← Quay lại trang sách

Chương 15- 1 - Phồn thịnh khắp chốn

Trời đã về chiều, mây bay lãng đãng, hai bóng người dắt ngựa cùng đi bộ dưới ánh chiều tà. Cứ thế đến lúc trăng treo trên cao, họ vẫn bước đi một cách vô định, thực sự rất muốn cứ thế đi mãi không ngừng. Nhưng đêm đen sẽ đến, và cuối cùng cũng sẽ qua đi.

Trên đường về quán trọ, Lạc Trần nhìn thấy một bóng dáng thân quen đi tới. Người đó mặc một bộ đạo bào màu trắng, ánh lên màu sắc thanh lạnh giống như bị ánh trăng nhuộm, có cảm giác cô đơn lạnh lẽo thấu tim.

Không cần nhìn rõ tướng mạo của người đó, nàng cũng nhận ra ông ta là Ngụy Thương Nhiên của phái Trạc Quang. Nàng với thu cánh tay đang khoác tay của Vũ Văn Sở Thiên lại, giữ một khoảng cách nhất định với y.

Gặp Ngụy Thương Nhiên một cách đầy bất ngờ như vậy, Vũ Văn Sở Thiên liền đi tới nghênh đón với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng. Lạc Trần rất ít khi thấy y gần gũi với một người như vậy, cho dù là Cầu thúc, người mà y luôn kính trọng y cũng thiếu đi sự gần gũi chân thành từ trong đáy lòng này.

Nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên, khuôn mặt Ngụy Thương Nhiên cũng biểu lộ sự ôn hòa, ông ta mỉm cười, nói: “Sở Thiên, đã lâu không gặp, mọi việc đều ổn chứ?”

“Xin thưa, vẫn tốt! Ngụy tiền bối, chẳng phải người đang bế quan ở Trạc Quang Sơn sao, sao lại đến Tuyên Quốc thế này?

“Mấy hôm tới là sinh nhật của sư phụ Tử Thanh chân nhân, ta đến Thiên Sơn tìm cho người một món quà đặc biệt, vừa mới tìm được đây.” Ông ta nhấc chiếc hộp gỗ trong tay lên và nói. “Ta đang chuẩn bị về Trạc Quang Sơn, không ngờ lại gặp huynh muội hai người ở đây, thật là có duyên!”

Vũ Văn Sở Thiên nhìn sắc trời, nói: “Trời đã tối, Ngụy tiền bối hôm nay có phải gấp rút lên đường không?”

“Ta phải mau chóng mang quà về cho sự phụ, vì vậy phải đi ngày đi đêm, không tiện trì hoãn.”

“Cho dù gấp gáp đến đâu cũng phải nghỉ ngơi chứ.” Y đưa ra lời đề nghị. “Quán trọ mà vãn bối đang ở ngay trước mặt, chắc hẳn Ngụy tiền bối vẫn chưa ăn tối, hay là cùng nhau ăn bữa cơm đạm bạc, nghỉ ngơi một đêm rồi hãy đi.”

Thấy y có thành ý mời mọc, Ngụy Thương Nhiên không từ chối, gật đầu nói: “Cũng được! Gặp hai người tại tiểu trấn của Tuyên Quốc thế này, đúng là có duyên. Hôm nay ta không đi nữa, ở đây nghỉ một ngày.”

“Tiền bối, xin mời đi hướng này.”

Vũ Văn Sở Thiên dẫn Ngụy Thương Nhiên về quán trọ mình ở. Họ vừa đến cửa, tiểu nhị của quán liền nhiệt tình chạy ra nghênh đón, cười như hoa nở. “Công tử và phu nhân đã về. Cơm canh đã chuẩn bị xong, nước cũng đã đun xong, các vị muốn dùng cơm ngay bây giờ hay về phòng nghỉ ngơi một lát rước?”

