← Quay lại trang sách

Phần XIV

dịch giả: nguyễn xuân minh

Phần XIV

ất cả sinh viên đều nhìn tôi và nàng ngồi vào trong xe phóng đi. Trên đường, nàng hỏi tôi sao hình như tất cả mọi người đều đang hát bài Sinh nhật vui vẻ. Tôi cười nói:

- Hát để chúc mừng em đó! Anh đã tuyên bố với các bạn trong lớp là anh đã có bạn gái rồi.

Nàng cười nói với tôi:

- Thực ra, lúc đó em ở đến cửa rồi. Anh nói gì em đều nghe hết.

Kể từ đó, chúng tôi không còn lo điều gi ở trường nữa. Cứ hôm nào được nghỉ là nàng lại đến đón tôi, chúng tôi chạy trên đường cao tốc ra ngoại ô ngăm mặt trời lặn. Tôi và nàng còn thường nắm tay nhau đi trong sân trường. Chúng tôi phát hiện, những người xung quanh không mấy ai chỉ trích mình, mà dường như tất cả mọi người đều ngưỡng mộ tôi có một bạn gái tuyệt đẹp. Có lẽ chúng tôi tự đặt ra chướng ngại cho mình.

Nhưng có một điều chúng tôi biết chắc, đó là người nhà sẽ nhìn chuyện này với một ánh mắt khác, đó mới là chướng ngại không dễ gì vượt qua được.

Trước kỳ nghỉ hè, Lưu Hảo đến tìm tôi. Hình như cô đã khá hơn rất nhiều. Lưu Hảo nói nghỉ hè cô sẽ về Nam Kinh và hỏi tôi định làm gì. Tôi nói tôi không biết. Chiều hôm ấy, Lưu Hảo lại đến, mang cho tôi mấy quyển sách, trong đó có một cuốn Jean-Christophe dày cồm cộp, tôi vừa nhìn đã chau mày lại. Lưu Hảo cười nói:

- Lật qua lật lại xem cũng hay hay, nói thế nào thì có nó, nghỉ hè anh cũng đỡ buồn hơn.

Tôi không biết nói gì, đành gật đầu cảm ơn rồi nhận lấy.

- Chị Âu Dương của anh gần đây thế nào?

Trước khi đi, Lưu Hảo ngoái đầu lại hỏi.

- Cũng rất tốt.

Thực lòng, tôi cũng hơi cảm thấy có lỗi với cô.

Tôi vừa về thì mẹ đã rủ đi dạo phố, mẹ dạy ở trường nên cũng được nghỉ đúng vào dịp này. Khi đi trên phố, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến Âu Dương. Tôi chỉ mong người đang đi cạnh mình không phải mẹ, mà là nàng. Đúng là chúng tôi có quá ít cơ hội cùng nhau đi dạo trên phố như thế này.

Mẹ muốn mua cho tôi một đôi giày du lịch. Tôi đã có bốn đôi như thế, đều còn rất mới, nên không muốn mua nữa. Nhưng mẹ nói:

- Đôi này rất đẹp, con cứ thử xem.

Đúng là đôi giày không tồi. Tôi đang thử giày thì điện thoại kêu. Là Âu Dương. Tôi vội vàng chạy ra xa nghe điện thoại. Nàng hỏi tôi buổi tối có thời gian đi ăn cơm không. Tôi bảo không được, vì còn phải đưa mẹ đi dạo phố, ngày mai sẽ đến tìm nàng. Âu Dương buồn bã nói trong điện thoại:

- Em rất nhớ anh.

Tôi cũng nói:

- Anh cũng rất nhớ em.

Lúc nói chuyện xong, quay đầu lại thì đã thấy mẹ đứng trước mặt tôi bao giờ. Mẹ hỏi có phải bạn gái không, tôi ấp úng lắc đầu:

- Không phải, không phải.

Nhưng mẹ không tin. Tối hôm ấy, mẹ kể chuyện đó với bố. Lúc đó, ba người chúng tôi đang xem lại bộ phim Anh hùng xạ điêu sản xuất năm 1983 trên tivi.

- Con còn nhỏ, sau hai mươi tuổi rồi hãy nói chuyện yêu đương vẫn chưa muộn – mẹ tôi nói.

