← Quay lại trang sách

- 2 -

Sáng sớm hôm sau, Lục Khung Y mang tơ tằm bạc đến cho Lạc Trần.

Lạc Trần đặt quyển sách trên tay xuống, mừng rỡ nhận lấy mớ tơ tằm, đặt vào lòng bàn tay, ngắm nghía kĩ càng. Tơ tằm bạc có tính hàn, sợi mảnh nhưng lại cực kỳ chắc chắn, màu sắc thuần khiết, để dưới ánh nắng có thể nhìn thấy ánh bạc lấp lánh, giống hệt những gì nàng đọc được trong sách.

“Muội cần thứ này làm gì?” Lục Khung Y tò mò hỏi.

Muội muốn làm đai áo tặng ca ca, vừa dễ mặc vừa kín đáo, cũng có thể dùng để phòng thân. Ngoài ra, loại tơ tằm này có thể cầm máu, làm lành vết thương, nếu huynh ấy bị thương thì có thể dùng nó để trị thương, nhất cử lưỡng tiện!”.

“Trong tim muội chỉ có ca ca của muối thôi sao?” Lục Khung Y thẫn thờ hỏi. Câu trả lời hắn muốn nghe là: Không, trong tim muội còn có cả biểu ca nữa! Nhưng Lạc Trần chỉ nhìn xuống và cười, trong nụ cười thẹn thùng ấy còn mang theo cả sự dịu dàng, thùy mị. Lục Khung Y bị mê hoặc bởi thứ ánh sáng giống như ảo ảnh lấp lánh trong mắt nàng, bất giác không kìm nén được lòng mình, nắm chặt lấy tay nàng. “Tiểu Trần.”

“Biểu ca?” Nàng sững người, cúi đầu nhìn bàn tay bị hắn nắm chặt, sau đó ngẩng lên nhìn hắn.

Đúng lúc ấy thị nữ bưng trà đi vào, nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng ta hốt hoảng đến nỗi làm đổ cả tách trà trong tay. Thế là khoảnh khắc đầy tình tứ đó đã bị phá vỡ bởi tiếng đổ

vỡ loảng xoảng.

“Nô tỳ xin lỗi! Nô tỳ... xin cáo lui trước.” Thị nữ vẻ đầy sợ hãi nói.

“Vưu Vưu.” Lạc Trần gọi nàng ta lại. “Trà đổ rồi thì thôi, không sao cả, đi chuẩn bị thêm hai tách khác mang đến đây."

"Dạ."

“Không cần đâu." Lục Khung Y lại gọi thị lại. “Ta có việc phải đi, không cần chuẩn bị trà cho ta.”

"Dạ."

Lục Khung Y rời đi, Vưu Vưu cũng hốt hoảng chạy đi chuẩn bị tách trà khác, Lạc Trần cúi đầu nhìn vào bàn tay vẫn còn lại hơi ấm của Lục Khung Y, cũng hiểu được phần nào điều hắn muốn nói lúc nãy. Sau đó, nàng lại nhớ đến y.

Ngồi trước chiếc bàn làm bằng gỗ tử đàn, nàng cầm cây bút đã chấm sẵn mực lên, viết bốn chữ ngay ngắn: Vũ Văn Sở Thiên. Rồi nàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên cái tên vẫn chưa khô mực ấy, nước mắt rơi trên giấy, nét mực nhòe đi.

Nhớ lại thời thơ bé, y cầm tay dạy nàng viết chữ. Bốn chữ đầu tiên mà y dạy nàng là: Vũ Văn Sở Thiên. Lúc đó, nàng luôn luôn cố tình viết thật xấu, hoặc viết thiếu mấy nét, sau đó nhìn y bằng ánh mắt tội nghiệp. Thế mà y chưa bao giờ tức giận, ngược lại còn kiên nhẫn cầm tay nàng dạy viết hết lần này đến lần khác. Cho đến một ngày, y nhìn thấy nàng cầm một cành cây, lén lén lút lút viết tên y trên mặt đất, chữ nào cũng đủ nét, ngay ngắn. Y liền chạy tới, giả vờ tức giận trừng mắt lên, mắng: “Vũ Văn Lạc Trần, thì ra muội chơi xỏ ta!”

