← Quay lại trang sách

- 2 -

Mặt trời mọc rồi lại lặn, nàng ngồi bên giường của Vũ Văn Sở Thiên, hết lòng chăm sóc. Trong cơn mê man, y kêu khát nước, nàng liền lập tức chạy lên núi, đến bên khe suối lấy nước cho y. Đêm đến, thấy y không ngừng run rẩy vì lạnh, nàng đi gom những cành đào chưa bị đốt trụi cho vào chậu, nhóm lửa, sưởi ấm cho y.

Trong cái đêm lạnh giá đó, hơi thở của y rất yếu, trái tim dường như không còn đập. Nàng không ngừng nói: “Ca ca, ca ca không được chết... Ca ca đã hứa sẽ đưa muội đến ruộng hoa cải, đưa muội vào rừng trúc hái măng cơ mà. Ca Ca còn chưa đưa muội đi ngắm mặt trời mọc, muội sẽ không nằm ngủ nướng trên giường, muội nhất định sẽ đi cùng ca ca... Ca ca không được chết, cha mẹ đã không còn, ca ca không thể bỏ muội lại một mình trên thế gian này được...”

Cuối cùng, Vũ Văn Sở Thiên cũng đáp lại lời nàng, chỉ vẻn vẹn hai chữ: “Tiểu Trần."

Ròng rã bảy ngày, nàng bị nỗi sợ hãi giày vò, cuối cùng Vũ Văn Sở Thiên cũng chịu mở mắt. Nàng không dám tin, cứ ra sức dụi mắt, cho đến khi y yếu ớt gọi nàng một tiếng: “Tiểu Trần...”

Trong chốc lát, tất cả uất ức, đau buồn không thể kìm nén được nữa, nàng sà vào lòng y, nước mắt cứ thế trào ra.“Ca ca tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

“Ta ngủ lâu lắm à?”

Nàng gật đầu, nghĩ ngợi một lát lại ra sức lắc đầu. “Không lâu! Ca ca, chắc ca ca đói rồi, chờ chút, muội đi nấu gì đó cho ca ca ăn.”

Ngày hôm đó, Lạc Trần lần đầu tiên xuống bếp. Nàng cứ nghĩ những món ăn quen thuộc thường ngày mẫu thân làm là đơn giản, ai ngờ tự mình làm mới thấy vô cùng khó. Bận rộn cả nửa ngày trong bếp, y phục bị lửa bén thủng

chỗ, những ngón tay rộp đỏ vì phỏng, mãi nàng mới cho được gạo lên bếp.

Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng nàng cũng nấu được một thứ cháo đen đen nhão nhoẹt, cũng không biết có ăn được không. Nàng dùng đôi môi khô cong kéo tay áo xuống, che đi những vết bỏng, rồi mới bưng bát ra khỏi bếp.

Trên giường không có người, nàng vội vã chạy ra ngoài, chỉ thấy Vũ Văn Sở Thiên đang quỳ trước phần mộ của phụ mẫu, thân thể yếu ớt khẽ lay động tựa như có thể ngã gục bất cứ lúc nào.

Y hỏi nàng có biết ai đã mai táng cho phụ mẫu không. Lạc Trần lắc đầu nói không biết, sau đó chậm rãi kể lại cho Vũ Văn Sở Thiên những điều mình nhìn thấy: kẻ giết cha mẹ họ chính là những người mặc áo đen, thắt dây lưng màu bạc, trong số họ có một nam nhân dáng cao gầy, đeo mặt nạ, được bọn chúng gọi là “hộ pháp”. Nhưng chính hắn đã ngăn những tên áo đen kia giết huynh muội họ, nói đó là mệnh lệnh của môn chủ. Tên hộ pháp đó còn có một lệnh bài, hình như được làm bằng sắt đen, bên trên có khắc một chữ “Kiêu”. Bên cạnh hộ pháp còn có một nữ tử chừng mười một, mười hai tuổi, có cặp mắt sáng như ánh trăng.

