NGOẠI TRUYỆN 1 Bên kia hồng trần
Vào một ngày cuối xuân, một Phù Sơn đã rời xa những tranh chấp triều chính, rời xa ân oán giang hồ, chỉ còn một đồng cỏ xanh tươi, hoa lá thơm ngát. Trong một khoảng sân yên tĩnh dưới chân núi, hoa đào hé nở, nhảy múa rộn ràng dưới ánh ban mai và làn mây bay qua, khiến lòng người xao xuyến.
Lạc Trần dậy rất sớm, khoác lên mình bộ y phục giản dị, mái tóc dài buông xuống, không cài trang sức cầu kỳ ngoài một chiếc trâm bạc gắn ngọc trai lên tóc, làm khuôn mặt toát lên vẻ thuần khiết, tao nhã. Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ mở hé cửa sổ, khi đã biết chắc bên ngoài là làn gió ấm áp của mùa xuân thì mới mở hẳn cánh cửa ra, để làn gió mang theo hương thơm thanh khiết của hoa đào tràn vào căn phòng.
Cùng với không khí trong lành của buổi sớm, nàng quay lại ngồi xuống đầu giường, nhìn người còn đang say giấc nồng trên giường. Mùa xuân với nắng ấm làm vạn vật hồi sinh, sắc mặt của y đã không còn xanh xao bởi cái lạnh giá của ngày đông như hôm đầu gặp lại nữa, đôi môi y cũng có thêm sắc hồng, mặc dù trùng độc ngày nào cũng phát tác, đau đớn mỗi ngày một gia tăng, nhưng khi chất độc không phát tác thì y cũng chẳng khác gì người bình thường. Lúc rảnh rỗi, у vẫn cùng nàng đi đây đi đó, dạo phố, ngắm cảnh, tắm nắng.
Thế nhưng trùng độc trên người y... Hễ nghĩ tới nó là nàng lại không kìm được thở dài. Mấy hôm trước, mẫu thân nàng có tìm được trưởng lão của Lan tộc, người hiểu biết rất nhiều về trùng độc, và đưa ông ấy tới Phù Sơn. Sau khi trưởng lão nghiên cứu một hồi trúng độc trong người y, bèn lắc đầu thở dài rồi nói: “Quá trễ rồi, quá trễ rồi. Nếu như ba năm trước mà dùng loại trùng cực độc để cân bằng áp chế loại phệ tâm cổ này thì còn có tác dụng, hiện tại trùng độc trong người cậu ấy đã ăn đến máu của hỏa liên, giờ mà muốn tìm cách để khắc chế chúng thì khó lắm... Trước mắt, chỉ có thể nhanh chóng chữa trị nội thương trong người, để cậu ấy có thể dùng nội lực áp chế trùng độc. Chờ ta về nghiên cứu loại trùng độc này và thử tìm cách khắc chế nó xem sao.”
Mặc dù không tìm ra cách chữa nhưng vẫn còn chút hy vọng. Ngày ngày nàng vẫn nấu thuốc trị nội thương cho Vũ Văn Sở Thiên, cho dù không giải được độc nhưng gắng gượng được ngày nào hay ngày ấy, sống thêm được một ngày là thêm một ngày hy vọng.
Vũ Văn Sở Thiên tỉnh dậy trong hương thơm của hoa đào, mở mắt ra không thấy Lạc Trần bên cạnh, lập tức ngồi dậy nhìn ngó khắp nơi, lúc này mới thấy Lạc Trần ngồi cạnh giường khâu áo cho y, giống như thời còn niên thiếu. Đôi lông mày dãn ra, miệng nở nụ cười, trái tim hoảng sợ của y lúc này đã yên tâm trở lại, y tựa nửa người vào gối ngồi ngắm nàng.
Còn nhớ mấy ngày đầu khi Lạc Trần mới tới Phù Sơn, y vẫn nghi ngờ tất cả chỉ là ảo giác do uống mạn đà la quá nhiều, y chỉ mong cứ ở mãi trong ảo mộng ấy mà không muốn tỉnh lại, cho nên đêm nào y cũng trằn trọc không ngủ để ngắm nàng. Chỉ sợ khi ngủ dậy xung quanh chẳng có ai cả, trên chiếc giường lạnh lẽo chỉ có mình y.
Có một ngày, tuyết rơi dày, gió tuyết quật lên cửa sổ nghe rõ tiếng ù ù. Vũ Văn Sở Thiên tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, đưa tay ra nhưng không thấy Lạc Trần nằm cạnh, bèn lập tức đưa mắt tìm kiếm khắp nơi. Trong phòng không có ai, tim y lúc này như thắt lại, vội vàng đứng dậy, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng chạy thẳng ra khỏi phòng.
