Huyền
Huyền
uyền chống tay nhìn qua khung cửa sổ, lặng ngắm bụi mưa lất phất bay tạo thành một đám sương mù trong một buổi chiều buồn, một buổi chiều cuối thu tại Hoa Thịnh Đốn. Nàng mới nhận điện thoại của Hùng, một thanh niên trẻ tuổi, tầm thước, có đôi lông mày rậm và cặp mắt đen. Nàng quen chàng trong một tai nạn xe hơi... nàng đã tông vào phía sau xe Hùng. Ngay từ phút đầu gặp gỡ, anh chàng trẻ tuổi đã bị thu hút bởi người đàn bà gây ra tai nạn, và dĩ nhiên, Huyền chẳng phải bồi thường. Không những thế, Hùng đã trở thành một người thân cận, một hộ tống viên, cũng chưa phải, đúng ra là một cậu nhỏ dễ sai bảo của Huyền. Để bù lại, Hùng có thể đến thăm Huyền bất cứ lúc nào, có thể vòi vĩnh Huyền làm cơm ngon cho ăn... và có thể... còn nhiều thứ khác nữa... Huyền biết anh chàng trẻ tuổi đang si mê nàng, con mồi đã mắc bẫy! Thật sự, Huyền thích một người đàn ông cứng cỏi, che chở bảo bọc nàng hơn là một chàng trai mới lớn tính còn con nít, háo thắng. Hơn nữa, Huyền cười một mình, anh chàng lại hay ghen, hơi một tí là giận dỗi. Nhưng dù sao, nàng vẫn chấp nhận dù Hùng còn nhỏ tuổi hơn nàng, dù Hùng không có kinh nghiệm trong trường đời. Huyền đang cần một người đàn ông. Đã ba đời chồng, nói đúng ra là già nhân ngãi, nàng không muốn tùy thuộc vào ai với những bổn phận, trách nhiệm của người đàn bà Á Đông, nàng có tham vọng và đang cần danh vọng... Cuốn phim dĩ vãng quay lại với những đoạn chính trong đời nàng...
Gia đình Huyền đông con có tiếng tại Gia Hội. Bố mẹ nàng có với nhau hai mươi mặt con. Kể từ ngày người con trai đầu mất đi, mẹ Huyền sòn sòn năm một mười tám cô con gái với hai cặp song sinh. Mẹ Huyền uất ức vì bà nội tuyên bố nếu con dâu không có con trai nối dõi, cụ sẽ lấy vợ bé cho bố Huyền. Vì thế, với ý chí sắt đá cương quyết và sức chịu đựng dẻo dai của người phụ nữ xứ Thần Kinh, hai mươi năm sau ngày cậu cả mất, ông bà có thêm cậu con út kế tiếp mười tám cô. Huyền là con gái thứ ba, nàng trông dịu dàng, yếu đuối dễ làm mềm lòng những đấng tu mi nam tử; giọng nói của Huyền trong vắt, nhẹ nhàng. Nàng còn có vẻ mực thước, thùy mị, hơi lãnh đạm ra dáng con gái Huế. Vóc dáng thon mảnh, gầy yếu dễ khơi động lòng thương nơi người đối diện. Khuôn mặt trái soan, cằm nhọn, mũi nhỏ, miệng xinh khoe đôi hàm răng nà nuột, đôi môi tươi mọng nhưng hơi mỏng là tướng của người có khả năng thuyết phục, ăn nói lưu loát, nhưng cũng là người biết đẩy đưa, biết dối trá. Đôi mắt nàng trong sáng màu hạt dẻ trông đầy vẻ dễ thương ẩn dưới cặp chân mày cong vút, ánh mắt khi thì lạnh lùng khi thì nũng nịu, có sức thu hút nhưng ẩn hiện đâu đây tâm tình của một con người bạc bẽo. Thầy tướng nói thế, phần Huyền, nàng chỉ thấy nàng là con người trọng nghĩa, biết hy sinh và dám làm tất cả những gì nàng thấy nên làm. Tính này, nàng thừa hưởng của mẹ, người đàn bà kiên trì và sắt đá. Vẻ dịu dàng bên ngoài Huyền giống cha, một người đàn ông bình thường, yên phận, thương yêu gia đình và nể vợ.
Trong nhà, Huyền rất được cha thương yêu. Cha chiều nàng nhất trong mười tám cô con gái. Từ bé, nàng luôn luôn ngủ với cha. Nhưng tính Huyền cắc cớ, nàng thích nằm trên đầu giường. Lúc ấy Huyền đã bảy tuổi, nhưng nàng vẫn còn tật đái dầm. Một đêm, nàng trút cả “bầu tâm sự” lên đầu bố. Cha không phàn nàn, không la mắng, lo tắm rửa cho con và cho bản thân rồi lên giường ngủ tiếp. Sáng thức giấc, một cô nào trong đám chị em mách mẹ. Bà gọi Huyền lên rầy la. Huyền cãi mẹ hăng đến nỗi bà cả giận, vớ lấy chiếc ghế đẩu ném về phía Huyền. Huyền cũng ghê gớm không kém, thay vì né tránh, nàng giơ chân đá chiếc ghế. Thế là lần ấy, Huyền bị nứt xương ống chân. Nàng hận mẹ, và mẹ nàng cũng ớn nàng. Trong đám chị em, chỉ một mình Huyền là làm cho mẹ sợ. Tính mẹ cương cường, và Huyền cũng không kém. Cha chỉ cười hiền hòa và nói “mẹ nào, con nấy”. Vì tính giống nhau nên không ai nhịn ai, và khó ưa nhau. Huyền làm mẹ mất mặt với bà con chòm xóm bằng cách ra đường ăn mặc bệ rạc, rách rưới. Mẹ đông con, không có thì giờ để ý đến từng đứa. Thảng hoặc, có người nói tới tai mẹ, bà lại lôi Huyền ra mắng nhiếc, Huyền càng ghét mẹ, càng làm già. Trong mười tám cô, chỉ có Huyền kết bạn với bọn ăn mày trong thành nội. Huyền muốn làm xấu mẹ, nhưng vẫn nghĩ mình có tinh thần xã hội cao. Trong nhà, vừa đông người, vừa nhiều gà. Bà nội chỉ mang cho Huyền một đôi gà mái tơ và một con gà trống mà chỉ hơn một năm sau, gà mẹ, gà con đầy vườn. Chúng xâm lăng vào trong nhà. Chị em Huyền, nhiều đứa phải ngủ với đám gà con, trứng gà la liệt khắp nơi. Đừng nói gì ngoài vườn, trên giường ngủ của các cô, gà mái làm tổ, ấp trứng ngay trên nóc mùng, trên đầu giường, trong chăn nệm. Nhiều sáng thức giấc, mấy cô em nhỏ khóc hu hu vì mặt mày, đầu tóc bê bết đầy lòng đỏ, lòng trắng trứng gà. Huyền phải xin lỗi chí chết và hứa săn sóc kỹ lưỡng đám gà con mới nở.
