- 2 -
Nghe đến đây, trong lòng Lạc Trần cảm thấy chua xót, nàng nắm lấy tay Vũ Văn Sở Thiên, muốn tìm kiếm một chỗ để dựa dẫm, nhưng lại thấy tay của y cũng đang run rẩy.
Long Phủ nói: “Mẫu thân cô nương đã tìm kiếm khắp Miêu Cương, cũng tìm khắp cả trung nguyên, sau đó bà nghe nói cả nhà cô nương bị Dạ Kiêu sát hại, vô cùng đau đớn. Cho đến một năm trước, bà ấy nghe nói ca ca của cô nương là Vũ Văn Sở Thiên xuất hiện trên giang hồ, liền sai ta đi tìm huynh muội hai người khắp nơi.”
Niềm vui mừng càng lúc càng dâng đầy, đột nhiên, Lạc Trần để ý đến một điều vô cùng quan trọng. “Tiền bối nói tiểu nữ bị ai đưa đi?”
“Cha của cô nương, Vũ Văn Cô Vũ!”
Bốn chữ “Vũ Văn Cô Vũ” vừa được thốt ra, Lạc Trần sững người rất lâu, sau đó mới dần định thần lại. Cha ruột của nàng là Vũ Văn Cô Vũ, điều đó có nghĩa nàng và Vũ Văn Sở Thiên là huynh muội cùng cha khác mẹ. Nàng sửng sốt nhìn Vũ Văn Sở Thiên bên cạnh, y vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, khuôn mặt không có vẻ kinh ngạc, hai hàng lông mi cụp xuống che cặp mắt đỏ ngầu. Nàng không nhìn thấu được tâm tư của y, chỉ nhìn thấy hai bàn tay y nắm chặt lại.
“Không! Không phải!” Nàng đứng phắt dậy, lớn tiếng phủ nhận: “Ông ấy không phải cha ruột của ta, nhất định là tiền bối nhầm rồi! Nhất định là nhầm rồi!”
Long Phủ không ngờ nàng lại phản bác dữ dội như vậy, ông ta băn khoăn nói: “Nhưng ca ca của cô nương nói trên vai cô nương có một ký hiệu hình hoa lan, đó là biểu tượng của Lan tộc. Chẳng lẽ cô nương không phải con gái của Vũ Văn Cô Vũ sao?”
“Không phải!” Nàng lắc đầu quây quậy, rồi nhìn Vũ Văn Sở Thiên với ánh mắt mong đợi. Nàng hy vọng y cũng bác bỏ bằng những lời lẽ đanh thép, nhưng y chỉ im lặng và buông bàn tay run rẩy của nàng ra.
Nàng kéo tay áo y và nói: “Ca ca nói gì đi chứ! Chẳng phải ca ca nói chúng ta không phải huynh muột ruột sao? Ca ca không lừa muội đúng không?”
“Tiểu Trần, xin lỗi! Muội đúng là con gái đã thất lạc của Lan Khê. Chuyện muội là con gái ruột của cha, ta cũng chỉ mới biết.”
“Vậy ra... đây đúng là sự thật. Chúng ta đúng là... huynh muội?” Hai tiếng “huynh muội” này, nàng phải dùng hết sức lực của mình mới nói ra được, nhưng vẫn không rõ vì giọng nói run run.
“Ta không dám chắc, ta chỉ biết có khả năng ấy.”
Dường như tất cả sức lực trong người nàng đều bị rút cạn, nàng ngồi phịch xuống ghế. Thì ra hai người họ đúng là huynh muội... Không biết có phải do bị đả kích quá lớn hay không, nàng chợt cảm thấy bụng của mình đau như bị kim châm. Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình để tránh ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, nhưng không thể bình tĩnh được. Nếu bọn họ đúng là huynh muội thì họ đã phạm một sai lầm khó lòng tha thứ. Nàng biết phải làm sao đây? Phải làm thế nào với đứa con trong bụng nàng đây? Nàng sờ xuống phần cốt nhục đã từng đem lại cho nàng sự mong mỏi vô hạn, đứa bé sinh ra đã mang tội lỗi này sẽ phải đối diện thế nào với nhân thế đây?
