← Quay lại trang sách

Chương 32

Mười hai ngày sau, vào lúc xế chiều, trời nóng, u ám và ẩm, người đưa thư từ Osaka tới, có một đoàn mười tên Samurai cưỡi ngựa hộ tống. Các con ngựa đều đẫm mồ hôi, trông rất thảm hại. Cờ trên mũi giáo của đoàn người mang dấu hiệu của Hội đồng Nhiếp chính.

Người đưa thư là một gã Samurai gầy, cứng cỏi, một trong những phó tướng chủ yếu của Ishido. Tên gã là Nebara Jozen, và gã nổi tiếng tàn nhẫn. Kimono đồng phục màu xám của gã tơi tả và lấm bùn. Mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi. Gã từ chối không ăn không uống gì cả và rất bất lịch sự đòi được yết kiến Yabu ngay lập tức.

"Yabu-san, xin Đại nhân thứ lỗi cho sự ra mắt của tôi, nhưng công việc của tôi rất khẩn cấp", gã nói.

"Vâng, xin Đại nhân tha thứ. Chúa công tôi hỏi: Một, tại sao Đại nhân lại huấn luyện lính của Toranaga cùng với lính của Đại nhân. Hai, tại sao chúng lại tập với nhiều súng như thế?"

Yabu đỏ mặt vì thái độ lỗ mãng của tên Samurai nhưng lão nén giận, biết rằng Jozen có chỉ thị rõ rằng và thái độ vô lễ của gã chứng tỏ một cương vị hùng mạnh báo điềm không hay. Vả lại, lão hết sức bối rối thấy lại có sự tiết lộ bí mật, đe dọa an toàn của lão.

"Jozen-san, chào mừng ông. Ông có thể đảm bảo với Chúa thượng của ông rằng tôi luôn luôn quan tâm đến lợi ích của Đại nhân", lão nói với một thái độ nhã nhặn nhưng không đánh lừa được những người có mặt.

Họ đang ở ngoài hiên. Omi ngồi ngay sau lưng Yabu. Igurashi cách đấy mấy ngày đã được xá tội, ngồi gần Jozen hơn và vây quanh họ là những vệ sĩ thân cận.

"Chúa thượng ông còn nói gì nữa không?"

Jozen đáp

"Chúa công tôi sẽ rất vui lòng được biết Đại nhân xem lợi ích của Chúa công tôi là lợi ích của Đại nhân. Bây giờ, nói về súng và huấn luyện: Chúa công tôi muốn biết tại sao con trai Toranaga là Naga lại là chỉ huy phó. Chỉ huy phó cái gì? Có cái gì quan trọng đến mức một con trai của Toranaga phải tới đây, Đại nhân Ishido lễ phép xin hỏi. Điều đó rất quan trọng đối với Chúa công tôi. Vâng, mọi việc các đồng minh của Chúa công tôi. Vâng, mọi việc mà những đồng minh Chúa công tôi làm đều được Chúa công tôi rất quan tâm. Chẳng hạn, tại sao tên man di hình như phụ trách việc huấn luyện? Huấn luyện cái gì? Vâng, Yabu Sama, điều đó cũng rất đáng chú ý." Jozen xoay kiếm của gã cho thoải mái, hài lòng là phía sau gã đã được người của gã bảo vệ.

"Thứ hai: Hội đồng Nhiếp chính sẽ họp lại vào ngày mồng một tháng tới. Hai mươi ngày nữa, Đại nhân được chính thức mời tới Osaka để nhắc lại lời thề trung thành."

Bụng Yabu quặn lại.

"Nhưng tôi nghe nói Toranaga Sama đã từ chức rồi kia mà?"

"Vâng, ông ta đã từ chức, Yabu-san, quả là ông ta đã từ chức. Nhưng Đại nhân Ito Teruzumi thay ông ta, Chúa công tôi sẽ là chủ tịch mới của Hội đồng Nhiếp chính."

Yabu kinh hoảng. Toranaga đã nói rằng bốn Nhiếp chính sẽ không bao giờ đồng ý được với nhau về vị Nhiếp chính thứ năm. Ito Terudumi là một Daimyo nhỏ ở tỉnh

Negato miền Tây Honsu. Nhưng dòng dõi hắn lâu đời, thuộc dòng họ Fujimoto lâu đời cho nên có thể chấp nhận hắn làm nhiếp chính được, tuy hắn là.một con người vô tích sự, ẻo lả và là một con rối.

"Tôi rất hân hạnh được nhận lời mời của các Nhiếp chính", Yabu nói để giữ thế thủ, cố tìm cách tranh thủ thời gian để suy nghĩ.

"Chúa công tôi nghĩ có thể Đại nhân muốn đi ngay. Như thế Đại nhân sẽ có thể có mặt ở Osaka cho cuộc họp chính thức. Chúa công tôi ra lệnh cho tôi nói với Đại nhân rằng hiện giờ tất cả các Daimyo đều nhận được lời mời đó. Cho nên tất cả sẽ có được thời gian đến Osaka kịp ngày thứ hai mươi mốt. Một buổi thưởng ngoạn hoa đã được Thiên Hoàng Go Nijio cho phép để chào mừng dịp trọng thể này", Jozen trao cho Yabu một cuộn giấy chính thức.

"Thư này không mang dấu của Hội đồng Nhiếp chính."

"Chúa công tôi đã phát giấy mời lúc này, vì biết với tư cách là chư hầu trung thành của Taiko đã quá cố, là chư hầu trung thành của Yaemon - con trai Taiko, người kế vị của Taiko và người được hưởng quyền trị vì vương quốc khi đã trưởng thành, Đại nhân sẽ hiểu đương nhiên Hội đồng mới sẽ tán thành hành động của Chúa công tôi. neh?

"Được chứng kiến cuộc họp trọng thể đó chắc chắn là một đặc ân", Yabu cố gắng giữ cho nét mặt mình bình tĩnh.

"Tốt", Jozen nói. Gã rút ra cuộc giấy nữa, mở ra và giơ lên.

"Đây là bản sao bức thư bổ nhiệm Đại nhân Ito, được các Nhiếp chính khác chấp nhận, đã - ký và cho phép: các Đại nhân Ishido, Kiyama, Onoshi, và Đại nhân Kiyama." Jozen không buồn giấu giếm vẻ mặt đắc thắng hoan hỉ của gã, biết như thế là cái bẫy đã hoàn toàn khép kín nhốt chặt Toranaga và bất cứ đồng minh nào của hắn và cuốn giấy này làm cho gã và người của gã là bất khả xâm phạm.

Yabu cầm lấy cuộn giấy. Ngón tay lão run run. Đúng là thật rồi, điều đó không còn phải nghi ngờ gì nữa. Văn bản được phu nhân Yodeko, vợ của Taiko tiếp ký và khẳng định văn bản này là thật, được ký trước mặt bà; và là một trong số sáu bản sao được gửi khắp vương quốc. Bản này được gửi riêng cho các lãnh chúa ở Ioari, Mikaoa, Totomi, Sugura, Izu và Kuanto. Ngày ghi cách đây mười một hôm.

"Các lãnh chúa ở Ioari, Mikaoa, Suguravà Totomi, đã nhận lời... Đây là dấu ấn của các Đại nhân. Đại nhân là người áp chót trên danh sách của tôi. Người cuối cùng là Đại nhân Toranaga."

"Xin ông chuyển lời tôi cảm tạ Đại nhân Ishido và nói với Đại nhân rằng tôi nóng lòng được tới chào ông", Yabu nói.

"Tốt. Tôi xin đề nghị Đại nhân viết ra giấy cho. Ngay bây giờ thì tốt."

"Tối nay, Jozen-san. Sau bữa ăn tối."

"Cũng được, còn bây giờ chúng tôi có thể đi xem công việc huấn luyện."

"Hôm nay không thể... Tất cả người của tôi đều đang hành quân." Yabu nói. Khi Jozen và người của gã vào Izu người ta đã cấp báo cho Yabu biết, Yabu lập tức ra lệnh cho người của lão ngừng ngay bắn súng và chỉ tiếp tục tập luyện với vũ khí không có tiếng nổ ở cách xa Anjro.

