← Quay lại trang sách

- 3 -

Phía đông xuất hiện một quầng sáng màu trắng nhạt, nhuộm sóng nước trong hồ thành màu trắng xám. Gió lạnh bất ngờ thổi tới khiến nàng tỉnh táo lại. Thì ra, tấm lòng của nàng, đối với y chỉ là một thứ không cần thiết.

Thật là nực cười!

“Tiểu Trần, ta có thể nhận ra biểu ca thật lòng với muội, muội sống cùng huynh ấy rất tốt, hai người...”

“Muội và huynh ấy? Ca ca thực sự hy vọng muội thành thân với huynh ấy sao?” Đối diện với sự im lặng của y, nàng hoàn toàn tuyệt vọng. “Được, nếu ca ca muốn muội thành thân với huynh ấy, muội... Muội cũng rất muốn như vậy, chỉ có điều, muội cũng có phần không nỡ rời xa ca ca.”

“…”

“Bây giờ, ca ca đã có Tuyết Lạc cô nương rồi, muội cũng chẳng còn gì không yên tâm nữa.” Nàng hít một hơi thật sâu để giúp giọng nói không bị nghẹn ngào. “Ca ca là huynh

trưởng của muội, chuyện thành thân của muội, ca ca hãy làm chủ cho muội đi.”

Vũ Văn Sở Thiên nhìn nàng mà không nói gì, ánh mắt sắc lạnh như muốn nhìn thấu tâm can nàng, để biết trong lòng nàng thực sự đang nghĩ gì. Nàng đặt tay lên chỗ trái tim mình, tiếp tục nói: “Tất cả muội đều nghe theo ca ca.”

Ánh trăng mơ màng, sao đêm lấp lánh, nhưng trước mắt Lạc Trần chỉ thấy bóng tối mịt mù vô cùng tận.

Nàng mệt rồi, mệt đến nỗi không còn sức để đứng vững, chỉ muốn tìm một chỗ để dựa vào. Nàng tiến sát lại gần y, lưu luyến ôm y một lần cuối cùng, nép vào lòng y, cảm nhận rất rõ cơ thể y cứng đờ như một thân cây lạnh lẽo. Rất lâu sau, y mới đưa hai tay lên chạm vào vai nàng, đem đến cho nàng sự ấm áp và bình yên như nàng mong chờ.

Nàng muốn giây phút này kéo dài mãi mãi...

“Ca ca, muội muốn về Phù Sơn.” Nàng khẽ nói.

Trả lời nàng vẫn chỉ có tiếng gió rít. Lạc Trần nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má.

Vũ Văn Sở Thiên nâng mặt nàng lên, lau nước mắt cho nàng. Nàng nhìn y với ánh mắt khẩn cầu. “Muội nhớ Cầu thúc rồi, cũng nhớ nhà rồi, nhớ cả cảnh mặt trời lặn ở Phù Sơn. Ca ca đưa muội về đó một lần đi, cho dù chỉ ở một tháng, hay mười mấy ngày cũng được. Những việc khác, muội đều nghe theo ca ca.”

“Không được!” Câu trả lời của y vô cùng kiên quyết.

“Tại sao?” Nàng gần như hét lên. Nàng đã nhượng bộ hết mức rồi, cho dù y không yêu nàng cũng không sao, nàng chấp nhận chỉ đứng nhìn y từ xa, chấp nhận việc có người con gái khác quấn quýt bên cạnh y, không ngờ ngay mong muốn nhỏ bé ấy của nàng, y cũng không muốn thực hiện.

“Tiểu Trần, giang hồ hiểm ác...”

“Đừng có lấy câu giang hồ hiểm ác đó ra hù dọa muội, nếu ở bên cạnh ca ca thực sự nguy hiểm như thế, vậy tại sao ca ca lại đưa Tuyết Lạc theo bên mình, lẽ nào ca ca không sợ cô nương ấy gặp nguy hiểm?”

“Muội sao có thể giống nàng ấy được? Ý ta là... nàng ấy biết võ công, có thể tự bảo vệ bản thân.”

