← Quay lại trang sách

- 2 -

Ngọn đèn trong thư phòng rơi xuống nền nhà, vang lên âm thanh vỡ vụn. Tiêu Lãng vừa kéo Lạc Trần đi vừa đẩy cửa thư phòng, đám thị vệ tay cầm cung tên xông vào chĩa thẳng mũi tên về phía Vũ Văn Sở Thiên.

“Không...”

Nàng còn chưa kịp dùng Cửu Lệ bí thuật, thậm chí còn chưa kịp nói gì thì vô vàn mũi tên sáng quắc đã bắn thẳng về phía Vũ Văn Sở Thiên.

Đúng lúc đó, một bóng người từ trên mái nhà bay xuống, dùng một thanh kiếm mỏng đánh bay tất cả các mũi tên, sau đó xoay người đưa Vũ Văn Sở Thiên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, rời khỏi Tiêu phủ.

Tiêu Lãng khẽ giơ bàn tay lên.

“Không cần đuổi theo, hắn có phòng bị từ trước, các ngươi có đuổi theo cũng chỉ để nộp mạng.”

Bên ngoài cửa sau của Tiêu phủ, Mặc Ảnh đặt Vũ Văn Sở Thiên xuống, nhét một viên thuốc vào trong miệng y.

“Vương gia.”

Sau khi uống viên thuốc áp chế trùng độc, Vũ Văn Sở Thiên bịt miệng, ho dữ dội mấy tiếng, sau đó từ từ thở ra một hơi và buông tay xuống, một ngụm máu đỏ tươi phun ra khỏi miệng y.

Mặc Ảnh lập tức đỡ lấy cơ thể sắp ngã gục của y, run rẩy lấy vạt áo lau vết máu còn dính trên miệng y.

“Vương gia, xin người đừng sử dụng chân khí nữa.”

Vũ Văn Sở Thiên đứng thẳng người, đưa viên đá lửa trong tay cho Mặc Ảnh rồi nói:

“Đi điều tra cho ta xem đây có phải viên đá lửa của nước Lâu Lan không, và nó có tác dụng gì?

“Tuân lệnh!”

Y ấn tay lên ngực, nghiến răng nghiến lợi chịu đau, nhưng vừa hít thở một cái lại nôn ra một ngụm máu.

Sau khi Vũ Văn Sở Thiên rời khỏi Tiêu gia, Lạc Trần không còn tin tức gì của y nữa. Hoàng đế Ương Quốc vẫn chìm trong hoan lạc, không quan tâm gì đến việc triều chính. Chẳng bao lâu sau, thời cuộc lại thay đổi, vùng biên cương không ngừng có tranh chấp. Lần này Tiêu Tiềm không còn nữa, cũng không còn nhà họ Hoắc để trấn giữ biên ải, quân địch cứ thế xông lên, thế như chẻ tre. Tuyên đê Vũ Văn Việt đích thân thống lĩnh hơn mười lăm vạn quân, thừa thể tức nước vỡ bờ tiến về phía đông, quan viên các nơi lần lượt đầu hàng, bách tính thì thờ ơ đứng nhìn.

Thế cục nước mất nhà tan hiện rõ rành rành trước mắt, thế mà hôn quân vẫn tổ chức đi săn cùng ái phi, thư mật khẩn báo tới ba lần mà hắn vẫn không thèm đếm xỉa.

Trong bối cảnh nước sôi lửa bỏng thế này, Tiêu Dũ xin lệnh tự treo cờ soái xuất chinh, nhưng một đi không trở lại. Tin dữ truyền về, Tiêu Lãng vội vàng lao tới chiến trường. Trước khi đi, hắn giao lại cho Lạc Trần một chiếc trâm ngọc trai trông rất đơn giản. Hắn nói với Lạc Trần, đây là vật hắn muốn tặng cho Hoán Linh khi hắn mới mười tuổi, đến giờ vẫn chưa có cơ hội tặng cho nàng ấy, nếu lần này hắn không trở về được, xin hãy trao cho Hoán Linh giúp hắn, coi như làm kỷ niệm. Quả nhiên, chuyến đi này của hắn cũng bặt vô âm tín.

Mặc dù Lạc Trần không thích con người của Tiêu Lãng nhưng nàng vẫn mong hắn có cơ hội sống sót, để bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi nào đó.

Quân của Tuyên Quốc đã tiến sát kinh đô, Lạc Trần thấy đại cục của Ương Quốc chẳng lành, bèn mang hết tài sản nhà họ Tiêu chia đều cho hạ nhân, cho họ tự tìm đường thoát thân. Minh Tâm sống chết cũng không chịu đi, muốn ở lại cùng nàng trông coi Tiêu phủ giờ đã trở nên điêu tàn, hoang vắng, quét dọn linh đường của Tiêu Tiềm.

