhưng nếu cậu muốn xem thật thì ở thêm vài ngày nữa may chăng sẽ gặp được.”
Triệu Vũ đưa tôi về ký túc xá của anh, lúc đó đã tới giờ ăn trưa nên anh gọi nhà ăn mang tới rất nhiều đồ, có món bánh rán Thái Sơn vừa mỏng vừa giòn, hành lá thô dày, và cả một chai Thái Sơn Đại Khúc.
Triệu Vũ nói lời cảm ơn với ông lão làm bếp mang đồ tới, lúc ông lão chuẩn bị rời đi, Triệu Vũ sực nhớ ra gì đó, hỏi ông: “Ông Vương, ông bắt đầu làm việc ở trạm này từ khi nào vậy ạ?”
“Tôi làm trong nhà ăn từ năm 1960 rồi, hồi đấy mọi thứ khó khăn lắm, lúc ấy không có anh Triệu.”
Triệu Vũ và tôi vui mừng nhìn nhau cười.
Tôi háo hức hỏi: “Vậy ông đã thấy sét hòn bao giờ chưa ạ?”
“Ý cậu là… cổn địa lôi ?”
“Đúng rồi! Dân gian thì là vậy!”
“Tất nhiên là tôi từng thấy rồi, bốn mươi năm vừa qua thì thấy tầm ba hay bốn lần gì đó.”
Triệu Vũ lấy thêm một cái chén, chúng tôi nhiệt tình mời ông Vương ngồi xuống, tôi vừa rót rượu vừa hỏi ông: “Vậy ông có nhớ lần năm 1962 không ạ?”
“Cậu không nhắc thì lần đó tôi vẫn nhớ rõ lắm, còn có người bị thương mà!”
Ông Vương bắt đầu kể: “Lúc đó là tầm cuối tháng Bảy, buổi tối, khoảng 7 giờ hơn, thường thì tầm đó trời vẫn còn sáng lắm, nhưng hôm ấy mây rất dày, không thắp nến thì chẳng thấy gì cả. Mưa như trút nước, ấy vậy mà đứng trong mưa thì oi bức không thở nổi. Sấm vang rền nối nhau không ngơi nghỉ…”
“Có thể đó là do thời tiết giông bão khi có hai khối nóng lạnh đi qua,” Triệu Vũ bổ sung cho tôi hiểu.
“Tôi nghe thấy tiếng sấm, tia sét lóa lên đến lóa mắt trước mỗi lần sấm dội, tôi ở trong nhà mà cũng bị chiếu hoa mắt. Lúc đó, khi thấy bên ngoài vang lên tiếng kêu thất thanh rằng có người bị thương, tôi liền chạy ra ngoài cứu trợ. Lần đó, có bốn người tới trạm làm nghiên cứu khoa học, một trong số họ bị sét đánh trọng thương. Tôi kéo người đó vào nhà từ màn mưa, chân của anh ta bốc khói, nước mưa nhỏ xuống, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Ngay lúc đó, cái cổn địa lôi bay vào từ cửa sổ phía Tây, ngay cả khi cửa đang đóng chặt! Thứ đó… thứ đó to bằng cái bánh rán, đỏ như máu, nhuốm đỏ cả căn phòng. Nó trôi lơ lửng trong phòng, rất nhanh…” Ông giơ một tay cầm ly rượu lên vạch vạch trong không khí. “Lơ lửng, lơ lửng, tôi như nhìn thấy quỷ, bị dọa đến á khẩu, nhưng mấy người, mấy nhà khoa học, họ không sợ, dặn chúng tôi đừng chạm vào nó. Thứ đó trôi một lúc, có lúc chạm tới nóc nhà hoặc trượt ngang qua giường, may là không chạm vào ai. Cuối cùng, nó chui vào ống khói, vừa chui vào đã nổ đoàng một tiếng. Lần đó, tôi đã ở nhiều năm trên đỉnh núi này rồi nhưng chưa từng thấy sấm sét nào như vậy, đến nay vẫn không quên được âm thanh đó, màng nhĩ của tôi bị chấn động suốt mấy ngày liền, cứ kêu lên ong ong, sau đó tai trái tôi có bệnh vặt, giờ thì nghễnh ngãng hẳn. Ngọn đèn dầu lúc đó tắt hẳn, chao đèn thủy tinh và phích nước bị sét đánh tan tành, có một vệt cháy để lại trên ga giường. Lúc sau tôi chạy ra ngoài xem thì thấy ống khói trên mái nhà đã sập.”
