Chương 7- 1 - PHÙ DAO CHI SƠN
Từ lúc được Cầu thúc thu nhận, huynh muội Vũ Văn Sở Thiên tạm thời có được một ngôi nhà ấm áp để trú thân. Tuy hậu đường của hiệu thuốc rất sơ sài, giường ngủ cũng không được chắc chắn, mái nhà lợp ngói đá đã nhiều năm, cũ nát đến chỉ chực rơi xuống vỡ vụn mỗi lúc trời mưa gió, nhưng Lạc Trần lại vô cùng yêu thích nơi này, thích một Cầu thúc lúc nào cũng nhìn nàng một cách trìu mến, thích cả mùi thảo dược tươi mát trong hiệu thuốc. Chính những mùi hương này khiến nàng cảm thấy an tâm, không cần lo lắng vết thương trên người ca ca sẽ nặng thêm, y sẽ mãi mãi rời xa nàng trong một đêm mưa to gió lớn.
Chớp mắt, họ đã lưu lại tiệm thuốc được mười ngày. Trong mười ngày ấy, ban ngày Lạc Trần phụ giúp Cầu thúc sắp xếp thảo dược, sắc thuốc, hoặc làm việc nhà. Chập tối, nàng lại dựa vai ca ca cùng ngắm hoàng hôn, nói chuyện của cửa hiệu.
Nàng nói với Vũ Văn Sở Thiên rằng, nàng phát hiện Cầu thúc là một người rất khó hiểu, tuy bị thọt một chân nhưng ngày nào cũng vậy, trời còn chưa sáng ông ta đã lên núi hái thuốc, mà toàn hái những thảo dược hết sức kỳ mang về. Trong phòng ông ta chất toàn là thuốc, trong sân cũng treo rất nhiều loại thảo dược đã khô cong, hơn nữa những loại thuốc này hầu như chẳng có ai mua, thế mà ông ta lại lựa chọn rất cẩn thận rồi đựng ngăn nắp trong những chiếc bình.
Còn nữa, Cầu thúc dành phần lớn thời gian giam mình trong phòng thuốc để nghiên cứu y thư và thảo dược trong những chiếc bình, rất ít khi để ý đến việc buôn bán của cửa hiệu, đến bụi bám trên biển hiệu cũng lười lau chùi. Cho nên, hiệu thuốc của ông ta rất ít khách, người đến mua thuốc nếu có cũng toàn là những người nghèo đến cơm cũng không có mà ăn, bị những hiệu thuốc khác đuổi ra ngoài, mới tìm đến hiệu này. Cầu thúc chẳng nói chẳng rằng liền bán thuốc cho họ, dường như chưa từng để tâm đến tiền bạc, mà cuộc sống của ông ta cũng chẳng túng thiếu, chuyện cơm áo gạo tiền trước giờ chưa hề phải lo lắng.
Vũ Văn Sở Thiên nghe mà không đáp, Lạc Trần quay đầu nhìn vào khuôn mặt đang đăm chiêu suy nghĩ của y, hỏi: “Ca ca nói xem, có phải thúc ấy rất kỳ lạ không?”
“Nếu là người bình thường thì quả thật rất kỳ lạ, nhưng là ông ta thì chẳng kỳ lạ chút nào. Ông ta họ Cầu, bị thọt một chân, dung mạo khí chất bất phàm, ta nghĩ ông ta chính là thần y Cầu Dực Sơn mà phụ thân thường nhắc đến.”
“Thần y Cầu Dực Sơn?” Nàng cố gắng nhớ lại những câu chuyện được kể trước lúc đi ngủ, hình như đã từng nghe đến một người như vậy.
“Lúc nhỏ, ta có xem qua y thư mà ông ta viết trong thư phòng của phụ thân, ông ta được phong là giang hồ đệ nhất thần y, y thuật xuất thần nhập hóa, tướng mạo phi phàm, kiếm thuật cũng rất lợi hại, là một nhân vật phong Lưu trong giang hồ ai ai cũng biết. Nghe phụ thân nói, Cầu Dực Sơn và đại tiểu thư của Uất Trì thế gia tâm đầu ý hợp, kết thành phu thê, được coi là là một giai thoại trong giang hồ, không ngờ hai mươi năm trước, Uất Trì thế gia bị Dạ Kiêu giết sạch trong vòng một đêm, chỉ có phu thê Cầu Dực Sơn may mắn thoát nạn. Nhưng không hiểu vì sao, bọn họ đột nhiên lại biến thành kẻ thù của nhau. Cầu Dực Sơn bị thương ở chân, kể từ đó mai danh ẩn tích, vắng bóng trên giang hồ.”
“Ồ, thì ra trước kia Cầu thúc là một nhân vật lợi hại như vậy. Nhưng một thần y như ông ta, muốn mai danh ẩn tích, tại sao không tìm một nơi tốt hơn mà lại ở một hiệu thuốc tồi tàn như thế này?”