Lạc Trần chớp chớp đôi mắt, tỏ vẻ vô tội, nhìn y cười trừ.

Thực ra, ngay từ lúc đó, trong lòng nàng đã bắt đầu có một hạt mầm tình cảm được gieo xuống. Dù là tình cảm vô tư, trong sáng thuở thiếu thời hay là tình cảm khắc cốt ghi tâm bây giờ, khi nàng biết hai người không có cùng huyết thống, thì nàng đều biết chắc một điều, trong lòng nàng ngoại trừ Vũ Văn Sở Thiên ra, không thể chứa đựng hình bóng của ai nữa. Nàng không muốn làm muội muội của y, nàng muốn làm nương tử của y, suốt đời suốt kiếp đi theo y, cho dù là nơi chân trời hay chốn góc bể.

Nàng cúi đầu, viết tên của hai người lên giấy. Vũ Văn Lạc Trần, Vũ Văn Sở Thiên, những nét chữ quấn quýt với nhau kia như đang thể hiện tâm trạng nhớ nhung vô hạn trong lòng nàng.

Những ngày sau đó, Lạc Trần cố tình tránh mặt Lục Khung Y, dành hết gian ở trong Tàng Thư Các đọc sách. Sách vở của Lục gia gần như đã được nàng đọc hết, nàng không những biết được thế nào là giang hồ, thế nào là võ lâm, mà ngay cả tên các đại môn phái trong giang hồ, các hiệp khách lừng lẫy một thời, nàng đều có thể đọc ra vanh vách.

Thời gian cứ thể lặng lẽ trôi đi, mùa đông lạnh giá không hẹn mà đến, sương gió dường như đã bao trùm lên Vô Nhiên sơn trang một bức màn u ám. Lạc Trần ngồi bên lò sưởi ấm áp, giở sách ra đọc một đoạn văn rất ngắn, không biết nàng đã đọc nó bao nhiêu lần rồi, nhưng bây giờ đọc lại vẫn thấy rùng mình.

Dạ Kiêu, một tổ chức sát thủ vô cùng bí hiểm, trong vòng một tháng đã tiêu diệt toàn bộ các đại thế gia, ai ai nghe thấy cái tên này cũng sợ mất vía. Nếu kẻ nào trong tổ chức để lộ thân phận, lập tức sẽ bị diệt khẩu, vì vậy không một ai biết được kẻ thực sự đang thao túng phía sau là ai. Những người bị Dạ Kiêu ám sát không chỉ là cao thủ hàng đầu trong giang hồ, mà còn có rất nhiều nhân vật hiển quý trong triều đình. Từ cách hành sự và thực lực của Dạ Kiều có thể suy đoán, tổ chức này rất có khả năng có liên quan đến triều đình Ương Quốc.

Gập sách lại, Lạc Trần không khỏi nín thở. Vũ Văn Sở Thiên ở trong một tổ chức đáng sợ như thế, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, không biết y sống ra sao? Đã lâu lắm rồi y không xuất hiện, phải chăng đã gặp nguy hiểm?

“Biểu tiểu thư!” Vưu Vưu hớt hải chạy tới, hớn hở nói: “Thiếu gia bảo nô tỳ đến thông báo với người biểu thiếu gia đã về, bây giờ đang ở trong phòng lão gia.”

Nàng nhất thời không phản ứng kịp. “Biểu thiếu gia?”

Vưu Vưu gật đầu lia lịa. “Đúng vậy, sau bao ngày tiểu thư nhớ nhung, cuối cùng biểu thiếu gia cũng trở về rồi!”

“Bịch”, quyển sách trong tay rơi xuống đất, Lạc Trần vội vã chạy ra khỏi phòng. Nàng không nhận ra trong lúc chạy ra ngoài, chân nàng đã đá phải lò sưởi.

Trong đêm tối, cảnh vật của Vô Nhiên sơn trang giống như một bức tranh thủy mặc. Lạc Trần lảo đảo chạy đến trước cửa phòng ông ngoại, luống cuống đến quên cả gõ cửa, cứ thế xông thẳng vào.

