← Quay lại trang sách

Chương 5 MỘT HIỆN TƯỢNG DỊ THƯỜNG (2)

Sau khi Trương Bân rời đi, tôi tắt đèn định bụng đi ngủ nhưng trằn trọc mãi, vì vậy, khi chuyện đó xảy ra, tôi chắc chắn mình đang tỉnh táo.

Tôi nghe thấy một tiếng thở dài nhè nhẹ.

Không thể biết âm thanh được phát ra từ đâu nhưng tiếng thở dài ấy dường như lấp đầy toàn bộ không gian tối tăm. Tôi cảnh giác, hơi ngẩng đầu lên từ gối.

Tiếng thở dài lại vang lên, rất nhẹ, rất khẽ, nhưng có thể nghe thấy.

Trường học đã vào kỳ nghỉ, lầu ký túc xá gần như không có người. Tôi ngồi bật dậy, nhìn lướt qua căn phòng tối om, chỉ thấy mấy thùng giấy trong bóng tối nom như đống đá xếp chồng ngẫu nhiên lên nhau. Tôi bật đèn, trước khi cái bóng đèn huỳnh quang bật sáng hoàn toàn, nó nhấp nháy mấy lần trước khi sáng hẳn, tôi nhìn thấy một cái bóng lấp ló trên thùng giấy, màu trắng, nhưng chỉ trong chốc lát cái bóng đã biến mất, không rõ hình thù. Tôi không dám chắc đó có phải ảo giác hay không, nhưng khi cái bóng biến mất, tôi nghe thấy tiếng động phát ra từ hướng cửa sổ, sau đó có một cái bóng dài, rõ ràng là hình ảnh chớp nhoáng của nó, giống như tàn ảnh của thị giác.

Tôi nhớ tới sợi tóc kia.

Tôi bật đèn rồi quay lại giường nằm nhưng không tài nào ngủ nổi. Đêm dài thao thức, tôi dứt khoát tỉnh dậy, mở thùng giấy ra, tiếp tục xem các tài liệu của Trương Bân. Bắt đầu từ đoạn hôm trước dừng lại, lật qua hơn chục trang, có một trang đã thu hút sự chú ý của tôi: Trang này có một nửa bị gạch một dấu X rất lớn. Màu mực đen của dấu X nổi bật hẳn lên so với trang tài liệu. Bên lề trắng của trang giấy viết lại một công thức ngắn gọn, rõ ràng để thay thế phần đã bị gạch đi. Công thức này giống với màu mực của dấu X. Thứ thu hút ánh mắt của tôi là nét bút viết ra công thức đó, duyên dáng và tinh xảo, khác hẳn với chữ viết của Trương Bân. Tôi lấy cuốn sổ bị cháy mà Trương Bân đã đưa cho tôi và mở nó ra, so sánh nét bút của cuốn sổ và nét bút đã viết công thức kia, kết quả thật hoang đường, nhưng tôi có thể dự liệu được. Trương Bân là người rất cẩn thận, phần nào của tài liệu cũng được đánh dấu ngày tháng, phần này được ghi chú vào ngày mồng 7 tháng 4 năm 1983, tính đến giờ đã là 12 năm sau ngày chết của vợ ông.

Nhưng đây quả thực là nét bút của Trịnh Mẫn.

Tôi tỉ mỉ ngồi xem lại công thức đó và phần bị gạch đi, đó là công thức tính điều kiện biên của chất lỏng plasma ở trạng thái tiêu hao thấp, rất ngắn gọn, có thể thay thế phần dẫn giải phức tạp bị gạch đi kia.

Vì công thức này sử dụng một thông số có sẵn, đó là thông số được đưa ra bởi một phòng thí nghiệm điện cơ của Mitsubishi vào năm 1985. Khi ấy, họ đang nghiên cứu phát triển máy phát điện hiệu năng cao bằng cách dùng chất lỏng plasma thay cho rotor*. Dự án này cuối cùng vẫn thất bại, nhưng sản phẩm phụ của dự án là thông số về chất lỏng plasma sau này lại được ứng dụng một cách rộng rãi, nhưng đây là chuyện của sau năm 1985 rồi.