“Muội cũng có thể...”

Nói chưa dứt lời, nàng liền đưa ngón tay lên chạm vào chiếc vòng trên cổ tay. Cơ quan trên chiếc vòng được khởi động, mấy chiếc kim bạc mảnh như sợi tóc bay vụt về phía Vũ Văn Sở Thiên. Dưới ánh trăng, những chiếc kim phát ra ánh sáng lấp lánh lạnh lẽo.

Hai người vốn đứng rất gần nhau, Vũ Văn Sở Thiên lại không chút đề phòng, đến khi y nhận ra nguy hiểm, nhún người phi thân lùi về phía sau thì kim bạc đã lướt qua vạt áo y.

Nếu góc độ bắn chuẩn xác hơn một chút thì những chiếc kim bạc đó chắc chắn sẽ đâm trúng ngực y.

“Ca ca thấy rồi chứ? Muội không những có thể tự vệ bản thân, cho dù muốn giết người thì cũng không phải là không thể!”

Y cười khổ, hỏi: “Muội nghĩ những kẻ khác cũng giống như ta, không có chút lòng đề phòng nào đối với muội?”

“Những kẻ khác cũng phản ứng nhanh như ca ca sao?”

Y không còn cách nào phản bác, cuối cùng đành dùng lời lẽ mềm mỏng dỗ dành nàng: “Tiểu Trần, hãy nghe lời ca ca, ở lại Lục gia sống một cuộc sống yên ổn đi! Ta là ca ca của muội, những điều ta lựa chọn cho muội đều là tốt nhất..."

“Lựa chọn tốt nhất cho muội? Bỏ muội lại cho một nam nhân khác mà không hề hỏi han, đó là “việc tốt nhất mà ca ca nói sao? Được, nếu ca ca đã cho rằng như vậy là tốt nhất

thì hãy đi đi, từ nay về sau, cho dù thế nào muội cũng không cần ca ca phải lo, muội sống hay chết cũng không can hệ gì đến ca ca nữa...”

Dứt lời, nàng quay người chạy về phía cổng lớn của Lục gia. Dù biết là không thể, nhưng nàng vẫn muốn thoát ra khỏi bốn bức tường cao sừng sững của trang viên này, trở về Phù Sơn để nhìn ngắm cảnh mặt trời lặn rực rỡ.

Chợt một luồng khí bay vụt qua người nàng, tiếp đó là một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy nàng.

“Thả muội ra, đừng quan tâm đến muội nữa!” Nàng giãy giụa thoát khỏi vòng tay của y, tiếp tục chạy về phía trước.

Y lập tức đuổi tới, xoay hai vai của nàng lại, cất giọng phẫn nộ hiếm thấy: “Đủ rồi! Đừng làm loạn lên nữa!”

Đây là lần đầu tiên nàng thấy Vũ Văn Sở Thiên tức giận, lúc đó trông y thực sự rất giống một con quỷ đến từ Dạ Kiêu, với đôi tay cứng như thép gần như có thể bóp chết nàng.

“Muội tưởng ta không muốn giữ muội bên cạnh sao? Muội tưởng ta không muốn bảo vệ muội sao?”

“Đương nhiên là ca ca không muốn!”

“Muội tưởng ta muốn để muội ở lại Lục gia ư? Tất cả những điều ta làm, đều... vì muội! Ta muốn muội có một cuộc sống yên bình, vô lo vô nghĩ, muốn muội có một nơi nương tựa vững chắc.”

Đôi tay đặt trên vai nàng siết chặt, y ôm nàng vào lòng, sức mạnh khiến người ta nghẹt thở từ hai cánh tay ấy như đang nói lên những nỗi niềm khó biểu đạt bằng lời của y. “Tiểu Trần, những thứ này, ta đều không thể cho muội được...”

“Ca ca, muội không cần một cuộc sống bình yên, tẻ nhạt. Cho dù sau này phải chết không có chỗ chôn... thì muội cũng muốn theo ca ca!”

