- 3 -
Thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, dãy núi đó vẫn còn, làn mây đó vẫn trôi, chỉ có tâm trạng của hai người đã không còn giống như trước, dường như đã yên ổn, nhưng sự yên ổn đó lại bị ngăn cách bởi lớp lớp mây mù trên trời, mông lung hư ảo.
Tịch dương dần ngả bóng về tây, nhuộm sương chiều đỏ rực, những làn gió thoảng đưa mùi hương, nhìn xa xa phía chân trời, một đàn hồng nhạn xếp thành một hàng ngang bay về hướng mặt trời lặn. Ngồi bên vách núi nhìn xuống, dòng suối trong veo lạnh lẽo thu gọn trong tầm mắt, mặt trời chầm chậm rơi xuống, gieo xuống mặt đất bao la sự diễm lệ, rắc
khắp thế gian sự phồn hoa.
“Chúng ta về thôi.” Vũ Văn Sở Thiên đặt tay lên vai nàng, định đỡ nàng dậy. Nàng bất giác co người lại, lùi về sau theo bản năng. Y cũng không tiến sát đến nữa, một mình đứng dậy, rồi kéo nàng khỏi bãi cỏ. “Trời tối rồi, ta cũng muội về.”
“Không cần đâu, muội tự đi được.”
Nàng cùng y lặng lẽ đi trên con đường dẫn xuống núi, tình cảm như sâu đậm hơn sau mỗi bước chân, sự sống như hồi sinh sau mỗi lời nói.
Lúc về đến sân, Lạc Trần cảm thấy hơi mệt, liền nằm ngay xuống giường ngủ thiếp đi, cũng không biết tại sao gần đây nàng luôn thèm ngủ. Vũ Văn Sở Thiên đắp chăn cho nàng, tấm chăn mới phơi mềm mại sạch sẽ, vẫn còn mùi nắng. Lạc Trần nói mê một câu, cựa người một cái, rồi ôm chăn ngủ mê mệt.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng động lạ, Vũ Văn Sở Thiên chầm chậm bước ra ngoài, chỉ thấy có một người đang đứng trong tay dắt một con tuấn mã, y phục giản dị nhưng không che nổi sự ngạo nghễ.
Vũ Văn Sở Thiên đã từng gặp người này trong hoàng cung Tuyên Quốc. Khi đó, hắn theo sát bên cạnh hoàng đế, một bước không rời.
Người đó không nói gì, chỉ lấy một bức thư từ trong ống tay áo ra, đưa cho Vũ Văn Sở Thiên. Y mở bức thư ra nhìn qua một cái, rồi gật đầu nói: “Được, ngày mai ta sẽ đi.”
“Vậy thuộc hạ về phụng mệnh trước.”
Người đó không nán lại thêm, lập tức lên ngựa rồi phi đi mất.
Đúng lúc Vũ Văn Sở Thiên đang đốt bỏ bức thư, Lạc Trần dụi mắt từ trong phòng bước ra. “Ca ca lại có việc sao?”
“Đúng vậy, hoàng thúc mời ta về Tuyên Quốc một chuyến.”
“Tuyên Quốc? Hoàng thúc?” Lạc Trần chợt hiểu ra cách xưng hô lạ lẫm này. “Ý ca ca là Tuyên đế Vũ Văn Việt?”
Vũ Văn Sở Thiên gật đầu, nói: “Hoàng thúc cho người đưa thư đến, nói hoàng hậu bị bệnh nặng, ngự y trong cung đều bó tay, cho nên muốn mời ta đến giúp chữa trị.”
“Ồ!” Đường đến Tuyên Quốc xa xôi, chuyến đi này không biết phải đi bao lâu, nàng lặng im cúi gằm mặt, nhìn bụi cát bị gió cuốn trên mặt đất. Không biết lúc cha mẹ đặt tên cho nàng là vô tình hay cố ý mà vận mệnh của nàng giống hệt cái tên, như hạt bụi bay trên mặt đất, bất luận có bằng lòng hay không cũng chỉ có thể theo gió mà đến, cùng gió mà đi.