Vũ Văn Sở Thiên cũng nhận ra sự khác thường của nàng, vội đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của nàng. “Tiểu Trần?”
Nỗi đau đớn trong bụng càng lúc càng khó chịu, nàng cố gắng mở to mắt, nhưng mắt nàng càng lúc càng mờ đi. Nàng giơ tay định nắm lấy bàn tay y, nhưng toàn thân đã trở nên vô lực.
“Sao cô nương ấy lại thế này?” Long Phủ sợ hãi khi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của nàng.
“Cơ thể Tiểu Trần không được khỏe, phiền tiền bối đi mời đại phu giúp.”
"Ồ, được!” Long Phủ vội chạy ra ngoài.
Vũ Văn Sở Thiên mặc dù hiểu y thuật nhưng không có kiến thức gì về thai sản, hơn nữa, y cũng muốn Long Phủ ra ngoài để họ có thể nói chuyện với nhau.
Nghe tiếng bước chân của Long Phủ đã đi xa, Vũ Văn Sở Thiên mới bế nàng lên giường, lau nhẹ khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của nàng. “Ta thấy mạch của muội đập rất yếu, nội tức rối loạn, có phải do thai nhi trong bụng không?”
“Không sao! Đại phu nói chỉ cần hằng ngày uống thuốc dưỡng thai, dùng linh lực bảo vệ tâm mạch cho con, nhất định nó sẽ có thể thuận lợi chào đời.” Nàng không nói cho y biết, đại phu và Lục Khung Y khuyên nàng không được hao tổn linh lực quá độ, nếu cứ như vậy thì cho dù đứa trẻ được bảo vệ, nhưng khi nó được sinh ra thì nàng cũng sức tàn lực kiệt mà chết.
Nghe vậy, Vũ Văn Sở Thiên chau mày lại, suy nghĩ một chút, rồi lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc đút vào miệng nàng. Thấy nàng ngập ngừng không dám mở miệng, y giải thích: “Là thuốc bổ khí, điều hòa hơi thở, không có hại cho thai nhi đâu.”
Nghe vậy, Lạc Trần mới yên tâm uống thuốc. Nghỉ ngơi một lúc, bụng nàng đã đỡ đau nhiều. Nàng ngồi dậy khỏi giường, vuốt phẳng cặp lông mày đang chau lại của Vũ Văn Sở Thiên, hỏi: “Ca ca thực sự là ca ca ruột của muội à?”
“Ừm.” Giọng nói của y nhỏ và khàn, gần như không nghe thấy.
“Tại sao lại ra nông nỗi này chứ?” Nàng ôm mặt, nước mắt không thể ngăn lại được, cứ thế tuôn ra ào ạt.
Bây giờ, cuối cùng nàng đã hiểu câu nói tối qua của y. Đây đúng là một sai lầm không thể cứu vãn.
“Mẫu thân của muội đã tìm muội gần hai mươi năm, thực sự bà ấy rất nhớ muội. Ta không thể giấu muội chuyện này, bất luận sự thật có như thế nào, chúng ta cũng vẫn phải đối diện.”
“Đối diện? Việc đã đến nước này, chúng ta phải đối diện thế nào đây? Giả vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, làm một cặp huynh muội chân chính ư?”
Bộ giá y nàng còn để trong tay nải, lời hứa của y, sự mong mỏi của nàng, chỉ trong một đêm đã bị luân thường đạo lý không thể vượt qua chia cách. Nàng phải đối diện thế nào đây?
“Muội không muốn.” Nàng lắc cánh tay y, van nài. “Muội không muốn làm muội muội của ca ca, muội không muốn!”
Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, chỉ ôm nàng vào lòng, rõ là không nỡ, biết rõ là sẽ đau lòng, nhưng họ buộc phải chia cách. Đúng vậy, họ là huynh muội, cho dù có ôm chặt hơn nữa thì rốt cuộc cũng không né tránh được sự thực này.
“Ca ca vẫn sẽ thành thân với muội chứ?" Lạc Trần ngẩng đầu nhìn y, trong mắt hiện lên một tia hy vọng yếu ớt.
“Ta... sẽ không rời xa muội!”