Mấy hôm trước, Lan phu nhân có tới tìm nàng, nói với nàng Ương Quốc chắc chắn sẽ diệt vong, muốn đưa nàng và Hoán Linh về Miêu Cương. Dù đó là một vùng đất hoang vu nhưng nói cho cùng vẫn là quê hương của họ. Nhưng mặc cho Lan phu nhân nói hết nước hết cái, nói đến khô cả cổ, nàng vẫn không chịu đi. Cuối cùng, Lan phu nhân chẳng còn cách nào khác đành phải về hầu phủ thu dọn đồ đạc trước. Lúc này, cũng không biết bà đã rời khỏi đây hay chưa.

Chẳng mấy chốc, binh lính Tuyên Quốc đông như kiến cỏ đã tiến sát Nghiệp Thành. Lính canh cổng thành co cụm lại không dám ứng chiến, bách tính thì khóa chặt cửa nhà, không một ai đứng ra bảo vệ đất nước, nhưng ít nhất họ còn ở lại Nghiệp Thành, cho dù sống hay chết vẫn không rời bỏ quê hương, còn tên hôn quân kia thì đã mang theo ái phi và vàng bạc châu báu tháo chạy từ bao giờ rồi.

Hoàng đế chạy trốn, lòng quân rối loạn, quân của Ương Quốc chưa đánh mà đã tan tác. Thời cuộc hỗn loạn, nước mắt nhà tan, chẳng ai có thể cứu vãn được tàn cục này...

Chỉ trong một đêm, thành vỡ, nước vong, một Ương Quốc từng thịnh vượng phồn vinh đã trở thành một giai thoại chỉ được ghi trong sử sách. Mỗi khi đêm về, khắp kinh thành sáng rực ánh đèn, dân chúng đi lại nườm nượp, giờ đây chỉ còn lại khung cảnh vắng vẻ, điêu tàn, chiếc đèn lồng của Tiêu phủ leo lét trong gió đông lạnh lẽo. Lạc Trần ôm đầu gối ngồi thu lu ở đầu giường trong căn phòng lạnh ngắt. Minh Tâm hỏi nàng: “Tiểu thư, tại sao người không đi? Người còn đợi gì nữa?

Nàng không thể đi được. Nếu nàng đi rồi, Vũ Văn Sở Thiên đến tìm mà không thấy thì sẽ thế nào? Giọt nước mắt trong đêm đông kết thành băng, nàng vẫn ở đó, chờ đợi y quay về.

Mặc dù mới đầu đông nhưng cái lạnh đã thấu da thấu thịt, dù trên bầu trời đầy sao nhưng trước mắt vẫn mịt mù. Những ký ức xưa cũ hiện về rõ ràng, lời thề non hẹn biển vốn đã phai nhòa theo năm tháng giờ lại réo rắt bên tai.

Trước đây, ngày nào y cũng cõng nàng đi ngắm hoàng hôn, nói với nàng rằng: “Tiểu Trần, cả đời này ta sẽ cùng muội ngắm mặt trời mọc, mặt trời lặn.” Y cũng từng ôm nàng và nói rằng: “Chúng ta sẽ mãi mãi không xa nhau.” Trước khi đi, y từng nói: “Tiểu Trần, đợi ta, ta sẽ về đón muội.” Nàng vẫn đang đợi, còn y thì dường như đã biến mất khỏi thế gian này.

Cánh cửa lớn của Tiêu phủ nặng nề mở ra, kéo theo tiếng gió rít thê lương. Lạc Trần đang ngồi trước linh vị của Tiêu Tiềm, cùng chàng trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng cửa mở, trong lòng bỗng hồi hộp. Nàng không kịp điểm trang, luống cuống chạy thẳng ra phía cửa lớn, thế nhưng người đứng trước cửa không phải là người mà nàng chờ đợi bấy lâu, mà là một đội quân trên mình khoác áo giáp mũ sắt của Tuyên Quốc, khí thế bừng bừng.

Nàng quan sát kĩ đám binh sĩ xem có bóng dáng của y không, lại chỉ nhìn thấy mẫu thân của mình. Đã lâu rồi nàng không gặp bà. Lan phu nhân bước ra từ trong đám binh sĩ, tới trước mặt nàng, nắm lấy bàn tay lạnh toát của nàng, gọi:

“Sa Nhi, Sa Nhi...”

“Mẫu thân? Sao người còn ở đây? Người chưa về Miêu Cương sao?”

