← Quay lại trang sách

Chương 21 MỘT HIỆN TƯỢNG DỊ THƯỜNG (3)

Đêm hôm đó, trăng rất sáng, tôi, Lâm Vân và Đinh Nghi cùng đi dạo trên con đường nhỏ yên tĩnh trong căn cứ, cũng chảo luận về việc làm thế nào để vũ khí sét hòn có thể khắc phục được vấn đề từ trường phòng thủ.

“Bây giờ, chúng ta có thể khẳng định rằng chỉ cần chúng ta còn sử dụng electron vĩ mô mang điện tích thì vấn đề này không thể giải quyết được,” Lâm Vân nói.

“Tôi cũng nghĩ như vậy,” Đinh Nghi đồng tình. “Dạo này tôi đang tính toán để định vị trạng thái vận động của electron vĩ mô nhằm xem electron vĩ mô ấy thuộc về hạt nhân nguyên tử nào. Về mặt lý thuyết, đây là câu chuyện cực kỳ uyên thâm và gian nan, có một số trở ngại gần như không thể khắc phục. Đây sẽ là một con đường dài. Tôi ngờ rằng nhân loại trong thế kỷ này sẽ không thể tạo được bước đột phá.”

Tôi nhìn ngắm khung trời đêm trăng tròn thưa thớt vài ngôi sao, cố mường tượng những nguyên tử có đường kính từ 500 đến 1000km sẽ có hình dạng ra sao.

Đinh Nghi tiếp tục: “Suy cho cùng, nếu chúng ta quả thực có thể tìm được hạt nhân nguyên tử vĩ mô thì đồng nghĩa với việc chúng ta tìm được neutron vĩ mô không tích điện. Thứ này chắc chắn có thể xuyên qua hàng rào điện từ.”

“Neutron vĩ mô không thể bị kích thích như các electron vĩ mô, và nó cũng không thể giải phóng năng lượng thì làm thế nào để biến nó thành vũ khí được?” Lâm Vân đặt câu hỏi mà tôi cũng đang nghĩ tới.

Đinh Nghi đang định trả lời thì Lâm Vân đã đưa một ngón tay đặt lên miệng anh ta: “Suỵt. Nghe này!”

Chúng tôi đang đi bộ đến bên cạnh khu thí nghiệm kích thích sét hòn, trước khi chúng tôi nghĩ ra phương pháp nhận biết mật độ phổ thì thí nghiệm trên số lượng lớn các động vật đã từng được thực hiện ở đây nhằm chọn ra các electron vĩ mô loại hình vũ khí. Mấy trăm động vật thí nghiệm đã bị sét hòn đánh thành tro tàn. Tòa nhà này là nơi đầu tiên Lâm Vân đưa tôi tới hồi mới đến căn cứ, cũng là nơi đầu tiên cô ấy trình diễn vũ khí sét. Nơi này được cải tạo từ một nhà kho lớn. Ngay lúc này, dưới ánh trắng bàng bạc, một bóng đen khổng lồ không có bất cứ chi tiết cụ thể nào hiện ra. Lâm Vân ra hiệu, chúng tôi dừng lại, sau khi tiếng bước chân biến mất, tôi nghe thấy một âm thanh truyền đến từ khu thí nghiệm.

Đó là tiếng cừu.

Nhưng lúc này khu thí nghiệm không thể nào có cừu được. Thí nghiệm động vật đã dừng lại gần hai tháng. Trong thời gian này, khu thí nghiệm đều đóng cửa.

Âm thanh đó lại vang lên, không thể nghi ngờ gì nữa, đó là tiếng cừu, lúc ẩn lúc hiện, nghe vô cùng thê lương. Thật kỳ lạ, âm thanh đó khiến tôi nhớ đến tiếng nổ của sét hòn. Hai âm thanh này có một điểm chung: Tuy người nghe có thể nhận biết được phương hướng của âm thanh nhưng đồng thời lại cảm thấy âm thanh ấy đang ngập tràn không gian. Thậm chí, người nghe có lúc còn tưởng âm thanh ấy bắt nguồn từ bên trong bản thân mình.

Lâm Vân bước tới cửa chính của khu thí nghiệm. Đinh Nghi đi theo. Hai chân tôi như chứa chì, đứng im không động đậy. Chính là cảm giác đó, toàn thân tôi rét run, giống như bị ôm chặt bởi bàn tay lạnh lẽo khổng lồ. Tôi biết là họ sẽ không nhìn thấy cừu. Lâm Vân đẩy cửa khu thí nghiệm. Cửa sắt lớn tạo ra tiếng động rầm rầm khi trượt theo đường ray, nhấn chìm tiếng cừu kêu yếu ớt. Sau khi tiếng mở cửa biến mất thì tiếng cừu cũng biến mất theo. Lâm Vân bật đèn, nhìn qua cửa, tôi thấy được một phần bên trong tòa nhà to lớn này. Nó có một bãi đất trống hình vuông được rào lại bằng hàng rào sắt cao hơn hai mét. Đó là nơi đặt mục tiêu trong lúc làm thí nghiệm kích thích. Chính ở chỗ này, mấy trăm động vật thí nghiệm đã bị sét hòn tiêu diệt. Hiện tại, khu vực này trống không. Lâm Vân tìm kiếm tới lui trong khu thí nghiệm. Như tôi đã dự liệu, cô ấy không tìm thấy gì cả. Đinh Nghi đứng im ở cổng, ánh đèn hắt bóng hình dáng lêu nghêu của anh ta.

“Rõ ràng là tôi nghe thấy tiếng cừu!” Lâm Vân nói lớn, giọng nói của cô ấy vọng lại.

Đinh Nghi không trả lời Lâm Vân mà quay người bước về phía tôi, thì thầm bên cạnh: “Mấy năm nay anh có gặp chuyện gì không?”

“Ý anh là gì?” Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy.

“Một vài chuyện… mà anh không cho đó là chuyện có thể gặp phải trên đời.”

“Tôi không hiểu,” tôi cố nở nụ cười, nhưng trong thâm tâm, tôi biết nụ cười này của mình trông rất khó coi.

“Vậy thì thôi,” Đinh Nghi vỗ vai tôi. Đây là hành động anh ta chưa từng làm với tôi nhưng cũng đem lại cho tôi chút an ủi. “Thực ra trong tự nhiên, những chuyện dị thường luôn là một biểu hiện khác của chuyện bình thường.” Tới lúc tôi hiểu được câu nói này, Đinh Nghi đã hét lên với Lâm Vân còn đang trong khu thí nghiệm. “Đừng tìm nữa, ra mau đi!”

Lâm Vân tắt đèn trước khi bước ra. Lúc cửa sắt gần đóng lại, tôi nhìn thấy một vạt trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào khu thí nghiệm tối tăm, tạo ra một quầng sáng hình thang trên mặt đất, ngay tại vị trí chính giữa bãi nghĩa địa được rào bởi hàng rào sắt. Tôi cảm thấy bên trong nơi này rất lạnh, rất tối, giống như một tòa lăng mộ bị lãng quên từ lâu.