Vì nhà nhiều gà và trứng như thế nên Huyền dẫn đám bạn ăn mày về khoe. Năm ấy, Huyền đã mười hai tuổi, đứng đầu bọn “cái bang” thành nội. Khi Huyền và bọn trẻ con rách rưới vào tới sân, mẹ đương chơi đánh xệp cùng mấy bà bạn. Huyền vào thưa mẹ để xin bà cho các bạn ăn cơm trưa cùng gia đình. Đang ham chơi bài, mẹ ừ hữ. Chừng hết canh bạc, bà đứng dậy xuống bếp bảo u già nấu cơm mới té ngửa người vì bọn bạn Huyền, gần hai chục mạng bẩn thỉu la hét, chửi thề vang một góc vườn. Giận quá, bà cầm thanh củi tạ, chạy ra sân vừa quơ lên dọa nạt vừa to tiếng xua đuổi tụi ăn mày ra khỏi nhà. Mẹ to lớn, mạnh mẽ, đúng là hung thần của “cái bang”. Huyền vội vã leo lên nóc nhủ, hét vọng xuống:
- Mẹ ngưng tay! Các bạn con vô tội. Mẹ đã hứa cho chúng ăn thì phải giữ lời hứa. Mẹ không giữ lời hứa là làm nhục con. Con sẽ nhảy từ trên mái nhà này xuống chết quách cho rồi!
Bà đành chịu thua vì biết tính con. Huyền giống mình chứ giống ai, bà tự nghĩ, nói là làm, không cần tới hậu quả. Nhưng một bữa, bà không chịu nổi tính tai quái quá quát của Huyền... khi bà vừa bước chân vào cổng, bà rợn da gà vì tiếng chó oăng oẳng kêu la; rên rỉ... Chạy vội vào sân trong, bà khựng lại vì cảnh vừa tức cười vừa tội nghiệp trước mắt: mẹ bà, lúc ấy đã bảy mươi, đang ngồi chồm hổm với một thau nước ấm, loay hoay rửa phần dưới bụng của hai con chó đang “dính lẹo”, con vàng của nhà và con vện bên hàng xóm. Thấy bà, ngoại than: “Con Huyền nghịch ác quá!” Rồi, ngoại kể: hai con chó, một đực, một cái, đang mây mưa một cách say sưa, quên đời... thì Huyền lấy vôi trộn với nước và trát ngay trên bụng hai con chó đáng thương đang cong mình oằn oại làm tình. Chỉ vài phút sau, vôi khô, bó chặt hai bộ phận sinh dục dính cứng lấy nhau. Lúc ấy, hai con chó đã xong việc, con vện muốn rút ra cũng không được nữa. Hai con vật càng vùng vẫy, giằng co, càng bị cột chặt. Chúng chỉ còn biết tru lên đau đớn. Ngoại phải pha nước ấm, vã vào bụng dưới của chúng, gỡ từng miếng vôi...
Đến nước này, bà biết không thể răn dạy được con. Cuối cùng, bà đề nghị với chồng đưa Huyền vào chùa Trà Am tạm một thời gian; may ra trong cửa Phật con bé dần dần thuần tính. Ông không nghĩ vậy, tính Huyền như thế... sẽ vẫn như thế. ông dạy con rất dịu dàng với sự thương yêu chân thành; Huyền thương cha lắm, nhưng ông có sửa đổi được nàng đâu! Chẳng nhẽ ông nói với vợ: “Tính con bé giống hệt tính bà!” Còn nhớ, khi thằng con trai đầu lòng mất, vợ ông tiếp tục đẻ toàn con gái; mẹ ông có ý định lấy vợ lẽ cho ông để kiếm một mụn con trai! Biết vậy, vợ ông tức khí đẻ liên tục cho tới đứa cuối cùng là... một thằng cu mới chịu ngưng! Để trả thù mẹ chồng, vợ ông khi sanh tới cô gái thứ mười ba đã khai sinh cho con một cái tên chẳng ai có “Huyền Tôn Nữ Cà Thọt”. Chẳng là mẹ chồng khi xưa bị trâu điên húc nên khập khiễng bước thấp bước cao, đứa bé gái đó lại giống bà nội nhất nhà! Nghĩ chán, ông đành chiều ý vợ cho yên chuyện. Thế là Huyền được đưa tới chùa Trà Am.
Huyền hí hửng theo ngoại tới chùa, cô bé sắp có một cuộc sống mới, đối với cô bé nó thật hấp dẫn và quyến rũ. Thầy Tịnh Tâm, sư trụ trì chùa Trà Am năm ấy đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn khỏe mạnh và minh mẫn. Ngoại là vãi lâu năm tại chùa, Phật sự một tay bà lo liệu. Bà trình bầy tự sự với thầy Tịnh Tâm với ý gửi gấm Huyền cho thầy. Thầy nhìn Huyền đăm đăm, nở một nụ cười nhân hậu:
- Bà muốn gửi cháu, nhà chùa sẵn sàng nhận. Nhưng thầy không dám đoan quyết cái tính nết cô bé này đâu. “Nhân vô thập toàn”, ngỗ nghịch vậy chứ thông minh lắm đấy. Mai này, biết đâu với tính cang cường như vậy mà lại làm nên việc lớn. Thầy chỉ nói thế rồi bảo tiểu dọn phòng cho Huyền.