“Bốn người làm quan trắc ấy tới từ đâu vậy ạ?”
“Tôi không biết. Ôi, đã nhiều năm trôi qua rồi… chỉ nhớ người bị thương ấy được tôi và hai người nữa trong trạm cõng xuống núi để đưa tới bệnh viện. Người đó rất trẻ, hình như vẫn là sinh viên đại học. Một chân của anh ta bị cháy không còn hình dạng, hồi đó điều kiện ở bệnh viện Thái An không tốt, đành phải đưa tới Tế Nam, trời ạ, chắc cũng đã thành tàn tật. Người đó họ Trương thì phải, Trương gì nhỉ… Phu gì đó.”
Triệu Vũ đập mạnh ly rượu xuống bàn: “Trương Hách Phu?”
“Đúng rồi, đúng rồi, là tên đó. Tôi còn chăm sóc anh ta hai ngày ở bệnh viện Thái An, sau khi rời đi anh ta còn gửi thư cảm ơn, bức thư đó hình như được gửi tới từ Bắc Kinh. Sau đó thì mất liên lạc, giờ không biết ở đâu.”
Triệu Vũ nói với ông Vương: “Ở Nam Kinh, là giáo sư của trường đại học mà tôi theo học, thầy hướng dẫn của cả hai chúng tôi.”
“Gì cơ?” Ly rượu trong tay tôi suýt chút nữa rơi xuống đất.
“Đó là tên gọi cũ của thầy Trương Bân, vì trong đợt Cách mạng Văn hóa, cái tên cũ làm người ta nghĩ tới Hách Lỗ Hiểu Phu*.”
Tôi và Triệu Vũ im lặng hồi lâu, rồi ông Vương phá tan không khí trầm mặc. “Cũng không phải quá ngẫu nhiên, các cậu đều làm công việc này. Đó là một thanh niên tốt, chân đau tới mức cắn nát môi nhưng vẫn tựa gối đọc sách trên giường. Tôi bảo anh ta nghỉ ngơi đi, thì anh ta nói từ nay phải tranh thủ thời gian, vì cuộc đời này của anh ta đã có mục tiêu rồi, vừa mới có thôi, anh ta sẽ nghiên cứu về nó, còn muốn chế tạo ra nó.”
“Nghiên cứu chế tạo cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên.
“ Cổn địa lôi chứ sao! Chính là sét hòn mà hai người nhắc tới.”
Tôi và Triệu Vũ ngơ ngác nhìn nhau.
Ông Vương không để ý tới nét mặt của chúng tôi, tiếp tục nói: “Anh ta bảo sẽ dành cả đời để nghiên cứu nó, xem ra, ở trên núi gặp cổn địa lôi nên đã mê mẩn rồi. Con người là thế ấy. Có lúc bất tri bất giác say mê cái gì đó, thế là cả đời dứt không nổi. Như tôi này, hai mươi năm trước, đang lúc đi lấy củi nấu cơm, gảy ra được cái rễ cây, đang định ném vào trong lửa, thì tôi nhận thấy cái rễ ấy có hình dáng giống con hổ, thế là đánh bóng rồi đặt ở đó, nhìn cũng khá lắm, từ đó về sau tôi say mê chạm khắc gỗ, đó là lý do khi về hưu rồi tôi vẫn còn ở lại trên núi.”
Giờ tôi mới để ý trong phòng Triệu Vũ đúng là có rất nhiều bức chạm khắc lớn nhỏ, anh ấy giới thiệu với tôi đây đều là tác phẩm của ông Vương.
