← Quay lại trang sách

- 3 -

Trên đường, Vũ Văn Sở Thiên đi rất chậm, giữa con đường núi lởm chởm đá, y chọn những chỗ bằng phẳng để đi, cũng tránh những bụi cỏ mọc um tùm hai bên đường. Vô tình bắt gặp những cành cây thấp, y liền đưa tay đẩy ra, tránh cho những cành cây đó chạm vào Lạc Trần đang nằm trên lưng mình.

Lục Khung Y đi phía sau họ, nhìn cảnh tượng huynh muội thân thiết như vậy, trong lòng lại có chút cảm xúc kỳ lạ. Sự ấm áp, yêu thương, quyến luyến này chính là những gì hắn hằng mong muốn trong suốt thời thơ ấu cô độc, nhưng chưa từng được trải nghiệm. Người thân, đến hôm hắn mới coi như chính thức lĩnh hội được ý nghĩa sâu xa bên trong hai chữ ấm áp này, càng như vậy lại càng khiến hắn mong muốn sở hữu.

Đến trước chỗ xe ngựa dừng ở lưng chừng núi, Lạc Trần bịn rịn trượt từ trên lưng của Vũ Văn Sở Thiên xuống, đang định kéo lại chiếc váy bị nhăn nhúm thì Lục Khung Y không biết từ chỗ nào chạy đến bên cạnh nàng, cúi xuống giúp nàng chỉnh lại y phục, lại tiện tay gỡ giúp nàng cành cây bị vướng vào váy lúc đi đường.

“Đa tạ biểu ca!”

“Tiểu Trần, trưa muội vẫn chưa ăn gì, chắc đói rồi. Phía trước là tửu lầu của Lục gia ta, có món lưỡi vịt quay rất thơm, ta đưa muội và Sở Thiên đi dùng bữa nhé.” Hắn gợi ý.

“Được ạ!” Nàng cảm kích nhìn hắn, lúc quay đầu chợt phát hiện Vũ Văn Sở Thiên đang chăm chú nhìn họ, ánh mắt có chút đờ đẫn, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, y liền gật đầu nói: “Cũng được!”

Ở Tiếu Nhã Các, chỗ nào cũng bắt gặp những tấm biển làm bằng gỗ trầm hương khắc chữ vàng, lúc nào cũng có những chỗ ngồi tao nhã, tiếng tăm của tửu lầu không nằm sự xa hoa lộng lẫy, cũng không phải ở mức giá trên trời khiến người ta vừa nhìn đã muốn quay đi, mà bởi vì đó là sản nghiệp của Vô Nhiên sơn trang.

Lạc Trần không biết Vô Nhiên sơn trang có địa vị như thế nào trong giang hồ, nhưng trong lúc đi tìm Vũ Văn Sở Thiên, nàng nghe nói có rất nhiều nhân sĩ võ lâm chỉ vì có cơ hội được ăn một bữa cơm ở Tiếu Nhã Các mà cảm thấy vô cùng vinh hạnh, rất nhiều gia tộc giàu có tranh đấu đến mức một sống một chết chỉ để được một lần mời khách ở yến phòng hảo hạng.

Vậy mà lúc này đây, nàng và Vũ Văn Sở Thiên lại đang ngồi trong yến phòng hảo hạng đó, cùng với thiếu trang chủ của Vô Nhiên sơn trang tiếng tăm lẫy lừng khắp giang hồ. Nàng không biết người khác khi có được niềm vinh hạnh này sẽ có biểu cảm gì, nhưng Vũ Văn Sở Thiên chỉ mời Lục Khung Y một chén trà rồi im lặng hồi lâu.

Chén trà bằng bạc đó tuy sạch sẽ nhưng trên thành chén lại có mấy vết trầy xước, bên trong có nhiều cặn bám, vừa nhìn đã biết trước đây có người từng dùng qua.

Lục Khung Y bưng chén trà lên, chầm chậm nói: “Đây là chiếc chén mà khi ở đây, cô cô chuyên dùng để pha trà. Mặc dù người đã đi xa nhiều năm nhưng tổ phụ vẫn lệnh cho mọi người giữ lại.”

Vũ Văn Sở Thiên khẽ gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm.

Lục Khung Y cười lạnh nhạt, dùng đũa bạc gắp một cọng măng non bỏ vào chiếc đĩa trước mặt Lạc Trần, dịu dàng nói: “Măng non ở đây cũng rất ngon, muội nếm thử xem.”