“Sao mẫu thân có thể bỏ con lại một mình được? Ta tới để đón con đi.” Bà quay đầu lại chỉ đám binh lính phía sau lưng rồi nói: “Đây là những binh sĩ do hoàng thúc của con phái tới để hộ tống chúng ta về Miêu Cương. Ông ấy đồng ý giúp chúng ta gây dựng lại thành vực, gây dựng lại Lan tộc.”

Tuyên đế Vũ Văn Việt? Sao ông ta lại làm thế? Ông ta niệm tình thúc điệt ư, hay còn có nguyên nhân nào khác?

Cho dù câu trả lời là thế nào thì nàng vẫn cương quyết lắc đầu. “Con không đi, con không đi đâu hết, con phải ở đây đợi huynh ấy.”

“Sa Nhi, con phải đi với chúng ta... Thực ra là Vũ Văn Sở Thiên báo hoàng thúc của con phải người hộ tống chúng ta về Miêu Cương đấy.”

“Thật sao?” Niềm vui tới quá đỗi bất ngờ, khiến nàng cảm thấy khó tin.

“Ừ, y bảo ta nói lại với con, hiện tại y còn có một số việc chưa hoàn thành, đợi xử lý xong mọi việc, y sẽ tới Miêu Cương tìm con.”

“Thực sự huynh ấy đã nói như vậy?”

“Thật, ta không gạt con đâu.”

“..."

Hôm đó, Lạc Trần rời khỏi Nghiệp Thành. Trước khi đi, nàng nhìn thấy đội quân của Tuyên Quốc tiến vào kinh thành có hàng có ngũ, kỷ cương nghiêm chỉnh, không giết người không cướp của, đến những sạp bán rau quả bên đường chưa kịp thu dọn họ cũng không động tới. Họ giống như trở về quê hương của mình.

Bách tính Ương Quốc đều mở cửa ra nhìn, không ai phản kháng, không ai ngăn cản, cũng không ai than thở nỗi nhục mất nước. Sự thờ ơ vô cảm này chính là minh chứng cho sự thất vọng, phẫn nộ và buồn đau đối với vương triều cũ.

Lạc Trần đứng trên thành lâu, nhìn ngắm Nghiệp Thành đang yên lặng đón ánh nắng bình minh. Nàng mỉm cười hướng về phía Phù Sơn, nói: “Vũ Văn Sở Thiên, đây chẳng phải là ước mơ cả đời của ca ca sao? Cuối cùng thì ca ca cũng đợi được tới ngày này. Ca ca đã nhìn thấy rõ chưa?”

Vương quyền bá nghiệp nhất thống thiên hạ phải đánh đổi bằng rất nhiều máu và nước mắt, nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Điều này là đúng hay sai, chỉ có sử sách trăm nghìn năm sau mới đánh giá khách quan được.

Xa xa phía Phù Sơn, ánh ban mai ló rạng. Vũ Văn Sở Thiên chầm chậm bước xuống núi, người đứng thẳng, mỗi bước đi đều rất chậm rãi. Y giẫm phải một hòn đá ướt, suýt nữa trượt chân. Mặc Ảnh, người luôn theo y như hình với bóng, thoắt một cái đã lao tới đỡ lấy cơ thể yếu ớt của y. “Vương gia, để Mặc Ảnh đỡ người về.”

Vũ Văn Sở Thiên lắc đầu, rụt cánh tay mà Mặc Ảnh đang đỡ lại, tiếp tục bước đi trên con đường núi trơn ướt.

Rừng trúc trên Phù Sơn từng là nơi y luyện kiếm, bờ sông Nhược Thủy từng là nơi họ thường chơi đùa với nhau, dưới gốc cây sồi tai ngỗng nghìn năm, nàng từng đưa ra một tâm nguyện: cả đời này sẽ ở bên y. Mỗi góc nơi đây đều có hình bóng của nàng. Y nhắm mắt lại, dường như còn ngửi thấy mùi hương của nàng, dường như nhìn thấy bóng dáng mình đang cõng nàng bước qua con đường nhỏ quen thuộc, và dường như còn nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của nàng: “Ca ca! Ca ca! Ca ca!”

Y thích đi trên con đường hai người từng đi, để cảm thấy như nàng vẫn còn bên cạnh mình, chưa từng rời xa.

Hai tháng trước, y từng nghĩ, đợi vết thương của у đỡ hơn, trùng độc được khống chế phần nào, và y có thể bước xuống giường tự đi lại thì y sẽ đến Tiêu phủ đón nàng về Phù Sơn, cùng nàng ngày ngày ngắm bình minh và hoàng hôn, cùng sống nốt những ngày tháng êm đềm.

