← Quay lại trang sách

- 2 -

Cho đến tận lúc trời sáng rõ, thành Trường An mới yên bình trở lại. Có người đem tin từ hoàng cung về, nói Vũ Văn Liệt đã bị giết, mấy người con của hắn cũng chẳng còn ai sống sót. Lạc Trần hỏi kĩ mới biết, đêm qua hoàng cung đã trải qua một cuộc binh biến long trời lở đất…

Trước đêm, hoàng cung vẫn trong trạng thái an hòa, đại tư mã Vũ Văn Liệt đến Hàm Nhân điện của thái hậu thỉnh an, cố gắng khuyên nhủ thái hậu không được uống quá nhiều rượu, phải giữ gìn phụng thể. Bỗng nhiên xuất hiện mấy kẻ mặc áo đen đến thích sát hắn. Vũ Văn Liệt đã trải qua hàng trăm trận chiến, võ công siêu phàm, những thích khách đó mặc dù đều là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng cũng không thể làm hắn tổn thương dù chỉ một cái móng tay. Vốn đang cùng thái hậu uống rượu, đột nhiên Ninh vương tuốt kiếm tham chiến. Sau một trận kịch chiến, Vũ Văn Liệt bị giết chết.

Vũ Văn Liệt vừa chết thì gian tế trong cấm vệ binh do hắn cài cắm liền phát tín hiệu, mấy gã con trai của hắn là Vũ Văn Huấn và Vũ Văn Hành đem quân đến bao vây hoàng cung, Vũ Văn Chí thì đem quân vây chặt Du vương phủ, còn Vũ Văn Hội đem binh mã bao vây Vệ vương phủ, bắt được gia quyến của Vệ vương…

Mười hai năm nhẫn nhục, mười hai năm nuôi thú nén hận, lúc này, cơn giận của đế vương khiến nghìn dặm phải khiếp sợ. Đêm đó, trong hoàng cung, lửa cháy ngập trời, ngự lâm quân cùng thế lực mà Vũ Văn Cô Vũ bồi dưỡng năm xưa đã có một trận ác chiến với quân của Vũ Văn Liệt, thành Trường An máu chảy thành sông.

Đến tận lúc trời sáng, cuộc chiến thảm khốc đó mới kết thúc. Tất cả con trai của Vũ Văn Liệt đều chết trong trận, đám tàn quân thấy cục diện thay đổi, liền đầu hàng toàn bộ. Sau khi kết thúc cuộc cung biến, công cuộc bắt giết ngoài cung lại bắt đầu, tất cả thân nhân, thân tín của Vũ Văn Liệt không ai thoát nạn.

Cả Tuyên Quốc trải qua một trận gột rửa bằng gió tanh mưa máu.

Trời vừa hứng sáng, Vũ Văn Sở Thiên trở về. Y bị thương một mũi tên đâm xuyên vào ngực y, đầu mũi tên có ngạnh.

Lãnh Nguyệt nói đi tìm ngự y, Vũ Văn Sở Thiên liền ngăn thị lại, nói: “Không cần, vết thương nhỏ này ta có thể tự xử lý được.” Nói rồi y bảo Lãnh Nguyệt cắt đứt đầu mũi tên, sau đó rút tên ra. Lạc Trần dùng mảnh vải đã được thẩm thuốc cầm máu bịt lên vết thương của y, vậy mà máu vẫn bắn lên bộ váy màu trắng của nàng. Nhưng nàng không hề cau mày dù chỉ một cái.

Lạc Trần bôi thuốc và băng bó vết thương cho Vũ Văn Sở Thiên xong, thấy sắc mặt của y chuyển biến tốt mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Lãnh Nguyệt: “Ngươi cũng mệt rồi, đi nghỉ đi, để ta chăm sóc ca ca được rồi.”

Lãnh Nguyệt dạ một tiếng, rồi lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Trong phòng không còn ai khác nữa, lúc này Lạc Trần mới ôm chặt y từ phía sau, nước mắt không kìm được rơi xuống. Nàng biết nhất định là y rất đau, nhưng y vẫn bình thản quay mặt lại, nhìn nàng cười và nói: “Ta về muộn, muội đợi sốt ruột lắm đúng không?"