Lạc Trần khẽ gật đầu, gắp lên cho vào miệng, sau đó khen: “Ngon quá, có cơ hội, muội nhất định sẽ học cách làm món này.”

Ánh mắt Lục Khung Y ánh lên vẻ chờ đợi, hắn lại gắp những món khác cho vào bát của nàng. Lạc Trần vốn đã rất đói, thêm vào đó, thức ăn của Tiếu Nhã Các lại vô cùng thơm ngon, nên nàng cắm cúi ăn một cách ngon lành. Món canh ý dĩ được mang lên, hương vị ngòn ngọt thanh thanh tỏa ra, Lạc Trần đón lấy bát canh mà Lục Khung Y đưa cho, đột nhiên chú ý tới Vũ Văn Sở Thiên đang dùng thìa bạc khuấy khuấy bát cháo, dáng vẻ như ăn không ngon miệng.

“Ca ca, thức ăn không hợp khẩu vị của ca ca sao?”

“Cũng được.” Y lạnh nhạt nói.

“A!” Hình như nàng nhớ ra chuyện gì đó. “Chờ chút, muội đi đằng này rồi quay lại ngay.”

Sau khi Lạc Trần đi ra khỏi phòng, Văn Luật cũng đi theo. Vũ Văn Sở Thiên có vẻ không yên tâm, cũng chạy theo. Vô tình, y nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của nàng trong bếp.

Một năm không gặp, nàng đã cao hơn trước, nhưng lại gầy đi, nên bóng dáng lại càng trở nên nhỏ bé, khiến cho người khác không kìm được muốn ôm vào lòng để che chở, bảo vệ, cả đời không muốn rời xa.

“Không ngờ Lạc Trần còn biết nấu ăn?” Giọng nói của Lục Khung Y truyền đến từ phía sau kéo y khỏi phút trầm tư.

Ánh mắt của y vẫn đăm chiêu dõi theo bóng dáng tất bật trong bếp, y gật đầu, nói: “Đúng vậy, món cháo trắng mà muội ấy nấu rất thơm, khi cho vào miệng sẽ có vị ngọt thanh không giống bình thường.”

“Ồ? Nghe đệ nói như vậy, ta thực sự muốn thưởng thức xem sao.” Lục Khung Y cười nói. “Nếu đệ không để bụng, lát nữa nhường cho ta một nửa được không?”

Vũ Văn Sở Thiên nói: “Chỉ sợ biểu ca đã quen ăn những món sơn hào hải vị, sẽ không ăn được món cháo loãng này.

“Sơn hào hải vị ăn nhiều khó tránh khỏi chán ngán, ăn cháo loãng có khi lại thấy chút mùi vị, huống hồ lại do Lạc Trần nấu, chắc chắn là không tầm thường.”

Vũ Văn Sở Thiên cười nhạt, thấy ở trong bếp, Lạc Trần đang múc hai bát cháo trắng, bưng lên. Đột nhiên y lại cảm thấy chẳng còn chút khẩu vị gì nữa.

“Ca ca, biểu ca, sao hai người lại ở đây?” Nàng ngạc nhiên hỏi.

“Đến xem muội đang làm gì.” Lục Khung Y nói.

“Muội nấu cháo trắng cho các huynh...”

Không đợi nàng nói xong, Vũ Văn Sở Thiên cắt ngang: “Ta no rồi, không ăn được nữa đâu. Ta phải đi làm chút chuyện quan trọng, muội và biểu ca ở đây đợi ta. Nhớ ăn nhiều một chút, gần đây muội gầy đi nhiều đấy.”

“Ca ca định đi đâu?” Nàng vội vàng đưa cả hai bát cháo cho Lục Khung Y, hai tay túm lấy tay áo của Vũ Văn Sở Thiên. “Ca ca, muội đi cùng ca ca...”

“Nơi đó, muội đi không tiện.”

“Mặc kệ, muội vẫn phải đi!” Nàng biết y thực sự có chuyện quan trọng, hơn nữa mang theo nàng chắc chắn là không tiện, nhưng khó khăn lắm nàng mới tìm được y, bất luận là đi đâu nàng cũng không rời y nửa bước, nếu không nàng sẽ không yên tâm.

“Tiểu Trần, nghe lời ca ca. Muội và biểu ca ở đây chờ ta, ta sẽ quay về rất nhanh thôi.”

“Muội không nghe!” Nàng kiên quyết lắc đầu, túm chặt tay áo của y, thế nào cũng không chịu buông.

