Chương 13 SET HÒN
Tối muộn hai ngày sau đó, lần quét thứ nhất bắt đầu. Hai chiếc trực thăng xếp thành một hàng thẳng tắp trong không trung.
Tôi và Trương Bân ngồi trong một chiếc, Lâm Vân ngồi trong chiếc còn lại. Thời tiết hôm nay rất đẹp, những ngôi sao vô cùng rực rỡ, ánh đèn của thủ đô ẩn hiện phía chân trời.
Hai chiếc trực thăng từ từ tiếp cận nhau. Ban nãy, chúng tôi chỉ có thể xác định được vị trí của chiếc trực thăng có Lâm Vân bằng đèn hiệu, nhưng khi khoảng cách được rút ngắn, các đường nét của máy bay hiện lên rõ hơn, dần dà, tôi còn có thể nhìn thấy số hiệu và huân chương Bát Nhất* của nó. Cuối cùng, tôi nhìn thấy gương mặt rõ nét của Lâm Vân và viên phi công được đèn đỏ trên bảng điều khiển thiết bị chiếu sáng.
Sau một tiếng nổ đột ngột giòn giã, chiếc trực thăng kia bỗng chốc nổi bật lên trong ánh sáng xanh chói mắt, ùa tràn vào cả cabin của chúng tôi. Do khoảng cách của hai chiếc trực thăng rất gần, điện cực lại nằm ở dưới thân máy bay, cho nên chỉ có thể nhìn thấy một đoạn nhỏ của hồ quang điện. Ánh sáng xanh đến nhức mắt của nó khiến người khác không thể nhìn trực diện. Trong vòng sợi hồ quang điện, tôi và Lâm Vân vẫy tay chào nhau từ xa.
“Đeo kính bảo hộ vào!” Viên phi công hét lớn nhắc nhở chúng tôi. Tôi quay sang nhìn Trương Bân, ông ấy chưa đeo kính bảo hộ, cũng chưa nhìn về phía hồ quang điện, hai mắt của ông đang quan sát trần cabin được hồ quang điện chiếu rọi, giống như đang đợi chờ mà cũng giống như đang trầm tư.
Sau khi đeo kính bảo hộ, ngay lập tức, tôi không nhìn thấy gì khác ngoài ánh hồ quang điện. Khi khoảng cách của hai chiếc trực thăng dần được kéo giãn, sợi hồ quang cũng được kéo ra theo. Lúc này, vũ trụ trong đôi mắt đang đeo kính bảo hộ của tôi trở nên thật đơn giản, chỉ có khoảng không đen tối vô tận và sợi hồ quang dài này. Kỳ thực, vũ trụ này giống với cảnh giới mà chúng tôi đang khám phá hơn: Đó là một vũ trụ điện từ vô hình, trong vũ trụ đó, thế giới thực thể không tồn tại, chỉ có trường và sóng vô hình… Bức tranh trước mắt đã khiến tôi mất đi niềm tin cuối cùng, mang đến cảm giác rằng thật khó để tin một vũ trụ đen tối như thế này, ngoài sợi hồ quang điện thì không có gì khác. Để thoát khỏi cảm giác này, tôi tháo kính bảo hộ xuống, bắt chước Trương Bân, hạn chế tầm nhìn trong cabin. Thế giới vật chất được chiếu sáng bằng ánh điện làm tôi thấy thoải mái hơn.
Sợi hồ quang dài 100m cuối cùng cũng được hình thành và bắt đầu chạy theo hai chiếc máy bay đang bay ngày càng nhanh về phía Tây. Tôi tự hỏi những người đứng dưới mặt đất nhìn thấy sợi hồ quang điện dài đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, thấy nó đang di chuyển trong nền trời sao, không biết họ sẽ nghĩ đó là gì?
Hai chiếc máy bay bay thêm chừng nửa giờ đồng hồ, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ các cuộc đối thoại ngắn qua bộ đàm của hai phi công, chúng tôi không nói gì cả. Hiện tại, không gian được sợi hồ quang điện này quét qua đã gấp cả nghìn lần không gian từng được con người quét tia sét qua cộng lại nhưng vẫn không có gì xảy ra cả.
Độ sáng của hồ quang điện dần dần suy yếu, điện năng trong pin siêu dẫn cũng gần cạn kiệt, giọng nói của Lâm Vân vang lên: “Mọi người chú ý, dập tắt hồ quang, tách khỏi nhau, trở về căn cứ.” Từ giọng điệu của cô ấy, tôi có thể hiểu rằng Lâm Vân đang an ủi tất cả mọi người. Trong cuộc sống của tôi chỉ có một quy tắc không thể thay đổi: Đối với một sự việc, nếu bạn dự đoán được thất bại thì chắc chắn nó sẽ thất bại. Đương nhiên, chúng tôi vẫn còn gần một tháng nữa để do thám trên không, nhưng hiện tại, tôi gần như có thể dự cảm được kết quả cuối cùng. “Thầy Trương, có lẽ chúng ta đã sai rồi,” tôi quay sang nói với Trương Bân, trong suốt chuyến bay, ông ấy không hề nhìn ra bên ngoài cabin mà chỉ lặng lẽ suy nghĩ.