Trước hương án, bóng hình mà nàng nhớ nhung bấy lâu hiện ra một cách chân thực trước mắt nàng. Y đeo một thanh kiếm dài bên hông, khiêm tốn mà đầy khí phách, bên ngoài mặc một chiếc áo choàng bằng vải lụa màu bạc, bên trong mặc áo dài bằng gấm, làm nổi bật mái tóc đen nhánh. “Ca ca, ca ca!"

Không biết vì đã quá lâu nàng không gọi hai chữ ấy, hay do hai chữ ấy đã khiến nàng quá nhớ nhung, mà khi nói ra, lại run rẩy đến mức gần như không nghe thấy.

Nhưng Vũ Văn Sở Thiên vẫn nghe thấy, y lập tức quay người lại, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, mặc dù không phát ra bất cứ âm thanh nào nhưng nàng có thể nhìn ra y hai chữ: Tiểu Trần!

Nàng bước từng bước lại gần, rõ ràng khoảng cách chỉ có mấy bước chân mà nàng cảm thấy như phải đi rất lâu.

Cuối cùng nàng cũng đi đến trước mặt y, nàng muốn nắm lấy tay y, nhưng lại thấy bàn tay y nắm chuôi kiếm. Trong tay у vẫn là thanh Trầm Độ kiếm thân thuộc, nhưng trên chuôi kiếm đã không còn chiếc tua kiếm mà nàng làm cho y nữa. Đôi mắt y có vẻ lạnh nhạt và xa cách, còn né tránh ánh mắt của nàng một cách khó hiểu. Nàng chợt cảm thấy toàn thân lạnh giá như đang ở trong động băng vậy.

Nàng tiến đến gần hơn, đang định mở miệng nói chuyện với y thì y lại ngồi xuống mép giường của Lục Vô Nhiên, nắm lấy bàn tay nhăn nheo của ông ấy, nói: “Ông ngoại, cơ thể ông không được khỏe, ông cứ nằm nói chuyện đi.”

Lục Vô Nhiên tựa mình vào gối, đôi tay nắm chặt lấy tay của Vũ Văn Sở Thiên, đôi mắt vô hồn lưu luyến trên khuôn mặt y chợt lóe lên một tia sáng hiếm hoi. “Sở Thiên, lần này cháu về thì đừng đi nữa, ông ngoại đã sang tên tất cả quán trọ và tửu lầu của Lục gia cho cháu rồi...”

Ánh mắt của Vũ Văn Sở Thiên liếc nhanh qua khuôn mặt không chút biểu cảm của Lục Khung Y rồi trả lời: “Ông ngoại, cháu xin lỗi, cháu còn rất nhiều việc, ngày mai lại phải đi.”

“Ngày mai? Tại sao phải vội thế? Cháu lại đi tỷ võ với người ta sao?” Lục Vô Nhiên lo lắng tới mức cố gượng người dậy. “Hà tất phải vì những thứ hư danh ấy mà liều mạng một sống một còn với người ta? Ở Lục gia, cháu cũng có thể có được những thứ cháu muốn mà.”

“Cái mà cháu muốn, không ai có thể đáp ứng.”

Ngữ điệu của y rất lạnh lùng, chỉ có ánh mắt khi bắt gặp ánh mắt của Lạc Trần là còn gợn lên một tia cảm xúc, nhưng biến mất rất nhanh. Nàng có thể nghe ra trong sự lạnh lùng đó có cả sự kiên định. Đó chính là Vũ Văn Sở Thiên, dù biết rõ không ai có thể giúp mình, cũng rất rõ cái giá phải trả đắt thế nào, vẫn nhất định phải làm, cho dù có phải nhuộm đen linh hồn của mình.

“Vậy rốt cuộc cháu muốn cái gì?” Lục Vô Nhiên lại hỏi.

“Ông ngoại, ông không cần cho cháu thứ gì cả. Nếu nhất định phải cho thì hãy cho Tiểu Trần, để muội ấy có thể nở mày nở mặt mà gả cho người mà muội ấy muốn lấy.”

