← Quay lại trang sách

Phần 2 - KHẮC CỐT GHI TÂM Chương 6 TÂM TÂM NIỆM NIỆM

Mười lăm năm trước, Hoán Sa, không, phải gọi là Vũ Văn Lạc Trần, vẫn còn là một đứa trẻ không am hiểu thế sự. Ở giữa rừng đào sâu thẳm không vướng chút bụi trần ấy, có một ngôi nhà ấm áp, cha mẹ yêu thương, còn có một ca ca thân thiết.

Hằng ngày, nàng và ca ca thường cùng nhau đọc sách, luyện chữ, cùng vào rừng trúc luyện kiếm, cùng vào rừng đào chơi trốn tìm, cùng đến thung lũng ngắt hoa dại, cùng lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn, cùng nằm dài dưới những khóm hoa tắm nắng.

Cuộc sống lúc đó quả thật như được đựng trong bình mật, từng ngày trôi qua rất đỗi ngọt ngào, ngọt đến mức khi cắn một quả nho chưa chín, mới biết thế nào là chua chát.

Trong suy nghĩ ngây thơ của Lạc Trần, cuộc sống vốn dĩ là như thế. Những chuyện về thế giới bên ngoài mà phụ thân nàng thường nhắc đến, ví dụ như một Ương Quốc rộng lớn, một Tuyên Quốc binh cường lực mạnh, một Lâu Lan quốc đã suy vong, còn cả Lan tộc ở Miêu Cương nữa, tất cả chỉ là những ký hiệu chẳng hề có chút ý nghĩa gì đối với nàng. Còn về giang hồ gió nổi mây vần, đối với nàng, lại càng xa vời. Vô Nhiên Sơn trang võ lâm chí tôn, đạo phái Trạc Quang Sơn được tôn sùng, còn cả tổ chức sát thủ Dạ Kiêu nổi tiếng giang hồ mà chỉ cần nghe tên, ai nấy cũng khiếp sợ, tất cả đều là những câu chuyện nàng được nghe kể trước khi đi ngủ.

Tục ngữ có câu “thể sự vô thường”, Lạc Trần chẳng hề hay biết cuộc sống bình yên của nàng sắp sửa bị những câu chuyện xa xôi đó cuốn vào, một cuộc thảm sát tàn khốc đang được manh nha chuẩn bị ập đến.

Cái ngày cơn ác mộng đó bắt đầu, nàng đang say giấc thì đột nhiên có người ra sức lay người nàng.

“Tiểu Trần, mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại!” Là tiếng gọi gấp gáp của ca ca.

Nàng cứ nghĩ ca ca gọi nàng dậy để đi ngắm bình minh nên vẫn nhắm tịt mắt lại, cuộn tròn người trong chăn, làm nũng như thường ngày. “Ca ca tốt, người ta còn chưa ngủ đủ giấc... Ngày mai muội sẽ cùng ca ca đi ngắm bình mình, muội bảo đảm đấy.”

Trước đây, nàng chỉ cần làm nũng, ca ca sẽ không nỡ lòng gọi tiếp. Nhưng đêm đó, y cứ nhất quyết dựng nàng dậy, kéo ra giữa sân gió thổi phần phật.

Vạt áo mỏng manh bị cơn gió lạnh giữa đêm thổi tung, thổi bay cả cơn ngái ngủ của nàng.

“Ngắm bình minh cũng cần gì phải gấp gáp vậy...”

Vừa trách móc nàng vừa lấy tay dụi mắt. Đôi mắt lim dim miễn cưỡng mở ra, vừa nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, nàng đã sợ hãi đến mức toàn thân cứng đờ.

Đêm thảm sát đó là một đêm trăng khuyết, mây đen cuồn cuộn kéo đến, trong sân đếm không xuể những kẻ bịt mặt mặc áo đen đang từ bốn hướng kéo đến. Chúng đông đến mức một con ruồi cũng không thể thoát được. Lúc này cha mẹ nàng đang đứng giữa sân, trên người chỉ mặc một bộ y phục màu trắng.

“Mười năm rồi, không ngờ bọn họ vẫn không chịu buông tha cho nàng!” Phụ thân nàng, Vũ Văn Cô Vũ, thở dài nói.

