← Quay lại trang sách

Chương 10- 1 - KIM PHONG NGỌC LỘ

Tịch dương khuất núi, Vũ Văn Sở Thiên mới đưa Lạc Trần về đến Tiếu Nhã Các, nghỉ chân tại căn phòng thượng hạng mà Lục Khung Y đã chuẩn bị từ trước. Ánh trăng sáng vằng vặc, những vì sao trên bầu trời như những viên đá quý được khảm trên một tấm lụa xanh, long lanh rực rỡ.

Lạc Trần nằm trên giường nhưng không có ý định đi ngủ. Không phải nàng sợ gặp ác mộng, mà là cứ nghĩ đến Vũ Văn Sở Thiên ở ngay phòng bên cạnh, tim nàng lại rộ lên như hoa nở. Cách so sánh này quả là chính xác, hiện tại, nàng cảm thấy từng đóa hoa phù dung tươi đẹp như đang bừng nở trong trái tim mình, khẽ lay động theo chiều gió, đôi lúc lại như những con sóng dâng trào. Với tâm trạng lâng lâng bồng bềnh như vậy, làm sao nàng có thể ngủ được?

Ba tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Lạc Trần vội vã xuống giường, hào hứng mở cửa, kết quả lại nhìn thấy Lục Khung Y đang đứng đó. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh, trong tay đang cầm một hộp điểm tâm, dáng vẻ nho nhã dịu dàng.

Nụ cười của Lạc Trần liền cứng lại. “Biểu ca, sao lại đến đây?”

"Tối nay muội chưa ăn được nhiều đã đi, bây giờ chắc cũng đói rồi, ta đã cho người làm bánh sữa vị hoa hồng mà muội thích nhất đây, có muốn ăn không?”

Mùi hoa hồng tỏa ra từ trong hộp, thoắt cái Lạc Trần vui vẻ trở lại. “Đa tạ biểu ca. Biểu ca vào đây ngồi đi.” Nàng né người sang một bên mời hắn vào phòng.

Lục Khung Y rất coi trọng lễ tiết, chưa từng vượt quá giới hạn dù chỉ một chút. “Muộn rồi, ta không tiện vào.”

Nàng cũng không cố níu giữ hắn, sau khi tiến hắn về, nàng háo hức ôm hộp điểm tâm về phòng. Sở dĩ nàng thích thú như vậy, không phải vì dạ dày của nàng đang trống rỗng, mà vì nàng biết giờ này chắc chắn ca ca tốt của nàng cũng đói rồi, đúng lúc nàng có thể đem điểm tâm đến, cùng chia sẻ thức ăn ngon với y.

Chải qua lại đầu tóc và thay y phục mới xong, Lạc Trần bưng đĩa bánh sữa hoa hồng đi ra khỏi phòng.

Tiếu Nhã Các ở cạnh một hồ nước, vì vậy có thể lờ mờ nhìn thấy nền trời màu đen in trên làn nước xanh biếc. Bất giác nàng nhìn thấy trên mặt nước có một bóng người thanh

cao, nho nhã đang đứng trên hành lang gấp khúc, say sưa ngắm trăng.

“Ca ca!” Lạc Trần vui mừng đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi chiếc đĩa trong tay xuống hồ. “Sao ca ca lại ở đây? Đang ngắm cảnh à?”

Y quay người lại và cười với nàng: “Đúng vậy, cảnh đêm đây rất đẹp. Ta vốn định gọi muội đến cùng ngắm cảnh, nhưng thấy muội đã có bánh sữa hoa hồng nên ta đoán ắt hẳn muội chỉ để tâm đến đồ ăn ngon mà không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp.”

“Ai nói vậy?” Nàng phản bác bằng giọng điệu nghiêm túc. “Vừa ngắm cảnh đẹp vừa thưởng thức bánh sữa hoa hồng mới là sự hưởng thụ tuyệt vời nhất trần đời!”

Y nghiêng đầu, chợt hỏi: “Nếu không thể cùng lúc có được cả đồ ăn ngon và cảnh đẹp, muội sẽ từ bỏ đồ ăn hay từ bỏ cảnh đẹp?”

“Đồ ăn ngon và cảnh đẹp...” Nàng vừa nói vừa cầm một miếng bánh sữa hoa hồng đút vào miệng y. “Muội đều có thể buông bỏ, chỉ có ca ca là muội không nỡ!”

