← Quay lại trang sách

- 5 -

Tiểu Trần, ta biết muội nhớ đệ ấy, nhưng như vậy chẳng giúp ích được gì, nếu muội thực sự muốn đệ ấy yên lòng thì nên cố gắng quý trọng bản thân mình.”

“Có chứ, ngày nào muội chẳng uống thuốc đúng giờ, thuốc bổ muội cũng uống hết rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, để hắn nhìn rõ mặt của mình. “Nội thương của muội đã đỡ hơn rồi, huynh nhìn xem có phải sắc mặt của muội cũng tốt hơn rất nhiều không?”

“Tốt hơn nhiều rồi!” Hắn dùng ngón tay nóng hổi của mình lau đi vết nước mắt còn lưu lại trên má nàng, cười và nói: “Chúng ta về phòng đi, phường thêu đã sửa xong giá y của muội, sáng nay mới đưa đến, muội thử xem có vừa không.”

“Muội tự làm giá y, mấy hôm nữa là xong rồi.”

“Ta không muốn muội vất vả.”

Nàng lắc đầu, nói: “Không vất vả, muội chỉ muốn mặc giá y do chính tay mình làm.”

“Được, tất cả nghe theo muội hết.” Lục Khung Y đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, nhẹ nhàng như tay của Vũ Văn Sở Thiên. “Chỉ cần muội ở bên cạnh ta, ta không mong muốn gì hơn... Những thứ đệ ấy không thể cho muội, ta đều có thể cho muội. Muội cho ta một cơ hội được chăm sóc muội, được không?”

“Được.” Nàng ngoan ngoãn đồng ý, mặc dù trong lòng nàng biết, hắn không thể, không bao giờ có thể cho nàng thứ nàng muốn.

“Ta biết muội không thể quên đệ ấy, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau, bên nhau như hình với bóng, tình cảm của muội dành cho đệ ấy sao có thể nói thay đổi là thay đổi được. Nhưng muội phải hiểu rằng, tình cảm của muội với đệ ấy là sự dựa dẫm, là tình thân chứ không phải tình yêu, sẽ có một ngày muội quen với việc không có đệ ấy bên cạnh, bắt đầu lại cuộc sống mới của muội.”

Nàng ngẩng đầu cười với hắn, nụ cười còn mờ tối hơn cả ánh sao kia. “Muội sẽ cố gắng!”

Đương nhiên nàng không nói cho hắn biết nàng đã làm xong quần áo cho con nàng khi nó lên năm tuổi, đã viết cho nó rất nhiều thư, nói cho nó biết nàng yêu nó bao nhiêu, không nỡ rời xa nó tới mức nào, nhưng nàng không thể ở bên cạnh nó đến lúc trưởng thành, bởi vì nàng nhất thiết phải làm một việc, đó là báo thù!

Bất luận Vũ Văn Sở Thiên còn sống hay đã chết, nàng cũng quyết không tha cho kẻ đã hại y!

“Tiểu Trần, chúng ta đi thôi.” Lục Khung Y nói.

“Ừm.” Nàng theo hắn đi vào phòng, lúc đóng cửa, nàng nhìn lại một lần cuối về phía cây liễu đối diện. Không hiểu tại sao nàng luôn cảm thấy ở đó có một mùi hương rất thân quen.

Nàng và Lục Khung Y đi vào phòng, đóng cửa lại, lúc đó một bóng người mới từ sau cái cây ấy đi ra.

Trong khung cửa sổ leo lét ánh nến, một đôi tình nhân đang ngắm nhìn bộ giá y màu đỏ, có vẻ nàng đang sống rất tốt, hoàn toàn không giống như những gì y tưởng tượng. Nếu là như vậy, y thà coi như bản thân đã chết rồi...

Sáng sớm hôm sau, tì nữ hầu hạ Lục Vô Nhiên đứng ngoài cửa phòng nàng, cung kính gọi:

“Biểu tiểu thư, lão gia mời tiểu thư đến gặp người.”

“Được, ta thay xong y phục sẽ lập tức đến.”

Từ khi trở lại Lục gia lần này, nàng rất ít khi đến phòng của Lục Vô Nhiên, bởi mỗi lần đến, ông ta đều hỏi nàng với vẻ mặt đầy mong đợi:

“Khi nào Sở Thiên về?"

