Chương 20 ĐỐT CHIP
Chúng tôi trở về căn cứ từ phía Nam và nhận thấy Bắc Kinh đã bước vào độ cuối thu, buổi tối trở nên rất lạnh. Nhiệt độ hạ thấp, lòng nhiệt tình của quân đội với vũ khí sét hòn cũng giảm theo. Vừa mới quay trở lại căn cứ, Đại tá Hứa nói với chúng tôi rằng Tổng cục Vũ trang không có kế hoạch trang bị loại vũ khí này trong quân đội trên quy mô lớn, quy mô của đơn vị Thần Quang sẽ không được mở rộng. Thái độ này của cấp trên chủ yếu dựa vào việc cân nhắc khả năng phòng thủ của vũ khí sét hòn. Vũ khí sét hòn mà chúng tôi đang có hiện nay vốn có một khắc tinh tồn tại ngay trong nó: Sét hòn có thể được tăng tốc bởi từ trường, đồng thời cũng có thể bị từ trường làm lệch hướng. Điều này cho phép kẻ thù dùng từ trường ở mức độ ngược lại để chống lại sét hòn, cho nên loại vũ khí này sau khi được áp dụng vào thực chiến sẽ nhanh chóng phải đối mặt với việc phòng ngự hiệu quả từ kẻ địch.
Trong giai đoạn nghiên cứu tiếp theo của căn cứ, chúng tôi tính toán để tìm ra phương pháp phá giải trường điện từ phòng ngự của kẻ địch, đồng thời chuyển mục tiêu công kích của vũ khí sét hòn từ người sang thiết bị vũ khí. Điều đầu tiên chúng tôi nghĩ tới là thu thập các electron vĩ mô có khả năng thiêu cháy các dây dẫn. Đây là phương pháp hiệu quả làm tê liệt vũ khí kỹ thuật cao của đối phương. Tuy nhiên, trong lúc làm thí nghiệm, chúng tôi phát hiện một vấn đề nghiêm trọng: Nếu sét hòn có thể thiêu cháy dây dẫn thì cũng có khả năng giải phóng năng lượng vào các vật có thể tích lớn làm bằng kim loại. Quá trình thiêu cháy các vật kim loại lớn làm tiêu hao nguồn năng lượng cực lớn, cho nên phần lớn năng lượng được giải phóng đều bị hao tổn ở mấy thứ này, năng lượng tác dụng lên dây dẫn chỉ còn chiếm một phần nhỏ, hiệu quả rất thấp. Đặc biệt là khả năng phá hủy vũ khí sẽ vô cùng hạn chế.
Bước tiếp theo, mục tiêu mà chúng tôi nghĩ tới là chip điện tử. Đây là mục tiêu tuyệt vời nhất mà vũ khí sét hòn có thể bắn trúng. Thứ nhất, chất liệu của con chip rất đặc thù. Nhìn chung, chip không giống dây dẫn ở đặc điểm những vật thể gần giống với dây dẫn nhưng không có vai trò quan trọng sẽ làm phân tán năng lượng của vũ khí. Chip không như thế. Đồng thời, thể tích của chip rất nhỏ, không cần năng lượng giải phóng quá lớn cũng có thể phá hoại được một lượng chip rất lớn. Chip điện tử bị phá hủy sẽ là đòn chí mạng đối với vũ khí hiện đại kỹ thuật cao. Tuy nhiên, dùng chip để làm mục tiêu giải phóng năng lượng cho vũ khí sét hòn (chúng tôi gọi loại electron này là electron vĩ mô “ăn” chip) là một việc hiếm thấy, chúng tôi gọi đây là viên minh châu trên vương miện của sét hòn. Để thu thập số lượng lớn những electron vĩ mô loại này, chúng tôi cần thực hiện nhận biết mật độ phổ tồn tại trong electron vĩ mô. Việc này lại cần tới nguồn kinh phí khổng lồ, trong khi cấp trên đã ra lệnh ngừng tài trợ cho dự án này.
