- 3 -
Đến chiều tối, người Lạc Trần đợi vẫn chưa về, còn kẻ nàng không muốn gặp nhất lại xuất hiện.
Khi thấy Lục Khung Y bước vào phòng nàng, Lạc Trần không hề cảm thấy ngạc nhiên. Dù sao thì với thế lực của Vô Nhiên sơn trang, tìm thấy nàng chỉ là vấn đề thời gian.
“Tiểu Trần, cuối cùng ta cũng tìm được muội rồi.” Lời nói của hắn với Lạc Trần lúc nào cũng dịu dàng, tình tứ, cho dù hắn đem theo người đến bao vây kín quán trọ, khiến nàng có mọc cánh cũng khó lòng chạy thoát.
Nàng nhìn quanh, không thấy bóng dáng Long Phủ đâu, xem ra ông ta lành ít dữ nhiều rồi.
“Biểu ca, muội sẽ không theo huynh về đâu.” Đóng cửa phòng lại, nàng dùng ánh mắt van nài nhìn hắn, dù biết rõ không có tác dụng nhưng nàng vẫn muốn thử. “Chắc biểu ca biết, người mà muội muốn lấy chỉ có một mình huynh ấy.”
Lục Khung Y cố gắng điều tiết hơi thở hỗn loạn của mình, nói: “Tiểu Trần, ba ngày nữa là chúng ta thành thân rồi, người trong giang hồ đều biết muội là vị hôn thê của ta, nếu muội nuốt lời, muội nghĩ xem thể diện của Lục gia biết để ở đâu?”
Nàng mỉm cười rất nhạt. “Biểu ca, huynh đã bao giờ quan tâm đến thể diện của Lục gia chưa? Nếu huynh quan tâm thì lúc trước đã không giết Tử Thanh chân nhân của phái Trạc Quang, rồi vu oan giá họa cho biểu đệ của mình, nếu huynh quan tâm, sẽ không ám sát huynh ấy ở trên thuyền, còn lừa muội rằng huynh ấy đã chết, càng không triệu tập các đại môn phái võ lâm rồi đổ tất cả tội trạng lên đầu huynh ấy. Khi làm những việc như vậy, huynh có từng nghĩ cho thanh danh của Lục gia?"
Lục Khung Y cố che giấu sự lúng túng trên khuôn mặt, cố tình tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: “Muội nghe ai nói như vậy? Vũ Văn Sở Thiên ư? Muội đừng nghe hắn nói, những chuyện này đều là hắn làm, hôm nay hắn đã thừa nhận trước mặt các đại chưởng môn rồi.”
“Không phải huynh ấy nói, là ta tự biết. Lục Khung Y, lúc trên thuyền, ta đã phóng một loại độc dược lên người kẻ mặc đồ đen, chất độc đó sẽ ngấm dần vào da thịt, mấy ngày nay có lẽ đã đến lúc chất độc phát tác rồi, ngươi thử vận khí xuống huyệt Bách Hội xem có phải kinh mạch vô cùng đau đớn khó chịu không?”
Lục Khung Y vẫn bình thản nói: “Được, ngay bây giờ ta sẽ chứng minh cho muội thấy, ta không phải...”
Hắn vận khí xuống huyệt. Bách Hội, chợt mồ hôi trên trán chảy ra như tắm. “Tại sao lại như vậy? Muội hạ độc ta khi nào vậy?”
“Ta đã nói rồi, là ở trên thuyền.” Đương nhiên nàng sẽ không nói cho hắn biết, nàng đã bôi một loại thuốc do mình đặc chế lên tóc. Loại thuốc này không gây hại cho con người, nhưng khi hòa với máu của thượng cổ lân thú, sẽ trở thành chất kịch độc, và máu đó ngày nào nàng cũng cho vào đồ ăn của hắn, thử cách nào cũng không phát hiện ra.
