← Quay lại trang sách

- 4 -

Lục Lâm Phong là phó môn chủ của Dạ Kiêu, cũng là người kế thừa của Vô Nhiên sơn trang. Ông ta vốn tưởng rằng đợi đến khi ông ta trở thành chủ nhân đích thực của Vô Nhiên sơn trang, sẽ có thể dựa vào thế lực của Dạ Kiêu mà củng cố địa vị của Vô Nhiên sơn trang, xưng bá giang hồ. Nhưng không ngờ, Lục Vô Nhiên thà đem Vô Nhiên sơn trang giao cho người ngoài, cũng không muốn giao cho ông ta. Vì vậy ông ta hạ độc phụ thân của mình, hạ độc cả muội muội của mình, chỉ vì muốn nắm Vô Nhiên sơn trang trong tay.

“Mười năm trước, kẻ đưa người đi giết phụ mẫu của ta có phải là Lục Lâm Phong không?” Mặc dù đã biết từ lâu nhưng y vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Không sai, chính là ông ta!”

“Trên đời tại sao lại có một kẻ lòng dạ hiểm độc như vậy?”

Mạnh Mạn nói: “Cho dù Lục Lâm Phong xấu xa thế nào thì Lục Khung Y cũng là con trai của ông ta. Mấy năm nay, hắn luôn muốn tìm cơ hội báo thù cho cha, nhưng đành bất lực khi Tử Thanh chân nhân ẩn cư lánh đời nhiều năm, đến mặt mũi của chân nhân hắn cũng không biết. Không biết phải làm sao, hắn tìm đến bọn ta, hy vọng bọn ta có thể giúp hắn báo thù. Vừa đúng lúc ta được tin huynh chuẩn bị cùng Ngụy Thường Nhiên lên Trạc Quang Sơn tìm Tử Thanh chân nhân giải độc. Ca ca nói phệ tâm cổ huynh bị trúng không thuốc nào giải được, nhiều nhất cũng chỉ có thể dựa vào chân khí để ngăn chặn trùng độc, đây là cơ hội nghìn năm khó gặp, vì thế bọn ta đã nhận vụ giao dịch chỉ có lãi mà không có lỗ này của Lục Khung Y”

“Ta hiểu rồi!”

Bây giờ thì y đã hiểu tất cả.

Mạnh Mạn lau mồ hôi trên mặt y, rõ ràng là một nữ tử kiêu ngạo và ngang ngạnh, nhưng bàn tay chăm sóc của nàng ta thậm chí còn nhẹ nhàng hơn Lạc Trần. “Câu hỏi của huynh ta đều trả lời hết rồi, vậy chuyện ta muốn biết thì sao?”

Vũ Văn Sở Thiên từ từ nhắm mắt lại. “Hôm nay ta mệt rồi, hôm khác nói sau!”

“Huynh nói mà không giữ lời!”

“Ta đâu có nói hôm nay sẽ nói cho cô biết.”

“Huynh!”

Mạnh Mạn nghiến răng nghiến lợi nhìn y, nếu không phải toàn thân y đầy vết thương, không còn chỗ nào nữa để đâm, thì nàng ta thực sự rất muốn đâm cho y một kiếm thật mạnh để giải tỏa nỗi hận trong lòng.

“Huynh còn muốn biết thêm chuyện gì khác không?”

Nàng ta thử tìm chủ đề khác dụ dỗ y. “Huynh không muốn biết muội muội của huynh thế nào à?”

“Lục Khung Y sẽ không giết muội ấy đâu, càng không thể làm khó muội ấy, vì thế ta chẳng cần hỏi làm gì. Muội ấy chắc đang nghỉ ngơi dưỡng sức ở Trạc Quang Sơn.”

“Huynh có tin gì muốn gửi cho nàng ta không?”

Vũ Văn Sở Thiên nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu. “Không cần, muội ấy sẽ đợi ta ở Trạc Quang Sơn.”

Mạnh Mạn cười thầm, y đã không muốn biết thì cũng đừng trách nàng ta không nói cho biết. Để làm cho tất cả mọi người tưởng y đã chết, nàng ta đã cố tình cởi y phục của y ra, mặc lên người một nam nhân có dáng vóc gần giống y, cho dã thú cắn nát khuôn mặt nam nhân đó, rồi vứt xác xuống hạ du sông Bích Lạc. Muội muội bảo bối của y biết y chết rồi, nhất định sẽ đau đớn mà đòi chết theo. Cứ nghĩ đến việc Lạc Trần khổ đau muốn chết, nàng ta liền cảm thấy vô cùng thích thú.