Nhằm giành được sự chú ý của cấp trên, Đại tá Hứa đã tranh thủ kinh phí nghiên cứu, quyết định sử dụng các electron vĩ mô “ăn” chip đã thu thập được để tiến hành diễn tập tấn công một lần.
Cuộc diễn tập diễn ra tại căn cứ thử nghiệm xe tăng 2005. Trước kia, tôi và Lâm Vân từng tới đây để tìm hiểu về “hệ thống phòng thủ que dò”, còn bây giờ, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, cỏ dại mọc ngang dọc trên những vết bánh xe để lại. Chúng tôi chỉ còn thấy hai chiếc xe tăng chủ lực 2000 vừa được chuyển tới đây ngày hôm qua để dùng làm mục tiêu bắn thử nghiệm.
Ban đầu, những người tới xem buổi diễn tập chỉ có những nhân viên liên quan thuộc Tổng cục Vũ trang, nhưng mới hai tiếng trước, chúng tôi nhận được thông báo số người tham gia sẽ tăng gấp đôi. Đa phần những người này tới từ Tổng cục Tham mưu, trong đó còn có một vị thiếu tướng và một vị trung tướng.
Chúng tôi đưa họ tới khu ngắm bắn. Mục tiêu ngắm bắn ngoại trừ hai chiếc xe tăng còn có mấy chiếc xe bọc thép. Bên trong một chiếc xe đã được trang bị thiết bị điện tử quân sự. Một chiếc xe khác thì được lắp bộ điều chế tần số FM. Một chiếc khác thì được lắp một bộ thiết bị ra-đa. Chiếc còn lại thì đặt vài bộ máy tính quân dụng đã được gia cố thêm. Những chiếc máy tính này đều đã được bật nguồn, đang ở chế độ màn hình chờ. Một tên lửa đất đối không* lỗi thời bị đào thải cũng được sử dụng làm mục tiêu. Tất cả những thứ này được xếp thành một hàng.
Khi đang quan sát những thứ được dùng để làm mục tiêu này, chúng tôi cố tình mở toang bộ điều khiển điện tử của các trang thiết bị, để những người tới xem có thể thấy được IC trên những thứ này đều còn nguyên vẹn.
“Chàng trai, anh nói là thứ vũ khí mới này có thể phá hủy được tất cả IC này hả?” Vị trung tướng hỏi tôi.
“Đúng vậy, thưa trung tướng. Các bộ phận khác sẽ gần như còn nguyên vẹn,” tôi trả lời.
“Có phải như thế này không: Những IC này sẽ bị cảm ứng điện từ do loại sét đó sinh ra phá hoại?” Vị thiếu tướng hỏi. Anh ta trông rất trẻ, rõ ràng là một vị thiếu tướng làm bên kỹ thuật.
Tôi lắc đầu: “Không phải, cảm ứng điện từ do sét thông thường sinh ra sẽ bị yếu đi rất nhiều do hiệu ứng lồng Faraday của các loại xe có lớp vỏ kim loại hoặc xe tăng. Sét hòn có thể xuyên qua lớp giáp và đốt cháy những IC này thành tro.
Hai vị tướng nhìn nhau rồi lắc đầu cười, rõ ràng họ cho rằng chuyện này rất khó tin. Lâm Vân và Đại tá Hứa dẫn mọi người quay trở lại điểm bắn cách đó năm trăm mét, để cho họ xem súng máy lôi cầu. Súng máy đã được lắp trên một chiếc xe tải vốn được dùng để vận chuyển tên lửa.
Trung tướng nói: “Tôi có giác quan thứ sáu đối với vũ khí. Một loại vũ khí uy lực lớn bất kể là hình dạng gì đều sẽ toát ra sự sắc bén vô hình. Nhưng đối với thứ này, tôi không nhìn thấy được sự sắc bén đó.”
“Thủ trưởng, quả bom nguyên tử đầu tiên có vẻ ngoài giống một khối trụ bằng sắt lớn. Ngài cũng không thể nhìn thấy bất kỳ góc cạnh sắc bén nào của nó. Giác quan thứ sáu của ngài chỉ phù hợp với vũ khí truyền thống thôi,” Đại tá Hứa trả lời.