Ngoài cửa chỉ có Mặc Ảnh đứng canh, thấy y chạy ra, nàng ta bèn vội vàng đỡ y. “Vương gia, trời lạnh lắm, sao người lại ra ngoài này?”
“Tiểu Trần đâu?”
“Quận chúa...” Mặc Ảnh ngập ngừng khó nói.
Trước mắt Vũ Văn Sở Thiên vẫn là cả trời tuyết rơi trắng xóa, giống như ngày Lạc Trần trở về với y. Ý tưởng rằng tất cả chỉ là giấc mộng tươi đẹp, trong tim đau đớn vô cùng. Nỗi đau ấy còn hơn trùng độc phát tác hàng trăm nghìn lần, y không chịu được, cũng không muốn chịu nữa.
Y đẩy Mặc Ảnh ra, chạy về phía cổng.
“Vương gia, người muốn đi đâu?”
“Ta đi tìm Lạc Trần.”
Chưa nói dứt câu, miệng y đã phun ra máu. Y không gắng gượng được nữa liền ngã gục xuống đất.
“Vương gia!”
Mặc Ảnh hốt hoảng nói:
“Người đừng vội, thuộc hạ lập tức đi tìm quận chúa.”
Nhìn dòng máu trên tuyết kết thành băng màu đỏ, tim y cũng như bị đóng băng. Y tóm lấy tay của Mặc Ảnh, bảo: “Không, không cần đi.”
Mặc Ảnh đang định nói tiếp thì nghe thấy tiếng gọi lo lắng từ xa vọng tới: “Sở Thiên?”
Ngay lập tức, bóng hình mà y khát khao được trông thấy ấy chạy như bay tới trước mặt y, làn gió thổi bay những lọn tóc xõa trên mặt nàng, mang theo mùi hương y quen thuộc nhất...
“Tiểu Trần!” Y tóm chặt lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng, ôm thật chặt.
“Ta tỉnh dậy không nhìn thấy nàng, ta tưởng rằng, tưởng rằng...”
“Thiếp chỉ lên núi hái thuốc thôi mà.”
Nàng vừa nói vừa chỉ vào gùi thuốc bên cạnh.
“Chàng yên tâm, thiếp không bỏ đi đâu, mãi mãi không rời xa chàng đâu!”
Từ sau ngày hôm đó, bất kể Vũ Văn Sở Thiên ngủ bao lâu, nàng đều ở bên cạnh trông chừng, để khi y thức giấc là có thể ngay lập tức nhìn thấy nàng. Khi Vũ Văn Sở Thiên thức dậy, Lạc Trần liền lấy áo choàng khoác lên người y, rồi cười tươi. “Vẫn còn sớm, chàng không ngủ thêm chút nữa sao?”
Y nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây bên ngoài, nói: “Ta tỉnh rồi. Hôm nay thời tiết đẹp quá, ta muốn lên núi đi dạo, nàng đi cùng ta được không?”
“Được chứ! Lúc này thuốc cũng sắc xong rồi, chàng uống thuốc đi rồi hãy lên núi.”
“Được, tất cả nghe theo nàng hết, Vũ Văn phu nhân.”
Lạc Trần không nhịn được bật cười, dù đã thành thân với nhau được vài tháng nhưng mỗi khi nghe Vũ Văn Sở Thiên gọi mình như thế, nàng vẫn cảm thấy không quen, không nhịn nổi cười.
Uống xong thuốc khống chế trùng độc, Vũ Văn Sở Thiên cùng Lạc Trần lên núi, cả quãng đường đi nàng không dìu y mà chỉ đi thật chậm. Hai người sánh vai đi bên nhau, giống như hồi niên thiếu y cũng đi chậm lại để chờ nàng vậy.
Đi vòng qua rừng trúc, từ xa Lạc Trần nhìn thấy một khóm hoa cúc dại, khoảng đất hoa cúc dại mọc vây quanh là hai ngôi mộ sát nhau. Nàng theo Vũ Văn Sở Thiên tiến lại gần, thấy một ngôi mộ có tấm bia viết: “Mạnh Man chi mộ”, còn tấm bia bên cạnh viết: “Mạnh Nhiêu chi mộ”.