Sở Thiên gật đầu, nói: “Kiêu? Chữ “Kiêu” có bộ uyển và bộ mộc, chính là Dạ Kiêu. Ta nhất định phải báo thù cho phụ mẫu.”

“Ca ca phải dưỡng thương cho khỏi thì mới báo được thù chứ!” Nàng đưa chiếc bát đựng cháo đến trước mặt y. “Muội nấu cháo cho ca ca rồi đây, ca ca ăn một chút đi!"

Y nhìn sang cặp mắt sưng đỏ của nàng, lại nhìn mái tóc rối, và cánh tay nhỏ nhắn giấu dưới ống tay áo, sau đó chìa tay đón lấy thứ mà chính y cũng không biết nên gọi là gì, ăn liền một hơi hết nửa bát, nửa còn lại y đưa về phía nàng.

“Cháo muội nấu rất ngon.”

Nửa tháng trôi qua, vết thương của Vũ Văn Sở Thiên đã đỡ hơn nhiều, y nói phải đưa Lạc Trần đến Miêu Cương tìm một nữ nhân tên Lan Khê. Rồi họ thu dọn tất cả những thứ đáng giá trong nhà, bái biệt trước phần mộ của phụ mẫu. Trước lúc lên đường, Vũ Văn Sở Thiên đứng trước mộ rất lâu. Sau đó, y dắt nàng đi về hướng mặt trời lặn.

Đó là một quãng đường dài, Lạc Trần không nhớ nổi họ đã đi bao nhiêu ngày, chỉ nhớ mặt trời mọc rồi lại lặn, họ chỉ không ngừng nghỉ đi về phía tây.

Trên đường, họ gặp phải rất nhiều loại người. Một vài người mặt mày sáng sủa, cho họ ăn cho họ uống, giúp họ mua những vật dụng cần thiết, cuối cùng đánh cắp hết những thứ đáng tiền trên người họ, còn bán họ cho những kẻ buôn người. Trong lúc tức giận, Vũ Văn Sở Thiên đã đánh trọng thương những kẻ buôn người đó, rồi đem chúng đi báo quan. Kết cục, quan phủ lại viện cớ không tìm được những kẻ đã lừa họ để phủi tay không quản, đồ đạc của họ cũng không tìm thấy, đáng tiếc nhất là trong đó có cả di vật của phụ mẫu.

Cũng có những kẻ ăn mặc đạo mạo, cưỡi tuấn mã phi như bay, căn bản không thèm quan tâm đến những người xung quanh liệu có bị ngựa húc cho tan tác hay không. Nếu không có Vũ Văn Sở Thiên dùng vai đỡ vó ngựa thì Lạc Trần sớm đã bị ngựa giẫm chết rồi. Kết cục, bả vai của Vũ Văn Sở Thiên bị vó ngựa giẫm bị thương.

Lại còn một đám người mặc y phục quan sai, ngông nghênh giữa phố, đạp đổ cả sạp hàng của những người buôn bán nhỏ, gặp đàn ông thì đánh, gặp đàn bà thì trêu ghẹo. Thế mà không một ai dám phản kháng, chỉ dám xì xào bàn tán sau lưng: “Đây rốt cuộc là quan sai hay là phường trộm cắp lưu manh vậy?”, “Hoàng đế nhu nhược, hoàng tộc tranh quyền đoạt vị, đám dân đen chúng ta chỉ còn cách cầu cho mình không gặp chuyện thôi.”, “Quan không ra quan, tặc không ra tặc, quân không ra quân, thần không ra thần, nhà không ra nhà, nước không ra nước... Chúng ta chỉ có thể sống không ra sống, chết không ra chết thôi."

Bắt gặp những cảnh tượng đó, Lạc Trần mới biết Ương Quốc rộng lớn mà phụ thân nàng thường nhắc đến đầy rẫy nguy hiểm, nếu không có ca ca bảo vệ, nàng sớm đã chết rồi.