Bà ngoại dặn dò Huyền những gì không nên làm trong chùa. Những lời này được nhắc đi nhắc lại cả chục lần từ ngày mẹ có quyết định nhờ ngoại gửi gấm cô bé trong chùa. Lời nói của ngoại từ tai này qua tai khác bay ra ngoài không gian. Lòng Huyền xốn xang xen chút hí hửng về nơi ở mới dù chùa Trà Am đã quá quen thuộc vì tuần nào ngoại cũng dẫn cả đoàn cháu đi lễ Phật.
Bà ngoại về rồi, Huyền vội chạy ra sau chùa. Cô bé đứng lặng trước tàn khế lả ngọn trên mặt ao. Cây khế sai trái nhưng chẳng bao giờ thấy quả ngọt trên cành vì trẻ con trong vùng, kể cả đám chị em Huyền chiếu cố tận tình nên sư sãi trong chùa tưởng cây chỉ có hoa đực.
Trong chùa Trà Am, ngoài thầy Tịnh Tâm, hai sư bác, còn có chú tiểu Nhi cũng trạc tuổi Huyền. Huyền rất thích chọc ghẹo chú tiểu này. Mấy bà vãi thường hay mang lén nếp và men rượu tới ủ tại một góc kín dưới bếp mà mấy thầy không hay. Chỉ ở có ba hôm, Huyền đã mò mẫm ra chỗ giấu rượu.
Một bữa, thầy trụ trì và hai sư bác phải đi tụng kinh cho một đám tang ở xa tới tối mới về. Cơm chay đã nấu sẵn để ở dưới bếp. Thầy dặn dò chú tiểu và Huyền cứ ăn uống trước, không cần phải đợi các thầy. Người lớn đi hết, trong chùa chỉ còn có Huyền, chú tiểu Nhi và một con chó mực. Huyền rủ tiểu Nhi ra đồng chơi bắt dế, chọi dế. Mặt trời ngả bóng, cả hai mới về chùa, lục cơm ăn. Huyền vào chỗ giấu rượu, lấy rượu nếp trộn lẫn với cơm trắng vào hai bát, một cho chú Nhi, một cho con mực. Chú Nhi đói bụng, lạ miệng, loáng một cái hết tô cơm rượu một cách ngon lành. Con mực lúc đầu còn hửi hửi, quay đi, rồi đói quá, quay lại ăn sạch nhẵn tô cơm rượu.
Sau bữa cơm, Huyền ôm bụng cười thích thú vì chú tiểu Nhi mặt đỏ như gấc đi khuệnh khoạng, chân nam đá chân xiêu, tay bất ấn, miệng lải nhải tụng kinh. Còn con chó chạy lồng lên như ngựa chứng. Đúng lúc ấy, thầy và hai sư bác về đến chùa. Trước cảnh tượng này, hai sư bác luống cuống, riêng thầy vẫn bình tĩnh khiến một sư bác pha nước chanh cho tiểu Nhi uống, rồi dìu chú vào phòng; một sư bác pha nước gạo cho con mực và xích nó vào một cây cột trước tam cấp. Sau đó, thầy ôn tồn hỏi Huyền: “Con lấy rượu ở đâu cho chúng uống?” Huyền phải khai sự thật. Từ ngày đó, mấy bà vãi không còn dám giấu rượu trong chùa.
Ngày lễ Vu Lan tới, trong chùa trăng đèn kết hoa, nam thanh nữ tú, ông già bà lão, con trẻ tụ tập tại chùa. Chôn Thiền Môn nhộn nhịp, và Huyền cũng hứng khởi vui tươi. Đúng chính Ngọ, thầy làm lễ. Khách thập phương tháo giầy, đi chân đất vào chánh điện dự lễ và nghe thầy giảng kinh. Giọng thầy vang vang trong máy vi ám. Những cặp mắt đổ dồn về phía thầy, những đôi tai trang trọng lắng nghe... không ai để ý tới cô bé nghịch ngợm trước chánh điện. Huyền tìm một bao nylon lớn, dồn giầy dép của khách thập phương vào, vác ra cầu ao, trút tất cả xuống nước. Đi chừng năm chuyến, cô bé làm xong công tác phá hoại, hoàn tất một trò chơi tinh nghịch. Sung sướng, Huyền vào phòng nằm ngó mông lung qua khung cửa sổ, ngắm khoảng trời xanh biếc cho tới lức những tiếng ồn ào, la ơi ới, hoảng hốt từ chánh điện vọng xuống...
Huyền đã chán cảnh chùa, chán chú tiểu Nhi, Huyền nhớ bố, nhớ đám chị em trong nhà, nàng chỉ mong về lại gia đình. Trò chơi của nàng đã đưa nàng tới đích. Thầy Tịnh Tâm đã sợ những trò nghịch ngợm tinh ma, nhắn ngoại lên đón Huyền về.
Tới nhà, gặp mẹ, bà không nói năng gì, bà đành chịu thua cô con gái cứng đầu cứng cổ. Huyện ưa ngọt, song bà không quen và cũng không có thì giờ để ngọt ngào với Huyền, đành cứ để nàng sống tự do, lớn lên như cây cỏ. Những lúc hàng xóm láng giềng phiền trách về đám con gái của bà do Huyền cầm đầu, bà chỉ còn nước xin lỗi. Như bữa trước vào một ngày mưa, mà Huế thì mưa dầm dề suốt tháng, đám chị em Huyền cả thẩy mười ba cô tô hô tôi tắm trong ngõ nhà bà tham Chương vì nhà bà này có dãy ống máng bên hông. Năm ấy Huyền đã mười lăm tuổi, vẫn là đầu đàn của đám em tồng ngồng chạy rông ngoài phố mưa tầm tã. Nhà bà tham Chương có hai cậu con trai trạc tuổi Huyền, nhút nhát e lệ, cứ thấy đám chị em Huyền là lẩn tránh. Nhưng, vào những hôm trời mưa, hai cậu tuy sợ nhưng thú thích, nấp sau rèm cửa lén nhìn đám con gái nô rỡn trước nhà. Bị bà mẹ bắt gặp quả tang, bị cây phát trần quắn đít, hai cậu đổ tội cho đám con gái tới chọc ghẹo. Những lần như vậy, bà tham Chương tới mách, mẹ Huyền lại bực tức và buồn rầu.
