← Quay lại trang sách

- 2 -

Kỳ thực trên thế gian này, có những việc vốn đã được định sẵn, người cần gặp đều sẽ gặp được, tình cảm cần nảy sinh sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh, tránh cũng không tránh được. Đạo lý này, Hoán Sa rất lâu sau mới hiểu, mà lại hiểu ra quá muộn. Nàng đã bất giác bị cuốn vào tình cảm dịu dàng không thể kháng cự của Vũ Văn Sở Thiên.

Bình minh ngày hôm sau, khi Hoán Linh đang say giấc trong phòng, Hoán Sa cùng Lan phu nhân đi dạo hoa viên, Lưu quản gia vội vã chạy đến bẩm báo, Tiêu Lãng đem theo một đứa trẻ mắc trọng bệnh đến Lan hầu phủ, muốn mời Vũ Văn Sở Thiên trị bệnh cho đứa bé đó, nhưng Vũ Văn Sở Thiên đóng cửa từ chối tiếp khách, không gặp bất cứ ai ngoài Lan gia. Lưu quản gia không biết nên làm như thế nào, nên đến thỉnh thị Lan phu nhân.

Lan hầu phủ xưa nay nhờ mối quan hệ rất tốt với Tiêu gia, mới có thể duy trì được sự yên bình trong thời thế hỗn loạn này. Giờ đây Lan phu nhân nghe nói Tiêu Lãng đích thân tìm đến cửa, tất nhiên không dám thất lễ, chỉnh trang lại y phục một chút rồi đưa Hoán Sa đi theo quản gia đến chính đường.

Vừa đi qua hậu viện, Hoán Sa liền nhìn thấy Tiêu Lãng ôm một bé trai tầm hai, ba tuổi nhìn ngó xung quanh. Trong ấn tượng của nàng, Tiêu Lãng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại mang tính cách của một nam nhân đã trưởng thành, Thái Sơn đè đầu mặt không biến sắc, bây giờ lại vì một đứa trẻ mà lo âu như bị lửa đốt như vậy, có thể thấy đứa trẻ này chắc chắn rất quan trọng với Tiêu gia.

Tiêu Lãng vừa nhìn thấy Lan phu nhân, bèn vội vã nói: “Phu nhân, ta nghe nói Vũ Văn Sở Thiên ở hầu phúc, chắc hẳn quan hệ không đơn giản, người có thể nhờ hắn cứu đứa trẻ này không? Nó tên Tiểu Dương, phụ mẫu đã qua đời là bạn thân của phụ thân ta. Trước lúc lâm chung bọn họ đã giao phó nó cho Tiêu gia, nếu như Tiểu Dương có mệnh hệ gì, phụ thân ta thực sự hổ thẹn với bọn họ nơi chín suối.”

Lan phu nhân thăm mạch cho Tiểu Dương, sắc mặt bỗng biến đổi. “Độc tính này mạnh quá! Nhưng Vũ Văn Sở Thiên đến phủ ta mấy ngày nay, ai cũng tránh gặp, ta đi cầu xin y cũng chưa chắc đã được…Sao ngươi không đi tìm ngự y trong cung để trị bệnh, y thuật của bọn họ cao minh, chắc chắn có thể chữa khỏi cho đứa trẻ này.”

Tiêu Lãng lắc đầu nói: “Ta sớm đã mời thái y đến chẩn bệnh, ông ấy nói mạch của Tiểu Dương rất đặc biệt, giống như bị trúng độc lạ. Ông ta chưa bao giờ gặp loại độc này, không biết làm thế nào để giải, phải xem kỹ lại y thư, mới có thể tìm ra phương thuốc giải độc. Nhưng bây giờ hơi thở của Tiểu Dương đã yếu lắm rồi, sợ là không chờ nổi một canh giờ nữa.”

Hoán Sa nghe vậy, cũng tiến lên phía trước xem xét bé trai yếu ớt, tính mạng đang gặp nguy hiểm này. Đứa bé hôn mê bất tỉnh, sắc mặt xám xịt, hơi thở lúc gấp lúc chậm, lúc có lúc không, xem ra khí độc đã xâm nhập vào phổi. Nàng thăm mạch cho đứa bé, cũng kinh ngạc thốt lên: “Độc tính này mạnh quá, lẽ nào là Dao hoa chi thuỷ?”