Bất luận Vũ Văn Sở Thiên có giận nàng ta thế nào, nàng ta cũng đều cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Giữa đêm, Lạc Trần lại bị ác mộng làm tỉnh giấc. Nàng không sợ, cũng không la hét, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ thêm lúc nữa, bởi vì trong cơn ác mộng, nàng có thể nhìn thấy Vũ Văn Sở Thiên.

Một bàn tay ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Nàng ngồi phắt dậy, mở to mắt nhìn người trước mặt mình. Đáng tiếc, người trước mặt nàng không phải là y, mà là Lục Khung Y.

“Biểu ca, sao huynh lại ở đây?”

“Ca ca của muội từng nói, buổi tối muội thường gặp ác mộng, tỉnh dậy sẽ thấy sợ hãi. Đệ ấy không ở bên cạnh muội, vì thế ta đến với muội.”

Lạc Trần nhìn ra khoảng không tối đen như mực bên ngoài, dùng hết sức lực mới có thể ép mình bình tĩnh lại, không vì kích động mà bắn thuốc độc trong tay lên người hắn.

Lục Khung Y không phải kẻ tầm thường, muốn giết hắn đâu có dễ dàng thế. Nàng phải đợi cơ hội chắc chắn nhất.

“Tiểu Trần.” Thấy nàng không rụt tay lại, hắn liền nắm chặt hơn. Nhìn chiếc giày màu đỏ tươi đã thêu được già nửa để bên cạnh gối của nàng một cái, hắn nói: “Chúng ta thành thân nhé.”

“Thành thân?”

“Đúng vậy, ta đã suy nghĩ rất kĩ, vì muội, vì đứa trẻ trong bụng muội, thành thân sẽ là một lựa chọn tốt nhất đối với muội.”

“Biểu ca, cảm ơn ý tốt của huynh! Nhưng muội không thể tiếp nhận, tấm thân muội không còn trong trắng nữa, sao có thể gả cho huynh được?” Nàng nói.

“Ta không quan tâm chuyện đó! Tiểu Trần, muội và Sở Thiên không danh không phận, sau này sinh đứa con của đệ ấy ra, muội sao có thể ngẩng đầu làm người được? Ta bằng lòng làm tất cả mọi chuyện vì muội, bao gồm cả việc cho muội và đứa bé một danh phận, một chỗ dựa, một ngôi nhà có thể che nắng che mưa.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt vừa đau buồn vừa cảm kích, giống như một nữ tử cô đơn không nơi nương tựa hướng về bến cảng tránh gió cuối cùng của cuộc đời, mặc dù đó không phải là bến đỗ mà nàng mong muốn.

Nàng đang định lắc đầu, chợt trong lòng lóe lên một ý nghĩ. Lấy Lục Khung Y, con của nàng sẽ mang họ Lục và thân phận tiểu thiếu gia của Lục gia, vậy thì cho dù nó không có cha đẻ, không có mẹ đẻ, cũng không có kế phụ, cuộc sống sau này của nó cũng sẽ không quá khó khăn.

Bụng nàng bỗng nổi lên một cơn đau quặn, nàng vội dùng chân khí bảo vệ bụng dưới, không ngờ ngực nàng cũng đau dữ dội. Nàng bịt miệng ho mạnh một tiếng, phun ra một ngụm máu...

Lục Khung Y đau lòng ôm nàng vào lòng. “Tiểu Trần, nội thương của muội vẫn chưa khỏi, nhất quyết không được dùng chân khí để hộ thai nữa. Cứ làm như vậy thì cơ thể muội sẽ không thể chịu đựng được đâu.”

Trong vòng tay của hắn, nàng đờ đẫn gật đầu, không vui cũng không buồn.

Lục Khung Y cũng không để ý, lại nói: “Sở Thiên đã được an táng, Ngụy tiền bối cũng bận nhiều việc, không có thời gian chăm sóc muội. Ngày mai ta đưa muội về Lục gia dưỡng thương nhé?"

“Mọi việc nghe theo sự sắp xếp của biểu ca.” Nàng vẫn không có chút cảm xúc, giống như một con búp bê vô hồn.

Lục Khung Y hoàn toàn có thể hiểu được, đối với một người con gái vừa phải trải cuộc sinh ly tử biệt, đau đớn là khó tránh. Nhưng hắn tin chắc rằng, chỉ cần hắn hết lòng đối đãi với nàng, sẽ có một ngày nàng như xưa, vui cười với hắn.

Sau hai mươi năm, Vô Nhiên sơn trang mới lại tổ chức một hôn lễ long trọng, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, ngập tràn niềm vui, những người đến tặng quà mừng nườm nượp không ngớt.

