← Quay lại trang sách

- 3 -

Rất nhiều nam nhân thường nói, nam nhi trí tại tứ phương, câu mà Tiêu Tiềm hay nói nhất là: “Đi khắp lãnh thổ tứ phương, lòng ta chỉ dừng lại ở một nơi.” Chỉ đáng tiếc, hoàng đế vô năng, cho dù tướng quân có dũng mãnh thắng trận cũng đều uổng công. Lòng dạ ở đâu không quan trọng, quan trọng là con người chàng đã được định sẵn phải chinh chiến bốn phương rồi.

Minh Tâm thấy nàng không nói nữa, cũng không nói thêm gì, cẩn thận mặc váy cho nàng. Chiếc váy màu tím nhạt, được thêu những sợi chỉ màu bạc, toát lên vẻ trang nhã, thanh thoát, lớp trong lụa mềm mại, lớp ngoài là sợi bong, mặc lên người rất thoải mái.

Chiếc áo đẹp thế này, không cần đoán cũng biết là ai chọn cho nàng.

Mặc dù là hai mẹ con nhưng nàng thường không nhìn thấu được tâm tư của mẫu thân. Rõ ràng là bà nhiệt tình vun vào cho nàng và Tiêu Tiềm như vậy, nhưng tại sao lại phản đối hôn sự của họ? Nếu như vì Tiêu Tiềm là tướng quân, lúc nào cũng phải đối mặt với hiểm nguy, thì sao không dứt khoát để bọn họ cắt đứt mối quan hệ, mà cứ phải kéo dài như thế này làm gì?

Minh Tâm chải đầu, trang điểm cho nàng gần nửa canh giờ, đến khi phát hiện Hoán Sa đang nhìn thẳng vào mình, thì mới ấm ức nói: “Phu nhân bảo nhất định phải trang điểm thật đẹp cho người.”

"Đã đẹp lắm rồi."

Minh Tâm không nói nữa, giọng của Lan phu nhân tiếp nối: "Sáng sớm Tiêu Tiềm đã phái người đưa thiệp chào, nói tối đên thăm con, ta sẽ giữ hắn lại dùng cơm, coi như là tiếp đón hắn."

Hoán Sa quay người, nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt Lan phu nhân thì cũng cười, gật đầu. "Khiến mẫu thân phải mất công sắp xếp rồi."

Lan phu nhân chải mái tóc dài cho nàng, vừa vuốt nhẹ vừa nói: "Sa Nhi, mẫu thân chỉ mong con sống tốt thôi."

Nàng đương nhiên biết mẫu thân thương nàng, nhưng nàng không hiểu mẫu thân định thế nào. Hôm nay Tiêu Tiềm sẽ đến, nàng phải hỏi cho rõ, cũng để cho Tiêu Tiềm có một câu trả lời rõ ràng.

"Mẫu thân, đến nay bệnh đau xương của con đã khỏi, việc của con và Tiêu Tiềm, người định thế nào?"

Lan phu nhân không trả lời, lại hỏi ngược lại nàng: “Con đối với Tiêu Tiềm có thật lòng không?"

Câu hỏi bất ngờ đến nỗi khiến nàng ngẩn người ra. "Vì sao mẫu thân hỏi thế?"

"Sa Nhi, ta biết suy nghĩ của con, những năm nay đều là con giúp mẫu thân quản lý sổ sách của hầu phủ, con cũng biết tình hình hầu phủ thế nào. Triều đình nhiều năm loạn lạc, quốc khố thiếu hụt trầm trọng, triều đình không ban cho chúng ta bổng lộc nữa... Hầu phủ nhiều năm rồi thu không đủ chi, đều phải dựa vào việc bán trang sức và đồ cổ để miễn cưỡng duy trì cuộc sống. Con là đứa hiểu chuyện, một lòng nghĩ cho ta và muội muội, nhưng Sa Nhi à, cho dù Tiêu gia có nhiều sính lễ thế nào, ta cũng sẽ không bán con gái đâu."

Nàng mỉm cười rồi nắm lấy tay Lan phu nhân, nói một cách kiên định: “Con muốn được gả cho Tiêu Tiềm, không phải vì Tiêu gia có quyền có thế, mà vì Tiêu Tiềm là nam nhân tốt đáng để gửi gắm cả cuộc đời.”