“Ngươi không cần phí sức đẩy chất độc ra khỏi cơ thể nữa, vô ích thôi. Loại độc này ta đã dùng mười mấy loại độc dược luyện thành, ngoài ta ra không ai có thể giải được.” Lạc Trần nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng. Bây giờ, chiếc mặt nạ giả tạo trên mặt hắn đã được tháo xuống.
“Thuốc giải đâu? Đưa thuốc giải cho ta!”
“Thuốc giải ta có thể cho ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta không được giết huynh ấy.”
“Được, ta hứa với muội.”
Ngoài cửa, Văn Luật bỗng cất tiếng nói: “Thiếu gia, tìm được bọn chúng rồi, chúng ở trong một căn nhà cũ tại Nam Phong.”
“Được, ta biết rồi.”
Thấy Lục Khung Y chuẩn bị đi, Lạc Trần lập tức kéo hắn lại. “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đã hứa với muội sẽ không giết hắn, muội yên tâm, ta sẽ dùng hắn để đổi thuốc giải của muội.”
“Ta cũng muốn đi.”
Lục Khung Y đắn đo một chút rồi nói: “Được!”
Xe ngựa đi đến cuối con đường núi gồ ghề, bụi đường phía sau đã lắng xuống hết, Lạc Trần mới xuống xe, đứng ngoài căn nhà, mượn chút ánh sáng yếu ớt của mấy ngôi sao tàn để nhìn vào trong. Nàng đứng như trời trồng khi thấy nam nhân khiến nàng yêu say đắm đang ôm một người con gái khác trên giường.
Y đang ngồi trên chiếc giường phủ đầy bụi cát, tỉ mỉ kiểm tra vết thương cho Mạnh Mạn trên người không một mảnh vải che thân. Mỗi khi ngón tay y chạm vào một vết thương, đầu lông mày lại chau lại. Trong ký ức của nàng, khi y bị thương tích khắp mình mẩy, máu chảy không ngừng, cũng chưa bao giờ lộ ra biểu cảm đau xót thế này.
Khi nàng nhìn thấy y cúi đầu đặt môi lên vết thương của Mạnh Mạn, cẩn thận tỉ mỉ trị thương cho nàng ta, thấy hai người họ tình tứ xót xa nhau như vậy, nàng mới hiểu bản thân thật ngây thơ biết mấy, ngây thơ cho rằng chỉ có nàng mới giành được tình cảm của y.
Lạc Trần vốn định lặng lẽ bỏ đi, nhưng nàng không sao nhấc chân lên được, cuối cùng đành đẩy cửa ra, nghẹn ngào gọi: “Ca ca...”
Nghe thấy tiếng gọi, Vũ Văn Sở Thiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, toàn thân cứng đờ. Y nhìn biểu cảm tuyệt vọng của nàng, rồi lại cúi đầu nhìn tình huống dễ gây hiểu lầm của mình và Mạnh Mạn, liền vội xuống giường, nói: “Tiểu Trần, muội đừng hiểu lầm, Mạnh Mạn bị trúng châm độc, ta...”
Câu nói của y đột nhiên đứt đoạn, bởi y nhìn thấy dưới lầu có rất nhiều cao thủ võ lâm đang vây kín ngôi nhà, còn thấy cả Lục Khung Y đang đứng sau lưng nàng.
Mạnh Mạn cũng nhìn ra tình thế nguy cấp, vội đưa tay kéo Vũ Văn Sở Thiên lại. “Đi thôi!”
Y do dự một chút, cuối cùng vẫn quay lại dìu Mạnh Mạn nhảy ra ngoài cửa sổ, phá vòng vây chạy thoát thân. Lạc Trần nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, dường như còn nhìn thấy cả nụ cười trên khóe miệng Mạnh Mạn, đó là nụ cười của người chiến thắng.