Năm hai mươi tư tuổi, Huyền mới gặp Trác. Trác lúc đó là sinh viên năm thứ ba trường thuốc, Trác bị lôi cuốn bởi vóc dáng mảnh mai, bởi giọng hát trong trẻo, bởi nụ cười tinh nghịch, bởi cặp mắt màu hạt dẻ lãnh đạm và nhất là bởi tính gan góc của Huyền. Trác mới hai mươi lăm tuổi, chàng cũng hiếu thắng như những chàng trai trẻ khác, cũng thích chinh phục những bông hồng có gai sắc nhọn nên đã đeo đuổi Huyền.
Một chiều tà trên đồi Vọng Cảnh, trong tiếng gió vi vu giữa những hàng thông xao xác, Trác mạnh dạn nắm tay Huyền tỏ tình. Huyền ngỡ ngàng vì từ trước đến nay, nàng là người chủ động, và nàng cũng chưa từng nghĩ tới yêu đương tình tự. Nàng thích chọc quê những cậu trai, đùa cho thỏa, thế thôi. Lần này, nàng từ ngỡ ngàng ngạc nhiên đến rung cảm xúc động. Nàng cũng thấy thinh thích Trác, một loại người khá lì lợm, đầu tóc bù xù, râu mọc lởm chởm, lê đôi dép món vẹt dơ dáy. Nàng thấy hay hay, nàng thấy chàng tự nhiên, nàng thấy chàng phóng khoáng, và... nàng bắt đầu thấy nhớ thương... Trác còn nặng lời thề thốt cải lương một cách đáng yêu rằng khi nào không còn mặt trời trên thế gian này thì tình chàng mới dứt. Huyền tin!
Chiến tranh làm con người thêm chai đá. Huế đau thương với giải khăn sô năm 1968 làm tuổi trẻ nơi chị em Huyền thui chột. Huyền không sao quên được cái ngày gia đình tản mát, tan tác trong lửa đạn. Cái cảm giác của đôi bàn chân dẫm lên xác người ngoài đường phố, bên bờ ao, dưới ruộng sâu mãi mãi đeo đuổi nàng, ám ảnh nàng. Dù gan góc đến đâu, dù lì lợm đến đâu, Huyền cũng không khỏi bật khóc, hoảng hốt trong những cơn ác mộng. Biến cố Mậu Thân chưa nguôi trong lòng người dân cố đô... thì... đại tang của đất nước lại ập đến cho người dân Việt từ con sông Bến Hải trở vào, ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cộng sản tóm thâu toàn quốc. Cha Huyền cũng như những sĩ quan trong quân đội Việt Nam Cộng Hòa khác, lên đường đi học tập. Ngày chia tay, Huyền cảm thấy tim nàng như bị một bàn tay thép bóp nghẹt, nàng linh cảm từ nay phải vĩnh viễn chia lìa người cha thương yêu. Cha ôm hôn từng đứa con, đến lượt Huyền, ông nghẹn ngào: “Cầu Phật phù hộ cho con. Con cố dưỡng tâm, con hỉ?!” Huyền nức nở, người mà Huyền thương yêu nhất, người bảo bọc che chở cho nàng thôi đành xa lìa...
Năm năm sống với Cộng sản, gia đình Huyền cũng như những gia đình khác, ngày một sa sút. Bố đã ở trong tù, mẹ không còn mối Mỹ bán buôn, chạy ăn từng bữa. Sáu cô trong đám chị em phải bương ra đi làm, Huyền đi dạy học. Hai chị lớn lại trở về mái nhà xưa vì hai ông anh rể trong lực lượng đặc biệt đều nằm trong trại cải tạo. Năm năm sống với Cộng sản, Huyền học được tính chịu đựng và học được cả tỉnh lọc lừa rất tự nhiên.
Ngày cùng Trác vượt biển ra đi, Huyền chỉ cảm thấy xót xa nhớ bố, nhưng đến lúc nằm trong khoang thuyền tròng trành giữa đại dương, nàng mới thấy thiết tha nhớ mẹ. Thế rồi nàng ngất đi vì mệt, vì kiệt sức. May mà Trác đã thủ sẵn một túi thuốc, chích cho nàng hồi tỉnh. Rồi hai người cùng thoát, cả hai được đưa về vùng Iowa giá lạnh, sống với một cặp vợ chồng Mỹ còn trẻ cũng trạc tuổi họ, bảo lãnh họ. Trác khai Huyền là hôn thê của chàng nên hai người được ở chung một căn phòng. Trác nghiện thuốc lá nặng nhưng không đủ tiền mua thuốc nên vào những ngày đầu mới đến, Huyền phải lượm lặt từng penny mua thuốc hút cho chàng. Dù tuyết phủ kín đường, dù giá rét căm căm, dù bị phong thấp đau nhức khớp xương, Huyền vẫn lặn lội trong mưa tuyết ra xa tít ngoài phố mua thuốc hút cho Trác vì chàng ngượng cầm một bịch pennies trong tay xỉa ra quầy trả. Huyền và Trác cùng ghi tên học tại Đại học Cộng Đồng của thành phố Iowa. Đời sống êm đềm cho đến ngày hai vợ chồng người sponsor cãi lộn, rồi xa nhau. Trác thường chở người vợ đi làm vì anh chồng đã dọn ra ngoài, Huyền không để ý, vẫn sống tự nhiên cho đến một ngày Trác vắng nhà, người vợ gọi Huyền vào phòng riêng và cho nàng biết cô ta sẽ sống luôn với Trác. Tự ái nổi dậy, Huyền không cần chờ Trác về, nàng thu xếp mấy món quần áo cũ, bỏ vào một túi xách nhỏ, thất thểu ra đi. Nàng biết khu chung cư dành cho những người nghèo, nàng nhổm hướng đó tiến bước...