“Thêm mấy món chay nữa, ta có khách.” Vũ Văn Sở Thiên nói.

“Xin vâng.” Tiểu nhị nhận lấy tiền thưởng từ Vũ Văn Sở Thiên, lập tức chạy như bay đi chuẩn bị.

Tiểu nhị đã đi xa, Vũ Văn Sở Thiên nhìn về phía Ngụy Thương Nhiên, thấy mặt ông ta không chút biểu cảm, liền giải thích: “Vãn bối và Lạc Trần đi ra ngoài có nhiều điều bất tiện nên phải nói dối là phu thê thì mới tiện chăm sóc cho nhau.”

Ngụy Thương Nhiên gật đầu, nhưng ánh mắt lại bất giác lướt qua khuôn mặt hơi cúi xuống của Lạc Trần, chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

Đêm đó, Ngụy Thương Nhiên và hai người họ cùng ở chung một quán trọ. Vũ Văn Sở Thiên mời ông ta cùng dùng bữa tối ở trong sân sau quán trọ, ông ta không từ chối. Vũ Văn Sở Thiên mời ông ta thưởng thức món rượu mạnh của Tuyên Quốc, ông ta cũng vui vẻ đồng ý.

Thanh quy giới luật của phái Trạc Quang không nghiêm cấm khắt khe với việc uống rượu, mà Ngụy Thương Nhiên bao năm nay một mình sống trên núi, ngoài việc thỉnh thoảng uống vài ly rượu nhạt ra thì không còn cách nào khác để giảm bớt nỗi cô đơn trong lòng. Dần dần, ông ta đã yêu mùi vị thơm nồng của rượu.

Hôm nay, tại một nơi xa xôi, lại tình cờ gặp được vong niên tri kỷ, đương nhiên ông ta phải uống nhiều hơn vài ly. Ly nào Vũ Văn Sở Thiên cũng tiếp, Lạc Trần cũng uống cùng hai ly, mới thế mà đã cảm thấy đầu óc có phần choáng váng.

Trong lúc nâng ly, Ngụy Thương Nhiên thỉnh thoảng lại nhìn Lạc Trần một cái. Lần đầu tiên gặp Lạc Trần, ông ta đã có ấn tượng vô cùng sâu đậm, thấy nàng xinh đẹp nhã nhặn, mặt mày như sương khói, cả người giống như làn sương sớm rất dễ tiêu tan, lúc nào cũng có thể bị gió thổi bay, vì thể luôn khiến người ta không kìm được lòng muốn nắm giữ, đặc biệt là những gã nam nhân tự cho rằng mình có thể kiểm soát tất cả.

Đêm nay gặp lại, không biết có phải do trăng đẹp quá hay không mà mắt nàng cứ sóng sánh như mặt nước phủ sương, dập dờn bóng nước, lúc vui hay lúc buồn đều khiến người ta say đắm.

Nhìn ngắm cặp huynh muội này ở cạnh nhau không khỏi khiến ông ta nhớ lại hai người mà bao năm nay ông ta không muốn nhớ đến nhất: Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm.

Thực sự rất giống! Hai người họ không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ cần ngồi im lặng cũng rất giống cảnh tượng Vũ Văn Cô Vũ và Lục Lâm Nhiễm trong tiệc cưới linh đình năm ấy, tuy diện mạo khác nhau nhưng tâm tư lại như một.

Một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng, Ngụy Thương Nhiên lại nâng ly, uống hết một hơi. Vũ Văn Sở Thiên cũng nâng ly uống cùng ông ta.

Ba người vừa uống rượu vừa nói chuyện, tự nhiên nói đến chuyện Ngụy Thương Nhiên đến núi Thiên Sơn để tìm quà tặng cho Tử Thanh đạo trưởng lần này. Ngụy Thương Nhiên mở nắp chiếc hộp để bên cạnh nãy giờ ra, nắp hộp vừa mở, một luồng hơi lạnh thoát ra ngoài. Lạc Trần bất giác rùng mình, nàng tò mò ghé đầu lại nhìn kĩ vật trong hộp, chỉ thấy bên trong là một bông sen giống như tạc bằng băng hay bằng ngọc, hơi lạnh tỏa ra giống như sương tuyết ngưng tụ lại.