“Thật không?” Lan phu nhân nhìn thẳng vào đôi mắt không buồn cũng không vui của nàng. “Nếu hắn không xuất thân từ Tiêu gia, chỉ là một tráng sĩ bình thường bất cứ lúc nào cũng có thể hy sinh trên sa trường, con còn muốn gả cho hắn không?”

Nếu Tiêu Tiềm chỉ là tráng sĩ bình thường, nếu Tiêu Tiềm rũ bỏ ánh hào quang trên mình, nếu như Lan hầu phủ không phải là dựa vào Tiêu gia, thì nàng có dễ dàng chấp nhận chàng như thế không? Đây là lần đầu nàng tự hỏi chính mình, lại bỗng nhiên phát hiện nàng không hề biết đáp án.

Suy cho cùng, nàng quen Tiêu Tiềm chưa đầy một năm, thời gian tiếp xúc với chàng càng ngày càng ít. Tiêu Tiềm đối với nàng, không bàn đến chuyện thân gia quyền thế, chỉ còn lại một tấm lòng chờ đợi chân thành, nàng không nỡ vứt bỏ tấm lòng chân thành này.

Vậy thì nàng muốn được gả cho Tiêu Tiềm, rốt cuộc là vì làng thật lòng thích chàng, hay vì thân gia quyền thế, vì tấm hắn tình của chàng? Nàng có chút mơ hồ về việc này rồi.

Tuy trong lòng nàng mơ hồ, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ kiên định. "Mẫu thân, người yên tâm, con biết bản thân mình muốn gì, con được gả cho Tiêu Tiềm là lựa chọn tốt nhất."

Lan phu nhân trầm mặc hồi lâu mới nói: "Thôi được con trước nay suy nghĩ chu toàn, việc hôn sự để con làm chủ vậy. Có điều, mẫu thân vẫn muốn khuyên con một câu hôn nhân là đại sự cả đời, con nhất định phải cân nhắc thêm cho bản thân mình."

"Vâng, con biết rồi." Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng chờ được đến lúc mẫu thân gật đầu, đáng lẽ nàng phải vui mừng mới phải, nhưng nụ cười trong gương của nàng sao mà lạnh nhạt đến thế? Vì sao trong đầu nàng bỗng nhiên loé lên bóng dáng cô độc nơi đỉnh núi của Vũ Văn Sở Thiên?

Bỏ qua suy nghĩ thoáng qua đó, nàng nhìn vào gương cười nhạt.

Lăng hoa kính trước mặt hiện lên dung nhan yêu kiều của nàng, từ phía Mặc Trúc Viên lại vọng đến tiếng khóc thảm thiết của Hoán Linh: "Vũ Văn Sở Thiên, chàng lừa ta! Chàng rõ ràng là thích người ấy rồi!” Tiếng khóc của Hoán Linh không to, nhưng vì ở cự ly gần nên loáng thoáng có thể nghe thấy.

"Tại sao lại là người ấy, tại sao lại là tỷ tỷ của ta? Ta rõ rồi, chàng và tỷ ấy có tư tình, thế nên mới hợp sức lại lừa ta, nào là khăn lụa uyên ương, nào là ve vãn ong bướm, đều là lừa gạt hết!"

Nghe thấy thế, Hoán Sa và Lan phu nhân cùng hoảng hốt, vội vã chạy đến Mặc Trúc Viên xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Cửa biệt viện đang mở, Hoán Linh đứng trước cửa phòng, trong tay là một bức tượng hình người bằng bạch ngọc. Nàng ấy chất vấn Vũ Văn Sở Thiên: "Vậy tượng ngọc này thì sao, chàng giải thích thế nào?"

Vũ Văn Sở Thiên không giải thích, gương mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chỉ đưa tay ra. "Hãy trả lại cho ta."’

Hoán Sa chăm chú nhìn bức tượng ngọc. Đó là tượng khắc một nữ tử một tay chống má ngồi trên tường đá, một chiếc lá dính trên mái tóc bay bay, nàng ngẩn ngơ nhìn về phía trước, cười rạng rỡ tựa trăm hoa đua nở. Một chiếc áo mỏng và mềm mại phủ lên bờ vai nàng, không che nổi những đường cong hấp dẫn, khiến người ta không khỏi mơ mộng.