Sau một tháng ròng rã, cuối cùng họ cũng đến được một trấn nhỏ ở biên giới phía tây Ương Quốc. Chiến loạn liên miên nhiều năm, bách tính kẻ thì chết kẻ thì tháo chạy, rất nhiều thành trấn ở biên quan bị bỏ hoang. Ở trấn này tuy vẫn có người nhưng cũng rất vắng vẻ, trên những góc phố điêu tàn còn treo một tấm biển, bên trên có ghi ba chữ: “Thành Nguyên trấn.”

Nơi này dường như đã bị người đời quên lãng, thậm chí quan phủ cũng không buồn ngó ngàng, trên phố chẳng có một bóng người, cũng chẳng có nhà trọ nào có thể nghỉ chân, chỉ còn trơ mặt đường đá gồ ghề do bị xe cộ nghiền ép.

Mây đen kéo đến càng lúc càng nhiều, những hạt mưa tí tách rơi xuống, cát bụi bay mịt mù, trời và đất trong chớp mắt đã biến thành một mớ hỗn độn. Vũ Văn Sở Thiên kéo Lạc Trần đến một mái hiên để trú mưa. Đường đi gian vết thương cũ trên người y vốn chưa lành, nay lại bị vó ngựa giẫm trọng thương ở vai, vết thương cũ cộng vết thương mới, khiến cơ thể y yếu ớt đến dựa vào tường cũng không đứng vững, nhưng y vẫn ôm lấy vai của Lạc Trần, che chắn cho nàng khỏi mưa gió.

Họ cứ cho rằng mưa sẽ chóng tạnh, không ngờ mưa mỗi lúc một lớn, gió lạnh thấu xương vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Khuôn mặt của Sở Thiên càng trở nên tái nhợt, cơ thể càng lúc càng nóng ran.

Lạc Trần nghiến răng nói: “Ca ca, muội đi tìm đại phu cho ca ca.”

Nàng vừa chạy được hai bước, y liền đuổi theo, kéo nàng quay trở lại mái hiên. “Mưa to như vậy, muội không được chạy lung tung.”

“Nhưng vết thương của ca ca...” Nàng giãy giụa chực muốn chạy đi, nhưng y cứ giữ chặt lấy nàng.

“Vết thương của ta không sao cả, ta vận công điều khí một chút sẽ ổn thôi.”

“Không được, muội nhất định phải đi tìm đại phu cho ca ca, ca ca đừng cản muội...”

Qua màn mưa, nàng lờ mờ nhìn thấy một hiệu thuốc phía đối diện. Trong cơn phấn khích, tưởng như nàngcó một sức mạnh cực đại, hoặc cũng có thể do Vũ Văn Sở Thiên đã không còn chút sức lực nào để ngăn cản, nàng vùng khỏi tay y, chạy thục mạng đến trước hiệu thuốc.

"Cứu mạng, xin hãy cứu mạng. Nàng đập mạnh cửa, gọi to.

“Tiểu Trần!” Lúc Vũ Văn Sở Thiên vừa đuổi kịp đến thì cửa hiệu thuốc mở ra, một bóng người cầm ô xuất hiện. Người đó chống gậy, chân phải chậm chạp lê trên mặt đất, trên người khoác một bộ y phục thô sơ, tóc tai bù xù, mấy lọn tóc xõa xuống che khuất cả cặp mắt, chỉ lộ ra khuôn mặt gầy guộc. Mặc dù dáng vẻ lôi thôi là vậy nhưng vẫn không che giấu được khí chất anh tuấn bất phàm.

Người đó nhìn hai huynh muội đứng trước cửa, đảo mắt một lượt từ dưới lên trên rồi dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Vũ Văn Sở Thiên. Rất nhanh, ánh mắt đó dời đi, biểu cảm cứng nhắc rõ ràng là có ý chối từ người từ ngàn dặm xa xôi tới.

