Chương 30 THẮNG LỢI
Lúc Đinh Nghi kể xong, bên ngoài đã tang tảng sáng, thành phố trong khói lửa chiến tranh lại chào đón một buổi sớm mai khác.
“Anh kể chuyện được đấy, nếu như để an ủi tôi thì anh thành công rồi,” tôi nói.
“Anh nghĩ những điều tôi vừa kể đều là bịa ra sao?”
“Tại sao cô ấy ở trong trạng thái lượng tử được mấy người nhìn lâu như vậy mà không sụp đổ?”
“Thực ra, lần đầu tiên tôi phát hiện trạng thái lượng tử vĩ mô tồn tại, tôi đã luôn suy nghĩ về một vấn đề: Một thể có ý thức trong trạng thái lượng tử có sự khác biệt rất quan trọng so với vật không ý thức trong trạng thái lượng tử. Trong hàm số mô tả sóng trước đây, chúng ta đã bỏ qua một tham số quan trọng, đó là người quan sát.”
“Người quan sát? Là ai?”
“Là chính nó. Khác với các hạt lượng tử thông thường, thể có ý thức tồn tại trong trạng thái lượng tử có thể tự quan sát được.”
“Ra vậy, hành động tự quan sát này có tác dụng gì?”
“Anh thấy đấy, nó có thể triệt tiêu người quan sát khác để duy trì trạng thái lượng tử không bị sụp đổ.”
“Vậy sự tự quan sát này hoạt động như thế nào?”
“Đó chắc chắn là một quá trình cực kỳ phức tạp. E rằng chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
“Vậy cô ấy sẽ trở lại chứ?” Tôi mang theo hy vọng hỏi điều quan trọng nhất.
“Có lẽ sẽ không đâu. Các thực thể cộng hưởng với năng lượng nhiệt hạch vĩ mô, trong một khoảng thời gian sau khi cộng hưởng, xác suất tồn tại của thực thể sẽ lớn hơn trạng thái bị hủy diệt. Đây là lý do tại sao trong lúc tổng hợp hạt nhân chúng ta nhìn thấy được các đám mây xác suất. Nhưng theo sự dịch chuyển của thời gian, trạng thái lượng tử sẽ phân ra, sau đó trạng thái bị hủy diệt sẽ lớn hơn trạng thái tồn tại.”
“Ồ…” Tôi thốt lên từ tận đáy lòng mình.
“Trạng thái tồn tại dù có xác suất nhỏ tới đâu thì vẫn tồn tại.”
“Giống như hy vọng vậy,” tôi nói, cố gắng thoát ra khỏi sự yếu đuối về tinh thần.
“Đúng thế, giống như hy vọng,” Đinh Nghi nhắc lại.
Giống như để trả lời Đinh Nghi, ngoài cửa sổ truyền tới âm thanh huyên náo. Tôi bước tới trước cửa sổ nhìn xuống tòa nhà, phát hiện có rất nhiều người đang tập trung bên ngoài. Mọi người không ngừng chạy ra từ tòa nhà, tụm ba tụm năm kích động bàn tán. Điều làm tôi ngạc nhiên nhất chính là biểu cảm của họ, ai nấy đều nở nụ cười xán lạn. Từ lúc chiến tranh nổ ra đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nụ cười như vậy, nó đang xuất hiện trên gương mặt của rất nhiều người.
“Chúng ta đi xuống thôi,” Đinh Nghi nói, cầm theo chai rượu xái Hồng Tinh còn một nửa trên bàn.
“Cầm rượu theo làm gì?”
“Sau khi đi xuống, chúng ta sẽ cần tới rượu đấy. Tất nhiên, nếu tôi chẳng may đoán sai thì anh cũng đừng cười.”
Chúng tôi bước ra khỏi tòa nhà, một người trong đám đông chạy tới. Người đó là Cao Ba. Tôi hỏi ông ấy xem chuyện gì đã xảy ra.
“Chiến tranh đã kết thúc!” Cao Ba cao hứng hét lên.
“Chúng ta đầu hàng rồi à?”
“Chúng ta thắng rồi! Liên minh của kẻ địch đã tan rã. Họ đơn phương tuyên bố ngừng chiến và bắt đầu rút quân. Thắng lợi rồi!”
“Thầy đang mơ rồi,” tôi nhìn Cao Ba rồi nhìn sang Đinh Nghi. Anh ta không có vẻ gì là ngạc nhiên.