“Tôi hy vọng là vậy,” Trung tướng đáp lại.
Buổi diễn tập sắp bắt đầu, vì để đảm bảo an toàn, chúng tôi đã xây dựng một boong-ke đơn giản bằng bao cát cho những người quan sát. Mọi người lần lượt đứng vào sau boong-ke.
Mười phút sau, màn bắn thử bắt đầu. Thao tác đối với súng máy lôi cầu rất giống súng máy truyền thống. Loại súng máy này cũng có cơ chế bắn dùng cò súng, thiết bị ngắm bắn gần như tương tự với súng máy bình thường. Bản thiết kế đầu tiên của nó là dùng máy tính điều khiển để thực hiện việc bắn, dùng con chuột để di chuyển con trỏ trên màn hình tiến tới mục tiêu, và bệ bắn của súng máy lôi cầu sẽ tự động ngắm bắn. Nhưng một hệ thống như vậy cần một bộ điện tử và cơ giới rất phức tạp. Trong khi vũ khí lôi cầu không cần nhắm quá chính xác, thậm chí nếu ở một sai sót nhất định, sét hòn vẫn có thể tiêu diệt được mục tiêu. Cho nên chúng tôi quyết định dùng phương thức thô sơ nhất để thao tác loại vũ khí tiên tiến nhất này, một phần vì thời gian quá gấp, phần còn lại là cố ý đơn giản hóa thiết kế. Thượng sĩ thao tác ngày hôm nay là một xạ thủ xuất sắc trong quân đội.
Đầu tiên, chúng tôi nghe thấy âm thanh dùng đoàng rất to làm rung màng nhĩ. Âm thanh này được tạo ra bởi tia sét nhân tạo được kích thích từ bệ bắn, ngay sau đó, ba quả sét hòn có màu cam đỏ xếp thành hàng cách nhau năm mét lao về phía xe tăng trong tiếng rít thảm thiết. Sau khi đánh trúng mục tiêu, sét hòn biến mất, như thể hòa vào xe tăng. Tiếp đó, ba tiếng nổ phát ra từ bên trong xe tăng. Âm thanh này giòn giã, giống như điểm phát nổ không phải trong xe tăng mà ngay bên tai mỗi người. Xạ thủ tiếp tục bắn vào các mục tiêu còn lại, số lượng sét hòn bắn ra từ hai đến năm quả. Âm thanh đùng đoàng của quá trình kích phát hồ quang điện, tiếng rít của sét hòn và tiếng nổ khi chúng bắn trúng mục tiêu vang lên không ngừng. Trong khu vực cách mục tiêu năm trăm mét, hai quả sét hòn bắn trượt mục tiêu hoặc xuyên qua mục tiêu nhưng không phát nổ đang trôi nổi…
Quả sét hòn cuối cùng bắt trúng tên lửa đất đối không, sau đó, mọi thứ mới lắng xuống. Hai quả sét hòn trượt mục tiêu trôi nổi trên khu vực mục tiêu một lúc rồi lần lượt biến mất không một tiếng động. Một đám khói màu đen bốc lên từ xe bọc thép nhưng những mục tiêu khác vẫn im lặng nằm đó như không có chuyện gì xảy ra.
“Mấy đường đạn báo hiệu của các cô đã làm được những gì?” Một vị đại tá hỏi Lâm Vân.
“Rồi ngài sẽ thấy,” Lâm Vân tự tin đáp.
Tất cả mọi người rời khỏi boong-ke, tiến tới khu vực tầm ngắm. Tuy tự tin vào kết quả sẽ nhìn thấy, nhưng khi nhìn những sĩ quan cao cấp xung quanh sẽ quyết định vận mệnh của dự án này, tôi lại cảm thấy thấp thỏm. Phía trước, chiếc xe bọc thép đã không còn bốc khói, không khí mang một mùi tươi mát, lúc chúng tôi lại gần khu vực tầm ngắm hơn thì thứ mùi ấy ngày càng nồng. Một vị tướng hỏi đó là mùi gì. Lâm Vân trả lời: “Đây là mùi của ozone khi sét hòn giải phóng năng lượng. Thủ trưởng, đây chính là mùi thuốc súng trong chiến tranh tương lai.”