Vũ Văn Sở Thiên thở dài một tiếng, câu trả lời vẫn là hai chữ kiên định ấy: “Không được!”

Lần này, nàng tức giận đến nỗi nộ khí công tâm. Nàng đẩy mạnh y ra và hét lên: “Vũ Văn Sở Thiên, huynh sẽ phải hối hận! Nếu huynh không đưa ta theo, ta đảm bảo huynh sẽ hối hận cả đời!”

Y sững người, nhìn nàng với ánh mắt khó tin. “Muội vừa gọi ta là gì?”

“Vũ Văn Sở Thiên!” Lạc Trần vênh mặt, ưỡn ngực lên, tỏ ra đầy khí thế.

Y đột nhiên phá lên cười, sau đó đưa tay nàng. “Mới mấy tháng không gặp, bản lĩnh của muội đã nâng cao không ít nhỉ, học được cả cách uy hiếp ta rồi!”

“Muội uy hiếp ca ca đấy, thì sao? Vũ Văn Sở Thiên, ca ca có tin không, nếu như hôm nay ca ca không đưa muội đi cùng thì khi ca ca gặp lại muội, sẽ chỉ thấy một tấm bia mộ lạnh lẽo.”

“Muội!”

Nàng nghiến răng, lạnh lùng thốt ra sáu chữ: “Không tin, cứ thử mà xem!"

“Rốt cuộc muội muốn thế nào?" Cuối cùng, Vũ Văn Sở Thiên cũng nhượng bộ.

“Muội muốn ca ca đưa muội đi cùng!”

Y trừng mắt nhìn nàng rất lâu, nàng cũng trừng mắt nhìn lại.

“Thôi được.”

Nàng tưởng mình nghe nhầm, cuống quýt hỏi lại: “Ca ca nói gì?”.

Y thở dài một tiếng, đáp: “Về phòng xếp đồ đi, ta đưa muội cùng rời khỏi Lục gia.”

“Vâng!” Nàng không dám chậm trễ dù chỉ một phút, vội vã chạy về phía Tình Uyển, được vài bước nàng nhận ra mình đã chạy sai hướng, liền quay lại. Lúc chạy qua chỗ Vũ Văn Sở Thiên nàng ngẩng đầu lên cười cười với y: “Ca ca, đợi muội, muội sẽ quay lại nhanh thôi!”

“Không cần vội, ta còn phải đến từ biệt biểu ca.”

“Nhớ cảm ơn huynh ấy giúp muội nhé, nói muội sẽ rất nhớ huynh ấy.”

“Được!”

Ngày hôm sau, Lạc Trần đứng trước cánh cổng lớn của Lục gia, nhìn Lục Khung Y sai người chuyển hòm lớn hòm bé đồ đạc chuẩn bị cho nàng lên xe ngựa, nghe hắn vỗ vai dặn dò: “Ta mang cho muội một con chim bồ câu đưa thư mà ta đã nuôi nhiều năm nay. Nó có thể nhận được đường về Lục gia, nếu cần gì thì cứ sai bồ câu đưa tin cho ta.”

“Đa tạ biểu ca.”

Lục Khung Y lại dặn dò thêm rất nhiều việc khác, nàng cảm kích gật đầu, ghi nhớ tất cả. Cuối cùng, hắn quyến luyến vuốt tóc nàng rồi đỡ nàng lên xe ngựa.

Nhìn Lục gia càng lúc càng trôi về phía xa, bóng dáng Lục Khung Y mặc áo trắng đứng lặng im trước cổng, Lạc Trần vẫn không thể phân biệt được đây là sự thật hay là giấc mơ. Bởi vì giấc mơ này nàng đã mơ thấy quá nhiều lần, đến mức như quên mất cả niềm vui sướng...

Xe ngựa bắt đầu đi chậm lại, nàng bất giác ngồi dịch sang góc xe, tăng thêm khoảng cách với Tuyết Lạc. Thật ra xe ngựa rất rộng rãi, nhưng không hiểu sao khi ngồi cùng với Tuyết Lạc, nàng lại có cảm giác hơi chật chội.