Nàng cười khổ, việc đã đến nước này, đây là lời hứa duy nhất y có thể đưa ra, cũng là kết cục mà nàng không thể không chấp nhận.
Nàng cúi đầu, xoa bụng mình. Nàng có thể chấp nhận, nhưng con của họ thì sao?
Nàng nhắm mắt lại, nằm xuống giường, không còn sức lực mà nghĩ ngợi nữa. Thấy nàng mệt mỏi rã rời, lời yêu cầu đã đến cửa miệng cuối cùng lại không nói ra, Vũ Văn Sở Thiên ngồi bên cạnh nàng, nắm chặt tay nàng. Nhưng nàng đã không còn thuộc về y nữa, cho dù y có cầm tay nàng chặt hơn thì nàng cũng không thể thuộc về y nữa.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió thổi qua, làm một chú chim giật mình bay đi. Mặt Vũ Văn Sở Thiên chợt biến sắc, y lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt đề phòng. Lạc Trần cũng cảnh giác mở mắt ra, nhìn theo hướng Vũ Văn Sở Thiên đang nhìn, chỉ thấy một bóng đen từ ngoài cửa sổ bay vào, mình mặc đồ đen, trên mặt bịt một tấm vải đen, chỉ để lộ một cặp mắt vô hồn.
Hắn đến trước mặt Vũ Văn Sở Thiên, rồi quỳ xuống, kính cẩn thưa: “Thưa hộ pháp, đã tìm thấy Mạnh Mạn cô nương. Cô ấy bị Lục Khung Y bắt giữ, hiện đang ở Lục gia trang. Lục Khung Y còn triệu tập người của các đại môn phái, nói là đã bắt được hung thủ sát hại Tử Thanh chân nhân, muốn xét xử công khai.”
“Ta biết rồi.” Vũ Văn Sở Thiên đương nhiên hiểu dụng ý của Lục Khung Y, người mà hắn muốn công khai xét xử không phải là Mạnh Mạn, mà là y. Y chỉ không ngờ Lục Khung Y lại hành động nhanh nhẹn như vậy, y vừa đưa Lạc Trần bỏ trốn được một ngày, hắn đã bố trí được một cái bẫy hoàn hảo.
“Phó môn chủ có bức thư muốn giao cho người.” Người mặc áo đen dùng hai tay dâng bức thư lên cho Vũ Văn Sở Thiên.
Vũ Văn Sở Thiên nhận lấy bức thư, mở ra đọc lướt qua một lượt, rồi lập tức vò chặt bức thư trong lòng bàn tay. Bức thư hóa thành giấy vụn rồi theo gió bay mất. Lạc Trần ở cách quá xa nên không nhìn thấy nội dung bức thư viết: “Nếu muội muội của ta có điều gì bất trắc, ta nhất định sẽ khiến ngươi phải chịu đựng nỗi đau đớn giống như vậy.”
Y quay đầu nhìn Lạc Trần một cái, rồi quay lại nói với người mặc áo đen: “Ngươi quay về bẩm lại với phó môn chủ, chỉ cần ta còn một hơi thở cũng quyết không để nàng ấy xảy ra chuyện.”
“Tuân lệnh!”
Người mặc áo đen phi thân đi, Lạc Trần cũng nhắm mắt lại. Mặc dù nàng biết rõ Lục Khung Y gian xảo độc ác, biết rõ hắn bắt Mạnh Mạn chính là để bố trí thiên la địa võng dụ Vũ Văn Sở Thiên xuất hiện, nhưng nàng không muốn can ngăn y, bởi nàng quá hiểu y. Y đã hứa tuyệt đối không để Mạnh Mạn gặp phải chuyện gì, thì nhất định sẽ làm như vậy, cho dù phải trả giá thế nào đi nữa.
Quả nhiên, khi Long Phủ đem theo một vị đại phu già đến chẩn bệnh cho Lạc Trần, Vũ Văn Sở Thiên liền giao phó nàng cho Long Phủ chăm sóc, rồi vội vàng rời đi. Thậm chí y vội đến mức không cho nàng cơ hội nói một câu: “Muội đợi ca ca về!”