"Ngày mai ông có thể đi với tôi...vào giờ ngọ, Nếu ông muốn."

Jozen nhìn trời. Lúc này đã muộn, sắp tối rồi,

"Tốt. Tôi có thể ngủ một lát. Nhưng được phép của Đại nhân, tôi sẽ trở lại lúc chập tối, khi ấy, Đại nhân và viên chỉ huy của Đại nhân, Omi-san, viên chỉ huy phó Naga-san sẽ nói cho tôi biết, vì lợi ích của Chúa công tôi, về công việc huấn luyện, súng ống và mọi thứ. Và về tên man di."

"Ông ta... Vâng. Tất nhiên rồi", Yabu ra hiệu cho Igurashi.

"Hãy thu xếp nơi nghỉ ngơi cho quí khách của chúng ta và các người tuỳ tùng."

"Cảm ơn Đại nhân, không cần thiết", Jozen nói ngay:

"Đệm trải lên mặt đất là tốt rồi, cho một Samurai, yên ngựa làm gối. Chỉ xin được tắm thôi, nếu Đại nhân cho phép... trời ẩm quá, neh? Tôi sẽ đóng quân trên đỉnh đồi tất nhiên, nếu Đại nhân cho phép."

"Xin cứ tùy thích."

Jozen cúi chào, người cứng nhắc rồi bước đi, người của gã vây xung quanh. Tất cả đều mang đầy đủ vũ khí. Hai tên cung thủ được để lại trông nom ngựa.

Khi bọn chúng đã đi hẳn, mặt Yabu méo xệch vì điên giận.

"Đứa nào đã phản ta? Đứa nào? Tên do thám ở đâu?"

Mặt cũng tái xám, Igurashi xua tay đuổi bọn vệ sĩ ra ngoài tầm nghe.

"Yedo, thưa Chúa công", gã nói:

"Nhất định là thế. Ở đây hoàn toàn giữ bí mật."

"Ta đã bị phản. Chúng ta đã bị cô lập. Izu và Kuanto đã bị cô lập. Ishido đã thắng. Hắn đã thắng."

Omi nói nhanh:

"Chưa đâu, thưa Chúa công, còn hai mươi ngày nữa, Chúa công hãy sai người đi gặp ngay Đại nhân Toranaga. Báo cho Đại nhân Toranaga biết rằng..."

"Đồ ngu?" Yabu rít lên.

"Dĩ nhiên Toranaga đã biết rồi. Ở chỗ nào ta chỉ một gián điệp thì hắn có đến năm mươi thằng. Hắn đã bỏ rơi ta vào bẫy."

"Cháu nghĩ không phải thế, thưa Chúa công", Omi không hề sợ hãi, nói.

"Ioari, Mikaoa, Totomi và Sugura đều chống đối ông ta, neh? Và biết, cho nên có lẽ ông ta chưa biết gì hết. Xin Chúa cõng hãy báo cho Đại nhân Toranaga biết và gợi ý..."

"Mày không nghe thấy hay sao?" Yabu quát.

"Tất cả bốn Nhiếp chính đều đồng ý chỉ định Ito. Như thế là Hội đồng lại hợp pháp và hai mươi ngày nữa sẽ họp!"

"Câu trả lời rất đơn giản, thưa Chúa công. Ta hãy gợi ý với Đại nhân Toranaga là ông ta hãy cho người ám sát ngay Ito Teruzumi hoặc một trong các Nhiếp chính kia."

Yabu há hốc mồm.

"Sao?"

"Nếu Chúa công không muốn làm như vậy thì Chúa công hãy phái cháu đi, để cháu thử xem. Hoặc phái Igurashi-san. Đại nhân Ito chết, Ishido sẽ lại bất lực."

"Ta không biết mày có điên không hay mày làm sao." Yabu chán nản nói.

"Mày có hiểu điều mày vừa nói không?"

"Thưa Chúa công, xin Chúa công tha tội, xin Chúa công hãy bình tâm. Tên Anjin-san đã đem lại cho Chúa công những kiến thức vô giá, neh? Hơn cả những gì ta mơ ước có thể có được. Bây giờ Toranaga cũng biết, qua các bản báo cáo của Chúa công và có thể là qua các báo cáo riêng của Naga-san. Nếu ta tranh thủ được đủ thời gian, năm trăm tay súng của chúng ta và thêm ba trăm tay súng kia sẽ đem lại cho Chúa công sức mạnh tuyệt đối trên chiến trường. Nhưng chỉ được một lần thôi... Khi kẻ địch, bất kể là ai, thấy cách ta sử dụng quân và hỏa lực, chúng sẽ học được nhanh thôi. Nhưng chúng sẽ phải thua trận đầu. Một trận thôi... nếu đó là trận đánh đúng lúc sẽ đem lại cho Toranaga thắng lợi hoàn toàn."

"Ishido không cần trận đánh nào cả. Hai mươi ngày nữa hắn sẽ có được sự ủy nhiệm của Thiên Hoàng."

"Ishido là một tên nông dân. Hắn là con một tên nông dân, một tên dối trá, và hắn đã bỏ bạn trong chiến đấu để chạy trốn."

Yabu trố mắt nhìn Omi, mặt lão lốm đốm đỏ.

"Mày... mày có biết mày đang nói gì không?"

"Hắn đã làm như thế ở Triều Tiên, cháu có mặt ở đó. Cháu đã trông thấy, cha cháu đã trông thấy. Thật sự Ishido đã bỏ rơi Buntaro-san và bọn cháu, để mặc chúng cháu tự mở lấy đường thoát. Hắn chỉ là một tên nông dân phản trắc... con chó của Taiko, chắc chắn là như vậy. Không thể tin được bọn nông dân. Nhưng Toranaga là người dòng họ Minowara. Đại nhân có thể tin ông ta. Cháu khuyên Đại nhân chỉ nên quan tâm đến quyền lợi của Toranaga thôi!"

Yabu lắc đầu không tin.

"Ngươi điếc hay sao? Ngươi không nghe thấy Nebara Jozen nói à? Ishido đã thắng. Hai mươi ngày nữa Hội đồng sẽ lên nắm quyền."

"Có thể lên nắm quyền."

"Ngay dù cho Ito... Ngươi làm thế nào được? Không, không thể làm được."

"Chắc chắn là cháu có thể thử cố làm xem sao nhưng không thể nào làm kịp được. Chẳng ai trong chúng ta có thể làm kịp được trong vòng hai mươi ngày. Nhưng Toranaga thì có thể làm được." Omi biết đã tự đặt mình vào miệng cọp.

"Cháu xin Đại nhân suy nghĩ cân nhắc điều đó."

Yabu lấy hai bàn tay quệt mặt, người lão đẫm mồ hôi.

"Sau lệnh triệu tập này, nếu Hội đồng được triệu tập mà ta không có mặt., thì ta và toàn bộ thị tộc ta sẽ chết, kể cả ngươi nữa. Ta cần có ít nhất hai tháng để huấn luyện trung đoàn. Ngay dù cho chúng ta lúc này đã huấn luyện xong thì Toranaga và ta cũng không.bao giờ có thể thắng được tất cả bọn chúng. Không, ngươi sai rồi. Ta cần phải ủng hộ Ishido."

Omi nói:

"Chúa công không cần phải rời đây đi Osaka trước mười ngày... mười bốn ngày, nếu Chúa công đi thật gấp. Hãy nói cho Toranaga biết ngay về Nebara Jozen. Chúa công sẽ cứu được Izu và dòng họ Kasigi. Cháu khẩn cầu Chúa công. Ishido sẽ phản Chúa công và nuốt chửng Chúa công. Ikaoa Jikkiu là bà con của hắn, neh?"

"Nhưng còn Jozen thì thế nào?" Igurashi thốt lên.

"Hả? Rồi súng? Chiến lược lớn? Nó muốn biết tất cả mọi thứ tối nay."

"Cứ nói cho nó biết. Đầy đủ chi tiết. Nó chỉ là một tên tay sai chứ là cái gì." Omi nói, bắt đầu xoay xở cái bẫy hai người kia. Anh ta biết mình đang liều hết thẩy nhưng cần phải tìm cách bảo vệ Yabu không để Yabu đứng về phía Ishido và làm tan vỡ mọi cơ may.