Còn tân nương của hôn lễ, ngày nào cũng mặc một bộ đồ tang ngồi trong phòng thêu chiếc giá y màu đỏ của mình. Vưu Vưu ngồi bên cạnh nàng, từng mũi từng mũi một thêu hoa mai, máu trên đầu ngón tay nhuộm đỏ cánh hoa. Lạc Trần nhìn thị, như nhìn thấy bản thân mình của mấy tháng trước. Lúc đó, nàng tưởng rằng nỗi đau lớn nhất chẳng qua là nhìn vũ Văn Sở Thiên thành thân với Tuyết Lạc, nhưng so với hiện tại, như vậy đâu được coi là đau khổ?

Nàng nhìn bầu trời bị mây đen bao phủ, trong lòng nhẩm tính ngày tháng một lần, hôm nay là ngày cuối cùng của bốn mươi chín ngày. Lúc trước, nàng kiên định cho rằng y không chết, nhưng thời gian cứ thế từng ngày, từng ngày trôi đi, nỗi thất vọng tăng lên theo từng ngày khiến nàng không còn kiên định được như trước nữa, nhưng nàng vẫn không muốn tin y đã chết, vẫn không cho rằng thi thể được vớt từ dưới nước lên kia là Vũ Văn Sở Thiên.

Có lúc chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại tin tưởng chắc chắn như vậy, có phải nàng đang trốn tránh hiện thực, đang tự lừa dối bản thân?

Bỗng qua khung cửa sổ bịt vải, nàng nhìn thấy một bóng người lướt qua. Nàng vội xông ra ngoài cửa, nhưng không còn thấy bóng dáng của người đó. Nàng đuổi đến bên hồ nước, trong làn nước xanh biếc chỉ có hình bóng cô đơn của nàng và một mảnh trăng tàn.

Bảy bảy bốn mươi chín ngày, nàng không nhớ đã bao nhiêu lần muốn nhảy xuống hồ, như vậy nàng sẽ không bị những hy vọng và thất vọng hư ảo kia giày vò, đày đọa. Điều này còn đau khổ hơn việc tận mắt nhìn thấy một người chết đi. Những người chưa từng trải qua không thể hiểu được, chết vì tình không phải là kích động nhất thời, càng không phải là yếu đuối, mà là một nỗi đau mang tên nhớ nhung không dứt, là một vết thương mang tên tuyệt vọng không có cách nào chữa khỏi, trừ phi chết đi...

“Ca ca!” Nàng ngồi bên hồ, nhìn xuống bóng mình in trên mặt nước, lẩm bẩm nói: “Ca ca đã hứa với muội sẽ không có chuyện gì, bảo muội đợi ca ca, nhưng tại sao ca ca không trở về? Rốt cuộc ca ca còn sống hay đã chết, ca ca nó cho muội biết đi!”

Nước mắt nàng rơi xuống, làm mặt hồ gợn sóng lăn tăn, một cái bóng màu trắng rung động trong sóng nước. Khuôn mặt ấy, cho dù trắng nhợt không có chút huyết sắc, cho dù vô cùng gầy gò, nhưng nàng vẫn nhận ra, có điều nàng không nhìn ra đó là người hay là ma...

“Ca ca!” Nàng quay đầu lại, sau lưng không một bóng người. “Ca ca, là ca ca phải không?” Nàng tìm kiếm khắp nơi, gọi lớn: “Nếu ca ca còn sống, tại sao không đến tìm muội? Có phải ca ca đã bỏ rơi muội thật rồi? Có phải ca ca thực sự không cần muội nữa?”

“Tiểu Trần!”

Nàng vội quay đầu lại, bóng người mặc áo trắng đứng ngay sau lưng nàng, tay áo bay phất phơ. Nhưng không phải Vũ Văn Sở Thiên, mà là Lục Khung Y.

Lục Khung Y đưa tay ôm nàng vào lòng, khoác chiếc áo trên tay lên vai nàng, đem đến cho nàng một khoảng ấm áp.

“Tiểu Trần, chẳng phải ta đã nói với muội, cơ thể muội còn yếu, buổi tối không được ra ngoài sao.”

“Muội nhìn thấy ca ca, muội thực sự đã nhìn thấy huynh ấy."

“…” Những lời như thể hắn đã nghe quá nhiều lần rồi, vì vậy hắn cũng chẳng buồn phản bác.

“Biểu ca, ngày mai huynh giúp muội đào thi thể của huynh ấy lên, muội phải xem thật kĩ, muội phải nhìn rõ xem rốt cuộc đó có phải là huynh ấy không?”