Hừm, sinh viên bây giờ đứa nào chả yêu đương. Con yêu cũng được, có điều cần phải suy nghĩ cho kỹ, một là đừng qua luôn luôn.ai với những đứa không đứng đắn, hai là nếu nghiêm túc thì hãy yêu, con là đàn ông, cần phải có trách nhiệm. Nếu có bạn gái rồi thì cứ dẫn về đây gặp bố mẹ. Bố mẹ cũng không phản đối gì nhưng có thể cho con một vài ý kiến. Dù sao đây cũng là chuyện của con, con phải tự quyết định lấy! – bố tôi nói.

- Không được, nó còn nhỏ quá. Không thể yêu quá sớm, em không muốn con mình giống như Hà Hà ở nhà bên cạnh – mẹ tôi phản đối.

Hà Hà cũng là một sinh viên giống tôi, nhưng vì thất tình nên năm thứ hai đại học, anh ta đã nhảy lầu tự sát. Chuyện này làm mẹ tôi bị kích động rất lớn. Mẹ thường thở dài nói với bố:

- Bây giờ nhà nào cũng chỉ có một đứa con, nếu chúng nhảy lầu tự sát hết thì người lớn chúng ta sống còn ý nghĩa gì nữa?

Bố cũng thở dài, lắc đầu ngán ngẩm.

- Con không tự sát đâu, mẹ yên tâm. Hì hì, nói cho mẹ biết, chỉ có người khác tự sát vì con, chứ con tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc ấy đâu – tôi khoác lác.

Đừng tưởng rằng mình đẹp trai mà coi đó là vốn trời cho. Nói cho con biết, đấy chính là nhược điểm, là chỗ thiệt thòi của con đấy. Ở trường cũng đừng có mà yêu đương nhăng nhít quá. Còn đừng quên rằng bố là giáo sư thỉnh giảng của khoa Trung ấy đấy, không chuyện gì giấu được bố đâu – bố tôi nói.

- Bố biết thì sao chứ? chuyện yêu đương của sinh viên thời nay có gì lạ lẫm đâu ạ? Ớ lớp con có mấy người thuê phòng bên ngoài, họ đều ở chung với bạn gái hết cả rồi – tôi phản bác lại.

Mẹ tôi nghe thế thì giật mình, luôn miệng nói sinh viên bây giờ thật chẳng ra làm sao. Bố tôi khẽ hừ một tiếng, nói:

- Đúng là một lũ hư đốn. Thời bọn bố học đại học, lúc nào cũng chỉ sợ không đủ thời gian, lúc nào cũng cố gắng để tạo dựng cơ sở vững chắc cho tương lai. Thử nói xem, tương lai, con định làm gì?

- Con không biết, chuyện của tương lai thì để tương lai trả lời đi!

Tôi bắt đầu cảm thấy mình không thể xem tivi được nữa.

- Em xem nó nói năng kiểu gì vậy? – bố tôi quay sang mẹ.

- Chúng ta cho nó điều kiện quá tốt, nên thành ra hư nó, làm nó không nghĩ ngợi gì đến tương lai hết. Bố bảo cho mày biết, kỳ nghỉ hè này, mày ở nhà mà nghĩ xem rốt cuộc sau này mày muốn làm gì, nếu không thì đi đi học cũng chỉ tốn công thôi!

Kể từ hôm ấy, tôi bắt đầu nghĩ xem tương lai mình sẽ làm gì.

Ngày hôm sau, khi tôi và Âu Dương đang ở trên giường thì chuông điện thoại reo. Vừa nhìn đã biết mẹ tôi gọi, tôi không mở máy, phải gọi liên tục bảy tám lần tôi mới chịu nghe. Mẹ tôi hỏi tôi đang làm gì. Tôi bảo:

- Con đang xem phim, điện thoại để chế độ rung nên không nghe thấy.

Tôi cố ý bật tivi thật to. Mẹ lại hỏi tôi xem phim với ai, bao giờ về nhà. Tôi nói xem với bạn, hết phim thì sẽ về.

Vừa về đến nhà, mẹ đã hỏi:

- Có phải con đi cùng với cô Âu Dương đấy không?

Tôi giật mình, nói:

- Hôm nay mẹ theo dõi con đấy à?