"Cứ trình bày cho nó rõ các kế hoạch của ta."

Igurashi sôi nổi phản đối.

"Khi Jozen biết chúng ta đang làm gì, nó sẽ gửi ngay thư về cho Đại nhân Ishido. Chuyện này quá quan trọng, nó không thể không báo cáo được, Ishido sẽ đoạt lấy các kế hoạch và thế là chúng ta chết."

"Chúng ta sẽ theo dõi tên đưa thư và giết nó đi vào lúc thuận tiện."

Yabu đỏ bừng mặt.

"Cuộn văn bản này là do quyền lực tối cao trong nước ký? Chúng đi khắp nơi dưới sự bảo trợ của các Nhiếp chính. Ngươi điên rồi cho nên mới đưa ra một ý kiến như thế. Làm vậy ta sẽ trở thành một kẻ sống ngoài vòng pháp luật!"

Omi lắc đầu, giữ vững thêm tin tưởng trên mặt mình.

"Cháu tin rằng Yodoko Sama và những người khác đã bị lừa, cũng như đức Thiên Hoàng đã bị lừa. Bị tên phản bội Ishido lừa. Chúng ta phải bảo vệ các khẩu súng, thưa Chúa công. Chúng ta phải chặn bất cứ tên đưa thư nào..."

"Câm ngay! Ý kiến của ngươi là điên rồ!"

Omi cúi đầu trước lời mắng nhiếc. Nhưng rồi anh ngước mắt nhìn lên và bình tĩnh nói.

"Vậy xin Chúa công cho phép cháu được seppuku. Nhưng trước hết, hãy cho phép cháu nói hết đã. Cháu sẽ không làm tròn bổn phận của mình nếu cháu không cố gắng bảo vệ Chúa công. Cháu cầu xin ân huệ cuối cùng này với tư cách là chư hầu trung thành..."

"Nói đi!"

"Lúc này chưa có Hội đồng Nhiếp chính gì cả. Cho nên lúc này không có sự che chở nào của luật pháp đối với Jozen hỗn láo, thô lỗ và người của nó, trừ phi Chúa công tôn trọng một văn bản bất hợp pháp vì..." Omi định nói

"Vì yếu đuối nhu nhược" nhưng vội đổi ngay và giữ vững giọng nói bình tĩnh, quả quyết,

"Vì cũng bị mắc lừa như những người khác, thưa Chúa công. Không có Hội đồng lúc này. Họ không thể

"Ra lệnh" cho Đại nhân làm bất cứ cái gì hoặc ra lệnh cho bất cứ ai. Đúng, sau khi Hội động đã họp rồi thì họ có thể ra lệnh và khi ấy Đại nhân sẽ phải tuân lệnh. Nhưng bây giờ, có bao nhiêu Daimyo sẽ tuân lệnh.trước khi có những lệnh hợp pháp? Chỉ có những đồng minh của Ishido thôi, neh? Chẳng phải là Ioari, Mikaoa, Totomi và Sugura đều do bà con họ hàng của Ishido thống trị và đều công khai liên minh với hắn đó sao? Văn bản này hoàn toàn có nghĩa là chiến tranh, đúng vậy, nhưng cháu khẩn cầu Đại nhân hãy tiến hành chiến tranh theo điều kiện của mình chứ không phải theo điều kiện của Ishido. Hãy coi khinh sự đe dọa này, nó chỉ xứng đáng có thế thôi! Toranaga chưa hề bao giờ chiến bại. Ishido thì đã từng thua trận. Toranaga đã tránh được không dự vào cuộc tiến công tai hại của Taiko vào Triều Tiên. Ishido đã không biết làm như thế. Toranaga tán thành có tàu bè đi lại, buôn bán, còn Ishido thì không. Toranaga sẽ muốn có hải quân của người man di... chẳng phải chính Đại nhân đã đề nghị cái đó với Toranaga là gì? Còn Ishido thì không muốn. Ishido sẽ đóng kín vương quốc này lại. Toranaga sẽ mở toang nó ra. Ishido sẽ đem lãnh địa cha truyền con nối của Đại nhân là Izu cho Ikaoa Jikkiu nếu hắn thắng. Toranaga sẽ cho Đại nhân toàn bộ lãnh địa của Jikkiu. Đại nhân là đồng minh chủ yếu của Toranaga. Chẳng phải Toranaga đã tặng Đại nhân thanh kiếm đó sao? Chẳng phải đã trao cho Đại nhân giữ các khẩu súng đó sao? Chẳng phải các khẩu súng này sẽ đảm bảo cho ta một chiến thắng, với sự bất ngờ đó sao? Tên nông dân Ishido thì đền đáp lại được cái gì? Hắn sai một thằng Ronin - Samurai thô lỗ tới, với lệnh cố tình sỉ nhục Chúa công tại ngay lãnh địa của Chúa công! Cháu xin nói Toranaga Minowara là sự lựa chọn duy nhất. Chúa công cần phải đi với ông ấy." Omi cúi chào rồi im lặng đợi.

Yabu liếc nhìn Igurashi.

"Thế nào?"

"Tôi đồng ý với Omi-san, thưa Chúa công." Mặt Igurashi phản ánh nỗi lo lắng của gã.

"Còn như giết người đưa thư.. thì có thể là nguy hiểm,.. không còn lùi được nữa. Jozen chắc chắn ngày mai sẽ phái đi một hay hai tên. Có thể chúng sẽ biến mất, vì bị cướp giết..." gã này ngừng lại giữa câu.

"Chim đưa thư? Có hai lồng chim bồ câu trên các con ngựa thồ của Jozen."

"Phải đầu độc các con chim đó ngay tối nay", Omi nói.

"Làm thế nào? Chắc chắn chúng được canh giữ cẩn thận."

"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng phải khử chúng hoặc làm cho chúng tàn phế đi trước khi trời sáng."

Yabu nói:

"Igurashi, cho người đi theo dõi Jozen ngay lập tức. Xem nó có thả chim bây giờ... hôm nay không."

"Cháu đề nghị Chúa công phái tất cả các người trông coi chim ưng đem chim ngay lập tức đi về phía đông!"

Omi nói nhanh.

Igurashi nói,

"Jozen sẽ nghi ngờ nếu nó thấy chim của nó bị hạ hoặc các chim của nó bị đụng chạm đến."

Omi nhún vai

"Dù thế nào thì cũng phải chặn lại."

Igurashi nhìn Yabu.

Yabu đành phải gật đầu.

"Làm đi."

Khi Igurashi quay trở lại, gã nói:

"Omi-san, tôi chợt nghĩ ra một điều. Ông nói nhiều cái đúng, về Jikkiu và Ishido nhưng nếu ông khuyên làm cho tên đưa thư

"Biến mất" thì việc gì còn phải úp mở với Jozen nữa? Việc gì còn phải nói cho nó biết mọi chuyện? Tại sao không giết nó ngay đi cho rồi?"

"Đúng, tại sao lại không làm vậy? Trừ phi Yabu Sama thích thế. Tôi đồng ý kế hoạch của ông hay hơn, Igurashi-san", ông nói.

Cả hai người lúc này đều nhìnYabu.

"Ta làm thế nào để giữ bí mật được các khẩu súng.", lão hỏi họ.

"Giết Jozen và người của nó." Omi đáp.

"Không còn cách nào khác ư?"

Omi lắc đầu, Igurashi lắc đầu. Yabu rung động, lão nói:

"Có lẽ ta có thể mặc cả được với Ishido", Yabu cố nghĩ ra một lối thoát khỏi cái bẫy.

"Các ngươi nói đúng. Về phương diện thời gian ta có mười ngày, nhiều nhất là mười bốn ngày. Làm thế nào giải quyết Jozen mà vẫn còn có được thời gian để xoay xở?"

"Chúa công cứ làm như sẽ đi Osaka, như thế có thể là khôn ngoan hơn cả!" Omi nói:

"Nhưng thông báo cho Toranaga ngay lập tức cũng chẳng hại gì, neh? Một con chim bồ câu của ta có thể tới Yedo trước khi trời tối. Có thể như thế. Chẳng có hại gì."