Nàng không biết trả lời thế nào, chỉ biết cố tạo ra bộ mặt vui vẻ nói:

“Huynh ấy có việc, có lẽ về muộn một chút.”

Sau đó hai người không có chuyện gì để nói nữa, nàng bón thuốc cho ông ta, nhìn gương mặt ngày càng già nua, hom hem của ông ta, nhìn bàn tay đầy đồi mồi và nếp nhăn của ông ta vuốt ve bức tranh cuộn tròn chưa từng mở ra.

Trong giây phút đó, nàng luôn cảm nhận được sự sầu bi của ông ngoại, luôn cảm thấy đôi mắt đã in đầy dấu vết thăng trầm cuộc đời của ông ta đã không còn lưu luyến trần thế, nhưng tại sao ông ta vẫn gắng gượng cơ thể đầy bệnh tật của mình mà sống?

Thay y phục xong, Lạc Trần đến phòng Lục Vô Nhiên, nhìn thấy ông ta đang ngắm bức tranh cuộn trên tay. Nàng bước tới, vừa nhìn thấy người trong tranh, nước mắt nàng lập tức trào ra. Người trong tranh là Lục Lâm Nhiễm hồi trẻ, đang múa kiếm trên đỉnh núi, đôi mắt sáng linh động, gò má thanh tú hơi nhô cao, đôi môi mỏng khẽ mỉm lại, trông giống Vũ Văn Sở Thiên đến bảy phần.

“Ông ngoại, con xem một chút được không?” Nàng nói.

Lục Vô Nhiên đưa cho nàng bức tranh. Nàng cẩn thận nhận lấy, vuốt nhẹ khuôn mặt của người trong tranh, cho dù không có cảm giác nhẵn mịn ấy, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt giống như thật cũng đủ khiến nàng thấy thỏa mãn rồi.

Nhìn kĩ bức tranh, nàng thấy phía dưới có viết hai chữ:

“Cô Vũ”.

“Bức họa này là cha con vẽ phải không?”

Lục Vô Nhiên nhìn vào hai chữ mà ngón tay nàng đang sờ đến, thở dài nói:

“Bức họa này, ta tìm thấy trên thư án của Lâm Nhiễm sau khi Lâm Nhiễm mất tích, đúng là cha của con vẽ...”

Nói đến đây, ông ta ngừng lại một chút, che miệng ho mấy tiếng. “Lâm Nhiễm là đứa con hiếu thảo, là ông đã hại nó.”

“Ông ngoại, ông đừng buồn!” Nàng an ủi ông ta. “Trước khi qua đời, cha mẹ con sống rất hòa thuận, hạnh phúc.”

Lục Vô Nhiên nhìn tì nữ đang đứng quạt bên cạnh, rồi nghẹn ngào nói: “Con à, ông ngoại có lỗi với các con, có lỗi với cha mẹ các con.”

“Đó không phải lỗi của ông.”

“Không, đó là lỗi của ta, nếu ta không gửi gắm kỳ vọng quá lớn vào Lâm Nhiễm như vậy, nếu ta không để cho một cô nương yếu ớt như nó phải đảm đương trọng trách chấn hưng Lục gia, thì nó sẽ không...”

Nàng nắm chặt lấy đôi bàn tay run rẩy của ông ta, an ủi. Người ông xưa nay chưa từng khiến nàng cảm thấy gần gũi bây giờ lại trở nên thân thiết hơn rất nhiều. Dường như Lục Vô Nhiên chợt nhớ ra điều gì đó, liền kéo tay nàng lại và hỏi: “Tiểu Trần, rốt cuộc khi nào thì Sở Thiên mới về?"

“Huynh ấy sẽ về nhanh thôi ông.”

“Vậy được, ta đợi nó...” Ông ta nở nụ cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên niềm mong đợi. “Nó thật giống Lâm Nhiễm, không những về khuôn mặt mà tính cách cũng ngang bướng như thế, chuyện gì đã muốn làm là không ai có thể thay đổi được."

“Đúng vậy, huynh ấy luôn đối tốt với người khác theo cách riêng của mình. Thật ra kiếp này huynh ấy không có lỗi với trời với đất, chỉ có lỗi với chính mình.”