Sau đó, chúng tôi không nói về Trương Bân nữa, tuy nhiên trong lòng tôi vẫn canh cánh chuyện này, cảm giác bàng hoàng mà câu chuyện mang lại rất khó tả thành lời.
Ăn cơm xong, Triệu Vũ dẫn tôi đi quanh trạm khí tượng trong đêm tối. Lúc chúng tôi đi qua khung cửa sổ duy nhất còn sáng đèn của nhà khách, tôi kinh ngạc dừng bước, nhìn thấy cô gái mặc đồ trắng ở bên trong, cô chỉ có một mình trong căn phòng có hai chiếc giường và một cái bàn để đầy sách vở đang mở và bản vẽ, đi đi lại lại, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Này, lịch sự chút đi, đừng nhìn trộm cửa sổ nhà người khác như vậy chứ.” Triệu Vũ khẽ đẩy tôi từ phía sau.
“Em đã gặp cô ấy trên đường tới đây,” tôi giải thích.
“Cô ấy tới đây để liên hệ việc quan trắc sét, trước khi tới đã chào hỏi Chi сụс Khí tượng của tỉnh rồi nhưng không nói rõ từ đâu tới, chắc chắn là một đơn vị rất lớn, họ định dùng trực thăng mang thiết bị lên đỉnh núi.”
Tôi không ngờ rằng mới đến ngày thứ hai mà đã gặp trận giông. Sức chấn động của cơn giông trên đỉnh núi không gì có thể so sánh nổi, Thái Sơn lúc này chẳng khác nào cột thu lôi của Trái đất, hút hết tất cả tia sét trong vũ trụ. Hồ quang điện chớp sáng chớp tắt trên mái nhà, khiến con người run rẩy tê dại. Sét và sấm lúc này không còn khoảng cách nữa, những tiếng vang cực lớn làm rung chuyển từng tế bào, khiến bạn dường như cảm thấy Thái Sơn dưới chân mình bị thổi tan thành từng mảnh, khiến linh hồn bạn bật ra khỏi thể xác bởi cơn địa chấn, nỗi sợ hãi phiêu lãng giữa những tia chớp rực rỡ và không còn nơi trú ẩn…
Tôi nhìn thấy cô gái ấy, cô đứng ngoài hành lang, mặc cơn cuồng phong thổi rối mái tóc ngắn, thân hình mảnh mai trông hơi yếu ớt, quan sát sét trong mây đen vần vũ, bất động trong âm thanh sấm rền kinh thiên động địa, mọi thứ đủ để trở thành một bức tranh khó quên.
“Cô nên đứng vào trong thì hơn, chỗ đó không an toàn đâu, chưa kể sẽ ướt hết đó!” Tôi hét lên từ đằng sau. Cô như sực lại từ giấc mộng sấm sét, lùi lại hai bước về phía sau.
“Cảm ơn anh,” cô ngoảnh lại nhìn tôi rồi cười, một nụ cười rung động lòng người. “Có thể anh không tin, nhưng chỉ những lúc như thế này tôi mới cảm thấy yên tĩnh.”
Thật kỳ lạ, trong không gian dày đặc tiếng sấm này, bạn phải hét to mới mong người khác nghe thấy, vậy mà cô chỉ nói nhẹ nhàng, âm thanh dịu dàng xuyên qua những tiếng ồn vang dội, tôi đều nghe được rất rõ. Bây giờ, cô gái kỳ diệu này hấp dẫn tôi hơn cả sấm sét ngoài kia.
“Cô thật đặc biệt!” tôi thốt ra những lời từ trong lòng mình.
“Nghe nói anh theo chuyên ngành Điện Khí quyển?” Cô không đáp lại lời tôi.
Lúc này, tiếng sấm đã ngớt, chúng tôi đã có thể thong dong nói chuyện. Tôi hỏi cô: “Các cô muốn quan trắc sấm sét ở đây?” Từ lời Triệu Vũ, tôi thấy không tiện nhắc tới lai lịch của cô nên đành hỏi như vậy.