Nàng không muốn mãi mãi như vậy, nàng muốn được giống như Tuyết Lạc, là một nữ nhân luôn đi theo bên cạnh Vũ Văn Sở Thiên.
Nhưng rõ ràng y không nghĩ vậy
Nhận thấy Lạc Trần không nỡ rời xa mình, y xoa nhẹ lên đầu nàng, nói: “Tiểu Trần muội ở lại đây đợi ta, ta sẽ về nhanh thôi!”
Thật ra y cũng không nỡ bỏ nàng lại cái nơi hoang vu không một bóng người này. Nhưng lần đến Tuyên Quốc này, sợ rằng không đơn giản chỉ là khám bệnh, nói cách khác căn bệnh mà y phải chữa trị không phải là bệnh của ái thê của Vũ Văn Việt, mà là “căn bệnh nan y” không thể nói ra trong lòng ông ta, vì vậy chuyến đi lần này nhất định vạn phần hiểm nguy, đưa Lạc Trần theo chắc chắn sẽ khiến y phân tâm.
“Muội đi thu dọn đồ cho ca ca.” Lạc Trần nói.
“Được, ta ra ngoài một chút rồi sẽ về ngay.”
“Muộn thế này rồi ca ca còn ra ngoài sao?” Lạc Trần nhìn sắc trời, rồi lại nhìn dáng vẻ định nói lại thôi của Vũ Văn Sở Thiên, theo trực giác mách bảo, nàng hỏi: “Ca ca đi tìm Mạnh Mạn phải không?”
“Ta... ta có việc chính sự cần tìm cô ta. Lần này ta cần đem theo một vài người đến Tuyên Quốc, vì vậy muốn nhờ cô ta tìm giúp mấy người có thân thủ tốt, còn nữa, ta muốn nhờ cô ta chăm sóc muội.”
Nghe thì đúng là việc chính sự. “Vậy ca ca đi đi, đi sớm về sớm.”
Sau khi Vũ Văn Sở Thiên đi, Lạc Trần liền giúp y thu xếp đồ đạc, cả bát đũa y dùng hằng ngày, và đương nhiên là cả chiếc túi thơm nàng vừa thêu xong cho y, bên trong chứa hương liệu mà nàng đã điều chế rất công phu nữa.
Ngày hôm sau, trong cơn mưa phùn lất phất, Vũ Văn Sở Thiên đã chuẩn bị xong xuôi, lên ngựa rời đi. Ngựa đi chưa đầy ba dặm mà y quay đầu lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều nhìn thấy Lạc Trần đứng trước cổng. Những hạt mưa nhỏ làm ướt mái tóc dài và váy áo của nàng, nhưng nàng vẫn đúng đó không chịu quay về, cứ thế nhìn theo y. Mấy hôm nay y luôn suy nghĩ, tự hỏi phải làm gì mới có thể khiến nàng vui vẻ trở lại và cười nói vô tư như trước đây. Y cố gắng yêu thương nàng, che chở nàng, chọn cho nàng tất cả những thứ tốt nhất, nhưng y quên mất rằng, điều duy nhất nàng muốn là được ở bên y, bất chấp gió mưa, sống hay chết cũng không rời xa.
Cuối cùng, y quay ngựa, phi như bay trở về. Trước mặt nàng, y ghìm cương ngựa lại, đưa tay kéo cơ thể nhẹ như ngọn liễu trước gió của nàng lên lưng ngựa.
“Ta đưa muội cùng đi!”
Ngay khoảnh khắc đó, y đã nhìn thấy nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nàng, một nụ cười vui sướng nhất. Thì ra, thực sự yêu một người không phải là cho người đó cả thế giới, mà là cho người ấy thứ mà họ thực sự muốn.
Tuyên Quốc nằm ở phía trên sông Tương Giang, đô thành Trường An được ngăn cách với Ương Quốc bằng dòng sông Xích Thủy và núi Bắc Tang. Quãng đường không gần, hai người cùng cười trên một lưng ngựa, phi băng băng qua con đường núi dài dằng dặc.