Tất cả những chuyện cũ đều đã tan theo cát bụi, Lạc Trần không còn oán hận, chỉ có mảnh ký ức khi Mạnh Nhiêu và Mạnh Mạn cứu nàng và Vũ Văn Sở Thiên là còn lại. Cho dù Mạnh Nhiêu và Mạnh Mạn từng làm gì, có mục đích gì đi nữa, trong lòng nàng vẫn luôn biết ơn họ. Nàng tin Vũ Văn Sở Thiên cũng vậy, nếu không y sẽ không mai táng hai huynh muội họ ở gần nhau.
Nàng quỳ xuống lạy một lạy trước mộ phần của hai người.
Vũ Văn Sở Thiên phủi những hạt bụi bám trên bia mộ của Mạnh Mạn, nhổ sạch đám hoa cúc dại héo khô trên mộ nàng ta, thay vào đó là một bó hoa đang nở rộ.
Lạc Trần bước tới giúp y thắp nén nhang, cắm trước mộ Mạnh Mạn rồi nói: “Tại sao chàng lại chôn hai người họ ở đây?”
Y khẽ mỉm cười, chân thành nói: “Lúc còn sống lúc nào Mạnh Mạn cũng gây phiền phức cho ta, giờ đây nàng ấy lại chết vì giúp ta, điều duy nhất ta có thể làm cho nàng ấy chính là để nàng ấy tiếp tục làm phiền ta... Còn về Mạnh Nhiêu, vào ngày Trùng Lâu bị chôn vùi, toàn bộ người của Dạ Kiêu đều mất mạng dưới đống đất đá, thi thể cũng khó mà tìm thấy, thế nên ta mới lập cho hắn một ngôi mộ, để hắn có thể tiếp tục ở bên bảo vệ Mạnh Mạn...”
Nàng gật đầu, nàng tin rằng nếu Mạnh Mạn dưới suối vàng biết được Vũ Văn Sở Thiên đối với nàng ta như thế, chắc chắn sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Nàng nói: “Chàng có biết không, thiếp từng nghĩ rằng Mạnh Mạn là người con gái mà chàng yêu thương nhất.”
Vũ Văn Sở Thiên bật cười, cứ như là được nghe câu chuyện hài hước nhất trên đời. “Tại sao? Người khác hiểu lầm ta còn có thể hiểu được, ngay cả nàng mà cũng không biết người ta yêu thương là ai sao?”
“Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau mà thiếp còn hiểu lầm, chứng tỏ chàng đối với Mạnh Mạn quả là có tình có nghĩa.”
Vũ Văn Sở Thiên im lặng một lúc rồi thở dài. “Có lẽ vậy, dù sao nàng ấy cũng là người con gái có tình có nghĩa.”
Lạc Trần gật đầu, cho dù Mạnh Mạn là người con gái như thế nào đi chăng nữa, nhưng vì Vũ Văn Sở Thiên mà nàng ta có thể hy sinh tất cả, thậm chí là tính mạng của mình, mối ân tình này có ai không cảm động?
“Thế nhưng có một số việc, muội đúng là đã hiểu lầm ta.” Y ngừng lại một lúc mới nói: “Nhưng không thể trách muội đa nghi được, vì tất cả là do Mạnh Mạn và Lục Khung Y cố ý tạo nên.”
Lạc Trần nhìn y với ánh mắt khó hiểu, chờ đợi y nói tiếp.
“Khoảng thời gian đó xảy ra nhiều chuyện, ta biết là Mạnh Mạn và Lục Khung Y liên kết với nhau giết chết Tử Thanh chân nhân rồi đổ tội cho ta, ta vốn nghĩ rằng mục đích của Mạnh Mạn chính là khiến ta không có chỗ đứng trên giang hồ, vĩnh viễn không thoát khỏi thế lực của Dạ Kiêu. Còn Lục Khung Y thì hận ta đã cướp mất nàng, cho nên mới bắt Mạnh Mạn để dụ ta tới Lục gia trang, muốn mượn tay của các môn phái trên giang hồ giết chết ta. Thế nhưng sau đó, khi nàng nhảy xuống vực thẳm ngay trước mặt ta, ta mới nhận ra rằng mục đích của họ không chỉ có thế.”
“Không chỉ có thế?”
“Nàng không sợ chuyện âm dương cách biệt với ta, thà kiếp sau gặp lại chỉ là người dưng cũng không muốn nhìn thấy ta thêm một lần nào nữa...” Vũ Văn Sở Thiên che miệng ho vài tiếng, rồi nhìn bia mộ của Mạnh Mạn, nói: “Tình cảm của hai ta là sự gắn bó khăng khít của hai người lớn lên bên nhau, cho dù ta có làm sai bao nhiêu chuyện đi nữa, có làm nàng tổn thương nhiều thế nào đi nữa thì nàng cũng sẽ không tuyệt tình đến thế, trừ khi... lúc ấy trái tim nàng đã chết.”