Lục Vô Nhiên nghẹn lời không biết nói gì với Vũ Văn Sở Thiên, lại bắt đầu ho. Lạc Trần vội chạy đến vỗ lên tấm lưng lởm chởm khớp xương của ông ấy, giây phút đó, đâu chỉ có mình Lục Vô Nhiên nghẹn ngào không nói nên lời. Ngày mai y lại phải đi! Niềm vui trùng phùng chưa kịp hưởng thụ trọn vẹn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, đã tan biến hết.

Tiếng mở cửa vang lên khẽ khàng và chậm rãi, cùng với một mùi thơm nhẹ nhàng là một thiếu nữ thùy mị bưng một bát thuốc còn bốc hơi nóng bước vào. Nàng ta mặc một bộ y

phục trắng muốt, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại, búi tóc giản dị được buộc bằng sợi dây lụa cũng màu trắng, gương mặt thanh tú, ánh mắt linh hoạt, khiến cho căn phòng u ám bỗng trở nên có sức sống.

Lạc Trần từng cho rằng Mạnh Mạn là nữ tử xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng so với người con gái phong tư hơn người này thì vẫn thua kém ít nhiều.

Vũ Văn Sở Thiên thấy thiếu nữ bước vào thì vội ra đón, đỡ lấy chiếc khay trên tay nàng ta, hỏi bằng giọng quan tâm: “Có bị bỏng không?”

Thiếu nữ khẽ lắc đầu, mái tóc mềm mượt hơn tơ lụa đung đưa sau lưng nàng ta, trông vô cùng cuốn hút.

“Thuốc phải uống nóng mới tốt.” Giọng nói của nàng ta còn mê người hơn cả dung nhan.

“Ừ, để ta. Nàng cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đã.”.

Cặp trai tài gái sắc ấy nhìn nhau cười, mỗi lời nói và động tác đều rất tự nhiên, mỗi cái chau mày, mỗi nụ cười đều chan chứa tình cảm không hề giấu giếm.

Lạc Trần nhìn hai người họ, gần như không thể tin nổi nam nhân trước mắt nàng chính là Vũ Văn Sở Thiên, người mà nàng ngày nhớ đêm mong. Nàng nhớ rất rõ, lúc rời đi, đã hứa với nàng sẽ sớm trở về, hứa sẽ đưa nàng trở về Phù Sơn, thế mà hơn nửa năm rồi y biệt tăm biệt tích. Nàng còn tưởng là y bận quá, bận đến nỗi không có thời gian về Lục gia thăm nàng một lần, không ngờ tất cả là do có người đã níu giữ trái tim y.

Vậy còn nàng thì sao? Nàng là cái gì? Chỉ là muội muội của y thôi sao?

Biết bao đêm nàng không ngủ, chờ đợi y trở về, mơ tưởng đến cảnh trùng phùng. Hôm nay, cuối cùng nàng đã đợi được y trở về. Vậy mà y lại trở nên xa cách với nàng, đến nỗi cho dù y đang đứng ngay trước mặt nàng, nàng cũng không thể nào đưa tay chạm vào y được...

Nàng càng nghĩ càng thấy bản thân thật nực cười, vì thế nàng cố công khóe môi lên, cố nặn ra một nụ cười chua chát. Nàng bước tới cầm bát thuốc trong khay, mặc kệ ngón tay bị bỏng, dù sao thì nỗi đau này cũng không bằng nỗi đau đã xuyên thấu tận tâm can nàng. “Ca ca, mọi người đi đường gió bụi, chắc mệt mỏi rồi. Cứ đi nghỉ đi, những việc này để muội lo.”

Vũ Văn Sở Thiên nhìn tay nàng một cái, ánh mắt hơi dao động, rồi lập tức quay đầu lại nói với Lục Vô Nhiên đang nằm trên giường bệnh: “Ông ngoại, ông dùng thuốc xong thì ngủ đi, cháu sẽ lại đến thăm ông.”

Lục Vô Nhiên gật đầu, nhìn y với ánh mắt quyến luyến. “Được, để Khung Y đưa các cháu đi nghỉ.”