“Đúng thế.”
“Tập trung vào lĩnh vực nào vậy?”
“Quá trình hình thành của sấm sét. Tôi không coi thường chuyên ngành của anh, nhưng hiện tại giới Vật lý học khí quyển đối với các đề tài cơ bản nhất như mây vũ tích hay điện đều có nhiều ý kiến bất động, thậm chí cách hoạt động của cột thu lôi cũng còn chưa được làm rõ.”
Tôi biết ngay cô ấy không theo Vật lý học khí quyển, có thì cũng chỉ là lướt qua. Đúng như những gì cô vừa nói, mây vũ tích hay nguyên lý điện chưa có lý thuyết thỏa đáng, ngay cả nguyên lý chống sét của cột thu lôi có vẻ học sinh tiểu học cũng trả lời được, nhưng về mặt lý luận thì chưa được làm rõ. Mấy năm nay, nhờ việc tính toán chính xác lượng điện phóng ra từ đầu kim loại của cột thu lôi thì ta mới biết được rằng còn lâu mới trung hòa được điện tích tích tụ trong mây vũ tích.
“Vậy thì nghiên cứu của các cô rất cơ bản rồi.”
“Mục tiêu cuối cùng là thực dụng.”
“Nghiên cứu quá trình hình thành của sấm sét… Tiêu lôi nhân tạo ư?”
“Không, chế tạo sấm nhân tạo.”
“Chế tạo… sấm? Là gì vậy?”
Cô cười mỉm: “Đoán xem?”
“Dùng sét chế tạo phân đạm à?”
Cô ấy lắc đầu.
“Dùng sấm sét làm nguồn năng lượng mới chăng?”
Cô ấy vẫn lắc đầu.
“Ồ, nếu không thể làm năng lượng thì chế tạo sấm hao phí càng nhiều năng lượng hơn. Còn đúng một khả năng nữa thôi.” Tôi muốn đùa với cô ấy một chút. “Dùng sấm sét để giết người đúng không?”
Vậy mà cô gái đó lại gật đầu.
Tôi cười ha hả: “Thế thì các cô phải giải quyết vấn đề nhắm trúng đã, đường đi của tia sét là một chuỗi đa giác rất ngẫu nhiên.”
Cô ấy khẽ thở dài: “Đó là việc phải cân nhắc sau này, giờ đến cả vấn đề tạo sấm sét còn chưa được giải quyết nữa là, chúng tôi không hứng thú với sấm sét được tạo thành từ mây tích vũ, quan trọng là ngày nắng cũng có thể xuất hiện giông khô* hiếm gặp, nhưng giờ muốn quan sát rất khó… Anh thấy sao?”
“Cô nói thật à?” Tôi ngẩn tò te nói.
“Đương nhiên! Chúng tôi quan trắc, điều giá trị nhất của việc nghiên cứu dự án này trong tương lai là nó có thể ứng dụng tạo ra hệ thống phòng không đem lại hiệu quả cao, xây dựng một trường sấm sét rộng lớn trên không trong thành phố hoặc các mục tiêu cần bảo vệ, chỉ cần máy bay công kích của kẻ địch đi vào khu vực sấm sét này sẽ lập tức phóng điện. Lúc này, vấn đề nhắm chuẩn mà anh nói không còn quan trọng nữa. Dĩ nhiên, nếu như biến mặt đất thành trường sấm sét thì lại là chuyện khác, đúng là có thể tấn công vào mục tiêu trên mặt đất nhưng như thế sẽ dẫn tới nhiều vấn đề hơn… Thực ra, chúng tôi chỉ tiến hành nghiên cứu những thứ khả thi, đề ra khái niệm, tìm đầu mối từ những nghiên cứu cơ bản nhất. Nếu quả thực không thể thì việc làm cụ thể sẽ cần các cơ quan chuyên nghiệp hơn như các anh xử lý.”