Lạc Trần đứng bất động một chỗ. Nếu nửa canh giờ trước, nàng còn có thể tự dối lòng mà cho rằng Vũ Văn Sở Thiên yêu mình hơn Mạnh Mạn một chút, thì giờ đây, nàng đã hoàn toàn tỉnh lại từ trong cơn mơ tự lừa dối mình. Ánh mắt của Văn Luật nhìn về phía Lục Khung Y, chờ đợi hắn hạ lệnh.
“Biểu ca, để họ đi đi, muội theo huynh về Lục gia.” Lạc Trần ngẩng đầu mỉm cười với Lục Khung Y. “Đây chẳng phải là mục đích của huynh sao?”
Lục Khung Y mặc nhận, quay lại nói với Văn Luật: “Chuẩn bị xe ngựa, về Vô Nhiên sơn trang.”
Văn Luật liếc qua Lạc Trần một cái, đáp: “Tuân lệnh!”
Khi trốn khỏi Lục gia, Lạc Trần không để ý đã đi bao xa, bây giờ trở lại mới thấy đường về sao mà dài thế. Bầu trời tối đen, sương lạnh mù mịt. Rừng cây ngô đồng mênh mông bất tận, mấy con quạ đen kêu quang quác trên chạc cây, mỗi tiếng kêu đều nẫu gan nẫu ruột.
Cả quãng đường, Lục Khung Y nói chuyện rất nhiều với nàng. Hắn nói: “Tiểu Trần, muội nên tỉnh lại đi, nếu hắn yêu muội dù chỉ một chút, thì hôm nay sẽ không bỏ muội lại mà đưa Mạnh Mạn đi!”
Hắn còn nói: “Ta bắt giữ Mạnh Mạn chính là muốn thử xem rốt cuộc hắn có thật lòng với muội không, nếu hắn chọn bảo vệ muội, đưa muội cao chạy xa bay, ta sẽ tác thành cho hai người. Nhưng hắn biết rõ Lục gia đã bày bố thiên la địa võng mà vẫn đến, còn thừa nhận mình là người của Dạ Kiêu, thừa nhận mình đã giết Tử Thanh chân nhân, tất cả đều vì Mạnh Mạn. Vì cô ta, hắn còn nói cho ta biết tung tích của muội, hắn đối với muội như thế, sao ta có thể giao muội cho hắn được?”
“Tiểu Trần, ta mới là người yêu muội thực lòng, cho dù muội có phụ lòng ta thế nào đi nữa thì thành ý của ta đối với muội chưa bao giờ thay đổi...”
Lục Khung Y nói nhiều như vậy, nhưng nàng chẳng có tâm trạng mà nghe. Nàng chợt nhớ đến Tuyết Lạc, nhớ lại lời của Tuyết Lạc nói với Vũ Văn Sở Thiên.
Nàng ta nói: “Vũ Văn Sở Thiên, chàng không phải là một người đàn ông không có dũng khí, không có trách nhiệm. Chàng đã có người mà mình thương yêu, tại sao lại thà chịu đựng nỗi nhớ nhung gặm nhấm tâm can cũng không đi tìm nàng ta?”
Nàng ta nói: “Cô ta đúng là loại nữ nhân có thể khiến nam nhân si mê mà không thể lại gần!” Còn nói: “Cô ta là loại nữ nhân dựa cửa bán nụ cười, trong mắt cô ta chỉ có giao dịch, chứ làm gì có tình cảm..."
Thì ra, đúng là tất cả người trong thiên hạ đều biết Vũ Văn Sở Thiên yêu Mạnh Mạn, chỉ có nàng là không biết. Nàng thật ngốc nghếch, đến bây giờ mới hiểu, trước giờ Vũ Văn Sở Thiên chỉ coi nàng là muội muội, y dùng trái tim để thương nàng, dùng trái tim để chăm sóc nàng, nhưng lại không dùng trái tim để yêu nàng. Cái đêm trên đỉnh Phù Sơn ấy, y tưởng nhầm nàng là Mạnh Mạn nên đã phạm sai lầm lớn. Để giảm sự tổn thương cho nàng xuống mức thấp nhất, y mới bất đắc dĩ chọn cách thành thân với nàng...