“Dao hoa chi thuỷ” chính là độc dược của trung nguyên, có độc tính khác xa độc trùng Miêu Cương, nàng tuy có chút hiểu biết về độc thuật nhưng không biết phương pháp hoá giải loại độc này.

“Mẫu thân, chi bằng để con đi tìm Vũ Văn công tử.” Hoán Sa nói. Những ngày này tiếp xúc với y, nàng đã nhìn ra Vũ Văn Sở Thiên mặc dù tính tình lạnh lung, nhưng quyết không phải là loại người máu lạnh vô tình. Nàng tin nếu y có thể chữa khỏi cho đứa bé này, chắc chắn sẽ không thấy chết mà không cứu.

Lông mày Lan phu nhân chau lại rồi dãn ra. “Cũng được, vậy con mang đứa bé này đến Mặc Trúc Viên đi!”

Tiêu Lãng vui mừng khôn tả, đáp: “Vậy thì phiền Lan tiểu thư rồi.”

Hoán San không nhiều lời nữa, đón lấy đứa bé từ trong lòng Tiêu Lãng, cẩn thận ôm lấy thân thể mềm yếu đó đi về phía Mặc Trúc Viên. Trên đường, nàng nhiều lần nhìn bé trai yếu ớt, mặc dù chưa từng quen biết, nhưng nhìn thấy gương mặt non nớt bị nỗi đau giày vò, nàng bất giác cũng xót xa.

Ngoài cửa Mặc Trúc Viên, hương trà nhè nhẹ phảng phất, Vũ Văn Sở Thiên đang ngồi dưới Mặc Trúc tập thở, thấy bước chân nàng gấp gáp, y lập tức đứng dậy đón lấy Tiểu Dương mang trọng bệnh từ đôi tay đang gồng lên của nàng.

Lúc này, mũi của Tiểu Dương bỗng chảy máu đỏ thẫm, hơi thở yếu ớt hẳn. Vũ Văn Sở Thiên nhìn khuôn mặt càng lúc càng xám xịt của Tiểu Dương, thần sắc vẫn thản nhiên không dao động.

Hoán Sa không kịp thở, liền nói: “Vũ Văn…công tử, đứa bé này trúng độc Dao hoa chi thuỷ, ngự y trong cung bó tay đành chịu, ngài có thể cứu nó không?”

“Khí độc đã ngấm vào tim phổi của nó, cho dù bây giờ có giải độc, cũng không giải quyết được gì.”

“Gì cơ? Không phải chứ…” Nhất thời nóng vội, nàng hoàn toàn quên mất lễ nghĩa, kéo tay áo của Vũ Văn Sở Thiên, nhìn y bằng ánh mắt cầu xin. “Nhưng nó vẫn còn một chút sự sống, ngài y thuật phi phàm, chắc chắn có cách cứu nó. Ngài nghĩ lại xem!”

Y nhìn đôi mắt như sắp khóc của nàng, dường như xuyên qua đó, nhìn về quá khứ xa xăm.

Nàng có chút nóng vội, nước mắt chực trào ra. “Ta xin ngài, ngài hãy nghĩ cách đi.”

“Nàng thực sự muốn ta cứu đứa bé này?”

Hoán Sa nhìn y, lại nhìn đứa bé trong lòng, gật đầu nói: “Đúng thế!”

Vũ Văn Sở Thiên cau mày, sau khi cân nhắc liền nói: “Giao nó cho ta.”

“Ngài nghĩ ra cách rồi?”

“Phải, ta dùng nội lực phục giúp nó phục hồi tâm mạch, rồi giải độc cho nó, có thể giữ được tính mạng của nó, còn sau đó nó có thể phục hồi hoàn toàn không, phải xem số mệnh của nó thôi.”

“Được, có thể giữ được tính mạng là tốt rồi.”