Trên đường đi, Vũ Văn Sở Thiên dặn dò Lạc Trần, khi đến Tuyên Quốc có thể sẽ gặp rất nhiều hiểm nguy không lường trước được, bảo nàng nhất định phải cố gắng bảo vệ bản thân. Nàng gật đầu đầy tự tin, chỉ vào những món trang sức chưa từng rời khỏi người, nói: “Ca ca yên tâm đi, những món trang sức biểu ca làm cho muội đều là những ám khí giết người vô hình, có chúng rồi sẽ không kẻ nào có thể làm hại muội.”
Nhắc đến Lục Khung Y, Vũ Văn Sở Thiên liền không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu nhìn về con đường phía trước.
Nàng tiếp tục giải thích cho y cách sử dụng của mỗi món trang sức, nói cho y biết bên trong đã cho loại kịch độc nào, y nghe từ đầu đến cuối, không nói một lời. Lạc Trần vốn muốn miêu tả vũ khí của mình lợi hại một chút để y yên tâm, nhưng thấy y không hứng thú lắm với chủ đề này, nàng lại chọn một chủ đề khác: “Ca ca, chẳng phải ca ca nói lần này đến Tuyên Quốc để thăm bệnh sao, tại sao lại có nguy hiểm?
“Danh y Tuyên Quốc không ít, nếu hoàng thúc chỉ muốn mời đại phu thăm bệnh, hà tất phải không quản đường xa nghìn dặm sai người đến tìm ta? Thăm bệnh có lẽ chỉ là một cái cớ, người vời ta đến là có ý đồ khác.”
“Ý đồ khác?”
Vũ Văn Sở Thiên cúi xuống sát bên tai nàng, nói: “Muội từng nghe nói về đại tư mã Vũ Văn Liệt của Tuyên Quốc chưa?"
Tại Lục gia, nàng đã đọc được một số tư liệu về Tuyên Quốc. Vũ Văn Liệt là đường huynh của Tuyên đế Vũ Văn Việt, là đại tư mã quyền cao chức trọng của Tuyên Quốc. Trong vòng mười mấy năm, với mục đích thao túng triều chính, hắn đã phò tá ba vị hoàng đế Tuyên Quốc, người cuối cùng chính là Vũ Văn Việt. Vũ Văn Việt nghe lời hắn răm rắp, không dám trái ý hắn.
“Đã từng nghe qua." Lạc Trần lại hỏi: “Lần này ca ca đến Tuyên Quốc là có liên quan đến hắn?”
“Nếu ta đoán không nhầm thì có lẽ là vậy.” Vũ Văn Sở Thiên nói thêm, trước đây y không hiểu rõ nội tình, tưởng phụ thân đến trung nguyên vì muốn sống cuộc sống tự do, an nhàn, đến khi gặp Tuyên đế y mới biết, năm đó, phụ thân cho dù có tính tình ôn hòa, nhưng dù sao cũng là hoàng tử chính thống, đương nhiên không thể cam tâm nhìn hoàng quyền bị Vũ Văn Liệt thao túng, bèn bí mật gây dựng thế lực của mình hòng chống lại Vũ Văn Liệt, tiếc rằng ông đã thất bại. Để tránh tai họa cũng như chờ đợi thời cơ, ông không thể không rời khỏi Tuyên Quốc, đến trung nguyên.
Y ghé sát hơn chút nữa, gần đến nỗi ngay cả giọng nói thì thầm của y cũng lọt vào tai nàng một cách rõ ràng: “Nếu ta đoán không nhầm, thời cơ trừ khử Vũ Văn Liệt đã đến.”
“Á?” Hóa ra người ta vời y đến không phải để thăm bệnh,mà là để giết người! Hơn nữa còn là giết Vũ Văn Liệt, một kẻ quyền cao chức trọng, trong tay nắm giữ đội quân hùng mạnh! Việc này đâu thể chỉ là nguy hiểm, rõ ràng là đi nộp mạng mà.
“Ca ca, chuyện đấu đá trong hoàng thất liên quan gì đến ca ca mà ca ca phải dính vào?”