Nàng ngạc nhiên thốt lên: “Băng liên?”

“Lạc Trần cô nương thật là có con mắt tinh tường. Không sai, đây chính là băng liên Thiên Sơn trong truyền thuyết, ngàn năm mới nở hoa một lần, ngàn năm không tàn.”

Băng liên này và hỏa liên đều là những vị thuốc cực kỳ quý hiếm được nhắc đến trong y thư, nghe nói băng liên có thể chữa bách bệnh, còn hỏa liên có thể giải bách độc, Hỏa liên và băng liên, một loại sinh trưởng trên đất nam cương, một loại sinh trưởng tại vùng cực bắc, cực kỳ hiếm gặp.

“Ngụy tiền bối, băng liên này người tìm thấy ở đâu vậy?” Nàng vội hỏi. Băng liên này có thể chữa bách bệnh, chưa biết chừng lại có tác dụng nhất định đối với trùng độc.

Ngụy Thương Nhiên nhận ra ánh mắt đầy hy vọng của nàng, liền nói cho nàng biết, để tìm kiếm băng liên tại Thiên Sơn, ông ta gần như đã đi khắp các ngóc ngách của ngọn núi và chỉ tìm được duy nhất một bông này. Ông ta đã ở trên ngọn núi tuyết đó chờ đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày, cuối cùng cũng đợi được đến lúc băng liên nở hoa, liền hái nó về. Sợ rằng trên Thiên Sơn không còn bông thứ hai.

“Chỉ có một bông này?” Dù biết rất rõ băng liên vô cùng quý hiếm, nàng vẫn đánh liều nói: “Ngụy tiền bối, tiểu nữ nghe nói băng liên có thể trị bách bệnh, tiểu nữ...”

Ai ngờ nàng vẫn chưa nói đến điểm mấu chốt, Vũ Văn Sở Thiên đã cắt ngang: “Tiểu Trần, mấy món này nguội mất rồi, muội đi bảo chủ quán làm cho mấy món nóng khác đi.”

“Dạ, muội đi ngay đây.”

Y lại nói: “Ta thấy muội cũng mệt rồi, lát nữa chọn món xong thì về phòng nghỉ đi, không cần ở cùng bọn ta nữa.”

Nàng lặng lẽ nhìn y một cái, hiểu được tâm tư của y, liền lén thở dài. “Được!”

Lạc Trần về đến phòng, tiểu nhị lập tức gánh thùng nước nóng đã chuẩn bị sẵn vào phòng cho nàng tắm.

Ngâm mình trong làn nước ấm, rửa sạch hết bụi bẩn trên cơ thể, nhưng nỗi phiền muộn trong lòng nàng mãi vẫn không thể rửa sạch. Nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ, mặt trăng tròn vành vạnh treo trên không trung, phảng phất như một thể lực đặc biệt đang thao túng tất cả.

Đêm mai lại là đêm Mười lăm trăng tròn, lại là ngày độc tố trong người Vũ Văn Sở Thiên phát tác, phương pháp dự trùng độc mà nàng nghĩ ra mặc dù có chút tác dụng nhưng hiệu quả chậm, còn tăng thêm sự đau đớn cho y, không biết đêm mai y sẽ phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn đây.

Lúc Vũ Văn Sở Thiên về phòng, nàng đã tắm xong, đang ngồi tựa vào thành giường đọc một quyển sách ghi chép về trùng độc Miêu Cương. Nàng chỉ khoác một chiếc áo mỏng trên người, mái tóc đen dài xõa trên bờ vai, làm ướt một nửa vạt áo.