Vũ Văn Sở Thiên ôm Tiểu Dương quay người đi vào trong vườn, thấy nàng vội vã theo sau, liền nói: “Nàng đợi ta ngoài cửa, cho dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng vào làm phiền ta.”

“Vâng.” Nàng không dám tiến thêm một bước, chờ y ở phía ngoài cửa phòng.

Chờ một hồi lâu, Nha Nhi qua đưa cơm trưa cho Vũ Văn Sở Thiên, nàng sợ làm phiền đến người trong phòng, bèn nói: “Vũ Văn công tử không tiện dùng bữa, ngươi bưng đồ ăn về đi đã, lát nữa ta sẽ đích thân qua nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngài ấy.”

Nha Nhi liền bưng đồ ăn rời đi, lúc sắp đi còn ngoảnh lại nhìn vào vườn.

Ánh nắng xuyên qua mây mù sáng sớm, những giọt sương trên Mặc Trúc dần dần tan biến. Hoán Sa đứng lâu đến nỗi chân mất luôn cảm giác. Cuối cùng nàng nghe thấy Vũ Văn Sở Thiên nói vọng ra từ trong phòng: “Nàng vào đi.”

Nàng tức khắc đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy sắc mặt Tiểu Dương chuyển biến tốt, nhịp thở cũng ổn định rồi, chỉ có điều vẫn chưa tỉnh, ngủ mê man trên giường.

Vũ Văn Sở Thiên ngồi bên giường, sắc mặt xem ra không ổn lắm, trắng bệch không có tí huyết sắc, chiếc áo dài gấm trên người cũng thấm đẫm mồ hôi, dính chặt vào thân hình mảnh dẻ, cao ráo của y. Y từ từ đứng dậy, thở nhẹ rồi lại thở sâu, ấn đường và đầu mũi lấm tấm mồ hôi, khó mà che giấu nổi sắc mặt mệt mỏi.

“Ngài vẫn ổn chứ?" Nàng nhìn những giọt mồ hôi trên ấn đường của y, không kìm được có chút lo lắng.

"Ta không sao, chỉ là vừa nãy vận công duy trì tâm mạch cho nó, hao tổn chút nội lực, điều khí nghỉ ngơi nửa tháng, đợi nội công hổi phục là không sao."

Đối với một người luyện võ, nội lực vô cùng quan trọng, nếu nội lực bị tổn hại, đồng nghĩa với việc bị nội thương, còn khó chữa trị hơn cả bị thương bên ngoài.

"Nửa tháng có thể hồi phục được sao?" Hoán Sa hỏi.

“Phải, nếu nửa tháng không dùng đến nội lực, tĩnh tâm điều dưỡng, có thể hồi phục được."

"Không dùng đến nội lực? Vậy nếu như có người muốn hãm hại ngài..."

"Nửa tháng đó là thời cơ tốt nhất rồi." Vũ Văn Sở Thiên khẽ cười một tiếng, giọng điệu vẫn lạnh lùng như đang bàn về chuyện sống chết của người khác vậy.

Hoán Sa cảm thấy tức ngực, nàng lờ mờ có dự cảm không lành.

“Nếu ta đoán không sai, Tiêu Lãng đem đứa bé này đến nhờ ta trị bệnh phải không?” Vũ Văn Sở Thiên chầm chậm kéo tay áo lên, hỏi.

“Sao ngài biết?”

"Ta nhận ra đứa trẻ này, phụ thân của nó là Lăng vương, danh tướng Ương Quốc, thuộc dòng họ Cao Thị. Trước lúc lâm chung, hắn đã phó thác đứa con độc nhất này cho Tiêu gia chăm sóc.” Y ngẩng đầu nhìn Hoán Sa. “Giờ đây, đứa bé này trúng kịch độc, Tiêu Tiềm lại đang đánh trận ở biên cương, người có thể đưa nó đến Lan hầu phủ, khiến nàng mềm lòng mà đến cầu xin ta, đương nhiên chỉ có Tiêu Lãng.”

