← Quay lại trang sách

- 2 -

Sáng sớm hôm sau khi trời vừa tờ mờ sáng, Vũ Văn Sở Thiên vẫn còn đứng ngoài cửa phòng Lạc Trần, vết thương mới chỉ xử lý qua loa vẫn đang chảy máu, nhưng dường như y không nhận thấy, ánh mắt cứ nhìn chăm chăm về phía cửa phòng nàng.

Tuyết Lạc đã sắp xếp xong đồ đạc và đi ra khỏi phòng. Vũ Văn Sở Thiên nhìn thấy nàng ta đeo tay nải đi ra, cũng không buồn níu giữ, chỉ hỏi: “Nàng muốn đi đâu? Ta đưa nàng đi.”

Nàng ta lắc đầu.

Trong ký ức của nàng tay trước giờ là một người không biết níu giữ, không biết van nài, từ khi quen biết y đến bây giờ, lần nào cũng là nàng ta van nài: van nài y đưa nàng ta cùng phiêu bạt giang hồ, van nài, chăm sóc nàng ta, cho dù biết trong lòng у chưa bao giờ có mình. Nàng ta cứ tưởng hạnh phúc là phải đấu tranh để giành lấy, cứ tưởng với loại nam nhân tính tình lạnh lùng như y thì chỉ có thể van nài như thế. Cho đến hôm nay, nàng ta mới hiểu, có những người không thể van nài mà được.

Tuyết Lạc nhìn về phía phòng của Lạc Trần, sau đó đưa cho Vũ Văn Sở Thiên miếng ngọc trắng khắc hình người nàng ta vừa nhìn thấy trong phòng y.

Bức tượng đó cuối cùng cũng làm xong, chiếc áo mỏng khoác trên vai người con gái không che giấu nổi những đường nét hoàn mỹ của nàng, lại thêm một hình xăm bông u lan trên vai không khỏi khiến người ta mơ mộng ảo tưởng. Còn khuôn mặt kia bây giờ đã rõ ràng có thể nhận ra, chính là muội muội của y, Vũ Văn Lạc Trần.

Tuyết Lạc nói: “Trước đây ta cứ nghĩ mãi không ra, tại sao chàng lại chôn giấu tình cảm của mình sâu như vậy, không để cho bất kỳ ai nhìn thấy, bây giờ thì ta đã hiểu rồi, thì ra là muội ấy.”

Vũ Văn Sở Thiên không phủ nhận, chỉ đưa tay nhận lấy tượng ngọc, ngón tay vuốt ve những đường nét mềm mại trong bóng của bức tượng, lúc này, y không che giấu tình cảm sâu đậm trong đôi mắt của mình nữa.

“Vũ Văn Sở Thiên, đó chẳng phải là muội muội của chàng ư!”

“Hồi nhỏ ta có nghe cha mẹ nói chuyện, Tiểu Trần không phải muội muội ruột của ta, nhưng...” Lời sau đó, y lại không nói tiếp.

Tuyết Lạc giúp y nói nốt: “Nhưng chàng luôn coi muội ấy là ruột thịt, không muốn vượt quá giới hạn.”

“Trước đây ta luôn nghĩ như vậy, nhưng bây giờ chuyện không nên xảy ra đã xảy ra rồi, ta phải bù đắp cho muội ấy!”

Tuyết Lạc không nói thêm nữa, ý của y đã quyết, cho dù nàng ta có nói gì đi nữa cũng vô dụng. Việc duy nhất nàng ta có thể làm là rời khỏi nơi đây và quên y đi, bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi đưa ra quyết định, Tuyết Lạc thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, không cần phải van nài cầu xin, không cần phải suy đoán tâm tư của y nữa, lúc này nàng ta mới bừng tỉnh nhận ra, hóa ra bầu trời lại cao xanh và bao la như thế.

Suốt dọc đường từ Phù Sơn trở về vực Thương Ngô, Tuyết Lạc luôn cảm thấy có người đang bám theo mình. Khinh công của bọn họ rất cao cường, thân thủ phi phàm, không bám sát, cũng không quấy rầy nàng ta, chỉ ngầm giúp đỡ những lúc nàng ta cần. Nàng ta biết những người này là do Vũ Văn Sở Thiên phái đến để bảo vệ nàng ta.

Rốt cuộc thi Vũ Văn Sở Thiên cũng không phải là người vô tình bạc nghĩa!