“Vết bỏng của muội đỡ hơn chút nào chưa?” Tuyết Lạc ân cần hỏi han nàng.

“Đỡ hơn rồi, đa tạ Tuyết Lạc tỷ tỷ đã quan tâm.”

“Không cần cảm ơn, thuốc mỡ trị bỏng đó là ca ca của muội bảo ta đưa cho Lục Khung Y đấy.”

“Ca ca của muội?” Nàng sững người trong giây lát.

Tuyết Lạc cuộn tấm rèm cửa xe ngựa lên, khóe mắt cong cong, chăm chú nhìn vào bóng người ngồi phía trước xe, không hề giấu giếm tâm tư của mình, nói: “Chàng đúng là một ca ca tốt, không lúc nào không nhớ đến muội, hễ có thời gian là lại về Lục gia thăm muội.”

Nàng tưởng mình nghe nhầm, liền hỏi lại: “Tỷ nói huynh ấy về Lục gia thăm muội?”

“Đúng vậy!” Tuyết Lạc thấy mặt nàng đầy vẻ ngạc nhiên như vậy thì cũng bất ngờ. “Đừng nói là muội không gặp chàng nhé. Hằng tháng chàng đều về mà.”

“Hằng tháng?”

Nhìn dáng dấp vô cùng thân quen ở bên ngoài xe kia, nàng bỗng cảm thấy lạ lẫm. Tháng nào y cũng về thăm nàng, nhưng nàng lại chẳng gặp được y, rốt cuộc y đang né tránh điều gì...? Sống bên nhau nhiều năm như vậy, nàng lại chẳng tài nào đoán được tâm tư của y.

Lạc Trần dời mắt khỏi bóng dáng Vũ Văn Sở Thiên, mới nhận ra thần sắc của Tuyết Lạc có vẻ khác thường. Hai hàng lông mày của nàng ta rủ xuống, đôi tay vần vò đến nhăn nhúm cả y phục mà không hay biết.

Nhìn thấy dáng vẻ đầy u sầu của Tuyết Lạc, Lạc Trần lập tức nhận ra mình đã nói sai, vội vàng cười trừ, bảo: “Ca ca của muội cũng thật là... về Lục gia thăm muội mà cũng không cho muội biết, nhất định là sợ muội quấn lấy huynh ấy, nằng nặc đòi đi theo rồi.”

Tuyết Lạc nghe vậy, liền kéo lại vạt áo cho thẳng rồi nghiêng đầu nhìn Lạc Trần. “Vậy tại sao muội cứ nằng nặc đòi đi theo chàng? Muội ở Lục gia không tốt sao? Ta thấy biểu ca của muội chăm chút từng li từng tí cho muội, tại sao muội vẫn muốn rời khỏi Lục gia?”

Câu hỏi này đâm đúng chỗ đau của Lạc Trần, nàng vốn định né tránh, nhưng nhìn thấy nụ cười nhã nhặn của Tuyết Lạc, lại nhớ đến việc bao năm qua Cầu thúc đã chăm sóc nàng tận tình thế nào, hơn nữa sau này Tuyết Lạc còn có thể là tẩu tẩu của nàng, mối quan hệ dây mơ rễ má giữa hai người khiến nàng không thể né tránh. Vậy thì chi bằng thẳng thắn

đối diện. Nàng ngồi sát vào Tuyết Lạc, mặt đầy vẻ chân thành, nói: “Không giấu gì tỷ, muội và ca ca từ nhỏ lớn lên bên nhau, muội quen ở bên cạnh huynh ấy rồi, không rời xa huynh ấy được. Bất luận huynh ấy đi đâu, muội cũng muốn đi theo... Tuyết Lạc tỷ tỷ, tỷ không bận lòng chứ?”