Xem xét kỹ khuôn mặt bức tượng ngọc này, nàng không kìm nổi ngạc nhiên. Lông mày nhạt như mây khói, đôi gò má sắc nét, dung nhan được điêu khắc một cách tinh xảo, giống nàng y hệt.

Trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối, không nói ra được là cảm xúc gì, có một chút hoảng hốt, một chút xấu hổ, dường như còn có một chút cảm xúc ẩn giấu, đang âm ỉ nảy nở.

Lan phu nhân cầm tượng ngọc xem xét kĩ lưỡng một hồi, thần sắc trước là cứng đờ, tiếp theo lại cười tươi. "Linh Nhi nha đầu ngốc này, bức tượng ngọc này không phải tỷ tỷ của con, mà là muội muội của Vũ Văn công tử."

"Muội muội?" Hoán Linh vẫn giữ vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn tượng ngọc, lại nhìn Hoán Sa. "Nàng ấy sao có thể giống hệt tỷ tỷ như vậy?"

"Con nhìn kĩ xem, Vũ Văn công tử mới quen tỷ tỷ của con được một tháng, mà bức tượng ngọc này lộ rõ vẻ sáng ngời, ngọc sắc trơn bóng, không có chút cảm giác thô ráp nào, không bàn đến việc giữ bức tượng này đã bao lâu, chỉ riêng việc điêu khắc nó thôi cũng chắc chắn phải vài ba năm mới có thể hoàn thành."

"Nhưng ở đâu ra người giống thế này chứ?" Hoán Linh mắt sáng lên, như sực nhớ ra điều gì đó. "Mẫu thân, không phải là..."

“Được rồi, đừng nói năng linh tinh nữa, ngộ nhỡ người khác nghe thấy, há chẳng phải huỷ thanh danh của Vũ Văn công tử và tỷ tỷ (*) sao? Về phòng cùng ta, sau này không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền Vũ Văn công tử nữa.”

(*) Windchime: cái này trong sách ghi “muội muội”, nhưng mà Hoán Sa là tỷ tỷ nên ta tự sửa lại.

Dứt lời, Lan phu nhân không cho Hoán Linh cơ hội phân bua, khẽ đặt bức tượng ngọc lên bàn, rổi kéo Hoán Linh ra ngoài.

Biết được đây là một sự hiểu lâm, Hoán Sa cũng thở phào nhẹ nhõm, nhấc tượng ngọc trên bàn lên sờ khẽ, cảm giác quả nhiên trơn tru nhẵn nhụi, như là được tay người sờ vào vô số lần, đủ để thấy Vũ Văn Sở Thiên nhớ nhung muội muội nhiều đến nhường nào. Chỉ có điều, tượng này không biết được điêu khắc bởi tay ai, sao lại có cảm giác mê hoặc lòng người như vậy?

Vũ Văn Sở Thiên hắng giọng nói: "Nàng ấy đúng là Tiểu Trần."

"Vâng, thảo nào Vũ Văn thiếu hiệp nhận nhầm người, ta và nàng ấy đúng là có vài phần giống nhau..." Nàng ngừng một lát, lại nhìn nụ cười ôn nhu của Vũ Văn Lạc Trần, không khỏi thở dài. "Có điều dung nhan của Vũ Văn cô nương nghiêng nước nghiêng thành, đẹp hơn ta nhiều."

Vũ Văn Sở Thiên hơi nhếch khóe miệng, không đáp lời, chỉ đón lấy tượng ngọc từ trong tay nàng, giữ chặt ở trong lòng.

"Tính cách chúng ta chắc chắn không giông nhau " Mặc dù chỉ nhìn tượng ngọc, nàng vẫn phảng phất cảm giác được Vũ Văn Lạc Trần là người con gái vui vẻ đáng yêu.

Ánh mắt của Vũ Văn Sở Thiên dừng lại ở rừng trúc bên ngoài, lá trúc nhẹ rơi, im ắng như tờ.