Tôi ngay lập tức mở các thùng giấy vẫn nguyên niêm phong còn lại ra, lại phát hiện thêm trên năm trang bản thảo khác có dấu vết sửa lại với nét bút giống như thế, nếu như tìm kỹ hơn, chắc chắn còn tìm thấy nhiều hơn nữa. Nhưng Trương Bân viết những trang bản thảo này vào sau những năm 80.

Tôi ngồi ở mép giường một lúc lâu, có thể nghe thấy rõ nhịp tim đang đập trong lồng ngực. Ánh mắt tôi rơi vào chiếc máy tính xách tay để trên mặt bàn. Tôi bật máy tính lên, lục lại bức ảnh chụp Trịnh Mẫn còn lưu trong ổ cứng. Bức ảnh này dùng máy quét có độ chính xác cao, tôi cẩn thận quan sát bức ảnh, cố gắng tránh đi ánh mắt rất có hồn của người phụ nữ trong đó. Tôi dường như đã tìm thấy gì đó, chân tay luống cuống khởi động phần mềm xử lý hình ảnh. Tôi thường xuyên phải xử lý khối lượng lớn những bức ảnh chụp sét, cho nên trong máy tính của tôi có rất nhiều phần mềm kiểu như vậy. Phần mềm đang mở có thể chuyển ảnh đen trắng thành ảnh màu. Phần mềm rất nhanh chóng xử lý hoàn tất, tuy màu sắc hơi giả, nhưng tôi vẫn đạt được mục đích của mình. Người trong bức ảnh đen trắng vẫn luôn trẻ hơn bình thường, đây là bức ảnh Trịnh Mẫn chụp trước khi gặp nạn, hiện tại màu sắc đã làm lộ sự thực bị hai màu đen trắng che giấu. Trịnh Mẫn trong bức ảnh già hơn so với tuổi thực của cô rất nhiều.

Trong bức ảnh đó, Trịnh Mẫn mặc áo khoác trắng của phòng thí nghiệm. Bức ảnh còn cho thấy rõ trên túi áo bên ngực trái có một thứ, vải của túi áo rất mỏng, nhìn xuyên được hình dạng và chi tiết của thứ đó. Thứ đó thu hút sự chú ý của tôi, tôi lập tức cắt nó ra, nhét vào một phần mềm xử lý hình ảnh khác, thử trích xuất chi tiết hơn. Việc thường xuyên xử lý những bức ảnh chụp tia sét mơ hồ giúp tôi làm việc này rất thuần thục. Đường viền và chi tiết của thứ đó nhanh chóng hiện ra. Giờ thì tôi có thể nhìn thấy nó rất rõ, đó là một đĩa mềm có kích thước khoảng 3 inch.

Loại đĩa mềm 5 inch phải đến đầu những năm 80 mới bắt đầu phổ biển ở trong nước, đĩa mềm 3 inch mãi sau này mới được sử dụng, trong túi áo của cô ấy lẽ ra phải là một cuộn băng đục lỗ màu đen mới đúng.

Tôi giật mạnh dây nguồn của máy tính, quên béng mất việc máy tinh vẫn có pin, vì vậy, tôi dùng đôi tay run rẩy của mình di chuyển con chuột để tắt máy. Sau đó, tôi nhanh chóng gập máy lại. Tôi vẫn có cảm giác rằng ánh mắt yếu ớt của Trịnh Mẫn trong chiếc máy tính đã gập đang nhìn tôi chăm chăm. Sự im lặng của màn đêm chết chóc như một bàn tay lạnh lẽo khổng lồ đang ôm lấy tôi.