Igurashi nói:

"Chúa công có thể báo cho Đại nhân Toranaga biết là Jozen đã đến đây. Hội đồng hai mươi ngày nữa sẽ họp. Vâng. Nhưng còn việc kia, việc ám sát Đại nhân Ito, viết ra giấy thì quá nguy hiểm, ngay dù cho... Quá nguy hiểm, neh?"

"Phải. Không nói gì về Ito hết. Toranaga phải tự mình nghĩ ra việc đó. Rõ ràng phải như thế, neh?"

"Vâng, thưa Chúa công. Khó có thể hình dung được, nhưng rõ ràng là phải thế."

Omi im lặng chờ đợi, đầu óc quay cuồng tìm kiếm một giải pháp. Mắt Yabu nhìn anh chằm chằm, nhưng anh không sợ hãi. Ý kiến của anh đề nghị là đúng và chỉ nhằm bảo vệ thị tộc, gia đình và Yabu, người lúc này đứng đầu thị tộc. Việc Omi quyết định khử Yabu và hạ người cầm đầu thị tộc không hề ngăn cản anh góp ý kiến với Yabu một cách sáng suốt. Và lúc này anh sẵn sàng chết. Nếu Yabu ngu ngốc đến mức không chấp nhận sự thật hiển nhiên trong các ý kiến của anh thì chẳng mấy nỗi đến thị tộc cũng không còn nữa để mà lo cầm đầu. Karma.

Yabu cúi đầu, vẫn lưỡng lự.

"Có cách nào khử được Jozen và người của nó mà không nguy hiểm gì cho ta, và không liên lụy gì cả trong mười ngày không?"

"Naga. Tìm cách nào đó dùng Naga giăng một cái bẫy", Omi nói thản thiên như không.

*

Vào lúc chập tối, Blackthorne và Mariko cưỡi ngựa lên đồi tới cổng nhà của anh, có những kị sĩ đi hầu theo sau. Cả hai đều mệt mỏi. Mariko cưỡi ngựa như đàn ông, mặc quần rộng và khoác một chiếc áo choàng có thắt đai. Nàng đội mũ rộng vành và đi bao tay để che nắng. Ngay đến phụ nữ nông dân cũng tìm cách bảo vệ mặt và tay khỏi tia nắng mặt trời. Từ thời xa xưa, người ta cho rằng da càng đen, người đó càng tầm thường, da càng trắng càng quí.

Những gã đầy tớ cầm lấy dây cương dẫn ngựa đi. Blackthorne cho đám tùy tùng lui bằng một thứ tiếng Nhật tàm tạm và chào Fujiko đang hãnh diện đứng đợi trên hiên như thường lệ.

"Thiếp dọn trà để Anjin-san dùng, được không?" Nàng trịnh trọng nói, như thường lệ.

Blackthorne đáp:

"Không cần. Trước hết tôi muốn tắm đã. Rồi uống sake và ăn một chút." Rồi cũng như thường lệ, anh cúi chào đáp lễ và đi qua hành lang về phía sau nhà, ra vườn, theo con đường nhỏ vòng vào tới nhà tắm tường trát bằng bùn. Một người đầy tớ cầm lấy quần áo của anh và anh bước vào trong nhà tắm, trần truồng và ngồi xuống. Một người đầy tớ khác kỳ cọ và gội đầu cho anh bằng xà phòng. Rồi hoàn toàn sạch sẽ, anh bước dần dần - vì nước rất nóng - vào chiếc bồn tắm to đùng, thành bằng sắt và nằm xuống.

"Trời, thật là tuyệt", anh khoan khoái kêu lên, để cho hơi nóng thấm dần vào cơ bắp, hai mắt nhắm lại, mồ hôi đổ ròng ròng trên trán.

Anh nghe tiếng cửa mở và tiếng Suwo.

"Kính chào tướng công", tiếp theo là nhiều tiếng Nhật mà anh không hiểu. Nhưng tối nay anh quá mệt không muốn trò chuyện với Suwo. Tắm, như Mariko đã giải thích nhiều lần,

"Không phải chỉ đơn thuần làm cho da dẻ sạch sẽ. Tắm là quà tặng của Chúa Trời hoặc của các thánh thần, một thú vui trời cho và cần phải được thưởng thức, đối xử như thế."

"Không nói chuyện, Suwo", anh nói.

"Tối nay muốn nghĩ."

"Vâng, thưa tướng công. Xin tướng công thứ lỗi, nhưng đáng lẽ tướng công phải nói. Tối nay tôi muốn suy nghĩ."

"Tối nay tôi muốn suy nghĩ", Blackthorne nhắc lại câu nói đúng bằng tiếng Nhật, cố gắng nhớ những âm thanh gần như không thể hiểu được, hài lòng là Suwo đã chữa cho mình, nhưng cũng cảm thấy chán ngấy cái chuyện này.

"Cuốn sách tự điển văn phạm đâu?" Anh đã hỏi Mariko ngay buổi sáng hôm đó.

"Yabu Sama có viết thư hỏi nữa không thế?"

"Có, xin ông hãy kiên nhẫn, Anjin-san. Sẽ sớm nhận được thôi

"

"Yabu Sama đã hứa có sách đưa đến cùng với chiếc galleon và quân lính. Nhưng chẳng thấy đâu cả. Quân lính và súng thì có, còn sách thì không. Tôi thật may mắn có bà ở đây, không có bà thật không thể nào làm gì được."

"Khó nhưng không phải là không làm gì được, Anjin-san."

"Tôi phải nói thế nào: Không, các anh làm sai rồi: Tất cả phải chạy cùng với nhau thành một đội, cùng dừng lại, cùng nằm và cùng bắn?"

"Ông định nói với ai, Anjin-san?" Mariko hỏi.

Và thế là một lần nữa anh lại cảm thấy tâm trạng chán nản dâng lên." Khó quá, Mariko-san."

"Ồ, không, Anjin-san. Nói tiếng Nhật rất đơn giản, so với các tiếng khác. Không có mạo từ nào cả. Không phải chia động từ hoặc lối vô định. Tất cả các động từ đều là động từ qui tắc, kết thúc bằng masu và có thể nói hầu hết mọi thứ chỉ bằng thì hiện tại, nếu ta muốn. Đối với các câu hỏi, chỉ cần thêm ka vào sau động từ. Đối với cách phủ định, chỉ cần đổi masu thành masen. Còn có gì dễ hơn thế? Yuki masu nghĩa là tôi đi, nhưng cũng có nghĩa là ông, nó, bà ấy, cái đó, chúng ta, chúng nó đi hoặc sẽ đi hoặc thậm chí có thể đã đi. Ngay các danh từ số ít, số nhiều cũng không thay đổi. Tsuma có nghĩa là vợ hoặc những người vợ. Rất đơn giản."

"Được rồi, làm thế nào để phân biệt được giữa tôi đi, yuki masu, với chúng nó đã đi rồi, yukimasu?"

"Bằng ngữ điệu và giọng nói. Anjin-san nghe nhé: Yukimasu - yukimasu."

"Nhưng cả hai nghe y như nhau."

"Ồ, Anjin-san, đó là tại ông nghĩ bằng tiếng nước ông. Muốn hiểu tiếng Nhật phải nghĩ bằng tiếng Nhật. Đừng quên tiếng Nhật là tiếng của Thượng đế. Tất cả đều đơn giản, Anjin-san. Hãy thay đổi thế giới quan của ông. Học tiếng Nhật chỉ là học một nghệ thuật mới, tách rời khỏi thế giới... Rất đơn giản."

Anh lẩm bẩm bằng tiếng Anh một từ tục tĩu và cảm thấy dễ chịu hơn.

"Sao? ông nói sao?"

"Không có gì cả. Nhưng những điều bà nói chẳng có ý nghĩa gì hết."

"Hãy học chữ viết vậy", Mariko nói.

"Chịu thôi. Lâu quá. Chữ chẳng có nghĩa gì cả."

"Ông hãy trông đây, đó là những hình vẽ thật sự đơn giản. Người Trung Hoa rất khôn khéo. Chúng tôi đã vay mượn cách viết của họ cách đây một nghìn năm. Trông đây này, ta hãy lấy chữ này hoặc biểu tượng này là con lợn."

"Trông chẳng giống con lợn gìcả."