“Em mới là người đang mơ. Mọi người theo dõi đàm phán cả đêm qua. Lúc đó em làm gì? Ngủ hả?” Nói xong, Cao Ba hứng chí hòa vào đám người ban nãy.
“Anh đã dự đoán được trước rồi?” Tôi hỏi Đinh Nghi
“Tôi không có tầm nhìn xa như vậy, nhưng bố của Lâm Vân thì có thể. Sau khi Lâm Vân biến mất, ông ấy đã bảo chúng tôi rằng vụ tổng hợp hạt nhân vĩ mô có thể kết thúc được chiến tranh.”
“Tại sao?”
“Đơn giản thôi. Chân tướng về thảm họa đám chip bị hủy hoại đã được tiết lộ với thế giới. Ai cũng sốc.”
Tôi lắc đầu cười: “Sao mà thế được? Vũ khí nhiệt hạch mà chúng ta có còn chưa dọa được ai.”
“Thứ này khác với vũ khí nhiệt hạch. Anh chưa nghĩ tới một khả năng.”
Tôi ngây người nhìn Đinh Nghi.
“Anh thử tưởng tượng xem, nếu chúng ta cho nổ hết tất cả các sợi dây đàn trên chính mảnh đất của mình thì sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Chỉ có tên ngốc mới làm thế.”
“Nhưng giả sử chúng ta có đủ các sợi dây phá hủy chip, hơn trăm chẳng hạn, chúng ta tiếp tục thực hiện phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô trên lãnh thổ của họ. Như vậy cũng là ngốc sao?”
Sau khi Đinh Nghi chỉ giáo, tôi nhanh chóng hiểu ra khả năng mà anh ta nói tới. Giả sử, ở vị trí tương đồng phát sinh thêm vụ nổ vĩ mô tương đồng, do các chip trong phạm vi của lần thứ nhất đã bị tiêu hủy hết, thế nên năng lượng của lần nổ thứ hai sẽ không bị suy giảm trên đường đi. Chúng sẽ vượt qua phạm vi của lần thứ nhất, thiêu hủy các con chip trong phạm vi lớn hơn ngoài phạm vi của lần một, cho tới khi tất cả các con chip gặp được đều bị hóa thành tro. Và cứ như vậy, nếu liên tục thực hiện các vụ nổ như thế ở cùng một vị trí, năng lượng nhiệt hạch vĩ mô sẽ lan khắp thế giới. Lúc ấy, thậm chí Trái đất cũng sẽ trở nên trong suốt. Có lẽ chỉ cần mười đôi dây đàn loại này là có thể đưa cả thế giới tạm thời quay trở về thời đại nông nghiệp rồi.
Phản ứng tổng hợp hạt nhân vĩ mô phá hủy chip có thể làm cho các ổ cứng lớn trên Trái đất này và đặc biệt là các quốc gia tiên tiến nhất chịu ảnh hưởng lớn. Trong quá trình phục hồi quay về thời đại thông tin, một mô hình thế giới mới không thể xác định trước sẽ xuất hiện.
Khi hiểu được điều này, tôi biết mình không hề nằm mơ. Chiến tranh đã kết thúc thật rồi. Sợi dây đang căng ra trên người tôi như được rút ruột, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống đất. Tôi cứ ngơ ngẩn ngồi như vậy cho tới khi mặt trời mọc. Trong hơi ấm mơ hồ của tia nắng đầu tiên, tôi ôm mặt khóc.
Xung quanh tôi, làn sóng hân hoan dâng lên, tôi cảm động và đứng dậy. Đinh Nghi đã sớm hòa mình vào đám đông náo nhiệt nên không biết đã đi đâu rồi. Nhưng ngay lập tức, tôi và một người ôm lấy nhau. Sau đó, tôi cũng ôm người khác. Trong buổi sáng vĩ đại đó, tôi không nhớ mình đã ôm bao nhiêu người. Sau khi niềm vui lắng dần xuống, tôi mới nhận ra mình đang ôm một cô gái. Lúc buông nhau ra, chúng tôi vô tình liếc nhìn nhau và cùng sững sờ.
Chúng tôi biết nhau. Cô gái ấy chính là nữ sinh xinh đẹp trong thu viện đại học, người đã nói tôi là người có mục tiêu và hỏi tôi đang tìm kiếm điều gì. Phải mất một lúc tôi mới nhớ ra tên của cô ấy: Đới Lâm.