Lạc Trần gật đầu. “Đúng vậy, lúc ấy trái tim thiếp đã chết. Thiếp được tin chúng ta là huynh muội ruột, biết được chàng chỉ vì cứu Mạnh Mạn mà nhận mình là hung thủ giết chết Tử Thanh chân nhân trước toàn thể võ lâm, chàng còn nói cho Lục Khung Y biết tung tích của thiếp, đẩy thiếp cho hắn... Sau cùng, chàng còn đưa Mạnh Mạn đi, để thiếp lại cho Lục Khung Y... Thiếp không hận chàng, nhưng tình yêu thiếp dành cho chàng giây phút ấy thật sự đã chết!”
“Thế sao khi ta tới Lục gia tìm nàng, nàng lại không nói một câu nào? Tại sao nàng lại nói với ta là nàng muốn lấy Lục Khung Y, hắn là lựa chọn tốt nhất cho nàng?”
“Thiếp... thiếp muốn tác thành cho chàng và Mạnh Mạn.”
Y cười khổ, nói: “Nàng ngốc quá! Chưa cần nói chuyện khác, ngay cuộc đại chiến ở Vô Nhiên sơn trang hôm đó, ta và Mạnh Mạn thoát chết trong gang tấc, Mạnh Mạn bị hành hạ tới mức không còn chút sức lực, còn ta thì khắp người là vết thương mới chồng vết thương cũ, thế mà nàng còn cho rằng chúng ta còn nhã hứng mây mưa với nhau sao?”
“Thiếp... Thế nhưng rõ ràng lúc đó hai người dính chặt lấy nhau... Thế hai người đang làm gì?”
Y khẽ giọng thốt ra hai chữ: “Trị thương.”
“Trị thương?”
“Lúc ấy Mạnh Mạn bị trúng chín mươi chín cây thoái minh châm, đau tới mức sống không bằng chết. Ta thì nội thương chưa lành, nên không thể dùng nội lực giúp nàng ấy ép chất độc ra ngoài, chỉ có thể giúp nàng ấy... hút chất độc ra...”
“Chàng đang hút kim độc á!” Nàng ngạc nhiên nói. “Cũng đúng, lúc ấy chàng bị nội thương, mà thoái minh châm lại mảnh như sợi tóc, nếu để chúng lặn vào kinh mạch thì khó mà lấy ra được, ngoài việc giúp nàng ta hút châm ra thì không còn cách nào khác. Tại sao khi ấy thiếp lại không nghĩ ra nhỉ? Đáng lẽ thiếp phải nghĩ ra mới phải.”
Chuyện đơn giản như thế mà nàng cũng không nghĩ ra được, còn tưởng lầm y có tình cảm với Mạnh Mạn. Vũ Văn Sở Thiên nói: “Nàng không nghĩ ra không phải là lỗi của nàng, chắc là do trước đó nàng có nghe một số tin đồn về Mạnh Mạn, còn nghe Lục Khung Y nói để cứu Mạnh Mạn, ta đã bỏ rơi nàng không thương tiếc, thế nên nàng nghĩ rằng ta và Mạnh Mạn có tư tình với nhau. Thế nhưng nàng không biết những lời lẽ đồn thổi ấy đều là sự sắp đặt của Lục Khung Y, còn về nơi nàng ẩn náu, hắn đã biết từ lâu rồi.”
“Cái gì?”
“Vô Nhiên sơn trang là đệ nhất thế gia trong giang hồ, tai mắt có ở khắp nơi, muốn biết nơi nàng ẩn náu có khó gì? Nàng tin vào tình cảm Lục Khung Y dành cho nàng mà tưởng rằng ta đối với nàng chỉ là trách nhiệm và sự bù đắp, cho nên nàng thà tin là ta bỏ rơi nàng cũng không nghĩ rằng hắn đã lừa gạt nàng!”
Lạc Trần cúi đầu, lí nhí nói: “Nếu chàng cũng nói rõ cho thiếp biết được tình cảm của mình giống như hắn thì thiếp đâu có hiểu lầm như thế.”
“Ta thể hiện chưa đủ rõ ràng hay sao?”
"..." Nàng không nói được gì. Có một loại tình yêu tích lũy qua ngày tháng, mỗi ngày một chút, càng ngày càng nhiều, chính vì yêu quá lâu, yêu quá sâu, tình cảm ăn sâu vào máu thịt, nên không thể nhận biết được có bao nhiêu phần là tình thân, bao nhiêu phần là tình yêu.