Thế nhưng đến giờ mà tình hình vết thương của у vẫn không biến chuyển, trùng độc sau khi phá được rào cản thì càng trở nên mạnh mẽ, ngày ngày gặm nhấm vào tận tim gan xương tủy của y. Y không còn nội lực để bảo vệ tâm mạch, cũng không còn băng liên để giảm đau, càng không còn một người như Ngụy Thương Nhiên, dốc hết nội lực để giúp y áp chế trùng độc. Đến cả thuốc giải mà y tự chế để giảm bớt đau đớn khi trúng độc phát tác cũng không còn hiệu quả nữa.

Y không biết nỗi đau đớn này còn kéo dài bao lâu nữa, nhưng y hy vọng càng lâu càng tốt, có như vậy y mới có thể cùng nàng ngắm một vầng trăng tròn.

Cứ đi như thế rất lâu, sau đó y mới quay về căn nhà cũ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Y thay chiếc áo mỏng màu xanh ngày xưa Lạc Trần may cho mình rồi ngồi trước thư án, lấy ra quyển sách ghi chép thông tin về Ngụy Thương Nhiên mà Mặc Ảnh đã tìm, đọc từng chữ một.

Từ trong những lời miêu tả không biết là thật hay giả đó, y muốn làm rõ kẻ ngụy quân tử giết người vô số kia rốt cuộc là người như thế nào. Thế nhưng tất cả những thông tin đều kể Ngụy Thương Nhiên đã lấy của kẻ giàu giúp đỡ người nghèo như thế nào, còn có cả sự sùng kính mà phái Trạc Quang, thậm chí toàn giang hồ, dành cho ông ta.

Dường như ông ta là một người hào hiệp chính nghĩa, quang minh chính đại không ai sánh được. Là người mang tội ác tày trời, cả đời này của ông ta có thể coi như giả tạo đến cực độ, và cũng huy hoàng đến cực độ.

Vũ Văn Sở Thiên ngẩng đầu nhìn viên đá lửa của Lâu Lan cổ quốc, rồi đặt nó lên thư án, lấy vải trắng che lên. Y đã phái Mặc Ảnh và người của Vô Nhiên sơn trang chia nhau đi điều tra, biết được đây quả thật là viên đá lửa của Lâu Lan, cũng đúng là chỉ khi có huyết dịch của vương tộc Lâu Lan nhỏ vào thì nó mới phát sáng.

Tiêu Lãng không lừa y, trong cơ thể y đúng là chảy dòng máu của tộc người Lâu Lan. Là giọt máu cuối cùng còn lại của Lâu Lan, y không còn sức lực để làm được điều gì, giờ đây điều duy nhất y có thể làm chính là để hai cái tên Thương Mộ và Dạ Kiêu cùng bị chôn vùi, vĩnh viễn không ai biết được Thương Mộ là ai.

Ngoài cửa sổ không biết tuyết đã rơi từ bao giờ, Vũ Văn Sở Thiên gấp cuốn sách lại rồi bước ra khỏi cửa. Đứng giữa gió tuyết, y chầm chậm đưa tay ra, những ngón tay thon dài hứng lấy vài bông tyết mỏng manh, hoa tuyết tan chảy thành giọt nước trên tay y, rồi rớt xuống kẽ ngón tay.

Không giữ được giọt pha lê trong suốt, không giữ được sinh mạng yếu ớt, cũng chẳng giữ được mối tình sâu đậm, y cười nhạt, may thay y vẫn giữ lại được ký ức đẹp đẽ trên ngọn Phù Sơn này...

Lạc Trần của y, Hoán Sa của y, người con gái mà y từng yêu, từng phụ, vẫn đẹp như thế. Y không còn ước muốn gì nữa, chỉ mong khi y trở về với cát bụi, nàng vẫn có thể tiếp tục sống trong sự chờ đợi của mình.

Trong màn hoa tuyết, y tưởng như nhìn thấy bóng dáng của người con gái xinh đẹp mà y mong chờ bấy lâu. Nàng mặc bộ y phục màu đỏ, chân váy quét trên lớp tuyết mỏng, in lại dấu vết.

Đẹp quá, đẹp như đóa hoa nở rộ giữa băng tuyết.

Y cứ nhìn mà không dám chớp mắt, sợ rằng lỡ chớp mắt thì ảo ảnh phía trước sẽ biến mất, y sẽ không thể tìm thấy nữa. Thế nhưng, ảo ảnh đẹp đẽ này không đột nhiên biến mất như những lần trước, mà càng lúc càng lại gần, càng lúc càng rõ rệt, cho đến khi nó dừng lại ngay trước mặt y, dung nhan tuyệt thế rõ ràng tới mức có thể nhìn thấy cả cánh hoa tuyết rơi đọng trên lông mày của nàng.

