← Quay lại trang sách

Chương 14 LÔI CẦU

Sau lần do thám thành công đầu tiên, tôi đắm chìm trong niềm hân hoan khôn xiết, thế giới trong tôi trở nên vô cùng mới mẻ và tươi đẹp, như thể một cuộc sống mới vừa bắt đầu. Nhưng Đại tá Hứa và Lâm Vân thì lại đang mờ mịt trong niềm kích động, bởi vì đối với mục tiêu của bọn họ, đây chỉ là bước đi đầu tiên trên Vạn Lý Trường Thành. Lâm Vân từng nói: “Điểm kết thúc của anh là khởi đầu của chúng tôi.” Lời nói này không hoàn toàn chính xác nhưng cũng nói lên một sự thật nhất định. Điểm kết thúc của tôi bây giờ vẫn đang ở rất xa.

Các phi công khi nói về sét hòn thì đều gọi là “lôi cầu”, từ bộ phim điện ảnh 007’ cùng tên. Trước kia, một vài người nghiên cứu sét trong nước từng gọi nó là “cầu lôi”, nhưng cái tên “lôi cầu” này vẫn xuất hiện trước nhất, so với cái tên trước đây* thì ngắn gọn và sinh động hơn. Quan trọng hơn, bây giờ chúng tôi đều biết rằng nếu gọi thứ này là sét thì không còn đúng nữa, vậy nên ai nấy đều đồng thuận với tên gọi này.

Sau lần đạt được đột phá đầu tiên, tiến độ của chúng tôi bị đình trệ. Chúng tôi không ngừng dùng sét để châm ngòi lôi cầu trong không trung. Lúc tối đa, một ngày có thể kích được hơn mười quả nhưng lại có rất ít phương pháp để nghiên cứu về nó, chỉ có thể sử dụng các máy thám trắc từ khoảng cách xa, như ra-đa có các bước sóng khác nhau, máy dò tia hồng ngoại, sonar*, máy phân tích phổ… Phương pháp tiếp xúc để do thám gần như vô dụng, ngay cả việc lấy mẫu trong không khí đã từng tiếp xúc với lôi cầu cũng thế. Bởi vì tốc độ gió trong không trung rất cao, những phần không khí chịu ảnh hưởng sẽ bị thổi bay trong chớp mắt. Kết quả là sau nửa tháng, hiểu biết của chúng tôi về lôi cầu cũng không tiến triển là bao.

Nhưng Lâm Vân còn thất vọng về nó ở một khía cạnh khác. Trong một cuộc họp tại căn cứ, cô ấy nói với tôi: “Sét hòn hình như không nguy hiểm như anh nói. Đến bây giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy khả năng gây sát thương của nó.”

“Đúng thế,” một phi công tán đồng. “Những quả cầu lửa mềm mại này có thể dùng làm vũ khí thật sao?”

“Chứ cô phải chứng kiến một người bị cháy thành tro thì mới vừa lòng sao?” Tôi đanh mặt hỏi.

“Đừng nói như vậy. Mục tiêu của chúng ta dù sao cũng là chế tạo vũ khí.”

“Đối với sét hòn, cô có thể nghi ngờ mọi thứ về nó, ngoại trừ khả năng gây sát thương. Nếu không cẩn thận thì sớm muộn nó cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của các cô,” tôi nói.

Đại tá Hứa Văn Thành ủng hộ: “Bây giờ, khuynh hướng nguy hiểm trong công việc chính là ngày càng coi nhẹ sự an toàn. Khoảng cách giữa trực thăng quan sát và mục tiêu rất nhiều lần đều nhỏ hơn 50m so với quy định, có lúc thậm chí chỉ cách nhau 20m. Điều này tuyệt đối không được. Tôi cần nhắc nhở tổ bay, đặc biệt là các phi công, sau này phải từ chối các chỉ thị yêu cầu tiếp cận lôi cầu có khoảng cách nhỏ hơn so với quy định.”

Chẳng ai ngờ rằng lời tiên tri gở miệng của tôi lại ứng nghiệm ngay trong đêm hôm đó.

Xác suất kích thích lôi cầu vào ban ngày và ban đêm là như nhau. Nhưng do hiệu ứng thị giác về hình ảnh của lôi cầu vào ban đêm tốt hơn nên đa phần những lần thí nghiệm đều được tiến hành vào ban đêm. Đêm hôm đó, chúng tôi tạo ra được sáu quả lôi cầu, đã tiến hành do thám được với năm quả thành công trước đó. Nội dung do thám chủ yếu bao gồm quỹ đạo vận hành, cường độ bức xạ, đặc điểm phổ tần số và cường độ từ trường vào thời điểm biến mất… của lôi cầu.