Tôi thở hắt ra một hơi: “Cô là quân nhân à?”
Cô giới thiệu mình tên là Lâm Vân, tiến sĩ của Đại học Công nghệ Quốc phòng Trung Quốc, chuyên ngành hệ thống vũ khí phòng không.
Cơn giông đã dừng lại, mặt trời chiều chiếu xuyên những tia nắng vàng hoe qua khe hở của những đám mây.
“Chà, anh nhìn kìa, thế giới tươi đẹp làm sao, giống như vừa được tái sinh sau cơn giông!” Lâm Vân kinh ngạc thốt lên.
Tôi cũng cảm thấy vậy, không biết do cơn giông ban nãy hay cô gái trước mặt, dù sao thì từ trước đến giờ, tôi chưa từng cảm thấy như thế.
Đến tối, ba người chúng tôi – tôi, Lâm Vân, Triệu Vũ – cùng ra ngoài đi dạo, được một lát thì Triệu Vũ bị điện thoại của trạm réo về, tôi và Lâm Vân đi men theo con đường mòn nhỏ trên núi, tới Thiên Nhai. Trời đã về khuya, một tầng sương mờ ảo phủ lấy Thiên Nhai, những ngọn đèn đường chìm trong sương tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, mơ màng. Đêm trên núi cao rất yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh, khiến bầu không khí huyên náo dưới chân núi dường như trở thành một ký ức rất xa.
Sương bảng lảng tan đi đôi chút, vài ngôi sao xuất hiện thưa thớt trên bầu trời. Ánh sao phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô. Tôi tâm sự với Lâm Vân bí mật sâu kín nhất của mình. Tôi kể cho cô nghe về buổi tối sinh nhật ác mộng rất nhiều năm về trước, còn nói với cô việc tôi quyết định dành cả đời để làm. Đây là lần đầu tiên tôi thổ lộ với người khác những điều này.
“Anh ghét sét hòn hả?” Lâm Vân hỏi.
“Đối với một bí ẩn khó lường mà cả nhân loại chưa thể giải thích, không kể nó còn mang đến cho cô bao nhiêu tai họa, thì cô cũng rất khó mà tránh được cảm giác ghét bỏ. Lúc đầu, tôi cũng chỉ hiếu kỳ về nó, về sau kiến thức ngày càng nhiều, cảm giác hiếu kỳ ấy thay đổi, và thế là tôi hoàn toàn bị nó làm cho say mê. Trong tâm trí của tôi, nó giống như cánh cửa mở ra một thế giới khác. Trong thế giới đó, tôi có thể thấy được nhiều điều đẹp đẽ, huyền diệu mà trong mơ cũng khó thấy được.”
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ thổi tới, những lỗi lầm hóa thinh không. Những ngôi sao trên cao dần xuất hiện nhiều hơn, tạo thành một biển sao trời trong đêm hè trải dài vô tận; phía xa xa dưới chân núi, những ánh đèn của hàng vạn ngôi nhà ở Thái An sáng lên, tạo thành một biển sao nho nhỏ, như thể là hình ảnh phản chiếu của biển sao trời trên mặt hồ nhỏ.
Lâm Vân ngâm thơ bằng chất giọng dịu dàng:
“Đèn đường vừa mới rạng
Như chớp tới ngân hà.
Ở trên trời sao sáng
Như thắp cả đường xa.”
Tôi tiếp lời:
“Bầu trời đêm ẩn hiện
Chắc có chốn thị thành
Bày bán đồ quý hiếm
Nhân gian khó đua tranh.”
Nước mắt tôi trào ra khỏi hốc mắt. Qua màn lệ, thế giới ban đêm xinh đẹp, run rẩy càng trong trẻo hơn. Tôi hiểu bản thân là người mơ mộng, tôi cũng hiểu trên thế giới này, đường đời tràn ngập những hiểm ác khó lường, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục leo lên, cho tới khi Nam Thiên Môn ló ra từ mây mù.
Tôi không còn lựa chọn nào khác.