Vũ Văn Sở Thiên muốn đưa tay lên chạm vào mặt nàng, nhưng lại sợ sẽ làm tan biến ảo ảnh quá đỗi chân thực này. Y đành kìm nén nỗi khát khao được ôm nàng vào lòng, chỉ lặng im đứng nhìn.

Nàng ngẩng đầu lên cười với y, giọng nói dịu dàng tới mức làm y đau lòng: “Trời lạnh thế này, sao ca ca lại ăn mặc phong phanh thế?”

Y chỉ cười không đáp, dù sao thì ảo ảnh sẽ không nghe thấy lời y nói.

Nàng vẫn cười, đưa tay đón lấy chiếc áo choàng lông cáo mà Mặc Ảnh đã cầm trong tay từ rất lâu, rồi khoác lên người y, trong lời nói vừa có sự hờn trách lại vừa quan tâm sâu sắc: “Ca ca đọc hết y thư trong thiên hạ, thế mà lại không biết tự chăm sóc bản thân, không có muội bên cạnh sao được?”

Áo choàng lông cáo khoác lên người, hơi ấm rất chân thực, ngón tay nàng chạm vào cổ y, sự mềm mại này cũng rất chân thực. Y không kiềm chế được nữa, ôm nàng vào lòng thật chặt.

Nếu đây là giấc mơ, y nguyện không bao giờ tỉnh lại.

Nhẹ nhàng lùi ra khỏi vòng tay của Vũ Văn Sở Thiên, Lạc Trần nhìn y, đầu ngón tay chạm lên khuôn mặt tê tái như băng tuyết của y, nói: “Ca ca nói là sẽ tới nhà họ Tiêu đón muội, muội đã đợi, đợi mãi đến khi nước mất thành tan, mà ca ca vẫn chưa tới. Sau đó, mẫu thân muội tới đón, nói rằng ca ca phái người đưa muội về thành vực Miêu Cương. Lúc đó muội mới ngộ ra, ca ca lại gạt muội.”

"Ta..."

Nàng che miệng y lại, không để y nói, rồi nói tiếp: “Đừng gạt muội nữa. Hai chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, tâm tư của ca ca thể nào chẳng lẽ muội lại không hiểu. Ca ca sợ muội biết được thời gian ca ca còn trên thế gian này không nhiều nữa, sợ muội đòi sống đòi chết cùng ca ca nên gạt muội tới Miêu Cương, muốn muội sẽ ôm lời hứa hẹn mà ca ca không thể nào thực hiện được để sống tiếp chứ gì... Muội sẽ không thể biết được ca ca đã mãi mãi rời khỏi cõi đời ở trên đỉnh Phù Sơn này. May là muội không ngốc đến mức đấy, vẫn còn đến kịp...”

Vốn dĩ nàng không muốn khóc, nhưng hai mắt vẫn rưng rưng. “Vũ Văn Sở Thiên, muội từng nhảy xuống vực thẳm, tới mức gân cốt đứt vỡ hết mà vẫn không đầu hàng, vẫn còn muốn được gặp ca ca thêm một lần, thế mà ca ca chỉ vì nội lực hao kiệt, trùng độc công tâm, lại dễ dàng buông xuôi như vậy sao? Ca ca không muốn gặp lại muội ư?”

Vũ Văn Sở Thiên lắc đầu, rồi lại ôm chặt nàng vào lòng, cảm nhận hơi ấm của nàng. “Không phải ta không muốn, mà ta sợ, sợ gặp lại muội rồi ta sẽ không nỡ xa muội nữa.”

“Tại sao ca ca lại chỉ nghĩ tới chuyện lìa xa nhau?” Nàng tựa vào vai y, nhắm mắt lại thở dài. “Vũ Văn Sở Thiên, muội nên yêu tấm chân tình của ca ca hay nên hận nó đây...”

“Ta thà để muội hận ta!”

“Ca... À! Thôi, bên ngoài trời lạnh thế này, chúng ta vào nhà nói chuyện tiếp đi.”

Lạc Trần cùng Vũ Văn Sở Thiên bước vào, vẫn là căn nhà trong ký ức của nàng, đồ đạc y nguyên, cách bày biện cũng không thay đổi, chỉ có một điểm khác đó là trên bức tường cũ kĩ giờ treo đầy tranh vẽ chân dung nàng, có bức vẽ hình bóng nàng khi đang chạy trong vườn đào thời còn nhỏ, có bức là bóng lưng nàng nhìn từ phía sau khi đang nấu cháo cho y trong bếp hồi còn trẻ; có bức lại về bóng dáng cô độc của nàng trước hồ nước ở Vô Nhiên sơn trang; rồi còn cả bức vẽ gương mặt tươi cười của nàng khi cùng y uống trà trò chuyện ở Lan hầu phủ...