Cuối cùng, Vũ Văn Sở Thiên không lay chuyển được nàng, đành thở dài một hơi, rồi quay sang Lục Khung Y, mỉm cười nói: “Nếu biểu ca đã thích ăn món cháo này, vậy đệ nhường cả cho biểu ca đấy, hy vọng nó hợp khẩu vị của biểu ca.”

Nói xong, y dắt tay Lạc Trần rời đi, để lại Lục Khung Y một mình trầm ngâm nhìn hai bát cháo trắng.

Rời khỏi Tiểu Nhã Các, Vũ Văn Sở Thiên đưa Lạc Trần đến một nơi rất đặc biệt: Mộng Nghi Lầu. Lầu các thanh nhã, tiếng chuông gió du dương, xem ra là một nơi khá tao nhã. Nhưng những người ở trong đó lại hoàn toàn chẳng tao nhã chút nào cả. Nữ nhân thì mặc những bộ у phục hở hang, trưng ra nụ cười lả lơi. Các nam nhân thì đều ăn mặc rất chính tề, nhưng tướng mạo lại chẳng đường hoàng chút nào, đặt biệt là nụ cười khiếm nhã khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Hai người vừa bước vào, liền có một đại nương ăn mặc trang điểm không hợp với độ tuổi lao như bay đến. “Đây chẳng phải là Vũ Văn đại hiệp sao, đúng là khách quý!”

“Mộng cô nương có rảnh không?” Vũ Văn Sở Thiên hỏi.

“Có, tất nhiên là có!”

Bên cạnh lập tức có một nam nhân nói với vẻ trách móc: “Nguyệt hương, chẳng phải bà nói Mộng cô nương không rảnh sao?”

Vị đại nương đó bĩu môi, lạnh lùng đáp: “Có rảnh hay không cũng phải dựa vào Mộng cô nương, người nghĩ Nguyệt nương ta nói là được sao?”

Sau đó bà ta liền đổi sang vẻ mặt tươi cười nói với Vũ Văn Sở Thiên: “Vũ Văn công tử, mời lên lầu, Mộng cô Nương đã chờ ngài lâu lắm rồi, ban nãy còn cho người đến hỏi đấy.”

“Đa tạ!”

Vũ Văn Sở Thiên kéo tay Lạc Trần bước lên lầu cùng với Nguyệt nương, đi qua mỗi gian phòng, nàng đều nghe thấy những tiếng cười nói đầy vẻ ám muội. Sau nhiều tháng lưu lạc, nàng đã không còn là một cô nương ngây thơ, vô tư nữa, tuy là lần đầu tiên vào đây nhưng nàng cũng đoán được đây chính là lầu xanh.

Đúng lúc đó, nàng bắt gặp một nam nhân đi từ bên trong một căn phòng ra, vừa đi vừa chỉnh lại y phục. Nàng hiếu kỳ nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy một nữ tử đang nằm trên giường, tóc tai rũ rượi. Nàng muốn nhìn kĩ hơn một chút, liền bị Vũ Văn Sở Thiên dùng tay che mắt lại.

“Đừng nhìn nữa!”

Nàng đỏ mặt, nói: “Muội đầu có nhìn!”

Một tràng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc vang lên. “Ôi, chẳng trách không ưng ý cô nương nào ở đây, thì ra Vũ Văn công tử đã có người trong lòng xinh đẹp đến vậy!”

Lạc Trần nhìn theo hướng phát ra giọng nói đó, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp đang đứng tựa vào cạnh cửa, trên người mặc một bộ váy dài hở vai màu đỏ diễm lệ, để lộ bờ vai trắng như tuyết.

Vũ Văn Sở Thiên nhìn nàng ta, không phản bác. Cặp mắt của nữ tử đó dừng lại trên khuôn mặt của Lạc Trần, thấy nàng đang cố nép sau lưng Vũ Văn Sở Thiên thì cười, nói: “Đẹp thì có đẹp, nhưng lại chẳng hiểu thế nào là phong tình. Hay là để ta giúp ngài dạy bảo nàng ta...”

“Không cần!”

Vũ Văn Sở Thiên thẳng thừng cự tuyệt, sau đó dẫn nàng đi tiếp. Theo Nguyệt nương đi qua hành lang, họ dừng lại trước một cánh cửa màu đỏ. Nguyệt nương nói với vào bên trong: Mộng cô nương, người mà cô ngày đêm mong ngóng đã đến rồi.”

Cửa lập tức được mở ra, Lạc Trần kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, không thể ngờ Mộng cô nương đó lại chính là Mạnh Mạn.