Y mỉm cười. Nàng chớp chớp đôi mắt lém lỉnh, khóemiệng cũng cong lên. Từ nhỏ nàng đã lớn lên cùng y, lẽ nào nàng lại không hiểu, y nói năng vòng vo như thế chính vì muốn nghe câu này.

Trên hành lang chín khúc, Vũ Văn Sở Thiên và nàng ngồi bên nhau, vai kề vai, ánh trăng có mê hoặc lòng người hơn nữa thì cũng chỉ làm nền. Đêm hôm đó, họ đã kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện, đều là những chuyện hai người đã trải qua sau khi chia ly, còn về nụ hôn trong đêm ly biệt đó, y không nhắc đến, mà nàng cũng đành âm thầm chôn giấu trong lòng, đến nỗi lòng dạ cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

“Tiểu Trần, không còn sớm nữa, về phòng ngủ thôi.”

Không biết đây đã là lần thứ mấy y giục nàng đi ngủ, nhưng nàng vẫn cứ ngồi đó ngắm cảnh đêm. “Muội chưa buồn ngủ.”

“Nhưng ta buồn ngủ rồi.”

Nàng nhìn sâu vào mắt y, rõ rang vẫn còn rất tỉnh táo, đâu có vẻ gì là buồn ngủ. “Ca ca ngồi nói chuyện cùng muội thêm lúc nữa đi mà.”

Nàng cố gắng nghĩ ra một chủ đề nào đó, cuối cùng cũng nhớ ra. “Ca ca, chẳng phải Cầu thúc cùng ca ca đi tìm muội sao? Bây giờ thúc ấy ở đâu? Đã trở về Phù Sơn rồi sao?"

Hình như Vũ Văn Sở Thiên không nghe thấy nàng nói gì, vì y chỉ nhắc lại: “Tiểu Trần, gió nổi lên rồi, ta đưa muội về phòng ngủ nhé.”

“Ca ca đừng đánh trống lảng... Á!” Nàng đột nhiên lĩnh ngộ được lời y vừa nói. “Ca ca nói gì, ca ca đưa muội về phòng ngủ?”

“Đúng vậy, nhưng nếu muội không cần thì thôi vậy.”

“Cần chứ! Cần chứ!” Lạc Trần gật đầu lia lịa, như thể sợ y sẽ nuốt lời, vội vã đẩy y đi. “Chúng ta về phòng thôi.”

“Chẳng phải muội nói không buồn ngủ sao?”

“Bây giờ muội buồn ngủ rồi.”

Y bật cười. Y đưa nàng về phòng rồi khóa cửa lại. Dù sao với độ tuổi của hai người bây giờ, chuyện ở cùng phòng này tuyệt đối không nên để người khác nhìn thấy.

Đêm hôm đó, họ không chỉ ở cùng phòng, mà còn nằm chung giường.

Căn phòng tĩnh mịch không một tiếng động, bên trong tấm màn màu xanh, Lạc Trần khẽ tựa vào vai Vũ Văn Sở Thiên, cảm nhận sự ấm áp riêng có của y, và cả tiếng tim đập từng nhịp rõ ràng. Lại một lần nữa nàng được sở hữu niềm hạnh phúc đã biến mất bấy lâu nay, lúc này nàng mới nhận

thấy bản thân khao khát và mong chờ sự dựa dẫm này biết bao nhiêu.

Quả thực nàng thấy hơi buồn ngủ, nhưng nàng cố để không ngủ, vì nàng sợ khi nhắm mắt lại, cảm giác hạnh phúc này sẽ tan biến lúc nào không hay.

Nàng biết Sở Thiên cũng chưa ngủ, vì hơi thở của y lúc mạnh lúc nhẹ. “Sao ca ca vẫn chưa ngủ?”

“Ta không buồn ngủ.”

“Ồ, muội cũng không buồn ngủ. Chúng ta nói chuyện đi.”

Y mở mắt ra, lặng lẽ nhìn ngắm dung nhan của nàng, ngắm đôi mắt hơi lim dim, y không kìm được lòng giơ tay ra định vuốt má nàng, nhưng bàn tay vừa giơ lên lại hạ xuống.

“Muội muốn nói chuyện gì?”

“Tại sao mỗi lần muội hỏi Cầu thúc ở đâu, ca ca đều không trả lời muội? Có phải thúc ấy giận muội, không cho ca ca nói cho muội biết thúc ấy ở đâu?”