Đêm đã khuya mà Vũ Văn Sở Thiên vẫn chưa về, nàng ngồi trước cửa sổ đợi y, vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời gieo rắc ánh bạc xuống con phố không một bóng người, cả trấn dường như trở nên trống trải. Nàng hỏi Long Phủ đã xảy ra chuyện gì, tại sao người trong trấn dường như đều biến đi đâu hết. Long Phủ cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì. “Ta cũng không rõ, hình như mọi người nghe nói ở Vô Nhiên sơn trang có kịch hay nên đều đi xem hết cả rồi.”
Nàng không hỏi thêm nữa, hai tay lặng lẽ mân mê vạt áo, đờ đẫn nhìn về hướng Vũ Văn Sở Thiên rời đi.
Lạc Trần đã chờ một ngày một đêm trong sự lo lắng, vậy mà Vũ Văn Sở Thiên vẫn chưa về, cuối cùng nàng nhận được một tin khiến cả quán trọ, thậm chí cả trấn nhỏ này sôi sùng sục: Tại Vô Nhiên sơn trang, Vũ Văn Sở Thiên công khai thừa nhận mình là sát thủ của Dạ Kiều, Tử Thanh chân nhân đã bị chính tay y giết.
Lúc đó, Lạc Trần đang đóng cửa sổ, bàn tay vừa chạm vào song cửa chợt cứng đờ lại. Không ngờ y lại thừa nhận! Tại sao? Vì Mạnh Mạn ư?. Ngoài Mạnh Mạn ra, nàng nghĩ không ra người thứ hai có thể khiến y phải dối lòng mà thừa nhận như vậy.
Khẽ mở cửa ra, nàng chăm chú nghe một kẻ biết chuyện ở dưới lầu say sưa kể lại cảnh tượng khi đó, rõ ràng là tin tức được kể qua nhiều người mà hắn nói cứ như tận mắt chứng kiến vậy.
Thì ra, tất cả các chưởng môn phái có danh tiếng trong giang hồ đều tề tựu đông đủ tại Vô Nhiên sơn trang ngày hôm qua chỉ để làm rõ có phải Vũ Văn Sở Thiên là hung thủ thực sự giết Tử Thanh chân nhân hay không, nhưng không biết tại sao người của phái Trạc Quang lại không xuất hiện.
Buổi chiều, Vũ Văn Sở Thiên thân cô thế cô xuất hiện tại Lục gia trang. Ban đầu y phủ nhận tất cả những câu chất vấn, cho đến khi người của Lục gia đưa Mạnh Mạn đến trước mặt y. Nàng ta không những bị thương khắp mình mẩy, mà tất cả các huyệt vị trên người đều bị cắm thoái minh châm của Uất Trì gia. Nghe nói loại châm độc đó đã được ngâm một trăm ngày trong một trăm loại độc dược, nhỏ như sợi tóc, khiến cho người ta sống không được, chết không xong...
Sau khi bị hành hạ như vậy, một mỹ nhân quốc sắc thiên hương như Mạnh Mạn chỉ còn lại một dáng vẻ thảm hại, đầu tóc bù xù, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dính đầy máu, bờ môi nhợt nhạt, ánh mắt vô hồn.
Chỉ đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Vũ Văn Sở Thiên, đôi mắt ấy mới chợt hiện lên một tia cảm xúc. Vũ Văn Sở Thiên không thèm bận tâm đến những ánh mắt của chúng nhân, tiến đến xem vết thương của Mạnh Mạn. Nhìn ra Mạnh Mạn đã bị trúng độc rất nặng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, Vũ Văn Sở Thiên không chút do dự thừa nhận mình là người của Dạ Kiêu, còn thừa nhận mình đã giết rất nhiều người của võ lâm, ngay cả Tử Thanh chân nhân cũng là do y sát hại.
Kể đến đây, có người thắc mắc: “Tại sao ban đầu hắn không thừa nhận, đến khi nhìn thấy Mạnh Mạn liền thừa nhận tất cả? Chưa cần biết hung thủ thực sự có phải là hắn hay không, lẽ ra hắn không nên dễ dàng thừa nhận như thế chứ.”
“Có lẽ do hắn nhìn thấy người mình yêu vì mình mà chịu khổ, không nỡ lòng.”