Nàng vuốt nhẹ lên bức họa, người trong tranh dường như đang cười với nàng và nói: “Tiểu Trần, đừng buồn, ba người chúng ta sẽ trùng phùng sớm thôi.”

“Tiểu Trần.” Lục Vô Nhiên gọi. “Sau này con phải quan tâm đến Sở Thiên nhiều hơn, ta có thể nhìn ra nó sống không vui vẻ, trong lòng chất chứa rất nhiều tâm tư."

“Dạ, đợi khi con gặp huynh ấy... Con nhất định sẽ đối xử thật tốt với huynh ấy.”

“Con phải nói với nó, đừng giống mẫu thân nó, lúc nào cũng sống vì người khác, đến cuối cùng người chịu khổ sẽ là bản thân.”

“Con nhớ rồi.”

Tì nữ bưng thuốc đến, Lạc Trần bón cho ông ta từng ngụm. Đột nhiên, nàng ngửi thấy trong thuốc có mùi máu tanh. Nàng không hiểu, liền hỏi tì nữ: “Ngươi đã cho gì vào trong thuốc, tại sao lại nồng nặc mùi máu thế này?”

Tì nữ sững người, vội vàng quỳ xuống đất trả lời: “Nô tì vẫn pha thuốc như thường ngày, nô tì không dám cho thêm bất cứ thứ gì khác.”

Lạc Trần thấy tì nữ không biết chuyện gì, bèn quay sang nhìn mặt của Lục Vô Nhiên, mới để ý thấy hôm nay sắc mặt của ông ta tốt hơn thường ngày rất nhiều, lẽ nào...

Tim nàng chợt rúng động, lẽ nào chỗ máu thêm vào này có thể giải độc trị thương? Trên đời này chỉ có máu của Vũ Văn Sở Thiên mới có tác dụng giải độc, hơn nữa phải là máu tươi. Điều này chứng tỏ... y vẫn còn sống! Tia hy vọng leo lét trong lòng nàng bao ngày không tắt bỗng như bùng cháy, nàng cảm thấy toàn thân như đang bị lửa thiêu đốt. Nàng cố kiềm chế đôi tay đang run rẩy của mình, bón cho Lục Vô Nhiên từng thìa thuốc, vừa bón vừa nhìn thần sắc của ông ta.

Uống xong bát thuốc, khí sắc của ông ta đã tốt hơn rất nhiều. Lạc Trần vội đặt bát thuốc xuống, đứng dậy nói: “Ông mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai Tiểu Trần lại đến thăm ông."

“Ừ, con đi đi, thành thân với Khung Y xong phải ngoan ngoãn làm nương tử của nó... Sau này dù có xảy ra chuyện gì, con cũng phải đối xử tốt với nó đấy.”

“Vâng, con nhớ rồi!”

Ra khỏi phòng Lục Vô Nhiên, Lạc Trần không trở về phòng mình mà chạy đến từ đường. Nơi đó vẫn yên tĩnh như thường ngày, tấm đệm hương bồ vẫn ở nguyên vị trí cũ, đã lâu không có ai động đến. Nàng đốt một nén nhang, đang định cắm vào bát hương thì thấy bên trong có một ít tàn nhang.

Nàng đến Lục gia đã lâu mà chưa từng thấy có ai đến thắp cho Lục Lâm Nhiễm một nén nhang. Nàng lập tức nhìn xung quanh, cửa sổ của từ đường vẫn đóng chặt, ngoài cửa sổ gió thổi ào ào, lá bay xào xạc, chiếc đèn lồng đỏ và tẩm màn che lắc lư trong gió. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài rọi vào trong qua khe hở của cửa sổ đóng chặt, không xua được sự lạnh lẽo.

“Ca ca? Ca ca?” Nàng thử gọi, giọng run rẩy vì quá hồi hộp. “Ca Ca, là ca ca đúng không? Ca ca đã đến rồi đúng không?”