Hoán Sa không thể tin được, nhìn Vũ Văn Sở Thiên. Hai năm trước, Lăng vương bị giết chết vì tội mưu đoạt quyền chính, cả nhà bị liên luỵ theo, chuyện gửi gắm con cái bí mật này liên quan đến tính mệnh của chín họ thuộc Tiêu gia, ngay cả Tiêu Tiềm cũng chưa từng nhắc đến nửa chữ với nàng, vậy mà Vũ Văn Sở Thiên lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng loé lên một tia sáng lạnh. “Sao ngài nhận ra đứa trẻ này?”

“Vì hai năm trước lúc Lăng vương bị giết, ta vừa hay cũng ở Nghiệp Thành.”

Thế gian này làm gì có nhiều chuyện “vừa hay” đến thế? Việc Lăng vương mưu phản được che đậy kín kẽ ra sao, hôn quân Ương Quốc sao có thể bỗng nhiên gài tai mắt để phát hiện ra việc này? Lăng vương dẫn binh nhiều năm, võ công cái thế, sao có thể dễ dàng bị ban chết bởi một ly rượu độc? Những điều này từng khiến Hoán Sa nghi hoặc từ rất lâu, lúc này nàng đã được tỏ tường.

Đúng thế, nếu Lăng vương không chết, Tuyên Quốc nào dám xâm phạm biên cương; nếu Lăng vương không chết, hôn quân sao có thể hại dân hại nước đến tận bây giờ, nếu như Lăng vương không chết, Ương Quốc sẽ không suy yếu đến thế này…Vì vậy, Lăng vương nhất định phải chết trong tay hôn quân, phải khiến đám trung thần sợ hãi, người dân ôm hận, phải khiến cho văn võ bá quan trong triều khiêp sợ, không còn cách nào khác ngoài tự bảo vệ chính mình!

Chiêu này của Vũ Văn Sở Thiên quá độc ác, quá nham hiểm, nhưng cũng là điểm then chốt giành thắng lợi.

Hai năm đã qua, y lại đến Nghiệp Thành. Nếu là đến vì Tiêu gia thì Tiêu Tiềm e là khó mà thoát nổi. Nàng quyết không thể để cho bi kịch của Lăng vương xảy ra với Tiêu Tiềm, quyết không thể!

Trong khi nàng đang trăn trở suy nghĩ, Vũ Văn Sở Thiên thản nhiên lấy một chiếc chén bạch ngọc, đặt tay lên miệng chén, khua kiếm tự cắt cổ tay của mình. Máu từ vết thương chảy ra, nhỏ từng giọt xuống chén bạch ngọc. Chờ chén bạch ngọc hứng đầy máu, Vũ Văn Sở Thiên mới đỡ Tiểu Dương ở trên giường ngồi dậy, cho nó uống chén máu đó.

Máu đi vào cổ họng, sắc mặt Tiểu Dương liền chuyển biến tốt.

"Máu của ngài... có thể giải độc sao?" Hoán Sa kinh ngạc hỏi.

"Lúc mang thai ta, mẫu thân từng uống hỏa liên, vì thế máu của ta trời sinh đã khác người, có thể trị thương giải độc."

"Hỏa liên? Thánh vật Miêu Cương?"

"Ừ."

Nàng nhớ mẫu thân từng nói, bà lấy trộm thánh vật hoả liên để cứu một người, lẽ bào người đó chính là mẫu thân của Vũ Văn Sở Thiên – Lục Lâm Nhiễm?

Nhìn ra được sự kinh ngạc của nàng, y nói tiếp: “Lan phu nhân cứu mạng mẫu thân ta, để ta có cơ hội đến với thế giới này, ta vô cùng cảm kích bà. Vì thế, phàm là việc có thể giúp cho Lan hầu phủ, ta nhất định sẽ dốc hết tâm sức.”

“Hoá ra là thế, chả trách mẫu thân nói ngài là con trai của cố nhân, giữ ngài lại Lan hầu phủ.”

“Vì thế nàng hãy yên tâm, quốc sự là quốc sự, gia sự là gia sự, bất luận ta đến Nghiệp Thành để làm gì, cũng quyết không có ác ý với Lan hầu phủ.”

“Vậy Tiêu Tiềm thì sao?” Nàng hỏi.