“Không,” ông ấy phủ nhận. “Giờ thầy đang chắc chắn hơn bao giờ hết rằng chúng ta đã đúng.”
Tôi khẽ thở dài: “Em thật sự không kỳ vọng gì với kết quả mà chúng ta có thể đạt được trong một tháng sắp tới.”
Trương Bân quay sang nhìn tôi: “Không cần tới một tháng đâu, dựa vào trực giác của mình, thầy nghĩ đêm nay nó sẽ xuất hiện. Không thì chúng ta quay lại căn cứ sạc pin rồi bay thêm lần nữa?”
Tôi lắc đầu: “Thầy nên nghỉ ngơi đi, mai rồi tính tiếp.”
Trương Bân tự lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, đáng lẽ nó nên xuất hiện…”
“Trực giác là thứ không đáng tin mà,” tôi nói.
“Hơn ba mươi năm nay, đây là lần đầu tiên thầy có trực giác như vậy. Nó đáng tin.”
Lúc này, giọng nói của phi công đột nhiên vang lên trong tai tôi: “Phát hiện mục tiêu! Vị trí 1/3 hướng máy bay số 1!”
Tôi và Trương Bân đều sốc, ngay lập tức nhìn về phía sau qua cửa sổ mắt bò*. Và thế là, thầy ấy, sau hơn ba mươi năm, còn tôi thì là sau mười ba năm, đã được gặp lại quả sét hòn quyết định cuộc đời chúng tôi.
Quả cầu sét có màu đỏ cam, kéo theo một cái đuôi không quá dài, trôi theo một đường cong biến ảo trong bầu trời đêm. Từ đánh giá quỹ đạo trôi đó, có thể thấy nó không hề bị ảnh hưởng bởi gió mạnh trên cao, dường như không liên quan gì tới thế giới của chúng tôi.
“Mọi người chú ý, giãn khoảng cách với mục tiêu! Nguy hiểm!” Lâm Vân hét lớn. Sau sự việc lần này, tôi rất khâm phục sự bình tĩnh của cô ấy. Tôi và Trương Bân lúc này hoàn toàn choáng váng, không thể nghĩ ra được điều gì khác.
Hai chiếc trực thăng dần tách khỏi nhau. Khi khoảng cách tăng lên, hồ quang điện nhanh chóng bị dập tắt. Không có sự tham gia của hồ quang điện, sét hòn xuất hiện giữa trời đêm rõ ràng hơn bao giờ hết. Đám mây mỏng xung quanh được nó phản chiếu ánh lên sắc đỏ, chẳng khác nào một mặt trời thu nhỏ. Quả cầu sét đầu tiên được nhân loại châm ngòi trôi lơ lửng trong không trung chừng một phút rồi đột nhiên biến mất.
Sau khi quay trở về căn cứ, chúng tôi lập tức sạc pin siêu dẫn và cất cánh thêm lần nữa. Lần bay này, sau mười lăm phút, quả cầu sét thứ hai xuất hiện. Năm mươi phút sau là quả cầu sét thứ ba. Quả cầu sét cuối cùng này có màu sắc rất lạ, nó mang một màu tím quái dị, thời gian tồn tại của nó cũng rất lâu, chừng sáu phút. Điều này cho phép tôi và Trương Bân tận hưởng cảm giác giấc mơ hư ảo trở thành hiện thực.
Lúc chúng tôi hạ cánh xuống căn cứ cũng đã là nửa đêm. Tôi, Trương Bân và Lâm Vân đứng trên bãi cỏ. Âm thanh của côn trùng mùa hạ vang lên từ tứ phương tám hướng, khiến đêm hè càng thêm lộng lẫy. Những ngôi sao trên bầu trời tạo thành biển sao rực rỡ, lấp lánh chiếu sáng, như thể cả vũ trụ đang thắp lên vô số ngọn đèn cho ba chúng tôi.
“Cuối cùng tôi cũng được uống ly rượu đó rồi. Đời này như vậy là đủ rồi!” Trương Bân cảm thán. Lâm Vân nghe thì không hiểu gì, nhưng tôi nhớ ngay đến câu chuyện Nga mà thầy từng kể cho tôi nghe.
Ông ấy nói tiếp: “Tuy nhiên, đây cũng là thời điểm mà Vật lý học Khí quyển rút lui khỏi nghiên cứu về sét hòn. Nó là một thứ rất cơ bản, không phải những gì mà người làm khoa học ứng dụng như chúng ta có thể giải thích được. Đã tới lúc các em nên mời một siêu nhân đến rồi.”