Từng bức tranh, từng nét vẽ, khắc họa rõ rệt ký ức không bao giờ phai mờ trong lòng. Nhìn thấy những bức tranh này, nàng mới thật sự tin rằng trái tim của y chỉ trao trọn cho một người, cả đời không đổi thay, còn nàng chính là người con gái hạnh phúc nhất trên đời.

Nàng ngốc quá, còn tưởng là y thích Mạnh Mạn.

“Ca ca...” Nàng bất giác gọi một tiếng. “Sau này có phải muội không nên gọi ca ca như thế nữa, đúng không?”

Vũ Văn Sở Thiên nhìn viên đá lửa đặt trên bàn rồi nói: “Chỉ là cách xưng hô thôi, muội muốn gọi ta thế nào cũng được.”

“Ca ca đã điều tra kĩ chưa, những lời Tiêu Lãng nói có đúng không?”

“Chuyện từ hai mươi năm trước, những người biết chuyện này đều đã không còn trên cõi đời, có điều tra thì cũng không tra ra được gì. Nhưng ta tin hắn nói thật.”

Nàng không hỏi tại sao, bởi vì nàng cũng tin những gì Tiêu Lãng nói là sự thật. Kể từ khi nghe Tiêu Lãng nói Ngụy Thương Nhiên là cha đẻ của Vũ Văn Sở Thiên, nàng đã nhớ ra rất nhiều chuyện, nhớ khi còn ở Tuyên Quốc, Ngụy Thương Nhiên đột nhiên xuất hiện cùng băng liên, ông ta biết Vũ Văn Sở Thiên bị trúng độc nên sốt sắng đưa băng liên cho hai người họ... Khi ấy nàng không nghĩ gì nhiều, giờ nghĩ kĩ lại mới thấy, Tử Thanh chân nhân nội lực thâm hậu, cơ thể khỏe mạnh, thì cần dùng băng liên làm gì? Mà Ngụy Thương Nhiên chịu đựng cái lạnh thấu xương trên ngọn Thiên Sơn để tìm cho bằng được băng liên, rồi đường xa vất vả lặn lội tới tận Tuyên Quốc tìm gặp bằng được hai người họ, chẳng lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?

Còn nữa, khi Tử Thanh chân nhân bị giết, rõ ràng tất cả chứng cứ đều chĩa về phía Vũ Văn Sở Thiên, nhưng trước mặt các đại môn phái, Ngụy Thương Nhiên vẫn bênh vực y, còn trị thương cho y, dùng hết sức mình bảo vệ y được vẹn toàn. Ông ta là môn chủ của Dạ Kiêu, tại sao lại làm thế?

Rồi thì võ công của Ngụy Thương Nhiên vô cùng thâm hậu, nếu ông ta muốn giết chết Vũ Văn Sở Thiên thì có vô vàn cơ hội có thể ra tay, cuối cùng sao ông ta có thể là người bị chết dưới tay y được?

Tất cả những chuyện này nếu không dùng tình máu mủ ruột già để giải thích thì không còn lý do nào lý giải được.

Nàng bước lại gần Vũ Văn Sở Thiên, đưa tay vuốt nhẹ hàng lông mày hơi chau lại của y rồi trịnh trọng nói: “Giờ chúng ta không còn là huynh muội nữa, ca ca phải thực hiện lời hứa với muội!”

“Lời hứa?”

Thấy y không nhớ ra mình đang nói tới lời hứa nào, nàng bèn nhắc: “Ca ca đã hứa với muội, chờ khi giá y của muội làm xong thì sẽ lấy muội còn gì.”

Nàng chỉ vào bộ váy đỏ mà nàng đang mặc trên người, mặc dù biểu cảm quả quyết, nhưng trên gương mặt vẫn có chút e thẹn của nữ nhi. Nàng hạ giọng: “Giá y muội đã mặc rồi, hôm nay ca ca thành thân với muội nhé.”

“Hôm nay...” Tất cả những điều này đến quá đột ngột, Vũ Văn Sở Thiên nhất thời không phản ứng kịp, đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng nói buồn rầu của nàng: “Chắc ca ca không chê muội là góa phụ chứ?”

“Muội ở góa chưa được một năm đã cải giá, điều này đúng là không hợp luân thường...” Y nhoẻn miệng cười. “Nhưng ta không quan tâm. Chỉ là hôm nay không có người thân, cũng chẳng có nến đỏ, chúng ta sao có thể bái đường thành thân được?”

“Ai bảo không có, muội đã chuẩn bị hết rồi!” Nói xong, nàng nói vọng ra ngoài với Mặc Ảnh đang đứng ngoài cửa. “Mặc Ảnh cô nương, những thứ ta nhờ cô chuẩn bị đã có đủ chưa?”