“Ta cũng không rõ, hoặc cũng có thể là ta đoán nhầm, ông ta không phải Cầu Dực Sơn mà chỉ là một đại phu bình thường.”
Lạc Trần vò đầu suy nghĩ, rốt cuộc Cầu thúc có phải là thần y Cầu Dực Sơn hay không, đột nhiên nàng nghĩ ra một chuyện. “A, đúng rồi, mấy ngày trước muội phát hiện Cầu thúc rất có hứng thú với máu của ca ca. Mỗi lần đắp thuốc trị thương cho ca ca xong, đều lấy mấy giọt máu của ca ca nhỏ vào trong một chiếc lọ rỗi chăm chú quan sát, muội cũng không biết là thúc ấy muốn xem gì nữa.”
Vũ Văn Sở Thiên không đáp, bất giác chau mày lại. Nàng dùng ngón tay trắng ngần của mình day day ấn đường của y, cười nói: “Không được chau mày, Cầu thúc đã nói rồi, nhỏ tuổi như vậy, lại suốt ngày chau mày, suy nghĩ quá nhiều rất dễ sinh bệnh.”
Y nắm lấy tay nàng, bàn tay nhỏ bé trước đây vốn rất mềm mại, nay toàn những vết chai sần. Lạc Trần muốn rút tay lại giấu đi, nhưng y càng nắm chặt hơn, nói: “Được, sau này ca ca sẽ không chau mày nữa.”
Nàng cười tươi, lại dựa vào vai y ngủ thiếp đi.
Có y bên cạnh, trong giấc mộng của nàng đều là ánh sáng rực rỡ nơi đào viên, cho dù có gặp ác mộng thì sau khi tỉnh lại cũng có thể ngủ tiếp được, ác mộng có đáng sợ đến đầu cũng qua mau.
Nàng thật sự hy vọng họ có thể vĩnh viễn ở lại nơi đây, không cần phải tiếp tục chịu cảnh đói khát trên đường. Vết thương trên vai Vũ Văn Sở Thiên, sau khi được Cầu thúc chữa trị, đã có chuyển biến tốt, thậm chí còn nhanh hơn cả dự liệu của ông ta. Chưa quá nửa tháng, vết thương của y đã liền miệng, có thể hoạt động bình thường.
Đứng trong hậu viện của tiệm thuốc, Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy một dáng người nhỏ bé đang tất bật chạy ra chạy vào. Cái sân nhỏ trước đây vốn lộn xộn, những mảnh ngói vụn nằm lăn lóc tứ phía, sau mấy ngày đã được Lạc Trần thu dọn, sắp xếp đâu vào đấy, thảo được đã được phân loại và để riêng rẽ, hoa cỏ ở góc tường trước héo rũ, nay lại nở rộ rạng rỡ, xung quanh có thêm một hàng rào nhỏ để đám dây leo leo lên.
Lúc đó, Lạc Trần đang mang chăn của Cầu thúc ra sân phơi. Chiếc chăn rất nặng, nàng gắng sức nhấc nó lên cao, tuy mệt đến mức toàn thân vã mồ hôi nhưng trong ánh mắt lại ánh lên sự vui vẻ. Y bước lên phía trước, đỡ lấy tấm chăn trong tay nàng, nhẹ nhàng đặt trên lan can, vuốt lại cho phẳng, lúc cúi đầu xuống, y bắt gặp nụ cười vui vẻ của nàng. “Ca ca, sao lại ra ngoài? Vết thương của ca ca đã hoàn toàn hồi phục rối sao?”
“Ừ, đã hoàn toàn bình phục rồi.” Y nói. “Ta đã thu dọn xong đồ đạc, chúng ta từ biệt Cầu thúc rồi lên đường.”
Nụ cười của nàng đột nhiên tắt ngấm. Họ phải đi rồi, mặc dù sớm biết sẽ phải rời xa nơi đây, nhưng nàng không nghĩ lại nhanh như vậy, nàng còn không kịp chờ đến lúc chăn khô để cất giúp Cầu thúc.
Suy nghĩ một lúc, nàng hỏi dò: “Ca ca, Cầu thúc nói bên ngoài loạn lạc, chúng ta còn nhỏ, không đủ sức tự bảo vệ mình, không nên chạy lung tung khắp nơi. Thúc ấy nói có thể thu nhận chúng ta, chờ đến lúc chúng ta trưởng thành rồi đến Miêu Cương cũng không muộn.”