"Trước kia thì giống đấy, Anjin-san. Để tôi trình bày cho ông rõ. Đây... Chân biểu tượng một cái

"Mái nhà" trên biểu tượng

"Lợn", ta sẽ có gì?"

"Một con lợn và một cái mái nhà."

"Nhưng như thế có nghĩa là gì? Cái chữ mới ấy?"

"Chịu."

"Là

"Nhà." Thời xưa, người Trung Hòa nghĩ rằng một con lợn dưới một mái nhà là nhà. Họ không phải tín đồ Phật giáo, họ là những người ăn thịt, cho nên đối với họ, những người nông dân, con lợn là của cải, do đó một cái nhà, một tổ ấm. Do vậy mà có cái chữ này!"

"Nhưng đọc thế nào?"

"Cái đó còn tùy ông là người Trung Hoa hay người Nhật"

"Ô ko!"

"Đúng, Ô ko", Mariko bật cười.

"Đây là một chữ nữa, biểu tượng

"Mái" và biểu tượng

"Lợn", biểu tượng

"Đàn bà." Một

"Mái" với hai

"Lợn" bên dưới có nghĩa là

"Mãn nguyện." Một

"Mái" với hai

"Đàn bà" bên dưới là

"Bất hòa", neh?

"Hoàn toàn đúng!"

"Tất nhiên, người Trung Hoa rất ngu xuẩn trong nhiều việc và phụ nữ của họ không được học tập như ở đây. Tại nhà ông, không có bất hòa chứ?"

Lúc này vào ngày thứ mười hai sau khi anh sống trở lại, Blackthorne ngẫm nghĩ về chuyện đó. Không, không có bất hòa. Nhưng cũng chẳng phải là nhà. Fujiko chỉ như là một người quản gia đáng tin cậy mà thôi và đêm nay khi anh lên giường đi ngủ, các đệm nằm sẽ được lật lại và Fujiko sẽ quì bên cạnh, nhẫn nại, không lộ vẻ gì trên mặt. Cô sẽ mặc kimono ngủ không khác gì kimono mặc ban ngày nhưng mềm mại hơn, thắt lưng lỏng lẻo, thay cho cái obi cứng nhắc.

"Cảm ơn phu nhân", anh sẽ nói vậy.

"Chúc ngủ ngon."

Fujiko sẽ cúi chào rồi lặng lẽ đi sang buồng bên kia hành lang, cạnh buồng Mariko ngủ. Anh sẽ chui vào trong chiếc màn bằng lụa mỏng. Trước đây anh chưa hề biết những cái màn như thế này. Anh sẽ sung sướng ngả người vào trong đêm tối, nghe tiếng côn trùng vo vo bên ngoài, suy nghĩ về chiếc Black Ship, Black Ship quan trọng như thế nào đối với Nhật Bản.

Không có người Portugal, sẽ không có buôn bán với Trung Hoa. Và không có lụa là cho áo quần và màn. Ngay lúc này đây, trời đất, bắt đầu ẩm ướt, anh thấy rõ giá trị của lụa.

Nếu trọng đêm anh cựa quậy thì hầu như ngay tức khắc sẽ có một nữ tỳ mở cửa hỏi anh có cần gì không. Có một lần anh đã không hiểu. Anh ra hiệu cho người nữ tỳ đi ra rồi ra vườn, ngồi trên bậc đá, nhìn trăng. Chỉ vài phút sau, Fujiko đầu tóc rối bù và ngái ngủ, tới lặng lẽ ngồi sau lưng anh.

"Thưa tướng công, thiếp có thể lấy gì cho tướng công?"

"Không có gì cả, cảm ơn. Cô cứ đi ngủ đi."

Cô nói cái gì đó anh không hiểu. Anh lại ra hiệu cho cô đi vào và cô đã nói gay gắt với người nữ tỳ đang túc trực bên cạnh cô, như một cái bóng. Được một lát Mariko tới.

"Anjin-san, ông không sao cả chứ!"

"Không, có làm sao đâu. Tôi không hiểu tại sao mọi người lại có vẻ lo lắng thế. Trời đất ơi, tôi…tôi chỉ ngồi ngắm trăng thôi mà. Tôi không ngủ. Tôi chỉ muốn ra đây cho thoáng thôi."

Fujiko ngập ngừng nói với Mariko, có vẻ bứt rứt, cảm thấy lo lắng vì giọng nói bực tức của anh.

"Fujiko nói rằng ông bảo cô ấy đi vào đi ngủ. Cô ấy chỉ muốn ông biết cho rằng theo phong tục chúng tôi thì người vợ hoặc nàng hầu không được ngủ khi chồng thức, có thế thôi, Anjin-san."

"Vậy thì cô ấy sẽ phải thay đổi phong tục của cô ấy đi, tôi hay thức dậy ban đêm. Tự tôi thế thôi. Một thói quen vì đi biển.... trên bờ tôi rất tỉnh ngủ."

"Vâng, thưa Anjin-san."

Mariko đã giải thích và hai người đàn bà đã trở vào nhà. Nhưng Blackthorne biết Fujiko không đi ngủ và sẽ không đi ngủ nếu anh còn thức. Bất kể anh về nhà vào lúc nào, cô luôn luôn thức và đợi.Có những đêm, anh đi dạo một mình, trên bờ biển. Mặc dù anh khẩn khoản đòi đi một mình, anh biết Fujiko đi theo, không phải lo sợ anh tìm cách bỏ trốn, mà chỉ vì theo phong tục của họ, những người quan trọng bao giờ cũng có người hầu hạ, săn sóc. Ở Anjiro, anh là một người quan trọng.

Rồi dần dà anh chấp nhận sự có mặt của Fujiko. Như Mariko đã nói với anh từ đầu.

"Cứ xem cô ấy như một hòn đá hay một shoji hay một bức tường, phận cô ấy là phục vụ ông."

Với Mariko thì khác.

Anh rất mừng là nàng đã ở lại. Không có nàng anh sẽ không bao giờ có thể bắt đầu được việc huấn luyện, chứ đừng nói gì đến chuyện trình bày những rắc rối, phức tạp của chiến lược. Anh cảm ơn nàng, cha Domingo, Alban Caradoc và những người khác đã từng dạy anh. Mình không bao giờ nghĩ chiến trận lại có thể đem dùng được vào việc gì có ích, anh thầm nghĩ. Có lần thuyền của anh chở hàng len Anh đi Antwerp, một đội quân Spain đã đột kích vào thành phố và tất cả đàn ông đều phải ra chiến lũy và ra đê. Cuộc tấn công lén đã bị đánh lui, bộ binh Spain đã thua kém về hỏa lực và về chiến thuật - Đó là lần đầu tiên anh trông thấy William-quận công Oranger sử dụng các trung đoàn như những quân cờ Tiến lên, giả vờ hoảng sợ lùi lại rồi để rồi tập hợp lại để xung trận một lần nữa, súng nổ tóe lửa thành từng loạt dầy đặc đinh tai, nhức óc, xuyên qua đội hình quân Spain nổi tiếng bất khả chiến bại, để lại trên mặt đất những tên lính Spain ngắc ngoải và la hét, mùi máu, mùi thuốc súng trộn lẫn với mùi nước tè, mùi ngựa, mùi phân nồng nặc và người anh tràn ngập cái vui điên cuồng chém giết, cánh tay như có sức.khỏe của hai mươi người.

"Lạy Chúa tôi, chiến thắng thật là tuyệt vời", anh nói to trong bồn tắm.

"Tướng công gọi?" Suwo hôi.

"Không." Anh đáp bằng tiếng Nhật.

"Tôi đang nói... tôi chỉ nghĩ... nghĩ thành tiếng thôi."

"Tôi hiểu, thưa tướng công. Xin tướng công thứ lỗi."

Blackthorne lại mơ mơ màng màng.

Mariko. Phải, nàng thật là vô giá.

Sau cái đêm đầu tiên anh suýt tự sát đó, không ai đả động gì đến chuyện đó nữa. Có gì mà nói?