Vũ Văn Sở Thiên im lặng không nói gì, Lạc Trần có dự cảm không lành, liền ngồi bật dậy.

“Ca ca, có phải Cầu thúc thúc đã gặp phải chuyện gì không hay?”

Y vẫn im lặng. Lần này, mặt nàng đã có phần biến sắc, trong mắt thoáng hiện lên nỗi sợ hãi. “Ca ca, đừng có dọa muội!”

Vũ Văn Sở Thiên đưa tay ôm nàng vào lòng, chặt đến nỗi gần như khiến nàng nghẹt thở. “Tiểu Trần, Cầu thúc... đi rồi!”

“Đi rồi? Thúc ấy đi đâu?”

“Thúc ấy bảo ta nói với muội, thúc ấy sẽ không nhớ muội, muội cũng đừng nhớ thúc ấy. Nếu muội không kìm được lòng mà nhớ thúc ấy thì hãy lấy quyển Bách độc tập mà thúc ấy tặng ra đọc.”

“Rốt cuộc thúc ấy đã đi đâu?” Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, giọng nói của nàng khàn đặc đi lúc nào không hay.

“Thúc ấy qua đời rồi.”

Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao y lại ôm nàng chặt như thế, bởi nếu không có hai tay y ôm chặt lấy nàng thì chắc chắn nàng sẽ như điên như dại xông ra ngoài, chạy đến Phù Sơn tìm Cầu thúc, để chính mắt xác nhận Cầu thúc vẫn còn sống rất mạnh khỏe, những lời y nói hoàn toàn không phải là sự thật.

Không biết nàng đã giãy giụa trong bao lâu, đến khi không còn chút sức lực, y mới thả nàng ra, sau đó vuốt nhẹ lên vệt nước mắt đã khô trên khóe mắt nàng.

Nàng run rẩy nắm chặt tay y. “Ca ca, nói cho muội biết, Cầu thúc đã chết như thế nào?”

“Thúc ấy bị trúng độc.”

“Sao có thể như thế được? Cầu thúc y thuật cao minh, hơn nữa còn nắm rõ như lòng bàn tay được tính của các loại độc dược trong thiên hạ, sao thúc ấy có thể chết vì trúng độc được?”

“Đúng là thúc ấy nắm rõ các loại độc dược trên đời như lòng bàn tay, nhưng thế gian này vẫn còn một loại kịch độc mà thúc ấy không giải được.”

“Loại độc nào?”

“Độc tình ái, Dao hoa chi thủy!”

Mặc dù Cầu Dực Sơn được mệnh danh là thần y, không loại bệnh nào không chữa khỏi, nhưng suy cho cùng vẫn có một loại độc mà ông ta không giải được, loại độc đó có tên là tình ái!

Trong cái đêm không ngủ ấy, Vũ Văn Sở Thiên đã kể cho Lạc Trần nghe một câu chuyện thơ mộng mà chua xót.

Câu chuyện ấy bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước. Cầu Dực Sơn khi đó là một thiếu niên trẻ tuổi, trong nét khôi ngô tuấn tú còn mang phong thái nho nhã của một y giả, cộng với y thuật cao siêu, là một nhân vật phong lưu trong giang hồ không ai không biết.

Có một loại nữ tử đã được định trước sẽ là số kiếp của một loại nam nhân nào đó, giống như Lục Lâm Nhiễm là số kiếp của Vũ Văn Cô Vũ, cũng như đại tiểu thư kiêu ngạo của Uất Trì gia, Uất Trì Ngọc Khuynh, chính là số kiếp của Cầu Dực Sơn.

Gặp nhau lần đầu tại hồ Thiên Trì, Uất Trì Ngọc Khuynh tưởng Cầu Dực Sơn là một tên dâm tặc. Ba mươi chiếc kim tuyết hoa cực độc do nàng ta phóng ra không giết chết được Cầu Dục Sơn, nhưng lại có thể ghim chặt tâm hồn hắn. Hắn thể sẽ không chịu nỗi đau đớn do ba mươi chiếc kim đó gây ra một cách vô ích, cả đời này hắn sẽ theo đuổi nàng ta đến cùng.