Nói xong, tôi giận dỗi ngồi phịch xuống sofa, ném vèo cả cái điều khiển tivi xuống đất. Mẹ tôi vội vàng giải thích:

- Hôm nay bố mẹ gặp cô giáo chủ nhiệm của con.

- Nói dối, mẹ làm sao biết cô ấy? – tôi không tin.

- Bố con biết mà! Lúc bố mẹ đi mua sắm ở trung tâm mua bán Thế kỷ thì gặp cô ấy.

Tôi không nói gì nữa. Lúc này bố tôi trong thư phòng đi ra, nhưng ông không nói gì. Mẹ tôi tiếp tục:

- Lúc đầu cô ấy cũng không chịu nói, nhưng mẹ nói con đã thừa nhận với bố mẹ là có bạn gái, song không chịu nói tên thì cô ấy mới bảo, đúng là con có bạn gái thật. Bố mẹ muốn biết tên cô bạn gái đó của con là gì, nên mới nhờ cô giáo hỏi hộ các bạn cùng lớp con.

Tôi nghe thế lại càng giận hơn. Mẹ lại nói:

- Nghe nói cô gái ấy rất đẹp, phải không?

Mẹ muốn lấy lòng tôi. Tôi biết người lợi hại nhất vẫn còn chưa lên tiếng nên chỉ im lặng không nói gì. Quả nhiên, đến lúc này bố mới mở miệng:

- Bố nói thế này, con giận cũng được mà không giận cũng được, bố mẹ có trách nhiệm, phải biết chuyện của con. Con không nói thì bố mẹ đành phải đi tìm người để hỏi. Không phải các con vẫn nói người lớn không hiểu các con hay sao? Vậy rốt cuộc là vì nguyên nhân gì? Thực tế là vì các con không tin tưởng bố mẹ. Bố mẹ quan tâm đến con, muốn biết chuyện học tập, sinh hoạt của con ở trường, nhưng con lại không chịu nói. Bố mẹ rất lo lắng, con có biết không? căn bản con không hiểu nỗi khổ tâm của bố mẹ. Nói thực cho con biết, hôm nay là mẹ con gọi điện cho cô giáo của để hỏi chuyện của con, bố mẹ không hề đi Thế kỷ mua sắm gì hết. Bố mẹ không có mục đích gì đặc biệt, cũng không phản đối chuyện con yêu đương. Bố mẹ chỉ muốn biết cô gái đó là người thế nào, có đáng tin cậy không, có hợp với con không. Liệu có vấn đề gì hay không mà thôi.

- Con chưa nói với bố mẹ bởi vì con có lý do của con. Bây giờ còn chưa đến lúc. Với lại, con đã là người lớn, con có thể tự giải quyết chuyện của mình, bố mẹ đừng đối xử với con như một đứa trẻ nữa – tôi tức giận nói.

- Thử nghĩ xem, có bao giờ bố mẹ nói với con bố mẹ sẽ làm gì không? nếu con muốn biết cả ngày bố mẹ làm gì thì bố mẹ sẽ cảm thấy như thế nào?

- Sao con lại nói vậy? bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi mà –bố tôi nói.

- Chỉ một câu thôi, bố mẹ vẫn cảm thấy con chưa trưởng thành.

- Thì đúng là như vậy mà.

Mẹ tôi nói:

- Đến hai mươi tuổi con yêu đương vẫn còn kịp chán.

- Bố mẹ cũng sợ con ở chung với người khác, đúng không? – tôi lầm bầm nói.

Câu hỏi này làm cho bố mẹ tôi ngẩn người ra, phần thắng của cuộc tranh luận hôm nay đã thuộc về tôi. Nhưng khi nằm trên giường, tôi lại cảm thấy bố nói cũng đúng. Bọn họ không thể moi được điều gì từ miệng tôi nên chắc chắn sẽ đi tìm người khác để hỏi. Tôi biết, bọn họ càng tò mò thì sẽ càng tìm đủ mọi cách để làm rõ mọi chuyện, như vậy thì lại càng hỏng bét.

Sáng hôm sau, khi tôi dậy thì mẹ đã ngồi đợi sẵn trong phòng khách từ lúc nào. Vừa thấy tôi, mẹ đã hỏi muốn ăn gì, tôi bảo tôi muốn uống sữa. Bố mẹ vẫn chưa ăn gì nên cũng cùng ăn với tôi luôn.