Nhìn Vũ Văn Sở Thiên sánh vai cùng người con gái khác đi ra ngoài, Lạc Trần chỉ mỉm cười khuấy chiếc thìa trong bát thuốc, thổi hơi nóng bốc lên, nhưng không tài nào thổi bay được màn sương mù trước mắt.

“Ông ngoại, ông uống thuốc đi.” Nàng bón từng thìa thuốc cho ông ngoại, người uống thuốc không phải nàng, thế mà trong miệng nàng toàn vị đắng chát.

Bón thuốc xong, đợi ông ngoại ngủ rồi, Lạc Trần mới lặng lẽ đi ra, thấy Vưu Vưu đang đứng chờ ngoài cửa.

“Vưu Vưu, có chuyện gì không?” Nàng hỏi.

“Thiếu gia nói tiểu thư bị bỏng, thiếu gia lại phải đi lo liệu chỗ ở cho biểu thiếu gia và Tuyết Lạc cô nương, nên bảo nô tỳ đến đắp thuốc cho tiểu thư.”

“Thuốc này là biểu ca đưa cho ngươi?”

"Dạ."

Che giấu nỗi thất vọng của bản thân, Lạc Trần cùng Vưu Vưu trở về phòng. Vưu Vưu đỡ nàng ngồi xuống giường, mở chiếc hộp sứ trắng được thiết kế tinh xảo ra, lấy một ít thuốc mỡ không màu rồi cẩn thận bôi lên ngón tay bị bỏng của nàng.

Cảm giác mát lạnh đẩy lùi cơn bỏng rát, vết rộp đỏ tiêu biến rất nhanh, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau.

“Thuốc này thật hiệu quả!” Nói đoạn, Vưu Vưu cởi giày cho nàng, thấy ngón chân nàng còn sưng to hơn cả ngón tay. Thế nhưng chính Lạc Trần cũng chẳng nhớ mình bị thương lúc nào.

“Biểu tiểu thư, thường ngày người làm gì cũng đều cần thận, sao hôm nay lại bất cẩn như vậy?”

“Hôm nay ta hơi mệt.” Lạc Trần như người không hồn, cởi áo choàng ra. Ngón trỏ động phải nút áo lại bắt đầu đau nhức, nhưng nỗi đau ấy không khiến nàng dừng động tác.

Cởi y phục xong, nàng nằm vật xuống giường.

Vưu Vưu thấy dáng vẻ mệt mỏi đến nỗi không thiết nói năng của nàng thì cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu, nói: “Cả đêm qua tiểu thư lại không ngủ. Nô tỳ đốt chút hương thơm cho tiểu thư, người nghỉ ngơi sớm đi.”

“Hương? Hương gì?” Nàng nhắm mắt hỏi.

“Là hương của Tuyết Lạc cô nương tặng tiểu thư, chuyên trị chứng mất ngủ và ác mộng.” Vưu Vưu vừa rắc bột hương màu xanh nhạt vào trong lò hương vừa trả lời.

Tuyết Lạc, cái tên nghe thật hay, mà con người cũng rất chu đáo, chẳng trách Vũ Văn Sở Thiên lại động lòng với nàng ta mà quên đi lời thề với nàng...

Tuyết Lạc... Nàng bừng mở mắt, nhớ ra Vũ Văn Sở Thiên từng nói con gái của Cầu thúc tên là Tuyết Lạc. Lẽ nào nàng ta chính là Cầu Tuyết Lạc? Nàng cố nhớ lại tướng mạo của Tuyết Lạc, khuôn mặt đúng là có nét của Cầu thúc. Nghĩ đến Cầu thúc, nước mắt nàng chợt tuôn ra, thật sự nàng rất nhớ Cầu thúc, nhớ Phù Sơn, nhớ khoảng thời gian hồn nhiên vui vẻ không thể tìm lại ấy...

Không biết là do tác dụng của loại hương kia hay vì nàng thực sự quá mệt, nên nàng cảm thấy không còn chút sức lực nào để nghĩ ngợi nữa, bây giờ nàng chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật thoải mái.