Mẫu thân nàng, Lục Lâm Nhiễm, một tay cầm kiếm, sắc mặt phờ phạc, nói: “Chuyện gì phải đến, sớm muộn cũng sẽ đến. Cô Vũ, chàng mau đem các con chạy đi, thứ chúng muốn là mạng của thiếp.”

Vũ Văn Cô Vũ chạy tới dặn dò hai đứa trẻ vừa mới từ trong phòng chạy ra: “Thiên Nhi, lát nữa con đưa Tiểu Trần men theo một đạo trong thư phòng chạy trốn khỏi nơi đây, cứ đi về hướng đông, đừng quay đầu lại!”

“Cha, con cũng biết võ công, hãy để con ở lại giúp một tay.” Ca ca của nàng, Vũ Văn Sở Thiên, nói.

“Con với Tiểu Trần ở lại chỉ làm cho ta và mẫu thân con phân tâm.”

“Nhưng...”

Lục Lâm Nhiễm quay đầu nhìn bọn họ, hối thúc: “Thiên Nhi, con bảo vệ tốt Tiểu Trần chính là giúp chúng ta rồi! Nhớ kĩ, bất luận xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ Tiểu Trần.”

Vũ Văn Sở Thiên thấy ánh mắt đầy tin tưởng của mẫu thân, liền kiên định gật đầu. “Vâng, con biết rồi.”

Chưa kịp dặn dò thêm thì đám người áo đen đã thừa cơ xông đến bao vây cả bốn người bọn họ, vợ chồng Vũ Văn Cô Vũ liền rút kiếm ứng chiến. Đạo kiếm vung lên sáng lòa giữa không trung, không chừa đường thoát cho bất cứ kẻ nào. Đao quang kiếm ảnh như phá vỡ màn đêm đen đặc, mang theo cái lạnh thấu xương Mỗi lần lưỡi kiếm quét qua lại có thêm một người ngã xuống chớp mắt cả đào viên xinh đẹp đã ngập tràn xác người, một khung cảnh thật khiến người ta hoảng sợ.

Vũ Văn Cô Vũ vòng ra sau, ra sức tấn công, mở một con đường máu, đẩy hai đứa trẻ vào trong thư phòng. Chợt nghĩ thứ gì đó, Vũ Văn Cô Vũ lấy từ trong tay áo ra một mảnh bạch ngọc hình hồ điệp đưa cho Vũ Văn Sở Thiên. “Thiên Nhi, nếu không chờ được ta và mẫu thân, hãy mang theo Tiểu Trần đến Miêu Cương, tìm một người tên là Lan Khê, đưa vật này cho nàng ta, nàng ta ắt sẽ chăm sóc cho các con.”

Đêm đó, gió thổi lạnh buốt, khuôn mặt phụ mẫu lúc sáng lúc tối hiện ra trong ánh lửa, đó chính là hình ảnh cuối cùng về hai người trong trí nhớ của Lạc Trần.

Đêm ấy, Vũ Văn Sở Thiên đưa nàng chạy trốn theo lối mật đạo. Mật đạo đã lâu chưa sử dụng, bên trong còn đọng nước mưa. Y cõng nàng trên lưng, dò từng bước, từng bước trong mật đạo trơn trượt và tối tăm, rồi thoát ra từ một sơn động sau núi, nhằm thẳng hướng đông mà chạy.

Sơn cốc vắng vẻ không một bóng người, gió đêm thổi đến từng cơn, lá kêu xào xạc. Từ trong bụi cây chợt lóe lên một vệt sáng, Vũ Văn Sở Thiên theo quán tính lùi lại. Một lưỡi kiếm lao vút đến từ phía sau thân cây, tiếp đó là mười mấy lưỡi kiếm cùng lao về phía họ. Vũ Văn Sở Thiên liều mạng bảo vệ Lạc Trần, trong lúc sơ ý, vai phải y bị một đao cứa rách da thịt.

Bịt lấy vết thương trên cánh tay, Vũ Văn Sở Thiên nhìn về hướng tây, rừng đào đang bập bùng lửa cháy, sáng rực cả một góc trời, phảng phất như ráng chiều lúc mặt trời lặn. Y biết sẽ không bao giờ có thể gặp lại phụ mẫu mình nữa rồi.

“Ca ca, ca ca bị thương rồi!” Lạc Trần sợ hãi kêu lên, vùng vẫy đòi nhảy xuống khỏi lưng y.