Lawrence Washington hiện là manager của chung cư Hudson thuộc chính phủ, chung cư cho những người nghèo. Larry là một người da đen to lớn, môi dầy, mắt ốc nhồi, tóc quăn tít nhưng dáng dấp trí thức và lịch sự. Tiếng gõ cửa nhè nhẹ khiến Larry ngưng làm việc, ngẩng đầu lên. Trước mắt Larry là một cồ gái Á Đông vóc đáng gầy yếu, xanh lướt, run rẩy khiến anh vừa ngạc nhiên vừa thương hại.
- Có chuyện gì vậy cô?
- Tôi muốn xin một căn trong khu chung cư Hudson!
Giọng nói trong, thanh, cao vút và ẩn chút nửa kiêu kỳ nửa bất cần đời khiến anh chàng da đen chú ý.
- Cô có giấy giới thiệu không? Tôi muốn nói đến Bộ Xã Hội!
- Không, đúng ra là chưa! Nhưng đêm nay tôi không có chỗ ở?!
Larry cúi đầu, ngẫm nghĩ trong vài phút ngắn ngủi rồi nói:
- Thôi được, tôi sẽ giúp cô!
Larry đưa Huyền đến một căn phòng nhỏ chỉ kê một chiếc giường đơn, một bàn và ghế sất ngồi học, anh nói:
- Cô ở tạm đây đêm nay, ngày mai tôi sẽ đưa cô tới một apartment có đủ cả đồ đạc, cô không phải lo gì. Nhưng cô nên đến bộ Xã Hội khai rõ hoàn cảnh của cô để được giấy giới thiệu bổ túc hồ sơ nhé!
Larry cẩn thận xem xét lại cửa nẻo vì mùa đông giá lạnh vùng Iowa đễ trở bệnh. Anh chàng còn leo lên ghế, thay bóng đèn mới cho căn phòng sáng sủa. Huyền cảm động, trước khi chia tay, Huyền đã ôm chặt người Mỹ da đen với tất cả tấm lòng biết ơn. Nàng không còn thấy sợ hãi ghê tởm người da đen như trước đây nữa.
Đêm đầu tiên trong tay Larry, Huyền đã run rẩy, xúc cảm như một thiếu nữ mới về nhà chồng. Những kích thích đớn đau càng làm Huyền nồng nhiệt, đam mê, dâng hiến một cách trọn vẹn cho một người da màu mà xưa kia nàng vẫn khinh khi. Hơn thế nữa, Huyền còn bắt Larry đêm nào cũng phải đến với nàng. Larry cũng thú thích không kém. Anh không ngờ cô gái Á Đông vóc dáng mảnh dẻ mà dai sức, đa tình đến thế. Anh ân ái hết mình. Suốt cả tháng, hai người say sưa trên giường Huyền, còn hơn tuần trăng mật. Họ quấn chặt lấy nhau như đôi sam, không cần ra ngoài. Đã ly dị vợ, chưa có con, Larry cũng muốn có một tí nhau với Huyền, cũng muốn cưới Huyền. Nhưng Huyền không bao giờ nghĩ tới một người chồng da đen thô bỉ như Larry. Nàng còn cộng đồng Việt Nam, nàng còn tương lai; hơn thế nữa, từ ngày xa Trác nàng chán cảnh làm vợ. Với Larry, cứ hãy có chỗ nương thân đã. Thật ra, Huyền cũng đương cần một đứa con, một đứa con của riêng nàng, nàng không thể sống cô đơn. Nhưng mỗi lần đi đâu với Larry, Huyền vẫn né tránh, sợ chạm trán với người Việt trong vùng. Huyền cũng không đi sóng đôi với Larry, bao giờ nàng cũng hấp tấp đi trước. Ấy vậy mà thành phố Des Moines đã đồn ầm lên vụ nàng lấy Mỹ đen! Huyền chỉ cho phép Larry tới căn apartment về đêm thôi. Muốn mang quà tặng, đồ đạc, dụng cụ đến cho Huyền, Larry đều tới khoảng hai giờ sáng. Trời giá rét, mặt đường trơn láng vì băng đóng nửa đêm chưa ai thu dọn, Larry vẫn tận tụy với nàng vì biết thế nào cũng có phần thưởng yêu đương đáng giá.
Trác tìm Huyền một lần trong trường học, Huyền chỉ lạnh lùng nói: “Anh phụ tôi. Từ đây, mỗi người mỗi ngả. Anh không còn có quyền lên tiếng trong đời tôi nữa!” Thế rồi, Huyền lẳng lặng rời xa...
Một năm sau, Elizabeth ra đời. Con bé thật xinh và xổ sữa. Lúc sinh bé Liz, Larry vắng mặt vì anh ta về thăm cha mẹ già ở Cali. Huyền cũng chẳng thèm tin cho Larry biết mình sắp sanh. Trước khi đi, anh ta cũng không hay biết Huyền đã mang thai và anh ta cũng không hẹn ngày trở lại vì biết Huyền không bao giờ gật đầu ưng thuận lấy một người da màu. Huyền sanh con trong cô đơn vào giữa mùa đông tuyết phủ. Nàng một mình lái xe tới nhà thương trong cơn đau dữ dội. Nhưng rất may, bé Liz ra đời không gặp trục trặc, mẹ tròn con vuông. Huyền nuôi con theo kiểu các bà mẹ Việt Nam, tự cho con bú, vì vậy đi đâu, nàng cũng phải mang con theo. Ngay như vào lớp học, nàng vẫn địu con trước ngực, vạch vú tỉnh bơ cho bé Liz bú trước mặt mọi người. Nhìn con, Huyền thấy yên lòng vì bé giống người da vàng, ngoại trừ tóc bé xoăn xoăn.