“Ta vốn không muốn dính líu đến chuyện đấu đá trong hoàng gia, nhưng lần trước ta đã gặp và nói chuyện suốt một đêm với hoàng thúc. Thúc ấy là một vị hoàng đế tốt, hết lòng vì đất nước, hành sự quả quyết, lại kiên nghị đa mưu, chí tại thiên hạ, ta tin sau này thúc ấy nhất định có thể chấm dứt sự chuyển quyền, bạo ngược của hoàng đế Ương Quốc, nhất thống thiên hạ. Do đó ta muốn giúp thúc ấy một tay.”
Lạc Trần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Vũ Văn Sở Thiên, nàng chưa bao giờ thấy y phấn khởi, hào hứng như vậy, qua đôi mắt sáng lấp lánh của y, nàng như nhìn thấy một thế giới phồn thịnh, không có giết chóc, không có khổ đau, không có những đứa trẻ mồ côi sống lang thang phiêu bạt... Đó là thế giới mà hai người họ muốn kiếm tìm trong những năm thang lang thang phiêu bạt, thì ra nó có tồn tại, tồn tại trong niềm hy vọng của y.
Nàng nắm lấy bàn tay đang cầm cương ngựa của y, chỉ cần là chuyện y đã quyết thì nàng đều ủng hộ và sẽ luôn ở bên cạnh y, bất luận thành bại, không sợ sống chết!
Sắc trời tối dần, hai người tìm một quán trọ gần nhất nghỉ chân. Ăn uống no nê xong, Lạc Trần cảm thấy hơi mệt, muốn đi ngủ. Để bảo vệ nàng, Vũ Văn Sở Thiên ở lại phòng nàng điều khí luyện công cho đến khi trời sáng.
Sáng sớm hôm sau, Vũ Văn Sở Thiên thuê một chiếc xe ngựa cho hai người cùng đi, mặc dù ngồi xe ngựa thoải mái hơn rất nhiều, nhưng tốc độ cũng chậm hơn không ít, nàng sợ lỡ mất việc đại sự của y, liền khuyên: “Ca ca, đi xe ngựa chậm quá, hay là chúng ta cứ cưỡi ngựa đi, kẻo làm lỡ việc đại sự của hoàng thúc.”
Y bình thản nói: “Hoàng thúc đợi mười hai năm còn được, chắc không đến nỗi không đợi được thêm hai ngày."
Nghe cũng rất có lý, vậy thì nàng yên tâm rồi. Nàng thoải mái tựa mình vào ghế, vừa thưởng ngoạn cảnh trời xanh nước biếc bên ngoài, vừa cùng y chuyện trò.
“Ca ca, muội nghe nói Vũ Văn Liệt đã trải trăm trận chiến, võ công vô cùng lợi hại, hai vị hoàng đế trước đây muốn trừ khử hắn đều bất thành, cuối cùng bị hắn hại chết. Lần này, liệu có thể thành công không?”
“Muội yên tâm, hoàng thúc đã mưu tính nhiều năm nay, nếu không phải thời cơ đã chín muồi thì thúc ấy sẽ không động thủ.”
“À, chẳng phải ca ca nói cần mang theo một số người giỏi võ công đển Tuyên Quốc sao?” Nàng nhìn tứ phía, ngoài lão đánh xe vừa cầm vừa điếc thì chẳng thấy bóng dáng một kẻ nào khác. “Tại sao dọc đường muội không thấy những người đó?”
“Bọn họ đã xuất phát trước, bây giờ có lẽ đã đến Trường An rồi, đợi đến khi cần ta sẽ gọi họ sau.” Những điều sau đó tương đối cơ mật, vì thế y ngồi sát vào nàng, nói thật nhỏ cho nàng biết: “Cao thủ hàng đầu trong tổ chức đều che giấu thân phận thực, trừ những lúc cần thiết thì không xuất hiện trước mặt người khác với diện mạo thực sự, vì thế không ai biết được thân phận thật của họ. Nếu có nhiệm vụ, Mạnh Mạn sẽ sử dụng cách thức đặc biệt và mật hiệu để truyền tin cho họ, sau đó họ liền mặc đồ đen đến hội hợp tại một địa điểm đã chỉ định rồi cùng nhau hành sự.”
“Ồ, nói như vậy ca ca cũng không biết thân phận của họ sao?”