Không có ai đáp lời. Nàng tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, nhưng nàng không thể bình tĩnh được nữa. Nàng giống như một người bị mất phương hướng trong đêm tối, nhìn thấy một tia sáng le lói liền bất chấp tất cả mà nắm lấy tia sáng yếu ớt ấy, cho dù trước mặt là một vách đá dựng đứng cao vạn trượng, nàng cũng không muốn buông xuôi, không thể buông xuôi!

Nàng tìm kiếm khắp bên trong từ đường, muốn tìm thấy thứ gì đó có thể chứng minh Vũ Văn Sở Thiên vẫn còn sống, nhưng bên trong từ đường trống trải chẳng có bất cứ dấu vết gì của y. Nàng vẫn không muốn từ bỏ, bèn gọi lớn: “Ca ca, rốt cuộc có phải là ca ca không, có phải ca ca vẫn còn sống? Ca ca hãy nói cho muội biết đi, dù chỉ một câu cũng được!”

Vẫn không có ai đáp lời. Là ảo giác của nàng sao? Là do nàng nghĩ ngợi lung tung sao? Nếu y thực sự còn sống thì đã sớm xuất hiện rồi, sao có thể để nàng mỗi ngày phải chịu đựng nỗi đau khổ sống không bằng chết mà không ra nói với nàng một câu?

Bên ngoài có tiếng nói của Vưu Vưu: “Thiếu gia.”

“Sao ngươi lại ở đây?” Là tiếng của Lục Khung Y.

“Nô tì tìm biểu tiểu thư khắp nơi mà không thấy, vì vậy muốn đến xem biểu tiểu thư có ở từ đường không.”

“Ngươi đừng làm phiền tiểu thư, hãy để tiểu thư yên tĩnh một mình.”

“Xin vâng!” Tiếng bước chân của Vưu Vưu càng lúc càng xa, nhưng chỉ có một tiếng bước chân ấy.

Lạc Trần quỳ xuống đất, ngón tay chầm chậm vuốt mái tóc, mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng lan tỏa vào không khí, hòa lẫn với mùi nhang, không ai có thể phát hiện ra.

Cửa từ đường bị đẩy ra, Lục Khung Y chậm rãi bước tới. Hắn đứng ngược sáng nên khuôn mặt trở nên tối tăm, không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn.

“Tiểu Trần, sao tự nhiên hôm nay lại đến từ đường thắp hương thế?" Giọng nói của hắn lúc nào cũng dịu dàng.

“Muội bỗng thấy nhớ họ.” Nàng bình tĩnh đáp.

Lục Khung Y quỳ xuống trước một hàng bài vị, cứ thể quỳ bên cạnh nàng rất lâu, sau đó mới hỏi: “Sáng nay, ông ngoại tìm muội đến nói chuyện à?”

“Ừm, ông nói...” Tim Lạc Trần bỗng thắt lại, trong lòng cảm thấy hơi sợ hãi. Nàng hít một hơi để lấy lại bình tĩnh.

“Ông bảo muội hãy vui vẻ ở bên biểu ca, hãy đối xử tốt với huynh, ông còn nói ông không còn nhiều thời gian nữa, rất muốn gặp ca ca lần cuối, nhưng... Ông không biết, ông sẽ mãi mãi không thể đợi được huynh ấy trở về.” Nàng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt buồn thương từ khóe mắt lại tuôn ra, không thể nào ngăn lại được.

Lục Khung Y vuốt nhẹ mái tóc nàng, sau đó nâng mặt nàng lên, ân cần lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng.

“Người chết không thể sống lại, cho dù muội có nhớ đệ ấy thế nào đi nữa thì đệ ấy cũng không thể sống lại được.”

Nàng lắc đầu, tựa vào vai hắn khóc không thành tiếng. “Tại sao, tại sao huynh ấy không về thăm muội? Dù có đứng xa cho muội nhìn thấy một lần, để muội xem huynh ấy thế nào, có gầy đi không cũng được. Chẳng phải người ta nói người chết chỉ cần còn điều lưu luyến thì sẽ không nỡ qua cầu Nại Hà, không nỡ uống canh Mạnh Bà sao? Tại sao huynh ấy nói đi là đi, tại sao lại nhẫn tâm như thế?”.

“Bởi vì đệ ấy biết, muội vẫn còn có ta.”

Nàng gật đầu, mắt ngấn lệ, sau đó lại tựa vào vai hắn.