Mình mừng là có rất nhiều việc để làm, anh nghĩ. Không còn thì giờ mà nghĩ ngợi, trừ ở đây trong buồng tắm, vài phút. Chẳng lúc nào có đủ thì giờ để làm được mọi việc. Lệnh là tập trung vào huấn luyện và dạy, chứ không phải vào học nhưng mình lại muốn học, cố gắng học, cần phải học để thực hiện lời hứa với Yabu. Chẳng lúc nào đủ thì giờ. Lúc nào cũng mệt mỏi, kiệt sức, khi đến giờ đi ngủ, nằm xuống là ngủ ngay để tờ mờ sáng đã dậy rồi phi ngựa tới bãi. Huấn luyện suốt buổi sáng, rồi ăn một bữa đạm bạc, chẳng bao giờ thỏa mãn và chẳng bao giờ có thịt. Các buổi chiều cho đến chập tối đôi khi rất khuya - nói chuyện với Yabu, Omi, Igurashi, Naga, Zukimoto và vài viên sĩ quan khác, về chiến tranh, trả lời các câu hỏi về chiến tranh. Tiến hành chiến tranh như thế nào. Người man di đánh nhau như thế nào, người Nhật đánh nhau như thế nào. Trên bộ và trên biển. Thư ký luôn luôn ghi chép. Ghi chép rất nhiều.

Đôi khi chỉ với một mình Yabu.

Nhưng bao giờ cũng có Mariko - một phần của anh - nói hộ anh. Và hộ Yabu. Bây giờ Mariko khác đối với anh, anh không còn là người ngoại quốc nữa.

Những ngày khác thì các thư ký đọc lại các ghi chép, luôn luôn kiểm tra, rất cẩn thận, soát lại rồi lại kiểm tra cho đến bây giờ, sau mười hai ngày và khoảng một trăm giờ giải thích cặn kẽ tỉ mỉ, một cuốn sách giáo khoa về chiến tranh đang hình thành. Chính xác. Và chết người. Chết người đối với ai? Không phải đối với chúng ta, người Anh hay người Holland, là những người tới đây một cách hòa bình và chỉ là thương nhân thôi. Chết người đối với kẻ thù của Yabu, kẻ thù của Toranaga, và cho những kẻ thù của chúng ta là bọn Spain bọn Portugal khi chúng tìm cách chiếm Nhật Bản. Như chúng ta đã làm ở tất cả các nơi khác. Ở tất cả các đất đai mới phát hiện ra. Trước hết là các tu sĩ tới. Rồi đến bọn Conquistadors.

Nhưng ở đây thì không được, anh hài lòng thầm nghĩ. Ở đây thì không được, không bao giờ… bao giờ. Cuốn sách giáo khoa kia là chết người và là chống lại chuyện đó. Ở đây không thể có được một cuộc chinh phục chiếm lĩnh, nếu kiến thức đó có được vài năm để truyền bá.

"Anjin-san."

"Hai, Mariko-san."

Nàng đang cúi chào anh.

"Yabu - Kowa kiden no gashusseki o kon ya wa hitsuyo to senu to oserareru, Anjin-san."

Những từ dần dần hình thành trong đầu Blackthorne:

"Đại nhân Yabu yêu cầu gặp ông tối nay."

"Ichi ban", anh mừng rỡ nói:

"Domo."

"Gomen nasai. Anjin-san và Anata wa..."

"Vâng, Mariko-san", anh ngắt lời nàng, nước nóng làm anh mất hết nghị lực.

"Tôi biết lẽ ra tôi phải nói khác đi nhưng tôi không muốn nói tiếng Nhật lúc này nữa, không, tối nay thì không. Lúc này tôi cảm thấy như một chú học trò được nghỉ lễ giáng sinh, không phải đến trường. Bà có biết không, đây là những giờ đầu tiên tôi được tự do kể từ khi tôi tới đây."

"Vâng, vâng, tôi biết", nàng mỉm cười gượng gạo.

"Và ông biết không, thưa senhor hoa tiêu Blackthorne, đây sẽ là những giờ tự do đầu tiên của tôi kể từ khi tôi đến."

Anh cười. Nàng mặc chiếc áo tắm bằng vải bông dày, thắt lỏng lẻo, và quấn một cái khăn tắm trên đầu để giữ tóc. Tối nào cũng vậy, khi anh để người hầu bắt đầu xoa bóp cho mình thì nàng tắm, khi thì một mình, khi thì tắm cùng Fujiko.

"Đây xong rồi đây", anh nói và định ra khỏi bồn.

"Ồ không, xin ông cứ tắm, tôi không muốn làm phiền ông."

"Thế thì tắm chung. Tuyệt lắm."

"Cảm ơn ông... Tôi hầu như không chờ được nữa, muốn ngâm người cho hết mồ hôi bụi bặm ngay." Nàng cởi áo rồi ngồi lên chiếc ghế con. Một người hầu bắt đầu xoa xà phòng, còn Suwo vẫn nhẫn nại đứng đợi bên cạnh bàn xoa bóp.

"Quả là cứ như được nghỉ học ấy", Mariko vui vẻ nói.

Lần đầu tiên Blackthorne trông thấy nàng trần truồng là vào cái hôm họ bơi ở biển, và anh đã bị xúc động mạnh. Giờ đây, sự khỏa thân của nàng, tự nó không ảnh hưởng gì đến anh về mặt thể xác. Sống gần gụi với nhau theo kiểu Nhật trong một căn nhà Nhật, tường bằng giấy, các phòng dùng cho nhiều mục đích, anh đã nhiều lần trông thấy Mariko trần truồng hoặc hở hang. Thậm chí còn trông thấy nàng tiểu tiện.

"Chuyện.đó bình thường chứ. Anjin-san? Thân thể con người là bình thường và những sự khác nhau giữa nam và nữ là bình thường, neh?"

"Vâng, nhưng mà...ờ.. có điều chúng ta được giáo dục khác nhau."

"Nhưng bây giờ ở đây, phong tục chúng tôi là phong tục của ông và bình thường là bình thường, neh."

Tiểu tiện, đại tiện giữa trời là bình thường, nếu như không có nhà xí hay bô, thùng, chỉ việc vén kimono sang một bên hoặc kéo lên, rồi ngồi xổm xuống hoặc đứng, mọi người khác kiên nhẫn đợi và không nhìn. Rất hiếm khi có bình phong hay cái gì che chắn cho riêng biệt ra. Tại sao lại cứ cần phải riêng biệt? Chẳng mấy nỗi một nông dân nào đó sẽ nhặt chỗ phân đó đem trộn với nước làm phân bón lúa. Phân người và nước giải là nguồn phân bón dồi dào, duy nhất trong vương quốc. Trâu, ngựa ít và không có nguồn động vật nào khác. Cho nên trong cả nước, một chút gì của con người đều được tích trữ lại đem bán cho nông dân.

Và sau khi đã thấy kẻ sang, người hèn đều vén hay kéo áo lên, đứng hay ngồi xổm, thì chẳng còn gì để mà cảm thấy bối rối ngượng ngùng nữa.

"Có phải không, Anjin-san?"

"Vâng."

"Tốt", nàng nói, rất hài lòng.

"Chẳng bao lâu nữa ông sẽ thích ăn cá sống, tảo biển tươi và khi ấy ông sẽ thực sự là Hatamoto."

Người nữ tỳ dội nước lên người Mariko. Sạch sẽ rồi, Mariko bước vào bồn tắm, nằm xuống đối diện với Blackthorne, với một tiếng thở dài khoan khoái, cây thánh giá nhỏ đung đưa trước ngực.

"Bà làm thế nào thế?" Anh nói.

"Cái gì cơ?"

"Ngâm mình xuống nước nhanh thế, nóng lắm."

"Tôi cũng không biết, Anjin-san, nhưng tôi đã yêu cầu họ chất thêm củi, đun cho nước nóng lên. Đối với ông thì Fujiko bao giờ cũng cẩn thận để cho nước... chúng tôi gọi là ấm."

"Nếu thế này mà gọi là ấm thì tôi là chú một gã Holland."

"Sao?"

"Không, không có gì cả."

Nước nóng làm cho cả hai người lơ mơ như buồn ngủ và họ im một lúc, không ai nói gì.

Mãi sau, Mariko nói:

"Tối nay ông thích làm gì, Anjin-san?"