Càng ngày, Huyền càng được nhiều cảm tình với đám sinh viên Việt Nam vì tài ngoại giao, ăn nói duyên dáng. Huyền còn có tiếng hát cao vút, còn có giọng hò Huế mùi mẩn, còn có giọng ngâm thơ điêu luyện. Không một buổi trình diễn văn nghệ của Việt Nam tại Des Moines nào thiếu bóng Huyền. Tất cả những công tác thiện nguyện của sinh viên và của các Hội Đoàn, Huyền tích cực tham gia. Căn apartment của nàng trở thành nơi tụ họp của giới trẻ. Nơi ấy, lúc nào cũng ầm ỹ tiếng đàn, tiếng ca, tiếng cười đùa và khói thuốc mịt mù tỏa khấp. Bé Liz lớn lên trong khung cảnh đó!
Cũng thời gian này, Larry sau gần hai năm vắng mặt, trở lại Des Moines. Việc đầu tiên, anh ta đến thăm người tình cũ. Lanry không khỏi khựng lại trước ngưỡng cửa nhà Huyền vì anh không thể ngờ tổ ấm yên tĩnh khi xưa nay đã trở thành câu lạc bộ ồn ào của giới trẻ. Phần Huyền cũng khựng lại vì nàng không ngờ Larry trở về. Nàng không muốn Larry biết nàng có con với anh. Nàng muốn độc quyền giữ bé Liz. Nhưng nay anh đã về, nàng không thể giấu việc này được nữa. Nàng nhạt nhẽo đưa Larry vào phòng trong và bế bé Liz cho anh thấy mặt, rồi nàng trở lại phòng khách, tiếp tục vui đùa, bàn cãi cùng các bạn trẻ. Huyền hầu như quên bẵng sự có mạt của hai cha con trong nhà.
Khuya đến, khách khứa về hết, nàng vào phòng trong thấy Larry đang ôm con ngủ. Tiếng động làm Larry giật mình thức giấc, tay vẫn ôm con, anh nhỏm dậy:
- Sao em không cho tôi biết là chúng ta có bé Liz?
Huyền lạnh nhạt:
- Thì bây giờ anh biết rồi. Vả lại, khi tôi đi sanh đã chắc gì anh về được?
Larry cau mày:
- Nếu biết em có mang, tôi đã không đi.
Huyền gạt đi:
- Chuyện đã qua rồi!
Larry chợt nghiêm giọng:
- Và bây giờ, tôi không muốn bé Liz sống trong bầu không khí ồn ào và đầy khói thuốc.
Huyền cũng cứng giọng không kém:
- Liz là con tôi. Tôi nuôi nó đã hai năm nay. Anh thấy nó khỏe mạnh đấy chứ? Anh còn muốn gì nữa?
Larry vùng dậy:
- Em có quyền lựa chọn chung sống với tôi hay không đó là tùy nơi em. Nhưng tôi không thể để con tôi sống một cuộc đời bê tha như em được. Rồi em xem...
Nói dứt lời, Larry rời khỏi nhà.
Huyền thua kiện trước tòa. Quan tòa ra lệnh Huyền phải trao bé Liz cho cha nó vì lối sống của nàng quá phóng túng không tốt cho một đứa trẻ mới hai tuổi. Nàng có quyền đến thăm con hằng ngày, hoặc tốt hơn hết, nàng nên dọn tới ở kế cận nhà Larry để được gặp con thường xuyên. Nhưng Huyền không muốn. Nàng thù Larry, vì anh mà nàng mất đứa con, mất nơi nương tựa tinh thần, mất tấm phao để bám víu. Huyền lại trắng tay như ngày Trác bỏ nàng, lại bơ vơ giữa dòng đời...
Chuyến máy bay từ Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn tới phi trường Des Moines lúc năm giờ chiều. Huyền với tư cách chủ tịch Hội Sinh Viên Việt Nam lái xe ra phi trường đón Phong, một kịch tác gia kiêm diễn viên của buổi Đại Nhạc Hội sắp tới. Ngay từ phút đầu gặp gỡ, Huyền đã có cảm tình với Phong. Chàng đã đứng tuổi, bặt thiệp, phong nhã và đẹp trai. Huyền đưa Phong về khách sạn lấy phòng, rồi hai người cùng tới một quán ăn nhỏ, một tiệm cơm chay.
Đối diện nhau, tự nhiên Huyền cảm thấy rung động. Phong nhỏ nhẹ:
- Cảm ơn cô đã chu toàn mọi việc. Lần đầu đến, tôi không quen ai ở thành phố này và ngạc nhiên vì nhiều thứ ở đây, kể cả cô chủ tịch! - Chàng cười tự nhiên.
Huyền duyên dáng:
- Ngạc nhiên nhất chắc là cái đầu cạo trọc lóc của em, phải không ạ?
Rồi kể luôn lý do tại sao nàng xuống tóc để phản đối Tòa Án đã chia cách mẹ con nàng, và cũng từ đó mỗi tháng nàng ăn chay mười ngày để cầu khẩn Trời Phật cho mẹ con nàng đoàn tụ, và đó cũng là lý đo nàng đưa Phong tới tiệm cơm chay này.
Phong vẻ trầm ngâm:
- Ăn chay rất tốt, và... cô can đảm thật! Đàn bà con gái mấy ai dám xuống tóc nếu không nương mình chốn Thiền môn. Nhưng... đâu có cần phải làm như vậy để phản đối Tòa Án!
Buổi Đại Nhạc Hội gây quỹ cho sinh viên rất thành công và Phong được khán thính giả mến mộ trong vai hiệp sĩ mù cứu chúa. Sau đó, Huyền lái xe chở Phong đi chơi khắp những danh lam thắng cảnh tại thành phố. Ngày Phong rời Iowa, Huyền lái xe đưa chàng ra phi trường mà lòng dạ nhớ nhung, bồi hồi, hai hàng nước mắt rưng rưng...
Ngay sau khi trở lại Thủ Đô, Phong điện thoại cho Huyền, và từ đó không ngày nào là hai người không trò chuyện qua điện thoại. Nửa năm sau, thu xếp mọi công việc, Huyền bay sang Hoa Thịnh Đốn với Phong.