"Ừm, đúng là không giống. Muội ấy là người yêu hận rõ ràng, khi yêu ai, có thể không màng danh tiết, cho dù bị tất cả mọi người chỉ trích trách móc, cũng sẽ một lòng hướng về người ấy. Còn đã hận ai, thì dù khổ sở, muội ấy cũng phải khiến cho người mình hận đau khổ lây, không tiếc ngọc nát đá tan, âm dương phân cách. So với muội ấy, tâm tư Lan tiểu thư trong sáng hơn nhiều, biết khi nào nên tiến khi nào nên lui, càng biết làm thế nào để song toàn..."

Một khoảng lặng thinh.

Hồi lâu sau, Hoán Sa mới nghe thấy tiêng nói của chính mình: "Bọn ta quả thực không giống nhau."

Nàng sẽ không vì yêu Tiêu Tiềm mà phản bội mẫu thân, cũng không thể vì hận một người mà báo thù. Thế nhưng nàng rất ngưỡng mộ người con gái giống như Vũ Văn Lạc Trần.

Nếu có thể, nàng thật sự rất muốn nghe câu chuyện của Vũ Văn Lạc Trần, muốn biết rốt cuộc nàng ấy và người mà nàng ấy yêu nhưng cũng hận đến tận xương tủy đã có một tình yêu như thế nào, từng yêu và từng hận ra sao.

Khi trời chập tối, cũng là lúc hoàng hôn đẹp nhất. Tiêu Tiềm đến ngoài cửa Lan hầu phủ xin diện kiến, Hoán Sa đích thân mở cửa cho chàng. Cánh cửa sơn đỏ thẫm từ từ mở ra, bóng dáng Tiêu Tiềm dẩn dần hiện lên rõ rệt trong chiếc áo dài thêu chỉ vàng, toát lên khí chất cương trực.

Vừa nhìn thấy nàng, Tiêu Tiềm liền tiến lên mấy bưóc, toàn bộ ngũ quan anh tuấn đều toát lên vẻ phấn chấn, các góc cạnh có phần cứng rắn trên khuôn mặt đã tan biến bởi nụ cười của chàng.

“Hoán Sa, có phải ta đến hơi sớm không?"

"Mẫu thân đã đợi chàng rất lâu rồi!”

"Ồ, ta vừa từ triều trở về." Tiêu Tiềm quay đầu vẫy chiếc xe ngựa màu đỏ chạm trổ hoa văn đang đậu ngoài cửa, phu xe bê xuống rất nhiều hộp gấm.

"Lại mang nhiều thứ đến thế này?"

"Là áo lông dùng để chống rét đấy. Sắp vào đông sức khỏe của nàng không tốt, phải mặc những loại áo dày như này."

"..." Nàng chăm chú nhìn đôi mắt trong trẻo của Tiêu Tiềm, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và xúc động.

"Tiêu Tiềm ca ca!" Hoán Linh nghe thấy động tĩnh, từ hậu viện chạy ra góp vui, trên mặt nàng ấy hoàn toàn không còn nét đau buồn nào như khi nhìn thấy tượng bạch ngọc, cứ như thể chưa hề xảy ra chuyện gì. Nàng ấy luôn như vậy, cảm xúc đến nhanh mà đi còn nhanh hơn.

"Tiêu Tiềm ca ca vội đi trong đêm, sáng sớm nay còn bái kiến hoàng thượng, sao không thấy có chút gì mệt mỏi nhỉ?" Hoán Linh cười hỏi.

Tiêu Tiềm nghe ra giọng điệu trêu chọc, liền bối rối sờ trán, cười một cách sảng khoái. "Bôn ba bốn phương, ta sớm đã quen rồi."

“Vội về thăm tỷ tỷ của muội sao?” Hoán Linh vốn muốn trêu chọc tỷ phu tương lai thêm vài câu, nhưng nghe thấy tiếng hắng giọng nhẹ của Hoán Sa, nàng liền chớp mắt tinh nghịch, không trêu chọc nữa.

Đang vui vẻ, bỗng một luồng sát khí ập đến. Tiêu Tiềm và Hoán Sa đều giật mình, quay lại nhìn thì chỉ thấy Vũ Văn Sở Thiên đi ra từ hậu viện, mặt không thể hiện một chút hỉ nộ ái ố, nhưng bước chân thì như thể khiến mặt đất muốn nứt ra.