Vũ Văn Sở Thiên không kìm nổi sự xuyến xao trong lòng, bưng một đĩa nho vừa được ngâm nước lạnh đến ngồi bên cạnh nàng, sau đó chọn một quả to nhất bóc vỏ đút vào miệng nàng.

Nàng ăn một quả, cảm giác chua ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng, rất ngon. Nhưng cho dù thời tiết có đẹp, cảnh vật có xinh, đồ ăn có ngon thì nỗi sầu khổ trên mặt nàng vẫn không thể tiêu giảm.

“Sao thế? Tâm trạng không tốt à?” Vũ Văn Sở Thiên ôm nhẹ vai nàng, ngửi mùi hương từ tóc nàng, hỏi.

“Ca ca, ngày mai đã là Mười lăm rồi.”

“Ừ.” Y thản nhiên trả lời như không hề quan tâm. “Muội không cần lo, chỉ là đau thôi mà, ta chịu đựng được.”

“Nhưng tháng nào ca ca cũng phải chịu đựng như vậy không phải là cách hay... Ca ca, băng liên có thể trị bách bệnh, chưa biết chừng cũng có hiệu quả với chất độc trong người ca ca, ca ca có thể xin Ngụy tiền bối một ít không? Chỉ cần một cánh cũng được, chúng ta thử xem sao, biết đâu lại có hiệu quả.”

“Mấy chuyện này ngày mai nghĩ cũng không muộn.” Y ôm nàng, khuôn mặt lặng lẽ áp vào cổ nàng. “Tiểu Trần, vết thương của ta đã lành hẳn rồi.”

Chủ đề bị chuyển đột ngột, Lạc Trần nhất thời không kịp phản ứng: “Ồ, vậy hả... Muội xem xem.”

Nàng liền cởi áo của y ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo màu hồng nhạt trên hõm vai y, xem ra đã đỡ hơn nhiều, vảy kết cũng đã bong ra, chắc là sẽ không bị rách nữa.

Nàng ấn nhẹ lên chỗ hõm của vai y, hỏi: “Ca ca khỏi hẳn chưa?”

“Chúng ta thử sẽ biết..."

Y cầm lấy đầu ngón tay nàng, đặt bên môi. Cảm giác mềm mại, ấm áp khiến đôi má nàng đỏ hồng như hoa đào nở rộ. Nói thực lòng, sự gần gũi của Vũ Văn Sở Thiên khiến Lạc Trần có phần sợ hãi, vì nỗi ám ảnh lần trước. Nhưng lần này y đối xử với nàng rất nhẹ nhàng, trân trọng, khiến nàng yên tâm.

Đúng lúc hai người đang giống như kẻ say rượu, chỉ muốn kéo dài mãi giây phút này thì Vũ Văn Sở Thiên chợt ngừng lại. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, cắn chặt răng, hai bàn tay bắt đầu run rẩy, mồ hôi trên trán túa ra ròng ròng. Thấy sắc mặt của y khác thường, Lạc Trần vội xem vết thương của y hỏi: “Ca ca sao thế, lại động đến vết thương rồi sao?”

Y nắm chặt tay nàng, khàn giọng nói: “Không sao, chỉ là trùng độc phát tác thôi.”

“Sao có thể như vậy được? Hôm nay mới là ngày Mười bốn mà.” Nàng hoang mang, nhẩm tính lại ngày, quả thực không phải Mười lăm.

“Có thể do tháng trước ta không uống thuốc giải, cho nên ngày giờ phát tác của trùng độc có sự biến đổi.” Y có thể cảm nhận thấy trùng độc trong người mình càng ngày càng khó khống chế, có khả năng chúng đã lớn thêm, sức gặm nhấm càng mạnh. Nếu ngừng uống mạn đà la thì cho dù không phải đêm trăng tròn, y cũng sẽ đau đớn như bị dao đâm vào tim.