Lại là nửa đêm, lại là ác mộng. Lạc Trần bật dậy, trên người như vẫn còn lưu lại mùi máu tanh nồng nặc ấy.

Cơn buồn ngủ ngay lập tức hoàn toàn biến mất. Nàng xuống giường, uống một cốc trà Long Tỉnh lạnh ngắt, mùi thơm quen thuộc mang theo hơi lạnh trôi vào miệng khiến tâm trạng nàng bình tĩnh hơn phần nào.

Đứng dậy bước đến trước cửa sổ, nàng đẩy cánh cửa bọc vải màu xanh ngọc bích ra, nhìn xa xăm về phía Thành Bích Các đối diện. Giờ này đáng lẽ y phải đi ngủ rồi chứ, tại sao đèn nên vẫn chưa tắt?

Ánh nến đung đưa lại khơi gợi nỗi nhớ trong nàng, nàng không tài nào kiềm chế nổi niềm khao khát muốn gặp y. Cho dù ngày mai y phải ra đi, cho dù ánh mắt y nhìn nàng toát lên sự xa cách hay né tránh, thì nàng vẫn muốn gặp y, cho dù chỉ để hàn huyên vài câu vô nghĩa.

Mang theo trái tim đập loạn nhịp, nàng lặng lẽ đi đến Thành Bích Các. Trong căn phòng trống trải, tất cả đồ đạc đều nguyên vị trí mà nàng sắp xếp hằng ngày, ngay cả chăn đệm cũng chưa bị động đến. Muộn thế này rồi mà y vẫn chưa về, chắc hẳn đang ở cùng Tuyết Lạc.

Lần này thì trái tim bất an trong lồng ngực nàng cuối cùng cũng bình ổn trở lại, bình ổn đến nỗi tưởng như nó đã ngừng đập.

Lạc Trần một mình quay trở lại hành lang, đứng bên hồ nước. Nước trong hồ bị ánh trăng tròn nhuộm thành một màu vàng sáng, gió thổi qua làm mặt nước gợn sóng, ánh lên hai bóng người cô độc. Nàng tưởng mình nhìn nhầm, vội quay người lại thấy cách đó không xa có một bóng người trong bộ y phục màu trắng.

Y đứng trong bóng tối, tựa lưng vào tảng đá, trên tay y không phải thanh kiếm, mà chính là chiếc tua kiếm nàng tặng y. Nhìn thấy nàng đứng bên hồ, y chậm rãi tiến lại gần, từ trên người y tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng ánh mắt y thì vẫn trầm tĩnh như thường. Lạc Trần ngẩng đầu lên rất lâu, đến nỗi tê cả cổ, nhưng vẫn không thấy y mở miệng nói gì. Đang lúc nàng nghĩ y sẽ tiếp tục lặng im như vậy thì y lại cởi chiếc áo choàng ra, khoác lên người nàng. “Có cần phải ương ngạnh như thế không?”

Một câu trách móc vô duyên vô cớ, có lẽ chỉ có nàng mới hiểu y đang trách nàng chuyện bị bỏng tay.

Nàng cắn chặt môi dưới, cúi đầu không nói một lời. Thật ra không phải nàng ương ngạnh, nàng tự làm đau bản thân chẳng qua vì muốn nghe thấy một lời hỏi han ân cần, ấm áp của y. Không ngờ y chẳng hỏi han dù chỉ một câu, hoàn toàn không quan tâm đến nàng.

“Giận rồi à?” Y lại hỏi.

Lạc Trần quay mặt đi, cố ý không nhìn y. “Từ nhỏ đến lớn ca ca chưa từng hỏi muội một câu “Muội có bị bỏng không?”!”

Y kéo tay nàng lại, vạch ngón tay của nàng ra xem, thở một tiếng dài thườn thượt rồi nói: “Đó là bởi lúc nào muội cũng bị bỏng.”

“Tại sao ca ca biết?”

“Mỗi lần bị bỏng, muội đều rụt tay vào trong ống tay áo. Ta không hỏi vì biết muội không muốn để ta biết.”