Xe ngựa lắc lư trên con đường gập ghềnh, cuốn bụi đất bay mù mịt. Nàng vén rèm xe lên, nhìn lại lần cuối về hướng Vũ Văn Sở Thiên và Mạnh Mạn biến mất. Ánh trăng sầu thảm chiếu rọi lên mặt đất, phản chiếu ánh sáng lạnh như sương…
Nàng bịt miệng ho dữ dội, trong miệng phả ra mùi máu tanh. Nàng cắn răng nuốt ngụm máu xuống. Sau khi đã xua tan lớp sương mù che phủ, sự thật hiện lên thực sự quá tàn khốc. Với tình trạng sức khỏe hiện tại, nàng không thể chịu đựng được cú sốc ấy, nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đựng, dù sao trong bụng nàng còn có giọt máu của y... Cúi đầu xuống, nàng sờ nhẹ lên phần bụng hơi nhô lên của mình, nước mắt tuôn ra làm mờ cả con đường phía trước.
Y bỏ rơi nàng và lựa chọn Mạnh Mạn, nàng không oán hận, tất cả nỗi đau đớn trong lòng nàng đều có thể cắn chặt răng chịu đựng, nhưng con của họ sẽ phải làm thế nào? Lẽ nào, ngoài thành thân với Lục Khung Y ra, nàng không còn con đường nào khác?
Lớp sương mỏng tan dần, cơn gió đêm đã đi ngủ. Lạc Trần và Lục Khung Y trở về Lục gia, nàng vẫn sống trong Tình Uyển, Vưu Vưu vẫn hầu hạ nàng chu đáo cẩn thận, không hỏi han nhiều lời. Tuy nhiên, số thị vệ của nàng lại nhiều hơn gấp đôi, lúc nào họ cũng trong trạng thái tập trung tất cả tinh thần để trông chừng nàng, cứ như sợ nàng sẽ bốc hơi vào không khí vậy.
Nàng đi thăm ông ngoại, nói chuyện mấy câu, thấy thần thái của ông ta rất tốt, có thể thấy cuộc chém giết gây chấn động giang hồ diễn ra hôm trước chưa được truyền đến tai ông ta. Quả nhiên Lục Khung Y lo liệu mọi chuyện vô cùng ổn thỏa. Nàng đi lại trong sân một lúc, sau đó về phòng chợp mắt.
Lúc nàng tỉnh dậy, sắc trời đã tối. Nàng nhìn ra cửa sổ, thấy thị vệ đứng im không động đậy, liền cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại thì thấy Vưu Vưu đang ngủ trên ghế, rõ ràng tư thế ngủ không thoải mái mà nàng ta vẫn ngủ say như chết. Nàng chợt thấy chột dạ, vội vã tìm kiếm xung quanh, muốn chứng thực xem có đúng như nàng đoán, Vũ Văn Sở Thiên đã đến hay không.
Quả nhiên, từ sau tấm rèm, Vũ Văn Sở Thiên chậm rãi bước ra, bộ dạ hành phục gần như lẫn vào bóng tối trong căn phòng
“Tiểu Trần.” Y ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cái lạnh của sương gió ám trên người y khiến nàng bất giác rùng mình. Nàng thoát ra khỏi vòng tay của ý không chút quyến luyến.
“Xin lỗi, với tình hình lúc đó, ta không thể không đưa Manh Mạn đi trước. Lục Khung Y một lòng si mê muội, ta tin hắn nhất định sẽ không làm hại muội.”
“Muội hiểu, ca ca không cần giải thích.” Dù biết rõ tất cả đều nằm trong sự tính toán của y, nhưng lòng nàng vẫn chua xót.
