← Quay lại trang sách

- 4 -

Thay xong bộ y phục sạch sẽ, chải lại đầu tóc, Lạc Trần bước ra khỏi hậu đường. Đại thúc của hiệu thuốc đang múc mì đã được nấu chín ra bát, hàng lông mày nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Nghe thấy tiếng động, ông ta liền ngẩng lên nhìn nàng. Sau khi tắm rửa chỉnh trang lại y phục, trông Lạc Trần giống như một đóa phù dung chớm nụ, thuần khiết như nước. Bộ y phục mà nàng đang mặc trên người cũng rất vừa vặn, váy lụa màu vàng nhạt, mái tóc dài đen nhánh buông hờ sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo tuy hơi gầy, cặp mắt đen láy hết sức có thần, toát lên vẻ thanh thoát không vướng bụi trần.

Đại thúc nhìn nàng hồi lâu, trong đôi mắt từng trải lại lộ ra chút thiện cảm, bất giác nói với ngữ điệu nhẹ nhàng: “Tiểu nha đầu, ngươi mấy tuổi rồi?”

“Ta mười tuổi.” Lạc Trần đáp một cách dứt khoát.

“Mười tuổi...” Ông ta lại trầm ngâm nhìn nàng một lúc lâu, khóe môi lộ ra vẻ chua xót, tay vỗ lên chiếc ghế bên cạnh bếp lửa. “Nào, mau ngồi xuống đây ăn mì đi.”

Lạc Trần đi tới ngồi xuống trước mặt ông ta, nhận bát mì, chậm chạp ăn từng miếng một.

“Ta thấy cử chỉ và lời nói của người và ca ca chẳng có vẻ là xuất thân nghèo khổ, đến nay loạn thế, tại sao các ngươi lại lưu lạc bên ngoài? Phụ mẫu của các ngươi đâu?”

Nhắc đến phụ mẫu, nàng không kìm được nước mắt. “Họ đều không còn trên trần thế nữa rồi.”

“Ừm.” Thế sự loạn lạc, sinh ly tử biệt đã quá nhiều, nên ông ta cũng chẳng thấy lạ, chỉ hỏi: “Vậy các ngươi muốn đi đâu, đi tìm người thân sao?”

“Ca ca là người thân duy nhất của ta. Huynh ấy nói muốn đưa ta đến Miêu Cương tìm một người.”

“Miêu Cương? Các ngươi là người Miêu Cương sao?”

Nàng vội lắc đầu. “Ta không biết.”

Đại thúc cúi xuống chăm chú nhìn tập y thư trên bàn, Lạc Trần cũng nhìn theo ánh mắt của ông ta, chỉ thấy trên trang giấy có viết: Hỏa liên, thánh vật của Lan tộc ở Miêu Cương, màu sắc giống như lửa, đặc tính vô cùng nóng...

Nàng chỉ mới đọc được mấy chữ, đại thúc liền gập quyển y thư lại, nói: “Miêu Cương đường sá xa xôi, vết thương của ca ca ngươi lại chưa lành hẳn, không tiện đi đường dài, các ngươi cứ tạm lưu lại đây, chờ sức khỏe của y hồi phục hãy đi tiếp.”

Lạc Trần gật đầu lia lịa, buông đũa xuống, đứng thẳng người hành lễ: “Tiểu Trần kiếp này nhất định sẽ không quên đại ân của thúc.”

“Đúng là một đứa trẻ ngoan...” Đại thúc đỡ nàng dậy, ánh mắt vô cùng ấm áp, giống như một người cha nhìn con gái của mình vậy. “Ngươi thật sự rất giống Tuyết Lạc nhà ta."

“Tuyết Lạc?” Nàng cúi đầu nhìn xuống bộ váy trên người mình, ngập ngừng nói. “Là con gái của đại thúc?”

“Đúng vậy.”

Lạc Trần nhìn quanh tiệm một lượt, nói: “Nàng ấy đâu? Đang ngủ sao?”

Ông ta lắc đầu, khẽ thở dài một cái, nói: “Tuyết Lạc và mẫu thân của nó sống cùng nhau, đã rất nhiều năm rồi ta không gặp nó. Năm nay nó cũng được mười tuổi, giống như ngươi vậy.”

“Tại sao nhà các ngườii lại không sống cùng nhau? Đại thúc không nhớ họ sao?”