“Đã chuẩn bị đủ rồi ạ.”

Mặc Ảnh đẩy cửa bước vào, trên tay cầm hai cây nến đỏ, chậm rãi đặt lên hương án, rồi gỡ mấy bức tranh treo trên tường xuống. Sau các bức tranh có bài vị của Vũ Văn Cô Vũ, Lục Lâm Nhiễm, Cầu Dực Sơn và cả bài vị của Ngụy Thương Nhiên nữa.

Lạc Trần nói: “Vốn dĩ mẫu thân và Hoán Linh cũng tới, nhưng lại sợ làm phiền chúng ta lâu ngày không gặp nhau nên quyết định tới muộn một ngày.”

Ánh mắt kinh ngạc của Vũ Văn Sở Thiên chuyển từ linh vị về phía Mặc Ảnh, Mặc Ảnh lập tức trả lời: “Ba ngày trước, quận chúa dùng chim bồ câu đưa thư cho thuộc hạ, hỏi người có ở Phù Sơn không, rồi lệnh cho thuộc hạ chuẩn bị bài vị và nến. Mặc Ảnh không dám làm trái với lời dặn của vương gia nên không nói cho quận chúa biết tung tích của người, chỉ đáp lại sẽ chuẩn bị theo lời dặn.”.

Vũ Văn Sở Thiên thở dài một cái. “Đúng là không uổng công theo ta bao lâu nay, người càng ngày càng biết làm việc vì ta đấy.”

“Mặc Ảnh đa tạ vương gia khen ngợi.”

“... Lui ra đi.”

“Tuân lệnh!”

Mặc Ảnh chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì Vũ Văn Sở Thiên lại nói: “Hôm nay trời lạnh, ngươi không cần canh gác ngoài cửa đầu, về phòng mà nghỉ.”

“Mặc Ảnh rõ rồi!” Nàng ta do dự một chút, cuối cùng quỳ xuống nói: “Mặc Ảnh chúc vương gia tân hôn hạnh phúc, mong vương gia sức khỏe dồi dào, phúc như đông hải. Vương gia thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”

Vũ Văn Sở Thiên cũng gật đầu đáp lễ, không giấu nổi ý cười trên khuôn mặt.

Mặc Ảnh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại, bông tuyết rơi trên lông mi của nàng ta cũng tan thành nước, giống nước mắt mà không phải nước mắt. Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn từng trận gió tuyết thổi qua rồi cười, nói: “Vương gia, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này Mặc Ảnh sẽ không làm trái ý người nữa.”

Trong ngày gió tuyết, ánh sáng của ngọn nến mặc dù yếu ớt, nhưng đôi mắt bờ mi của Lạc Trần sao lại lung linh đến thế.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, tam bái tam khẩu, nhìn thì đơn giản nhưng đối với người có tình lại là kết quả của bao nhiêu sự chờ đợi và chịu đựng, của bao nhiêu niềm mong mỏi không ai có thể hiểu được. Nhưng cũng có biết bao đôi tình nhân, cả đời đau khổ mà kết cục cuối cùng vẫn là sự luyến tiếc. Cho nên hai người họ vẫn còn may mắn lắm, cho dù trước đây có thế nào, sau này có ra sao, thì giây phút hiện tại... cũng đủ mãn nguyện rồi!

Mặt trời dần khuất sau ngọn núi phía tây, tuyết vẫn không ngừng rơi, Vũ Văn Sở Thiên tựa vào thành giường, nhìn Lạc Trần bón thuốc cho mình. Thuốc rất đắng, còn hơi nóng, y biết chắc chắn rằng trong mơ thì không thể cảm nhận được nóng, lạnh, đắng, ngọt, thế nhưng vẫn không dám tin đây là sự thật. Bởi vì giấc mơ như thế này không biết y đã mơ bao nhiêu lần. Trong lòng đột nhiên sợ hãi, y nắm chặt tay nàng, muốn chứng thực nàng đang thực sự tồn tại, thực sự có mặt đây. Lạc Trần tay cầm không vững, nước thuốc sánh ra mấy giọt, nàng lấy chiếc khăn tay trong áo ra lau miệng cho y, sự dịu dàng này không giống như trước. Trước đây trong nét dịu dàng của nàng có cả sự lo lắng và bất an, khi y bị thương, nàng lo lắng sợ hãi như đất lở trời sập, còn nàng của hiện tại lại có vẻ ung dung và bình tĩnh hơn.

Nàng đã trưởng thành, người con gái từ nhỏ tới lớn nương tựa vào y giờ đã trưởng thành rồi.