Không đợi Vũ Văn Sở Thiên trả lời, nàng liếc nhìn sắc mặt của y, rồi tiếp tục nói: “Ca ca, nếu bây giờ nhất định phải đi Miêu Cương, muội sẽ đi cùng ca ca. Nhưng muội thấy sắc mặt ca ca vẫn chưa tốt lắm, hay là chúng ta lưu lại đây thêm vài ngày, chờ ca ca hoàn toàn bình phục rồi hãy đi.” Thấy Vũ Văn Sở Thiên vẫn không chịu đáp lời, nàng kéo tay áo y, chớp chớp đôi mắt rưng rưng, nói: “Ca ca, chỉ ở thêm vài ngày nữa thôi.”
“Muội thích nơi đây à?”
“... Vâng.”
“Vậy ở lại thêm ba ngày nữa.”
Lạc Trần vô cùng sung sướng, ôm lấy vai y. Đột nhiên, có một bóng người màu xanh vụt qua, để lại một mùi hương thoang thoảng. Vũ Văn Sở Thiên chăm chú nhìn theo hướng mà người đó đi tới, hạ thấp giọng nói với Lạc Trần: “Muội ở đây chờ ca ca”, sau đó y nhón chân, phi thân bay vút ra phía sau nhà.
Lạc Trần dõi theo hướng y rời đi, loáng thoáng nhìn thấy một bé gái rất xinh đẹp. Diện mạo đó dường như nàng đã từng gặp ở đâu, có điều nhất thời không nhớ ra.
Không còn thấy bóng người nhưng mùi hương đặc biệt đó vẫn còn phảng phất, Vũ Văn Sở Thiên bẩm sinh rất nhạy cảm với các mùi hương, lần theo hướng mà mùi hương còn lưu lại, y tìm đến một ngôi nhà bỏ hoang.
Có hai người đang đứng trong mảnh sân nhỏ của ngôi nhà hoang, một người trong đó chính là Cầu thúc, người còn lại là một bé gái tầm mười một, mười hai tuổi, đang khoác trên người một bộ y phục màu xanh lục, mái tóc dài được vấn lại gọn gàng, ánh mắt toát lên vẻ chín chắn hơn so với độ tuổi, có thể nhìn thấy nội lực tu vi không hề tầm thường
Vũ Văn Sở Thiên không dám nhìn thêm, đứng nép sau một hòn giả sơn chăm chú lắng nghe. Cầu thúc nói: “Thứ đó ta đã đựng trong chiếc lọ này, trong vòng một ngày sẽ không bị đông lại.”
"Được, nội trong ngày hôm nay ta nhất định sẽ mang cho ca ca." Bé gái đó khẽ đáp.
"Tại sao hắn lại cần cái này?” Cầu thúc hỏi.
“Là môn chủ cần.”
“À.” Cầu thúc do dự một lúc mới nói: “Hai đứa trẻ này chính là con của Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm?”
Bé gái đó không trả lời.
“Mấy ngày nay ta đã nghiên cứu rất kĩ máu của Sở Thiên, phát hiện nó không giống của người thường, gặp nóng thì lạnh, gặp lạnh lại nóng, không một loại độc tố nào có thể xâm nhập, chỉ có những người đã từng uống hỏa liên mới như vậy.” Cầu thúc nói đến đây liền thở dài. “Không thể ngờ, năm đó Vũ Văn Cô Vũ đã tìm thấy hỏa liên ở Miêu Cương, giải được độc Dao hoa chi thủy. Chỉ tiếc là, bọn họ mai danh ẩn tích nhiều năm, cuối cùng vẫn không thoát được kiếp nạn!”
“Cầu thúc...” bé gái đó ngập ngừng hỏi. “Vết thương của y có nặng lắm không?”
“Đã hoàn toàn bình phục.” Cầu thúc nhìn lên trời. “Trời tôi rồi, ngươi mau về đi, muộn quá thì sợ máu trong lọ sẽ đông lại mất.”
“Được, vậy ta xin cáo từ.“
Bé gái đó nói xong, liền phi thân bay lên không trung rồi biến mất, chỉ còn lại Cầu thúc đang ngồi trên chiếc ghế đài phủ đầy bụi, thở dài hết lần này đến lần khác. “Hừ, ta nên biết người mà Dạ Kiêu muốn trừ khử thì khó lòng thoát được mới phải. Ngày đó cũng chỉ là sớm hay muộn...”
Thời khắc đó, Vũ Văn Sở Thiên có thể khẳng định Cầu thúc chính là Cầu Dực Sơn, bởi lẽ một đại phu bình thường sẽ không thể hiểu rõ về thánh vật của Miêu Cương đến vậy, cũng khó mà hiểu rõ tổ chức thần bí như Dạ Kiêu. Nhưng rốt cuộc Cầu Dực Sơn và Dạ Kiêu có mối quan hệ như thế nào, có liên quan gì đến phụ mẫu của y?
Đêm đến, ánh trăng lạnh lẽo trong như nước rơi xuống mặt đất, biến thành sương đêm.