Đã gặp biết bao hạng người, nhưng vào thời khắc đối diện khuôn mặt chẳng có chút thiện cảm này, Lạc Trần lại có cảm giác ông ta nhất định sẽ cứu giúp họ, chẳng rõ lý do là gì, chỉ là trực cảm mà thôi. Cho nên, nàng không hề do dự, lao đến túm chặt lấy vạt áo của ông ta, khẩn cầu: “Đại thúc, ca ca ta bị bệnh rất nặng, xin người hãy kê thuốc cho huynh ấy.”

Thấy người đó không đáp lời, nàng lại ra sức túm lấy vạt áo ông ta, nói: “Đại thúc, ta xin người, vết thương cũ của huynh ấy vẫn chưa bình phục, lại đang bị sốt, nếu không được uống thuốc, huynh ấy sẽ không trụ được nữa, xin người ra tay cứu huynh ấy.”

Ông ta cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt ngấn lệ của nàng, lại nhìn sang Vũ Văn Sở Thiên không còn một chút sức lực, tuy còn nhỏ tuổi nhưng trên mặt lại toát lên vẻ kiến nghị phi phàm, rõ ràng là đau đến mức tâm trí mơ màng, nhưng vẫn cố gắng gượng từng hơi thở, quyết không ngã gục.

Kỳ thực, từ lâu người này đã lạnh nhạt với sự sống chết, thời khắc đối diện với cặp huynh muội bơ vơ không nơi nương tựa, nguyện sống chết cùng nhau, ông ta cũng không tránh khỏi mủi lòng. Thở dài một cái, rồi ông ta tiến lên bắt mạch cho Vũ Văn Sở Thiên, nét mặt không giấu nổi sự kinh ngạc, lại nín thở tập trung chẩn bệnh, lúc này trên mặt ông ta không chỉ có sự kinh ngạc, mà hơn cả chính là sự mê hoặc.

“Đại thúc! Ca ca ta...”

Ông ta đưa tay lên ra hiệu nàng không cần nói gì cả, sau đó vội vàng cõng Vũ Văn Sở Thiên chạy vào trong tiệm thuốc. Khi ông ta xử lý xong vết thương cũ vẫn chưa lành và vết thương mới đang rỉ máu cho Vũ Văn Sở Thiên thì đã gần khuya, ông ta lại bắt mạch cho Vũ Văn Sở Thiên, sắc mặt vẫn có vẻ gì đó khó tin.

Ông ta xoay người nhìn sang Lạc Trần đang rất lo lắng, nãy giờ luôn miệng hỏi “Vết thương của ca ca ta thật sự sao chứ?”, hỏi: “Tiểu nha đầu, có phải ca ca của ngươi đã từng uống một loại thuốc rất đặc biệt?”

Lạc Trần từ từ nhớ lại. “Khoảng hơn một tháng trước, huynh ấy bị trọng thương, có người đã cho huynh ấy uống một loại thuốc đựng trong một cái lọ nhỏ.”

“Một lọ thuốc? Nếu thực sự là hỏa liên thì không thể nào là uống từ một tháng trước được.” Ông ta lắc đầu, đứng dậy định đi ra ngoài.

Lạc Trần vội vàng túm lấy tay áo ông ta. “Đại thúc, vết thương của ca ca ta có thật chỉ là vết thương ngoài da không?”

“Đúng vậy, ngươi có thể yên tâm, thể chất của ca ca ngươi rất đặc biệt, nội lực thâm hậu, những vết thương ngoài da này chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng là bình phục.” Ông ta lấy từ trong tủ ra một bộ y phục sạch sẽ. “Y phục của người bị ướt sũng rồi, dễ bị cảm lạnh, mau thay đi.”

“Đại thúc, ca ca ta...”

“Rốt cuộc ngươi còn muốn hỏi bao nhiêu lần nữa? Ca ca của ngươi không chết được đâu, thực sự sẽ không chết, ngươi đừng hỏi nữa.”