Tai nạn xảy ra lúc đang do thám tiếp xúc với quả lôi cầu thứ sáu. Khi lôi cầu xuất hiện, trực thăng do thám đã cẩn thận tiếp cận, bay theo quỹ đạo trôi lơ lửng của nó, cố gắng duy trì khoảng cách 50m. Chiếc trực thăng tôi ngồi thì theo sau ở khoảng cách xa hơn. Thường thì những chuyến bay như vậy sẽ kéo dài trong bốn phút, sau đó lôi cầu sẽ biến mất, nhưng lần biến mất này không giống những lần trước. Chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ nhẹ, do hiệu quả cách âm trong cabin rất tốt nên tiếng nổ ấy nghe từ bên ngoài thì chắc sẽ đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, chúng tôi nhìn thấy một đám khói trắng bốc lên từ chiếc trực thăng do thám trước mặt, đồng thời chiếc trực thăng ngay lập tức mất kiểm soát, lộn nhào và nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi. Phải đến khi nhìn thấy chiếc dù trắng dưới ánh trăng thì chúng tôi mới nhẹ nhõm được đôi chút. Không lâu sau, dưới mặt đất xuất hiện một đám cháy, ngọn lửa nhuộm đỏ rực vùng đất xung quanh, nổi bật trên nền đất đen giữa đêm khuya. Lòng tôi thắt lại kinh sợ, cho tới khi nhận được báo cáo rằng trực thăng đã rơi xuống một ngọn núi hoang, không có thương vong thì mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Phi công trên chiếc trực thăng đó quay trở lại căn cứ trong tình trạng hoảng sợ, sau đó kể lại rằng lúc lôi cầu nổ ngay trước mũi trực thăng, mọi nơi trong cabin đều xuất hiện tia lửa điện, sau đó khói bốc lên dày đặc, trực thăng không thể khống chế được nữa. Hộp đen của trực thăng gặp nạn đã cháy không thể nhận dạng được, vậy nên không thể phán đoán được phần nào bên trong nó đã bị đánh hỏng.

“Dựa vào đâu để cho rằng tai nạn đó chắc chắn liên quan tới lôi cầu? Có thể là do sự cố của chính chiếc trực thăng đó, chỉ là xảy ra trùng hợp với lúc lôi cầu bốc cháy mà thôi,” trong cuộc họp phân tích tai nạn, Lâm Vân nói.

Viên phi công nhìn thẳng vào Lâm Vân bằng ánh mắt của người vừa tỉnh dậy sau cơn ác mộng: “Thiếu tá, tôi vốn dĩ luôn đồng ý với ý kiến của cô, nhưng cô nhìn này…” Anh ta giơ cả hai tay lên. “Đây lẽ nào cũng là trùng hợp sao?”

Ngoại trừ ngón cái của bàn tay phải và ngón giữa của bàn tay trái vẫn còn giữ được một nửa phần móng bị cháy đen thì móng tay của các ngón còn lại đã không cánh mà bay. Anh ấy thậm chí còn cởi giày, các móng chân cũng hoàn toàn biến mất.

“Lúc lôi cầu nổ, tôi cảm nhận được cảm giác hơi kỳ lạ ở các đầu ngón tay mình. Thế là tôi nhìn xuống, các móng tay đang phát ra thứ ánh sáng màu đỏ rực, nhưng rồi ánh sáng ấy nhanh chóng vụt tắt, sau đó cả mười móng tay biến thành màu trắng đục. Tôi cứ tưởng tay mình bị phỏng nên đã giơ một bàn tay lên và thổi. Vừa thổi một cái thì móng tay biến thành một đám tro trắng và bay đi!”

“Ngón tay của anh không bị phỏng sao?” Lâm Vân nắm lấy tay anh ta và nhìn kỹ hơn.

“Tin hay không là tuỳ cô, nhưng tôi thậm chí còn không thấy nóng. Hơn nữa, khi ấy tôi đang đeo găng tay và đi giày bốt, chúng vẫn ổn!”

Tai nạn lần này đã khiến mọi người trong dự án được lĩnh giáo uy lực của sét hòn. Không ai còn gọi nó là “quả cầu mềm mại” nữa. Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là năng lượng khi giải phóng của nó có thể đánh trúng vật thể cách đó năm mươi mét. Thực ra, trong hàng chục nghìn các bản ghi chép về sét hòn mà chúng tôi thu thập được, hiện tượng này được ghi lại rất nhiều.

Từ đó đến giờ, dự án rơi vào tuyệt vọng. Tính đến thời điểm hiện tại, chúng tôi đã thực hiện được bốn mươi tám quả lôi cầu và phát sinh một tai nạn lớn. Thí nghiệm và quan trắc như vậy không thể tiếp tục được nữa. Quan trọng hơn là trong thâm tâm mỗi người đều rõ một điều rằng nếu tiếp tục mạo hiểm cũng không mang lại ý nghĩa gì. Thứ chấn động chúng tôi không phải là uy lực của quả cầu mà là sự quỷ dị siêu nhiên của nó. Viên phi công gặp nạn một lần nữa nói với chúng tôi rằng nếu chỉ dùng các biện pháp thông thường thì không thể nào giải thích được bí mật của lôi cầu.

Tôi nhớ tới lời của Trương Bân: “Chúng ta đều là những người bình thường, tuy rằng chúng ta dùng nhiều nỗ lực hơn người bình thường để tìm tòi, nhưng chúng ta vẫn là người phàm, chỉ có thể suy luận trong khuôn khổ lý thuyết cơ bản được đưa ra, nếu không, chúng ta sẽ giống như bước vào khoảng hư không không có không khí. Tuy nhiên, trong khuôn khổ này, chúng ta cũng không thể suy luận ra bất cứ thứ gì.”

Tại cuộc họp báo cáo với Tổng cục Vũ trang, tôi đã nói lại những lời này.

“Nghiên cứu về sét hòn cần phải được chuyển hướng về Vật lý học hiện đại,” Lâm Vân nói.

“Đúng vậy, đã đến lúc nên mời siêu nhân đến rồi,” Đại tá Hứa đồng tình.