“Tội ác tày trời như vậy, chỉ vì không nỡ lòng mà thừa nhận ư?”
Chúng nhân không biết trả lời ra sao, dù sao không ai trong số họ tận mắt nhìn thấy. Nhưng trong lòng Lạc Trần hiểu, nhất định là do Vũ Văn Sở Thiên không muốn Mạnh Mạn bị hành hạ nữa. Y chính là người như vậy, bản thân chịu khổ thế nào cũng không sao, nhưng quyết không để người khác phải chịu tội và chịu khổ vì mình.
"Sau đó thế nào?” Có người lại hỏi, kẻ lắm chuyện kia lại tiếp tục kể.
Vũ Văn Sở Thiên đã thừa nhận tất cả tội danh, đương nhiên người của các đại môn phái không thể dễ dàng tha cho y. Các cao thủ đã mai phục từ trước bao vây chặt lấy y, Lục Khung Y thì khởi động cái bẫy hắn đã bố trí sẵn, trong chớp mắt, thiên la địa võng bao vây lấy Vũ Văn Sở Thiên.
Không nghi ngờ gì nữa, sau đó là một trận ác chiến. Cả quán trọ im phăng phắc chờ đợi lắng nghe kết quả cuối cùng. Lạc Trần biết rất rõ, nội thương, ngoại thương của Vũ Văn Sở Thiên đều chưa khỏi, công lực giảm nhiều, quyết không phải là đối thủ của những người đó. Trong một phút căng thẳng nàng cảm thấy hoa mắt chóng mặt, phải bám vào song cửa mới đứng vững được, rồi tiếp tục lắng nghe.
Đúng là Lục gia trang đã trải qua một trận ác chiến, nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người bất ngờ. Hóa ra Vũ Văn Sở Thiên sớm đã có phòng bị, trong lúc bị tầng tầng lớp lớp bao vây, đột nhiên y phóng khí độc ra. Trong khi các đại cao thủ bị khí độc làm rối loạn tâm thần, đột nhiên có người trở giáo rồi cùng với sát thủ Dạ Kiều đến tiếp ứng Vũ Văn Sở Thiên, nội ứng ngoại hợp, chiến đấu với các đại môn phái. Người chết như ngả rạ, máu nhuộm đỏ Lục gia trang
Còn Vũ Văn Sở Thiên thì thừa lúc hỗn loạn đưa Mạnh Mạn tẩu thoát, bây giờ Lục Khung Y đang đem người truy bắt bọn họ khắp nơi.
“Tại sao đệ tử của các đại môn phái lại trở giáo làm phản?” Có người hỏi.
“Có lẽ họ vốn là sát thủ của Dạ Kiêu, trước giờ ẩn náu bên trong các đại môn phái.”
“Dạ Kiêu quả thực đáng sợ.”
Có người lại hỏi: “Các người nói xem, Vũ Văn Sở Thiên có phải là người của Dạ Kiêu thật không?”
“Rất có khả năng, ta nghe nói Mạnh Man chính là người của Dạ Kiêu." Bên cạnh lại có người tiếp lời, nói chuyện của Vũ Văn Sở Thiên và Mạnh Mạn. “Mạnh Mạn là người mà Vũ Văn Sở Thiên hết mực yêu thương, cả giang hồ ai mà không biết. Nghe nói trước đây Mạnh Man chỉ bán nghệ chứ không bán thân, cho đến khi Vũ Văn Sở Thiên xuất hiện, hắn không tiếc vạn lượng vàng mua Mạnh Mạn một đêm, Mạnh Mạn lại nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của mình, nói một xu cũng không nhận. Từ đó, Vũ Văn Sở Thiên trở thành vị khách duy nhất của Mạnh Mạn”
“Nhất định Vũ Văn Sở Thiên đã trúng mỹ nhân kế của Dạ Kiêu nên mới cam tâm tình nguyện làm việc cho chúng. Tuy nhiên, có thể sở hữu một mỹ nhân như Mạnh Mạn, làm việc cho ai chả được, đúng không?”
Cả đám người cười lớn.
Lạc Trần không muốn nghe những lời bịa đặt chướng tai này nữa, liền đóng cửa sổ lại.