Đến chiều hôm ấy, Lạc Trần mới biết Tuyết Lạc đã đi, mang theo những thứ thuộc về mình và để lại những thứ không muốn mang theo, bao gồm cả mẫu thêu chim uyên ương nàng ta đã thêu xong. Trong mẫu thêu đó có đôi uyên ương nghịch nước, uyên ương bên hoa phù dung, uyên ương đậu trên cành... từng đôi từng cặp được gấp gọn gàng, để trong tủ.

Nhìn thấy cảnh ấy, Lạc Trần không khỏi hổ thẹn rơi nước mắt. “Ca ca có giải thích tử tế với Tuyết Lạc tỷ tỷ không? Ca ca có nói cho tỷ ấy biết, khi đó là do ca ca trúng độc, nên mới, mới...”

“Bất luận nguyên nhân là gì, việc ta đã làm đều không thể tha thứ.”

Nàng không có cách nào phản bác, nếu một người đã không thể tha thứ cho chính bản thân mình thì sao có thể mở miệng thỉnh cầu sự thấu hiểu và tha thứ của người khác?

Có lẽ chỉ có thời gian mới có thể làm những chuyện này phai mờ đi, giống như họ sẽ quên dần cái chết bi thảm của cha mẹ, sự ra đi của Cầu thúc. Chỉ cần đồng ý quên đi, chỉ cần có đủ thời gian, thì trên đời này không có nỗi đau nào là không thể quên được.

Tuyết Lạc đi rồi, căn nhà của Lạc Trần và Vũ Văn Sở Thiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, im ắng. Nàng không biết nói chuyện gì, y thì hầu như lúc nào cũng trầm mặc, lặng lẽ làm rất nhiều việc cho nàng. Chẳng hạn, sáng nào y cũng dậy rất sớm, nấu xong cơm lại lặng lẽ đợi nàng thức dậy, mỗi món ăn đều là những món bổ dưỡng.

Ngày nào y cũng luyện kiếm, sau đó cùng nàng ngắm tịch dương trên núi. Nhưng cảnh sắc có đẹp hơn nữa thì cũng trở nên tẻ nhạt vô vị, bởi vì rất nhiều lần khi mặt trời lặn đã rất lâu, bầu trời mọc đầy sao, y vẫn cứ chau mày, thất thần nhìn về hướng mặt trời lặn.

Mỗi tối trước khi đi ngủ, y đều đến bôi thuốc giúp nàng. Y làm việc đó rất tỉ mỉ, đến một vết bầm mờ gần như không nhìn thấy cũng không thoát được. Ban đầu Lạc Trần vẫn chưa quen lắm, nhưng vì cứ nhìn thấy những dấu tích này là nàng lại tự động nhớ lại sự việc đêm hôm đó nên phải cắn răng chịu đựng để Vũ Văn Sở Thiên bôi thuốc cho. Thời gian cứ thế trôi qua, ngày qua ngày, những vết thương trên người nàng dần khỏi, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy vết bầm nào nữa. Nàng tưởng rằng chuyện xảy ra trong đêm đó cũng giống như những vết thương này, sẽ phai mờ dần, rồi biến mất trong ký ức của hai người, nhưng hoàn toàn không phải vậy.

Lúc nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, nàng vẫn nhớ đến cảnh tượng ấy, còn y thì ngày càng trầm lặng, dường như lúc nào cũng suy nghĩ điều gì đó một cách rất nhập tâm. Có một lần, y đưa nàng đi lòng vòng trong rừng, cả quãng đường chỉ cắm cúi bước đi, muộn lắm mới về đến nhà mày không hề hay biết.

Cuối cùng, không nhịn được nữa, nàng kéo tay y lại hỏi: “Ca ca, ca ca đang nghĩ gì thế?”

“Ta đang nghĩ chuyện của chúng ta.”

“Chúng ta?”

“Ừ, ta muốn đưa muội đến một nơi không ai biết chúng ta, sống mai danh ẩn tính...”

“Tại sao phải đến một nơi không ai quen biết chúng ta? Ở đây không tốt sao?”

“Tiểu Trần.” Y dùng hai tay nắm lấy tay nàng, trịnh trọng và kiên quyết nói: “Ta muốn thành thân với muội.”

“Hả?” Nàng thừa nhận, lúc vừa nghe thấy câu nói đó, trong lòng nàng quả thực có một tia vui sướng, nàng suýt nữa thì gật đầu và nói với y rằng nàng đợi câu này của y lâu lắm rồi. Nàng bằng lòng cùng y đến một nơi không ai biết đến họ. Cho dù y muốn cưới nàng chỉ vì trách nhiệm, vì ăn năn, nhưng chỉ cần nàng yêu y, chỉ cần một lý do này là đủ rồi!