“Muội yên tâm ở lại Lục gia. Trong vòng bảy ngày, nhất định ta sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh ta không giết Tử Thanh chân nhân, cho thiên hạ một câu trả lời. Đợi ta rửa sạch tội danh rồi, sẽ về đón muội đi.”
“Bảy ngày, vết thương của ca ca vẫn chưa khỏi, lại có nhiều người truy sát ca ca như vậy, ca ca tìm ra chứng cứ bằng cách nào?”
“Muội yên tâm, ta tự có cách. Đợi mọi việc được xử lý ổn thỏa, ta sẽ đưa muội về Tuyên Quốc. Sau này dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng quyết không bỏ rơi muội.”
Sau này? Hiện tại nàng đã không còn mong chờ sau này nữa rồi. “Không cần đâu, muội đã quyết định rồi, ba ngày sau, muội sẽ thành thân với biểu ca.”
“Tại sao?” Sắc mặt y đột nhiên tái mét.
Tại sao ư? Nàng cười khổ. “Bởi vì ca ca là ca ca của muội, ca ca có dám chống lại cả thiên hạ mà cưới muội làm thê tử không?”
Vũ Văn Sở Thiên chỉ im lặng. Nàng rụt lại bàn tay bị y nắm đến tê dại, lắc đầu chậm rãi mà kiên định. “Điều này là không thể. Ca ca, trước đây chúng ta không biết sự thật, mới có chuyện đáng tiếc như vậy. Bây giờ đã biết rồi, muội không có cách nào đối diện với ca ca, đối diện quá khứ của chúng ta nữa. Ca ca, muội muốn quên đi quá khứ để bắt đầu lại, từ nay về sau, ca ca vẫn là ca ca tốt của muội, và cũng chỉ là ca ca tốt của muội thôi. Đây mới là điều muội mong muốn nhất!”
“Tiểu Trần, có phải muội đang giận ta không?” Vũ Văn Sở Thiên thở dài một tiếng. “Cho dù muội tức giận, cũng không thể lấy Lục Khung Y. Hắn không phải là...”
“Muội biết huynh ấy không phải là người tốt, nhưng huynh ấy thật lòng với muội. Huynh ấy có thể vì muội mà dốc lòng làm mọi việc, huynh ấy có thể không bận tâm đến việc muội đang mang trong bụng đứa con của kẻ khác, chỉ cần muội bằng lòng, huynh ấy có thể dùng kiệu tám người khiêng mà rước muội về một cách quang minh chính đại. Ca ca, huynh ấy yêu muội đến như vậy, đời này muội không còn gì để hối tiếc nữa!”
Vũ Văn Sở Thiên chăm chú nhìn nàng rất lâu, rồi như đưa ra quyết định cuối cùng, y nói: “Không được, ta không thể để muội lấy hắn!”
“Ca ca có thể cản được muội ư?”
“Tiểu Trần, hãy cho ta thời gian bảy ngày, ta nhất định sẽ đưa muội rời khỏi đây.”
Nàng cười khổ. “Ca ca, ba ngày nữa muội và Lục Khung Y đã thành thân rồi. Muội thật lòng muốn gả cho huynh ấy, ca ca hãy tác thành cho bọn muội đi.”
Vũ Văn Sở Thiên chăm chú nhìn nàng hồi lâu, sau đó đưa tay sờ lên ngực áo, rồi lại hạ xuống, do dự một hồi, cuối cùng y vẫn lấy ra một viên thuốc màu tím, nói: “Nếu đã như thế thì muội hãy uống cái này đi.”
“Đây là cái gì?” Nàng ngửi thấy mùi xạ hương thoang thoảng, mặc dù rất nhẹ nhưng không thể nhầm được. “Bên trong có xạ hương?”
“Tiểu Trần, đứa con của chúng ta không thể giữ lại được.”
“Cái gì? Ca ca nói cái gì?”
“Chúng ta là huynh muội, con của chúng ta sinh ra nhất định sẽ tàn tật khiếm khuyết.”