"Nếu ở London, chúng tôi sẽ..." Blackthorne dừng lại, ta không nên nghĩ về vợ con ta, anh thầm tự nhủ: Hoặc về London. Chuyện ấy qua rồi.. Những cái đó không tồn tại. Chỉ có ở đây tồn tại thôi.

"Nếu?" Mariko chăm chú nhìn anh, biết rõ có sự thay đổi.

"Chúng tôi sẽ đi xem kịch", anh nói, tự kiềm chế mình."Ở đây có kịch không?"

"Ồ, có chứ. Chúng tôi rất thích kịch. Taiko thường thích đóng kịch mua vui cho khách. Thậm chí Đại nhân Toranaga cũng thích đóng kịch. Và dĩ nhiên, còn có nhiều đoàn kịch lưu động cho dân chúng. Nhưng kịch của chúng tôi không giống kịch của các ông đâu, tôi nghĩ thế. Ở đây, nam nữ diễn viên đều đeo mặt nạ. Chúng tôi gọi là kịch

"Nô." Có nhạc, có múa và phần lớn là rất buồn, rất bi thảm, những vở kịch lịch sử. Cũng có những vở hài kịch. Ta sẽ đi xem hài kịch hay kịch tôn giáo chăng?"

"Không, ta sẽ đi đến rạp Hoàn Cầu xem một vở nào đó của một nhà soạn kịch tên là Shakespeare. Tôi thích ông này hơn Ben Jonson hay Marlowe. Có lẽ chúng ta sẽ xem

"Dạy bảo những bà đanh đá".Hoặc

"Giấc mộng đêm hè", hoặc

"Romeo and Juliet." Trước kia tôi đã đưa vợ tôi đi xem

"Romeo and Juliet"

"Và cô ấy rất thích vở này." Anh kể lại nội dung các vở kịch cho Mariko.

Mariko thấy phần lớn các vở là không thể hiểu được.

"Ở đây thì không thể tưởng tượng được cô cô gái nào lại cưỡng lại cha mình như thế. Nhưng mà chuyện buồn thật, neh? Buồn cho cô gái và buồn cho chàng trai. Cô ta mới mười ba thôi ư? Các cô ở nước ông lấy chồng sớm thế ư?"

"Không, thường là mười lăm hay mười sáu. Vợ tôi mười bảy khi chúng tôi lấy nhau. Khi bà lấy chồng bà bao nhiêu?"

"Đúng mười lăm." Một nét buồn thoáng qua gương mặt Mariko nhưng anh không để ý thấy.

"Rồi sau khi xem kịch, ta làm gì?"

"Tôi sẽ đưa bà đi ăn. Chúng ta sẽ đến quán ăn Stone's Chop, ở phố Fetter Lane hoặc quán Cheshire Cheese ở phố Fleet."

"Đó là những quán ăn có những món đặc biệt."

"Ông sẽ ăn gì?"

"Có lẽ tôi không còn nhớ nữa", anh nói với một nụ cười uể oải đưa mình trở lại hiện tại.

"Tôi không nhớ được nữa. Đây là nơi chúng ta đang sống, đây là nơi chúng ta sẽ ăn, và tôi thích cá sống và karma là karma..."

Anh dầm mình xuống nước.

"Karma là một từ vĩ đại, là một tư tưởng vĩ đại. Sự giúp đỡ của bà đối với tôi thật là to lớn, Mariko-san."

"Được giúp đỡ ông chút ít là một niềm vui cho tôi", Mariko duỗi người thoải mái trong nước ấm.

"Tối nay, Fujiko có món ăn đặc biệt cho ông đấy."

"Ồ?"

"Cô ấy đã mua... tôi nghĩ ông gọi đó là con gà lôi. Một con chim to. Một người đi săn bằng chim ưng đã bắt được."

"Gà lôi à? Thật chứ? Honto?"

"Honto", nàng đáp.

"Fujiko yêu cầu họ săn cho ông. Cô ấy nhờ tôi nói lại ông biết."

"Nấu nướng thế nào?"

"Một người lính đã từng thấy người Portugal làm gà lôi và anh ta đã dạy cách cho Fujiko-san. Cô ấy bảo xin ông hãy bỏ qua nếu như nấu nướng không đúng cách."

"Nhưng cô ấy làm thế nào... những người nhà bếp làm thế nào?" Anh vội vàng chữa vì chỉ có đầy tớ mới làm công việc nấu nướng và quét dọn.

"Người ta đã bảo cô ấy là trước hết một người phải vặt lông, rồi... rồi moi ruột ra." Mariko cố nén cơn buồn nôn.

"Thế rồi, chặt chim thành miếng nhỏ và rán với dầu hoặc nấu với muối và gia vị." Mũi nàng chun lại.

"Đôi khi họ còn lấy bùn bọc kín con chim lại cho vào than nướng. Chúng tôi không có lò. Cho nên sẽ rán. Tôi hi vọng là sẽ ổn."

"Tôi tin chắc sẽ hoàn hảo", anh nói,

"Chắc chắn sẽ không thể nào nuốt được."

Mariko cười.

"Đôi khi, ông để cho người ta nhìn thấy ông rất rõ, Anjin-san."

"Bà không hiểu được ăn quan trọng đến như thế nào!" Anh bất giác mỉm cười.

"Bà nói đúng... Lẽ ra tôi không nên quan tâm đến việc ăn uống. Nhưng tôi không kiềm chế nổi cơn đói."

"Chẳng bao lâu nữa ông sẽ làm được thôi. Thậm chí ông sẽ còn học được cả cách uống trà với một cái chén trống không chẳng có gì hết."

"Sao?"

"Đây không phải là chỗ để giải thích chuyện đó. Anjin-san, cũng không phải lúc. Về cái đó ông cần phải hết sức tỉnh táo và hết sức cảnh giác. Một buổi chiều tà hay một buổi bình minh êm ả là cần thiết. Tôi sẽ cho ông thấy như thế nào, một ngày nào đó, vì những cái ông đã làm. Ồ, nằm thế này dễ chịu quá, phải không? Tắm quả là quà tặng của Chúa ban cho."

Anh nghe thấy đám đầy tớ ở bên ngoài đang đốt lửa. Anh gắng chịu nóng mỗi lúc một tăng, đến hết sức mình rồi bước ra khỏi bồn nước. Có Suwo đỡ, anh nằm xuống bàn, thở hổn hển, trên chiếc khăn tắm dày. Ngón tay của ông già lẫn lần trên người anh, anh có thể hét lên vì sung sướng.

"Tuyệt quá!"

"Mấy ngày nay, ông đã thay đổi nhiều đấy, Anjin-san."

"Thật ư?"

"Phải, kể từ ngày ông sống lại... phải, nhiều lắm."

Anh cố nhớ lại cái tối đầu tiên nhưng không nhớ được bao nhiêu. Bằng cách nào đó, anh đã tự mình đi trở về. Fujiko và các đầy tớ đã giúp anh, đưa anh lên giường. Sau một giấc ngủ say, không mộng mị, anh tỉnh dậy lúc mờ sáng và đi bơi. Rồi tắm nắng. Anh đã cảm tạ Chúa về sức mạnh và cái ý Mariko đã gợi cho anh.. Sau đó, đi bộ về nhà, anh đã chào dân làng, thầm biết họ đã được giải thoát khỏi lời nguyền của Yabu, cũng như anh.

Thế rồi, khi Mariko tới, anh đã nhờ cho gọi Mura tới.

"Mariko-san, xin bà nói hộ với Mura thế này: chúng ta, ông và tôi đang có một vấn đề. Chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết. Tôi muốn theo học trường làng. Để học nói với các trẻ em!"

"Không có một trường học nào à?"

"Họ không có trường đâu, Anjin-san."

"Không.Mura nói rằng cách đây vài ri về phía Tây có một tu viện, ở đấy họ có thể dạy ông học đọc và viết nếu ông muốn. Nhưng còn đây là làng, Anjin-san. Trẻ em ở đây cần học đánh bắt cá, đi biển, đan lưới, trồng ngô, đậu. Chẳng còn mấy thì giờ để làm được cái gì khác, tập đọc và viết. Với lại bố mẹ và ông bà dạy con cháu mình, như xưa nay vẫn thế."