Tiêu Tiềm vội kéo Hoán Sa ra sau lưng mình.

Vũ Văn Sở Thiên đi đến trước mặt ba người thì sát khí hoàn toàn biến mất. Vì thân phận đặc biệt nên Tiêu Tiềm không nhiều lời, chỉ hành lễ với y.

Vũ Văn Sở Thiên lẳng lặng gật đầu, rồi nghiêng người đi qua bọn họ.

Vũ Văn Sở Thiên đã ra khỏi cửa một đoạn xa, không còn thấy bóng dáng nữa, Hoán Sa vẫn thấy thấp thỏm không yên. Tiêu Tiềm cúi người nói nhỏ bên tai nàng: "Hoán Sa, nàng biết hắn đến hầu phủ, rốt cuộc là muốn gì không?"

Những việc sâu xa mà nàng biết về Vũ Văn Sở Thiên rất quan trọng với Tiêu Tiềm, nàng bèn dẫn Tiêu Tiềm đến bên sảnh, cho hạ nhân lui xuống, rồi mới thận trọng trả lời: “Y cất giấu ý định rất kĩ, ta quả thật không thể nhìn thấu rốt cuộc y đến hầu phủ để làm gì. Nhưng tiếp xúc một tháng nay, ta có thể khẳng định một điều, y đến hầu phủ, không hề có ác ý gì với bọn ta. Còn về Tiêu gia, ta nghĩ việc Tiêu Lãng bị bãi quan là hậu quả tất yếu mà hắn phải chịu."

"Chắc chắn là thế. Ta nghe nói nhị đệ xảy ra chuyện, lại nghe nói Vũ Văn Sở Thiên trú tại hầu phủ, ngày đêm bất an, ba lần trước trình thư xin về Nghiệp Thành, phải được hoàng thượng phê chuẩn mới được." Tiêu Tiềm nắm tay nàng, giọng điệu trở nên trầm buồn. "Hoán Sa, nàng ở bên cạnh hắn thì quá nguy hiểm, chi bằng cùng ta đi Hạ Âm."

Nàng bật cười khanh khách. “Xem ra chàng nóng vội đến mức hồ đồ rồi. Ta là nữ tử, nếu vào quân doanh, sự việc trở nên nghiêm trọng, ngộ nhỡ bị người khác lợi dụng để trình tấu thì chàng khó mà phân giải được."

"Ta sẽ sắp xếp cẩn thận."

Nàng kiên định lắc đầu. "Không cần đâu. Nếu như y muốn hại ta thì sớm đã ra tay rồi, không nhất thiết phải đợi lâu thế. Thế nên chàng nhất định phải cẩn trọng, không thể để xảy ra sơ suất, bị y bắt thóp."

"Ta biết rồi."

"Vâng, Tiêu Tiềm..." Hoán Sa dò hỏi. "Đến nay cục diện biên cương đã ổn thỏa, nếu như, ta nói là nếu như ta hy vọng chàng không chinh chiến sa trường nữa, mà cùng ta tìm một nơi ẩn cư, ý chàng ra sao?"

"Điều này..."

Thấy sắc mặt Tiêu Tiềm lộ vẻ khó xử, nàng cảm thấy vô vọng, chỉ nở một nụ cười nhẹ và nói: "Ta chỉ hỏi thế thôi, chàng là tướng quân Ương Quốc, là kẻ thù mà Tuyên Quốc e dè nhất, chàng sao có thể ẩn cư lúc đất nước rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng này chứ?"

Mỗi từ mỗi câu của nàng đều nói trúng tâm tư cùa Tiêu Tiềm. Chàng chỉ có thể gật đầu, nói: "Hoán Sa, ta xin lỗi, tạm thời ta không thể cho nàng cuộc sống an ổn. Có điều, nàng hãy tin ta, sẽ có một ngày, ta phá hủy hoàn toàn dã tâm của Tuyên Quốc, khiến bọn họ không dám xâm phạm biên cương của chúng ta nữa.”