Nhìn thấy Lạc Trần, khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Mạnh Mạn liền trở nên cứng đờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại nét tươi cười. “Nguyệt nương, pha cho Vũ Văn công tử và Lạc Trần cô nương hai chén trà Long Tỉnh.” Rồi dường như sực nhớ ra điều gì đó, nàng ta xua tay, nói: “Xem trí nhớ của ta kìa, Vũ Văn công từ trước giờ đều chê bai đồ dùng ở chỗ ta. Nguyệt hương, chuẩn bị một cốc là được rồi.”

“Vâng.”

Nguyệt nương bưng lên một chén trà xanh đưa cho Lạc Trần. Nàng chia tay định đón lấy, không ngờ lại bị Sở Thiên giành mất. Hắn cúi đầu khẽ nếm một ngụm rồi mới đưa lại cho nàng. Nàng đang ngơ ngác không hiểu gì, lại nghe Mạnh Mạn khẽ hừm một tiếng, nói: “Yên tâm, trừ khi ta không cần đếb cái mạng này nữa mới dám hạ độc vào trà của muội muội bảo bối của huynh.”

Nói rồi nàng ta đứng dậy, lấy từ trong tủ gỗ tử đàn ra một xấp ngân phiếu. Đây là bảy phần mà huynh đáng được hưởng.”

Y nhận lấy ngân phiếu, không nói thêm gì, lập tức rời đi.

Ra khỏi Mộng Nghi Lầu đầy ắp những cảnh phong hoa tuyết nguyệt, Lạc Trần nắm lấy cánh tay Sở Thiên, hỏi: “Ca ca, Mộng cô nương đó chính là Mạnh Mạn sao? Tại sao

nàng ta lại đưa ngân phiếu cho ca ca?”

“Có một số chuyện, muội không biết sẽ tốt hơn!”

“Không, chỉ cần là chuyện có liên quan đến ca ca, muội đều phải biết.”

Quan sát kĩ xung quanh một lượt xong, Vũ Văn Sở Thiên kéo nàng vào một chỗ yên tĩnh vắng người qua lại, nói: “Ta đã tìm ra hung thủ thực sự giết hại phụ mẫu chúng ta, ta nhất định phải tiếp cận chúng.”

“Vậy nên ca ca mới gia nhập Dạ Kiêu, giúp bọn chúng cướp của giết người?”

“Ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Ca ca, vậy ca ca đã bao giờ nghĩ, nhân quả thiện ác cuối cùng cũng tuần hoàn, phàm có nhân ắt sẽ có quả...”

Vũ Văn Sở Thiên khẽ gật đầu. “Ta đã từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng con người sinh ra trên thế gian này, có một số việc nhất định phải làm, và có những hậu quả bắt buộc phải gánh chịu.”

“Ca ca làm vậy để báo thù cho phụ mẫu sao? Cứ cho là báo được thù thì họ cũng không thể sống lại được, như vậy có đáng không?”

Y nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng, giọng nói có phần trầm xuống: “Chỉ để báo thù cho phụ mẫu, tất nhiên không đáng, nhưng nếu có thể tiêu diệt Dạ Kiêu, lật đổ bạo chính Ương Quốc, trả lại cho trung nguyên vẻ yên bình, trả lại cho nhân thế một vùng đất an lạc, thì những gì ta làm đều rất đáng.”

Nàng ngước nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của y, nàng không hiểu thế nào là ân oán giang hồ, cũng không hiểu những chuyện quốc gia đại sự, nàng chỉ nhìn thấy trong mắt y ánh lên những tia sáng rực, khiến nàng không thể cầm lòng mà tin tưởng y, tin tất cả những gì y làm đều đúng.

Cho đến nhiều năm sau này, khi cái tên Dạ Kiêu biến mất khỏi giang hồ, các đại môn phái trong võ lâm không còn tranh đấu, Ương Quốc mục nát đã hoàn toàn rút khỏi vũ đài lịch sử, một trung nguyên sơn thủy hữu tình không còn cảnh xương trắng khắp nơi, trước tường châu ngói ngọc không còn thấy những loạn dân lang bạt, Lạc Trần đứng trên cổng thành cao, ngắm nhìn thế gian phồn hoa, ngắm nhìn nụ cười hồn nhiên trên những khuôn mặt trẻ thơ, nàng mới hiểu...

Tất cả những gì y làm đều đáng!

Cho dù, người đời không một ai hay biết, vì điều này mà Vũ Văn Sở Thiên đã phải chịu đựng những gì, trả giá như thế nào, và đã có được những gì...