"Vậy làm thế nào tôi có thể học được khi bà đã đi rồi?"

"Đại nhân Toranaga sẽ gửi sách đến đây."

"Sách thôi chưa đủ."

"Mọi việc rồi sẽ ổn thoả cả thôi, Anjin-san."

"Vâng, có lẽ thế. Nhưng xin bà hãy nói với ông xã trưởng rằng khi nào tôi phạm một sai lầm, tất cả mọi người, tất cả, kể cả trẻ em, cần phải sửa chữa cho tôi ngay lập tức. Tôi ra lệnh như vậy."

"Ông ta cảm ơn ông, Anjin-san."

"Ở đây có ai nói tiếng Portugal không?"

« Ông ta nói là không."

"Quanh đây có ai không?"

"Iyé, Anjin-san."

"Mariko-san, tôi cần phải có một người khi bà rời khỏi đây."

"Tôi sẽ nói lại với Yabu-san."

"Mura-san, ông…"

"Ông ta nói ông không nên dùng

"San" với ông ta hay với bất cứ dân làng nào. Họ là phận dưới. Ông nói

"San" với họ hay với bất cứ ai dưới ông là không

"Đúng."

Cũng cái ngày đầu tiên ấy, Fujiko đã cúi rạp đầu sát đất chào anh.

"Fujiko-san chào mừng ông trở lại nhà, Anjin-san. Cô nói ông đã đem lại cho cô vinh dự rất lớn và cầu xin ông tha thứ cho sự vô lễ của cô ấy ở trên thuyền. Cô ấy rất vinh hạnh được làm nàng hầu và trông coi nhà cửa cho ông. Cô ấy hỏi ông có giữ các thanh kiếm đó không, nếu có thì cô rất lấy làm sung sướng. Gươm đó là của cha cô, đã qua đời rồi. Cô đã không cho chồng cô vì ông ta đã có kiếm của mình."

"Cảm ơn cô ấy và bà nói hộ cho rằng tôi rất vinh hạnh được cô làm nàng hầu", anh nói.

Mariko cúi chào. Rất trịch trọng.

"Giờ đây, Anjin-san, ông đã bước vào một cuộc sống mới. Chúng tôi nhìn ông với những cặp mắt mới. Theo tục lệ, đôi khi chúng tôi tỏ ra trịnh trọng, rất nghiêm túc. Ông đã mở mắt cho tôi. Rất nhiều. Trước đây đối với tôi, ông chỉ là một người man di. Xin ông hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của tôi. Những việc ông đã làm chứng tỏ ông là một Samurai. Giờ đây ông là Samurai thật sự. Xin ông hãy tha thứ cho cách cư xử vô lễ trước đây của tôi."

Ngày hôm ấy, anh cảm thấy mình rất lớn. Nhưng cái chết suýt xảy ra do anh tự định đoạt cho mình đã thay đổi con người anh nhiều hơn anh tưởng và đã ghi mãi mãi dấu ấn bên anh, nhiều hơn tất cả những lần suýt chết khác cộng lại.

Phải chăng ta đã dựa vào Omi? Rằng Omi sẽ bắt lấy lưỡi kiếm? Chẳng phải ta đã.báo trước cho nó nhiều lần đó sao?

Không biết được: Mình chỉ biết mình lấy làm mừng nó đã sẵn sàng, Blackthorne thành thực tự trả lời mình. Đó là một cái mạng nữa đã qua đi!

"Đó là cái mạng thứ chín của tôi. Mạng cuối cùng!" Anh nói to. Những ngón tay của Suwo dừng ngay lại.

"Sao?" Mariko hỏi.

"Ông nói gì vậy, Anjin-san?"

"Không, không có gì cả", anh lúng túng đáp.

"Thưa tướng công, tôi làm tướng công đau chăng?" Suwo hỏi.

"Không."

Suwo nói cái gì đó anh không hiểu được hết

Mariko từ xa nói lại,

"Bây giờ ông lão muốn xoa bóp lưng cho ông."

Blackthorne lật ngửa nằm sấp xuống và nhắc lại câu nói tiếng Nhật rồi quên ngay lập tức. Anh trông thấy Mariko qua làn hơi nước. Nàng đang hít mạnh, đầu hơi ngửa ra đằng sau, da dẻ đỏ hồng.

Làm sao bà ta chịu được sức nóng như thế, anh tự hỏi. Có lẽ là do tập luyện từ nhỏ rồi quen đi.

Ngón tay của Suwo làm anh khoan khoái và trong giây lát, anh lơ mơ buồn ngủ.

Mình đang nghĩ cái gì ấy nhỉ?

Đang nghĩ đến cái mạng thứ chín, cái mạng cuối cùng và mày đang hoảng sợ vì nhớ lại cái điều mê tín ấy. Nhưng trên đất nước của thánh thần này, mê tín là ngớ ngẩn. Ở đây mọi sự đều khác và mãi mãi khác. Hôm nay và mãi mãi.

Ngày mai nhiều chuyện có thể xảy ra.

Hôm nay mình sẽ tuân theo các qui tắc của họ.

Nhất định là như thế.

Người nữ tỳ bưng cái đĩa có nắp đậy vào. Cô ta bưng thật cao trên đầu mình theo tục lệ, để hơi thở của mình không làm ô uế thức ăn. Cô lo lắng quì xuống và thận trọng đặt đĩa lên cái bàn nhỏ trước mặt Blackthorne. Trên bàn có bát, đĩa, chén uống sake và khăn ăn, một lọ hoa nhỏ xíu. Fujiko và Mariko ngồi đối diện với anh, hai người cài hoa và lược bạc vào mái tóc. Kimono của Fujiko mầu lục nhạt có những hình cá trên nền trắng, obi màu vàng sẫm. Mariko mặc kimono đen và đỏ, kẻ ô màu bạc, cả hai đều xức hương thơm. Hương được đốt lên để xua sâu bọ đêm.

Blackthorne đã chuẩn bị sẵn tư thế thật bình tĩnh. Anh biết bất cứ sự khó chịu, hoặc không bằng lòng của mình sẽ làm hỏng tối vui của họ. Nếu ở đây mà bắt được gà lôi thì chắc còn có muông thú khác, anh nghĩ. Anh có ngựa, có súng và anh có thể tự mình đi săn được nếu như anh có được thì giờ. Anh thong thả lấy đĩa gắp một miếng thịt, cố gắng không đánh rơi rồi bỏ vào mồm nhai. Thịt khô và dai, nhưng anh thiếu thịt đã lâu quá rồi nên cảm thấy cực ngon. Lại một miếng nữa. Anh khoan khoái thở dài." Ichi - ban, ichi-ban - lạy Chúa!"

Fujiko đỏ bừng mặt và rót sake cho anh để che mặt mình. Mariko phe phẩy chiếc quạt màu đỏ rực, hình con chuồn chuồn, Blackthorne nốc một ngụm rượu, rồi ăn một miếng thịt nữa. Anh rót thêm rượu và theo đúng nghi thức đưa chén rượu tràn đầy mời Fujiko. Cũng theo tục lệ Fujiko từ chối, nhưng tối nay anh khăng khăng đòi cô phải nhận, cho nên cô đã uống cạn chén, hơi bị sặc một chút. Mariko cũng từ chối và cũng bị nài phải uống. Sau đó anh tiến công con gà lôi, cố kiềm chế sự khoái trá của mình ở mức tối thiểu. Hai người phụ nữ hầu như không đụng đến phần rau và cá nhỏ bé của họ. Điều đó không làm anh bận tâm vì theo tục lệ, phụ nữ ăn trước hoặc ăn sau, để dồn tất cả sự chăm sóc vào ông chồng của họ.

Anh ăn hết cả con gà lôi và ba bát cơm, uống hết chỗ sake của mình, như thế cũng là đúng phép lịch sự. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh cảm thấy no nê. Trong bữa ăn anh đã uống hết sáu chai rượu hâm nóng. Mariko và Fujiko, cả hai người chỉ hết có hai chai. Lúc này họ đang đỏ mặt và cười rúc rích, đang ở vào giai đoạn chuếnh choáng.

Mariko cười khúc khích, lấy bàn tay che miệng.

"Tôi ước gì uống được sake