Hoán Sa muốn nói là nàng không tin, nhưng nàng không muốn phủ nhận chí lớn cao ngất trời của Tiêu Tiềm, đành tiếp tục cười, nói rằng:

“Chỉ cần chàng đáng mặt làm con dân Ương Quốc, không hổ thẹn với chính mình là được.”

Xem ra nàng muốn thuyết phục Tiêu Tiềm né tránh hậu hoạ là việc không thể rồi, là hoạ hay là phúc, nàng chỉ có thể cùng chàng gánh chịu mà thôi.

Hoán Sa và Tiêu Tiềm trò chuyện hồi lâu, đến khi dạ yến chuẩn bị xong, họ mới đi ra đại sảnh.

Dạ yến được bày phía sau vườn Quan Cảnh Các. Quan Cảnh Các tổng cộng có ba tầng, tầng một, tầng hai lưu giữ cổ vật và cổ thư của Lan tộc, trên đỉnh các xây một cái đình, nền lát bằng đá lưu ly, bậc thềm dát bạch ngọc, tua cờ đọi đèn đan xen vào nhau, tứ phía có tấm lụa mỏng rủ xuống che mưa chắn gió. Hôm nay tấm lụa được cuộn lên, nhìn thấy một mảnh Mộc Hoa Viên. Đến nay đã cuối thu, cành lá rụng đầy sân, không thấy quang cảnh rực rõ trời xuân nữa.

Nói đến Quan Cảnh Các này thì có một chút lai lịch.

Mười mấy năm về trước, Lan phu nhân đột nhiên mắc trọng bệnh, ngay cả thái y trong cung cũng bó tay, nói cho dù có là tiên đan diệu dược cũng không thể cứu chữa được. Hầu gia Lan Phong nghe vậy, liền mời người xây tòa Quan Cảnh Các này trong mười ngày mười đêm, còn chuyển một mảnh rừng mộc hoa từ Miêu Cương về trồng trong vườn phía trước Quan Cảnh Các, ngày ngày chăm sóc cẩn thận. Lan phu nhân đứng trước Quan Cảnh Các, cảnh tượng rực rỡ mộc hoa, cảm thấy xúc động vì tấm thâm tình của Lan Phong, bệnh tình sau này dần chuyển biến tốt hơn.

Hôm nay, được Lan phu nhân mời dự tiệc tại tiểu lầu này, Tiêu Tiềm vốn vui mừng khôn tả, lại nghe Lan phu nhân nói: “Tiêu Tiềm, chuyện của ngươi và Hoán Sa dự định thế nào?”

Một câu nói thôi đủ khiến Tiêu Tiềm không giấu nổi vui mừng. “Tiêu Tiềm nguyện nghe theo ý phu nhân.”

“Được, dùng bữa xong cùng ta đến thư phòng một chuyến, ta có chuyện cần nói với ngươi.”

“Vâng.”

Dùng bữa xong, Tiêu Tiềm cùng Lan phu nhân đến thư phòng, nói chuyện rất lâu. Khi Tiêu Tiềm đi ra, sắc mặt sa sầm khác thường.

“Mẫu thân nói gì với chàng thế?” Hoán Sa hỏi chàng.

“Không có gì.” Chàng định thần lại, nghiêm túc nói với nàng: “Hoán Sa, cho dù thế nào, ta nhất định sẽ lấy nàng làm nương tử.’

Tiêu Tiềm nói xong rồi rời đi, bóng dáng khó giấu nổi vẻ thê lương.

Không hiểu vì sao Tiêu Tiềm lại như vậy, Hoán Sa đành đến thư phòng gặp Lan phu nhân. Ngoài thư phòng, nàng khẽ gõ cửa. “Mẫu thân, con có thể vào không?”

Lan phu nhân mở cửa cho nàng, hỏi: “Tiêu Tiềm đi rồi?”

“Vâng. Mẫu thân, lúc đi, thần sắc Tiêu Tiềm không bình thường lắm, người đã nói gì với chàng vậy?”

Lan phu nhân trầm mặc một hồi, do dự trả lời: “ Sa nhi, có vài chuyện mẫu thân không muốn giấu con nữa… Vì tấm chân tình của Tiêu Tiềm với con, mẫu thân sớm đã hy vọng con có thể lấy hắn, nhưng, nhưng…”

“Mẫu thân, có chuyện gì, người cứ nói đi.”