Uất Trì Ngọc Khuynh nổi tiếng khắp giang hồ là một người kiêu ngạo, không cần nói cũng biết, Cầu Dực Sơn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở, cuối cùng mới được toại nguyện. Nhưng cuộc tình với rất nhiều vui buồn đan xen ấy lại không

kết thúc bằng cuộc hôn nhân viên mãn của hai người, ngược lại nó chỉ mở ra một bi kịch.

Một năm sau ngày thành thân, đúng lúc Uất Trì Ngọc Khuynh mang thai thì giang hồ xảy ra cảnh giết chóc tàn khốc, tứ đại thể gia lần lượt bị diệt môn, hơn một trăm người trong gia tộc Uất Trì lừng danh giang hồ về ám khí cũng đột nhiên bị trúng một loại kỳ độc mạnh chưa từng thấy, đến thần y Cầu Dực Sơn cũng phải bó tay.

Hôm đó, bầu trời quang đãng không một gợn mây, Uất Trì Ngọc Khuynh chỉ biết trơ mắt chứng kiến từng người thân trong nhà lần lượt chết đi, trong đó có cả đệ đệ chưa đầy ba tuổi của nàng ta. Vậy mà nàng ta không chảy một giọt nước mắt.

Mối thù đó, nỗi hận đó, nước mắt không thể rửa trôi được, cũng không một lời nào có thể tả nổi...

Song song với sự kiện tứ đại gia tộc bị tiêu diệt, cao thủ của các đại môn phái bị ám sát, giang hồ hỗn loạn, thì một tổ chức sát thủ thần bí có tên Dạ Kiêu xuất hiện. Không ai biết Dạ Kiêu ẩn thân nơi nào, chịu sự khống chế của ai, mục đích là gì, người trong giang hồ chỉ biết một điều duy nhất: vụ trao đổi nào Dạ Kiêu đã nhận thì quyết không thất tín.

Đối với Dạ Kiêu, tổ chức chỉ nhận tiền không nhận người này, có người căm hận, có người sợ hãi, tất nhiên cũng có kẻ mừng thầm. Bởi vì một khi đã có Dạ Kiêu rồi thì những mối thù giết cha, nỗi hận cướp vợ đều không cần phải ngậm đắng nuốt cay, khổ luyện võ công để báo thù nữa, chỉ cần có đủ tiền là có thể dễ dàng khiến kẻ thù lập tức biến mất khỏi thế gian này.

Do đó, trật tự được duy trì bao năm qua trong giang hồ bỗng nhiên bị phá vỡ chỉ sau một đêm. Trong chớp mắt, giang hồ đã trở thành một chiến trường thảm khốc, mà quyền sinh quyền sát nằm trong tay những kẻ có tiền.

Cầu Dực Sơn muốn đưa Uất Trì Ngọc Khuynh cùng con gái mới sinh là Tuyết Lạc rời xa chốn giang hồ hỗn loạn, tìm một nơi yên tĩnh để chuyên tâm nghiên cứu cách giải loại kỳ độc đó. Nhưng mối thù diệt môn còn chưa trả, Uất Trì Ngọc Khuynh đương nhiên không đồng ý, nàng ta kiên quyết ở lại Uất Trì gia để tìm cho ra nguyên nhân thực sự khiến các đại

gia tộc bị diệt vong.

Cầu Dực Sơn không muốn ép buộc nàng ta, chỉ đành ở lại cùng. Hắn nói, dù sống hay chết, cũng quyết không rời xa nàng ta nửa bước.

Sự thật luôn bị che đậy bởi tầng tầng lớp lớp mây mù, chỉ vì nó có một vẻ bề ngoài xấu xí nên một khi bị phơi bày trước mắt thế gian, sẽ bị người đời khinh ghét. Khi đã lột bỏ được từng lớp vỏ ngoài, nhìn thấy chân tướng, Uất Trì Ngọc Khuynh mới hiểu ra đạo lý này.

Đêm hôm đó, sau khi ru con ngủ xong, nàng ta mặc chiếc váy dài quét đất mà Cầu Dực Sơn yêu thích nhất chậm rãi đi về phòng của hai người. Cầu Dực Sơn vừa từ phòng thuốc đi ra, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, tựa bên thành giường chợp mắt. Nàng ta từng bước tiến sát hắn, khi chỉ còn cách một bước chân, nàng ta chầm chậm đưa tay lên. Lập tức ba mươi chiếc kim tuyết hoa tẩm độc găm lên các đại huyệt đạo trên

người Cầu Dực Sơn.