- Sau này bố mẹ đừng điều tra chuyện của con nữa, còn tra xét nữa thì con sẽ nhảy lầu đấy – tôi cũng định nói cho họ biết một chút về Âu Dương nhưng tôi không thể xuống nước trước được.

Bố tức giận lừ mắt nhìn tôi. Mẹ vội vàng đưa mắt cản lại. Tôi lại nói:

- Bố cũng đừng tức giận làm gì, nói thực cho hai người biết, con và Âu Dương đã yêu nhau lâu rồi.

- Vậy cô gái đó làm gì? – mẹ thấy tôi chịu nói, liền hào hứng hỏi tiếp.

- Đã tốt nghiệp đại học, bây giờ đang làm phó giám đốc của một công ty – tôi nói.

- Công ty gì?

- Một công ty văn hóa không lớn lắm, là công ty của anh trai cô ấy. Sau khi tốt nghiệp, Âu Dương có làm cho một công ty nước ngoài, nhưng không thoải mái nên anh trai cô ấy đã gọi về để đỡ đần công việc. Âu Dương nói, có thể cô ấy sẽ thi nghiên cứu sinh.

Người nhà tôi xưa nay đều không có thiện cảm với những người làm kinh doanh nên phải nói dối như vậy. Tôi cũng biết đám bạn học không ai biết được thân phận thật sự của Âu Dương, nên dù mẹ tôi có muốn điều tra cũng khó lòng mà làm được.

- Vậy là cô gái đó nhiều hơn con mấy tuổi rồi!

Đến giờ mẹ tôi mới nghĩ ra.

- Hơn mấy tuổi thì đã làm sao? Con cảm thấy như vậy rồi tốt. Lúc nào cô ấy cũng chiều chuộng con. Không phải bố mẹ đều nói con đã bị chiều hư rồi hay sao?

- Không nói nữa. Nếu con muốn tiếp tục với cô gái ấy thì hôm nào dẫn về đây cho bố mẹ xem mặt. Nếu không muốn tiếp tục thì cũng phải xử lý cho tốt. Chuyện tình cảm, nhất định phải cẩn thận – bố nói.

Mẹ tôi bảo thế nào cũng phải gặp mặt Âu Dương một lận tôi nằng nặc không chịu, nói bây giờ không phải lúc. Cuối cùng mẹ đành nhượng bộ, bảo chỉ cần mang ảnh đến cũng được. Tôi nói:

- Được, để mai con xin cô ấy một tấm ảnh.

Tôi lén lấy một tấm ảnh thời đại học của Âu Dương mang về cho mẹ.

- Đẹp thật đấy! – sau khi xem ảnh, mẹ nói.

- Ảnh này chụp lúc nào vậy?

- Lúc mới tốt nghiệp – tôi nói bừa.

Sau đó mấy ngày tôi mới kể chuyện này cho Âu Dương. Nghe xong nàng có vẻ không vui lắm:

- Thế nào cũng có một ngày phải gặp họ, trừ phi là chúng ta chia tay.

Tết âm lịch, bà ngoại tôi nói:

- Kiệt à, nghe nói cháu có bạn gái rồi phải không?

Tôi đỏ mặt, không nói gì. Bà lại bảo:

- Dẫn về đây cho ông bà xem mặt nào, nghe nói cô gái ấy đẹp lắm phải không?

- Còn chưa đến lúc mà! – tôi vẫn nói chỉ một câu đó.

Về sau tôi mới nhận ra, như vậy rất tốt vì ít nhất, lúc đi gặp Âu Dương, tôi cũng có thể đường đường chính chính nói là đi gặp bạn gái. Chỉ cần đến đêm tôi chịu về nhà ngủ thì không ai phản đối gì nữa cả. Thật buồn cười! bọn họ sợ chúng tôi sẽ làm chuyện đó, lẽ nào ban ngày không làm được hay sao? Đúng là gạt mình, gạt người mà!

Có điều tôi cũng rất ít đi gặp Âu Dương, hầu hết thời gian đều ở nhà luyện đàn. Tôi mang cây đàn mà Âu Dương tặng về nhà, lúc đầu còn sợ bố tôi hỏi nọ hỏi kia, nhưng về sau mới biết, thì ra ông mù tịt trong lĩnh vực này.