Nàng lắc đầu. “Sao ca ca lại trở về với vết thương này? Trong cung không có ai giúp ca ca xử lý vết thương sao?"

“Đương nhiên là có, nhưng ta sợ muội đợi lâu sốt ruột, nên về gặp muội trước.”

“…”

“Ta nghe Lãnh Nguyệt nói, muội đã giết Vũ Văn Chí.”

"Đúng vậy.”

“Muội có biết hắn là đại tướng quân nổi tiếng nhất Tuyên Quốc hay không, hắn chinh chiến sa trường đã nhiều năm không ai có thể làm tổn thương hắn dù chỉ một sợi tóc.”

Muội biết.” Lạc Trần gật đầu. “Vì thế muội sợ độc dược muội để trong phòng không thể gây tổn hại cho hắn, bèn nhân lúc hắn giao đấu với Vô Thanh, bôi thêm thuốc độc muội mới điều chế lên người. Nếu hắn muốn đưa muội đi, nhất định sẽ trúng độc, đến lúc đó muội dùng ám khí trên người mới tuyệt đối chắc chắn.”

Vũ Văn Sở Thiên quay đầu lại, nhìn vào gương mặt xinh đẹp thuần khiết của nàng, cho dù là kể lại quá trình giết người, trông nàng vẫn mềm yếu như một nữ tử nhà lành, chẳng trách Vũ Văn Chí đã không có chút đề phòng với nàng.

Y không kìm được thở dài một tiếng. “Trước đây Cầu thúc từng nói với ta, trên đời này đáng sợ nhất không phải là kẻ được gọi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mà là nữ tử dung mạo như tiên nhưng lòng dạ hiểm độc. Khi đó ta không tin, nhưng bây giờ ta đã tin rồi.”

“Ca ca đang khen muội sao?” Lạc Trần mỉm cười, khẽ tựa lên vai y.

“Đúng vậy.”

“Ca ca có thấy chúng ta là một cặp trời sinh không?”

“Có!”

Vũ Văn Sở Thiên nhìn nàng, trong đáy mắt hiển hiện niềm hạnh phúc khó che giấu. Nàng cúi đầu tránh ánh mắt của y, nhưng cơ thể lại vô thức ghé sát vào người y. Ở bên nhau mấy ngày này, nàng càng ngày càng thích cảm giác khi hai người dựa vào nhau, không cần nói gì, cũng chẳng cần làm gì, chỉ cảm nhận hơi ấm của nhau, điều đó còn khiến nàng hạnh phúc hơn bất cứ chuyện gì khác.

"Ca ca..."

“Sau này lúc không có người khác, muội có thể gọi thẳng tên ta.”

Trong lòng tràn ngập cảm giác ngọt ngào xen lẫn thẹn thùng, Lạc Trần thử mấy lần mới gọi khẽ được một tiếng: “Sở Thiên.”

“Ừm, vừa rồi muội định nói gì?” Đôi môi nóng bỏng của y ghé sát bên tai nàng, trong phút chốc, cơn nóng lan từ tai nàng xuống khắp toàn thân. Dòng suy nghĩ của nàng chợt ngừng trệ, mãi một lúc sau mới nhớ ra điều mình muốn nói. “Ca ca cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để hồi phục vết thương, muội đỡ ca ca nằm xuống nhé.”

"Ừ."

Nàng đỡ y ngồi tựa lên thành giường, cởi chiếc áo đen dính máu ra. Bỗng một vật gì bóng loáng từ trong người, lăn xuống giường. Nàng đưa mắt nhìn theo, thì ra là một bức tượng bằng bạch ngọc to bằng bàn tay. Nàng chợt nhớ lại Tuyết Lạc từng nói, trong lòng y có một người mà y vô cùng yêu thương, vì vậy trong mắt y không còn bất cứ người con gái nào khác... Rất nhiều đêm y không ngủ, ngồi khắc tượng dưới ánh trăng khắc lên hình dáng người con gái trong lòng mình.