Nỗi tủi thân tích tụ trong lòng Lạc Trần bỗng chốc tan biến hết, nàng bất giác ngẩng đầu lên nhìn y.

“Vì vậy, muội cũng không biết rằng, đợi đến khi muội đã đi ngủ, ta mới lén đến bôi thuốc cho muội.”

Nàng kinh ngạc không thốt nên lời, chẳng trách mỗi lần tay nàng bị bỏng đều khỏi rất nhanh, nàng còn tưởng do da mình dễ lành.

“Sống ở Lục gia có quen không?” Y lại hỏi.

“Rất tốt! Biểu ca rất quan tâm muội.” Nàng cố tỏ ra hạnh phúc, cười và nói với y: “Huynh ấy cũng giống như ca ca vậy, chăm sóc muội rất chu đáo.”

“Ta biết. Thế nên để muội ở lại Lục gia, ta mới yên tâm đi làm việc của mình.”

“Ca ca nhất định phải đi vào ngày mai sao? Không ở lại được thêm vài ngày sao?”

“Ta còn rất nhiều việc phải làm.”

“Vậy hôm nay tại sao ca ca lại trở về?”

“Nghe nói ông ngoại bệnh nặng, ta lo cho sức khỏe của ông nên về thăm ông.”

“Chỉ có vậy thôi ư?”

Điều mà nàng muốn nghe là một câu nói y nhớ nàng, chỉ cần một câu đó thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy ấm lòng phần nào. Nhưng trả lời câu hỏi của nàng chỉ có tiếng gió lạnh thổi ở đằng xa.

Nàng rất muốn hỏi: Ca ca chưa từng nghĩ đến việc trở về thăm muội sao? Không muốn biết muội sống ở Lục gia thế nào sao? Chẳng phải ca ca đã nói sẽ bên cạnh muội cả đời, sớm sớm chiều chiều, mãi không xa rời sao? Bây giờ có Tuyết Lạc rồi, phải chăng ca ca đã quên hết những lời hứa đó? Người ta thường nói đàn ông bạc tình bạc nghĩa, lẽ nào ca ca cũng như vậy?

Nhưng nàng chưa kịp hỏi thì y đã nói: “Hôm nay biểu ca đã chính thức xin thành thân với muội rồi, muội...”

“Muội không thành thân đâu!” Nàng một mực cự tuyệt. “Muội đã từng nói, nếu phải thành thân... muội chỉ muốn thành thân với ca ca!”

Nàng phải dồn hết dũng khí mới dám nói ra câu đó, dù biết đó chỉ là mong muốn một phía của nàng, nhưng nàng vẫn nói. Cho dù bị cự tuyệt, nàng cũng không muốn bản thân sau này phải hối tiếc.

Vũ Văn Sở Thiên bật cười, tiếng cười giễu cợt và bất lực của y giống như đang trêu chọc một đứa trẻ chỉ biết nói mà không biết nghĩ.

“Nha đầu ngốc, muội đã lớn rồi, đừng nói những câu ngốc nghếch thế này nữa! Ta là ca ca của muội, mãi mãi là ca ca của muội!”

Nàng nắm chặt tay, cố nở một nụ cười trong gió lạnh. “Vì Tuyết Lạc sao?”

Nụ cười của Vũ Văn Sở Thiên cứng đờ trên mặt, y hướng ánh mắt đi chỗ khác, rõ ràng là đang lảng tránh câu hỏi này.

“Ca ca thích cô nương ấy rồi?”

“...”

Nàng không tin, cũng không cam tâm. Nàng thò tay vào ngực áo y, lục tìm chiếc khăn lụa thêu uyên ương. Nàng nghĩ, nếu chiếc khăn vẫn còn thì chí ít trong lòng y vẫn còn lưu luyến nàng.

“Không cần tìm nữa, ta đã bất cẩn làm mất chiếc khăn muội tặng rồi.”

Nàng gượng gạo nở một nụ cười. “Không sao, muội lại thêu một chiếc khác cho ca ca.”

“Không cần đâu, ta bôn ba khắp chốn, không tiện mang theo những thứ không cần thiết.”

Những thứ không cần thiết?!