Một hôm, lúc tôi ra ngoài đi toilet thì gặp bố đang ngồi trong phòng khách hút thuốc. Bố hỏi tôi học guitar từ lúc nào. Tôi nói:

- Học được một học kỳ rồi.

Sau đó bố lại hỏi tôi vừa mới chơi bài gì. Tôi nghĩ giây lát rồi nói:

- Bài Ánh trăng.

Bố chỉ cười rồi đi vào thư phòng.

Trong bữa cơm tối bố lại hỏi:

- Con đã quyết định sau này con làm gì chưa?

- Con không biết – tôi vẫn trả lời như trước.

- Bố nghe con chơi guitar cũng rất được. Có điều dù sao học nhạc cũng chỉ có thể coi là một sở thích thôi – bố nói. Tôi hiểu, bố không tán thành tôi phát triển về mặt này.

- Thì con cũng chỉ coi nó là một sở thích thôi mà – tôi nói.

- Thế con học guitar làm gì? – mẹ tôi hỏi.

- Học cho vui cũng được mà.

Mẹ cũng từng nghe tôi chơi đàn, cho rằng tôi là người chơi hay nhất trong số những người đã đàn cho mẹ nghe.

Tôi chỉ cười. Căn bản mẹ không nghe ai chơi guitar bao giờ. Tôi biết mẹ chỉ muốn làm tôi vui.

Tôi dành rất nhiều công sức vào việc luyện đàn, tivi cũng chẳng buồn xem, có hôm còn đàn tới khuya, mẹ phải giục đi ngủ mấy lần tôi mới chịu nghỉ. Càng lúc tôi càng cảm thấy tiếng đàn thật kỳ diệu. Tiếng đàn của tôi bắt đầu có phong thái riêng. Tôi đàn đi đàn lại từng khúc nhạc một, từng âm, từng âm vang lên bên tai, có âm lần đầu nghe ken két như tiếng ai nghiến răng, nhưng đến lần thứ hai, thứ ba thì lại hoàn toàn khác. Về sau, tôi còn phát hiện, phụ âm cũng rất quan trọng. Nếu dùng tốt phụ âm thì khúc nhạc sẽ có hồn hơn.

Bố trở thành thính giả trung thành nhất của tôi, có lúc ông còn vào phòng khen:

- Chỗ vừa rồi con chơi rất tuyệt

Còn mẹ tôi thì chẳng hiểu gì về âm nhạc, hay cũng khen mà dở cũng khen.

Mỗi khi chơi đàn, tôi lại để tình cảm của mình hòa vào từng nốt nhạc. Bởi thế, mỗi lần đàn xong một khúc, tôi lại như chìm sâu vào trong giai điệu đó, không thể tự mình dứt ra được.

Một hôm, lúc tôi ra ngoài rót nước thì thấy bố đang ngồi ngây ra trong phòng khách. Hôm đó, bố không hút thuốc, cũng không xem tivi. Tôi ngạc nhiên hỏi bố đang làm gì thì ông không trả lời, mà hỏi ngược lại:

- Dạo này con có chuyện gì không vui phải không?

- Không ạ! Sao bố hỏi thế?

- Bố chỉ hỏi vậy thôi, không có gì đâu. Con chơi đàn tiếp đi.

Lúc nào bố cũng cho rằng tôi luyện đàn để chơi, không phải chuyện nghiêm túc, tôi cũng mặc kệ, không nói gì

Sáng sớm hôm khai giảng, tôi đã vội đi tìm Âu Dương, chơi cho nàng nghe hết tất cả các bài mình biết. Nàng kinh ngạc nói:

- Em cảm thấy anh hoàn toàn có thể làm nghệ sĩ biểu diễn được rồi đó.

- Anh không muốn biểu diễn cho ai nghe hết, chỉ đàn cho mình em thôi.

- Em thích sự u buồn trong tiếng đàn của anh.

Tôi giật mình kinh ngạc. Trong tiếng đàn của tôi có sự u buồn? sao nàng và bố tôi đều nghĩ như vậy nhỉ?

Đánh máy: tumbleweed
Nguồn: Nhà xuất bản Văn Học
VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 24 tháng 6 năm 2014