“Nhớ chứ, sao ta có thể không nhớ họ được, nhưng...” Đại thúc ngừng lại một lúc, sau đó chuyển sang chủ đề khác, nói: “Ta họ Cầu, sau này cứ gọi ta là Cầu thúc.”

Lạc Trần lập tức gật đầu. “Vâng, thưa Cầu thúc.”

Lúc nàng bắt gặp ánh mắt đầy thương cảm nhưng lại rất đỗi dịu dàng của Cầu thúc, chỉ cảm thấy đó là một vị đại thúc vừa đáng thương vừa lương thiện. Nàng không thể ngờ, vị đại thúc bị thọt một chân lúc nào cũng u sầu đó lại là thần y đệ nhất giang hồ Cầu Dực Sơn, càng không thể ngờ, ông ta và tổ chức Dạ Kiêu lại có mối quan hệ vô cùng khăng khít.

“Đúng rồi, tiểu nha đầu, người tên gì?” Cầu thúc hỏi.

Mặc dù ca ca không chỉ một lần dặn dò nàng lòng người hiểm ác, không được tùy tiện nói cho người lạ biết tên họ của mình, nhưng Lạc Trần lại coi Cầu thúc như ân nhân, mà ân nhân thì không phải người lạ. “Ta tên Vũ Văn Lạc Trần.”

“Vũ Văn...” Nghe đến cái tên này, Cầu thúc liền kinh ngạc nhìn nàng, nhưng rất nhanh thu lại vẻ mặt này. “Lạc Trần, ừm, cái tên rất đẹp. Vậy còn ca ca của ngươi?”

“Vũ Văn Sở Thiên.”

“Cũng là một cái tên rất đẹp.” Cầu thúc xoa xoa đầu nàng. “Thôi, mau ăn đi, mì nguội hết rồi."

Nàng cũng không nói thêm gì, chỉ cúi đầu chăm chú ăn. No bụng, Lạc Trần liền có cảm giác buồn ngủ. Cầu thúc thấy nàng mệt, liền nói: “Tiểu nha đầu, mệt rồi hả? Đêm nay ta đến phòng thuốc nghiên cứu y thư, ngươi nghỉ trong phòng của ta đi.”

“Không, không, ta đến chỗ ca ca, trông chừng huynh ấy?

“Ngươi và y ngủ cùng một phòng, chuyện này...” Nhìn gương mặt ngây ngô của nàng, Cầu thúc muốn nói gì đó nhưng rồi ngừng lại.

“Huynh ấy bị thương, ta phải ở cạnh chăm sóc cho huynh ấy.” Lạc Trần kiên định nói.

“Ca ca ngươi vừa uống thuốc của ta, cả đêm nay sẽ ngủ say không tỉnh dậy, không cần người phải chăm sóc. Nhưng nếu người đã có lòng tốt như vậy thì đi đi!”

“Vâng!”

Cầu thúc không lừa nàng, quả nhiên đêm đó Vũ Văn Sở Thiên ngủ rất sâu. Bên ngoài mưa gió ào ào, sấm chớp đùng đoàng, thế mà mắt y chẳng hề mở ra lấy một lần. Ngắm nhìn ca ca ngủ ngon lành, nàng cũng không lo lắng nữa, nắm chặt một cánh tay của y, ngủ gục bên giường lúc nào không hay.

Tầm nửa đêm, nàng lại mơ thấy ác mộng, ký ức của vụ thảm sát lại xuất hiện. Trong cơn ác mộng, nàng tuyệt vọng kêu gào: “Ca ca! Ca ca không được chết, không được bỏ rơi muội!” Đột nhiên một luồng hơi ấm chạm khẽ lên má nàng, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn nhưng lại vô cùng dịu dàng: “Tiểu Trần, đừng sợ, có ca ca ở đây.”

Nàng vùng dậy, mở to mắt, bắt gặp đôi mắt của người mà nàng tin tưởng nhất. Nàng liền ôm chặt lấy y. Chỉ khi ở cạnh y, nàng mới không thấy sợ.

Đột nhiên, nghĩ ra chuyện gì đó, nàng hỏi: “Ca ca, sao ca ca tỉnh lại được?”

“Ban nãy, ta nghe thấy muội gặp ác mộng...”

“Là muội đánh thức ca ca sao?” Cảm thấy áy náy, nàng không kìm được suy nghĩ: Xem ra y thuật của Cầu thúc cũng chẳng lợi hại, còn nói uống thuốc của thúc ấy xong, cả đêm sẽ không thể tỉnh lại, thật không đáng tin.