“Được rồi, dù sao sớm muộn gì con cũng biết hết.” Lan phu nhân lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng có thể nói ra bí mật cất giấu ba năm nay. “Con đã không còn trong trắng nữa.”

Hoán Sa nghe mẫu thân nói xong, lui lại một bước, phải dựa vào bàn mới đứng vững được. “ Sao có thể thế được? Rõ ràng, rõ ràng là con không có…”

“Ba năm trước, con đã từng mang thai.”

Đầu óc Hoán Sa như muốn nổ tung, sau khí tiếng ong ong chấm dứt, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng. Nàng cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhớ lại quá khứ, nhưng nàng thật sự không nhớ nổi đã từng xảy ra một việc như thế.

“Vì sao con không nhớ việc này?”

Lan phu nhân đưa tay ra đỡ lấy cơ thể đang suy sụp của nàng. “Vì đoạn ký ức đó quá đau khổ đối với con, cho nên ta đã giúp con quên đi.”

“Quên đi? Con đã có quan hệ với nam nhân, còn từng có con, việc hệ trọng như này, con sao có thể có thể quên được?” Giọng nàng run rẩy, kèm theo sự tự trách và nghi hoặc.

“Sa nhi, chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Tiêu Tiềm thật lòng yêu con, con cũng thật lòng với hắn, con nên quên đi quá khứ và làm lại từ đầu với Tiêu Tiềm.”

“Mẫu thân, con không thể... Như vậy không công bằng với Tiêu Tiềm!”

Ở một đất nước có lễ giáo hà khắc như Ương Quốc, một người con gái chưa gả chồng mà đã không còn trong trắng là một sự sỉ nhục, nàng sao có thể lấy một nam nhân khác, lại còn là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Tiêu Tiềm.

Lan phu nhân nắm vai nàng, khuyên bảo: "Vừa rồi, ta đã nói cho Tiêu Tiềm biết. Hắn nói yêu con, bất luận xảy ra chuyện gì, hắn đều một lòng một dạ với con.”

Nàng biết mẫu thân làm tất cả vì nàng, nhưng nàng không thể ích kỷ như thế được. Tiêu Tiền nay đã là sủng thần của thiên tử, là tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều. Bao nhiêu người nhìn vào thành công của chàng, bao nhiêu con mắt đố kỵ nhắm vào nhất cử nhất động, từng lời ăn tiếng nói của chàng. Nếu có một ngày quá khứ không mấy tốt đẹp của nàng bị ai đó khơi ra, chàng sẽ trở thành trò cười lớn nhất thiên hạ, và nàng sẽ nhận nhiều lời chỉ trích nhất thế gian này.

Sau này, chàng làm sao có thể hiên ngang đứng giữa triều đình, làm sao có thể đầu đội trời chân đạp đất trước mặt hàng nghìn tướng sĩ?

"Sa Nhi, Tiêu Tiền một lòng si mê con, hắn không để bụng quá khứ của con, con...”

"Nhưng con để bụng!” Nàng nắm chặt tay mẫu thân như nắm giữ mảnh gỗ duy nhất có thể cứu sống bản thân.

“Đứa trẻ đó chưa ra đời đã không còn nữa. Còn về người đàn ông đó...” Phu nhân thở dài, lắc đầu nói tiếp: "Không phải mẫu thân không muốn nói cho con biết, ta cũng không biết hắn là ai. Ta chi biết nam nhân đó đã làm tổn thương con vô cùng sâu sắc, con thà thịt nát xương tan cũng không muốn gặp lại hắn."

"Lẽ nào, chàng chưa từng đi tìm con sao?" Nước mắt chực trào ra khiến nàng phải cố nén lại.

"Chưa từng. Ta nghĩ có lẽ hắn thấy không còn mặt mũi nào gặp con nữa. Quên hắn đi.”

Nàng có thể quên, nhưng không có nghĩa là coi như mọi việc chưa từng xảy ra, không có nghĩa là nàng có thể chối bỏ mọi lỗi lầm, và lấy Tiêu Tiêm.

Nàng không thể, tuyệt đối không thể!