Thấy tình thế nguy cấp, Sở Thiên từ từ đặt muội muội xuống. “Tiểu Trần, muội chạy trước đi, ca ca sẽ đối phó với bọn chúng. Nhớ kĩ, phải chạy về hướng đông, không được dừng, cũng không được quay đầu lại.”

“Không, muội không đi!” Một Lạc Trần trước nay ngoan ngoãn nghe lời, giờ lại khăng khăng túm chặt lấy vạt áo ca ca, ra sức lắc đầu, nói: “Muội không đi đâu hết, ca ca đừng bắt muội đi.”

“Muội không nghe lời ca ca sao?”

“Muội không nghe, muội không đi!”

Trong chốc lát, mười mấy lưỡi kiếm lại lao đến tới tấp, Vũ Văn Sở Thiên vội vàng ứng phó, không nói không rằng. Kỳ thực y cũng không muốn nói thêm gì nữa. Trong tình thế như vậy, cho dù Lạc Trần có chạy trước thì với võ công hiện tại, y cũng chẳng thể trụ được lâu, rốt cuộc, cả hai người vẫn khó thoát được kiếp nạn này. Nếu đã như vậy, y tình nguyện bảo vệ muội muội đến cùng, dù sống dù chết cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Khi bình minh ló rạng, vai của Vũ Văn Sở Thiên lại bị đâm thêm một kiểm nữa, mà y cũng chẳng còn sức lực để bảo

vệ cho muội muội, liền ngã gục xuống ngay trước mặt nàng. Máu từ trên vai y chảy xuống, nhuộm đỏ cả đám cỏ xanh.

"Ca ca!"

“Tiểu Trần...” Y chìa tay ra, mỉm cười nhìn nàng.

Nàng chậm rãi bò về phía y, nàng không hề sợ, cũng không đau lòng, suy nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này chỉ là: dù có đi đến đâu, ca ca cũng sẽ không bao giờ bỏ lại nàng, y sẽ bảo vệ, che chở cho nàng sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ tổn thương nào.

Thời điểm nàng nắm được tay của Vũ Văn Sở Thiên, mấy đạo kiếm quang lại lóe lên. Nàng ôm đầu, cuộn tròn người chờ chết, không ngờ Vũ Văn Sở Thiên chợt lao đến ôm lấy nàng. Máu đỏ ấm nóng bắn lên mặt nàng, nhuộm đỏ cả một khoảng trời đất trước mắt nàng.

“Ca ca.” Nàng ôm chặt lấy Vũ Văn Sở Thiên, bộ y phục trắng bị máu của y nhuộm đỏ hết. Nàng khóc lóc thảm thiết, đến lúc đó, nàng mới biết thế nào là đất trời sụp đổ.

Những cơn gió lạnh thổi lên cành lá, nàng sống chết ôm chặt lấy cơ thể chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt của ca ca, cho rằng cứ ôm như vậy, y sẽ không bị đau, sẽ không chảy máu, sẽ không để nàng lại một mình trên thế gian này...

Ánh kiếm lại lóe lên, nàng nhắm mắt chờ chết.

Nhưng lưỡi kiếm đó lại không rơi xuống đầu nàng mà như diều đứt dây, bay về hướng khác, cắm thẳng vào một thân cây xù xì.

Nàng kinh hãi quay lại, chỉ thấy sau lưng có thêm một bóng người cao gầy. Hắn ta cũng đang mặc bộ y phục màu đen giống như trang phục của những kẻ sát nhân kia, nhưng trên mặt hắn ta là một cái mặt nạ rất hung tợn, phần hông thắt một chiếc dây lưng màu bạc.

Bên cạnh hắn còn có một bé gái, nhìn dáng người nhỏ nhắn của nàng ta, chắc cũng tầm mười một, mười hai tuổi. Trên mặt nàng ta quấn một tấm vải đen nên không nhìn rõ mặt, nhưng dưới ánh bình minh mờ ảo, có thể thấy nàng ta có một đôi mắt tuyệt đẹp.

“Hộ pháp? Ngài... Việc này...” Tên mặc áo đen đang muốn giết họ ngạc nhiên hỏi.

Nam nhân đeo mặt nạ rút ra một tấm lệnh bài màu đen, bên trên có khắc một chữ “Kiêu”. Hắn nói: “Môn chủ có lệnh, lập tức quay về.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!” Đám người áo đen lập tức rút lui.