Bức tượng này chính là tượng của người con gái mà y luôn để trong lòng sao? Sẽ là ai, Mạnh Màn sao?

Mấy lần nàng thò tay ra lại rụt lại, không dám nhìn nhưng lại muốn xem đó là hình dạng của ai để ghi nhớ kĩ trong lòng. Dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, Vũ Văn Sở Thiên liển cầm lấy bức tượng, để vào trong tay nàng.

Khi đã nhìn rõ khuôn mặt của bức tượng, nàng gần như cho rằng mình hoa mắt. Nàng dụi mắt mấy lần rồi nhìn kĩ lại, quả thật là nàng, là dáng vẻ nàng tươi cười nhìn y luyện kiếm.

Nếu như khuôn mặt đó có thể nhìn nhầm, thì hình xăm hoa u lan trên vai nhất định không thể nhầm được.

“Tượng ngọc này là muội...” Nàng ngỡ ngàng sờ lên bức tượng nhẵn bóng như gương, bề mặt không có một chút cảm giác thô ráp của kiếm khắc mà giống như có người dùng ngón tay mài dần vậy.

Tại sao lại là nàng? Tại sao người mà y khắc thành tượng lại là nàng? Bởi vì y nhớ nàng sao? Nhớ đến nỗi phải khắc hình dáng của nàng, để bên gối mỗi ngày, cùng chìm vào giấc mộng, hoặc những đêm không ngủ được thì lấy ra để nhìn ngắm?

Lẽ nào...y thích nàng thật?

“Sao lại là muội?” Nàng không kìm được tò mò hỏi. Vũ Văn Sở Thiên bình thản trả lời: “Hôm đó ta thấy miếng ngọc này đẹp không tì vết, sờ vào liền cảm thấy ấm áp, nên muốn khắc thành hình của muội để tặng muội. Sau này khi đã khắc xong... ta lại không nỡ đem tặng muội.”

“Không nỡ?” Trong hai chữ đó, nàng cảm nhận thấy phảng phất có tình ý, trái tim chợt đập thình thịch. “Ca ca trở thành người nhỏ nhen như vậy từ khi nào thế?”

Vũ Văn Sở Thiên cười. “Trên đời này chỉ có duy nhất một người có thể khiến ta trở nên nhỏ nhen, khiến ta không nỡ từ bỏ, chính là muội!”

Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt y, vì sợ nhìn tiếp tim nàng sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực mất. Y dùng tay vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau, nhìn thẳng vào gò má đỏ ửng của nàng. “Ta từng nói, ta thực sự thích muội mà.”

Y nhìn thẳng vào nàng, không chút che giấu tình cảm đậm sâu trong đáy mắt, nàng biết y mong nàng sẽ nói điều gì đó để đáp lại, nàng cũng cố gắng nói, nhưng đầu óc nàng bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ được điều gì.

Vũ Văn Sở Thiên lại lấy từ trong tay áo ra một chiếc khăn lụa rồi mở ra, trên chiếc khăn thêu hình đôi uyên ương nghịch nước đang nhìn nhau đắm đuối, chính là chiếc khăn nàng nhét vào áo y lúc trước.

“Chiếc khăn này... chẳng phải ca ca nói đã làm mất rồi sao? Tại sao ca ca lại gạt muội?”

“Bởi vì ta đã đi Miêu Cương một lần... Một vị trưởng lão của Miêu Cương đã nói với ta, trùng độc trong người ta không thể giải trừ, cho dù ta không uống thuốc giải nữa thì nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được dăm ba năm. Ta sợ ta không thể ở bên cạnh muội đến hết đời này kiếp này, vì vậy mới nói dối muội, hy vọng muội sẽ thành thân với biểu ca.”

“Không, không thể nào! Vạn vật tương sinh tương khắc, chất độc trong người ca ca nhất định sẽ có cách giải.”

Y mỉm cười gật đầu, mặc dù nụ cười có phần gượng gạo. “Ừ, phương pháp dụ trùng độc của muội rất hiệu quả. Ta tin nhất định sẽ có một ngày trùng độc được dụ ra hết.”

Nàng gật đầu lia lịa.