“Đương nhiên là không rồi, hai người là huynh muội, ta mới là người ngoài, sao ta có thể bận lòng chứ?” Nàng ta nói mình là người ngoài, nhưng giọng điệu còn ngọt ngào hơn cả người nhà. “Thật ra đi đến đâu, ca ca của muội cũng nhớ đến muội.”

“Thật sao?” Mắt Lạc Trần chợt sáng lên. “Huynh ấy có kể về muội với tỷ à? Huynh ấy nói những gì?”

“Chàng không hay nhắc đến muội.”

Ánh mắt Lạc Trần chợt tối đen, nàng đang muốn thở dài, lại nghe Tuyết Lạc nói: “Nhưng để chữa khỏi chứng mất ngủ cho muội, chàng gần như đã tìm đọc hết toàn bộ y thư cổ kim, hễ có thời gian là đi tìm thuốc cho muội, không nề hà xa hay gần, cuối cùng đã điều chế được loại trà Triều Lộ.”

“Trà Triều Lộ?” Cái tên này khiến nàng không khỏi liên tưởng đến loại trà an thần nàng uống mỗi sáng. Nếu nàng nhớ không nhầm, Vưu Vưu từng nói đó là trà được pha bằng nước sương, lẽ nào là do tay y làm?

“Đúng vậy, trong trà đó có trộn thêm nhiều loại phấn hoa, đều do chàng tự tay hái, nghiền và điều chế. Hằng ngày chàng còn đi hứng nước sương đọng trên lá trúc để dùng pha trà. Cũng không phải vì nước sương có hiệu quả trị liệu, mà bởi chàng biết muội thích nhất mùi thơm của lá trúc, hương vị ấy giúp muội thấy bình yên trong lòng.”

Nghe Tuyết Lạc nói thế, nàng hồi tưởng lại hương vị của loại trà an thần đó, trong miệng dường như lại có mùi thơm nhẹ của lá trúc chảy qua, đến vị chua xót trong tim cũng bị xua tan hết rồi.

“Chàng đúng là một ca ca tốt.” Tuyết Lạc lại vén tấm rèm xe lên, nhìn về phía Vũ Văn Sở Thiên. Đúng lúc này, y cũng đang quay đầu lại nhìn, hai người họ bốn mắt nhìn nhau, cùng khẽ mỉm cười. Nụ cười vừa e ấp vừa vui sướng ấy của Tuyết Lạc giống hệt của nàng nửa năm trước.

Lạc Trần quay mặt lại, nhìn bốn phía xung quanh khoang xe. Tuyết Lạc hạ tấm rèm xuống, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi. Lạc Trần cảm thấy không khí trong khoang xe hơi bí bách, muốn tìm chủ đề nào đó nói để điều tiết không khí, nhưng nghĩ mãi mà chả biết nói chuyện gì. Cuối cùng, nàng không kìm được thốt ra câu hỏi mà nàng muốn giải đáp nhất: “Tuyết Lạc tỷ tỷ, sao tỷ và ca ca của muội lại ở cùng nhau vậy?”

Nhắc đến chuyện này, giọng điệu của Tuyết Lạc chất chứa đầy sầu bi. “Mấy tháng trước, bệnh cũ của mẫu thân ta tái phát, bà đã nhờ người tìm Sở Thiên đến, giao phó ta cho chàng. Không lâu mẫu thân qua đời, Sở Thiên giúp ta lo liệu hậu sự cho bà, sau đó đưa ta rời khỏi vực Thương Ngô. Từ đó, chàng luôn bên bảo vệ, chăm sóc ta, một bước không rời.”

Lạc Trần nghe thấy vậy thì không kìm được thương cảm, nhẹ nhàng kéo tay Tuyết Lạc, an ủi: “Tuyết Lạc tỷ tỷ, tỷ đừng buồn nữa, bất luận thế nào thì vẫn còn ca ca ở bên cạnh tỷ...”

“Đúng vậy, may mà có chàng.”