Cuộc sống mới bắt đầu, Phong rất chiều Huyền vì chàng nghĩ rằng nàng có một tuổi trẻ không đầy đủ, những cuộc tình không hạnh phúc. Nhưng sau một tuần lễ chung sống, Phong thấy Huyền không phải là đối tượng của chàng. Phần Huyền, nàng chưa nhận thức ra sự khác biệt giữa hai người vì nàng đang được cưng chiều, được đầy đủ sung sướng. Tuy nhiên dần đần, Huyền cũng nhận biết Phong dù có tâm hồn nghệ sĩ nhưng chàng vẫn có một đời sống quy củ và ngăn nắp. Còn nàng, nàng thích sống một cuộc sống buông thả, thích là làm, bất kể ngày đêm, bất cần sức khỏe. Trong cuộc sống lứa đôi đã có những đụng chạm, Phong tỏ vẻ khổ chịu, nàng lơ đi. Nàng phải sống cho thỏa theo ý mình; dù yêu Phong, nàng không thể chiều theo ý chàng, vì với Huyền cuộc sống phải đầy mạo hiểm, náo động và đa dạng. Có thế mới đáng sống! Nàng biết Phong sẽ chiều mình vì nàng gan lì “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời” mà thôi! Phong là người có tài, có danh phận, quen nhiều. Huyền đang cần tiến thân, đang cần danh vọng. Phong đến với nàng đúng lúc, nàng đang cần một người như Phong, cần một nhịp cầu, cần một người đưa nàng ra trước quần chúng. Thêm vào đấy, vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn là nơi lý tưởng cho nàng tiến thân.
Không một buổi Đại Nhạc Hội, một buổi văn nghệ một buổi tiếp tân có tính quảng giao nào mà không có sự hiện diện của cặp danh tài Huyền-Phong. Dù Phong chán ngấy những chỗ đông người, nhưng thương và chiều người tình, chàng vẫn làm theo ý Huyền. Phong chỉ không làm vừa lòng một điều Huyền muốn là cưới nàng. Huyền giận lắm, nhưng nàng không thể nói gì. Thôi, hãy cứ làm theo ý Huyền những chuyện khác cũng được!
Sau nửa năm chung sống, Huyền nũng nịu xin Phong cho nàng làm báo và yêu cầu chàng làm chủ nhiệm cho tờ báo, đứa con tinh thần chung của hai người. Phong buộc lòng để Huyền ra báo nhưng chàng từ chối chức chủ nhiệm và Huyền hân hoan nhận lãnh. Tuy nhiên, tin tức bài vở chàng phải lo. Hai người bàn tính đặt tên tờ báo “Tin Vịt”. Tờ Tin Vịt nổi tiếng là trung thực, đứng đắn và có nhiều mục bổ ích. Huyền không ngại chi tiền mời những nhà văn, nhà thơ, nhà báo tên tuổi, lão thành viết bài. Nàng say mê làm việc ngày đêm. Mặc dầu tòa soạn đã có hai nhân viên, một thư ký đánh máy, một chuyên viên trình bầy bài vở, quảng cáo, nhưng Huyền vẫn phải nhúng tay vào những việc đó ngoài thì giờ đi lấy quảng cáo, đi giao báo, đi họp báo. Phong bận không kém, từ sở ra chàng lái như bay về tòa soạn viết bài, lấy tin dịch tin... mục nào thiếu là chàng có phận sự trám vào. Trước ngày ra báo, cả hai làm việc suốt đêm không ngừng, không ngủ. Phong mệt đến nỗi nhiều khi đương lái xe, ngủ gật lúc nào không biết, đi ngang qua nhà lúc nào không hay, có lúc chàng lơ mơ lái tới nghĩa địa gần nhà, gục xuống... kết quả là tai nạn, là xe nát bây, may mà Phong không chết, chỉ bị thương xoàng. Huyền biết vậy, nhưng làm sao bây giờ?
Tờ báo đối với Huyền vô cùng quan trọng! Nàng không thể thuê thêm người vì tiền chi càng ngày càng nhiều, tiền thu quảng cáo chỉ đủ trám một nửa. Phong phải lấy tiền để dành ra nuôi tờ Tin Vịt. Nhiều lần chàng đề nghị đóng cửa tờ báo một thời gian nhưng Huyền không chịu. Nàng đã quen tự do, quen giao dịch rộng, quen tự quyết dù nàng vẫn còn phải bám vào công sức của Phong, nhưng nàng không muốn làm một người đàn bà lệ thuộc vào kẻ khác. Nàng là chủ nhiệm một tờ báo có thanh thế, nàng đã nổi tiếng, nàng đã nổi danh trong cộng đồng người Việt vùng Thủ Đô, nàng là con người của mọi người, nàng không thể trở về đời sống của một bà nội trợ nhàm chán. Nàng cũng không còn thì giờ cho Phong nữa. Có gặp nhau, chỉ bàn chuyện tin tức, bài vở trong tòa soạn. Mỗi ngày, Huyền chỉ tạt qua nhà độ nửa tiếng để tắm rửa, nàng ngủ luôn tại tòa soạn, mặc Phong một mình tại nhà. Những cuộc cãi cọ bắt đầu. Tình thương yêu càng lúc càng rạn nứt. Huyền biẽt Phong lo lắng vấn đề tiền để nuôi tờ báo vì saving của chàng cũng đã gần cạn. Nhưng, Huyền vẫn nghĩ, một ngày nào đó tờ báo sẽ lấy được nhiều quảng cáo hơn, sẽ sống độc lập, không cần Phong tài trợ nữa. Tiền không thành vấn đề, vấn đề là tờ báo của nàng, vì nó mà Huyền nổi tiếng; nó có quyền sống, nó là đứa con tinh thần của Huyền, nó đã thay thế cho bé Liz! Vả lại, Huyền đang trên đà danh vọng với những sinh hoạt sống động ngoài xã hội, nàng không thể trở lại cuộc sống gia đình nhạt nhẽo tầm thường. Đôi khi nghĩ đến con, Huyền cũng chạnh lòng, nhưng Huyền thất vọng vì con bé càng lớn càng giống Mỹ đen! Những lúc đó, nàng thầm cảm ơn Larry đã đỡ cho nàng một gánh nặng. Huyền vẫn giấu kín Phong về nguồn gốc bé Liz cho đến ngày Larry đưa con gái về Thủ Đô thăm mẹ.