Nhưng niềm vui sướng của nàng bị lý trí đẩy lùi rất nhanh. Nàng không thể vì tình yêu mà lợi dụng sự ăn năn của y, trói buộc y cả đời...

Nàng ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, nàng nhìn vào đôi mắt mông lung mơ hồ của y, nói: “Tuyết Lạc tỷ tỷ thích ca ca như vậy, tỷ ấy sẽ tha thứ cho ca ca, nhất định sẽ có một ngày tỷ ấy sẽ quay về."

“Không đâu.” Y nói với nàng. “Ta và Tuyết Lạc không như những gì muội nghĩ đâu, ta đã hứa với Cầu thúc sẽ chăm sóc nàng ấy, vì vậy ta mới đưa nàng ấy theo bên mình để tiện bảo vệ. Chỉ có vậy thôi.”

“Lúc ở Lục gia, ca ca đâu có nói như vậy.”.

“Ta..."

“Ca ca, đừng gạt muội nữa, càng không cần vì ăn năn mà thành thân với muội. Ca ca làm như vậy không phải là bù đắp cho muội, mà là hại muội! Quan trọng là hại chính bản thân mình!”

Vũ Văn Sở Thiên đặt tay lên vai nàng, xoay người nàng lại, để nàng đối diện với ánh mắt chân thành của mình. “Tiểu Trần, ta không gạt muội, thực sự ta chưa từng thích Tuyết Lạc, ta thành thân với muội cũng không phải vì ăn năn.”

“Vậy sao?” Nàng cười tự giễu, trong nụ cười còn có vẻ chua chát. “Vậy tại sao lúc trước, khi muội nói muốn gả cho ca ca, ca ca luôn giễu cợt muội ngốc nghếch? Ca ca có dám thề với trời, nếu không có chuyện đêm đó, ca ca vẫn sẽ đưa muội đi ẩn cư, vẫn sẽ thành thân với muội không?”

Vũ Văn Sở Thiên cứng họng không biết nói gì.

Nàng cười khổ, nói: “Ca ca, sau này ca ca đừng gạt muội nữa. Ca ca biết muội ngốc mà, ca ca mà gạt muội là muội sẽ tin đấy!”

“Tiểu Trần, khi đó ta không muốn thành thân với muội là vì... là vì...” Lời đã ra đến cửa miệng, cuối cùng y lại thu lại.

Đêm trăng tròn lại đến, thời gian trôi đi thật nhanh.“Ca c, đêm nay là đêm trăng tròn, Mạnh Mạn đã đến đưa thuốc giải cho ca ca chưa?”

“Ta đã nói cho cô ta biết, dù có chết ta cũng không uống thuốc giải, bảo cô ta không cần phải đưa nữa.” Vũ Văn Sở Thiên nói.

Nàng biết, y không muốn bản thân lại làm ra những chuyện hối hận cũng không kịp ấy nữa, vì thế y chấp nhận chịu đựng nỗi đau đớn bị trúng độc gặm nhấm xương tủy như một cách trừng phạt bản thân. May mà nàng đã chuẩn bị sớm, mấy hôm trước đã hái rất nhiều hoa mạn đà la, chế thành hương xông.

“Vậy đêm nay thử cách của muội xem sao.” Nàng nói.

“Cách gì?”

“Dự trùng độc.”

Đêm đó, hương thơm đậm đà của hoa mạn đà la bay tứ phía, Vũ Văn Sở Thiên cứa rách cổ tay và cổ chân. Trong dòng máu chảy, mùi thơm của hoa mạn đà la dẫn dụ trùng độc ra khỏi cơ thể y... Phương pháp này quả thực có thể dẫn dụ một phần trùng độc trong người y ra ngoài, nhưng cũng khiến chúng di chuyển không ngừng trong huyết mạch của y, làm tăng thêm nỗi đau đớn...

Vũ Văn Sở Thiên nghiến răng chịu đựng, toàn thân đầm đìa mồ hôi giống như bị mưa to gió lớn xối lên người. Cuối cùng y đau đến nỗi mất cả ý thức, tầm mắt nhòa đi, mơ mơ màng màng. Toàn thân không còn chút sức lực, trong cơn mê man, y vẫn có thể cảm nhận được cơn đau một cách rõ ràng, cũng cảm nhận được Lạc Trần đang ôm y, nước mắt nàng rơi xuống môi y, có vị mặn chát. Ymở đôi mắt vô hồn ra, dùng đôi tay yếu ớt ôm lấy nàng.

Đúng là y đã làm một chuyện không nên làm, y ăn năn, tự trách, nhưng nếu thời gian có thể quay lại cái đêm cách đây một tháng ấy, y vẫn muốn sai một lần nữa.