Đường đi gồ ghề xóc nẩy, xe ngựa không thể đi nhanh, vì thể Lạc Trần và Tuyết Lạc có nhiều thời gian để hàn huyên tâm sự. Hai người càng nói càng say sưa, quá trưa từ lúc nào cũng không hay, chỉ đến khi xe ngựa tiến vào thành, họ mới phát hiện ra sắp đến giờ mặt trời khuất núi.

Vũ Văn Sở Thiên tìm một quán trọ để nghỉ chân. Lúc dùng bữa, trên bàn bày biện không biết bao nhiêu món ăn được trang trí đẹp mắt. Đó đều là những món thường ngày Lạc Trần thích ăn nhất. Nhưng thấy Vũ Văn Sở Thiên ân cần gắp thức ăn cho Tuyết Lạc, nàng lại ngồi nghệt mặt ra, tay khuấy khuấy bát cháo tổ yến trước mặt, chẳng còn thấy muốn ăn nữa.

“Sao muội không ăn, không hợp khẩu vị à?” Ánh mắt quan tâm của Tuyết Lạc nhìn về phía nàng. Nàng miễn cưỡng ăn một miếng, cháo bị tắc ở cổ, không sao trôi xuống được.

“Muội không muốn ăn nữa!” Nàng đẩy phần cháo tổ yến còn lại đến trước mặt Vũ Văn Sở Thiên. “Ca ca ăn hộ muội chỗ còn lại này nhé.”

Y nhìn bát cháo tổ yến bị nàng khuấy bung bét một cái, rồi chậm chạp múc một thìa cho vào miệng.

Tuyết Lạc trợn tròn mắt nhìn y nuốt miếng cháo, điệu bộ vô cùng lo lắng. “Chẳng phải chàng không bao giờ ăn cháo tổ yến sao? Không ăn được thì đừng miễn cưỡng.”

“Mùi vị cũng không tệ, ngon hơn nhiều so với ta nghĩ.”

Tuyết Lạc lặng lẽ nhìn Vũ Văn Sở Thiên ăn hết bát cháo, sau đó cảm thán với Lạc Trần: “Xem ra tình cảm của huynh muội các người tốt thật đấy! Ta quen Sở Thiên lâu như vậy, chưa từng thấy chàng dùng bát đũa của người khác, đừng nói đến việc ăn đồ thừa.”

Vũ Văn Sở Thiên nói: “Từ khi còn nhỏ, Tiểu Trần đã thích để phần cơm ăn thừa vào bát của ta. Ta mà không ăn là muội ấy khóc toáng lên... đến lúc nào ta ăn hết mới thôi. Khóc xong muội ấy còn lấy ống tay áo của ta lau nước mắt, bẩn chết đi được.”

Thấy vẻ mặt ấm ức cứ như phải chịu đau khổ của y, Lạc Trần liền kéo ống tay áo của y lên lau miệng mình, nói: “Đấy là vì muội sợ ca ca ăn không no nên mới cho ca ca phần cơm của muội thôi.”

“Ồ, nói thế nghĩa là muội vẫn chưa no?” Y lập tức gọi tiểu nhị lại. “Thêm một bát cháo tổ yến nữa.”

Tiểu nhị làm việc rất nhanh nhẹn, loáng cái đã lại bưng đến một bát cháo tổ yến, mùi vị có phần khó ngửi. Đừng nói là ăn, chỉ nhìn thôi Lạc Trần đã thấy buồn nôn rồi.

Nàng cười giả lả, viện cớ: “Muội ăn no rồi, ra ngoài đi dạo đây, hai người cứ ăn uống tự nhiên nhé.”

Nàng đang định đứng dậy thì Vũ Văn Sở Thiên kéo nàng lại, do lực kéo hơi mạnh nên nàng ngã nhào vào lòng y. Hơi thở chỉ thuộc về riêng y bao vây lấy nàng, quen thuộc mà lạ lẫm.

“Muội đã ăn gì đâu mà kêu no.” Giọng điệu của y hàm chứa ý trêu chọc, trong đáy mắt rõ ràng ẩn chứa sự quan tâm dịu dàng. “Ăn xong cháo tổ yến rồi hãy đi.”