Nam nhân đeo mặt nạ cúi xuống nhìn Lạc Trần. Nàng liền có người lại, thấy hắn ta đưa tay định chạm vào mũi của Vũ Văn Sở Thiên, nàng lập tức ghì chặt lấy y, quát lớn: “Không được đụng vào ca ca của ta.”

Nam nhân đó hỏi nàng: “Cậu ta vẫn còn sống, người không muốn ta cứu cậu ta sao?”

“Huynh ấy còn sống?” Lạc Trần và cô gái kia đồng thanh hỏi.

“Ừm, bị trúng Dao hoa chi thủy, vẫn còn hơi thở, quả là kỳ tích, cũng không biết có cứu được không.” Nói rồi hắn ta lấy từ trong người ra một cái lọ nhỏ màu trắng, thấy Lạc Trần vẫn khư khư ôm lấy ca ca không chịu buông tay, hắn ta liền đập vào sau gáy nàng. Lạc Trần chỉ cảm thấy sau gáy tê tê, toàn thân không còn cảm giác.

Lúc tỉnh lại, Lạc Trần thấy mình đang ở giữa rừng đào, nhưng hoa đào chẳng còn nữa, chỉ còn những thân cây trơ trụi, cháy đen.

Sau gáy vẫn còn cảm giác nhoi nhói, Lạc Trần muốn đưa tay xoa nhưng lại phát hiện cơ thể mình không thể cử động, cũng không thể phát ra tiếng, chỉ mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người đang hoạt động. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của nữ tử mà trước lúc hôn mê nàng đã gặp, nàng ta hỏi: “Ca ca, hắn trúng độc Dao hoa chi thủy, lại dùng hết sức lực đánh giết hơn một canh giờ, sao có thể sống được?”

“Y thiên phú dị bẩm, kinh mạch không giống người thường, cho dù có vận công thì Dao hoa chi thủy cũng không thể đả thương đến tâm mạch.” Đó là giọng nói của nam nhân đeo mặt nạ.

“Kinh mạch không giống người thường, là do đã luyện loại võ công cao thâm nào đó sao?”

“Cũng không hẳn là vậy, hình như là do thiên bẩm.”

“Thiên bẩm sao?”

“Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”

“Nhưng, nhìn bộ dạng của hắn... liệu có chết không?” Nữ tử nhìn chằm chằm vào Vũ Văn Sở Thiên đang nhắm mắt nằm bất động:

"Không biết, phải xem số mệnh của y thôi.”

Dứt lời, hắn ta nắm tay muội muội rồi đi, nữ tử kia còn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại.

Hai người họ đi một lúc rồi, tay chân Lạc Trần mới có thể cử động. Nàng vội vàng chạy đến trước giường, chỉ thấy Vũ Văn Sở Thiên đang ngủ say, vết thương trên người cũng đã được bằng bó.

Nàng ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài khung cửa. Trời đã sáng rõ, ánh nắng sớm mai trải dài chiếu lên vạn vật, các thi thể trên mặt đất đã biến mất không còn dấu vết. Dưới gốc cây hòe cổ thụ xuất hiện một nấm mộ, trên có thắc mấy chữ: “Vũ Văn Cô Vũ phu phụ chi mộ”.

Chỉ trong một đêm, tất cả đều biến mất. Cha mẹ nàng mãi mãi nằm dưới đất sâu, một gia đình đã từng rất hạnh phúc, giờ chỉ còn lại tường xiêu vách đổ. Cốc uống rượu bằng ngọc xanh mà phụ thân hằng ngày vẫn dùng vỡ vụn dưới đất, trâm ngọc phỉ thúy mà mẫu thân thích nhất bị vùi dưới khung cửa vỡ nát, tứ thư ngũ kinh mà hai huynh muội thường ngày vẫn học vương vãi khắp mặt đất, vết máu che lấp mặt chữ, còn cả bình hoa mà ca ca tặng nàng, cũng bị kiếm chém vỡ thành hai mảnh.

Bây giờ, chỗ dựa duy nhất của nàng chỉ còn Vũ Văn Sở Thiên, người đang nằm trên chiếc giường bị chém rách tả tơi kia. Không, phải là bản thân nàng mới đúng, bởi vì ca ca đang cần nàng chăm sóc.