Trong nháy mắt, toàn thân hắn không thể cử động được. Hắn trợn tròn mắt nhìn nương tử, sự mệt mỏi trong mắt đã tiêu biến, thay vào đó là nỗi đau đớn tột cùng.

Nàng ta nói với hắn: “Cầu Dực Sơn, ta đúng là quá ngốc nghếch, đáng lẽ ta phải sớm nghĩ ra, trên đời này làm gì có loại độc nào ngươi không giải được...”

“Ngọc Khuynh?”

Nàng ta cười lạnh lùng. “Dao hoa chi thủy, nếu ta đoán không nhầm, cái tên này do người đặt đúng không?”

Cầu Dực Sơn không nói gì, cũng không cử động, chỉ nhắm mắt lại.

Trong giờ phút sinh tử ấy, hắn chợt nhớ lại cảnh tượng hai người lần đầu gặp nhau. Từ mặt hồ Thiên Trì bốc lên làn sương mù ấm áp, truyền thuyết kể rằng, đó là nước Dao Trì, vì mê đắm hồng trần nên rơi xuống nhân gian, nếu hai người nam nữ trẻ tuổi cùng lúc bị dính phải nước đó thì sẽ yêu thương nhau, hạnh phúc đến cuối đời.

Ba mươi chiếc kim tuyết hoa phóng đến, làm nước hồ bắn lên tung tóe. Cầu Dực Sơn nhìn thấy Uất Trì Ngọc Khuynh trong màn nước mờ ảo, từ đó hắn đã bị trúng loại kịch độc của nhân gian, đến chết cũng không hối tiếc.

“Dạ Kiêu đã cho người thứ gì mà có thể sai khiến ngươi điều chế thuốc độc cho chúng?” Lời chất vấn của Uất Trì Ngọc Khuynh đã lôi Cầu Dực Sơn từ trong hồi ức đẹp đẽ trở về với thực tại tàn khốc. Xem ra truyền thuyết là không đáng tin, vì ngày hôm nay, hai người họ phải sinh ly tử biệt rồi.

“…”

“Tại sao không trả lời ta?” Uất Trì Ngọc Khuynh vùng kiếm lên, mũi kiếm gí sát vào cổ hắn. Hắn lặng lẽ chờ đợi cái chết, nhưng mũi kiếm đã chuyển hướng đâm xuyên vào chân phải của hắn, cắt đứt gân chân.

Hắn cắn răng chịu đựng, vẫn không chịu hé răng nói nửa lời.

Trên mũi kiếm run rẩy của Uất Trì Ngọc Khuynh, máu đỏ từng giọt, từng giọt rơi xuống đất, giống như hoa diên vĩ nở rộ trên hồ Thiên Trì. Nước mắt trào mi, Uất Trì Ngọc Khuynh giơ kiếm lên, kề vào yết hầu của Cầu Dực Sơn. Khi mũi kiếm của nàng ta chuẩn bị đâm xuống, nàng ta chợt nghe thấy tiếng khóc của con gái, theo phản xạ liền đưa mắt nhìn về nơi có tiếng khóc. Trong một khoảnh khắc lơ đãng ngắn ngủi đó, một bóng đen bất ngờ vụt qua, đưa Cầu Dực Sơn đang bị thương đi mất.

Từ đó, nàng ta đến tất cả những nơi Cầu Dực Sơn có thể đến, nhưng không tìm được hắn, cũng không thu lượm được bất cứ tin tức nào liên quan đến hắn. Có lúc, thậm chí nàng ta còn cho rằng hắn đã chết, nàng ta sẽ không thể gặp lại hắn nữa. Mỗi lần nghĩ như thế, trong lòng nàng ta không có chút cảm giác vui sướng vì đã báo được thù rửa được hận, mà chỉ toàn nỗi tuyệt vọng.

Vì thế, nàng ta thà tin rằng hắn vẫn còn sống. Mười lăm năm tìm kiếm dài như mấy kiếp. Đúng lúc bất Uất Ngọc Trì Khuynh gần như từ bỏ việc tìm kiếm thì Cầu Dực Sơn lại xuất hiện. Ông ta chỉ lo đi tìm Lạc Trần mà không hề nhận ra Uất Trì Ngọc Khuynh đã âm thầm bám theo rất nhiều

ngày. Nhưng bà ấy chỉ dám nhìn ông ta từ đằng xa, nước mắt chảy giàn giụa, trái tim tưởng như tan nát.