“Vâng, ta chỉ muốn hỏi, y phục của ca ca ta cũng bị ướt rồi, người có bộ y phục nào sạch sẽ để thay cho huynh ấy không?”

Đại thúc kia thực sự không còn gì để nói, lại lấy từ trong tủ ra một bộ y phục cũ màu đen. “Chỗ ta không có y phục nam, để hắn mặc y phục của ta vậy.”

“Vâng, đa tạ đại thúc.”

“Ta đi nấu cho ngươi bát mì nóng, người thay y phục xong rồi ra ăn.”

“Ca ca ta...” Nàng chỉ nói có ba từ, ông ta liền đoán được nàng định nói gì. “Tạm thời, ca ca của người cần nghỉ ngơi, không được ăn gì. Chờ y tỉnh lại, ta sẽ sắc thuốc cho y.”

“Vâng.”

Nam nhân đeo mặt nạ cúi xuống nhìn Lạc Trần. Nàng liền có người lại, thấy hắn ta đưa tay định chạm vào mũi của Vũ Văn Sở Thiên, nàng lập tức ghì chặt lấy y, quát lớn: “Không được đụng vào ca ca của ta.”

Nam nhân đó hỏi nàng: “Cậu ta vẫn còn sống, người không muốn ta cứu cậu ta sao?”

“Huynh ấy còn sống?” Lạc Trần và cô gái kia đồng thanh hỏi.

“Ừm, bị trúng Dao hoa chi thủy, vẫn còn hơi thở, quả là kỳ tích, cũng không biết có cứu được không.” Nói rồi hắn ta lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ màu trắng, thấy Lạc Trần vẫn khư khư ôm lấy ca ca không chịu buông tay, hắn ta liền đập vào sau gáy nàng. Lạc Trần chỉ cảm thấy sau gáy tê tê, toàn thân không còn cảm giác.

Lúc tỉnh lại, Lạc Trần thấy mình đang ở giữa rừng đào, nhưng hoa đào chẳng còn nữa, chỉ còn những thân cây trơ trụi, cháy đen.

Sau gáy vẫn còn cảm giác nhoi nhói, Lạc Trần muốn đưa tay xoa nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể cử động, cũng không thể phát ra tiếng, chỉ mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người đang hoạt động. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của nữ tử mà trước lúc hôn mê nàng đã gặp, nàng ta hỏi: “Ca ca, hắn trúng độc Dao hoa chi thủy, lại dùng hết sức lực đánh giết hơn một canh giờ, sao có thể sống được?”

“Y thiên phú dị bẩm, kinh mạch không giống người thường, cho dù có vận công thì Dao hoa chi thủy cũng không thể đả thương đến tâm mạch.” Đó là giọng nói của nam nhân đeo mặt nạ.

“Kinh mạch không giống người thường, là do đã luyện loại võ công cao thâm nào đó sao?”

“Cũng không hẳn là vậy, hình như là do thiên bẩm.”

“Thiên bẩm sao?”

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”

“Nhưng, nhìn bộ dạng của hắn... liệu có chết không?” Nữ tử nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Sở Thiên đang nhắm mắt nằm bất động:

"Không biết, phải xem số mệnh của y thôi.”

Dứt lời, hắn ta nắm tay muội muội rồi đi, nữ tử kia còn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

Hai người họ đi một lúc rồi, tay chân Lạc Trần mới có thể cử động. Nàng vội vàng chạy đến trước giường, chỉ thấy Vũ Văn Sở Thiên đang ngủ say, vết thương trên người cũng đã được bằng bó.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài khung cửa. Trời đã sáng rõ, ánh nắng sớm mai trải dài chiếu lên vạn vật, các thi thể trên mặt đất đã biến mất không còn dấu vết. Dưới gốc cây hòe cổ thụ xuất hiện một nấm mộ, trên có thắc mấy chữ: “Vũ Văn Cô Vũ phu phụ chi mộ”.