“Thân phận của ta trong tổ chức tương đối đặc biệt, có một số người ta biết thân phận, một số thì ta đoán được.”
“Vậy môn chủ Dạ Kiều thì sao? Ca ca có đoán được hắn là ai không?”
“Không đoán được. Ta chỉ gặp hắn một lần, hơn nữa lại là trong bóng tối nên không nhìn thấy gì, ta hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của hắn, cũng chưa từng thấy chiêu thức võ công của hắn. Theo ta suy đoán, hắn không phải người trung nguyên.”
Lạc Trần ngẫm lại những truyện ký giang hồ mình từng đọc, thấy ghi chép về Dạ Kiêu trong đó cực kỳ ít, cũng không nhắc đến vị môn chủ này dù chỉ một chữ. Xem ra người này che giấu thân phận của mình rất kĩ, muốn tìm ra hắn khó ngang lên trời.
Nàng đang ngẫm nghĩ, chợt bánh xe va phải một hòn đá khiến chiếc xe lắc mạnh một cái, nàng ngã nhào khỏi ghế. Maymà Vũ Văn Sở Thiên kịp giữ người nàng lại, mới tránh được tai nạn.
Vừa định thần lại, nàng chợt nhận ra mình đang nằm đè lên người y. Hai người đang trong một tư thế rất dễ khiến người khác liên tưởng xa xôi. Nàng định ngồi dậy, ai ngờ bị y giữ lại, khiến nàng không còn cách nào tránh né nữa. Thấy nàng tỏ ra sợ hãi, nụ cười trên miệng y dần tan biến. “Muội rất sợ ta, đúng không?”
Đúng là Lạc Trần có chút sợ hãi, sợ sức mạnh của y gây ra đau đớn cho nàng, nhưng nàng càng sợ cái ôm thân mật này khiến tâm trí mình hoảng loạn.
Nhìn ra sự sợ hãi của nàng, Vũ Văn Sở Thiên thở dài một cái rồi buông nàng ra, ngồi thẳng người dậy. Để chứng minh bản thân không sợ hãi, Lạc Trần chậm rãi dịch người cho đến khi chạm vào người y.
Xe ngựa chạy trên con đường bằng phẳng nên không còn rung lắc nữa. Vũ Văn Sở Thiên nhắm mắt lại, hai ngày nay y chưa chợp mắt, bây giờ y phải tĩnh dưỡng tinh thần để chuẩn bị đối diện với một trận ác chiến sắp xảy đến.
Bất giác ngủ thiếp đi lúc nào không hay, y đã mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, mơ thấy ở một nơi non xanh nước biếc, chim ca hoa nở, y và Lạc Trần tay trong tay cùng ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.
Có những giấc mơ chỉ cần ta cố gắng, ắt sẽ có ngày thực hiện được, nhưng có những giấc mơ...mãi mãi chỉ là giấc mơ...
Đường đi có xa bao nhiêu thì cũng phải có điểm cuối, bởi hai người đi cả ngày cả đêm nên chẳng bao lâu đã kịp đến thành Trường An.
Xe ngựa dừng trước cổng thành, có người đã đợi họ từ rất lâu, thấy họ đến liền ra nghênh đón. Người này chỉ mặc một bộ y phục khá đơn giản nhưng dáng vẻ cưỡi trên lưng tuấn mã vẫn toát lên sự oai phong. Khi nhìn thấy xe ngựa của Vũ Văn Sở Thiên, hắn lập tức xuống ngựa, vẻ mặt đầy cung kính, quỳ một chân trước xe, nói: “Mạt tướng Lý Chấn bái kiến vương gia! Thần phụng mệnh hoàng thượng đón vương gia đến Du Vương phủ.”
Vũ Văn Sở Thiên không xuống xe, thậm chí cũng chẳng vén rèm nhìn hắn một cái, sau một tiếng “được” ngắn gọn, chiếc xe dưới sự dẫn đường của Lý Chấn đi qua con đường dài nguy nga tráng lệ với một vẻ uy nghiêm bất khả xâm phạm của hoàng gia, rồi đến Du vương phủ với tường xanh ngói đen, cổng kín tường cao.