Cảm giác được Vũ Văn Sở Thiên ôm như thế thật tuyệt, đừng nói là cháo tổ yến, cho dù là thuốc độc đi nữa thì nàng cũng có thể ăn. Thế là nàng ngồi xuống, ăn hết bát cháo.

Đêm khuya cô quạnh, Lạc Trần không tài nào ngủ nổi, bèn nhón chân đi đến trước cửa phòng Vũ Văn Sở Thiên. Nàng đang do dự không biết nên nói chuyện gì với y thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tuyết Lạc từ bên trong truyền ra: “Tại sao? Chẳng phải chúng ta đã nói là về vực Thương Ngô?”

“Ta đâu có nói là không đi, chỉ là ta muốn đưa Tiểu Trần về Phù Sơn sống một thời gian.” Là tiếng của Vũ Văn Sở Thiên.

Lạc Trần vốn không định nghe tiếp, nhưng lại thấy Tuyết Lạc nói: “Không phải chàng muốn ở với Lạc Trần, mà là chàng không muốn theo thiếp về vực Thương Ngô! Chàng tưởng thiếp không biết sao, trong lòng chàng căn bản không hề có thiếp, chỉ có nàng ta!”

“Không phải như vậy, Tuyết Lạc. Ta và nàng ta không phải...”

“Không phải sao? Chàng đừng nói với thiếp là chàng không có chút tình cảm nào với Mạnh Mạn nhé!”

“…”

“Tại sao lại nhìn thiếp như thế? Chàng thấy lạ là sao thiếp lại biết chứ gì? Từ lúc theo chàng rời khỏi vực Thương Ngô, thiếp đã nhận ra trong lòng chàng đã có ý trung nhân, bởi vì bất kỳ nữ tử nào đi qua trước mặt chàng, dù có xinh đẹp hay không, chàng đều không thèm nhìn dù chỉ một cái, kể cả thiếp.”

Đột nhiên Tiểu Trần nhận thấy giọng nói của Tuyết Lạc rất lay động lòng người, dù màn đối thoại ấy đầy đau khổ.

“Thiếp còn nhìn thấy, mỗi đêm sau khi luyện kiếm xong, chàng đều ngồi dưới ánh trăng dùng mũi kiếm gọt khắc một miếng ngọc trắng. Nếu thiếp đoán không nhầm, đó là hình người, hơn nữa lại là hình một người con gái.”

Vũ Văn Sở Thiên không phản bác, chỉ nghe nàng ta nói.

“Ban đầu, thiếp cứ nghĩ mãi mà không hiểu, chàng không phải là một nam nhân không có dũng khí, không có trách nhiệm, trong lòng đã có người mình yêu thương, tại sao chàng thà chịu nỗi khổ đau tương tư, cũng quyết không đi tìm nàng ta? Cho đến khi thiếp nhìn thấy chàng cùng Mạnh Mạn ở bên nhau... Nàng ta đích thực là loại nữ nhân khiến đàn ông si mê mà không thể lại gần!”

“Ta đã nói với nàng rồi, quan hệ của ta và Mạnh Mạn không phức tạp như những gì nàng nghĩ!” Im lặng hồi lâu, bây giờ Vũ Văn Sở Thiên mới lên tiếng, trong giọng nói của y có vẻ bất lực.

“Vậy giữa chàng với nàng ta là mối quan hệ thế nào?”

“Giữa ta và nàng ta chỉ là quan hệ giao dịch đơn thuần.”

“Giao dịch?” Tuyết Lạc cười mỉa mai. “À đúng rồi, chàng không nói thì suýt nữa thiếp quên mất, nàng ta là loại nữ nhân dựa cửa bán nụ cười, trong mắt nàng ta chỉ có giao dịch, làm gì có tình cảm.”

"... Nàng đã nghĩ như thế thì cứ cho là như thế đi.”

Căn phòng yên ắng hồi lâu, Lạc Trần không muốn quấy rầy họ, liền nhẹ nhàng rời đi.