Nàng lắc đầu, gắng hết sức lùi lại phía sau. “Không, bất luận nó tàn tật hay khiếm khuyết thế nào, nó cũng là con của muội, muội chấp nhận kết quả ấy.”
“Ta biết, ta cũng chấp nhận. Nhưng muội có nghĩ cho đứa bé không? Ngay từ khi mới sinh ra, nó đã phải gánh chịu hậu quả do lỗi lầm mà chúng ta phạm phải, sống với cơ thể khiếm khuyết yếu ớt, cả một đời nó sẽ phải sống thế nào? Ta biết muội không nỡ, ta cũng đâu nỡ, nhưng đây là lỗi lầm của chúng ta, nên để chúng ta gánh chịu nỗi khổ đau này mà thôi.”
“Không, muội không muốn!” Nàng ra sức lắc đầu, ra sức đẩy y ra, nhưng đều vô ích. Thậm chí nàng còn định dùng ám khí, dùng thuốc độc, nhưng cơ thể y bách độc bất xâm, cuối cùng nàng chỉ còn cách uy hiếp: “Nếu dám động đến con của muội, cả đời này muội sẽ không tha thứ cho ca ca!”
“Cho dù muội oán ta, hận ta, ta cũng bắt buộc phải làm như vậy!”
Nhận thấy ý y đã quyết, nàng vội gọi to: “Biểu ca! Lục Khung Y!” Nhưng Vũ Văn Sở Thiên lập tức điểm huyệt nàng, khiến nàng không thể động đậy, cũng không thể mở miệng nói. Nàng chỉ biết giương mắt nhìn y đưa viên thuốc tới miệng mình.
Nàng cắn chặt răng, quyết không mở miệng, y liền nắm lấy cằm nàng, ép nàng phải mở miệng ra.
Viên thuốc vừa vào miệng liền tan ngay, chất dịch đắng chát chảy xuống cổ họng, nàng nhìn khuôn mặt Vũ Văn Sở Thiên, khuôn mặt từng khiến nàng ngày nhớ đêm mong ấy bây giờ trông thật đáng sợ làm sao, khiến nàng toàn thân run rẩy.
Bụng dưới có cảm giác hơi lạnh, run lên từng đợt. Dường như đứa bé đang sợ hãi, đang khóc than, đang khẩn cầu. Nàng cố nôn chỗ thuốc đã uống ra, nhưng chẳng nôn ra được gì. Nàng chỉ có thể nói với Vũ Văn Sở Thiên: “Ta hận ngươi, mãi mãi không bao giờ muốn nhìn thấy người nữa!”
Ôm lấy cơ thể run rẩy của nàng, vuốt ve mái tóc dài của nàng, Vũ Văn Sở Thiên nói:
“Tiểu Trần, có một chuyện trước giờ ta chưa từng nói với muội. Thực ra lúc mang thai ta, mẫu thân đã bị trúng độc Dao hoa chi thủy, sau đó lại ăn hỏa liên cực nóng cực lạnh, vì thế, từ khi sinh ra ta đã yếu ớt bệnh tật. Trước năm ba tuổi, ta phải nằm trên giường cả ngày, không có sức lực làm gì cả. Khi đó ta luôn ước mình chưa từng được sinh ra trên thế giới này, ta không muốn chịu đựng nỗi đau khổ như vậy. Tất cả đại phu đều nói ta không thể nào sống quá năm tuổi, chỉ có mẫu thân của ta tin ta sẽ sống được. Bà ngày đêm chăm sóc ta, không rời ta nửa bước, bất kể là mùa hè nóng nực hay mùa đông giá lạnh. Bà muốn ta phải kiên cường sống. Lúc đó, ta chỉ biết nghe lời mẫu thân, cắn răng chịu đựng, kiên trì sống qua năm tuổi. Tiểu Trần, nỗi đau ấy ta không muốn muội và con phải trải qua, muội hiểu không?”