Ngẫm nghĩ hồi lâu, y nói: “Ta nói rồi, phàm là việc có thể giúp Lan hầu phủ, ta nhất định sẽ dốc lòng dốc sức.”

Đây chính là lời hứa à y có thể giao hẹn, nếu Tiêu Tiềm là rể hiền của Lan hầu phủ, nhất định sẽ được bình an vô sự, còn nếu chàng nhất quyết muốn đổ máu trên sa trường Tây Cương, Vũ Văn Sở Thiên cũng không làm được gì.

Không cần nhiều lời, Hoán Sa rút ra chiếc khăn lụa dệt, quấn quanh cổ tay Vũ Văn Sở Thiên. Y định rụt tay lại nhưng Hoán Sa đã kéo áo y. “Đừng động đậy, ta giúp ngài băng vết thương lại.”

Vũ Văn Sở Thiên do dự một lúc, rồi để cho nàng băng. Cả quá trình đó, y cứ nhìn nàng, dường như đến hơi thở cũng phải kìm nén, vì sợ kinh động đến khoảnh khắc dịu dàng này.

"Nửa tháng này, ngài cứ yên tâm dưỡng thương ở đây, muốn ăn gì thì để... à, ngài có muốn ăn gì không, bây giờ ta đi nấu cho ngài."

"Gì cũng được." Vũ Văn Sở Thiên đứng dậy, nội lực tiêu hao quá nhanh khiến đôi mắt đen của y như bị giăng một lớp sương mù. Y khoác lên người một chiếc áo choàng, đứng trước rèm ngọc, nhìn thấy Tiêu Lãng đang đứng bên ngoài Trúc Viên nhìn vào trong.

"Đứa trẻ này đã khôg còn nguy hiểm nữa rồi, nàng có thể bế nó đi."

"Vâng ta bế đứa bé này trả cho Tiêu Lãng trước, cho hắn khỏi ngóng trông." Hoán Sa cúi người bế Tiểu Dương vào lòng, khẽ ngước lên, nghiêm túc nói với Vũ Văn Sở Thiên một câu: "Cảm tạ!"

Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, chỉ gật đầu.

Chờ bóng Hoán Sa khuất hẳn trong rừng trúc, Vũ Văn Sở Thiên mới ôm ngực vì những cơn đau đang quặn lên, không thể không thở dài một tiếng, tự nói với mình: "Đối với ta, muội vĩnh viễn không cần nói hai chữ này."

Những ngày tiếp theo, Hoán Sa đều dậy sớm chuẩn bị các loại thuốc bổ khí dưỡng huyết cho Vũ Văn Sở Thiên. Mặc dù nàng biết rõ y thuật của y cao minh, cơ bản không cần nàng phải bận rộn chăm sóc thế này, nhưng nàng vẫn làm, bởi vì chỉ có thế này mới làm nguôi ngoai cảm giác áy náy âm ỉ trong lòng nàng.

Bất giác, thời gian cứ thế trôi đi, Vũ Văn Sở Thiên ở Lan hầu phủ đã được một tháng. Một ngày nọ, có tin tức hồi triều của Tiêu Tiềm, Lan hầu phủ xưa nay vốn yên tĩnh cũng khó mà giữ được sự bình yên. Mới sáng ra, đám hạ nhân đã bị tổng quản gọi đi dọn dẹp sân nhà.

Minh Tâm cũng ôm chiếc váy mới đến thay và trang điểm cho nàng từ sớm. Thấy mặt nàng không có vẻ vui tươi, Minh Tâm không hiểu, liền hỏi: “Tiểu thư, Tiêu tướng quân sắp hồi triều diện thánh, sao không thấy người vui vẻ chút nào vậy?”

“Có gì đáng vui chứ? Không phải chàng khải hoàn hồi triều, hồi triều diện thánh nghĩa là chàng sắp phải đi tiếp.”

“Bây giờ, mối quan hệ giữa chúng ta và Tuyên Quốc đã tốt hơn, biên cương yên ổn, chẳng mấy chốc Tiêu tướng quân có thể khải hoàn hồi triều.”

Khải hoàn hồi triều? Nàng bật cười lắc đầu.