Y vỗ vỗ vai nàng, an ủi nói: “Tiểu Trần, ta thừa nhận đã phạm một sai lầm không thể tha thứ với muội, nhưng ta không hối hận, nếu không có sai lầm đó, Có lẽ ta mãi mãi không dám ước mong có được muội...”

Nàng đâu phải không mong như thế, nếu không có cái đêm đó, nàng cũng đã sớm từ bỏ ảo vọng. Bây giờ hai người đã đón nhận hiện thực ấy một cách bình thản, vậy thì duyên phận ra sao trước đây thế nào đều không còn quan trọng nữa, quan trọng là tương lai họ có thể bên nhau trọn đời, mãi mãi không rời xa.

Thay y phục cho Vũ Văn Sở Thiên xong, Lạc Trần vẫn không nỡ rời đi.

"Sao ca ca lại bị thương?” Câu hỏi này nàng đã muốn hỏi từ nãy.

“Vũ Văn Hội đem đội cung tiễn đến bao vây tấn công hoàng cung, mấy chục mũi tên bắn về phía Chính Dương của hoàng thúc, vì cứu người, ta đã bị trúng một mũi.”

Nàng vẫn không hiểu, vết thương của Vũ Văn Sở Thiên là do tên bắn từ phía trước. Với thân thủ của mình, sao y có thể để kẻ khác bắn trúng từ phía chính diện được?

Nhìn ra sự băn khoăn của nàng, y lại nói: “So với ơn cứu mạng thì cái tình khi lấy thân mình chắn mũi tên càng khiến người ta khắc cốt ghi tâm. Hơn nữa trong cuộc chiến hoàng quyền, người hy sinh đều là những binh sĩ vô tội, ta không muốn động thủ với họ.”

“Nhưng nhỡ mũi tên này chệch một chút...”

“Không thể nào.”

Nàng mím môi, buồn bã nói: “Bất luận thể nào, sau này ca ca cũng không được làm những chuyện thế này nữa, muội sẽ đau lòng lắm.”

Vũ Văn Sở Thiên chợt ngẩng lên nhìn nàng, lại là ánh mắt lấp lánh khiến tâm trí y rối loạn ấy. “Được, ta đồng ý với muội!”

Nửa tháng sau, Cơn mưa bão tranh giành hoàng quyền mới hoàn toàn qua đi. Trong triều đường, mọi thứ đã thay hình đổi dạng, vây cánh của Vũ Văn Liệt gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, Tuyên đế đã lấy lại được toàn bộ hoàng quyền. Ông ta nhanh chóng ban hành chính sách mới, tước bớt quyền lực của chức quan đại từ mã, đem toàn bộ quyền hành tập trung trong tay mình. Đến lúc này, Vũ Văn Việt đã trở lại trong tư thế của một vị vua quyền lực tối thượng, nắm tất cả quyền hành vốn thuộc về một quân vương. Đồng thời, Vũ Văn Sở Thiên cũng kiên quyết từ chối sự níu giữ của Tuyên đế, đưa Lạc Trần rời khỏi nơi đó. Bởi vì y hiểu rất rõ đạo lý: quân vương xưa nay chỉ có thể chung hoạn nạn, chứ không thể chung phú quý.

Vũ Văn Sở Thiên đưa Lạc Trần rời khỏi Du vương phủ, rời khỏi thành Trường An, nhưng không rời khỏi Tuyên Quốc. Bởi vì Tuyên Quốc cách xa trung nguyên, ở trên mảnh đất bao la rộng lớn này sẽ không có ai nhận ra Vũ Văn Sở Thiên, hai người có thể giống như một cặp phu thê mới cưới, tựa vai nhau chèo thuyền chơi sông, ngắm mặt trời lặn; cũng có thể đến khe núi ngắm nhìn thác nước chảy như dải lụa; có thể tự do tự tại cưỡi ngựa thong dong trên thảo nguyên rộng lớn vô tận. Họ đã quên đi tất cả, giang hồ tranh đấu, triều đường phân tranh, cả những thù hận ngày xưa cũng đều hóa thành cát bụi...