Phong tình nguyện lái xe ra phi trường đón Larry và bé Liz. Phong vẫn tưởng Larry người Trung Đông như Huyền kể, cho đến lúc hai cha con đứng trước mặt, Phong mới sửng sốt! Chàng bực Huyền, không phải vì nàng đã chung đụng với Mỹ đen mà vì nàng dối trá. Nàng dối chàng hay nàng thích sống trong ảo tưởng, nào ai biết!
Huyền chỉ dành hai ngày đưa con đi chơi, những ngày còn lại Phong phải lo cho bé Liz. Huyền còn tờ Tin Vịt phải lo. Vả lại, Huyền cần nhiều thì giờ đi giao dịch với cộng đồng người Việt nên mang một con bé Mỹ đen đi đâu cũng ngại. Bế Liz đã sáu tuổi, nó đủ khôn ngoan để hiểu mẹ nó rất lơ là với nó... Đúng một tuần lễ sau, Larry tới đón con, Huyền cảm thấy nhẹ mình.
Huyền trở lại đời sống bình thường vui thú với những giờ làm báo, những lúc ngồi tán gẫu hoặc bàn cãi với các tay chủ báo, những lúc giao tiếp cùng các thương gia đồng chủng trong vùng, mặc sự khó chịu của Phong ngày càng tăng. Nàng biết Phong vẫn còn thương nàng, và nàng còn cần Phong, nàng còn cần tiền của chàng để mua một bộ computer mới cho tờ báo. Càng hao hụt, Huyền càng cần Phong vì nàng không biết lấy đâu ra tiền để mua bài của những cây viết nổi tiếng! Huyền chợt nghĩ - Phong có khả năng viết thế... Phong phải làm việc nhiều hơn nếu như chàng không muốn chi tiền... và chàng nên làm việc nhiều để không còn lúc nào rảnh rỗi nghĩ đến sự bực bội, sự thất bại... của cả hai người. Huyền còn nhờ Phong đi lấy quảng cáo... vì chàng mềm mỏng hơn nàng, khéo léo hơn nàng.
Tờ báo đã được hai tuổi. Tính sổ, cứ mỗi tháng Huyền hụt trên dưới ba ngàn đô-la. Hy vọng tờ Tin Vịt sống hùng, sống mạnh đành tiêu tan. Phong cau có ra mặt, chàng nói thẳng là chàng muốn đóng cửa tòa soạn, chàng đoan quyết tiền đổ vào chỉ như muối bỏ biển, rồi tờ báo cũng chết. Một vài thương gia nghĩ tờ báo đứng đắn có tương lai, đề nghị hùn hạp, lập cổ phần. Nhưng tự ái trong con người Huyền lớn lắm, nàng không chấp nhận, nàng không muốn dưới quyền ai cả, tờ Tin Vịt là của riêng nàng, Huyền gằn giọng với Phong:
- Nếu tờ báo chết, tình của mình cũng hết!
Phong buồn rầu:
- Anh không bao giờ muốn chứng ta xa nhau, tất cả là do em quyết định!
Phong quay đi. Nhưng Huyền biết trong thâm tâm Phong, chàng đã muốn xa nàng. Còn nàng, nếu không có tờ Tin Vịt, nàng cũng chẳng cần chàng nữa. Lại thêm một lần mất mát trong đời, lại thêm một khúc rẽ định mệnh! Sao nàng gặp lắm đắng cay, ai gây nên nỗi? Nàng đã xa bé Liz máu mủ ruột thịt... và giờ đây, tờ Tin Vịt, đứa con tinh thần đang giẫy chết! Những người đàn ông, những tình nhân đến với Huyền chỉ là tạm bợ. Hình như họ bị nàng cuốn hút trong một thời gian, rồi họ lại xa nàng... Người nào lúc đầu cũng hăng hái yêu thương chiều chuộng, nhưng rồi họ lại giãn ra và bỏ nàng! Huyền khắc khoải, băn khoăn; hay nàng không thể là một người vợ hiền, một người mẹ tốt? Nhưng, nếu là một người đàn bà đức hạnh mà cứ suốt ngày cặm cụi trong nhà, liệu Huyền có chịu nổi không?
Lái xe lòng vòng trên đường phố, lòng Huyền rối như tơ vò. Huyền đã mấy lần thất bại trong đời sống lứa đôi, chắc nàng phải sửa đổi lối sống, sửa đổi quan niệm sống, liệu có được không? Tự ái và kiêu ngạo làm sao dẹp bỏ? Khi cho Phong biết nàng sẽ ra đi và hỏi vay chàng một số tiền, Phong cười buồn, chàng nói, lạnh lùng ký chi phiếu đưa cho Huyền. Nhìn thái độ Phong như vậy, Huyền điên tiết, nàng chỉ muốn xé nát tấm ngân phiếu, ném trả lại chàng, nhưng trong túi áo trống rỗng, nàng đành phải ngậm hờn quay đi. Nàng hận Phong lắm, thù này, nàng phải trả...
Huyền thắng gấp xe, nhưng không kịp, nàng đã tông vào sau xe trước. Lỗi tại nàng!
Anh chàng lái xe phía trước, hùng hổ rời xe, xăm xăm tiến tới xe Huyền, và khựng lại vì nụ cười duyên dáng nhã nhặn của người đàn bà trong xe.
- Xin lỗi anh, tôi lơ đãng quá! Anh cứ sửa xe, bao nhiêu cho biết. Chẳng cần mất thì giờ gọi cảnh sát!
Anh chàng trẻ tuổi nhíu cập lông mày rậm nhìn xe mình bẹp rúm phía sau, rồi quay lại nhìn người đàn bà. Ôi! Cặp mắt nàng trông vô tội, ngơ ngác, và buồn làm sao!
Hai người trao đổi địa chỉ, điện thoại, rồi người nào lên xe người nấy lái về hai nẻo khác nhau...
Bóng anh chàng đã khuất, Huyền tủm tỉm cười... thằng bé... Hùng này còn kém nàng năm tuổi... còn nai tơ... nhưng cũng được... nàng đang bơ vơ... nàng đang bơ vơ...
Tháng 5 năm 1999
Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 8 năm 2016