Vũ Văn Sở Thiên hỏi:

“Tiểu Trần, tới ngày hôm nay nàng còn hận ta không?”

Lạc Trần lắc đầu. “Thiếp không hận nữa. Trong những ngày chờ đợi chàng, thiếp đã nghĩ thông suốt mọi việc. Thiếp hiểu được tình cảm mà chàng dành cho thiếp, cũng hiểu được nỗi khổ của chàng khi biết thân thế thực sự của thiếp... Đây đều là trò đùa của vận mệnh, một trò đùa quá sức trớ trêu!”

“Thế nhưng chính tay ta đã giết chết đứa con của chúng ta...” Khuôn mặt y lộ ra một nụ cười cay đắng, da dẻ tái xanh, hai môi trắng nhợt.

Lạc Trần lại bón cho y một thìa thuốc, rồi nói: “Đây không phải lỗi của chàng. Vì chàng tưởng chúng ta là huynh muội cùng cha khác mẹ, tưởng rằng con của chúng ta sẽ tàn tật... Hơn nữa lúc đó chàng cũng bị thương nặng, lại còn bị trúng độc, cho dù các đại môn phái không truy sát, không có tội trạng mà Lục Khung Y vu cho chàng thì chàng cũng khó mà sống sót được trên đời... Nếu không phải vì thiếp, chàng cũng sẽ không nhẫn tâm giết chết cốt nhục của mình.”

Y nhìn nàng, đôi mắt mờ đi vì một màn sương.

“Chúng ta hãy bỏ qua tất cả những sai lầm và tội lỗi trong quá khứ, chúng ta còn có tương lai, sau này thiếp còn có thể sinh cho chàng thật nhiều con. Thiếp tin rằng, con của chúng ta nhất định sẽ khỏe mạnh lanh lợi!”

“Tiểu Trần, ta...”

“Thôi, chàng đừng nói thêm gì nữa.” Nàng lại múc một thìa thuốc đưa lên miệng y. “Bây giờ, việc quan trọng nhất là chàng hãy uống hết chỗ thuốc này đi.”

Vũ Văn Sở Thiên không nói thêm gì,yên tâm uống thuốc.

Sau khi bón cho chàng hết chỗ thuốc, Lạc Trần đặt bát xuống, lau sạch phần thuốc còn dính trên miệng cho y.

Màn đêm buông xuống, nến đã cháy hết, Lạc Trần châm thêm cây nến khác, rồi quay người lại buông màn, từ từ bước lên giường.

Vũ Văn Sở Thiên ngồi ở đầu giường nhìn nàng, ánh mắt như có điều gì khó nói.

“Sao chàng lại nhìn thiếp như thế? Cứ như là chưa từng ở với thiếp bao giờ ấy.” Nàng cười e thẹn.

Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, bóng cây lắc lư, đu đưa thành tiếng. Ngoài cửa sổ, ánh trăng vằng vặc, chiếu sáng cả căn phòng.

Nàng nép người vào lòng y, ánh mắt tràn đầy tình cảm ngước nhìn bầu trời Phù Sơn một cái sau đó nhắm mắt lại. Trên thế gian này chỉ có đêm đông ở Phù Sơn là ấm áp, và cũng chỉ có ngủ trong lòng y, nàng mới không gặp ác mộng.

Ngủ thiếp đi khi toàn thân không còn sức lực, rồi tỉnh dậy vì quá đau đớn, Vũ Văn Sở Thiên mở to mắt, nhìn Lạc Trần vẫn đang ngủ cạnh mình, cánh tay mềm mại ôm lấy eo y, làn da nhẵn mịn chạm vào người y.

Nàng vừa nằm trong lòng y vừa thì thầm:

“Vũ Văn Sở Thiên, chàng có biết không, trên đời này không chỉ có Vũ Văn Lạc Trần yêu chàng, mà Lan Hoán Sa cũng yêu chàng...”

Y vuốt nhẹ đôi lông mày của nàng, gọi tên nàng:

“Tiểu Trần..."

“Trước khi thiếp nhảy xuống vực có nói, kiếp sau nếu còn gặp mặt, thiếp chỉ mong chúng ta không quen biết nhau... Thực ra thiếp muốn nếu kiếp sau xó gặp nhau, chúng ta sẽ là những người xa lạ không quen biết, như thế thiếp có thể bất chấp tất cả để yêu chàng...”

Cuối cùng thì y cũng cười mãn nguyện, ôm lấy nàng và chìm vào giấc ngủ...

Y từng sợ phải gặp nàng, vì gặp rồi sợ sẽ không thể lìa xa. Bây giờ, họ đã không thể rời xa nhau được nữa thì chỉ còn cách dốc hết tâm sức để không phải chia lìa!

HẾT