“Hừm! Đúng là không thể trách nàng được, tình yêu vốn dĩ là thế, lúc nào cũng sợ mất đi, như có như không, nếu không thì làm sao khiến con người ta bồn chồn gan ruột đến thế. Cũng tại ta trước khi đi cứu Mạnh Mạn, đã không nói cho nàng biết. Ta biết rõ Lục Khung Y gài bẫy mà vẫn bất chấp tất cả đi cứu Mạnh Mạn, bởi vì Mạnh Nhiêu đã sai người đưa thư cho ta, nói rằng nếu như Mạnh Mạn có mệnh hệ gì, nhất định ta sẽ phải chịu đựng nỗi đau giống như vậy. Rõ ràng hắn đang dùng tính mạng của nàng để uy hiếp ta, vì vậy dù ta biết rõ là núi đao biển lửa nhưng không thể không đi. Hơn nữa, Mạnh Mạn cũng từng cứu ta, cũng vào sinh ra tử vì ta bao lần, ta không thể nào giương mắt nhìn nàng ấy vì ta mà chết. Nàng có hiểu không, Tiểu Trần!”
“Sao... sao lúc đó chàng không nói gì với thiếp?”
“Nếu ta nói cho nàng biết thì liệu nàng có đồng ý cho ta đi không?”
“Thiếp...” Nếu y đi vì cứu Mạnh Mạn thì chắc chắn nàng sẽ không ngăn cản, thế nhưng nếu y đi vì nàng thì sao nàng có thể để y lao vào chỗ chết được?
“Tiếc là, lúc đó ta chỉ thấy ngạc nhiên tại sao Lục Khung Y lại bắt được Mạnh Mạn. Hắn đối xử với Mạnh Mạn như thế chẳng lẽ không sợ Mạnh Nhiêu báo thù sao? Sau này ta mới hiểu ra, đó là kể ly gián mà Lục Khung Y và Mạnh Mạn đã tính trước với nhau, mục đích của họ chính là để nàng hận ta, khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng với ta, rồi trở về bên Lục Khung Y.”
Lạc Trần ngạc nhiên nhìn về phía bia mộ của Mạnh Mạn, rốt cuộc thì tình cảm của nàng ta dành cho Vũ Văn Sở Thiên cố chấp tới đâu mà để có được y, nàng ta bất chấp mọi thủ đoạn, thậm chí chịu đựng nỗi đau đớn do thoái minh châm gây ra?
Vũ Văn Sở Thiên nói tiếp: “Ta tưởng rằng, tình cảm của chúng ta không phải tình cảm thông thường, cho dù có bao nhiêu hiểu lầm nhưng chỉ cần có thời gian, nàng sẽ ngồi xuống yên lặng nghe ta giải thích rõ ràng. Thật không ngờ những hiểu lầm này phải đợi tới tận hôm nay mới có thể giải thích được.”
Đáp án này nàng biết muộn ba năm, ba năm qua đã có biết bao chuyện xảy ra, có biết bao điều không thể cứu vãn nổi. Nàng chẳng muốn hỏi gì thêm, chỉ ôm chặt lấy Vũ Văn
Sở Thiên.
Vũ Văn Sở Thiên đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng và nói với nàng bằng giọng ngọt ngào, chân thành nhất đời: “Tiểu Trần, sau này cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, nàng nhất định phải tin ta. Vũ Văn Sở Thiên cả đời này chỉ yêu duy nhất một người con gái, đó là nàng!”
Lạc Trần không kìm được nước mắt, tựa vào lòng y, một lúc lâu mà vẫn chưa ngừng khóc. Bao nhiêu hiểu lầm, bao nhiều vết thương, bao nhiêu oán hận, tất cả đều tan biến như mây khói trong khoảnh khắc này. Chỉ tiếc là vòng ngọc một khi đã vỡ thì dù có dùng vàng để gắn lại cũng không thể nào lấy được sự trong trẻo vốn có, cũng như tất cả những chuyện nàng và Vũ Văn Sở Thiên đã trải qua trong bao năm qua, nàng có thể quên đi nhưng không thể coi như chưa từng xảy ra.
Nàng vẫn ôm chặt lấy y, áp sát vào ngực y ngay chỗ trái tim đang đập. “Sở Thiên, chúng ta khó khăn lắm mới được bên nhau, chàng phải hứa với thiếp là chàng sẽ sống thật
tốt đấy.”
Vũ Văn Sở Thiên quay đầu nhìn mộ phần của Mạnh Mạn, nói:
“Ta hứa với nàng.”