Tôi và Lâm Vân dẫn mọi người tới trước hai chiếc xe bọc thép. Những người tham quan vây lấy và nhìn kỹ thùng xe. Họ không thể tìm thấy bất kỳ vết cháy nào cả. Thùng xe vẫn nguyên vẹn. Lúc chúng tôi mở cửa sau ra, một vài người chui đầu vào nhìn. Ngoài mùi ozone nồng nặc thì không hề có vết tích hư hại nào. Bốn chiếc máy tính quân sự vẫn ngay ngắn ở trong xe. Nhưng chắc chắn họ thấy được điểm khác biệt. Mọi màn hình máy tính đều đen thui. Chúng tôi lấy một chiếc máy tính ra và đặt nó dưới đất. Lâm Vân mở lớp vỏ xanh đậm, tôi nhấc máy tính lên và để nghiêng, từ trong máy tính ào ra một lớp bụi màu trắng. Lớp bụi còn kẹp lại một số mảnh vụn nhỏ màu đen. Tôi giơ chiếc máy tính lên cao để tất cả mọi người đều thấy được bên trong. Tôi nghe thấy một hồi thốt lên kinh ngạc từ đám đông.
Trên bo mạch chủ, hai phần ba số chip đã không còn.
Những tiếng thán phục không ngừng vang lên. Những người quan sát đều nhìn thấy trong chiếc xe tăng chủ lực 2000, trong bộ thiết bị điều chế tần số FM và bộ ra-đa, hơn nửa số chip đã biến thành tro hoặc bị cháy xém. Sự tán thưởng lên tới đỉnh điểm khi chúng tôi mở phần đầu của tên lửa đất đối không ra. Tất cả mọi người đều nhìn thấy phần dẫn hướng của đạn đạo đã biến thành một hộp đựng tro cốt của chip. Hai sĩ quan phụ trách tên lửa đạn đạo chịu trách nhiệm tháo gỡ đầu đạn đã ngẩng đầu lên đầy kinh hãi nhìn tôi và Lâm Vân. Vị trung tướng xuyên qua đám người để nhìn súng máy lôi cầu, biểu lộ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ, ông lớn tiếng: “Đây chính là loại vũ khí có thể xuyên qua vạn quân lấy được thủ cấp của thượng tướng”
Những người tham quan nhiệt liệt vỗ tay. Nếu chúng tôi cần nghĩ một khẩu hiệu quảng cáo cho loại vũ khí này thì chẳng còn câu nào tốt hơn thế được nữa.
Sau khi quay trở về căn cứ, tôi phát hiện tổn thất của bản thân: Chiếc máy tính xách tay của tôi mang theo tới buổi bắn thử không bật lên được nữa. Tôi mở nó ra, phát hiện bên trong đầy tro trắng. Tôi thổi một hơi, tro trắng bay lên làm tôi ho sặc sụa. Khi nhìn vào bo mạch chủ của máy tính, tôi nhận thấy CPU và hai thanh RAM 256 MB không còn nữa, chúng đã biến thành tro và bay tứ tán ban nãy. Lúc buổi diễn tập bắn thử diễn ra, tôi vốn định quan sát rồi dùng máy tính để ghi chép lại. Vị trí của tôi với điểm mục tiêu bắn của sét hòn gần hơn một nửa so với mọi người nhưng vẫn đảm bảo cự ly an toàn năm mươi theo quy định.
Thực ra, tôi đã sớm chú ý tới thể tích quá nhỏ của chip. Mỗi con chip chỉ có thể thu hút được một lượng nhỏ trong năng lượng do sét hòn giải phóng. Số năng lượng dư thừa sẽ phát huy tác dụng ở cự ly xa hơn. Đối với mục tiêu nhỏ như chip, phạm vi sức mạnh của sét hòn sẽ được mở rộng hơn rất nhiều.